Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, triều đình trong lúc nhất thời truyền ra một lời đồn đại.

"Thừa Tướng đương triều dụng quyền mưu tư, trách oan người tốt, vu hãm Hộ Quốc Công Thân Đồ Bá, thậm chí ở thiên lao lạm dụng tư hình."

Trong một khoảnh khắc, ta tựa như thấy được bóng dáng của lão Thừa Tướng cười lạnh ngồi trên công đường, còn Hộ Quốc Công quỳ rạp phía dưới. Ta không rõ rằng đây là thật hay mơ, chỉ biết Hộ Quốc Công một lòng trung thành vì nước, ngày hôm nay lại bị phu quân của ta giam cầm tại thiên lao.

Tiền Bội Đình ba ngày sau mới từ Hình Bộ trở về. Lúc đó lời đồn ở khắp nơi, nói Thừa Tướng dụng hình ép bức người từ oan ức thành có tội, trong thiên lao khiến cho Hộ Quốc Công đổ máu.

Ta run sợ chạy đi tìm nàng. Vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt tựa như hàn băng của nàng, tưởng chừng như rắn độc bò tận vào tâm can, càng lúc càng gần hơn tới trái tim ta, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ta một cái.

"Nàng là tới để chất vấn ta?" Thanh âm Tiền Bội Đình lúc này có chút khàn khàn.

Ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là lựa chọn buông xuôi. Nếu như ta hỏi, cuộc sống e rằng không thể yên bình như trước nữa.

"Là ta vu hãm Thân Đồ Bá, cũng là ta tự tay ngụy tạo chứng cứ."

Ta nhìn nàng với biểu tình khó có thể tin được. Nàng chẳng qua chỉ lẳng lặng, sau hồi lâu lại tiếp tục nói:

"Ta cũng phải dùng tư hình với hắn ở thiên lao, hắn mới chịu nhận tội."

"Có phải là đối với ta có chút thất vọng hay không..."

"Thân Đồ Bá ở trong thiên lao, luôn miệng nguyền rủa ta chết không được tử tế." Nàng cười khổ.

Biểu tình của nàng tưởng chừng ung dung, nhưng ta lại cảm thấy không đúng lắm. Giống như có một chiếc mặt nạ thật dày, bám chặt trên khuôn mặt ấy, khiến cho nàng không thể nào hô hấp dễ dàng.

Tất cả chuyện này không thể nào khiến ta không khỏi suy tư, ta mở miệng, nhưng đến một câu cũng không nói ra được. Cho đến khi quay trở về phòng, mới phát hiện ra, ta đã bỏ lại nàng một mình ở đại sảnh.

Lòng chợt đau xót, nhớ tới việc phụ thân từng nói rằng nàng chính là tên nịnh thần. Ta lúc này mới phát hiện, thì ra từ đầu chí cuối ta đều không hiểu rõ nàng.

Nàng đối tốt với ta là thật, có thể rằng chuyện nàng làm cũng là thật.

Bên ngoài gió giục mây vần, ta ngồi trong hoa viên, nhìn cách đó không xa là gia nô suốt ngày giám thị ta, còn có cả phòng bị thân binh, tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy.

Nàng nói rằng không muốn ta phải chịu tổn thương.

Cuối cùng lại đem ta giam lỏng ở trong phủ..

...

Gần nửa tháng sau, ta mới có thể thấy được phụ thân phong trần phó phó trở về. Người vận khôi giáp, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, ta một mặt lo lắng mời người vào phủ.

Người nghiêm túc nói cho ta biết, thời cuộc bên ngoài bây giờ có chút hỗn loạn. An Thân Vương mưu đồ tạo phản, lôi kéo Hộ Quốc Công cùng bốn người trong Lục Bộ Thượng Thư. Tất thảy kéo thêm tới mấy chục quan viên lớn nhỏ, trong lúc nhất thời, bệ hạ lại không có người nào còn có thể trọng dụng được.

Nghĩ đến Tiền Bội Đình, ta hiện tại chính là lo lắng cho nàng, mỗi ngày qua đều đi sớm về trễ. Cả người cũng vì thế mà gầy đi thấy rõ, mi tâm vẫn là một vẻ băng lãnh như xưa. Lúc này thế cục hỗn loạn, nàng ở bên ngoài kia, khiến ta thật sự rất lo ..

"Cũng may thủ đoạn của Thừa Tướng không hề tầm thường, trước là dùng mưu kế chế trụ Hộ Quốc Công, sau lại đem bốn vị Thượng Thư tham ô kia nhổ tận gốc. Hôm nay lòng người trong ngoài triều đình đều bàng hoàng tột độ. An Thân Vương đem binh tướng ép buộc bệ hạ thoái vị, Thừa Tướng một thân một mình hộ giá thiên tử, vi phu cũng chỉ có thể ở ngoài cung chờ đợi."

Ta nắm thật chặt tay áo, phụ thân thì thở dài nói: "Nó quả thật làm đúng theo cam kết của ta, đem con bao bọc rất tốt."

"Vậy nàng đâu..." Ta run rẩy mở miệng.

Người lại lần nữa thở dài: "Thuận theo thiên mệnh, ta không nghĩ rằng nó sẽ thất bại."

"Con... Cũng tin nàng.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro