Chương 5.1 Bạn mới, kẻ thù cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry mắt kính của cậu đâu?" Đó là điều đầu tiên Ron thốt ra khi Harry bước vào phòng ngủ Gryffindor vào sáng hôm sau.

 "Chúng không bị vỡ, phải không? Mình nghĩ cậu đã tìm lại chúng vào ngày hôm qua khi mọi người đến thăm"

Harry không thể không mỉm cười với bạn mình, để Ron lo lắng về cặp kính đẫm máu của Harry hơn là về bản thân cậu. 

"Tớ không cần chúng nữa, tớ sử dụng độc chữa lành mắt cho mình để không bao giờ phải lo lắng về việc mất kính trong một trận đánh nhau." 

"Đánh nhau? Tại sao cậu lại đánh nhau?"

"Đó chỉ là một ví dụ Ron, nhưng đó là một điểm tốt, tại sao phải lo lắng về việc làm mất hoặc làm hỏng chúng trong khi tớ có thể nhìn trực tiếp bằng mắt mình." 

"À, tất nhiên rồi! Nó tốt hơn nhưng mình tưởng cậu thích đeo kính, Harry à? Ý tớ là đó là lý do tại sao cậu luôn cần chúng phải không?"

"Ồ không Ron, tớ đã cần chúng bởi vì tớ bị cận."

 "Tại sao bồ không sửa mắt khi còn bé mà để sau đó mới phát hiện ra mình không cần đeo kính?"

"Ron, mình nhớ rằng đã nói với cậu mình lớn lên cùng với dân Muggle, không có phép thuật nào chữa được mắt của tớ khi còn là một đứa trẻ, thứ duy nhất mà dân Muggle có là kính, tớ nhớ là còn kính áp tròng nhưng đeo kính thì dễ hơn."

"Ồ đúng rồi, xin lỗi anh bạn, mình chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Nếu mà mình biết rằng bồ không biết thì mình đã nói với bồ từ lâu rồi." 

"Không sao đâu Ron, tớ biết, và đó không phải là vấn đề lớn, tớ biết bây giờ mình không cần sử dụng kính nữa" 

Ron ném cho Harry một cái nhìn đánh giá. "Thật buồn cười, bồ biết đấy, bồ vẫn trông như cũ, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Đôi mắt của bồ có vẻ khác, mình đoán là tối hơn"

Harry mỉm cười nhưng trong lòng cậu không thể không cười, cậu đã nhìn chằm chằm vào chính mình khá lâu rồi. Sáng nay, Harry đã rất ngạc nhiên về việc bây giờ nó có thể nhìn rõ như thế nào và đúng vậy, nó trông đã khác, ít nhất là một chút.

Harry hy vọng rằng nó trông khác vừa đủ để mọi người có thể bớt nói rằng nó trông giống cha mình đến mức nào. Có lẽ ngay cả vị giáo sư nào đó cũng có thể nhìn nó mà không gầm gừ về việc nó giống James đến mức nào, có lẽ vậy.

Trong suốt thời gian còn lại của ngày, Harry giải thích đi giải thích lại rằng nó không cần đeo kính nữa. Hầu hết mọi người dường như ngạc nhiên khi Harry không biết về việc chữa cận thị bằng pháp thuật nhưng hy vọng mọi người sẽ sớm quen với diện mạo mới của nó.

Lần đầu tiên Harry phấn khích khi bước vào lớp học độc dược với hy vọng rằng có thể sau cuộc trao đổi ở bệnh xá, có điều gì đó đã thay đổi giữa Snape và nó. Tuy nhiên, Snape dường như không giống trong suy nghĩ của Harry về vấn đề này và lớp học vẫn tiếp tục như mọi khi, Harry cố gắng hết sức để tạo ra một loại thuốc có thể dùng được và Snape đi quanh phòng la mắng hết học sinh này đến học sinh khác và Harry cũng không ngoại lệ.

Thật khó để thấy sự thay đổi trong hành vi của người đàn ông, nhưng cũng thật thoải mái khi biết rằng Harry vẫn là Harry và Snape vẫn là Snape.

Vào buổi tối của chuyến đi Hogsmead cuối cùng của học kỳ, Harry loạng choạng bước vào phòng và ném chiếc áo choàng tàng hình vào rương, đổ gục xuống giường và cố gắng kìm nước mắt.
Cậu đã nghe thấy họ, những giáo sư nói chuyện ở Hogsmead. Họ đã nói về cha cậu và Black, về việc chính Black đã phản bội cha mẹ mình tiết lộ thông tin cho Voldemort và khiến họ bị giết.

Harry chớp mắt để gạt đi những giọt nước mắt và cố gắng kìm nén cơn giận của mình, nó muốn tìm Black, nó muốn đi vào làng và chế nhạo gã đàn ông nếu hắn dám lộ diện, nó muốn làm đánh chết Black như cách gã đã làm với gia đình mình. Làm thế nào mà người bạn của cha cậu lại làm một việc như vậy? Và Lupin, làm sao giáo sư có thể là bạn của Black được, và Black lại là cha đỡ đầu của cậu? Cậu phải nghĩ gì về điều đó? Harry ghét tất cả những gì cậu đã biết được về James trong năm nay, cậu không bao giờ muốn biết rằng ba cậu đã từng là kẻ bắt nạt khi còn đi học, cậu không muốn biết rằng mình là con đỡ đầu của một người tồi tệ như Black.

Làm sao cậu có thể giả vờ rằng mình không biết tất cả những điều này, và làm sao cậu có thể chỉ ngồi đó và đợi một kẻ giết người đến với mình, à một kẻ khác nữa.

Còn về một người khác mà họ đề cập, Peter, Black cũng đã giết anh ta phải không. Có vẻ như Lupin là người duy nhất thoát khỏi tầm tay của gã điên. Lupin, cậu cần nói chuyện với Lupin. Snape đã nói với cậu phải không? Trong bệnh xá, nó đã nghe thấy ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Snape đã nói với nó rằng Lupin có thể giúp giải quyết các Giám ngục.

Có lẽ nó cũng có thể giúp làm sáng tỏ những gì đã xảy ra cách đây nhiều năm. Với quyết tâm của mình, Harry đã lên kế hoạch tìm giáo sư Lupin và nhờ thầy giúp đỡ, có thể sau một vài buổi học, Harry sẽ có thể hỏi lại về Black hoặc cha của mình.

Một tuần nữa Harry mới có cơ hội gặp giáo sư Lupin, thầy ấy lại nghỉ phép một lần nữa và trông có vẻ không được khỏe khi trở về nên Harry không đủ can đảm để hỏi người đàn ông này bất cứ điều gì có thể khiến giáo sư căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snarry