[SNSD] [LONGFIC] Ràng Buộc [Chap 1], JeTi, YoonYul, YoonHyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Authour: Sayonara

Disclaimer: Nhân vật thuộc về chính họ còn câu truyện là của tác giả

Rating: K+

Categories: Supernatural, Mystery, Humor, Romance, Angst

Status: Ongoing

Pairings: JeTi, YoonYul, YoonHyun

Note:

1. Đây là long fic đầu tay nên sẽ khó tránh khỏi sai sót, mong mọi người lượng thứ.

2. Ràng buộc vốn được viết lại từ một fic còn đang dang dở (không phải long fic nhé). Tuy nhiên tính cách nhân vật đã thay đổi ít nhiều để phù hợp với cast soshi. Tuyến nhân vật cũng bị au bẻ cong, bẻ thẳng, thêm thắt đủ thứ, dẫn đến cốt truyện biến chuyển khác hẳn so với ban đầu (cả au cũng không nhận ra). Vì vậy, nếu nói Ràng buộc là một câu chuyện mới toanh cũng chẳng sai lệch bao nhiêu. Anyway, rất mong mọi người sẽ ủng hộ và com nhiệt tình cho fic của mình.

3. Sayo đã lập PM list, bạn nào có nhu cầu thì ới mình một tiếng nhé.

Index

The Preface (Scroll down) | Prologue (Scroll down)

Nút thắt số 1: Địa ngục môn, thẳng tiến

The Preface

Có thế ta không biết, nhưng vẫn luôn tồn tại vô số sợi dây vô hình xung quanh ta.

Mỗi con người tồn tại trên cõi đời này, đều sở hữu cho mình một sợi dây riêng biệt.

Những sợi dây ấy liên kết lại, dẫn đường đưa chúng ta đến với nhau, tạo nên các mối quan hệ giữa người và người. Đó là tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình,…

Khi những mối quan hệ ngày một gắn kết, cũng chính là lúc xuất hiện những nút thắt. Những nút thắt có lỏng, có chặt, mang vai trò như một thước đo, tượng trưng cho sự bền vững giữa các mối quan hệ.

Theo thời gian, những nút thắt ấy có thể biến mất, cũng có thể càng thêm bền chặt.

Biết đâu đấy, trong cuộc đời ta, sẽ xuất hiện một nút thắt không cách nào cởi bỏ?

Đó chính là sự ràng buộc…

.

.

.

.

.

Prologue

Bao phủ căn phòng là một màu trắng.

Tường.

Chăn.

Ga.

Gối.

Tất cả cùng chung một tông màu thanh khiết ấy.

Lẫn trong không khí, mùi thuốc khử trùng đặc trưng.

Phía dưới, máy móc, đống dây nhợ lằng nhằng.

…tiếng “tít, tít” đều đều từ chiếc máy đo điện tâm đồ là tiếng động duy nhất phát ra trong căn phòng.

Bệnh viện.

Tiffany nhăn mặt bước vào phòng. Dù đã bao lần đặt chân tới, cô vẫn không thể thích ứng được với nơi này.

Công việc.

Đúng vậy, cô cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao, rồi rời khỏi đây cũng chưa muộn.

Tiến gần về phía giường, cô lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang “say ngủ”.

Thật xinh đẹp!

Cô có chút ghen tị đấy.

“Tóc Vàng Hoe, cô nợ tôi lần này đó.”

Ngó thấy mái tóc nhuộm vàng cầu kỳ của cô nàng, cô không ngần ngại mà đặt luôn biệt danh.

Cô lấy ra một chiếc lọ nhỏ dắt bên hông, cẩn thận đổ một giọt dung dịch trong suốt vào lòng bàn tay trái, xoa nhẹ.

Một thứ ánh sáng kỳ ảo phát ra, ngay giữa bàn tay cô.

Cô áp nhẹ bàn tay trái vào trán cô gái nọ, miệng lẩm nhẩm đọc một câu thần chú.

Cô chắc mẩm, công việc lần này sẽ làm nhanh thôi.

Sự thực chứng minh, cô đã sai lầm, hoàn toàn.

“Chết tiệt, hơn ba mươi phút rồi mà một nửa linh lực vẫn chưa tiếp nhận xong.”

Tất nhiên là tức giận rồi. Cô đâu ngờ con người lại có khả năng tiếp thu linh lực kém đến vậy. Chẳng trách số lượng người có năng lực tâm linh chưa chiếm tới 0,01%.

Bí quá hóa liều, Tiffany trực tiếp đổ cả lọ dung dịch vào trán cô gái. Nếu cứ làm kiểu gián tiếp thế này, có hết năm cô cũng không hoàn thành xong.

Và rồi… một tiếng nổ.

Ánh sáng.

Khói.

Cả căn phòng trở nên hỗn độn.

Cô biết, lần này mình gặp rắc rối thật rồi.

Nút thắt số 1: Địa ngục môn, thẳng tiến

Có thế ta không biết, nhưng vẫn luôn tồn tại vô số sợi dây vô hình xung quanh ta.

Mỗi con người tồn tại trên cõi đời này, đều sở hữu cho mình một sợi dây riêng biệt.

Những sợi dây ấy liên kết lại, dẫn đường đưa chúng ta đến với nhau, tạo nên các mối quan hệ giữa người và người. Đó là tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình,…

Khi những mối quan hệ ngày một gắn kết, cũng chính là lúc xuất hiện những nút thắt. Những nút thắt có lỏng, có chặt, mang vai trò như một thước đo, tượng trưng cho sự bền vững giữa các mối quan hệ.

Theo thời gian, những nút thắt ấy có thể biến mất, cũng có thể càng thêm bền chặt.

Biết đâu đấy, trong cuộc đời ta, sẽ xuất hiện một nút thắt không cách nào cởi bỏ?

Đó chính là sự ràng buộc…

-o0o-

Ở một nơi nào đó dưới Địa ngục

Lửa.

Tiffany đứng giữa biển lửa đỏ ngầu.

Lửa bao vây tứ phía, hơi nóng phả vào mặt cô bỏng rát. Chỉ là, đã từ rất lâu, cô không còn sợ cái cảm giác đau đớn ấy nữa.

Linh hồn, vốn không biết đau.

Bức tường đỏ bất khả xâm phạm chao đảo trong hơi nóng ngùn ngụt. Lửa bỗng chốc bùng lên, cuộn dần lại thành một bóng người mờ ảo.

Diêm Vương.

-o0o-

Khi Jessica mơ hồ tỉnh dậy, trước mắt cô là một màu trắng bao phủ.

Tường trắng.

Chăn trắng.

Ga giường trắng.

Gối trắng nốt.

Này, từ bao giờ phòng cô trở nên trắng từ A đến Z vậy?!

Mất một hồi lâu định thần, cộng thêm phát hiện đống máy móc lằng nhằng đặt cạnh giường, cô mới biết, thì ra đây là bệnh viện.

Nhưng, tại sao cô lại có mặt ở đây?

Kiếm…

Máu…

Đỏ thẫm…

Những hình ảnh kỳ lạ thoáng vụt qua khiến đầu cô đau nhức.

“Chết tiệt, tại sao càng nghĩ lại càng đau thế này?” – Cô ôm đầu, không ngừng rên rỉ.

Cho đến khi cơn đau hết hẳn, Jessica mới có thể bình tâm trở lại. Cô cảm giác như mình đang trong mộng, không nhớ, không hay biết gì cả.

Nhưng rõ ràng, đây là thực tại.

Ký ức của cô giờ đây chỉ còn là những mảnh đứt đoạn, mắt xích quan trọng nhất dường như đã bị bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, tưởng thật gần mà cũng rất xa.

Lớp sương mù ấy, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tan đi thôi nhỉ?

-o0o-

Cạch!

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một cô gái xinh đẹp trong trang phục thời thượng. Tay trái ôm bó hoa, tay phải cầm điện thoại, cô nàng chậm rãi bước vào phòng.

“Ừ…ừ…biết rồi. Đợi unnie thăm Jessica xong rồi vòng đến đón em, ok!”

Sau một loạt hành động liên tiếp: gập điện thoại, nhét vô túi, cắm hoa vào lọ, cô ấy mới quay sang mỉm cười với Jessica.

“Này cái đồ ham ngủ kia, hôn mê cũng vừa phải thôi chứ, tròn đúng sáu ngày sáu đêm, có biết người ta lo cho cậu thế nào không?!

Mình đã hôn mê sáu ngày sáu đêm?

Jessica không phản ứng gì, cô gái thấy lạ bước tới gần, bàn tay hua hua trước mặt cô.

“Hey! Liệt giường lâu quá, giác quan thoái hóa hết rồi hả?”

“…”

“Đừng nói là không nhận ra mình nhé. Hay lại định bảo Cậu là ai??”

“Cậu là ai?”

*Im lặng ~*

*Bốn mắt trân trối nhìn nhau ~*

“Yah, đùa thế không vui đâu!” – Cô ấy bực mình thét lên.

“Chính cậu là người nói trước mà.”

Nhìn vẻ mặt bất mãn của cô ấy, Jessica không khỏi phì cười. Yuri quả thực luôn đem đến niềm vui cho cô, ngay cả lúc cô tuyệt vọng nhất. Mặc dù đa phần, đều là từ việc Jessica trêu Yuri.

Kwon Yuri, người bạn thân đầu tiên của cô, mà cũng có thể là người cuối cùng.

Dù sao, cô cũng không thuộc tuýp người giỏi giao tiếp

.

.

“Sao lúc nãy mình gọi không trả lời?”

“Bất ngờ.” – Cô đáp lại cụt lủn.

“Vì cái gì?”

“Trông cậu thật nổi bật trong căn phòng trắng toàn tập này.”

“?”

“Ý mình là màu da.”

*Có ai đó khẽ cười thầm*

*Có ai đó tức điên lên*

“YAH! JESSICA JUNG!!!”

-o0o-

“Thôi chết, mình phải qua trường đón Yoona đây.”

Yuri giật mình nhìn đồng hồ, vội vàng cầm lấy túi xách rồi từ biệt Jessica. Nhưng, một góc áo của cô đã bị ai kia nắm lấy.

“Sao? Không nỡ nhìn mình ra đi à?” – Yuri nhếch mép.

“Xàm ngôn.” – Jessica mặt đanh lại, nhìn điệu bộ của Yuri mà cô muốn buồn nôn.

“Vậy có chuyện gì?”

Yuri cười cợt, nhẹ nhàng gỡ tay Jessica ra khỏi chiếc áo hiệu Chanel của mình. Cô khẽ cau mày: Nhàu mất rồi!

“Tại sao mình lại ở trong bệnh viện?”

“Hỏi thừa, cậu bị thương chứ sao.”

Yuri phẩy tay ra chiều không hiểu. Thế cậu ta nghĩ mình lành lặn mà được nằm giường bệnh chắc? Ơ, mà khoan đã…

“Này, không nhớ nguyên nhân nằm viện thật à?”

‘Ừ!” – Jessica gật đầu không lưỡng lự.

*Không gian lặng như tờ*

-o0o-

Theo như những gì Yuri kể lại, Jessica vì cứu một cô bé mà gặp tai nạn giao thông. Thật ra, thương thế cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là phải khâu vài mũi trên đầu và bất tỉnh suốt mấy ngày qua.

Nhưng, chính cái việc không có gì quá nghiêm trọng đã để lại cho Jessica một vài di chứng.

Giả dụ: “Mất trí tạm thời”.

Những sự việc gần đây, cô dường như đã quên quá nửa. Bác sĩ cũng chưa dám chắc quãng thời gian cô mất ký ức là khoảng bao lâu, có thể là một tuần, hai tuần, thậm chí cả một tháng.

Nói thật, cô không thấy có vấn đề gì trong chuyện này cả. Có điều, cái cảm giác tự dưng xuất hiện một lỗ hổng trong đầu khiến cô có đôi chút không quen.

Nhưng, bác sĩ cũng bảo, ký ức đã mất không phải không lấy lại được. Chỉ cần gia đình và bạn bè ra sức giúp đỡ, nhất định một ngày nào đó cô có thể nhớ hết tất cả.

Gia đình…

Jessica tự cười chính mình, từ lúc nào mà cô có được vinh hạnh để sở hữu “thứ” ấy?

-o0o-

Yoona biết tức giận là không nên.

Cau có sẽ không tốt cho da.

Nhưng, Yuri thật quá quắt mà.

Này nhé, Yuri đã hẹn bao giờ cô tan học sẽ đến đón ở cổng trước. Tuy nhiên, đó là chuyện của hai mươi phút trước.

Hai mươi phút sau cô gọi lại…

“Ừ…ừ…biết rồi. Đợi unnie thăm Jessica xong rồi vòng đến đón em, ok!”

Thêm hai mươi phút sau nữa, cuộc điện thoại thứ ba…

“Unnie sắp đến rồi!”

Và ba mươi phút sau nữa nữa, cô hiện vẫn đang vô duyên đứng trước cổng trường.

Quan trọng hơn, cô lại đang đứng cùng cái con người mà cô ghét cay ghét đắng.

Seohyun.

“Ừm unnie, muộn thế này rồi sao unnie còn chưa về?” – Cái kẻ ai cũng biết là ai đấy lên tiếng.

“Còn em, giờ này vẫn chưa có ai đến đón sao?” – Cô miễn cưỡng mỉm cười.

Hừ hừ, cứ nhìn cái gương mặt thiên-thần-giả-tạo của cô ta (đấy là Yoona tự nhận xét) là lại khiến cô muốn giở thói bạo lực.

“Không…không phải là như vậy!” – Cô ta bỗng đỏ mặt, nói năng lắp ba lắp bắp.

Thiệt tình, sao lại có người hơi tí là xấu hổ được như vậy nhỉ? Thật không hiểu nổi lũ con trai cứ đâm đầu vào loại con gái ấy.

Đúng lúc đó, Yuri, cứu tinh của cô đã đến.

“Cho unnie xin lỗi, tại ở bệnh viện xảy ra một số chuyện…hộc…hộc” – Yuri thở dốc, vội vàng giải thích.

“Không sao! Vậy chúng ta về luôn thôi.” – Yoona nhanh chóng nắm tay Yuri kéo đi.

Hành động của Yoona khiến Yuri sững người. Vậy mà cô cứ tưởng mình sắp phải hứng chịu một màn “thét ra lửa” từ Yoona.

Hay là, con bé định kéo cô ra chỗ vắng vẻ rồi mới tính sổ?

-o0o-

Jessica đã gần như hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, bác sĩ vẫn giữ cô ở lại bệnh viện vài ngày để tiện cho việc kiểm tra trí nhớ và tổng khám sức khỏe lần cuối. Nếu không tính những khoảng thời gian ấy, cô chẳng có việc gì để làm cả.

Jessica buồn chán nghịch mấy cành hoa cắm trong bình, miệng lẩm nhẩm mấy câu hát vu vơ.

Listen,

To the song here in my heart

A melody I start

But can't complete…

Listen, to the sound from deep within

It's only beginning

To find release…

Nút thắt số 1: Địa ngục môn, thẳng tiến

Có thế ta không biết, nhưng vẫn luôn tồn tại vô số sợi dây vô hình xung quanh ta.

Mỗi con người tồn tại trên cõi đời này, đều sở hữu cho mình một sợi dây riêng biệt.

Những sợi dây ấy liên kết lại, dẫn đường đưa chúng ta đến với nhau, tạo nên các mối quan hệ giữa người và người. Đó là tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình,…

Khi những mối quan hệ ngày một gắn kết, cũng chính là lúc xuất hiện những nút thắt. Những nút thắt có lỏng, có chặt, mang vai trò như một thước đo, tượng trưng cho sự bền vững giữa các mối quan hệ.

Theo thời gian, những nút thắt ấy có thể biến mất, cũng có thể càng thêm bền chặt.

Biết đâu đấy, trong cuộc đời ta, sẽ xuất hiện một nút thắt không cách nào cởi bỏ?

Đó chính là sự ràng buộc…

-o0o-

Ở một nơi nào đó dưới Địa ngục

Lửa.

Tiffany đứng giữa biển lửa đỏ ngầu.

Lửa bao vây tứ phía, hơi nóng phả vào mặt cô bỏng rát. Chỉ là, đã từ rất lâu, cô không còn sợ cái cảm giác đau đớn ấy nữa.

Linh hồn, vốn không biết đau.

Bức tường đỏ bất khả xâm phạm chao đảo trong hơi nóng ngùn ngụt. Lửa bỗng chốc bùng lên, cuộn dần lại thành một bóng người mờ ảo.

Diêm Vương.

-o0o-

Khi Jessica mơ hồ tỉnh dậy, trước mắt cô là một màu trắng bao phủ.

Tường trắng.

Chăn trắng.

Ga giường trắng.

Gối trắng nốt.

Này, từ bao giờ phòng cô trở nên trắng từ A đến Z vậy?!

Mất một hồi lâu định thần, cộng thêm phát hiện đống máy móc lằng nhằng đặt cạnh giường, cô mới biết, thì ra đây là bệnh viện.

Nhưng, tại sao cô lại có mặt ở đây?

Kiếm…

Máu…

Đỏ thẫm…

Những hình ảnh kỳ lạ thoáng vụt qua khiến đầu cô đau nhức.

“Chết tiệt, tại sao càng nghĩ lại càng đau thế này?” – Cô ôm đầu, không ngừng rên rỉ.

Cho đến khi cơn đau hết hẳn, Jessica mới có thể bình tâm trở lại. Cô cảm giác như mình đang trong mộng, không nhớ, không hay biết gì cả.

Nhưng rõ ràng, đây là thực tại.

Ký ức của cô giờ đây chỉ còn là những mảnh đứt đoạn, mắt xích quan trọng nhất dường như đã bị bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, tưởng thật gần mà cũng rất xa.

Lớp sương mù ấy, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tan đi thôi nhỉ?

-o0o-

Cạch!

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một cô gái xinh đẹp trong trang phục thời thượng. Tay trái ôm bó hoa, tay phải cầm điện thoại, cô nàng chậm rãi bước vào phòng.

“Ừ…ừ…biết rồi. Đợi unnie thăm Jessica xong rồi vòng đến đón em, ok!”

Sau một loạt hành động liên tiếp: gập điện thoại, nhét vô túi, cắm hoa vào lọ, cô ấy mới quay sang mỉm cười với Jessica.

“Này cái đồ ham ngủ kia, hôn mê cũng vừa phải thôi chứ, tròn đúng sáu ngày sáu đêm, có biết người ta lo cho cậu thế nào không?!

Mình đã hôn mê sáu ngày sáu đêm?

Jessica không phản ứng gì, cô gái thấy lạ bước tới gần, bàn tay hua hua trước mặt cô.

“Hey! Liệt giường lâu quá, giác quan thoái hóa hết rồi hả?”

“…”

“Đừng nói là không nhận ra mình nhé. Hay lại định bảo Cậu là ai??”

“Cậu là ai?”

*Im lặng ~*

*Bốn mắt trân trối nhìn nhau ~*

“Yah, đùa thế không vui đâu!” – Cô ấy bực mình thét lên.

“Chính cậu là người nói trước mà.”

Nhìn vẻ mặt bất mãn của cô ấy, Jessica không khỏi phì cười. Yuri quả thực luôn đem đến niềm vui cho cô, ngay cả lúc cô tuyệt vọng nhất. Mặc dù đa phần, đều là từ việc Jessica trêu Yuri.

Kwon Yuri, người bạn thân đầu tiên của cô, mà cũng có thể là người cuối cùng.

Dù sao, cô cũng không thuộc tuýp người giỏi giao tiếp

.

.

“Sao lúc nãy mình gọi không trả lời?”

“Bất ngờ.” – Cô đáp lại cụt lủn.

“Vì cái gì?”

“Trông cậu thật nổi bật trong căn phòng trắng toàn tập này.”

“?”

“Ý mình là màu da.”

*Có ai đó khẽ cười thầm*

*Có ai đó tức điên lên*

“YAH! JESSICA JUNG!!!”

-o0o-

“Thôi chết, mình phải qua trường đón Yoona đây.”

Yuri giật mình nhìn đồng hồ, vội vàng cầm lấy túi xách rồi từ biệt Jessica. Nhưng, một góc áo của cô đã bị ai kia nắm lấy.

“Sao? Không nỡ nhìn mình ra đi à?” – Yuri nhếch mép.

“Xàm ngôn.” – Jessica mặt đanh lại, nhìn điệu bộ của Yuri mà cô muốn buồn nôn.

“Vậy có chuyện gì?”

Yuri cười cợt, nhẹ nhàng gỡ tay Jessica ra khỏi chiếc áo hiệu Chanel của mình. Cô khẽ cau mày: Nhàu mất rồi!

“Tại sao mình lại ở trong bệnh viện?”

“Hỏi thừa, cậu bị thương chứ sao.”

Yuri phẩy tay ra chiều không hiểu. Thế cậu ta nghĩ mình lành lặn mà được nằm giường bệnh chắc? Ơ, mà khoan đã…

“Này, không nhớ nguyên nhân nằm viện thật à?”

‘Ừ!” – Jessica gật đầu không lưỡng lự.

*Không gian lặng như tờ*

-o0o-

Theo như những gì Yuri kể lại, Jessica vì cứu một cô bé mà gặp tai nạn giao thông. Thật ra, thương thế cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là phải khâu vài mũi trên đầu và bất tỉnh suốt mấy ngày qua.

Nhưng, chính cái việc không có gì quá nghiêm trọng đã để lại cho Jessica một vài di chứng.

Giả dụ: “Mất trí tạm thời”.

Những sự việc gần đây, cô dường như đã quên quá nửa. Bác sĩ cũng chưa dám chắc quãng thời gian cô mất ký ức là khoảng bao lâu, có thể là một tuần, hai tuần, thậm chí cả một tháng.

Nói thật, cô không thấy có vấn đề gì trong chuyện này cả. Có điều, cái cảm giác tự dưng xuất hiện một lỗ hổng trong đầu khiến cô có đôi chút không quen.

Nhưng, bác sĩ cũng bảo, ký ức đã mất không phải không lấy lại được. Chỉ cần gia đình và bạn bè ra sức giúp đỡ, nhất định một ngày nào đó cô có thể nhớ hết tất cả.

Gia đình…

Jessica tự cười chính mình, từ lúc nào mà cô có được vinh hạnh để sở hữu “thứ” ấy?

-o0o-

Yoona biết tức giận là không nên.

Cau có sẽ không tốt cho da.

Nhưng, Yuri thật quá quắt mà.

Này nhé, Yuri đã hẹn bao giờ cô tan học sẽ đến đón ở cổng trước. Tuy nhiên, đó là chuyện của hai mươi phút trước.

Hai mươi phút sau cô gọi lại…

“Ừ…ừ…biết rồi. Đợi unnie thăm Jessica xong rồi vòng đến đón em, ok!”

Thêm hai mươi phút sau nữa, cuộc điện thoại thứ ba…

“Unnie sắp đến rồi!”

Và ba mươi phút sau nữa nữa, cô hiện vẫn đang vô duyên đứng trước cổng trường.

Quan trọng hơn, cô lại đang đứng cùng cái con người mà cô ghét cay ghét đắng.

Seohyun.

“Ừm unnie, muộn thế này rồi sao unnie còn chưa về?” – Cái kẻ ai cũng biết là ai đấy lên tiếng.

“Còn em, giờ này vẫn chưa có ai đến đón sao?” – Cô miễn cưỡng mỉm cười.

Hừ hừ, cứ nhìn cái gương mặt thiên-thần-giả-tạo của cô ta (đấy là Yoona tự nhận xét) là lại khiến cô muốn giở thói bạo lực.

“Không…không phải là như vậy!” – Cô ta bỗng đỏ mặt, nói năng lắp ba lắp bắp.

Thiệt tình, sao lại có người hơi tí là xấu hổ được như vậy nhỉ? Thật không hiểu nổi lũ con trai cứ đâm đầu vào loại con gái ấy.

Đúng lúc đó, Yuri, cứu tinh của cô đã đến.

“Cho unnie xin lỗi, tại ở bệnh viện xảy ra một số chuyện…hộc…hộc” – Yuri thở dốc, vội vàng giải thích.

“Không sao! Vậy chúng ta về luôn thôi.” – Yoona nhanh chóng nắm tay Yuri kéo đi.

Hành động của Yoona khiến Yuri sững người. Vậy mà cô cứ tưởng mình sắp phải hứng chịu một màn “thét ra lửa” từ Yoona.

Hay là, con bé định kéo cô ra chỗ vắng vẻ rồi mới tính sổ?

-o0o-

Jessica đã gần như hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, bác sĩ vẫn giữ cô ở lại bệnh viện vài ngày để tiện cho việc kiểm tra trí nhớ và tổng khám sức khỏe lần cuối. Nếu không tính những khoảng thời gian ấy, cô chẳng có việc gì để làm cả.

Jessica buồn chán nghịch mấy cành hoa cắm trong bình, miệng lẩm nhẩm mấy câu hát vu vơ.

Listen,

To the song here in my heart

A melody I start

But can't complete…

Listen, to the sound from deep within

It's only beginning

To find release…

(Listen – Beyoncé)

Cạch!

Bỗng, cánh cửa phòng mở ra. Một cô gái trong trang phục hồng phần nhanh nhẹn bước vào.

”Xin chào!”

Nút thắt số 2: Vệ tinh quay xung quanh Mặt Trời

~Coming soon… or not~

Cre: Soshivn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro