Chương 88: Sinh Tử Kiếp (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồ Hiểu Tuệ, em điên sao nói cái gì vậy? Chị muốn đánh nó thành tro bụi." - Cảm xúc của Lưu Thù Hiền hỏng mất rồi.

Cô bé buông Hồ Hiểu Tuệ ra, đứng nhìn bản thân từ trên xuống dưới, rồi lắc đầu giống như không thể tin được vào mắt mình. Lưu Thù Hiền muốn đến gần cô bé, nhưng bị Hồ Hiểu Tuệ kéo lại, nàng không còn sức liền ngã xuống. So với việc xé xác cô bé, quan tâm tình trạng của Hồ Hiểu Tuệ còn tốt hơn.

Lưu Thù Hiền dùng tay đè chặt vết thương ở cổ Hồ Hiểu Tuệ, dòng máu đỏ ấm áp chỉ vài giây đã nhuộm đỏ bàn tay trắng nõn của Lưu Thù Hiền. Nàng biết rõ, dùng cách này chặn máu không có tác dụng, nhưng Lưu Thù Hiền vẫn ôm chặt cổ em ấy, như một cách an ủi. Giống như muốn nói, chút nữa xe cứu thương tới sẽ ổn thôi.

Nhưng đây là vết thương do Vampire cắn, sẽ không thể nào ổn.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao một chút cũng không có thay đổi, không thể nào. Tưởng Thư Đình đã nói chỉ cần tôi uống máu của cô, tôi sẽ lớn lên." - Châu Tương không thể tin được một chút thay đổi cũng không có, lo lắng bậc khóc. Cô bé vẫn chỉ là cô bé bảy tám tuổi, không có gì thay đổi.

Ngay khi Châu Tương xoay người bỏ đi, có một bàn tay siết cổ cô bé, nâng cả người cô bé lên cao.

"Lại có kẻ dám chống lại lệnh của ta." - Người đang bóp cổ Châu Tương là Hàn Gia Lạc. Nàng nghe được mùi máu đặc biệt liền đến đây, không ngờ rằng người bị cắn là Hồ Hiểu Tuệ, là cô bé mà nàng đang bảo vệ.

"Hàn Gia Lạc, tha cho em ấy đi." - Hồ Hiểu Tuệ yếu ớt lên tiếng. Hàn Gia Lạc nhìn Hồ Hiểu Tuệ, rồi buông tay, Châu Tương rớt xuống đất.

"Cô bé quá lương thiện, khiến người khác tức giận."

"Thân Hiền, em thấy lạnh, ôm chặt em." - Mất một lượng máu lớn, Hồ Hiểu Tuệ bắt đầu thấy lạnh, đây là cảm giác của cái chết sao?

"Em đừng nói nữa, chị đưa em đến bệnh viện, cầm máu sẽ ổn thôi." - Lưu Thù Hiền ôm chặt Hồ Hiểu Tuệ, nàng không phát hiện ra, nước mắt đã rơi thấm ướt khuôn mặt. Đây cũng là lời Lưu Thù Hiền tự an ủi mình, nàng cảm thấy mình sẽ mất đi người con gái nàng đang ôm trong lòng.

"Châu Thi Vũ, khi em chết, chị nhớ xử lý. Em không muốn biến thành Vampire hại người khác." - Hồ Hiểu Tuệ vừa dứt câu, đã không còn hô hấp, tim ngừng đập, cánh tay đang ôm chặt Lưu Thù Hiền cũng buông lỏng xuống.

"AAAAAAAA" - Lưu Thù Hiền đau khổ khóc thét lên, một thiên sư luôn cao ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt. Lần này lại ở trước mặt người khác, bộc lộ sự yếu đuối của mình, trái tim Lưu Thù Hiền tan nát, khóc không thể ngừng. Nếu đứng tại đây không phải là hai kẻ "động vật máu lạnh", thì ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ đau lòng theo.

Châu Thi Vũ muốn giúp một tay, lại bị Lưu Thù Hiền đẩy ra. Vẫn là Hàn Gia Lạc quyết đoán, cướp đại một chiếc xe, đem hai người ném vào trong xe, cũng đem theo luôn tên tiểu quỷ vừa hút máu người.

Lưu Phù mua đồ ăn xong tung tăng đi về nhà, chờ mong chị gái về trổ tài bếp núc. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Lưu Thù Hiền thẫn thờ, ôm chặt Hồ Hiểu Tuệ cơ thể đầy máu trở về, chết đứng tại chỗ. Đến khi Lưu Thù Hiền ôm Hồ Hiểu Tuệ ngồi xuống salon, Lưu Phù mới phản ứng.

"Không phải em ấy nói bình an sao? Tại sao bây giờ...gạt người.... Tiểu Tuệ đừng đùa nữa." - Lưu Phù hoàn toàn không thể tin được, cái thi thể đầy máu, đã ngừng thở kia là Hồ Hiểu Tuệ. Tự nói với bản thân, chỉ là một trò đùa, miệng thì cười nhưng nước mắt đã tuôn rơi. Không phải vừa nãy chính em gọi điện cho anh nói bình an sao? Là gạt người, em là tên lừa đảo!

"Em ấy sẽ tỉnh lại thôi, chờ một chút là ổn." - Lưu Thù Hiền vẫn ôm chặt Hồ Hiểu Tuệ, nàng như một cái xác không hồn. Tại sao cơ thể em ấy lại lạnh như vậy? Trước đây rõ ràng rất ấm áp, làm sao có thể lạnh như vậy.

"Nếu cô bé tỉnh lại, nghĩa là biến thành Vampire." - Châu Thi Vũ thật lòng nhắc nhở, nàng biến thành Vampire nhưng vẫn còn tỉnh táo, bởi vì người biến Châu Thi Vũ thành Vampire là nữ vương. Hàn Gia Lạc có thể giúp Châu Thi Vũ khống chế cơn khát máu, nhưng Hồ Hiểu Tuệ thì không dám chắc, nếu tỉnh lại có còn là Hồ Hiểu Tuệ nữa hay không.

"Chẳng lẽ chị muốn hỏa táng em ấy sao? Cho dù Tiểu Tuệ biến thành Vampire, em ấy cũng không tổn thương người khác. Nếu chị dám đụng vào em ấy, tôi không khách sáo với chị." - Ở với nhau rất lâu, Lưu Phù đã xem Hồ Hiểu Tuệ như người một nhà. Em ấy là một phần của dòng họ Lưu, tuyệt đối không ai được bắt nạt em ấy.

"Cậu kéo chị gái mình ra khỏi cô bé." - Hàn Gia Lạc giọng trầm xuống, nhưng Lưu Phù không thèm nghe.

Không có thời gian giải thích, Hàn Gia Lạc phóng đến kéo Lưu Thù Hiền ra, Lưu Thù Hiền nổi nóng nhưng thân thể nàng không nhúc nhích được. Hồ Hiểu Tuệ nằm trên ghế salon đột nhiên mở mắt, ngồi dậy.

"Hàn Gia Lạc thả tôi ra!" - Lưu Thù Hiền hét lớn.

"Thả cô ra, để cô cho cô bé ấy cắn mình à? Lúc đó cô bé sẽ không còn đường cứu. Vampire chính là một thứ bị nguyền rủa, cô bé không nên giống chúng tôi."

"Cô nói cái gì?"

"Em khát nước." - Đã "tỉnh dậy", Hồ Hiểu Tuệ với khuôn mặt trắng bệch lên tiếng. Ánh mắt em ấy vẫn ngây thơ, làm Lưu Thù Hiền đau nhói lòng. Lưu Thù Hiền muốn nhào đến ôm chặt Hồ Hiểu Tuệ, nhưng cơ thể đã bị Hàn Gia Lạc cố định không thể động đậy.

"Tiểu Phù, rót nước cho em ấy."

"Được."

"Em không muốn uống nước."

Vừa chuẩn bị chạy đi rót nước, Lưu Phù liền ngừng lại. Nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ đang đau đớn, co quắp lại trên salon. Hồ Hiểu Tuệ cần máu chứ không phải nước, cơ thể nàng đang kêu gào đòi uống máu tươi. Nhưng Hồ Hiểu Tuệ là một trong những người hiếm gặp, biến thành Vampire vẫn còn giữ được lý trí. Hồ Hiểu Tuệ đang cố gắng chống chọi với cơn khát máu, cả người rất đau đớn.

"Thân Hiền, có phải em đã biến thành Vampire không? Châu Thi Vũ, giết em đi, em không muốn làm hại Thân Hiền." - Nếu Hồ Hiểu Tuệ không khống chế được, làm tổn thương Lưu Thù Hiền. Như vậy, nàng còn đau khổ hơn là chết.

"Em nói ngu ngốc cái gì vậy? Nếu em chết, chị cũng không thể sống tiếp, em đành lòng sao?"

"Em..."

"Xin lỗi." - Châu Tương bị mang tới đây, từ đầu không nói một lời, bây giờ đột nhiên lên tiếng. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô bé, từ lúc bọn họ trở về, Lưu Phù cũng chỉ lo lắng nhìn Hồ Hiểu Tuệ, không chú ý đến cô bé. Đã xảy ra chuyện gì?

"Tưởng Thư Đình nói, chỉ cần tôi hút máu cô là có thể lớn lên. Tôi có thể thoát khỏi cơ thể của một cô bé bảy tám tuổi, tôi cũng biết nữ vương Hàn Gia Lạc đã ra lệnh không thể tổn thương cô. Nhưng vì bản thân mình, tôi không nghe theo. Nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra, ngay cả tăng cường sức mạnh cũng không có, thật xin lỗi." - Đã sống hơn 100 năm, Châu Tương vẫn ở trong thân thể của một cô bé, đã gần như tuyệt vọng. Khi có người cho cô bé biết, vẫn còn hi vọng, nhưng lại làm cho cô bé từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

"WTF! Tưởng Thư Đình đồ tiện nhân, vậy mà cô cũng tin? Con ả đó đúng là Vampire có sức mạnh dự đoán, nhưng cũng là một kẻ lừa đảo, có quỷ mới tin. Có lẽ con ả đó biết Hồ Hiểu Tuệ là một cô bé có linh hồn thuần khiết, cho nên mới bịa ra chuyện uống máu của cô bé sẽ tăng thêm sức mạnh, và có thể lớn lên. Con ả đó chính là muốn làm ầm ĩ để tôi không được yên thân." - Hàn Gia Lạc nghe đến chuyện Tưởng Thư Đình tiên tri là nổi giận đùng đùng, quả nhiên con đàn bà đê tiện kia lại nói dối. Đến tận bây giờ vẫn không bỏ được cái tật xấu này.

"Tại sao cô ta muốn đối đầu với cô?" - Châu Thi Vũ ngạc nhiên, người Hàn Gia Lạc nhắc đến không phải hạng tầm thường. Hai người có lẽ đã quen biết từ lâu.

"Cô ta là người yêu cũ của tôi. Đến tận bây giờ, tôi còn không biết cô ấy có thật sự yêu tôi hay không." - Nữ vương hai mắt trừng lớn, khiến người khác giật mình.

"Các chị đừng có trách Châu Tương, cô bé cũng là bị gạt thôi. Cô bé cũng rất đáng thương, còn nhỏ đã bị biến thành Vampire, không thể lớn lên được nữa." - Hồ Hiểu Tuệ quá mức lương thiện, dù người khác tổn thương mình, nàng cũng sẽ xem xét lý do. Hồ Hiểu Tuệ đúng là tia nắng ấm áp, làm tan chảy những người xung quanh. Bây giờ trách cô bé, thậm chí giết chết cô bé thì có nghĩa gì đây?

"Làm sao em biết tên cô ấy, còn chuyện của cô ấy?" - Lưu Phù hỏi.

"Lúc em ấy cắn em, em nhìn thấy." - Bởi vì thông cảm trước cuộc đời của Châu Tương, cho nên Hồ Hiểu Tuệ không oán trách cô bé. Hồ Hiểu Tuệ từ trước đến nay, luôn là người như vậy.

"Chị mặc kệ quá khứ của nó có bao nhiêu đau khổ, đó cũng không phải là lý do làm hại em. Chị tuyệt đối không tha thứ." - Lưu Thù Hiền trừng mắt nhìn Châu Tương, chỉ hận không thể lập tức xé xác cô gái bé nhỏ ra thành trăm mảnh. Lưu Thù Hiền chính là như vậy, nàng không vĩ đại, không cao thượng, không bao giờ chấp nhận tha thứ. Khi Lưu Thù Hiền ghét một người, sẽ không bao giờ thay đổi, giống như người yêu cũ của nàng, đã từng có bao nhiêu yêu thương, nhưng khi phản bội, Lưu Thù Hiền cũng không quan tâm đến sống chết của cô ấy. Lưu Thù Hiền nhẫn nhịn chưa giết Châu Tương ngay lúc này, xem như đã vượt qua giới hạn của mình.

"Haiz, các vị bằng hữu quý mến, nếu như tôi nói còn cách để cứu. Các người có thể bình tĩnh một chút không?" - Hàn Gia Lạc lười biếng ngồi xuống ghế salon.

"Còn có thể cứu là ý gì? Còn nữa, cô không thể thả tôi ra sao?" - Lưu Thù Hiền thấy điểm huyệt với bị chết đứng rất khó chịu.

"Thả cô ra, rồi cô lập tức nhào tới để cô bé cắn. Vậy thì cô bé sẽ hoàn toàn biến thành Vampire, lúc đó muốn cứu cũng không thể cứu, chỉ có thể làm bạn với màn đêm."

"Cô nói chuyện không thể nhanh lên sao? Cứ như mấy bà già kể chuyện xưa vậy."

"Xét thấy thái độ của cô thật tồi tệ, suốt đêm nay tôi sẽ không thả cô ra."

"Làm ơn đi, bây giờ mấy người còn có tâm trí cãi nhau à? Xem lại tình hình đi." - Lưu Phù nổi nóng, gia nhập cuộc chiến.

Tình huống trở nên hỗn loạn, Hồ Hiểu Tuệ muốn đứng dậy để can ngăn. Nhưng vì phải kìm nén sự khát máu của mình, chỉ đành nằm trên salon nhìn mọi người, Châu Tương đang ngồi bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ. Lúc này trong nhà xuất hiện những hạt tuyết, tụ lại thành một cô gái mặc kimono trắng.

"Đúng là gặp phải sinh tử kiếp, muốn trốn cũng trốn không thoát. Tình trạng hiện giờ so với chết càng cam go hơn." - Lưu Thiến Thiến đột nhiên xuất hiện, trạng thái còn rất bình tĩnh. Sự việc đã xảy ra, có gấp cũng chẳng làm gì được.

Nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp, Hồ Hiểu Tuệ rất vui vẻ: "Lưu Thiến Thiến, chị đã trở lại. Trương Tiếu Doanh có khỏe không?"

"Con chim ngu ngốc đó rất tốt. Vì để cô ấy yên tâm tu hành, chị không nói chuyện của em. Em nên lo lắng cho bản thân mình, ngay cả nhịp tim cũng chẳng có." - Lưu Thiến Thiến đau lòng nhìn Hồ Hiểu Tuệ. Rõ ràng em ấy đang cười nói với mình, nhưng đã không còn nghe thấy nhịp tim.

Chỉ một câu nói, lại làm mọi người đau thắt ruột gan. Đó chính là sự thật, nhưng đôi khi con người không muốn đối diện với sự thật. Một khi bị vạch trần, trái tim sẽ đau đến thở không nổi.

"Nói tôi biết, có cách gì." - Giọng Lưu Thù Hiền đã nhẹ nhàng hơn, nhưng không van xin hay khẩn cầu. Người nghe cũng cảm nhận được một chút sự nhờ vả trong giọng nói. Dịu dàng không phải con người Lưu Thù Hiền lúc bình thường.

"Cách, chính là đi tắm nắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro