Chương 89: Sinh Tử Kiếp (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô cho rằng mình là nữ vương, thì có thể đùa giỡn mọi người sao?" - Lưu Thù Hiền nổi đầy gân xanh, đầu bốc khói. Đúng là lỗ vốn khi phải nhẹ nhàng với người này, ả nữ vương đáng ghét.

Vampire đi tắm nắng, nghe cũng biết là chuyện cười. Thế nhưng, cách này lại dùng lên chính người yêu của mình, Lưu Thù Hiền làm sao cười nổi. Bây giờ là thảo luận nghiêm túc, không phải mở đại hội diễn hài.

"Cô bé hiện tại chỉ là nửa Vampire, chưa hoàn toàn biến thành Vampire. Bởi vì cô bé chưa hút máu người, nên vẫn còn cách cứu. Có hai cách, tôi chọn giúp mấy người cách dễ nhất." - Hàn Gia Lạc giải thích, nàng cũng không phải nói đùa. Nghe ra có chút buồn cười, nhưng mấy thứ con người biết về Vampire vẫn chưa đủ.

"Cô xác định đây là cách đơn giản nhất?" - Lưu Thù Hiền vẫn nghi ngờ hỏi lại.

"Còn một cách khác là giết chết vua của Vampire, cũng chính là tôi. Cô nói xem, khó hay dễ?"

Hai cách đó khác nhau ở chỗ, một là bọn họ phải dốc toàn sức lực đánh với Hàn Gia Lạc, một là phải để Hồ Hiểu Tuệ chịu khổ. Nếu đem so sánh, Lưu Thù Hiền sẽ lựa chọn cách thứ hai, giết chết Hàn Gia Lạc. Thế nhưng bây giờ, Lưu Thù Hiền đang bị chết đứng một chỗ, cách này không khả thi.

"Ánh sáng mặt trời chính là kẻ thù truyền kiếp của Vampire, nếu bị chiếu thẳng vào sẽ biến thành tro bụi. Đương nhiên, không phải là giữa trưa trời nắng chạy ra cho chết. Trung Quốc các người không phải có câu, 'nhảy vào chỗ chết để hồi sinh' hay sao? Chỉ cần đem cô bé ra ngoài phơi nắng một chút, giết chết mấy con vi khuẩn Vampire là được! Nếu canh đúng thời gian dập lửa, sẽ không bị cháy thành than."

"Vậy nếu bị thiêu chết thì sao?"

"Thì là chết luôn."

"Cô đang trêu chọc tôi à?"

"Chị, bình tĩnh."

"Có tôi ở đây, sẽ không để Yuki bị thiêu chết. Tôi rất hiểu em ấy, thà bản thân chịu khổ, chứ không muốn biến thành Vampire. Cho nên tôi sẽ ủng hộ em ấy." - Lưu Thiến Thiến biết Hồ Hiểu Tuệ sẽ lựa chọn cái gì, hơn nữa sẽ không có cách nào ngăn cản, thôi thì cứ ủng hộ em ấy là điều tốt nhất. Hơn nữa, Hồ Hiểu Tuệ gặp phải sinh tử kiếp, Lưu Thiến Thiến cũng sẽ không để Hồ Hiểu Tuệ gặp nguy hiểm. Dù đã buông bỏ tình cảm với Hồ Hiểu Tuệ, nhưng vẫn không thể nhìn nổi bản mặt Lưu Thù Hiền. Cho nên Lưu Thiến Thiến mới lên tiếng, làm anh hùng cứu mỹ nhân.

"Con Tuyết Yêu chết tiệt, ngươi mau buông em ấy ra."

"Tôi không buông, Yuki là của tôi."

Hàn Gia Lạc hóa giải thuật định thân, Lưu Thù Hiền được tự do, chuyện đầu tiên là xông tới giật lại Hồ Hiểu Tuệ trong tay Lưu Thiến Thiến. Hai người gần như muốn đánh nhau, cái nhà vừa mới sửa sang chút nữa đã phải chịu khổ.

Trời đã tối, chuyện tắm nắng đành dời lại sáng mai, chỉ một đêm nhưng dường như dài vô tận. Hồ Hiểu Tuệ sợ bản thân không thể khống chế, chủ động yêu cầu trói tay chân của nàng lại. Lưu Thù Hiền không chịu, kéo em ấy lên phòng, có chuyện gì thì sáng mai nói. Vừa vào đến phòng, Hồ Hiểu Tuệ liền chui rút một bên giường, đẩy Lưu Thù Hiền qua một bên.

Hai người cứ như vậy ngồi dưới đất hai bên, ở giữa là cái giường, muốn nắm tay cũng với không tới. Chỉ đành im lặng ngồi đó.

"Em có biết chị sẽ rất đau lòng không?" - Lưu Thù Hiền lên tiếng trước, bây giờ chỉ có hai người. Lưu Thù Hiền đã không còn cậy mạnh, hay dùng dáng vẻ cao ngạo để nói chuyện.

"Có cách còn đỡ hơn không làm được gì, Hàn Gia Lạc cũng đã nói sẽ không sao. Ngày mai em có thể trở lại làm con người bình thường, đáng lý chị phải vui vẻ mới đúng." - Lần này Hồ Hiểu Tuệ cũng không có cái cớ để tự mình thuyết phục chính mình. Khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đau khổ của Lưu Thù Hiền, nàng cũng không có tâm trạng nói giỡn.

"Em có biết không, khi nhìn thấy em nằm đó, chị đã chết một lần. Ngày mai, lần thứ hai chị bị hành hạ, phải trơ mắt nhìn em bị thiêu đốt, chị phải đối mặt với điều đó như thế nào? Em nghĩ chị sẽ vui vẻ sao? Em quá xem trọng chị rồi, ha ha.... Những chuyện liên quan đến em, chị chưa bao giờ mạnh mẽ, chị là người rất yếu đuối. Chị không như em có trái tim mạnh mẽ." - Lưu Thù Hiền hơi tức giận nói.

"Chúng ta không phải rất tin tưởng nhau sao? Chị phải tin em có thể vượt qua. Lúc nãy, kêu Châu Thi Vũ giết em, là em sai, sau này em sẽ không như vậy nữa. Em không thể xa chị, cũng không cách nào tưởng tượng được em và chị sẽ sinh ly tử biệt. Chỉ vì lúc đó, em rất sợ. Em xin lỗi, em không nên làm như vậy, làm chị phải đối mặt với mọi chuyện một mình. Em xin lỗi."

Nhìn Hồ Hiểu Tuệ vừa tự trách, vừa khóc. Lưu Thù Hiền không chịu nổi, chạy đến bên Hồ Hiểu Tuệ, ôm chặt lấy em ấy.

"Thay vì nói lời xin lỗi, chị muốn nghe từ khác hơn."

"Em yêu chị. Thân Hiền, em yêu chị." - Hồ Hiểu Tuệ dựa vào vai Lưu Thù Hiền nói, nhưng mùi vị của máu làm cho Hồ Hiểu Tuệ lại khao khát. Nàng chỉ còn cách đẩy Lưu Thù Hiền ra: "Thân Hiền, chị đến gần em sẽ không thể kiềm chế được." - Hồ Hiểu Tuệ khổ sở chịu đựng, toàn thân run rẩy. Hai chiếc răng nanh đang đưa ra thật đau đớn.

"Hiểu Tuệ, chờ chị một chút." - Lưu Thù Hiền vuốt nhẹ mặt Hồ Hiểu Tuệ, rồi chạy ra khỏi phòng. Hồ Hiểu Tuệ cũng không biết Lưu Thù Hiền muốn làm gì.

Một lúc sau, Lưu Thù Hiền trở lại với cuộn chỉ đỏ, một đầu buộc vào ngón áp út bên tay trái của mình, rồi kéo một đoạn dài, buộc vào ngón áp út tay trái của Hồ Hiểu Tuệ.

"Thân Hiền, chị làm gì vậy?"

Lưu Thù Hiền không trả lời, thì thầm đọc vài câu thần chú. Sợi chỉ quấn quanh tay hai người biến mất.

"Thứ này không phải dây tơ hồng đó chứ?" - Hồ Hiểu Tuệ ngoắc ngón tay, nàng có thể cảm ứng được Lưu Thù Hiền. Hồ Hiểu Tuệ liền nhớ lại, lúc nàng "chết", Khóa Nhân Duyên đã hỏng rồi.

"Nó so với Khóa Nhân Duyên cũng tác dụng hơn một chút. Đây gọi là Đồng Tâm Chú, từ bây giờ trở đi, chúng ta đồng sinh cộng tử."

"Chị..., chị đang đùa gì vậy, mau giải trừ nó đi. Lỡ như em..."

"Đây là lý do để em cố gắng mà sống tiếp, ngày mai chị sẽ ở bên em. Dù kết quả thế nào, chị cũng sẽ ở bên em. Đừng đẩy chị ra khỏi em, đồng ý với chị, sau này dù có chuyện gì cũng không được đẩy chị ra."

"Vâng, ngày mai nhất định sẽ không sao."

Vì lo lắng cho nhau, mà đẩy nhau ra, so với chết cùng nhau còn khó chịu hơn. Hồ Hiểu Tuệ đã quá để ý, nàng cảm thấy Lưu Thù Hiền đã làm quá nhiều chuyện vì mình. Rõ ràng khi Lưu Thù Hiền bị thương vì mình, Hồ Hiểu Tuệ mới là người nên nổi giận mắng chị ấy, nhưng lúc nào cũng là ngược lại. Lần này, Lưu Thù Hiền thật sự ép Hồ Hiểu Tuệ, nàng không thể không chấp nhận. Bọn họ là người yêu, đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, không phải một người có thể gánh vác mọi thứ. Lần này, Lưu Thù Hiền quyết tâm cùng Hồ Hiểu Tuệ đồng sinh cộng tử, Hồ Hiểu Tuệ còn cách gì trốn tránh nữa đây.

Suốt buổi tối, hai người vẫn ngồi dưới đất, cách nhau cái giường, cho đến bình minh. Nếu đã không thể ngủ ngon, vậy thì cứ thức đề bảo vệ nhau.

"Bình minh rồi ~~ Yuki. Chị đến gọi em thức dậy...ồ, hai người thức rồi à?" - Sáng sớm, Lưu Thiến Thiến đã đạp cửa xông thẳng vào phòng Lưu Thù Hiền. Nhìn dáng vẻ của nàng như muốn nói hôm nay trời đẹp, thích hợp đi chơi. Nhưng trong phòng bầu không khí âm u, đầy chết chóc, hai người kia khác hẳn Lưu Thiến Thiến.

"Yêu quái đúng là yêu quái, một chút tố chất cũng không có."

"Cái đồ thiên sư thối, cô làm như lúc nào cũng có tố chất vậy."

"Được rồi, mới sáng sớm hai người đừng có làm um sùm."

"Chị, Tiểu Tuệ, hai người mau chuẩn bị. Chút nữa chúng ta đi." - Lưu Phù nghe được phòng Lưu Thù Hiền rất ồn ào, biết hai người đã thức, nhanh chóng đi tới. Nhìn thấy vành mắt Lưu Thù Hiền đen thui, rõ ràng cả đêm không ngủ.

"Chuẩn bị cái gì?" - Hồ Hiểu Tuệ hỏi. Nếu chuẩn bị tâm lý, thì cả đêm đã đủ rồi.

"Cô bé không thể cứ như vậy bước ra ngoài, rồi phơi nắng trước nhà. Nếu có người nhìn thấy, không báo cảnh sát mới lạ." - Hàn Gia Lạc đang tựa cửa nói.

"Cho nên, mọi người sẽ đưa em vào rừng. Trong rừng có cây, sẽ ngăn được ánh sáng mặt trời, tốc độ thiêu cháy của em sẽ không nhanh. Hơn nữa, em còn có thể dùng sức mạnh tự nhiên để tự bảo vệ, tính an toàn rất cao." - Lưu Thiến Thiến giải thích. Tối qua, Lưu Thiến Thiến và Hàn Gia Lạc đã thảo luận với nhau, để tránh được ánh mặt trời chiếu trực tiếp, không thể chọn đại một chỗ phơi nắng.

"Đã để các chị bận tâm rồi." - Hồ Hiểu Tuệ thấy có rất nhiều người lo lắng cho mình, đúng là rất cảm động.

"Anh chị hiểu mà, nhìn thấy người khác gặp nguy hiểm, em không thể không cứu." - Lưu Phù đã biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì. Hành động của Hồ Hiểu Tuệ là không sai, việc xảy ra mọi người đều không muốn.

"Tôi có thể đi cùng mọi người không?" - Châu Tương đứng trước cửa hỏi. Chuyện do cô bé gây ra, bọn họ không xử lý càng làm cô bé thấy có lỗi. Dù xảy ra chuyện gì, Châu Tương cũng muốn đi theo.

"Nếu bị thiêu cháy, sẽ không ai cứu ngươi." - Lưu Thù Hiền hận không thể bóp chết cô nhóc bên ngoài bảy tám tuổi, bên trong là một bà lão hơn 100 tuổi. Nếu chút nữa bị mặt trời thiêu đốt, Lưu Thù Hiền sẽ rất hài lòng nhìn Châu Tương hóa thành tro bụi.

"Tất cả đều đi hết đi."

Lưu Phù vẽ một cánh cửa lên tường trong phòng Lưu Thù Hiền, mở cửa ra trước mặt chính là một khu rừng. Hồ Hiểu Tuệ đi trước, được bao bọc rất tốt, đi phía sau là ba con Vampire, đồng phục dài tay màu đen, cầm dù che ánh sáng mặt trời. Mọi người chuẩn bị bước ra cửa.

Lần đầu Hồ Hiểu Tuệ nhìn thấy ánh sáng mặt trời, như đang sợ thứ gì đó. Cho dù, không bị chiếu thẳng vào người, nàng cũng cảm thấy toàn thân đang nóng lên. Hồ Hiểu Tuệ thừa nhận, nàng không thể chịu được ánh sáng mặt trời.

"Đừng sợ, chị ở bên em." - Lưu Thù Hiền cầm lấy tay Hồ Hiểu Tuệ. Lưu Thù Hiền biết em ấy sợ, vì mạng của Lưu Thù Hiền cũng đang nằm trong tay Hồ Hiểu Tuệ.

"Chị sẽ không để Yuki có chuyện." - Lưu Thiến Thiến nói chắc chắn.

"Em tin mọi người."

Hồ Hiểu Tuệ buông tay Lưu Thù Hiền, đi ra xa, từ từ kéo vật che chắn cơ thể mình xuống. Những nơi làn da lộ ra, tiếp xúc ánh sáng bắt đầu bốc cháy, không bao lâu toàn thân Hồ Hiểu Tuệ đều là lửa.

"Hiểu Tuệ!" - Lưu Thù Hiền hét to, muốn nhào tới, Lưu Phù ôm lại. Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ đồng sinh cộng tử, nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn của em ấy khi bị lửa thiêu đốt. Trái tim Lưu Thù Hiền cũng đang phát hỏa, thở không nổi.

"Aaaaa" - Hồ Hiểu Tuệ đau đớn kêu gào, da đã cháy đen.

Lưu Thiến Thiến nhanh chóng làm phép, nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống, trời bắt đầu rơi tuyết, đóng băng ngọn lửa đang cháy, cũng đóng băng luôn Hồ Hiểu Tuệ. Cây cối xung quanh cũng đan thành dây leo, quấn quanh bao bọc Hồ Hiểu Tuệ. Lưu Thù Hiền mệt mỏi ngã xuống đất, nàng không có chuyện gì, biểu thị rằng Hồ Hiểu Tuệ còn sống.

"Cô khẳng định cách này có thể làm em ấy trở lại làm người?" - Lưu Thù Hiền vẫn không tin tưởng, hỏi Hàn Gia Lạc lần nữa để xác nhận.

"Bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt mà còn sống, thì có thể trở lại làm người. Sau này, cô bé cũng sẽ không biến thành Vampire. Nhưng xem ra, cô bé bị bỏng rất nặng, muốn hồi phục cũng mất nhiều thời gian."

"Cái chính là bị bỏng rất nặng đó! Cô có thể gọi đây là sống à?"

"Ừ, so với chết, bị bỏng còn nhẹ."

"Chị, chị bình tĩnh đi. Sức mạnh tự nhiên có thể chữa trị cho em ấy, nhưng cũng cần thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro