Chính văn chương ba: Toàn bộ quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại quay về thời điểm Đới Manh đi về phía trung tâm thành phố.

Đới Manh ven đường cản lại một chiếc xe taxi, một người con gái đeo kính đen từ trên xe bước xuống. Trông thấy Đới Manh, cô gái đó hình như hơi sửng sốt, rồi lại ung dung ngồi vào phía sau. Đới Manh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng tâm tình vội vàng làm cho nàng không kịp tế cứu, cũng ngồi vào phía sau xe.

"Tài xế, cho tôi đến chỗ địa chỉ này." Đới Manh cầm một tờ giấy nhỏ đưa cho tài xế, quay đầu xem tên của cô gái kia.

"Xin hỏi cô là vị nào?" Đới Manh nghi hoặc hỏi.

"Chị không nhận ra em sao?" Cô gái đeo kính râm hỏi ngược lại, dường như hết sức kinh ngạc.

Rất quen thuộc, âm thanh này rất quen thuộc.

"Loan loan!!" Đới Manh mừng rỡ kêu lên, đem kính râm trên mặt Loan Loan kéo xuống, "Quả nhiên là em, suýt chút nữa không nhận ra rồi."

"Hà hà, chỉ có thể nói rõ ràng em càng ngày càng đẹp, đúng rồi, chị ở trong này làm cái gì vậy? Thần thần bí bí." Loan Loan trông thấy Đới Manh cũng là đặc biệt vui vẻ.

Đúng vậy, ngộ nhỡ đến lúc đó thực sự là vị bác sĩ trong lời nói kia.

"Loan Loan, có chút vội vàng, em phải giúp chị, phải giúp Momo!" Đới Manh nghiêm mặt nói.

"Momo? Chị cùng Momo bị làm sao vậy?" Loan Loan khó hiểu.

"Chuyện này rất dài, em nghe chị nói đây..." Đới Manh trong lòng buồn bã, bắt đầu giải thích cho Loan Loan chuyện đã xảy ra hôm nay.

......

"Cái gì, chị nói chị gặp được Momo sao? Chị ấy lại còn mất trí nhớ?" Loan Loan kinh hãi, Momo mất trí nhớ rồi, đây chính là chuyện lớn.

"Đúng vậy, nhưng mà chị cảm thấy bên trong có vấn đề, hiện tại chị đang đi tìm vị bác sĩ tâm lý đã điều trị cho Mạc Hàn năm đó, đợi nếu có cần, em ở ngay đại sảnh tìm một lý do ầm ĩ lên với người phục vụ, sau đó gọi vị bác sĩ đó, chị thử xem có thể tìm thấy bệnh án của Momo ở văn phòng của ông ta hay không." Đới Manh ghé vào tai Loan Loan khẽ nói.

"Việc này em giúp, có điều, không cần báo cho những người khác sao?" Loan Loan trở nên nghiêm túc, tựa hồ là đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, nếu như Đới Manh nói là thật, vậy có khả năng Momo là bị người ta thôi miên, tên bác sĩ đáng ghét.

"Tạm thời không cần, chúng ta trước tiên điều tra sự việc này cho rõ ràng." Đới Manh trở lại vị trí dựa vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài, trong lòng không tránh khỏi hoang mang.

(Tài xế: Hai nữ nhân này là cái quỷ gì vậy?)

--------------------------------------------------

Đêm hôm đó.

Loan Loan cùng Đới Manh đi tới một căn phòng thuê chung.

"Em đến rồi." Đới Manh nhìn Loan Loan đẩy cửa vào nói.

"Vâng, cái đó chị đã gửi tới chưa?" Loan Loan vội vàng hỏi.

"Ở trong này, tên bác sĩ đó lại có thể đem mấy thứ này đánh thành tài liệu đặt trong máy tính, nếu không chị nhất thời cao hứng, sợ là tìm không ra rồi." Đới Manh nghĩ lại mà sợ.

Sau khi mở ra tài liệu, hai người bắt đầu ở trên máy tính tìm phần của Mạc Hàn.

"Tìm được rồi!" Đới Manh ngạc nhiên mừng rỡ nói.

"Ở đâu ở đâu?" Loan Loan đưa mặt lại gần, "Mạc Hàn, nữ, ngày sinh...... Không sai, nhất định là cái này, mau lên, tìm biên bản chữa bệnh."


Biên bản chữa bệnh: Không

Bệnh trạng: Rối loạn nhân cách, mất trí nhớ

Cách khắc phục: Thôi miên

Ghi chép kỹ càng: Người bệnh quên đi quá khứ cùng bạn bè của chính mình, ba mẹ ở trong sự việc, hơn nữa trí nhớ bắt đầu có chuyển biến kém, trải qua thôi miên xác nhận là do cùng bạn bè xa cách, nhưng nó đối với người sinh ra tâm lý chống cự cho nên không thể kiểm tra. Hiện đang hành y vì người, ba mẹ đã tán thành, đối với người này tiến hành thôi miên làm cho quên đi chính mình cùng những người khác có liên quan tới, chỉ bảo hộ trí nhớ mà không làm mất đi.

Biên bản khám lại: Toàn bộ đều tốt, cô gái này bắt đầu nhớ lại ba mẹ trong quá khứ, cũng đối với hình ảnh người bạn kia ngày càng giảm bớt.


"Cái gì, tại sao có thể như vậy?" Đới Manh tự mình lẩm bẩm, "Mạc Hàn thực sự mất trí nhớ rồi."

Loan Loan cũng là hết sức kinh hãi với sự thật này, lại nhìn về phía Đới Manh, Đới Manh hồn bay phách lạc như vậy, chính mình chưa bao giờ nhìn thấy.

"Không thể như vậy, điều này là không thể, Mạc Hàn làm sao lại quên mất chị được." Cuối cùng, nước mắt của Đới Manh cũng rơi xuống, nàng bắt đầu tìm kiếm file tài liệu trên máy tính, hết file này tới file khác, nhưng cái gì cũng không có.

"Đợi một chút, Đới Manh chị xem này." Loan Loan bỗng nhiên liếc qua một tài liệu nén tên là "Một phong thư".

Trong lòng Đới Manh khẽ lay động, nhấn mở tài liệu kia ra.

Có mật mã, có vấn đề, tài liệu nén này nhất định có vấn đề.

Mật mã, đúng rồi, dãy số kia.

Sau khi Đới Manh nhập mật mã vào, một phong thư hiện ta ở trước mắt hai người.


Thư gửi tới chính mình.

Theo ngành y 10 năm, tôi tự xưng là y đức cao thượng, y thuật cao siêu, nhưng tôi cuối cùng lại phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Tôi không biết cần phải làm thế nào để kiểm điểm, nhưng tới thời điểm tôi tỉnh ngộ, tôi cũng đã đem 50 vạn gửi vào ngân hàng của người đó. Nhưng bàn tay con người ngắn, không thể bù đắp tất cả mọi thứ, tôi chỉ có thể làm được chuyện này.

Thực xin lỗi, tôi không biết nên làm thế nào để bày tỏ nỗi ân hận với cô, chỉ có thể lưu lại phong thư này, viết cho lương tâm của chính tôi, nhưng nó có lẽ đã không còn nữa, tôi mãi mãi không còn cách nào có thể nhìn thẳng vào bằng khen trong văn phòng, bởi vì tôi đã không còn xứng với bốn chữ đó rồi.

Tôi chỉ có thể đem bản ghi chép của cô xuống dưới, có lẽ một ngày nào đó cô gái kia sẽ tìm đến tôi, nhưng tôi sẽ giấu kín, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, cả đời của tôi cũng coi như là kết thúc.

Bệnh trạng: Không

Người ủy thác: Trịnh Hoài

Nhờ: Thôi miên một cô gái, khiến cho quên mất người bạn tốt nhất của mình

Thực xin lỗi, lời này tôi có lẽ không còn cách nào ở trước mặt cô trực tiếp nói, chỉ hy vọng cô sẽ không bao giờ nhớ lại cái tên đấy nữa, bằng không cả đời của cô sẽ lại rơi vào trong đau khổ.

Bác sĩ không còn lương tâm Chu Chính Hùng.


Nước mắt của Đới Manh đã ngừng rơi, phải có cách nào đó, Momo không có quên mình, chị ấy là bị thôi miên. Loại mất trí nhớ này nhất định còn có thể hồi phục lại, Momo còn có thể quay về.

"Chị đi trước." Đới Manh vội vã cầm lấy túi đi ra ngoài.

Ở phía sau nàng, Loan Loan dùng ánh mắt khác thường nhìn Đới Manh. Hóa ra ngày đó chị ấy vẫn là chưa có đi thổ lộ a, thật là, không được, chuyện này nhất định phải nói cho mọi người.


Còn tiếp...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro