(LEVIHAN) WILDFIRE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: AI QUÁ NGHIÊM TÚC VUI LÒNG BỎ QUA CHƯƠNG NÀY.

Tin đồn lan nhanh như một vụ cháy rừng vậy.

Nó không chỉ xảy ra quanh một ngôi làng hay khu phố nào đó, nơi những câu chuyện kể hấp dẫn hơn bữa ăn, được tôn sùng hơn Huân chương Tường thành và đáng giá cả hơn vàng. Càng kì lạ thì càng tốt. Những kẻ tung tin đồn với chủ nghĩa giật gân khét tiếng quá khó cưỡng lại-quá lòe loẹt để có thể bỏ qua vì không có hình thức giải trí nào khác ngoài việc nói về người khác và những điều kỳ quặc của họ để làm mọi người vui tai.

Khái niệm đó không khác mấy trong hàng ngũ của Trinh sát đoàn, những người sẽ luôn vướng vào các cuộc tranh cãi và chỉ trích của quân đội - có thể là từ số người thiệt mạng do các cuộc viễn chinh không có kết quả cho đến các yêu cầu tài trợ luôn bị lãng phí. Đáng buồn thay, những tin đồn về việc họ chưa chạm tới được sự thật về các Titan vẫn còn rất rõ ràng. Trinh sát đoàn được cho là một sự thảm hại của chủ nghĩa anh hùng vô nghĩa và các nhiệm vụ tự sát - một cái cớ khập khiễng để làm suy giảm dân số ngày càng tăng mà nguồn cung sinh tồn lại giảm. Và vì vậy, sự sống còn của người dân trong một quận bắt đầu từ những người lính có thể đóng góp cho xã hội bằng kỹ năng của mình trước khi họ về với đất mẹ hoặc trở thành một titan vô tri. Những người gia nhập Trinh sát đoàn có thể đếm số năm cuộc đời bằng một tay và rất có thể, sẽ chất thành đống bia mộ trang trí cho nghĩa trang.

Erwin Smith thường ăn sáng bằng những lời chỉ trích và tin đồn. Anh ta thưởng thức đủ mùi vị của chúng rồi - vị đắng đọng lại như axit nhưng theo thời gian sẽ biến mất và anh ta không cần mất nhiều thời gian để lo lắng. Và với tất cả những tin đồn xung quanh cái binh sĩ dưới quyền chỉ huy của mình, tốt hơn hết anh ta nên tập trung vào việc ứng biến các chiến lược của mình để giảm thiểu thương vong. Là một chiến lược gia, những tin đồn xấu sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của anh ta với tư cách là sĩ quan cấp cao nhất trong Trinh sát đoàn này.

Nhung hôm nay có một chút khác biệt.

Anh ta bước vào văn phòng của mình một cách chậm chạp-lập trường quân sự cứng rắn, luôn thẳng thắn của anh ta trông như bị đè nặng bởi một Titan khổng lồ đang ở trên vai. Mike và Nanaba đã đợi sẵn bên bàn tròn, cả hai đều uống tách cà phê bốc khói và rõ ràng đang lo lắng về cuộc họp khẩn cấp của Erwin vào sáng sớm hôm đó.

"Tôi rất vui vì hai người đã ở đây," Erwin nói, ngồi sau bàn làm việc và đưa tay lên vầng trán lấm tấm mồ hôi. "Chúng ta bắt đầu nhé?"

Mike và Nanaba nhìn nhau, thầm quan sát Erwin. Anh ta đổ mồ hôi bất thường trong một buổi sáng se lạnh. Và cách anh ta ngồi phịch xuống ghế như thể trọng lượng của anh ta có thể làm gãy một chân của nó khiến điều đó càng đáng lo ngại hơn.

"Không phải đợi Levi và Hange sao?" Mike hỏi, không hiểu sao hai người lính trung thành và đáng tin cậy nhất của Chỉ huy Erwin lại không có mặt. Thông thường, Erwin luôn cần sự có mặt của họ. Một cuộc họp sẽ không diễn ra nếu không có họ.

"Không," Erwin nói ngay lập tức. "Chúng ta không cần đợi hai người đó. Ít nhất là không phải bây giờ."

Nanaba căng thẳng. "Chuyện này là sao vậy Erwin? Có phải là về nhiệm vụ lần trước không?"

"KHÔNG. Cuộc họp này không liên quan gì đến nhiệm vụ cả. Trời ơi... tôi phải bắt đầu từ đâu đây?"

Mike ngồi thẳng dậy. Bóng tối đổ xuống dưới mắt anh. "Quân đội sẽ giải tán Trinh sát đoàn phải không?"

"KHÔNG. Không, không, không..." Erwin nói, đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì đã không thẳng thắn và khiến Mike có nghĩ về việc Trinh sát đoàn có thể sẽ tan rã. "Đó là về những tin đồn trong quân đoàn đang làm hoen ố hình ảnh của những sĩ quan cao cấp của chúng ta. Có những tin đồn nhỏ nhặt mà tôi có thể chấp nhận hàng ngày như Sasha Blouse ăn trộm thức ăn ở kho hay Eren Jaeger và Jean Kirstein trở nên quá riêng tư trong quá trình đấu tập... nhưng..."

Mike và Nanaba nín thở chờ đợi những tin tức đáng kinh ngạc hơn có thể giải tán Trinh sát đoàn mãi mãi.

"Phân đội trưởng Hange Zoe..." Erwin bắt đầu, giọng điệu đầy đau buồn và hoài nghi. "Có thai."

Mike phun cà phê. Tay của Nanaba bay thẳng vào miệng cô ấy. Chà, đó còn hơn cả việc các Titan chọc thủng các bức tường.

"Cái gì cơ?! N-nhưng... tại sao... làm sao..." Đôi mắt của Mike giờ đã hiện rõ đằng sau mái tóc mái rèm kỳ cục của anh ấy.

Erwin lắc đầu. Khuôn mặt chán nản của anh ta như rơi xuống sàn.

"Tôi không nghĩ Hange lại..." Nanaba cố gắng tìm từ thích hợp nhưng không thành công. "Cha của đứa bé là ai?"

"Không thể là ai ngoài quân đội được vì Hange hầu như không rời khỏi doanh trại..." Mike đoán.

"Moblit?" Nanaba hỏi.

"Nhưng... điều đó không có gì khó xảy ra... vì hai người đó luôn ở trong phòng thí nghiệm của cô ấy..." Mike đánh bạo. "Có thể là trong một trong những thí nghiệm của cô ấy với một số hóa chất? Ai biết được, có khi hít phải quá nhiều chất có thể khiến người ta ngất xỉu..."

"Không phải Moblit," Erwin ngắt lời. "Việc cậu ấy trở thành nghi phạm chính đã đủ xấu hổ vì cậu ấy luôn ở bên Hange."

"Không phải người trong đội của cô ấy sao? Rashad? Keiji? Abel?" Nanaba thử lại lần nữa.

"Bỏ trò chơi đoán mò đi. Tin từ một nguồn đáng tin cậy," Erwin nói. "Là Levi."

"Trời má, không thể nào!" Mike thở hổn hển. "Anh có chắc không? Thực lòng tôi sẽ tin nếu đó là anh đấy."

Erwin ném cho Mike một cái nhìn đầy chết chóc.

"N-nhưng Levi?" Mike nói với giọng giễu cợt. "Đây có phải là một trò đùa không? Anh ta là người muốn bóp cổ Hange hàng ngày đấy!"

"Nhưng có lẽ không phải đằng sau cánh cửa đóng kín," Nanaba cười khúc khích. "Đúng là vẫn nghẹt thở, nhưng không phải bóp cổ."

Erwin ho khan.

"Trời ơi," Mike thở ra. "Tôi cần xử lý mớ thông tin này... nhưng chuyện đó xảy ra thế nào?"

"Đừng hỏi tôi," Erwin nói. "Tôi sẽ gặp ác mộng mất. Bộ óc sáng tạo hai người có hình dung được điều gì không?"

"KHÔNG." Mike khịt mũi. "Tôi vẫn luôn kiểm soát trí tưởng tượng của mình thật lành mạnh. Ồ, ai có thể nghĩ vậy? Con trai chúng ta thực sự đã là một người đàn ông trưởng thành rồi!"

"Còn Hange?" Nanaba cười khúc khích.

"Anh có nghĩ chuyện đó xảy ra khi Levi tắm cho cô ấy không?" Mike hỏi.

"Hoặc khi chúng ta đi uống rượu vào tối thứ Sáu và họ say khướt?"

"Nhưng Levi không say đến mức đó..."

"Vậy ai là người khởi xướng trước? Ai quyến rũ ai?"

"Có phải đó chỉ là lần đầu tiên?"

"Cô có thể mang thai chỉ trong một lần thử?"

"Chà, ừ... có lẽ nếu anh chàng đó hơi thiếu kinh nghiệm và anh ta bắn nó vào... đúng... ở đó... và người phụ nữ có khả năng sinh sản..."

"Hoặc sự thiếu kinh nghiệm đó khiến anh ấy hơi phấn khích quá mức và kéo dài cả đêm. Dù sao thì anh ấy cũng là chiến binh mạnh nhất nhân loại mà."

"Hoặc sau lần thử đầu tiên đã có thêm vài lần thử nữa. Tình dục có thể gây nghiện mà..."

Tiếng cười khúc khích của cả hai người lính khiến Erwin khó chịu.

"Dừng lại đi, hai người này. Thật là không đứng đắn khi bắt đầu nói về những vấn đề riêng tư của đồng đội mình vì họ là những sĩ quan cấp cao và được kính trọng," Erwin chỉ trích họ. "Ít nhất là không nói ở văn phòng của tôi."

"Chà, chúng tôi chỉ mừng cho họ thôi," Mike nói, hắng giọng. "Đó là sự kết hợp kì diệu giữa gen của mạnh nhất nhân loại và gen thông minh nhất của loài người."

"Tôi đồng ý." Nanaba đang gật đầu.

Erwin dùng tay vùi đầu. "Bây giờ tin đồn đã lan khắp Trinh sát đoàn rồi. Nếu cấp trên và các trung đoàn khác phát hiện ra, họ sẽ bị cắt khỏi nhiệm vụ và cấp bậc của mình. Chúng ta sẽ mất đi hai người lính giỏi nhất, những người đã đóng góp phần lớn để tiến gần hơn đến mục tiêu của chúng ta."

"Đó là lý do anh ở đây Erwin. Anh luôn có thể đưa ra các biện pháp hữu dụng để giữ họ ở lại vị trí của mình. Sinh sản về cơ bản là một hành động được thực hiện bởi bản năng của con người và không bị coi là vô đạo đức. Theo tiêu chuẩn quân sự, chúng ta có các quy tắc, nhưng tôi đoán anh có quyền đưa ra những sửa đổi đối với những người lính tham gia vào việc mà người bình thường thường làm."

"Giống như sự ghép nối, ý cậu là vậy? Mike, chúng ta có nhiệm vụ của những người lính. Chúng ta phải chiếu đấu với các Titan bên ngoài bức tường. Levi và Hange đã tuyên thệ sẽ phục vụ trong quân đội. Nhưng chuyện này... sự cố này có thể khiến họ phải ngồi ngoài một thời gian và cả hai chúng ta đều biết rằng chúng ta phụ thuộc rất nhiều vào họ để giữ thương vong ở mức tối thiểu."

" Anh đã nói chuyện với họ chưa?" Mike hỏi. "Về kế hoạch của họ?"

Erwin nhăn mặt như thể vừa nuốt phải thuốc độc và cơn đau lan khắp cơ thể.

"Trông anh giống như một bậc phụ huynh đang thất vọng vậy, Erwin. Thả lỏng nào!" Nanaba vui vẻ nói. "Hai người đó không giết ai cả, họ đang mang lại sự sống cho thế giới này."

Mike cười lớn. "Tôi tự hỏi đứa trẻ sẽ giống ai. Mong rằng đứa bé sẽ không phải nhận được sự gắt gỏng của người cha và sự lập dị của người mẹ. Đó là một sự kết hợp kì lạ."

"Mike... tôi nghĩ tôi đã hiểu chuyện đó xảy ra thế nào rồi." Nanaba cười khúc khích.

"Thật sự?"

Nanaba nghiêng người qua bàn thì thầm. "Anh có nhớ đêm đó anh không thể ngủ được vì có tiếng cọt kẹt không? Âm thanh như tiếng đầu giường đập vào tường á. Nó phát ra từ phòng Hange."

Mike cười vỡ bụng. "Ồ? Lúc đó chúng ta còn nghĩ chắc Hange đang khóc vì cô ấy đã làm nổ tung phòng thí nghiệm của mình và mang hết sự tức giận về phòng?"

"Những tiếng động bạo lực như thể cô ấy đang đánh nhau với ai đó và sau đó kết thúc bằng những tiếng rên rỉ thút thít và..."

"Nó đến từ hai người. Có lẽ nào là Levi?"

"Và họ đang..."

"Trải qua đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời họ?"

"Hai người chờ đã," Erwin ngắt lời, dường như đang được cuộc trò chuyện của họ. Sự xấu hổ đã bao trùm lên vẻ ngoài của anh ta. "Vì vậy, nếu mọi giả định của hai người là đúng thì Hange và Levi có thể đã quan hệ vào đêm đó, và có muốn giải thích tại sao hai người lại ở cùng phòng không? Chính xác là phòng của Mike phải không?"

Sự vui vẻ giảm xuống nhanh chóng. Nanaba lùi lại chỗ ngồi, chết lặng. Mặt Mike đỏ bừng và quay đi. Anh ấy đánh lạc hướng bản thân bằng cách hếch mũi lên trời và vuốt bộ râu đang mọc của mình.

Erwin thở ra khàn khàn trước tấm bìa bị thổi bay. "Tha cho tôi đi. Tôi hy vọng sẽ không sớm có thêm cái thai ngoài ý muốn nào nữa."

------

Petra đang khóc một cách bất thường trong hội trường trống. Oluo, Eld và Gunther không biết làm cách nào để khiến cô ấy dừng lại. May mắn thay, sự vắng vẻ đã giúp Petra có quyền bày tỏ cảm xúc của mình.

"Petra, vẫn chưa chứng minh được tin Hange-san mang thai có phải là sự thật hay không..." Oluo đưa tay ra sau lưng Petra khi tiếng nức nở của cô ngày càng trở nên đau đớn.

"Nhưng tất cả đều là sự thật. Tin đó tràn ngập Trinh sát đoàn rồi! Nếu không chỉ huy Erwin sẽ không thể hiện bộ mặt như thể đã mất cả trăm binh sĩ đâu!" Petra rên rỉ, với lấy chiếc cà vạt của Oluo và xì mũi vào đó.

"Này Petra, thật kinh tởm!" Oluo hoảng hốt.

"Tôi không thể tin được Đội trưởng Levi sẽ làm điều đó! Anh ấy không bao giờ thể hiện cảm xúc cả! Cũng chưa bao giờ nghe nói anh ấy có quan hệ tình cảm với ai cả!" Petra khóc.

"Nói cho tôi biết, tôi phải làm gì để trở thành Đội trưởng Levi?" Oluo hỏi Eld và Gunther, cả hai đều nhún vai đáp lại.

"Trong những giấc mơ điên rồ và tuyệt vọng nhất của anh đấy, Oluo!" Petra nói. "Anh có thể là một con titan vô tri nhưng sẽ không bao giờ trở thành Đội trưởng Levi được!"

"Cẩn thận đấy Petra, lời nói của cô sắc như dao đấy! Cô làm tổn thương tôi rồi!" Oluo giả vờ tổn thương.

"Ôi, làm sao tôi có thể nhìn thẳng vào mắt anh ấy đây? Làm thế nào tôi có thể tập luyện với anh ấy nữa? Tôi vẫn có thể pha trà cho anh ấy mỗi sáng chứ?" Petra sụt sịt.

"Petra, sẽ không có gì thay đổi cả. Đội trưởng vẫn là người mà tất cả chúng ta đều biết và kính trọng. Sự khác biệt duy nhất là... anh ấy... ừm... Tôi không biết liệu anh ấy có ở lại quân đội hay không nếu anh ấy có gia đình riêng," Eld bình tĩnh giải thích. "Tôi chắc chắn anh ấy và Hange-san đang lên kế hoạch cho tương lai của mình."

"Anh có nghĩ Hange-san đã âm thầm làm thí nghiệm trên anh ấy không?" Petra hỏi. "Hay đó không phải là mang thai thật? Có lẽ nó chỉ là một phần của cuộc thử nghiệm nào đó?"

"Cô ảo tưởng quá rồi," Oluo nói. "Cô phải chấp nhận sự thật trước mặt mình đi."

"Nhưng làm thế nào mà cô ấy lại phát hiện ra mình có thai? Chuyện đã xảy ra như thế nào?"

Oluo đỏ bừng mặt. "Petra, cô thật sự muốn biết làm thế nào mà cô ấy lại có thai à?"

"Nhưng đội trưởng luôn ở bên chúng ta phải không? Chúng ta cùng nhau huấn luyện, cùng nhau đi làm nhiệm vụ, cùng nhau làm giấy tờ, cùng nhau đi chợ..."

"Nhưng không phải 24/7. Rất nhiều điều có thể xảy ra trong những giờ chúng ta không ở bên đội trưởng," Gunther nói.

"Như thế nào?" Petra hỏi.

Ba chàng trai nhìn nhau không tin nổi. Oluo ho dữ dội.

"Nhìn này Petra, cô đã là một người lớn nên đừng nói với tôi rằng cô không biết làm thế nào một phụ nữ lại bị có thai nhé," Oluo quở trách cô ấy.

"Tôi không chắc về điều này nhưng có tin đồn rằng Moblit đã bước vào chỗ họ khi chuyện xảy ra," Eld đếm trong đầu mình. "Họ đã bị bắt gặp hai lần khi làm việc đó."

"Thật hả?!" Oluo ríu rít thích thú. "Ở đâu?"

Eld nhíu mày. "Anh không cần phải biết...cứ để đó cho trí tưởng tượng của mình đi."

"Anh không vui tính chút nào," Oluo nói. "Nhưng đội trưởng lẽ ra đã có thể vui vẻ vào thời điểm đó, đó là điều chắc chắn!"

Petra lại khóc một lần nữa. "KHÔNG! Đội trưởng!!!"

"Có chuyện quái gì với cô vậy? Cô cũng không phải là vợ của đội trưởng," Oluo nói.

"Nhưng tôi đã nghe một câu chuyện khác," Gunther đánh bạo. "Hai tân binh đào ngũ vì bắt gặp đội trưởng đang ân ái với ai đó ở chuồng ngựa."

"Ồ, dừng lại đi!" Petra gầm gừ.

"Những tân binh đó thậm chí còn bị đe dọa nếu tin đó lọt ra ngoài," Eld nói. "Vậy có thể là Hange-san?"

"Và vì sợ hãi, những tên khốn đó đã bỏ cuộc. Nhưng dù vậy tin đồn vẫn lọt ra ngoài," Oluo nói.

"Nếu tôi là đội trưởng, những tân binh đó sẽ chết chắc!"

"Oluo, cứ làm như anh sắp bị bắt gặp đang hẹn hò với ai đó vậy," Petra chế giễu. "Sẽ đáng tin hơn nếu anh bị bắt cùng với lũ ngựa!"

"Cô vừa nói gì vậy?!"

Petra đứng dậy khỏi ghế và bước đi trong nước mắt, đôi giày nặng nề kéo cô ra khỏi hội trường.

"Cô ấy thật là đáng ghét!" Oluo nói, nhìn cô biến mất. Sau đó lại bắt đầu, "Chúng ta có thể đi vào chi tiết thú vị được không? Petra đã ra ngoài rồi."

"Cút đi, Oluo!" Eld nói.

"Hãy thử với những con ngựa đi..." Gunther chế nhạo.

-------

"Eren, cậu ổn chứ?" Mikasa tìm thấy Eren bên ngoài chuồng ngựa, có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ và lơ đãng kể từ khi họ bắt đầu nhiệm vụ dọn dẹp.

"Oi, nhấc mông lên đi, Eren! Mày thậm chí còn chưa bắt đầu cho ngựa uống nước!" Jean vừa gọi vừa đẩy một chiếc xe chở cỏ khô vào.

"Tại sao... mày đang khát nước, Jean?!" Eren giễu cợt.

"Tên khốn khiếp này!"

"Hai người dừng kại!" Mikasa đứng chắn giữa họ. Jean nhăn mặt và bước đi. "Eren, cậu không hề di chuyển một chút nào kể từ khi chúng ta đến đây. Nếu Đội trưởng Levi thấy cậu lười biếng..."

"Đội trưởng Levi?" Mồ hôi của Eren lăn dài trên má khi nhắc đến cái tên đó.

"Ừ, nhanh lên nếu không muốn bị ăn đá lần nữa." Mikasa ra hiệu cho cậu tiếp tục nhiệm vụ của mình.

"Đợi đã... hôm nay anh ấy không thể đếnđây được phải không?"

"Ai biết? Tên lùn đó có thể lảng vảng khắp nơi."

"Ý tớ là anh ấy có nên ở cùng Hange - san không?" Eren trầm ngâm hỏi.

"Tại sao anh ấy lại ở cạnh Hange - san?"

"Sáng nay cậu không nghe thấy à? Hange - san đang mang thai con của đội trưởng."

"Thật kinh khủng," Mikasa lè nhè.

"Cậu nói gì cơ?"

"Kinh khủng, khủng khiếp, thực sự buồn nôn. Nó còn kinh tởm hơn việc tiêu diệt bọn titan nữa. Và tớ thà bị dính máu còn hơn đi sâu vào chi tiết chuyện này. Tớ sẽ mất cảm giác ngon miệng trong nhiều ngày. Giờ hãy quay lại làm việc thôi," Mikasa nói nhỏ và bỏ đi.

"Vậy là cậu cũng đã nghe về nó rồi phải không?" Armin bất ngờ đến sau lưng Eren, vác đống cỏ khô trên vai.

"Armin... cậu nghĩ đó là sự thật à?" Eren hỏi với vẻ mặt kinh hoàng.

"Trông cậu có vẻ thất vọng," Armin nhận xét.

"À, bởi vì đội trưởng rất được kính trọng. Và tớ không thể tin được là anh ấy lại làm vậy với Hange-san."

"Eren, anh ấy chỉ là một người đàn ông có cảm xúc... có lẽ hơi quá khích. Có thể cậu đã quen với việc thấy họ cãi nhau thường xuyên. Cá nhân tớ cũng rất ngạc nhiên trước tin này, nhưng điều đó không làm thay đổi ấn tượng của tớ về anh ấy. Anh ấy vẫn nhận được sự tôn trọng của tớ," Armin nói một cách điềm tĩnh. "Có khả năng tin tức đó là sự thật. Tớ đã bắt gặp hai người họ một lần trong một cuộc viễn chinh."

"Cậu nói nghiêm túc?"

"Ừ, ở khu rừng Titan. Khi tớ đi 'rò rỉ' vào lúc nửa đêm và có thứ gì đó từ trên cây rơi xuống... Tớ suýt sợ rách cả quần thì phát hiện ra đó chỉ là một chiếc áo choàng trinh sát. Sau đó quần áo lại rơi xuống..." Armin bối rối. "Rồi tớ nghe thấy ... âm thanh tục tĩu... đó là lúc tớ bắt đầu bỏ chạy."

"Ồ, điều đó có lý đấy."

Armin nhắm mắt lại, gật đầu đồng ý. "Eren, cậu nghĩ gì về việc hai người mặc ODM gần như khỏa thân từ trên ngọn cây đi ra? Tớ đã tận mắt nhìn thấy đó."

"Vậy là đội trưởng và Hange - san à?"

"Ừ, đúng. Vậy bây giờ cậu có đoán được họ đã làm gì ở đó không?" Armin hỏi với vẻ mong đợi. "Thậm chí không cần phải đoán mò."

Con ngươi màu xanh lá của Eren mở rộng. "Đội trưởng đẩy em bé vào Hange-san?"

Armin nghẹn ngào. "Hả? Cái gì?"

Mắt Eren sáng lên. "Chắc là đau lắm! Đội trưởng khá khỏe nên việc đẩy đứa bé vào trong cơ thể Hange - san sẽ nhanh chóng nhưng cũng rất đau đớn."

"Eren..." Armin nghi ngờ nhìn cậu. "Cậu có biết một người phụ nữ mang thai như thế nào không? Và một đứa bé hình thành trong bụng cô ấy như thế nào?"

Eren trầm ngâm suy nghĩ một lúc. "Một con cò sẽ mang em bé đưa vào bụng mẹ. Vậy có lẽ đó là lý do tại sao đội trưởng và Hange - san lại ở trên ngọn cây... để họ có thể gặp con chim. Và binh trưởng giúp chú chim đưa đứa bé vào trong..."

Armin chớp mắt. "Vậy cậu có nghĩ rằng cậu đã được một con cò mang đến khi còn bé không?!"

Eren nghiêng đầu một cách ngây thơ. "Đó là điều tớ đã nói với Mikasa khi còn nhỏ. Giờ tớ đã hiểu tại sao cô ấy lại chán ghét việc Hange - san mang thai! Điều đó thực sự rất đau. Và chúng ta biết đội trưởng Levi luôn khắc nghiệt với cô ấy."

Khùng thật. Armin chết lặng. Cực kỳ điên khùng. Việc Eren không biết gì còn đáng lo ngại hơn tin đồn sáng nay. Cậu không thể nói được lời nào nữa nên chỉ quay mặt đi.

"Này, cậu đi đâu thế?!" Eren gọi.

"Đến phòng của tớ đi. Tớ sẽ có một cuốn sách về quá trình sinh sản của con người và tớ muốn cậu đọc nó," Armin hét lại, rảo bước nhanh hơn. Cậu ấy đang lẩm bẩm với chính mình, "Làm thế nào Eren nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc đó vậy? Hy vọng không phải là một phần của việc trở thành một người sở hữu Titan..."

-----

Hange đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, áo choàng nhàu nát và ố màu. Cặp kính của cô được đẩy lên trên đầu trong khi bận rộn kiểm tra mẫu vật dưới kính hiển vi. Cô đi đi lại lại, làm đổ cà phê, cốc thủy tinh và vài bình chứa hỗn hợp hóa chất. Bàn tay cô bực tức đưa lên tóc, làm rối tung tình trạng vốn đã rối tung của nó.

Cô thậm chí còn không bận tâm đến sự hiện diện của một người vừa bước vào phòng. Chỉ cần tặc lưỡi, Hange đã biết đó là ai.

"Nhìn cô lại làm loạn bàn của mình kìa," Levi nói, khoanh tay và tỏ ra không mấy thân thiện.

"Xin chào anh bạn lùn, điều gì khiến anh đến thăm phòng thí nghiệm rất rất bẩn thỉu của tôi vậy?" Hange hỏi và lau hóa chất bằng giẻ bẩn của mình.

"Tin đồn đã đến tai Erwin," Levi dài giọng, dựa người vào bức tường cách xa chỗ hóa chất nguy hiểm trên bàn. "Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ta khi anh ta về văn phòng. Cô phải nhìn thấy khuôn mặt đau khổ đó của anh ta, trông như anh ta là cha của đứa con tưởng tượng của cô vậy..."

"Điều đó nghe có vẻ không hay lắm..." Hange cười khúc khích. "Hãy nhìn chúng ta trong lời đồn đi, Levi. Hãy xem chúng ta đã làm gì? Với chuyện này, chúng ta có thể thấy hành vi của mọi người trong một tin tức đáng kinh ngạc. Chúng ta sẽ xem họ trả lời và phản ứng như thế nào, đặc biệt là việc hai cấp trên của họ dính vào một vụ bê bối nào đó. Hãy xem ai dễ bị ảnh hưởng bởi thông tin và ai sẽ phân tích và đọc tình huống trước - đặc biệt là Levi Ackerman, tên khốn vô cảm có thứ gì đó to lớn và sống động dưới quần hắn. Có vẻ như Erwin đã rơi vào bẫy của chúng ta trước rồi."

"Đáng lẽ tôi không nên đồng ý với thí nghiệm xã hội ngu ngốc của cô. Có lẽ anh ta sẽ trả tôi trở lại lòng đất mất."

"Quá muộn rồi. Và anh ấy sẽ không trả chiến binh giỏi nhất của mình trở lại lòng đất đâu. Chắc chắn anh ta sẽ ném chúng ta vào một ngôi nhà!" Hange cười.

"Tôi vẫn chưa hiểu mục đích thí nghiệm này. Thực tế là cô đang lừa dối mọi người. Bây giờ cô định như thế nào?"

"Cứ để nó mập mờ trong nhiều tuần đi!" Hange nói với nụ cười nham hiểm. "Điều này có vẻ thú vị. Mọi người sẽ tốt với tôi hơn! Và Erwin sẽ không cử tôi ra ngoài viễn chinh nữa. Bây giờ tôi sẽ có nhiều thời gian cho các thí nghiệm của mình! Đủ thời gian để hoàn thành tất cả công việc còn dang dở của tôi và có thể sẽ nghĩ ra thêm nhiều thí nghiệm mới!"

"Oi, tôi không có ý định hủy hoại danh tiếng của mình đâu! Tôi không muốn đội của mình mất đi sự tôn trọng đối với tôi!"

"Chà, dù sao anh cũng là con người có nhu cầu mà!" Hange ríu rít.

"Chết tiệt."

"Ồ vậy ư?" Hange nhướng mày. "Anh có muốn không?"

Levi đang đỏ bừng mặt thì một người đưa tin xông vào phòng thí nghiệm để đưa một lá thư cho Hange.

"Oi, cái quái gì vậy?" Levi nhìn vào một chiếc phong bì có dán tem.

"Chà, đã muộn rồi," Hange nói khi cầm bức thư. Cô xé nó ra để đọc nội dung, mắt đảo lên đảo xuống rồi nhìn thẳng vào Levi với vẻ bất mãn. "Oh chết tiệt..."

"Cái gì vậy?!"

"Levi..." Những ngón tay của Hange nắm chặt tờ giấy, vò nát nó như thể cô vừa nhận được một tin đau lòng nhất. "Nó... à, tin đồn giờ đã thành sự thật..."

"Cô đang nói cái quái gì vậy?"

Hange đưa lá thư cho Levi. Anh đọc nó và một cú sốc đập vào mặt anh. "Cái quái gì đây? Nhưng tin đồn mang thai của cô chỉ là một trò đùa mà. Chúng ta đã lên kế hoạch rằng đó rõ ràng là một trò đùa."

"Chà... kết quả y tế không nói dối nên đây không còn là chuyện đùa nữa. Ôi trời ơi, tôi đoán hoàn cảnh đã hơi quá đà rồi phải không?" Hange ngượng ngùng nói. "Thí nghiệm nhỏ của chúng ta đã kết thúc."

"Cô đã đến gặp bác sĩ? Nhưng cô chưa bao giờ nói với tôi là mình bị bệnh..."

"Ừ, chỉ là nhức đầu nhẹ và buồn nôn kéo dài nhiều ngày nên tuần trước tôi phải đi khám bác sĩ..." Hange tiết lộ. "Họ yêu cầu tôi thử thai để tìm những triệu chứng rõ ràng. Nhưng lúc đó tôi tin chắc rằng đó chỉ là một cơn đau đầu thông thường của tôi. Tôi là ai mà không đồng ý khi... à... chúng ta không thể phủ nhận sự thật rằng chúng ta thực sự..."

"Cái quái gì vậy..." Levi ngồi sụp xuống chiếc ghế gần đó. "Đây có thể là một kết quả sai. Có thể đã nhầm lẫn của cô với người khác!"

"Anh vẫn nghĩ đây là một trò đùa à? Đúng, đó là một trò đùa mà chúng ta đã đồng ý sáng nay, nhưng hãy nhìn xem nó đã dẫn chúng ta đến đâu. Trời ơi, nghiệp báo của chúng ta đã đến."

Levi tái mặt như thể máu đã rút hết khỏi cơ thể. "Nhưng chuyện đó xảy ra thế nào?"

"Levi, anh biết chúng ta đã làm tình mà phải không?" Hange nói thẳng thừng. "Chúng ta đã làm hỏng việc rồi."

Và bây giờ chúng ta tiêu rồi. "Chỉ có... một lần..."

"Ha! Không không! Không phải..." Hange kịch liệt phản bác. "Chúng ta đã làm tình rồi, được chứ? Không chỉ một lần. Tôi không dang rộng chân cho bất cứ ai khác nữa đâu, Levi. Anh là cha đứa bé đó. Bây giờ hãy giải quyết nó."

"Nhưng lần đầu tiên..." Levi có vẻ bối rối, nghĩ đến những cách mà chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa họ.

"Lần đầu tiên chúng ta làm điều đó, chúng ta đã say. Anh cõng tôi về phòng."

"Cô nhớ chuyện đó à?" Levi hỏi.

"Ừ... những khoảnh khắc như thế đã khắc sâu vào trí nhớ rất sắc bén của tôi! Và anh đã hôn trước."

"Này, nhưng cô cũng hôn đáp lại."

"Thấy chưa, vậy là anh cũng nhớ điều đó!"

Levi chặc lưỡi.

"Tôi hôn lại vì nụ hôn nồng cháy như thế cần được đáp lại. Tại sao à... vì anh hôn giỏi quá, sao tôi không tan chảy được cơ chứ? Ồ, cảm giác thật tuyệt, tôi đã tự hỏi liệu có thực sự là nụ hôn đầu tiên của anh không." Hange cười tự mãn với anh.

"Đồ ngốc, là đầu tiên đấy."

"Và anh là một thiên tài bẩm sinh?"

"Đồ ngốc, cô là nhà khoa học. Cô phải biết bản năng của con người hoạt động như thế nào!" Levi quát lớn.

"Ừ, ban đầu nó vụng về thật, nhưng cuối cùng, lại trở nên thật hoang dã. Và theo bản năng, bản năng của anh đã tiến bộ hơn một chút. Mà gen của Ackerman bị sao vậy?"

"Trời ơi, thật ngu ngốc..." Levi chế giễu. "Đáng lẽ cô nên đẩy tôi ra. Hoặc nói không. Hoặc đuổi tôi ra khỏi phòng cô chứ!"

"Phải, điều đó thật ngu ngốc vì chính anh đã đẩy tôi vào chân tường. Sức mạnh của anh lần đó đã áp đảo tôi nên tôi hoàn toàn bất lực. Ngoài ra, điều đó cũng tuyệt vời nên tôi biết làm gì để từ chối? Nụ hôn trở nên quá mãnh liệt và phần hay nhất đã đến sau đó. Anh đã bắn rất nhiều nhưng vẫn tiếp tục yêu cầu nhiều hơn. Chính xác là năm hiệp. Lúc anh ngủ đã là buổi sáng rồi."

"Phải mất năm lần vì cô luôn nói rằng mình đang ở tư thế không thoải mái nhất..."

"Bởi vì chúng ta luôn tranh xem ai giỏi hơn mà," Hange nói.

"Chết tiệt, cô im ngay!" Levi nói, vẻ mặt kinh hãi.

"Và tôi không thể đi lại trong nhiều ngày đó..." Hange nói thêm. "Tôi phải nói với mọi người rằng tôi bị bong gân mắt cá chân. Sau đó Moblit đề nghị kiểm tra mắt cá chân của tôi nhưng tôi không thể nói với cậu ta rằng chỗ bị sưng nằm trong quần của tôi được."

"Bốn mắt, cô đừng có nói nữa!"

"Tôi chỉ đang cố làm cho anh nhớ thôi, được chứ? Ồ, và Moblit tội nghiệp đã tóm được chúng ta rồi. Hai lần, nếu trí nhớ tôi tốt. Cậu ấy không thể nói chuyện với tôi trong nhiều ngày."

"Đừng nhắc nữa..."

"Anh luôn thích đè tôi xuống bàn. Và luôn để là một mớ hỗn độn lớn. Tôi đã phải viết lại giấy tờ của mình vì chúng dính đầy..."

"Chết tiệt, đừng nói nữa Hange!"

"Đối với một người đàn ông nhỏ bé như anh, thì đống đó là rất nhiều đấy." Hange bây giờ đang cười. "Ồ."

"Bốn mắt, cô có im mồm được không?!"

"Và ai lại quên khi ở chuồng ngựa cơ chứ? Hai tân binh tội nghiệp đã phải xuất ngũ vì chứng kiến ​​hình ảnh ám ảnh nhất cuộc đời. Đó là một sự tra tấn tâm lý nào đó, anh có nghĩ vậy không?"

"Hange, chính cô đã khởi xướng việc đó. Và cô ồn ào quá!"

"Bởi vì anh quá giỏi mà. Anh đã lấp đầy tôi một cách độc đáo. Đừng nói rằng anh không thích nha."

"Tôi không!"

"Ừ vì chúng ta có mùi ngựa nên phải đi tắm và lại tiếp tục ở nói đó. Anh thích khi cả hai chúng ta đều ướt mà."

Đầu Levi nhức nhối, càng nhớ lại càng thấy ngượng. Hange không thể ngăn cản được những cơn giận dữ của mình và sắp khiến anh căng thẳng.

"Và còn có lần viễn chinh vào tháng trước. Chúng ta phải lẻn ra ngoài..." cô lảm nhảm tiếp. "Trong rừng rất lạnh nên phải sưởi ấm mọi thứ. Ôi Levi, làm việc đó trên ngọn cây thật thú vị."

"Trời ơi..."

"Vậy bây giờ, hãy nói cho tôi biết chuyện đó chỉ xảy ra một lần thôi hả?" Hange đã thách thức anh. "Là anh, Levi. Hạt giống của anh đã lan truyền trong người tôi. Không thể là ai khác ở địa ngục được."

"Nhưng chúng ta đã cẩn thận..."

"Không có gì là 'cẩn thận' với một người đang bị động dục." Hange nháy mắt với anh. "Levi, lần cuối cùng tôi kiểm tra, anh đã bắn hết vào trong đó."

"Là cô đã muốn mà!" Levi nói. "Cô nói rằng bắn vào trong đi, hôm đó là ngày an toàn!"

"Ồ?" Lông mày Hange nhướn lên. "Tôi đã nói thế à?"

"Cô đã nói như thế đó, đồ ngốc!"

"Chà, vì tôi thích cảm giác ấm áp khi nó chảy xuống đùi tôi..." Hange cười khúc khích.

"Thật kinh tởm. Hoàn toàn kinh tởm!"

"Anh không có nói như vậy khi ở trên giường..."

Sự im lặng bao trùm họ. Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Levi cảm thấy lo lắng lan khắp người.

"Oi, vậy kế hoạch bây giờ là gì? Một đứa nhóc sắp xuất hiện trong khi thế giới của chúng ta đang ở trong tình trạng tồi tệ này."

"Anh không muốn đứa bé này sao, Levi?" Hange ngập ngừng hỏi.

Levi ngẫm nghĩ. "Không phải thế đâu, Bốn mắt. Chúng ta đang ở trong quân đội. Cả hai chúng ta đều nắm giữ những trách nhiệm to lớn nhất, cô biết điều đó mà."

"Thật mỉa mai nhỉ?" Hange thở dài. "Chúng ta được giao những trách nhiệm lớn lao nhưng lại vô trách nhiệm với chính mình".

"Vì vậy, những tin đồn không còn là thử nghiệm giữa chúng ta nữa. Erwin sẽ tức giận," Levi nói.

Hange bước lại gần, cúi đầu. "Chết tiệt...tôi xin lỗi..."

"Thật ngu ngốc, đó không chỉ là lỗi của cô. Cả hai chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Không phải lỗi của đứa trẻ, mà là lỗi của cha mẹ nó..." Levi nuốt khan. "Hứng tình."

Hange cười. "Chúng ta thực sự là những kẻ ngốc."

"Chắc chắn là Erwin đang nghĩ ra kế hoạch nếu anh ấy vẫn giữ chúng ta ở lại. Rất có thể anh ấy sẽ giữ kín tin tức với cấp trên."

"Có thể anh ấy sẽ gửi tôi về nhà hoặc giam tôi lại. Dù sao thì cũng không ai có thể thực hiện nhiệm vụ của tôi với tư cách là một nhà khoa học được..."

"Và tôi vẫn sẽ ở ngoài đó tiêu diệt những con titan kia."

"Anh phải cẩn thận, Levi. Không thể để đứa bé lớn lên mà không có cha được."

Levi thở dài. "Chúng ta không thể giữ lời hứa với tình trạng hiện tại của thế giới, Hange. Nhưng giá như cô có thể chăm sóc bản thân nhiều hơn..."

"Tất nhiên là tôi sẽ làm vậy." Hange thở ra một hơi dài. "Bây giờ chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Tôi đoán rằng nhiều thứ sẽ thay đổi và mọi thứ sẽ không bao giờ như cũ nữa..."

"Việc đã xong rồi, Hange. Một mầm sống nhỏ bé đang lớn lên trong cô và cả hai chúng ta đều có nhiệm vụ giữ an toàn cho đứa trẻ đó."

Anh đứng dậy và đi về phía cửa, định rời đi.

"Bây giờ anh định đi à? Và tôi nghĩ anh muốn dành chút thời gian để làm gì đó chứ." Hange cười khúc khích.

"Quên đi! Cô đang mang thai đấy."

"Tôi đã đọc ở đâu đó rằng vẫn an toàn khi mang thai đấy." Hange gợi ý. "Đừng bao giờ tước đi nhu cầu của phụ nữ mang thai."

Levi quay lại. "Chắc cô đang đùa tôi..."

"Trong vài tháng nữa, có thể sẽ gặp một chút khó khăn khi cái bụng ngày càng lớn của tôi cản trở đó." Giọng nói quyến rũ của Hange vang vọng khắp phòng thí nghiệm.

"Hange..." Levi thở dài và dừng bước. Tay anh đặt trên nắm cửa và cuối cùng anh quyết định đóng cửa lại, vặn ổ khóa. "Cô đúnglà một tên điên rồ."

"Tôi biết mà." Hange cười tinh nghịch. "Lần này tôi sẽ im lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro