Chúng ta sẽ có tương lai (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Thấm Nguyên so với Tống Hân Nhiễm dậy sớm hơn một chút, cô đi ra ngoài mua bữa sáng. Lúc Tống Hân Nhiễm tỉnh lại không nhìn thấy Phí Thấm Nguyên, thậm chí còn hét lên mấy lần cũng không có người đáp lại, Tống Hân Nhiễm có chút hoảng hốt, nàng sợ hãi, nàng sợ rằng những gì Phí Thấm Nguyên nói đêm qua tất cả đều là dối trá, đều là lừa gạt nàng, nàng sợ Phí Thấm Nguyên đã có được nàng rồi thì sẽ bỏ nàng đi, cộng với sự đau đớn dữ dội trong cơ thể, nước mắt vô thức chảy dài trên khuôn mặt của nàng.

Phí Thấm Nguyên vừa mới dọn bữa sáng lên bàn ăn sau khi cô từ bên ngoài trở về, Tống Hân Nhiễm đột nhiên ôm cô từ phía sau, cô vội vàng quay người ôm lấy Tống Hân Nhiễm rồi bế nàng lên, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Tống Hân Nhiễm, cô vội vàng hỏi: "Bảo bối làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Chị không thấy đau sao mà lại ra đây?"

"Chị còn tưởng rằng em... em... em sẽ không cần chị nữa." Tống Hân Nhiễm khóc lên.

"Ôi, bảo bối, sao em có thể không cần chị? Em đi mua đồ ăn sáng cho chị nè!" Phí Thấm Nguyên vỗ vỗ lưng Tống Hân Nhiễm, an ủi cô: "Còn nữa, Nhiễm Nhiễm, eo của chị..."

Phí Thấm Nguyên chưa kịp nói xong, Tống Hân Nhiễm ngượng ngùng bịt miệng Phí Thấm Nguyên: "Ah! Đừng nói nữa, ôm lại chị đi." Phí Thấm Nguyên nhìn ra sự đáng yêu của Tống Hân Nhiễm, ôm lấy nàng ôn nhu hôn lên mặt nàng, sau đó bế nàng vào phòng ngủ, đặt nàng trên giường: "Bảo bối, mang dép vào rồi ra ngoài ăn chút gì đi."

"Này, Phí Thấm Nguyên! Em có lương tâm không hả? Tối hôm qua em đã làm thành như vậy, hôm nay liền để chị tự mình đi!" Tống Hân Nhiễm hét lên.

"Ồ, ồ, Nhiễm Nhiễm, vừa rồi chẳng phải chị tự mình đi bộ tới đó sao?" Phí Thấm Nguyên cười trêu chọc.

"Ah! Phí Thấm Nguyên, em làm chị tức giận." Tống Hân Nhiễm khoanh tay, quay đầu lại.

"Ha ha ha, được rồi được rồi, em không trêu chọc chị nữa, ở đây chờ em mang đồ ăn cho chị." Phí Thấm Nguyên sờ sờ đầu Tống Hân Nhiễm, trìu mến nói.

Sau khi hai người ăn xong, Phí Thấm Nguyên thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Tống Hân Nhiễm vẫn nằm trên giường, liền ôm Tống Hân Nhiễm vào lòng, xoa xoa eo cho nàng.

"Chị thấy đỡ hơn chưa, bảo bối?" Phí Thấm Nguyên tay vừa xoa vừa hỏi Tống Hân Nhiễm.

"Ừ ~ chị tốt hơn nhiều rồi."

"Vậy chúng ta đi mua sắm nha." Phí Thấm Nguyên hưng phấn nói.

"Ừa, chúng ta cùng nhau đi mua quần áo thôi."

——————————————

"Tiểu Phí, chúng ta đi đến cửa hàng làm nhẫn thủ công bên kia đi." Tống Hân Nhiễm nói, chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa.

"Được ạ!"

Hai người nắm tay nhau đi tới.

"Tiểu Phí, hai đứa mình làm một chiếc nhẫn đi." Tống Hân Nhiễm hưng phấn nói.

''Làm xong thì hai chúng ta sẽ trao đổi nhé!"

"OK, bảo bối."

Nhưng Phí Thấm Nguyên sau khi làm xong lại thấy hối hận, cô nhìn chiếc nhẫn tinh xảo trong tay Tống Hân Nhiễm rồi lại nhìn chiếc nhẫn của mình, giống như trời với đất, cô sợ Tống Hân Nhiễm sẽ không thích. Lúc Tống Hân Nhiễm đề nghị trao đổi nhẫn, cô do dự từ chối, Tống Hân Nhiễm không vui nhưng cũng không nói rõ ràng, hai người đi mua sắm một lúc, cùng nhau ăn chút gì đó rồi về nhà.

Về đến nhà, Tống Hân Nhiễm liền đi vào phòng tắm, không thèm để ý đến Phí Thấm Nguyên.

Cho đến khi Tống Hân Nhiễm tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, Phí Thấm Nguyên cũng không hiểu mình đã chọc giận Tống Hân Nhiễm ở chỗ nào.

"Nhiễm Nhiễm, sao chị không vui? Em làm gì sai sao?" Phí Thấm Nguyên yếu ớt hỏi

"Hả? Không, em suy nghĩ quá nhiều rồi." Tống Hân Nhiễm lạnh lùng nói.

"Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy? Nói cho em biết, em dỗ chị." Phí Thấm Nguyên ôm Tống Hân Nhiễm làm bộ nũng nịu như một đứa trẻ.

"Hừ! Hôm nay em đồng ý trao đổi nhẫn với chị, có phải em hối hận rồi không?" Tống Hân Nhiễm kìm nén nước mắt.

"Ôi, bảo bối, em chưa bao giờ thay đổi, vì cái nhẫn đó em làm quá xấu. Em sợ chị không thích nó." Phí Thấm Nguyên vuốt ve đầu Tống Hân Nhiễm giải thích.

"Chị không ghét, chỉ cần em làm thì chị đều thích."

Phí Thấm Nguyên nhìn đôi mắt trong sáng đáng yêu của Tống Hân Nhiễm, cô khàn giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, em yêu chị."

"Tiểu Phí, chị cũng... ừm ~" Tống Hân Nhiễm chưa kịp nói xong thì đã bị môi của Phí Thấm Nguyên chặn lại, nụ hôn của Phí Thấm Nguyên kéo dài đến mức Tống Hân Nhiễm cũng bắt đầu đáp lại, tay của Phí Thấm Nguyên bắt đầu đi xuống, bắt đầu một đêm hạnh phúc của hai người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro