Chính văn chương bốn: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Tám giờ sáng thứ n.

Đới Manh nhìn Mạc Hàn đi vào lớp học, liền tới chào hỏi một câu, đem nàng ấy kéo vào chỗ ngồi. Hít sâu một hơi, nàng khẩn trương mở miệng nói.

"Mạc Hàn, chúng ta làm bạn đi!"

Mạc Hàn nhìn người trước mặt, dường như là hồi tưởng một cái gì đó, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

"Em, tên là Đới Manh phải không, chị trước kia có phải đã từng quen biết em?" Mạc Hàn cắn cắn môi hỏi.

"Có thể là vậy đi, mặc kệ trước kia, từ giờ trở đi chúng ta là bạn bè, không phải sao?"

Căn cứ vào điều bác sĩ nói, trước tiên phải làm cho Mạc Hàn quen thuộc với chính mình.

Còn là bác sĩ nào, tất nhiên là một vị bác sĩ tâm lý khác rồi.

Sau mười giờ rưỡi, khóa huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc, Đới Manh thở phào một hơi, nàng vốn là không cần tham gia huấn luyện lần này, nhưng nàng dù sao vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ chuyên nghiệp cho nên liền chủ động đăng ký.

Đới Manh nhìn một chút Mạc Hàn bên cạnh, nghĩ thầm, may mà mình đến đây, Momo, lần này sẽ không cho chị chạy mất.

Sợi dây bị đứt lúc trước, em sẽ đi tìm lại một khởi đầu mới.

Nghĩ tới đây, Đới Manh không kìm hãm được mà nở nụ cười, nàng nhìn Mạc Hàn nói.

"Momo, cuối tuần chị có rảnh rỗi không? Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi, em đã mua vé vào cửa của buổi biểu diễn rồi!" Đới Manh vui vẻ hỏi Mạc Hàn.

"A, cuối tuần này hả, chị có thời gian rảnh, cùng đi đi." Mạc Hàn có vẻ như nghĩ tới một cái gì đó, vui vẻ trả lời, bày ra khuôn mặt cười tươi tắn như hoa.

Hai người đúng là không có chú ý tới, Trịnh Hoài ngày hôm nay rất khác thường.

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng Trịnh Hoài bỗng nhiên sợ hãi, hắn sợ thôi miên đó của bác sĩ mất đi hiệu lực, hắn bắt đầu sợ Mạc Hàn sẽ rời khỏi chính hắn.

Đây là hắn không có khả năng tiếp nhận.

Mỗi ngày cứ thế trôi đi, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của tiềm thức, mối quan hệ giữa Mạc Hàn và Đới Manh trong vài ngày ngắn ngủi lại có thể nhanh chóng hâm nóng lại, đã đạt tới mức độ gắn bó như hình với bóng. Mà số lần Trịnh Hoài xuất hiện lại càng ngày càng ít.

Tới thứ bảy, ngày hẹn ước.

Đới Manh cùng Mạc Hàn đi ở trên đường, tay của hai người khoác lấy nhau, dường như muốn tuyên bố cho người qua đường biết họ có quan hệ thân thiết tới mức nào.

"Đới Manh a, đây có phải là nơi mà chị đã biểu diễn năm đó?" Mạc Hàn nhìn tòa nhà trước mắt và mọi người xung quanh, nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, năm đó fan của chị còn nhiều hơn, sau buổi công diễn cuối cùng, bọn họ đã khóc rất kịch liệt." Đới Manh nói xong, ngữ khí tựa hồ có phần tự hào.

"Nhanh một chút, em đã mua vé VIP rồi, nếu như không xếp hàng vào trong sẽ muộn mất." Đới Manh kéo Mạc Hàn đi vào giữa đám đông đang chen chúc.

--------------------------------------------------

"Đới Manh a, chúng ta tại sao lại phải bịt khẩu trang?" Mạc Hàn lại đặt câu hỏi lần nữa, quá khứ nàng đã quên mất, hiển nhiên sẽ không còn nhớ được chính mình khi xưa.

"Ngốc hả, chúng ta nếu như bị người ta nhận ra thì cũng đừng muốn xem công diễn nữa." Đới Manh cười cười giải thích, nếu như Mạc Hàn bằng lòng, Đới Manh thật đúng là muốn cùng Mạc Hàn không có lúc nào là không ở cùng nhau, ngày cuối tuần hiếm có này, đương nhiên muốn đi hưởng thụ vui vẻ một chút.

"A" Mạc Hàn có lẽ cũng hiểu được, bản thân mình trước kia hình như thực sự rất lợi hại.

Nhưng mà khi xem công diễn, Mạc Hàn không tự chủ mà nghe được cái gì đó.

"Mạc Hàn! Hey, Mạc Hàn! Hey, siêu tuyệt khả ái Tiểu Mạc Hàn!"

"Momo ~ Mạc Hàn!"

Chính mình đã từng ở nơi này sao, Mạc Hàn ngồi ở vị trí suy nghĩ.

Các cô gái ở trên sân khấu thật xinh đẹp a, eo của người kia thực nhỏ a, Mạc Hàn không kìm được mà suy nghĩ về bản thân một chút, thở dài.

Đợi một chút, vì cái gì mình lại nghĩ đến eo của chính mình.

"Momo có eo, tiểu yêu tinh"

Chính mình ở nơi nào đã nghe qua...

Đột nhiên, trong mắt Mạc Hàn đã chứa đầy nước mắt. Quá khứ của chính mình, tại sao mình cái gì cũng không nhớ.

Mạc Hàn nhìn sang Đới Manh đang xem công diễn bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:"Đới Manh, chị, chị..."

Đới Manh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dường như đã muốn khóc, đau lòng ôm Mạc Hàn vào trong ngực, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, ghé sát tai Mạc Hàn nói:"Có phải là muốn nhớ lại chuyện ngày trước rồi lại nghĩ không ra không?"

Mạc Hàn từ trong lòng Đới Manh ngẩng đầu lên, nước mắt đã sớm là ướt mất quần áo của Đới Manh:"Ừ, chị muốn nhớ lại quá khứ, nhưng mà chị....." Nói còn chưa dứt lời, nước mắt dường như lại muốn rơi tiếp.

"Đồ ngốc, có em ở đây, trời có sập cũng có vóc dáng này chống đỡ cho chị." Đới Manh lấy tay lau đi nước mắt của Mạc Hàn, như là đang an ủi một đứa trẻ nói:"Còn khóc nữa sẽ biến thành mèo con mất."

"Ừ." Nghe được ngữ khí giống như đang dỗ trẻ con của Đới Manh, Mạc Hàn nín khóc mỉm cười:"Không biết xấu hổ, đã lớn như vậy rồi."

Đới Manh cũng không tỏ ra yếu thế:"Cũng không nhìn xem là ai khóc trước."

"Em còn nói..." Lông mày của Mạc Hàn khiêu khích, tựa hồ là muốn nói "Em còn nói nữa chị khóc cho em xem."

"Được rồi được rồi, tiếp tục xem công diễn đi, nói không chừng chị còn có thể nhớ lại nhiều hơn một chút, em nói chị a........."

Mạc Hàn nhìn Đới Manh trước mặt, trong lòng dường như có một thanh âm nói cho nàng biết, người con gái đó sẽ là tương lai của nàng.


Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro