Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fany nằm đây đã gần tiếng đồng hồ. Bây giờ là 4:30 sáng và cô chẳng thể làm gì nhiều. Điều tồi tệ nhất trong tình trạng của cô lúc này là gì? 

Fany đang ở chung phòng với các thành viên SNSD, tại sao, cô được phân 1 mình 1 phòng cơ mà. Các cô gái cứ nhìn chằm chằm vào cô, và cô thì chẳng làm được gì khác ngoài việc nhìn lại và cố không khóc hay la hét. Mắt Yoona thì cứ tập trung vào cô còn mồm Sica thì há hốc. Mùi máu nồng nặc làm Fany tê cứng vì sợ.

Cái giây phút mà Fany để lộ ra rằng cô không ngủ nữa, thì cô sẽ hoàn toàn đi đời. 

" Mình sẽ chết và không có ai có thể cứu mình cả." 

Fany đã nghĩ tới cách thoát, nhưng ý tưởng duy nhất của cô là lao ra ngoài cửa chính và kêu gào nhờ cứu giúp, mong là có người hàng xóm nào đó nghe thấy, phải, nếu cô đủ nhanh. Nó nguy hiểm, nhưng nếu cứ ở đây, cô sẽ chết chắc. Nó đang đợi Fany tỉnh dậy và nhìn thấy kiệt tác của nó.

***

Khoảng 3 giờ đồng hồ trước, Fany nghe thấy tiếng hét ở mấy phòng bên kia dorm. Cô dậy, ra khỏi phòng và định đi kiểm tra tiếng ồn đó, nhưng chợt nhận ra là mình đang chứa 1 bụng đầy nước. Thay vì làm việc kiểm tra các room kia, Fany lại vào nhà vệ sinh trước. 

" Mình đã có thể bị giết ngay nếu vào phòng các cậu ấy, thật may mắn!" - Fany thầm nghĩ.

Sau khi thoát nước, giải quyết xong, Fany hé mắt nhìn ra ngoài từ phòng vệ sinh. Có máu ở trên thảm. Cô cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, hộc tốc chạy về phòng mình, nấp dưới chăn, như Prince vẫn hay làm. Fany cố gắng thuyết phục bản thân hãy ngủ đi, đây chỉ là một giấc mơ hay đại loại thế.

Đó là sai lầm lớn nhất của Fany, khi quay trở lại căn phòng của mình chứ không chạy ra ngoài. Nếu không, giờ này cô đã không phải chịu đựng những giây phút kinh hoàng như thế này.

Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Fany hé chăn ra nhìn. Cô có thể thấy một thứ gì đó đang tha những người bạn của mình từ ngoài phòng vào, giờ chỉ còn là những thân xác không hồn.

Nó không phải người, chắc chắn thế. Nó không có mắt, không có quần áo. Trông như một con vượn người, đùi to như heo, răng như cái bàn nạo điểm với những cái nanh nhọn hoắt, cổ dài lêu nghêu, chân vòng kiềng với cái lưng rũ ra khi nó kéo Sunny. Nhưng nó có vẻ thông minh hơn người vượn rất nhiều. Nó biết nó đang làm gì.

Nó tựa những cái xác vào mép giường, để mặt Taeyeon đối diện với Fany. Rồi nó đặt Yuri lên ghế, cũng đối diện với cô. Gương mặt họ vẫn còn nguyên sự thảng thốt sợ hãi đến cùng cực.

Nó bắt đầu xoa tay vào tường, in lên đó những dấu máu, vẽ thành một hình sao năm cánh với mặt santan. Những thứ này làm Fany liên tưởng đến một kí hiệu ma quỷ, một “kiệt tác” kinh tởm. 

Để kết thúc, nó viết vội lên tường một vài dòng gì đó mà cô không thể đọc được trong bóng tối.

Rồi nó nấp ở dưới giường của cô, chờ đợi thời cơ.

Điều đáng sợ hơn là mắt Fany giờ đây đã quen với bóng tối, và cô có thể đọc được những dòng trên tường. Cô không muốn đọc nó, thật đáng sợ khi nghĩ về nó. Nhưng Fany muốn xem, ít nhất là trước khi chết.

Fany hé mắt nhìn vào dòng chữ phía dưới kiệt tác của con quái vật kia.

“TAO BIẾT MÀY VẪN CÒN THỨC!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro