(ERENMIKA) 13 WINTERS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đã đi rồi, vết thương vẫn còn mới nguyên như lúc cô cắt đầu anh. Cảm giác như nỗi đau khắc sâu trong tâm hồn cô sẽ không thể nguôi ngoai sớm được.

Những bức tường cũng không còn nữa, không khí trong lành đột nhiên trở nên quá nhiều.

Thế giới thật tàn khốc nhưng cũng rất tươi đẹp. Cô đã tự mình nói điều đó và thậm chí còn đang sống với nó, dù chỉ thỉnh thoảng.

Hãy quên anh đi.

Anh không nhận ra sao? Cô không thể. Sẽ không bao giờ. Cho đến hơi thở cuối cùng, cô sẽ nhớ đến anh. Khoảnh khắc cô quên anh, là lúc cô sẽ không còn sống trên thế giới này.

Một năm sau cô vẫn ngồi dưới gốc cây. Bầu trời dần ngả cam và màn đêm sắp buông xuống.

Nước mắt cô đã khô. Cô nhìn ngôi mộ và nhành hoa đang héo. Giống như trái tim của cô vậy.

Cô nắm lấy chiếc khăn và nhắm mắt lại, buộc mình phải hít một hơi thật sâu. Hơi ấm quanh cổ cô. Chưa đến mùa đông mà xương cốt cô run lên vì lạnh. Cô cảm thấy lạnh.

Anh sẽ choàng khăn cho em cả ngàn lần cũng được. Bây giờ và mãi mãi.

Ký ức lại hiện về trong tâm trí cô.

Lời hứa đã không được thực hiện. Nó lang thang trong bóng tối một cách khó khăn.

Cô vẫn chưa sẵn sàng để buông tay. Mỗi ngày, cô đều hy vọng ngày mai mình sẽ tỉnh dậy sau cơn ác mộng này và Eren sẽ ở đó, sống động, bằng xương bằng thịt và mỉm cười.

Cho dù cô không xin thì mùa xuân năm sau cũng sẽ lại đến. Mang theo cùng một nỗi buồn không bao giờ nguôi.

----

Và đúng như cô nghĩ, năm thứ hai cũng tương tự như vậy. Cô đã phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân từ lâu. Cô đã quen với nó rồi. Nhưng nỗi đau này không dễ dàng nguôi ngoai. Hoặc có thể cô không muốn.

Cô nhìn về phía xa. Mặt trời đang lặn phía chân trời. Cô nói lời tạm biệt và bắt đầu đi về phía nhà mình. Họ đã tăng cường định cư từ vị trí của bức tường bên ngoài trước đây.

Khi Historia đến gặp Mikasa, cô ấy đã rất tốt bụng khi mời cô đến một chỗ ở gần nhà mình. Cô không thể nhìn vào đôi mắt của bạn mình.

"Tớ muốn sống ở Shiganshina. Gần Eren." Câu trả lời của Mikasa là điều mà Historia không thể bác bỏ.

Bây giờ đứng trước ngôi nhà nhỏ của cô, cảm giác thật khác lạ. Nó làm cô nhớ đến lần Eren đến thăm cô trong giấc mơ.

Không. Có lẽ là nơi cả hai người họ sống. Trong một khoảng thời gian dài. Thật khó để biết đâu là sự thật. Cô không thể phân biệt được phần nào là thật và phần nào là do cô tưởng tượng.

Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được. Giống như cô sẽ không bao giờ biết Eren yêu cô đến mức nào.

Liệu anh có bỏ rơi mọi thứ nếu cô trả lời khác đi?

Nhưng cô không thể hối hận. Một sự lựa chọn khác cũng sẽ là thảm họa. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi Armin.

----

Đã là năm thứ ba, cô mỉm cười trở lại.

Chiếc khăn vẫn ở trên cổ cô.

Con chim đang bay. Cô cảm thấy anh đang theo dõi cô. Ngay cả khi đó là trí tưởng tượng của cô thì người ta vẫn luôn có thể mơ mộng mà.

Cô sẽ luôn nhớ anh.

----

"Mikasa, cậu sống tốt chứ?"

Cô nở một nụ cười đáp lain, mặc dù nó có vẻ u sầu. Armin không chắc mình thực sự đang cảm thấy gì.

"Ừ, đừng lo lắng cho tớ."

Họ đang ngồi ở hiên nhà, cạnh nhau. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời xanh trong xanh. Đã được vài ngày kể từ khi liên minh đến. Sau khi họ gặp nhau ở cái cây trên đồi, cậu ấy phải chia tay để tham gia các cuộc đàm phán hòa bình với Nữ hoàng và những người theo chủ nghĩa Yeager.

"Tuy nói vậy nhưng có vẻ như cậu không hề chăm sóc bản thân." Cậu cho rằng cô đang che giấu cảm xúc của mình.

"Tớ ổn." cô đảm bảo, giọng điệu nghiêm túc, "Và Eren sẽ không vui khi thấy tớ buồn đâu."

Câu trả lời không phải là điều Armin mong đợi. Đột nhiên, trong cậu có niềm hy vọng. Cậu còn hơn cả hạnh phúc, "Tớ rất vui vì cậu bắt đầu nghĩ theo cách này."

"Hơn bất cứ điều gì, Eren luôn mong muốn cậu có một cuộc sống hạnh phúc." Cậu ấy tiếp tục, nước mắt dâng trào.

"Armin," cô bắt đầu lo lắng.

Nhưng một loạt tiếng bước chân thông báo Annie đã đến làm giân đoạn cuộc trò chuyện.

"Tôi đã trở lại." cô ấy chào, đi về hướng của họ. Cô ấy mang theo một túi rau.

Armin lau đi những giọt nước mắt chực trào ra khỏi mắt và nhanh chóng lẩm bẩm rằng tớ ổn trước khi thúc giục Mikasa đi tiếp.

"Annie," Mikasa thốt lên, và khoảnh khắc tiếp theo cô tiến về phía cô ấy. "Cảm ơn."

"Nếu cậu không phiền, tôi cũng muốn giúp."Annie nói sau khi đưa chiếc túi cho cô.

"Cậu có biết nấu ăn không?"

"KHÔNG. Nhưng đây là cơ hội hoàn hảo để học từ cậu."

Bản thân Mikasa không phải là người nấu ăn giỏi nhất, mặc dù đã lâu rồi những thanh kiếm trên tay cô đã được thay thế bằng một con dao nấu ăn. Chúng không còn được nhuốm màu đỏ thẫm của máu nữa.

"Được rồi." Cô gật đầu và họ cùng nhau bước vào nhà.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Armin mỉm cười và ngồi ở hành lang, cầm một cuốn sách lên đọc.

Vài phút sau, mùi cơm chín bay khắp bếp. Cả hai người phụ nữ đang thái rau sống.

"Cậu đã nghĩ đến việc kết hôn với cậu ấy trong tương lai chưa?" Mikasa đột nhiên hỏi.

Annie không phải người hay bối rối. Nhưng giờ cô ấy đỏ mặt. Thật điên rồ khi nghĩ đến những gì tình yêu mang lại cho con người ta. Mặc dù cô ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Tôi-tôi không biết."

Cô ấy tiếp tục, ánh mắt dán chặt vào chiếc thớt, "Và chúng tôi vẫn chưa nói về chuyện đó."

"Tôi hiểu rồi." Mikasa nói, mối quan tâm của cô là có thật. Cô nói thêm, "Nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu nói về mọi việc một cách rõ ràng. Cậu cảm thấy thế nào thì chính là như vậy."

Quá khứ đã dạy cho cô nhiều điều. Thật không công bằng khi sự nhận ra lại đến muộn hơn nhiều. Khi mọi thứ không thể sửa chữa được. Khi không thể làm gì được. Thật là tức giận.

"Cậu đã nghĩ về tương lai chưa?" Annie hỏi.

"Tôi có. "

"Thật sự?"

"Tôi muốn đến thăm những nơi bên ngoài bức tường."

Ý cô là bên ngoài Paradis. Một số điều rất khó thay đổi. Và đối với cô đó không còn là Paradis nữa. Bất cứ ai đặt tên cho nó hẳn phải khao khát tìm kiếm thứ mà mình không bao giờ có được.

"Thật tốt khi được nghe cậu nói." Dù sao thì Annie cũng hiểu. "Có lẽ hãy đến thăm họ hàng của cậu. Là Ackerman và quý cô Kiyomi. Chắc chắn họ sẽ rất vui khi được gặp cậu đấy."

"Ừm. " cô ngâm nga, chìm đắm trong suy nghĩ, tương lai le lói trước mắt.

----

Và khi mùa xuân năm sau quay trở lại, cô đã lên thuyền. Mọi người đang vẫy tay với cô và cô cũng vẫy tay lại. Mái tóc đen tuyền của cô ấy tung bay trong gió.

Biển thật yên tĩnh. Những chú chim phía trên đang bay đi như muốn chúc cô có một chuyến đi vui vẻ. Cô mỉm cười và vẫy tay một lần nữa. Lần này là với những chú chim.

Thế giới rất rộng lớn và có cả cuộc đời để khám phá. Khi cô bắt đầu đi du lịch, cô không biết bao nhiêu mùa đã trôi qua. Nhưng cô vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Đối với chính cô. Cũng là vì anh ấy.

Anh muốn cô sống thật lâu và thật hạnh phúc, cô làm sẽ được.
Nhưng muốn cô quên đi anh, cô không làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro