[SNSD][Trans] Milk Moustache 4.1( Aienbest) chapter16--> chapter 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MM 4.1

 

Chapter 16~ Truth or Dare

“Oppa.. trùng hợp.. thật..”

 Tiffany nói chậm rãi, gần như khó nghe nhưng vẫn rõ ràng. Quán bar nhỏ, nơi họ đang ở thì khá vắng vào buổi tối và nhạc thì không được bật. Sự yên tĩnh làm cho lời nói của Tiffany nghe rõ ràng hơn và mang lại một nụ cười trên khuôn mặt Lee Minho. Anh đã rất nhớ giọng nói ngọt ngào của cô gọi anh giống như vậy lần nữa.

 “Yeah..” Minho trả lời nhẹ nhàng khi anh bước vài bước đến gần bàn của họ. Mặc dù Jessica đã đưa ra cho anh ta sự ghê tởm/ giận dữ/ khuôn mặt ghen nhất hơn bao giờ, nụ cười của Tiffanny đã vượt qua tất cả. Với Minho, Jessica chỉ như một bức nền với thiết kế xấu tệ và màu sắc cũng tệ nốt. Vì một vài lý do gì đó mà anh không thích màu tóc sáng của cô ấy.

 Yoona và Nickhun đã nhìn nhau hơn 3 giây và nó trông có vẻ như nó sẽ kéo dài tới vài tiếng. Khun đã luôn có vài chuyện nhỏ với Yoona và nó không phải là một bí mật. Mặc dù Yoona thấy anh rất hấp dẫn nhưng cô chỉ ở đúng với một người và chỉ là một mình người bạn gái đó. Ít ra cô ấy đã cố gắng rất nhiều.

“Vậy Minho.. Điều gì đã mang anh và bạn anh đến đây? Gần ngôi nhà bên bờ biển của gia đình tôi? Vào đúng ngày cuối tuần chúng tôi ở đây?” Jessica đột nhiên hỏi liên tục, không thể không cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

 “Anh là gì? Bây giờ là một kẻ theo dõi ah?” Cô tiếp tục, tay vòng quanh eo Tiffany.

 Minho chế giễu và lắc đầu mạnh mẽ trước khi bật ra một tiếng cười nhỏ.

 Khun nhìn Jessica và nở một nụ cười tuyệt đẹp.

 “Chúng tôi ở đây để chụp ảnh. Minho là gương mặt mới của Glitter, nhớ không? Tôi chỉ may mắn được chọn là nhiếp ảnh gia cho lần chụp hình này.. mặc dù với tư cách là lính mới.” Anh giải thích khi vỗ vào lưng Minho.

 “Oooh..” Tiffany gật đầu cùng với cái tiếng aegyo đáng yêu của cô gần như làm tim Minho ngừng đập.

 Jessica không thích những gì đang xảy ra.

 Jessica luôn luôn nhạy cảm với môi trường xung quanh cô. Cô có lên tiếng nếu ai đó cố gắng để gây rối với lãnh thổ của mình. Lãnh thổ của cô có nghĩa là những điều yêu thích hoặc nơi nào đó hay là người. Nó có thể là chiếc giường mà cô không thể thoát ra được,là chiếc blackberry của cô mà cô không thể cho đi hoặc gia đình cô. Trong trường hợp này, đó là Tiffany của cô.

Cô liếc nhìn Minho, cảnh cáo cho anh ta đừng nhìn vị hôn thê của cô trước khi cô lấy nhãn cầu của anh ra chỉ với một cái nĩa và cho con mèo nhà hàng xóm của cô ăn và bà ấy có tới bốn con mèo dễ thương. Nhưng anh ta vẫn không them lay chuyển gì cả. 

Jessica cắn môi mình khi cô cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Cô đã run lên vì giận.

 “Đến đây với bọn em đi oppa! Càng đông càng vui!!” Nicole đề nghị cui vẻ như thể đó là một chuyện thú vị để làm.

 Minho và Khun nhanh chóng chọn một chỗ ngồi xung quanh cái bàn tròn. Khun rất hài lòng với chỗ ngồi của anh khi a ngồi bên cạnh Yoona. Minho thì ngược lại anh ước rằng anh có thể đổi chỗ với ai khác. Anh đang ngồi chính xác là đối diện với Jessica và Tiffany và nhìn thấy sự bày tỏ tình cảm của hai cô gái và nó làm anh cảm thấy khó chịu.

“Vậy.. Tiff, em dạo này thế nào?” Minho hỏi, hoàn toàn phớt lờ cái nhìn chết người của cô gái tóc vàng và đang nhẹ nhàng vỗ về mái tóc bồng bềnh của Tiffany. Nụ cười của Tiffany rộng hơn mặc dù vẫn đang căng thẳng vì người bên cạnh mình.

 “Em vẫn đang làm rất tốt, oppa.” Cô trả lời ngắn gọn.

 Cô đã cố gắng để ngụ ý rằng cô rất hạnh phúc với Jessica và anh (Minho) hoặc cô ấy (Jessica) không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Nhưng thật đáng buồn không ai trong số họ nhận được thông báo này hết. Anh đang bị quyến rũ bởi nụ cười của cô trong khi cô ấy thậm chí ghen nhiều hơn.

 Mình là cái gì đây? Một cục đá ah?

 

 Jessica đấu tranh tư tưởng im lặng trong tâm trí cô. Cô không thể chỉ ngồi bên cạnh Tiffany nhưng cảm thấy giống như cô đang bị bỏ rơi như thể cô là một thứ phụ kiện, một cái vòng hoặc một cái túi xách. Một cái túi xách mắc tiền.

“Honey..” Cô gọi ngọt ngào gần bên tai phải của Tiffany.

 Tiffany quay đầu sang gương mặt xinh đẹp của bạn gái mình.

 “Chuyện gì vậy, Jessi?” cô hỏi.

 Jessica trả lời câu hỏi khá nhanh nhưng không có lời. Cô dùng môi và lưỡi của mình để nói chuyện. Tiffany thật sự ngạc nhiên vì nụ hôn bất ngờ, không đùa đâu; lưỡi của vị hôn thê của cô đang di chuyển điên cuồng trong miệng cô, cọ xác và vật lộn với lưỡi của cô đưa cô lên thiên đường nơi mà cô có thể nghĩ ran gay lúc này. Cô đáp trả lại bằng một nụ hôn cũng nồng cháy như vậy. Những người khác nhìn họ trong shock. Giống như đang xem một tập phim của The L Word nhưng nó tốt hơn. Đôi chim đang yêu vẫn tiếp tục make out như thể không ai đang xem vậy.

Minho nhìn đi hướng khác ngay lập tức, tự cứu mình trước khi anh chết vì trái tim chảy máu quá nhiều. 

 Yoona bối rối với tình huống này. Sau tất cả, Tiffany là chị họ của cô và có chung dòng máu với cô đang chơi khúc gôn cầu bằng lưỡi với một cô gái trong một quán bar công cộng khi mà những gì cô đang xem không nằm trong list những việc làm của cô.

 Cô hằng giọng.

 “Fany unnie.” Cô gọi chắc chắn. Như một lời cảnh báo cho cô ấy dừng lại.

 Tiffany trở về với thực tế từ vườn địa đàng Jessica và nhanh chóng kéo mình ra khỏi cái lưỡi gây nghiện. Jessica liếm môi mình hài lòng và nhìn chằm chằm Minho. Cô biết đó là phương pháp trẻ con để trong cố gắng loại bỏ Minho. Nhưng  vì anh ta đã xâm phạm lãnh thổ trước. Đó là lỗi của anh ta. Một người nhà họ Jung làm những gì mà một người họ Jung cần làm. Đổ thừa cho DNA.

 

 Không khí nặng nề, bị lấp đầy vì sự căng thẳng giữa Jessica và Minho. Khun chỉ ngồi đó và nhìn họ chăm chú, trong khi Yoona cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của anh bằng cách nói về một chuyện khác. Cuối cùng họ quyết định nói về thời tiết. Seungyeon vẫn cố gắng hòa nhập bản thân mình với nhóm. Cô ngồi lặng lẽ ở góc bàn làm những gì cô cho là tốt nhất, ngồi quan sát. Cô đã biết thêm được nhiều chuyện vào tối nay. Giống như chủ đề để châm một ít lửa giữa những người phụ nữ và một ít mồi. Cô biết cô đang nghe về một câu chuyện thú vị bất ngờ. Một fangirl phải làm những gì cô cho là tốt nhất cho thần tượng của mình. Đổ lỗi cho người hâm mộ.

 “Jessi.. không phải ở đây.” Tiffany nói có chút khó chịu. Cô giữ tay Jessica lại, như ra hiệu cho cô ấy ngừng mơn trớn trên cổ mình trước mặt người khác.

 “Hey mọi người! Một trò chơi thì thế nào nhỉ?!” Nicole đột nhiên đề nghị, vỗ tay mình giống như một con cá heo trong một chương trình biểu diễn.

 “Oh! Ý kiến tuyệt đấy!” Tiffany nói, cũng vỗ tay mình theo, giống như một con cá heo khác trong một buổi biểu diễn. Cô chỉ muốn đánh lạc hướng Jessica bằng cách làm một cái gì đó khác, những gì không  lien quan đến các bộ phận trên cơ thể cô.

 “Hey! Hey! Trò Sự thật hoặc thử thách thì thế nào?! Nó rất vui đó!” Nicole đề nghị vui vẻ khi cô ăn một vài túi kẹo.

 “Oh! Tớ yêu trò chơi này!!” Tiffany nói hào hứng. Cô thường dễ vui mừng với hầu hết với bất cứ điều gì. Cô đã rất vui mừng khi người hàng xóm của cô mang sang 4 con mèo dễ thương vào tuần trước và thậm chí còn năn nỉ Jessica nuôi một con cho đến khi yêu cầu của cô bị từ chối. Cô cũng đã rất vui mừng kéo Jessica vào ngôi nhà ma cùng một nhóm ở công viên và mặc dù tai cô phải chịu đựng một số ảnh hưởng nhỏ nhờ vào tiếng hét cá heo của Jessica, nhưng cô vẫn hào hứng.

 “Tuyệt!! Chúng ta chơi thôi!!” Nicole nói, thậm chí còn hào hứng hơn lúc nãy.

 “Yeah!” Tiffany la lên vui vẻ.

 Nhưng một chút vấn đề cô không  biết trò chơi này là một giai đoạn được xây dựng bởi Nicole.

 Chào mừng đến với trò chơi.

**

 “Ahh.. cái này thật là tuyệt.” Sooyoung nói trước khi buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cô đang đứng ở bờ biển và dang rộng tay mình ra. Nước biển ấm bắn vào chân cô khi sóng biển mang chúng vào bờ. Cô gái cao nhắm mắt lại khi cô để gió thổi qua cơ thể mình. Cô cảm thấy dường như tất cả những lo lắng của cô đã bay đi cùng với những cơn gió đến một nơi nào đó mà cô không  thể bao giờ nhìn thấy chúng một lần nào nữa.

 Cô mở mắt ra. Mặt trời bắt đầu lên và bầu trời được tô bằng một màu đẹp đẽ.

“Thật là.. đẹp quá. Sao mình ước mình có thể xem cùng với một ai đó đặc biệt quá..” Cô lầm bầm với chính mình. Đột nhiên cô cảm thấy cơn sốt tình cảm đến và nghiền nát mình. Như thể là gió đã mang lại tất cả những lo lắng mà chúng đã mang đi và đổ chúng lên đầu cô.

Cô nhìn bàn tay mình. Nó trống rỗng.

 Cô nhớ Hara.

 “Có ai đó giống anh ah?” Một giọng nói phát ra từ phía sau cô. Sooyoung giật mình và gần như ngã lưng ra sau.

 “HEY! ANH CON TRAI CỦA..

 Cô quay xung quanh và nguyền rủa người làm cô giật mình. Nhưng cô tại dừng lại. Đó là Hyunjoong.

 Tất cả những lời nguyền của cô tan biến trong đầu cô và bây giờ không có gì cả. Tâm trí của cô đã trống rỗng. Nhưng có một cảm giác ấm áp mờ nhạt trong bụng mình và cô không biết tại sao.

 Hyunjoong mỉm cười và nhẹ nhàng nắm tay cô.

 “Anh có đủ đặc biệt để ngắm hoàng hôn với em không?” Anh hỏi với một giộng lịch sự như một ông hoàng.  Cách nói đó hợp với anh rất nhiều. Có thể kiếp trước anh là một hoàng tử.

 Một lần nữa, tất cả những lo lắng của cô được gió mang đi lần nữa và chỉ còn lại cảm xúc khác. Cô nắm chặt tay hoàng tử của mình và gật đầu. Một giọt nước mắt đọng lại trên mắt cô và lăn dài xuống má.

Hyunjoong nhanh chóng lau nó với bàn tay còn lại của anh.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi ngọt ngào. Nếu giọng nói của anh có thể ăn được, nó có thể sẽ có vị như là kẹo.

 Câu hỏi đó, khoảnh khắc đó, nó làm một trong những bí ẩn trong tình cảm của cô làm cho Sooyoung cảm thấy an toàn và thoải mái. Thật ngạc nhiên, cô vòng tay mình xung quanh eo của anh và vùi đầu mình vào ngực anh. Anh nuốt xuống, shock nhưng từ từ anh ôm và đặt một nụ hôn lên đầu cô ấy.

**

 “Tớ sẽ là người bắt đầu đầu tiên!!” Tiffany nói hào hứng. Cô lấy một cái chai rỗng và đặt nó giữa bàn.

“Như vậy thì miệng chai chỉ đến ai thì người đó sẽ chọn sự thật hoặc là thử thách.” Cô nói, tay cầm cáu chai khi không đủ kiên nhẫn chờ đợi để được quay cái chai.

 Những người khác gật đầu, một số người trong số họ gật đầu hào hứng trong khi một số khác chỉ muốn tan biến vào không khí và gật đầu một cách yếu ớt.

 “Chúng ta bắt đầu nào!” Tiffany la lên và sau đó quay cái chai. Nó quay vài vòng trước khi dừng lại. Miệng chai chỉ vào Nicole. Cô cười khúc khích.

 “Okay! Okay! Sự thật hay thử thách?!” Tiffany hỏi.

 Nicole mỉm cười và trả lời, “Thử thách.”

 Yoona và Khun nhìn nhau, nghĩ rằng Nicole là một cô gái dũng cảm.

“Các cậu không thể có khả năng khai thác sự thật về tớ đâu.” Nicole nói đùa làm những người khác phải bật cười.

 “Vậy chị muốn em làm gì?” Nicole hỏi Tiffany.

 Hai người phụ nữ trẻ cười toe toét.

 “Nhảy điệu lắc mông. Trên bàn. Ngay bây giờ .N.O.W.” Cô ra lệnh như giọng điệu của một người họ Jung. Jessica tự hào mỉm cười.

Nicole gật đầu.

 “Dễ thôi.” Cô nói trước khi leo lên bàn và thu hút toàn bộ sự chú ý của những người trong quán bar.

“Vậy mọi người, đây là màng trình diễn đặc biệt của Nicole Jung!” Cô hét lớn vui vẻ trước khi nhận được một tràn pháo tay nồng nhiệt từ phía khán giả của cô.

 “1!2! 1, 2, 3, 4!” Cô la lớn trước và sau đó bắt đầu nhảy.

 Cô đung đưa butt của mình giống như cô sinh ra để làm việc này. Sự phản hồi thật sự tốt và mọi người đang cổ vũ cho màng lắc butt hoàn hảo của cô.

 Sau đó đột nhiên Seungyeon leo lên bàn cùng cô ấy. Nicole giúp cô lên và cả hai cô gái bắt đầu nhảy cùng với nhau trong một không gian hạn chế như thế này làm cho các bộ phận trên cơ thể của họ chạm nhau. Nhiệt độ trong bar thật sự tang lên  gấp đôi.

 Sau khi nhảy gần một phút, các cô gái dừng lại và làm cho khán giả thất vọng.

 “Đó là tất cả! Xin lỗi!” Nicole nói và nháy mắt với các thành viên mới của fanclub mới lập của cô trong quán bar.

 Những người khác trong bàn cho họ một tràn pháo tay, thầm ngưỡng mộ vì sự can đảm của họ và những kỹ năng nhảy điêu luyện.

 “Tớ xin lỗi, tớ không thể kiềm chế bản thân! Vũ điệu lắc butt là nhược điểm của tớ!” Seungyeon nói với Nicole. Cô gái kia phá lên cười.

 “Hey, chúng ta là một đội tuyệt vời! Có thể chúng ta đã làm điều này trước đây trong một thế giới song song khác.” Cô nói, cười lớn.

 “Wow Seungyeon, Nicole! Cái đó thật hot!” Tiffany nói ngưỡng mộ. Cô không bao giờ biết rằng phía sau nụ cười bọc đường và thân thiện đó là một âm mưu khác của Nicole.

 “Cảm ơn chị. Vậy bây giờ đến lược của em, đúng không?” Cô hỏi, cười tinh nghịch.

“Yeah, bây giờ thì quay cái chai đi!” Tiffany trả lời.

 Nicole gật đầu và quay cái chai mà không do dự. Đây là khoảng khắc cô chờ đợi. Những gì Nicole muốn, Nicole đạt được.

 Cái chai dừng lại và chỉ thẳng vào Tiffany. Đúng như mong đợi.

 “Tớ?” Cô hỏi, ngạc nhiên.

“Là chị đó, unnie! Vậy sự thật hay thử thách?!” Nicole hỏi.

 Tiffany muốn chọn thử thách, nhưng cô lo là nếu cô phải make out với một chàng trai nào đó, cô khổng để tâm tới chuyện đó, nhưng Jessica thì có. Và điều cuối cùng cô muốn giải quyết trong buổi tối đó là một vị hôn thê ghen tuông.

“Vậy?” Nicole hỏi, thiếu kiên nhẫn.

 Tiffany bật ra một tiếng thở dài nhỏ và trả lời, “Sự thật.”

 Những người khác trừ Jessica đã rất thất vọng khi họ hy vọng sẽ chứng kiến ​​một cảnh nóng. Nhưng tất cả đều cho một bí mật ngọt ngào.

 “Okay, vậy.. unnie. Chị phải trả lời câu hỏi này mà không được giấu  điều gì.” Nicole nói, gần như là một lời cảnh báo.

 Tiffany gật đầu. Cô chắc chắn cô có thể trả lời bất kỳ câu gì. Làm sao có gì tệ thể có xảy ra khi trả lời một câu hỏi chứ?

 Nicole mỉm cười vui vẻ khi cô hỏi,

 “Ai là người đầu tiên của chị?”

TBC

Chapter 17~ The Beach & The Sea

 Nó không phải là bí mật để ảnh hưởng đến mối quan hệ lâu bềnh của Jessica và Tiffany. Họ từng nói rằng họ là những người bạn tâm giao của nhau và họ yêu nhau điên cuồng. Họ bày tỏ tình cảm của mình với người kia bằng cách họ có thể, không bằng lời nói hoặc bằng hành động, dù họ ở một mình cùng nhau hay trong một căn phòng đầy người, họ cũng không quan tâm. Họ yêu nhau đến bệnh và bệnh tật của họ thì mãi mãi không thể chữa khỏi. Là những con người không thể tách nhau ra được. Nó giống như là cố gắng tách bờ biển và đại dương ra vậy. Nhiều người đã phải từ bỏ. Park Gyuri đã từ bỏ. Những người nhà họ Jung và họ Hwang cũng đã từ bỏ. Lee Minho đã từ bỏ. Well, hầu hết  đều từ bỏ.

 Bây giờ có một người muốn đối mặt với thách thức này. Cô luôn luôn tin rằng không gì là không thể. Tách bờ biển và đại dương? Chỉ cần hút hết tất cả nước trong đại dương hoặc xây một bức tường chống thấm nước lớn ngăn ở giữa là được. Những việc đó sẽ được làm. Luôn luôn có cách theo Nicole Jung.

 Theo cách quan sát của mình, cô có thể phát hiện ra một vết nức trong mối quan hệ trông như hoàn hảo của Jessica và Tiffany. Sự ghen tuông của họ. Rõ ràng là sex đóng một vai trò quan trọng trong mối qua hệ của họ, mặc dù một số người thấy nó đáng lo ngại nhưng nghiêm túc thì họ cũng chỉ là một cặp đôi hoàn toàn bình thường thích leo lên nhau ở bất kì mọi nơi và bất kì lúc nào họ muốn. Không có gì là lạ hoặc ngại về chuyện đó hết.

 Hoặc có thể không phải vậy.

 Bằng cách nào đó, Nicole nhìn thấy một điểm yếu. Cô sẽ sử dụng điểm yếu này và cố gắng hút hết nước biển. Hãy cùng xem nếu cô ấy thật sự có thể tách bờ biển và đại dương ra nhé.

 “Ai là người trong lần đầu tiên của chị?” Nicole lặp lại câu hỏi lần nữa sau khi người trong lần đầu tiên của cô ấy được trả lời bằng một sự im lặng kéo dài và nhìn chằm chằm trống rỗng từ Tiffany.

 Tiffany thấy khó thở và ước gì cô đã không đồng ý chơi trò chơi này.Cô chắc chắn đã không nhìn thấy điều này sẽ đến, nó là một chuyện riêng tư và rất nhạy cảm với câu hỏi. Nó luôn luôn là một bí mật nhỏ của riêng cô, quá khứ của cô, một điều gì đó mà cô không nói với bất kỳ ai. Cô nhớ là cô đã nói với chị gái cô khoảng 3 năm  khi cô mất trinh với một người mà cô đã từng yêu. Nhưng đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô từng nói về chuyện đó với một người khác.

 “Ý em lần đầu tiên là gì?” Tiffany hỏi, hành động cứ như một đứa trẻ lên 8 vô tội. Nicole cười khúc khích, dường như Tiffany không phải là diễn viên tốt nhất thế giới.

 “Oh thôi nào! Đừng hành động cứ như chị không biết về điều đó. Ở đây chúng ta toàn là người trưởng thành.. và chị biết chính xác em đang nói về cái gì mà.” Cô nói, giọng nói của cô nghiêm túc và nó nghe có vẻ như cô đang đe dọa, trái ngược với nụ cười ở trên mặt cô. Bây giờ Tiffany thật sự không thể hình dung ra cô gái nữa.

 Tiffany nuốt xuống và nhìn xuống trong im lặng. Không còn cách nào khác. Cô không thể dũng cảm đối mặt với Jessica cũng không đủ dũng khí để đối mặt với Minho trong tình huống này.

 “Lần đầu tiên của chị với một người đặc biệt, người mà chị tin tưởng và yêu lại khi chị còn trong sạch và ngây thơ.. Chị thậm chí không chắc thế nào để làm cho đúng.” Nicole kết thúc câu nói của mình với một cái nháy mắt làm những người khác bùng nổ trong tiếng cười.

 Jessica cắn môi và nhìn đi hướng khác. Cô rõ ràng là không hài lòng với trò chơi này.

 Đêm đầu tiên cô và Tiffany ở cùng nhau ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết cô biết là cô không phải là người đầu tiên của cô ấy. Nhưng cô không có ý định biết sự thật về quá khứ của cô ấy. Cô tin rằng sẽ tốt hơn khi không biết về mối quan hệ về quá khứ của vợ/ chồng của mình, đặc biệt là lịch sử trên giường của họ. Tất cả đã là quá khứ. Điều quan trọng nhất bây giờ là cô với Tiffany và cô là người cùng cô ấy mỗi đêm. Nhưng khi câu hỏi đột nhiên được đặt ra, cô không thể không suy nghĩ về nó. Và bây giờ nó đang làm cô phát điên.

 Ai là người trong lần đầu tiên của Tiffany?

 

 Cô ấy đã yêu người đó ah?

 Có phải cô ấy vẫn còn nhớ đến khoảng thời gian họ đã cùng nhau?

 Có phải cô ấy nghĩ đến người đó khi họ ở trên giường cùng nhau?

Sự lo lắng của Jessica là không cần thiết. Tình yêu của Tiffany dành cho cô là vô điều kiện và chân thành. Nhưng cảm xúc của cô đang trêu chọc cô và tất cả là vì câu hỏi của Nicole.

 “Chị hứa là trả lời câu hỏi mà unnie. Không vấn đề chứ.” Nicole nói khi cô có vẻ buồn.

 “Chỉ nói tên người đó thôi. Không phải là người chúng em biết, đúng không? Em đoán là một hot oppa nào đó ở trường trung học của chị. Em đúng không? Hoặc là một hot unnie? Và sau đó nó có cảm giác thế nào? Mất trinh với một người đặc biệt nào đó. Em cá là chị sẽ không bao giờ quên nó trong suốt cuộc đời chị.” Cô tiếp tục với một giọng nói ngọt ngào. Qua cách đó cô ta giống như rất thích kể chuyện Gossip Girl.

 Trong suốt cuộc đời chị.

 

 Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu Jessica.

Tiffany sẽ luôn nhớ đến người đó trong suốt cuộc đời cậu ấy.. 

Cô nhìn xa xăm khi những suy nghĩ của cô làm tổn thương cô giống như cô có một vết thương hở miệng và ai đó tiếp tục xát muối lên đó. Nó thật sự rất đau. Ai đó thậm chí còn khóc vì thật sự không thể chịu nổi sự đau đớn.

 “Lần đầu tiên của chị..” Nicole nhắc lại lần nữa giống như kỉ lục được phá vỡ.

 Và muối đang được xát lên vết thương của Jessica lần nữa. Ouch.

 Mọi người đang mong đợi câu trả lời của Tiffany và nhìn cô giống như có một mỏ vàng trong miệng cô vậy.

 “Đã một thời gian lâu rồi.” Tiffany đột nhiên nói, phá vỡ sự im lặng.

 “Oh! Là ở trường trung học ah?!”  Nicole hỏi, háo hứng.

 “Er.. không thật ra lúc đó là sau khi chị tốt nghiệp.” Cô trả lời chậm rãi.

“Và? Anh ấy là ai?” Nicole hỏi, mỉm cười tih quái.

Tiffany không chắc phải làm gì. Cô có thể cảm thấy Jessica nắm tay mình và từ từ rời ra và sau đó là không còn gì nữa. Cô ấy đã buông tay cô ra. Bây giờ cô chỉ còn lại là cô. Chuyện này không tốt.

 “Oh thôi nào! Tôi không thể đợi để biết người đó là ai!” Khun đột nhiên nói giống như một cậu nhóc 13 tuổi ở trường ham chơi ngồi buông chuyện về người khác ở trong tiệm ăn. Trông giống như anh có một mặt khác không phải là hình ảnh nam tính như thường được thấy ở anh. Shock.

 “Đó là..” Tiffany tạm dừng lại.

 Jessica không ngăn Tiffany từ khi cô cũng tò mò về người đó. Cô đang cầm chiếc điện thoại của mình trong tay và bấm số của sát thủ gia đình cô bằng số quay nhanh để xử lí người đó. Yes, nhà họ Jung có sát thủ riêng, đừng hỏi tại sao.

 Cô gái ở ghế nóng thở ra lớn tiếng trước khi nhìn lên. Cô thật sự nhận ra rằng mọi người nhìn chằm chằm vào cô như  thể cô là cái gì để ăn.

 “Đó là Minho oppa.” Vậy cô cuối cùng cũng đã ném trái bom của mình xuống.

 Jessica nhắm mắt lại và giả vờ như không nghe thấy gì cả. Cô đã suy nghĩ về điều  đó trong đầu mình nhưng cô thật sự hy vọng mình đã sai. Cô đã hy vọng rằng Tiffany đã lừa dối anh ta trong suốt mối quan hệ của họ và thay vì cô để mất cô ấy vào tay một người nào khác. Nhưng nó quay lại thật ra là anh ta.

 “Thật chứ?! Minho oppa?! Anh có ý gì khi ở đây?!  OMG thật chứ?!” Nicole hỏi lien tục giống như một đoàn tàu câu hỏi vậy.

 “Dude, cậu may mắn đấy!” Khun nói, sững sốt và ghen tị. Là người đầu tiên của một cô gái đẹp như Tiffany thì đáng phải ghen tị. Đột nhiên anh nhớ đến thời gian khi anh mất trinh, anh thật sự nghĩ rằng cô gái đó là một cô gái. Nhưng phát hiện ra là “Cô” là một “Anh”. Nó là một cơn ác mộng. Giới tính có thể được thay đổi ở Thái Lan. Anh lắc đầu mình để gạt đi cái kí ức anh vừa đột nhiên nhớ ra.

 Minho không thể  không cười, anh thầm cảm ơn Nicole đã hỏi câu hỏi đó. Đó là thứ mà Jessica không bao giờ có thể được và cũng không bao giờ có không thể có được. Anh là người đã lấy đi trinh tiết của Tiffany và nó sẽ mãi mãi là anh. Đó là danh hiệu duy nhất và ngay cả khi Jessica cố gắng để mua nó với tất cả số tiền cô có, cô cũng không thể có được nó.

 Anh nhìn trừng trừng Jessica trả thù vì cái cảnh họ make out trước đó. Mắt họ gặp nhau và anh cười đểu với cô.

 Mút nó đi, Jung.

 Jessica cuộn nắm tay mình lại và nghiến răng. Mặt cô trở nên đỏ hơn với tất cả những giận dữ mà cô đã giấu bên trong từ nãy giờ. Cô trông cứ như là một quả bom nguyên tử hình người mà nó có thể nổ bất cứ lúc nào. Ai đó nên nói với họ để xóa bỏ những chuyện này.

 “Wow, thật là bất ngờ!” Seungyeon nói, mặc dù cô là một diễn viên mới trong bộ phim dài tập.

 “Unnie.. sau đó thế nào?! Chị không bao giờ kể với em về chuyện đó! Em đã nghĩ chị là một trinh nữ cho đến khi gặp Jessica!” Yoona  hét lên, ngạc nhiên.

 Đột nhiên Jessica đấm tay xuống bàn làm cho cả bàn ngay lập tức im lặng. Họ nuốt xuống và nhìn Jessica cứ như cô là một giáo viên nóng tính ở lớp học. Một giáo viên thật sứ đáng sợ.

 Tiffany đóng băng ngồi tại chỗ; cô khá không chắc chắn phải giải quyết tình huống này như thế nào. Cô biết Jessica rất giận vì sự thật nhưng cô thật sự hy vọng cô ấy có thể chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng. Chuyện này đã xảy ra từ trước khi họ gặp nhau. Well, cô hẹn hò với Minho 5 năm từ khi học trung học. Và trở thành một người bạn gái chung thủy, cô dính chặt với anh và chỉ mình anh trong những năm đó thậm chí khi anh bận đi vào quần những cô gái khác sau lưng cô.

Tiffany nghĩ rằng nó không giống như là cô đang lừa dối vị hôn thê của cô nên không cần phải cho cô ấy biết tất cả những làm việc cô đã làm. Nhưng Jessica Jung, chỉ đơn giản là không nghĩ vậy. 

Sau vài giây im lặng và lung túng hoặc có thể là vài phút bởi vì có cảm giác nó thật là lâu, Jessica buông ra một tiếng càu nhàu trước khi đột ngột đứng dậy và tức giận rời khỏi bàn.

 Tiffany thở dài.

 “Xin lỗi.” Cô nói với những người khác trước khi đi theo Jessica đã đi ra khỏi quán bar.

 Nicole mỉm cười.

Thấy không? Không gì là không thể.

 

**

 “Hmm.. cái này có vị thật tuyệt! Con là một đầu bếp giỏi Sunny ah!” Julia Jung nói trước khi nhấm nháp nước sốt của bánh gạo cay bằng một cái muỗng lớn.

 Sunny cười khúc khích hạnh phúc, “Thật không ah? Aww.. cảm on Mrs Jung! Nhưng vợ con đã giúp rất nhiều nên có lẽ cô nên cho cậu ấy một lời khen nữa.” Cô nói, chỉ tay vào người vợ đang mặc một chiếc tạp dề vàng.

Taeyeon mỉm cười ngượng ngùng, "Không, sự thật là Sunny thực sự là một nấu ăn tốt. Con chỉ đứng ở đây giúp cô ấy như một phụ bếp thôi. " 

 Họ đến với nhau trước khi nắm tay và trao nhau nụ cười ngọt ngào. Đó là một cảnh để an ủi nhau giống như họ xem nấu ăn như một hoạt động thú vị. Julia có thể chỉ ước con gái bà và con dâu tương lai hợp pháp cũng có nghĩ như vậy.

 “Unnie, em nên đặt cái tô này ở đâu đây?” Một giọng nói vang lên từ phía sau họ.

 Kang Jiyoung đang cầm một cái tô nhỏ trống, nhìn có vẻ mệt mỏi. Rõ ràng cô ấy là trợ lý của phụ bếp.

 “Aigoo Jiyoung ah, chỉ cần đặt nó lên quầy thôi. Và em có thể nghỉ ngơi hoặc là có thể tắm nữa.” Sunny nói với con ong chăm chỉ của mình.

 Cô gật đầu vui vẻ và đặt cái tô lên chỗ được chỉ. Cô đi ngang qua Julia trước khi quay lại và nhìn vào nét đẹp không phai tàn theo thời gian.

 “Er.. rất vui được gặp cô.” Cô nói, cúi người 90 độ trước người lớn tuổi.

 Julia rất ấn tượng và nhẹ nhàng vỗ đầu cô ấy.

 “Con thật là lễ phép và chăm chỉ, cô gái trẻ. Con bao nhiêu tuổi?” Bà hỏi.

 Jiyoung cười khúc khích vì lời khen trước khi trả lời, “Con 16 thưa cô.”

 “Oh, con bằng tuổi với con gái út của ta. Con bé cũng đang ở đây trong nhà này, có thể con có thể làm bạn với nó.” Julia thản nhiên nói mà không nhận ra giọng nòi cả bà rất giống một người mẹ đang tìm bạn cho con gái mình vào ngày đầu tiên con bé đi học mẫu giáo. Krystal có thể sẽ chết vì xấu hổ nếu cô ấy nghe được điều này.

 Cô gái chỉ cười, cô ấy thực sự vui mừng khi có ai đó tuổi với cô trong nhà. Cô đã đi chơi với các unnie hơi đồng tính một chút quá nhiều vào thời gian gần đây và cô cần phải được trở lại tuổi và định hướng của riêng mình.

 "Hãy vui vẻ ở lại trong nhà, được chứ. Cứ tự nhiên như ở nhà con vậy. Ta có có ý vậy đó "Julia. nói, mỉm cười ấm áp.

 Jiyoung gật đầu trước khi cúi chào một lúc với các người lớn hơn trong nhà bếp và đi theo đường của mình để khám phá ngôi nhà và có thể gặp người bạn mới của cô.

Không-phải-bạn-mới của cô.

**

 Goo Hara mở cửa dẫn ra mái hiên nhà chỉ để nhận ra rằng không có ai ở đó. Cô cố gắng ra ngoài để trốn buổi chuyện gia đình với mẹ cô bằng cách nói rằng cô bị tiêu chảy và cô cần vào nhà vệ sinh để giải quyết, nhưng rốt cuộc cô phải nuốt một thìa lớn thuốc đắng. Muỗng-ăn. Đó là cách mà những bà mẹ thường làm, thậm chí nếu đó là một người họ Jung.

 Cô đã nhắn với Nicole nhắn với Sooyoung, nói với cô ấy rằng cô sẽ chạy đến đó trễ một chút và hãy đợi cô ở bờ biển. Cô gật đầu với chính mình khi cô đồng ý với chính suy nghĩ của mình.

 Có thể Sooyoung vẫn đang đợi mình ở đó.

 

**

Kang Jiyoung không thể không nhìn quanh căn nhà với sự ngưỡng mộ khi cô đi dọc hành lang. Cô buông ra vài tiếng ‘ahhh’ và ‘ohhh’ hầu hết với mọi thứ cô thấy. Có thể là những bức tranh trừu tượng khó hiểu trên tường với những pho tượng trông buồn cười ở góc, Jiyoung thấy tất cả đều hấp dẫn. Đến từ một gia đình nghèo, cô chỉ có thể mơ về sống ở một nơi xa hoa như nhà họ Jung. Và khi nghĩ rằng đây chỉ là một trong những nhà nghỉ mát mà họ sở hữu, nó thật là quá tuyệt vời.

Cô dừng tham quan để nhìn một bức tranh gia đình lớn được treo trên tường ở giữa phòng ăn. Jiyoung một lần nữa lại bị ấn tượng với gia đình này lần nữa. Mọi người đều rất đẹp. Người đầu tiên cô bắt gặp là cô gái tóc vàng, Jessica. Cô luôn nghĩ rằng Jessica thật đẹp, mặc dù cô ấy ít khi nói chuyện với cô và luôn dính chặt với vị hôn thê của cô ấy. Sau đó cô nhận thấy một gương mặt quen thuộc trong các bức chân dung, người phụ nữ xinh đẹp, cô đã gặp trong nhà bếp. Căn cứ vào những nét tương tự trên khuôn mặt bà ấy với Jessica, cô dễ dàng đoán được rằng đó là mẹ của cô ấy. Jiyoung tiếp tục nhìn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mọi người trong bức chân dung trước khi cô bị đánh bởi một bất ngờ lớn. Có một cô gái trong bức hình, người trẻ nhất trong tất cả bọn họ, người này quen thuộc đến kì lạ.

 Đợi đã.. đây là Krystal.. tại sao cậu ấy có mặt trong bức hình này?

 

 Sau đó có gì đó đánh cô.

 Tên của cậu ấy là Krystal Jung.

 

 “Có phải là cậu không, Kang Jiyoung?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

 Jiyoung nuốt xuống và cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run vì sợ hãi. Tất cả đều được sáng tỏ ngay bây giờ, con gái út của người phụ nữ đó cùng tuổi với cô, người đó là Krystal. Người phụ nữ đó là mẹ của cô ấy và Jessica là chị gái của cô ấy.

 Cô quay lại nhưng lại nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của kẻ bắt nạt mình. Krystal bước vài bước đến gần với cô gái nhút nhát. Cô nhìn chằm chằm cô ấy từ rên xuống dưới. Jiyoung trông hơi bèo nhèo khi cô vừa bước ra khỏi nhà bếp sau khi giúp Sunny và Taeyeon nấu bữa tối. Nhưng Krystal không biết điều đó. Cô đã nhanh chóng đưa ra một kết luận.

“Cậu đang.. làm cái quái gì ở đây vậy nhìn cái gì đó? Cậu là ăn xin hoặc là cái gì đó khác hả?” Krystal hỏi với một giọng xỉ nhục. Jiyoung giữ im lặng khi cô cố kiềm chế nước mắt mình chảy ra. Những gì Krystal làm sẽ làm tổn thương cô, những lời nói của cô ấy hoặc thậm chí là cái cách cô ấy nhìn cô. Nó làm cô cảm thấy thấp bé và yếu đuối. Lúc này cũng không là ngoại lệ.

 “Well, nếu cậu tìm thức ăn cậu có thể kiểm tra trong thùng rác của chúng tôi.” Krystal trêu chọc không thương tiếc.

 “Krystal, tớ không ở đây để xin bất kì cái gì trong nhà cậu.” Jiyoung nói sau khi nuốt xuống vài cái.

 “Oh yeah, vậy cậu ở đây để ăn cắp thức ăn của chúng tôi sao?” Cô gái kiêu ngạo vẫn tiếp tục.

 Jiyoung không chắc cái này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa. Cảm giác này không hạnh phúc tí nào hết khi mà bạn bị gọi là một kẻ trộm hoặc một người ăn xin bởi một người như cô ấy. Cô không bao giờ phản kháng lại bất cứ vấn đề gì mà Krystal đã làm với cô, một trong những lý do là mẹ cô đã khuyên chỉ nên tập trung vào học kể từ khi họ không có khả năng đến trường mà không có học bổng, và một lý do khác là Choi Sulli. Cô ấy là một cô gái tốt sẽ luôn bảo vệ cô khỏi cơn thịnh nộ của Krystal. Nhưng Sulli không có ở đây và đây cũng không phải là trường học.

“Tớ không phải.. một kẻ trộm.” Jiyoung nói mạnh dạn hơn.

 “Oh yeah?” Krystal nhướng mày lên.

“Nhưng cậu chính xác là trông giống lắm. Đợi đã, cậu còn có mùi nữa nè. Và bây giờ, trước khi tôi gọi cho bảo vệ mang cậu ra khỏi đây, tôi hy vọng cậu có thể rời đi bình an. Tôi không muốn nhà ăn bị ô nhiễm vì cái mùi rẻ tiền của cậu.” Cô tiếp tục. Nó là một lời xỉ nhục và Jiyoung không thể nào chịu được nữa.

 “Yah Krystal Jung!!” Cô hét lên.

Krystal giật mình vì sự bùng nổ đột ngột và thật ra là cô cảm thấy có chút sợ hãi.

 “Tại sao cậu ghét tôi dữ vậy?! Đã từ lâu rồi tôi có thể nhớ, Tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu để cậu có thể đối xử với tôi thế này! Nói cho tôi biết tôi đã làm gì sai để mà chúng ta có thể giải quyết chuyện này!” Jiyoung nói giận dữ khi mà nó đã được dồn nén trong cô từ lâu.

 Krystal cố gắng bình tĩnh lại trước khi cho ra những gì ứ đọng trong cổ cô.

 “Tôi không ghét cậu. Tôi chỉ đặc biệt không thích cậu. Và tôi không cần lí do gì để không thích một người như cậu. Tôi chỉ làm vậy thôi.” Cô trả lời thản nhiên.

 Câu trả lời thẳng thừng của cô làm cô ấy tổn thương.

 “Cậu ghét tôi vì vậy cậu chỉ làm vậy thôi?”

 Krystal gật đầu và nhìn vào mắt cô ấy.

 “Tôi không thích cậu, chỉ vậy thôi. Và  cũng vì cậu.. lấy đi mọi thứ của tôi..” Cô dừng lại.

“Sao có thể? Tôi không có gì hết, trong khi cậu thì có tất cả!” Jiyoung nói khi cô vung tay trong không khí.

“Cậu.. lấy sự thương hại của Sulli và nó làm tôi bực bội như là điện ngục vậy.” Krystal nói một cách mạnh mẽ.

 Jiyoung nhìn cô ấy, bối rối. Cô nhẹ nhàng lắc đầu trước khi buôn ra một tiếng thở dài nhỏ.

 “Vậy tất cả những chuyện này là về.. Sulli?!”

TBC 

Chapter 18~ The World That Revolves Around Us

 “Jessica đợi đã!” Tiffany hét lên khi cô đuổi theo cô gái giận dữ đang đi trên vỉa hè.

 Jessica vẫn cứ đi, làm cứ như cô không nghe thấy vị hôn thê của mình đang tuyệt vọng la hét ở phía sau. Những gì đã xảy ra thật sự như đang đặt cô vào lửa vậy. Cô cảm thấy Tiffany và Minho cả hai đang cùng nhau đẩy cô xuống và xé cô ra thành từng mảnh. Cô không thể quên nụ cười đểu ác độc trên mặt Minho sau lời tiết lộ của Tiffany. Anh ta chế giễu cô, như thể anh ta nói, “I f*cked her way before you did, b*tch”. Làm thế nào để cô có thể bình tĩnh được chứ? Anh ta thật may mắn khi cô đã không mang theo sung của ba cô vào tối đó hoặc là anh ta sẽ trở thành lịch sử ngay bây giờ.

 “Jessica, honey, làm ơn đừng rời xa tớ!” Tiffany hét lên, giọng cô nghe tuyệt vọng hơn lúc nãy nhiều.

 Người phụ nữ tóc vàng muốn dừng lại và quay lại nhưng niềm kiêu hãnh của một người họ Jung trong cô và sự giận dữ đã chế ngự cơ thể cô làm cô tiếp tục bước đi, lờ đi vị hôn thê của mình đang đuổi theo với hai hàng nước mắt lăn dài.

“Nghiêm túc đấy, Jessica Jung! Tại sao cậu lại giận vì cái quái quỷ này chứ?!” Tiffany hét lên lần nữa, nhưng lúc này nó lớn hơn, lớn đủ để đánh thức một vài con mèo hoang đang ngủ ở cái hẻm dậy.

Lúc này Jessica dừng lại. Câu hỏi này đã thu hút sự chú ý của cô. Cô quay lại và nhìn vào Tiffany đang nhìn mình chằm chằm.

“Cậu hỏi tại sao tớ lại giận ah?” Cô ấy hỏi như thể đó là một câu hỏi vô lý.

 Cô gái kia gật đầu khi cô cô gắng lấy lại hơi thở của mình sau tất cả cuộc đuổi theo vừa rồi.

 "Well, cùng xem nhé .. Tớ không biết .. có lẽ vì cậu chỉ tự hào tuyên bố những người cầu hôn cậu ngọt ngào trong một quá bar công cộng!!" Jessica trả lời, giận dữ.

Tiffany shock  nặng, cứng họng, vì lý do gì đó cô không thích sự lựa chọn từ ngữ của Jessica trong tối hôm đó. Nó làm cho cô nghe như  rẻ tiền. 

“Đó.. chỉ là một chò trơi. Tại sao cậu lại nói như thể nó nghiêm trọng như vậy?” Tiffany hỏi chầm chậm khi mà cô cố gắng giữ bình tĩnh. Một trong hai người họ phải giữ bình tĩnh hoặc ai đó sẽ giống như.. hạt nhân.

 Cô bước đến và nhẹ nhàng nắm lấy tay Jessica, hy vọng sẽ làm bình tĩnh cơn bão kia. Nhưng những gì Jessica làm sau đó làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Cô ấy rút tay mình ra và nói, “Đừng chạm vào tôi.”

Không có từ nào có thể diễn tả cái cách mà Tiffany cảm thấy lúc này. Cô có thể cảm thấy Jessica đang nhìn chằm chằm cô ghê tởm, như thể cô là gái bán hoa ở trung tâm thành phố người không cố lòng tự trọng và nhân phẩm. Nó thật quá nhiều để lấy đi tất cả. Cô sụp đổ.

 “CHUYỆN ĐÓ ĐÃ QUA LÂU RỒI! CẬU MUỐN GÌ Ở TỚ ĐÂY?! TỚ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT TU NỮ!” Cô hét lên.

 Jessica nhìn xuống, không trả lời.

 “KHÔNG PHẢI LÀ TỚ PHẢN BỘI CẬU! CHUYỆN ĐÓ XẢY RA TRƯỚC KHI TỚ BIẾT CẬU! VÀ LÚC ĐÓ, TỚ YÊU ANH ẤY!” Cô nói thêm mà không nhận ra rằng câu nói cuối cùng của mình chỉ là thêm dầu vào lửa.

Jessica run lên vì giận, cô tránh ánh nhìn của Tiffany và bịt tai mình lại để không phải nghe lời giải thích. Cô đã tự nhủ trong tâm trí mình mọi thứ là lỗi của Tiffany, không vấn đề gì hết. Nhưng âm thanh bất ngờ của tiếng khóc làm cô ngẫn lên và cô nhận ra Tiffany đang khóc.

“Cậu.. biết tớ đã mất trinh trước đó mà. Nhưng tại sao bây giờ đột nhiên cậu lại chỉ trích tớ? Cậu nói rằng chúng ta không nên nhắc về chuyện quá khứ, rằng chỉ có hiện tại và tương lai chúng ta cùng nhau..” Tiffany vẫn nói khi cô lau những giọt nước mắt trên má bằng tay mình. Cô nhìn Jessica, chờ đợi cô ấy trả lời nhưng sau vài giây trôi qua, không có gì cả chỉ có sự im lặng và nó đang bắt đầu cảm giác như một sự tra tấn.

 “NÓI CÁI GÌ ĐI CHỨ!!” Tiffany hét lên lần nữa dậm chân mình. Giọng nói của cô vang vọng trong con hẻm vắng, nơi họ đang đứng làm tất cả những con mèo phải trốn đi.

 “Tớ đã đợi cậu.” Jessica đột nhiên nói.

“Huh?”

 “Tớ đã tin có một ngày tớ sẽ gặp cậu vì vậy.. tớ đã đợi cậu.” Cô nói bình tĩnh hơn.

 Tiffany tiếp tục nhìn chằm chằm vị hôn thê của mình, tò mò vì những gì cô ấy sẽ nói.

Jessica buông ra một tiếng thở dài lớn trước khi bắt gặp cái nhìn tò mò của Tiffany.

“Tớ đã sống trong cuộc sống của tớ, cố gắng tìm cậu từ khi cậu xuất hiện trong giấc mơ của tớ khi tớ mười tuổi. Cứ gọi tớ là kỳ quái nhưng.. yeah, là tớ. Tớ kì quái khi giữ mình cho một cô gái mà tớ gặp trong giấc mơ của tớ.” Cô nói, giọng cô hơi rung lên. Cô đã gần như khóc nhưng cô cố rất nhiều giữ để không phải bật khóc.

“Tiffany, cậu là tình yêu đầu tiên của tớ và cậu cũng là người đầu tiên tớ dánh cho cậu mọi thứ. Mọi thứ ý tớ là cậu là người đầu tiên của tớ.” Cô tiếp tục.

Tiffany cứng họng và cảm giác tội lỗi đang đánh cô. Cô đã không làm điều gì sai nhưng cô vẫn cảm thấy tội lỗi.

 “Nhìn này, Jess. Tớ chỉ nhớ về giấc mơ của chúng ta sau khi tớ gặp cậu. Đã có một bi kịch xảy ra và.. tớ không biết bằng cách nào nhưng toàn bộ kí ức của tớ về giấc mơ của tớ đã bị xóa sạch. Tớ xin lỗi.” Cô nói có lỗi . Đã có chuyện gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát của cô.

 “Sau.. tai nạn đó, tớ đến Seoul một mình tớ và trước khi chuyển đến với Yoona, tớ chỉ có một mình. Trong suốt thời gian đó, thật khó khăn nhưng Minho đã giúp tớ rất nhiều. Tớ có thể sống khỏe mạnh nhờ anh ấy. Anh ấy đã cho tớ sức mạnh và là bờ vai để tớ khóc. Anh ấy đã có thể làm một số việc thật tệ với tớ nhưng..

 “Cậu muốn tớ nghe những chuyện tào lao này đến khi nào nữa?” Jessica cắt ngang với một câu hỏi cay nghiệt làm Tiffany phải dừng nói và nhìn cô ấy không thể tin được. Cô đã không mong đợi những gì cô nói là vô nghĩa.

 “Xin lỗi?” Tiffany nói, biểu hiện cô như đang bị xúc phạn. Cô đang nói về một giai đoạn trong chuyện tình cảm của mình và bây giờ Jessica nói những cái đó là tào lao?

 Cô hằng giọng trước khi tiếp tục, “Tớ đang nói về một thảm kịch nghiên trọng..

“Ngừng dùng cái chết của mẹ cậu như là một cái cớ để cậu tìm một nơi trú ẩn trong b*stard đó đi.” 

 Jessica nói lạnh lùng và băng qua đường. Nhưng cô đang tức giận, và người tức giận thường có xu hướng nói những điều không có ý nghĩa. Giống như những lời thực sự gây tổn thương đến một trong những họ yêu. Đây là một điều thú vị, về từ ngữ. Nếu như bạn chèo con truyền của mình đi quá xa, bạn có thể xuôi theo dòng để trở về nơi bắt đầu. Nhưng bạn không thể làm vậy với lời nói. Một khi bạn đã nói, bạn không thể lấy lại được. Đó là điều mà Jessica hối hận rất nhiều.

Tiffany cảm thấy có cái gì đó trong cổ họng mình nó làm cô khó thở. Cô không thể tin vào tai mình và ước gì đó không phải là Jessica người thật sự đã nói những lời đó với cô. Chắc hẳn có ai đó đã ngụy trang thành Jessica bởi vì Jessica sẽ không làm bất cứ điều gì làm cô tổn thương. Nhưng thật đáng buồn, cô gái đó là Jessica.

“Làm thế nào cậu có thể nói vậy?” Tiffany hỏi, khi hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má cô.

 “Một cái cớ? Jessica, không phải cậu không có trái tim chứ? Cậu nghĩ đó là một cái cớ để tớ làm việc đó sao?” Cô dừng lại và lau nước mắt với tay mình lần nữa.

“Well, tớ xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng nhưng thế giới này không xoay quanh cậu. Không luôn luôn là Jessica Jung. Okay nghe này, tớ sẽ không xin lỗi vì bất cứ điều gì bởi vì tớ không làm gì sai hết. Tớ không bao giờ có ý định quên giấc mơ của chúng ta, tớ.. không bao giờ có ý định giết mẹ tớ..” Cô tạm dừng lại khi cô cảm thấy tim mình nặng trĩu với tất cả nổi buồn đột nhiên kéo tới.

 “Và với Minho chỉ là trong thời điểm đó trong đời tớ thôi là một điều gì đó mà tớ sẽ không bao giờ quên. Anh ta có thể là một kẻ lăng nhăng nhưng anh ấy đã ở đó với tớ. Vậy liệu rằng tớ yêu anh ấy thì đã sao? Vậy liệu rằng tớ ngủ với anh ấy thì đã sao? Cậu không thể phán xét quá khứ của tớ như vậy được. Cậu được sinh ra và lớn lên ở môi trường xung quanh mà chẳng bao giờ phải làm gì. Không phải ai cũng được lớn lên trong một dinh thự đầy người giúp việc hoặc dành mỗi buổi tối để tham gia lớp piano..” Tiffany tiếp tục.

 Jessica đóng băng tại chỗ. Cô đang đấu tranh giữa lòng kiêu hãnh của mình và trái tim của mình. Trái tim cô bảo rằng cô nên quỳ bằng đầu gối của mình và cầu xin Tiffany tha thứ và nói với cô ấy rằng cô không có ý nói như vậy về người mẹ đã khuất của cô ấy. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô (Trẻ con) lại mạnh hơn và nó bảo với cô rằng chẳng có lí do gì để xin lỗi cả trước giờ Tiffany là người bắt đầu mọi chuyện, đào bới quá khứ của cô ấy và tự hào về Minho đã tuyệt vời như thế nào. Tai cô bị tổn thương rất nhiều khi Tifffany tiếp tục những lời nói rỗng tuếch về Minho quan trọng như thế nào khi cô không ở đó. Nó đau rất nhiều khi cô ước gì cô có thể xé tai mình ra và thà điếc còn hơn phải nghe cô ấy ca ngợi về tình yêu của cô ấy với người đàn ông khác.

 “Cậu thậm chí còn không nghe tớ nói gì phải không?!”Tiffany hét lên, làm Jessica có tâm trạng khó xử. Tiffany biết rằng nhìn vào mặt Jessica vẫn ổn, cô ấy không nghe gì hết.

 “Tuyệt, tớ đang nói chuyện với một bức tường.” Cô nói trong thất vọng.

“Tiffany,Tớ..

 Jessica không kịp hoàn thành câu nói của mình khi Tiffany đột nhiên cắt ngang, “Cậu biết gì không? Thật tuyệt khi nói chuyện với cậu.”

 Cô đưa cho một Jessica một cái nhìn buồn trước khi quay đi và rời đi để Jessica đứng đó.

 “Cậu đang đi đâu vậy?” Jessica hỏi sau khi cô nhận ra rằng Tiffany đang bước đi.

 Tiffany chế giễu khi cô vẫn tiếp tục bước đi và trả lời cô mà không thèm quay lại, “Tớ đang định trở lại quán bar và hồi tưởng lại quãng thời gian tốt đẹp mà tớ đã có với Minho oppa. Và oh, có thể bọn tớ sẽ có sex sau đó.

 Jessica bị shock nặng vì lời tuyên bố của cô ấy; cô cứng họng vào lúc đó.

“TIFFANY!!”  Cô gọi giận dữ nhưng cô gái có mái tóc đen kia vẫn tiếp tục bước đi ngang qua góc đường, về phía quán bar. Jessica đứng đó shock. Cô không tưởng tượng nổi chuyện này lại trở nên như vậy.

 Jessica thật sự đã băng qua đường lúc này.

** 

 “Vậy tất cả những chuyện này là về.. Sulli?” Jiyoung hỏi không thể tin được.

 Cô thật sự đã nghĩ rằng đó là vì điểm số của mình hơn Krystal gần đây, hoặc có thể là vì sự quan tâm của giáo viên dành cho cô kể từ khi cô đến và thậm chí là một cái gì đó đơn giản như là Krystal là một con chim gặp nạn.

 Krystal nuốt xuống vài lần và Jiyoung có thể thấy cô gái này căng thẳng như thể cô ấy đã nói cái gì đó không nên nói.

“Đừng làm tôi sai hoặc cái gì đó.. ý tôi là, Sulli là bạn thân của tôi và cậu không được trở nên thân thiết với cậu ấy..” Krystal nói giống như có điều gì đó cô muốn giấu.

 Jiyoung nhìn chằm chằm Krystal khi cô gái nhìn đi hướng khác, để lộ đôi mắt long lanh nước của cô ấy. Cô tiếp tục hành động kiêu ngạo và hất ngược mái tóc mình ra sau, nhưng Jiyoung có thể cảm thấy rằng cô ấy đang gần muốn khóc làm cô tự hỏi tại sao.

 “Krystal, tớ.. không có ý lấy cắp bạn thân của cậu hoặc cái gì đó, thật đó. Nhưng cậu thấy đó, cô ấy là người duy nhất nói chuyện với tớ ở trường khi mọi người khác chỉ nhìn chằm chằm vào cái áo tớ đang mặc và xầm xì sau lưng tớ. Tớ biết là cậu và những người khác thậm chí còn gọi tớ bởi những cái tên xúc phạm khác nhau và cậu có nghĩ rằng tớ cảm thấy thế nào không? Có rất nhiều lần tớ cảm thấy muốn từ bỏ và rời khỏi trường hầu hết là vì cậu.. nhưng sau đó Sulli đến và lấy lại cho tớ sức mạnh. Và tớ cảm ơn vì điều đó.” Jiyoung nói với một trái tim nặng trĩu. Cô thật sự muốn Krystal dừng việc làm cuộc sống ở trường của cô thành một cái địa ngục trần gian.

 Krystal nhìn chằm chằm cô gái trước khi cô cảm thấy tội lỗi đang từ từ lớn lên trong cô trước khi nó nuốt chửng cô. Cô không có ý đó với cô gái, well không phải trước đây, nhưng gần đây cô ghét Jiyoung  chỉ dần lớn hơn với mỗi lần bắt gặp cô ấy cùng với cô gái đặc biệt khi Sulli ở xung quanh đó. Nó làm cô đau rất nhiều khi Sulli khen ngợi Jiyoung, bảo vệ Jiyoung và thậm chí phớt lờ cô chỉ vì cô gái đó. Và nó sôi sung sục khi cô nhìn thấy cái cách Jiyoung hành động khi bên cạnh Sulli.

 “Tôi..Tôi không quan tâm.” Krystal nói, vẫn đeo chiếc mặt nạ của mình. Cô hằng giọng và nhìn Jiyoung với một cái nhìn gay gắt.

 “Tôi không thích cái cách cậu nhìn cậu ấy, giống như cậu yêu cậu ấy..” Cô nói thêm.

 Jiyoung bất ngờ vì những hành động của cô ấy. Không phải người đầu tiên từ khi cô ấy mong đợi Krystal có ý như vậy cô ấy luôn luôn có, nhưng cô là người thứ hai.

 “Cái cách tớ nhìn cậu ấy?” Cô hỏi, shock.

Krystal nhìn ra xa, giữ im lặng và trông có vẻ căng thẳng như lần trước.

 “Cậu biết.. nó nghe gần như giống như là.. cậu đang yêu cậu ấy vậy..” Jiyoung nói với một giọng thận trọng, cô gắng không xúc phạm đến cô ấy. Nhưng Krystal biểu hiện của Krystal đã lộ rõ và có chút bối rối.

“Nhưng cái đó là không thể, đúng không? Hahaha..” Cô tiếp tục với một tràn cười lớn khô khan như thể nổ lực để thắp sáng căn phòng lên. Nhưng sau đó cô ngừng lại khi cô nhận ra chỉ có một mình mình đang cười.

 Krystal tiếp tục nhìn chằm chằm Jiyoung như thể cô ấy vừa nghe cô nói một ngôn ngữ khác vậy. Não của cô cố gắng xử lý những từ ngữ bị gián đoạn bởi trái tim cô, làm cho cô thường làm cho bộ não nhạy bén của mình xử lý quá trình gần như chậm lại.  Sau đó cô biểu hiện của cô thay đổi và cô bắt đầu đỏ mặt, những phản ứng của cô đã tự buộc tội mình.

“Hay.. cậu là?” Jiyoung hỏi khi cô khi cô không thể không tò mò. Có điều gì đó nói với cô rằng cô có thể biết chính xác chuyện này.

Người họ Jung trẻ nuốt xuống. Cô chưa bao giờ cảm thấy bối rối và dễ bị tổn thương như thế này trước đây. Có vẻ như nổ lực của Jiyoung để ngăn Krystal không thích cô đã trở nên tệ hơn. Bây giờ cô ấy ghét cô. Cô ấy ghét cô vì Jiyoung đã có thể nhìn thấy những suy nghĩ mà cô nghĩ co đã giữ kĩ rất an toàn bên trong lòng cô, bí mật của cô.

  

 Nhìn thấy biểu hiện không thoải mái của Krystal ngay lúc này, cộng với một sự im lặng kéo dài, Jiyoung đi đến kết luận riêng của mình.

“Cậu là.” Jiyoung nói, cười nửa miệng.

Krystal nghiến răng. Cô không quen bị dồn vào một góc, ra mồ hôi như tắm đặc biệt là bởi một người hạ cấp như Kang Jiyoung, và cô không muốn chơi trò chơi này nữa.

“Cậu nghĩ là cậu là ai, huh?!”  Cô nói, gần như hét lên. Jiyoung có thể cảm thấy  sự giận dữ thể hiện trong đôi mắt cô ấy và cô có một lý do tốt để phải sợ hãi vào lúc này. Cô nuốt xuống và lùi vài bước về phía sau và cô ước gì mình đã không bao giờ nói những gì lien quan tới Sulli lúc đầu. Họ đã có thể trở thành bạn bây giờ. Nhưng đã quá trễ để hối hận.

“Hey! Trông có vẻ như hai đứa đã tìm gặp được nhau!” Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau họ. Cả hai cô gái dứt ra khỏi ánh mắt căng thẳng và quay lại, nhận ra sự có mặt của một người khác.

 “Mom.. mẹ có ý gì vậy, ‘tìm thấy nhau’?” Krystal hỏi, không thể không cảm thấy vô cùng khó chịu vì lời nói đó. Cô thậm chí còn nổi da gà lặp đi lặp lại vài lần. Cô và Jiyoung không thể được nhắc đến chung một câu. Tầng lớp xã hội của họ khác nhau. Với Krystal, nó là vậy.

 “Mẹ biết cậu ta ah?” Cô tiếp tục.

Julia gật đầu, “Yeah, Con bé đến đây cùng với bạn của chị con. Chúng ta đã gặp nhau dưới nhà bếp trước đó và mẹ kể với con bé về con.” Krystal liếc nhìn Jiyoung lần nữa, với một cái nhìn đe dọa,  nói với cô ấy không được để lộ bất cứ điêu gì với mẹ cô. Jiyoung thấy sợ hãi thật sự. Có vẻ như Krystal vẫn còn ảnh hưởng đến cô.

 “Thế gới này nhỏ thật mẹ ah, hóa ra cậu ấy học cùng trường với con.” Krystal nói, hóa thân thành một người con hoàn hảo.

“Oh, Thật tuyệt! Mẹ chắc rằng hai đứa có rất nhiều chuyện để nói vào bữa tối, nhận tiện nó nhắc cho mẹ nhớ là bữa tối của chúng ta đã gần như sẵn sàng. Vậy có lẽ hai đứa có thể tắm rữa sạch sẽ một tí và sau đó chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau. Và oh, Soojung, mẹ không thể gọi điện thoại cho chị con. Con có thể gọi cho chị con và nói với chị con là mẹ muốn nó và Tiffany ở nhà tối nay. Và đó là một mệnh lệnh đấy.” Julia nói với giọng một người mẹ. Nghe gần như là bà ấy đang la rầy và điều đó làm Krystal nhận ra rằng mẹ cô đã già như thế nào. Và có nhiều thứ cô muốn làm cho bà ấy.

 “Okay mom.” Krystal nói, mỉm cười.

 “Và nhận tiện, con có thể tìm anh chị họ của con nữa không? Mẹ không nhìn thấy hai đứa cả ngày hôm nay và mẹ chắc là dì Jo của con muốn hai đứa cùng ăn tối.” Julia nói thêm trước khi quay lại và nhanh chóng rời đi khỏi họ, hướng về phía nhà bếp.

 Krystal gật đầu yếu ớt. Đột nhiên cô trở thành đại lý tìm người mất tích. Cô thở dài và quay sang kiểm tra Jiyoung, nhưng cô ấy không còn ở đó. Con cừu đã trốn thoát.

**

Cũng giống như cảnh hoàn hảo trong các bộ phim, hai tâm hồn cùng đi bộ trên bờ biển tay trong tay trong khi mặt trời thì đang lặng dần. Không có lời nào được nói ra trong hai người nhưng nụ cười trên mặt họ thể hiện ngàn chữ hạnh phúc.

 Một kiểu hẹn hò ngọt ngào, cô gái nhìn xuống trong khi chàng trai liếc nhìn cô khi cô không nhìn và khi ánh mắt họ chạm nhau cả hai người cùng cười khúc khích bẽn lẽn.

Những giọt nước ấm bắn lên chân Sooyoung khi sóng biển mang chúng vào bờ. Cô nhẹ nhàng đá chúng và mỉm cười.

“Anh biết, tất cả những thứ này không đến nổi tệ, khi dành thời gian cùng anh.” Cô nói với người đi cùng mình.

Hyunjoong mỉm cười, “Vậy anh là một người đặc biệt với em.”

Soooyoung giả vờ như không nghe thấy anh nói và bước nhanh hơn một chút, bỏ lại anh phía sau. Vì một vài lí do gì đó, cô không muốn nói về trạng thái của họ.

“Em muốn đắm mình trong nước..” Cô rên rỉ như một đứa trẻ lên 4.

Hyunjoong cười khúc khích và chạy từ từ đên cô trước khi dừng lại trước mặt cô. Anh đưa tai mình lên và chải nhẹ nhàng mái tóc của Sooyoung.

 “Vậy thì chìm đắm trong nước đi. Không ai ngăn em đâu.” Anh nói khi một tay đẩy nhẹ vai của cô. Sooyoung cười khúc khích và nắm tay anh lại khi cô lo lắng rằng anh có thể sẽ đẩy cô thật. Nhưng cử chỉ đó làm trái tim họ rung động.

“Em muốn đắm mình trong nước. Nhưng không muốn bị ước. Có cách nào đó mà em có thể đắm mình trong nước mà không bị ướt không?” Sooyoung nói cứ như đó là một bí ẩn đang chờ được giải đáp.

Hyunjoong mỉm cười trước khi anh làm một khuôn mặt suy tư dễ thương là nhìn chằm chằm lên bầu trời và để tay dưới cằm mình. Sooyoung nhìn thấy nó rất dễ thương.

“Anh nghĩ là.. có đó.” Anh nói sàu vài giây ‘suy nghĩ’.

Sooyoung nhướng mày lên, “Oh yeah? Nhưng chuyện đó là không thể.”

“Không nó không. Muốn cá cược không?  Hyunjoong hỏi, hào hứng. Anh chắc chắn khi làm gì đó trên ống tay áo của mình.

Sooyoung nhận được trò chơi của anh và quyết định chơi cùng, “Okay.”

 “Anh sẽ được gì nếu như anh thắng?” Anh hỏi với đôi mắt đầy phấn khích.

Sooyoung cười khúc khích và tự nhiên vùi mặt vào tay mình. Cô có thể cảm thấy má cô đang nóng lên.

“Bất cứ điều gì anh muốn.” Cô nói nghe cứ như là cô thật sự muốn thua trong trò chơi này.

Hyunjoong mỉm cười hài lòng, “Em nói đó nha.”

Sau đó anh để tay mình ra phía sau Sooyoung và từ từ nâng cô lên. Cô thật sự bất ngờ khi nhận ra chân mình không còn chạm trên mặt đất nữa. Cô vòng tay mình quanh cô Hyunjoong để bám lấy anh khi chàng trai giữ chặt cô gần hơn và đi về phía biển. Sooyoung nhìn chằm chằm anh say mê khi anh tiếp tục đi cho đến khi nước đến eo mình. Anh đã ướt toàn bộ, nhưng anh vẫn ôm cô ấy ở trên mặt nước, và đảm bảo là nước sẽ không chạm vào cô. Anh đứng đó, vẫn giữ cô trong vòng tay mình khi họ nhìn nhau trong im lặng. 

“Nhìn xem, em đang ở trong nước mà không bị ướt nè.” Hyunjoong nói vui vẻ.

Sooyoung đỏ mặt nhưng cô không nhìn ra xa khi cô nói, “Em .. ở trên mặt nước. Anh ăn gian.”
 

“Nhưng anh đã thắng. Vậy em phải thực hiện những gì đã cá cược.” Anh trả lời, mỉm cười.

“Tốt thôi. Anh muốn gì nào?” Sooyoung hỏi khi cô vẫn bám chặt lấy anh.

Hyunjoong cười khi anh di chuyển mặt mình đến gần với cô hơn.

“Anh muốn em hôn anh.” 

 Ở một nơi nào đó, một đôi mắt đang dõi theo họ.

TBC

Chapter 19~ Too Little Too Late

 Cái chai vẫn đang xoay vòng vòng giữa cái bàn. Những đôi mắt lo lắng của họ nhìn chằm chằm vào cái miệng chai, hy vọng là nó sẽ dừng lại ở một nơi nào đó mà không phải là chỉ vào họ.

“Làm ơn không phải tôi, làm ơn không phải tôi, làm ơn không phải tôi..” Seungyeon lầm bầm với chính mình. Yoona cười khúc khích và đặt tay mình xung quanh vai cô để giúp cô bình tĩnh lại.

“Thư giãn đi, nó chỉ là một trò chơi thôi mà.” Cô nói.

Sau đó cái chai cuối cùng cũng dừng lại, và cái miệng chai chỉ thẳng vào người đàn ông may mắn, Khun.  Trái ngược với phản ứng của Seung yeon, nụ cười rộng trên khuôn mặt anh cho thấy anh hài lòng với kết quả.

“Vậy,  Chọn gì nào? Sự thật hay thử thách?” Minho hỏi khi anh là người quay cái chai trước đó.

“Oppa, em thách anh chọn thử thách đấy. Sau tất cả thì anh là một người đàn ông.” Nicole nói khi cô khuấy ly cocktail của mình với một màu đỏ anh đào. Cô có vẻ thoải mái và vui mừng ngay cả sau khi gây ra các cơn bão trong mối quan hệ của Jessica và Tiffany. Cô ấy không làm gì nhiều, tất cả những gì cô đã làm là khuấy động mọi thứ lên chỉ với một câu hỏi.

Khun nhìn sang Yoona đang ngồi bên cạnh mình, như thể hỏi ý kiến cô anh nên làm gì. Yoona gật đầu và mỉm cười. 

“Đi tiếp đi oppa, chọn thử thách ấy.” Cô nói như thể chấp nhận trước khi quay đầu và tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cô lo lắng cho Tiffany. Chị họ của cô và vị hôn thê của chị ấy không phải là kiểu người tranh luận thường xuyên, chỉ là những tiếng ồn khi họ ở cùng nhau là những đánh giá cao vì vậy khi Jessica đột nhiên thể hiện sự giận dữ của cô ấy, nó có nghĩa là rắc rối. Nhưng bằng cách nào đó Yoona tin tưởng vào chị họ mình khi cô ấy luôn luôn là người trưởng thành hơn trong hai người. Cô buông ra một tiếng thở dài nhỏ và mỉm cười khi cô suy nghĩ đến những điều tích cực. 

 Có thể hai người ấy đang make out ở một nơi nào đó bây giờ..

“Cô gái đó? Không vấn đề gì.”  Giọng nói của Khun thu hút sự chú ý của Yoona. Cô nhìn sang bên cạnh và nhận ra rằng Khun đã thật sự đứng dậy, sẵn sàng để làm thử thách của anh.

 “Yoona , chúc anh may mắn đi.” Anh nói, nháy mắt dễ thương với cô.

Yoona cười khúc khích và gật đầu, “Chúc anh may mắn, oppa.” Cô nói đưa hai ngón tay cái lên trong không khí thậm chí cô không chắc thử thách của anh là gì.

“Anh ấy đến và hỏi cô gái đó cho anh số điện thoại của cô ấy.” Seungyeon cho cô biết như thể cô đọc được những suy nghĩ của cô ấy.

Yoona gật đầu và nhìn theo hướng được chỉ. Có một phụ nữ tóc nâu ngồi một mình cách họ khoảng 3 bàn. Họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy lưng của cô đang quay lại với họ. Chỉ có một điều chắc chắn, cô ấy có mái tóc dài màu nâu. Chúng là những gợn sóng và xinh đẹp, điều đó dễ dàng đoán được rằng cô ấy phải là người khá đẹp. 

Anh chàng người Thái đẹp trai đang trên đường đi đến với cô ấy, mỗi bước chân của anh tụ tin và quyến rũ giống như một người mẫu trên sàn diễn vậy. Có lẽ anh nên nghiêm túc suy nghĩ việc trở thành một người mẫu hơn thay vì là một người đứng đằng sau ống kính.

Anh cuối cùng cũng đến được đó và cúi người về phía cái bàn. Anh nháy mắt với bạn mình để chứng tỏ là anh sẽ hoàn thành xong thử thách không mất nhiều thời gian.

Mọi người chăm chú theo dõi, tò mò về những gì có thể xảy ra tiếp theo. Mặc dù có nhiều khả năng anh sẽ phải dùng móng tay của mình thứ nhất với vẻ ưa nhìn của anh, thứ hai với giọng nói quyến rũ và cuối cùng là nụ cười chết người của anh. Không cô gái nào có thể nói không với những điều đó.

 Những gì xảy ra tiếp theo thật bất ngờ mặc dù. Mặt của Khun đột nhiên tái nhợt, như thể anh vừa trông thấy một con ma vậy. Sau đó anh cúi đầu vài lần và gãi đầu mình, giống như anh đang xin lỗi trước khi quay lại và bước về phía bạn mình đầu cúi xuống.

“Dude, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Minho hỏi ngay khi anh chàng trai có khuôn mặt tái nhợt ngồi xuống chỗ của anh ta.

Khun thở dài vài lần trước khi anh cuối cùng cũng nhìn lên những người khác. Yoona vỗ lưng anh nhẹ nhàng khi cô có thể nhìn thấy anh căng thẳng và có lẽ là sợ hãi của anh như thế nào vào lúc đó. 

“Người đó.. là một người đàn ông! Và anh ta nghĩ tôi là gay!” khun nói to, gần như hét lên. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ giọng của mình xuống.

 Cả nhóm thật sự shock và một sự im lặng ngắn vào lúc đó.

 Nicole là người đầu tiên cười khúc khích. Sau đó là Minho và Yoona cả hai cùng phá lên cười lớn, làm những khách hàng khác nhìn chằm chằm họ kì lạ. Seungyeon cô gắng rất nhiều để không phải cười khi cô cảm thấy có lỗi với Khun, nhưng nổ lực vất vả của cô chỉ kéo dài trong vài giây, nhờ vào tiếng cười dễ lây lan của Yoona. Khun giấu mặt trong lòng bàn tay của mình trước khi đánh vào vai Minho và yêu cầu anh dừng lại nhưng anh sẽ không dừng lại.

 “Có chuyện gì thú vị vậy?” Một giọng nói đột nhiên hỏi.

Họ nhìn xung quanh theo hướng giọng nói. Tiffany đang đứng đó, mắt cô đỏ như thể cô thật sự đã khóc vì trái tim tan nát nhưng cô cố gắng che giấu điều đó với eyesmile nổi tiếng của cô và khăn giấy. Nhận ra rằng cô đột nhiên trở thành đối tượng bị quan sát, cô ngồi xuống một chỗ bên cạnh Minho và uống nước.

Việc Tiffany đến bất ngờ làm ngừng ngay việc cười về chuyện gay của Khun nhưng nó không làm họ cảm thấy gì tốt hơn. Cô mang nổi buồn của mình đến cùng, không có gì khó khăn hơn việc cô cố gắng giả vờ như mình không buồn và bực bội.

“Unnie, chị và Sica-unnie ổn chứ?” Yoona hỏi khi cô nắm lấy tay cô ấy trên bàn.

 Tiffany đặt cái ly của mình xuống và xoa nhẹ những ngón tay của mình vào lòng bàn tay của Yoona nhưng cô không nói gì.

“Nhìn này, em xin lỗi vì em đã hỏi câu hỏi đó.. một chút quá đáng với chị. Em có lẽ không nên hỏi câu đó.” Nicole đột nhiên nói một cách như có lỗi. Tiffany nuốt xuống và nhìn xuống.

Cô tiếp tục, “Em không biết đó là Minho..

“Được rồi mà. Đó không phải là lỗi của em. Thực tế là, đó là một câu hỏi hay.” Tiffany nói mỉm cười yếu ớt.

Mọi người nhìn vào cô khi cô cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ và cẩn thận để không làm nước mắt phải trào ra. Cảm thấy nổi buồn của cô ấy, Minho nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy và siết lại nhẹ nhàng. Yoona nhướng mày lên theo dõi cảnh đó. Cô không thích những gì đang xảy ra.

Tiffany mỉm cười với Minho khi cô siết chặt tay anh trong tay mình.

 “Oppa, Anh sẽ nhảy với em chứ? Chỉ vào thời điểm này thôi.”

**

“Anh muốn em hôn anh.”

Hyunjoong nói với một khuôn mặt biểu hiện nghiêm túc. Cô gái trong vòng tay của anh nuốt xuống khi họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Cô ấy có thể cảm thấy hơi thở của anh trên khuôn mặt cô khi  anh di chuyển gần hơn với cô. Nó rất gần đến nổi cô đã có thể cảm nhận thấy hơi thở của anh có mùi như bạc hà tươi mát và nhanh chóng đoán được rằng anh có thể đã nhai kẹo cao su trước khi đi bộ với cô tại bãi biển. Có lẽ anh đã dự định tất cả từ trước.

Sooyoung không chắc phải làm gì. Khi mà anh chỉ còn vài xentimiet nữa là sẽ có được nụ hôn đầu tiên từ cô, cô cảm thấy như thể có điều gì đó mà cô đã quên, một chi tiết quan trọng mà cô luôn luôn lãng quên những khi cô ở cùng với anh. Cô nhắm mắt mình lại cố gắng để nhớ về nó. Từ từ hình ảnh hiện lên trong đầu cô,  một hình ảnh mờ mờ của một cái gì đó hình tròn và nó có màu vàng nâu với một ít sô cô la phủ hai mặt hình như có cái gì đó ở bên trong đó. Khi hình ảnh bắt đầu rõ ràng hơn như một chiếc ti vi cũ được điều chỉnh để có được hình ảnh tốt hơn, Sooyoung cuối cùng cũng có được bức tranh. Đó là hình ảnh một chiếc bánh donut. Một chiếc bánh donut có so cô la phủ bên ngoài. Nó chỉ có thể gắng liền với hình anh của một người.

Hara.

Sooyoung mở mắt và nhận ra rằng môi của Hyunjoong  chỉ giây nữa là chạm đến cô. Cô nhanh chóng di chuyển khuôn mặt của mình sang một bên và hôn lên má chàng trai thay vào đó. Anh thật sự shock và bị đóng băng trong vài phút sau cái hôn nhanh được đặt lên má mình . Cảm giác bị từ chối và đó là một lý do tốt làm cả hai họ cảm thấy vô cùng khó xử.

Trong sự lúng túng, Sooyoung cười. Anh nhìn cô kì lạ khi cô gái bắt đầu cười khúc khích như một đứa trẻ trong lớp mẫu giáo. "Yah, Có chuyện gì với em vậy?" Anh hỏi, khó chịu. 

Sooyoung lắc đầu và ra hiệu cho anh đặt cô ấy xuống. Anh từ từ đặt cô ấy xuống và để chân trần của cô được đắm chìm trong nước biển. Sau một vài giây, cô cuối cùng đã thôi không cười nữa và nhìn thẳng vào mặt anh. Cô có thể cảm thấy có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu anh, nhưng cô thật sự phải nói những điều phải nói với anh.

“Oppa, chúng ta không thể hôn. Well, không trên môi.” Cô nói, mỉm cười.

Hyunjoong giữa im lặng và tự nặn ra trên mặt mình một nụ cười.

“Em là bạn gái của em anh trong khi anh lại là bạn trai của bạn em, vì vậy chúng ta.. không thể cùng nhau.” Cô tiếp tục nói đùa nhưng cô đã nói ra những gì cô cho là đúng.

“Chúng ta không thể?” Anh hỏi rõ ràng là thất vọng nhưng lại được giấu sau nụ cười của mình.

 Sooyoung cảm thấy tồi tệ với anh và với một vài lí do gì đó, cô cảm thấy như vỡ vụn khi anh hỏi như vậy. Cô biết cô không nên nhưng bằng cách nào đó cô gần khóc.

Cô nên nói ‘yes, chúng ta không thể và bỏ qua nó đi’ với anh nhưng thay vào đó cô lại nói,

 “Nó quá phức tạp.”

 Anh nuốt xuống.

“Nó không phức tạp.” Anh nói có một chút giận dữ trong giọng của mình. Sooyoung nhìn chằm chằm anh vì shock khi cô chưa bao giờ thấy một chàng trai dễ thương trở nên khó chịu như vậy. Anh nhận ra phản ứng của mình và nhanh chóng xin lỗi.

“Anh xin lỗi, điều đó chỉ là..” Anh dừng lại, tìm từ để nói.

“ Điều đó chỉ là?” Cô nhắc lại. Vô thức, cô nắm lấy tay anh để giữ anh bình tĩnh xuống.

“Đó chỉ là.. anh cố gắng làm hài lòng mọi người. Mẹ anh, em gái anh, bạn gái anh.. Tất cả họ hy vọng rất nhiều vào anh.” Anh nói, thở dài. Trông có vẻ như anh đã giữ bên trong một thời gian.

“Mẹ anh hy vọng anh.. vâng lời một cách tuyệt đối những gì bà ấy yêu cầu. Anh đóng vai trò của người con trai hoàn hảo trong cuộc sống của bà ấy. Bạn gái anh muốn anh là một người bạn trai hoàn hảo trong khi thực tế anh biết rằng có rất nhiều điều mà bọn anh không còn có nhiều điểm chung. Và em gái anh, con bé .. biết rằng anh sẽ bỏ qua đống công việc lộn xộn của mình, và làm bất cứ điều gì cho con bé. Không phải là anh phiền khi làm việc đó, bởi vì anh yêu con bé nhưng đôi khi tôi chỉ muốn làm điều gì đó cho bản thân mình. Anh không hoàn hảo, Sooyoung  ah. Anh chỉ .. Hyunjoong "Anh nói ra với một trái tim nặng trĩu.

Sooyoung nhìn anh khi cô nắm chặt lấy tay anh. Cô có thể cảm thấy gánh nặng của anh khi họ tiếp tục chia sẻ cảm xúc với nhau qua anh mắt.

“Well, chỉ là Hyunjoong, không ai hoàn hảo hết. Em có thể hiểu rằng có quá nhiều vấn đề để trở nên quá đẹp và có sự phàm ăn như một con voi cùng một lúc. Cả hai tính cách không phù hợp và mọi người luôn nhận xét em như vậy. Nó kéo căng em ra.”  Cô nói với giọng điệu thổi phồng mọi chuyện lên.

Đó là một lời nhận xét tuy nhiên đã làm anh cười trước khi toe toét như một thằng ngốc.

“Em làm lại lần nữa đi.” Anh nói, cười.

 “Cái gì?” Sooyoung hỏi,không biết gì.

“Quyến rũ anh.” Anh trả lời.

Sooyoung không nói được gì như thể con mèo đã lấy mất lưỡi của cô. Tâm trí cô trở nên trống rỗng như nó luôn luôn vậy gần đây trong khi cô có gắng thoát ra với một câu trả lời không bàn cãi được thích hợp nhất.

Cô phản bát, “Em..

“Sooyoung.. anh không biết tại sao nhưng với em anh cảm thấy giống như muốn làm điều gì đó cho chính anh vậy. Lần đầu tiên anh cảm thấy có cái gì đó anh muốn chống lại cho dù nó có mất gì đi chăng nữa.” Anh nói với đôi mắt rõ ràng đang cho thấy sự chân thành của anh.

Sooyoung cảm thấy cảm động, nhưng cảm thấy có lỗi cùng một lúc. Ông đưa sát mặt mình về phía khuôn mặt của cô và vuốt ve đôi má cô nhẹ nhàng bằng ngón tay cái của mình.

“Cho dù là sai hay đúng, anh thật sự thích em.”

Cô có thể cảm thấy mặt mình nóng lên khi anh thổ lộ tình cảm của mình. Cô không ngạc nhiên kể từ khi cô đi dạo theo lời mời của anh. Nhưng những gì anh sắp làm tiếp theo là đáng ngạc nhiên. 

Anh ép đôi môi của mình với môi cô ấy, nhẹ nhàng nhưng vẫn rất mạnh mẽ đủ để làm cho cơ thể cô run lên vì sự phấn khích. Nó không kéo dài trước khi cô vòng tay mình qua cổ anh và đáp trả lại nụ hôn. Đó là lúc  Sooyoung cuối cùng cũng nhận ra cô thích anh. 

 Krystal Jung chớp mắt mình vài lần trước khi dụi mắt bằng hai tay. Hàm của cô rơi ra và cô lắc đầu liên tục khi cô đứng ở ban công tầng thứ hai. Cô đã được mẹ mình yêu cầu tìm anh chị họ của mình và cô đã làm như lời bà ấy nói. Nhưng cô đã không mong đợi để trông thấy người anh họ yêu quý của mình khóa môi với bạn gái của em anh. Cô biết là anh rất tốt và anh không phải là loại người phản bội các thành viên gia đình anh. Bây giờ đây cô không biết người con trai kia là ai nữa.

 Cô chế giễu và nhìn ra xa khi mà cái cảnh tội lỗi này quá đau lòng để nhìn tiếp. Cô nghĩ  rất nhiều về Hyun Joong về giá trị đạo đức của anh, phần lớn về cuộc sống và gia đình, điều này cảm giác như anh là một kẻ đâm sau lưng. Cô cảm thấy thật giả dối.

Đột nhiên cô nhìn thấy một cô gái đi bộ về phía trước hiên, một cô gái cao, ốm với mái tóc bồng bềnh đen dài hoàn hảo. Đó không ai khác là Hara. Krystal nuốt, cô không muốn chị họ của mình nhìn thấy cái vụ việc bí mật này, không phải bây giờ, không phải theo cách này. Biết rõ tính cách của Hara, cô có thể dễ dàng dự đoán là phản ứng của cô ấy có thể làm chết người. Cô bắt đầu hoảng loạn và thậm chí suy nghĩ về việc nhảy xuống từ ban công để ngăn cô ấy ở cửa. Sau đó, cô nhìn thấy một người nào đó ở trước hiên. Một người mà cô khinh thường nhiều đến nổi cô muốn người đó bị mất tích trên biển. 

Jiyoung đi bộ đến trước hiên cho chuyến tham quan ngắn của mình xung quanh ngôi nhà. Cô liếc nhìn đồng hồ của mình và nhận ra rằng đã gần tới giờ ăn tối. Cô mỉm cười khi những suy nghĩ về bánh gạo cay của Sunny lắp đầy tâm trí cô. Cô nhắm mắt khi cô nuốt nước bọt của mình, tưởng tượng ra thức ăn tan chảy trong miệng, cảm giác của vị cay của bánh gạo hoàn hảo dai dai trong nước sốt cay với vị cay vừa đủ. Thật là giống thiên đường quá đi.

“YAH!! KHANG JIYOUNG!!!” Một giọng nói hét lên. 

Jiyoung càu nhàu khi giấc mơ của cô bị gián đoạn bởi cái người cuối cùng mà cô không bao giờ muốn gặp. Hoặc là thậm chí là nghe.

 “JIYOUNG!! CHẶN CÁI CỬA LẠI!!” Krystal gào lên từ trên ban công.

Jiyoung nhìn lên và thở dài.

“Tại sao tớ phải làm?” Cô hỏi, khó chịu.

Krystal nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt đe dọa làm cho cô gái phải nuốt xuống.

“CHỈ LÀM VẬY THÔI!! VÀ TÔI SẼ THÔI KHÔNG GỌI CẬU LÀ JING BỐC MÙI Ở TRƯỜNG!!” Cô hét lên.

Jiyoung shock nặng vì cái tên cô được đặt cho trong khi cô chưa bao giờ nghe về nó trước đây nhưng cô đã được nghe rồi.

“NHANH LÊN! CHỊ ẤY SẮP TỚI RỒI!!”

Jiyoung gật đầu và kéo chiếc ghế dài bằng gỗ để chặn cửa. Cái băng ghế dài khá nặng, nhưng cô đã sử dụng tất cả sức lục của mình để mang nó ra cửa. Cô mang đến để chặn cái cửa chỉ trong thời gian trước khi Hara đến.

"Ed? Có gì với cái cửa này vậy? "Cô ấy tự hỏi. Cô đã cố gắng để đẩy nó mở nhưng không thành công hình như có cái gì đó chặn cửa lại. Sau một vài cố gắng, cô đã từ bỏ và nhìn xung quanh để tìm đường khác để đi ra. 

Krystal thở dài nhẹ nhõm và nhìn vào các bãi biển để kiểm tra xem các cặp đôi bí mật có còn đó không, nhưng họ đã rời đi. Bờ biển giờ không còn ai. Cô nhìn xuống và nhận thấy Jiyoung đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô đưa một ngón tay cái lên và mỉm cười với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Krystal cười vơi Jiyoung. 

**

Tại sao hả trời, tại sao?

 

 Tại sao không cho tôi gặp Tiffany sớm hơn?

Tôi có thể làm bờ vai cho cậu ấy khóc.

Tôi có thể ở đó với cậu ấy.

 

Tôi có thể làm tốt hơn anh ta. 

 

Tốt hơn rất nhiều.

Cuối cùng cánh tay áo khoác của Jessica đã bị ướt sũng  khi cô sử dụng chúng để lau nước mắt. Cô đã khóc ở vỉa hè gần nửa giờ đồng hồ từ khi Tiffany bỏ đi. Cô ngồi đó, ôm chân mình, nhớ lại cảnh tranh cãi nảy lửa của họ lại nhiều lần trong đầu. Những người đi ngang qua nhìn cô có vẻ kỳ lạ nhưng cô không quan tâm. Cô cần thời gian một mình để suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. 

Tiffany đã ca ngợi người cũ của cô ấy quá nhiều và Jessica không thể chịu đựng được. Thực tế là người yêu của cô đã mất trinh người anh ta nó giống như một viên đạn bắn xuyên qua trái tim cô. Cô biết rằng mình nên hành động trưởng thành hơn và chấp nhận nó như một câu chuyện đã qua khi nó được nói  nhưng cô không thể không nghĩ đến nó. Tiffany là một người rất quan trọng và đặc biệt trong cuộc sống của cô và bất cứ điều gì về cô ấy cũng là một vấn đề nhạy cảm. Jessica đã chịu đựng quá mức cần thiết và phản ứng thái quá khi nói đến Tiffany. Tiffany nói với cô để thay đổi cách suy nghĩ của mình và cố gắng để suy nghĩ hợp lý hơn nhưng cô thật sự không thể. Vì một số lý do gì đó, cô không thể. 

Cô gái tóc vàng giấu mặt vào lòng bàn tay mình khi cảnh đó tiếp tục được tua đi tua lại trong đầu cô.

“.. thật khó khăn nhưng Minho đã giúp tớ rất nhiều. Tớ có thể sống khỏe mạnh nhờ anh ấy. Anh ấy đã cho tớ sức mạnh và là bờ vai để tớ khóc..”

Minho này..

 

Minho nọ..

 

 Mọi thứ là Minho.

Là lỗi của mình ah?

 

Cậu ấy là người mang tất cả đến. Không phải mình.

Cô nghiến răng mình khi cô suy nghĩ về anh chàng đó. Cô ước gì cô có thể quay ngược thời gian và làm điều gì đó để Minho và Tiffany không bao giờ gặp nhau. Jessica thậm chí còn tức giận với anh chàng đó khi tâm trí cô kết luận rằng cuộc chiến của cô với Tiffany hoàn toàn là lỗi của anh ta. 

Nhưng khi cảnh tiếp theo được diễn ra trong rạp chiếu phim của chính mình, cô tìm thấy một người khác để đổ lỗi. 

 “Ngừng dùng cái chết của mẹ cậu như là một cái cớ để cậu tìm một nơi trú ẩn trong *******.”

Jessica bị đóng băng giống như cô đã bị nguyền rủa bởi nữ hoàng băng vậy. Sau đó, đột nhiên nước mắt bắt đầu để lấp đầy mắt cô trước khi chúng lăn dài xuống má cô như một thác nước. 

 “Tớ đã nói vậy sao? Về cái chết của mẹ cậu sao?!” Cô hỏi to lên với chính mình.

Cô nhắm mắt trong hối hận và thở dài lớn.

“Tớ là đồ ngốc! Một khối thịt ngu ngốc!” Cô hét lên và tự lấy tay đánh vào đầu mình như một người điên.

Cô thấy hơi thở khó khăn khi trái tim cô dường như nặng trĩu với một lượng lớn những tội lỗi mà nhịp đập là niềm kiêu hãnh của cô.

Cô nhanh chóng đứng lên trước khi chạy về phía quán bar nhanh nhất có thể để cầu xin sự tha thứ từ Tiffany và kéo cô ấy vào vòng tay cô một lần nữa trước khi quá muộn.

Honey, Tớ xin lỗi..

TBC

Chapter 20~ The Interesting Novel

Minho và Tiffany đứng ngay cái máy hát tự động khi họ đang cố gắng chọn một bài hát để nhảy.

"Bad Romance" Tiffany chỉ hào hứng vào danh sách bài hát khi họ đã lướt qua nó. Minho khúc khích cười và lắc đầu không chấp thuận sự lựa chọn của Tiffany  và tự hỏi làm thế nào một bài hát gần đây như Lady Gaga lại được đưa vào máy hát tự động cổ điển như vậy. Tuy nhiên từ các tấm poster  treo trên tường của quán bar và kiểu tóc của chủ quán, anh nhanh chóng biết được chủ quán bar là một fan hâm mộ lớn.

“Fany, anh không thấy thích nháy với Lady Gaga bây giờ đâu. Không phải nên có cái gì đó thoải mái và thư giãn hơn sao?” Anh hỏi với một tiếng thở dài.

"Poker Face" Tiffany hét lên lần nữa, rõ ràng là đã không nghe những lời nói rỗng tuếch của  Minho. Minho đã bỏ qua, để cho Tiffany lựa chọn một bài hát là một ý tưởng tồi. Trước khi cô phấn khởi và chọn "Love Game" làm nhạc để nhảy, Minho đã nhanh chóng lựa một bài hát từ máy hát tự động này. 

"Hey! Thật không công bằng!"Tiffany lầm bầm khi chiếc máy hát tự động bắt đầu chơi các bài hát được chọn bởi Minho. Anh mỉm cười và kéo tay cô ấy với anh ra giữa quán bar.

Nhạc bắt đầu được chơi và Tiffany trở nên lo lắng với những âm thanh quen thuộc. Cô buông tay anh ra và đứng thẳng như một bức tượng để lắng nghe một cách cẩn thận hơn.

“Oppa, anh đã chọn bài gì vậy?” Anh hỏi.

Người đàn ông đẹp trai mỉm cười ấm áp nhấp nháy lúm đồng tiền nhỏ dễ thương  của mình. Lúm đồng tiền của anh không rõ ràng, nhưng Tiffany biết chúng ở ngay đó. Bất cứ khi nào anh hạnh phúc thì lúm đồng tiền sẽ hiện lên khi anh mỉm cười chân thành. Tiffany cười khúc khích khi nghĩ rằng, cô biết về Minho quá nhiều. Có lẽ nhiều hơn anh ta biết về chính mình.

“Glory of Love, trình bày bởi Peter Cetera.” Anh trả lời, vẫn tiếp tục cười khúc khích.

Một ký ức dễ chịu ùa về trong đầu cô khi Peter hát câu đầu tiên. Tiffany đứng đó và nhìn vào bạn trai cũ khi cả hai người họ đều biết bài hát này có ý nghĩa với họ thế nào. Minho tiến gần hơn trước khi nhẹ nhàng nắm tay phải của cô và trượt tay kia của mình xuống vùng eo nhỏ của Tiffany. Tiffany đóng băng tại chỗ khi cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh. 

“Chúng ta sẽ chứ?” Anh hỏi  hướng đầu mình ra sàn nhảy.

Tiffany gật đầu nhẹ nhàng và điều đó mang lại ánh nắng trên khuôn mặt của Minho. Anh không thể ngừng cười khi anh kéo tay cô gái vào vòng tay mình và bắt đầu nhảy từ từ vào âm nhạc. Bước nhảy của họ khớp nhau, như thể nó đã được luyện tập hoàn hảo từ trước khi nhảy. Họ tiếp tục di chuyển nhịp nhàng với nhau và với nhịp điệu của âm nhạc.

Yoona cắn môi khi cô nhìn thấy những bước nhảy rất đẹp của cặp đôi này như thể họ đang ở vòng chung kết của Dancing with the Stars. Cô đã nhìn thấy cảnh này trước đây. Cũng là bài hát này, cũng những bước nhảy này, giống như đang xem lại tất cả lần nữa. Đêm vũ hội cuối cấp, trong đêm đó chị họ của cô và Minho đã lên ngôi hoàng hậu và vua, đêm mà Tiffany đã nhắc tới như là một sự kiện đẹp nhất và có thể thậm chí là đêm đó cũng là lúc cô ấy mất trinh  với bạn trai của cô ấy. Điều này có thể không được tốt cho Napkin & Blankie.

Yoona đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình về họ thì bất ngờ một ai đó chìa một tay về phía cô. Cô nhìn lên và thấy một khuôn mặt nhút nhát đang mỉm cười với mình.

“Em sẽ nhảy với anh chứ?” Khun hỏi đôi má ửng đỏ lên như đứa trẻ lên 5, người muốn nhảy với cô gái mà anh đã thích ngay từ lần đầu gặp mặt.

 Cô gái có một cuộc tấn công căng thẳng. Cô nhìn luân phiên bàn tay và khuôn mặt của anh như là cô đang cố gắng giải quyết cho hành động trong tình hình này. Nếu cô là người độc thân và đang sẵn sàng, thì quyết định được đưa ra sẽ dễ dàng hơn để làm. Nhưng vào lúc này cô không và cô nên tìm ra với một số lý do để từ chối lời đề nghị và tránh ra khỏi bàn tay cám dỗ kia của anh. Nhưng cô muốn khiêu vũ với anh ta, một trong những lý do là bởi vì anh ta có vẻ rất chân thành khi ông mời cô khiêu vũ và không vấn đề gì khi khiêu vũ với một người bạn. Tâm trí cô không thể đưa ra quyết định, cô cần một ý kiến khác​​.

 “Chỉ là nhảy cùng với anh ấy thôi mà.” Một giọng nói từ bên cạnh vang lên.

Yoona nhìn sang bên cạnh mình và bắt gặp khuôn mặt đang mỉm cười của Seungyeon.

 “Chỉ là nhảy thôi mà. Với lại, anh ấy rất-rất dễ thương.” Cô nói thêm huých vào Yoona một cái.

Yoona cười khúc khích trước khi do dự, “ Nhưng.. Yuri..

 “Yuri không có ở đây và đừng lo lắng gì hết, tớ sẽ không kể với cậu ấy điều gì hết.” Seungyeon đảm bảo.

Đó là chính xác những gì Yoona cần nghe, một sự đảm bảo từ người khác. Không có vấn đề mà người đó là. Cô đứng lên ngay lập tức và nắm bàn tay của anh trước khi mỉm cười dịu dàng với anh. Cả hai đều cười với nhau, nhấp nháy hàm răng trắng của họ giống như là người mẫu cho một công ty kem đánh răng nào đó. Đôi tay họ nhanh chóng quấn quanh eo nhau và đong đưa nhẹ nhàng cùng với giai điệu.

Hai cặp đôi đẹp đang khiêu vũ mang một tâm trạng khác nhau trong một quán bar cũ nhỏ. Đột nhiên cảm thấy như họ đang ở một nơi nào đó sang trọng, nơi mọi người đều ăn mặc giống như hoàng tử và công chúa. Chẳng bao lâu sau một vài cặp đôi tham gia vào đám đông trong bốn người ở giữa quán bar. 

“Thật giống như lúc trước.” Tiffany thì thầm khi cô nhảy với Minho.

Minho gật đầu đồng ý trước khi một sự im lặng thanh bình bao trùm lấy họ.

“Chuyện gì đã xảy ra giữa em và Jessica vậy? Hai em có cải nhau không?” Minho hỏi trong đèn nền màu xanh? Anh quan tâm một cách chân thành về Tiffany khi cô xuất hiện với đôi mắt ướt trong một vài phút trước. 

Tiffany giữ im lặng như thể cô không nghe bất cứ điều gì.

“Có phải cô ấy làm em tổn thương không?” Anh tiếp tục hỏi.

Anh thở dài, "Anh đang cố gắng để thích cô ấy nhưng anh không nghĩ rằng cô ấy sẽ chấp nhận anh, chỉ bởi vì anh là bạn trai cũ của em."

“Cô ấy thật sự hành động nghiêm trọng khi ghen và anh lo lắng cho em bởi vì..

Đột nhiên Tiffany hằng giọng làm Minho phải ngừng nói. Cô nhìn người bạn nhảy của mình. 

“Chúng ta có thể nói về chuyện khác được không?” Cô hỏi, nghiêm túc.

Minho nuốt khi anh nhìn vào mắt cô và nhận ra cô ấy đã bị tổn thương như thế nào. Nó được thể hiện qua đôi mắt cô, biểu hiện của cô và cái đụng chạm của cô làm anh tự hỏi tại sao anh đã không nhận thấy tất cả trước đây. Anh luôn luôn nghĩ  trong đầu mình rằng Tiffany  hạnh phúc hơn khi ở bên Jessica và không có gì mà anh ta muốn hơn hạnh phúc của cô ấy. Đó là lý do tại sao anh lại ở ngoài cuộc sống của cô gần một năm nay. Mặc dù anh không bao giờ di chuyển nhưng anh đã cố gắng hẹn hò với những người khác trong nỗ lực để làm như vậy. Nhưng vào ngày cuối cùng, khi anh chỉ có một mình, Tiffany là người anh nghĩ đến.

Anh nguyền rủa mình vì giữ Tiffany như một điều tất nhiên, vì làm tổn thương cô ấy, vì tính ích kỷ của những cảm xúc riêng của anh quay lại sau đó. Anh quyết định để cô ấy đi với một người mà cô ấy muốn, miễn là cô ấy hạnh phúc. Mặc dù điều đó sẽ đưa anh mãi mãi rời xa cô, anh sẽ cố gắng.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy nụ cười giả tạo của Tiffany chỉ để che giấu nỗi đau của cô vì bị tổn thương, như thể trái tim anh chỉ bị thương chảy máu một lần nữa. Nếu cùng với Jessica mà chỉ mang lại những giọt nước mắt trong  cuộc sống của Tiffany, thì anh không thể chỉ ngồi đó và để cho mọi chuyện xảy ra được.

Họ tiếp tục di chuyển ăn ý cùng nhau, khi bài hát đến đoạn điệp khúc. Cũng giống như 3 năm trước, Minho nghiêng người gần tới tai trái Tiffany hơn và kéo cô ấy sát lại mình hơn. Sau đó, anh hát.

I am a man who will fight for your honor

I'll be the hero that you're dreaming of

We'll live forever knowing together

That we did it all for the glory of love,

 

Anh là người đàn ông chiến đấu vì danh dự của em

Anh sẽ là người hùng mà em vẫn hằng mơ

Chúng ta sẽ sông mãi bên nhau

Anh và em đều biết rằng

Chúng ta làm tất cả dành cho thiên đường của tình yêu 

Tiffany đã rất bất ngờ vì giọng hát ngọt ngào của anh và bằng cách nào đó nó làm những giọt nước mắt chảy ra từ mắt cô. Cô rất buồn và đau khổ sau khi vụ cãi nhau của cô với Jessica và cô thực sự cần một ai đó để dựa vào, một bờ vai để khóc. Cảm thấy bấu trên áo mình và sau đó là ẩm ướt, anh có thể cảm thấy rằng Tiffany đã khóc khi cô giấu mặt cô khi cô ôm lấy anh. Anh vòng tay mình bao quanh lấy cô gái đang khóc và nhẹ nhàng xoa dịu cô ấy trước khi tiếp tục với các bài hát ý nghĩa. 

Just like a knight in shining armor

From a long time ago

Just in time

I'll save the day

Take you to my castle far away..

 

Giống như một hiệp sĩ trong ánh sáng của áo giáp

Từ thời xa xưa.

Trong lúc đó anh sẽ lưu giữ những ngày

Đưa em đến lâu đài của anh mãi mãi ..

 

“Họ trông có vẻ hơi thân mật quá thì phải, cậu không nghĩ vậy hả?” Seungyeon hỏi một cô gái khác đang ngồi trong bàn, Nicole.

Nicole mỉm cười và nhún vai.

“Well, họ từng hẹn hò, trong một thời gian khá dài. Đoán vậy, tớ nghĩ vậy.” Cô tình cờ trả lời.

Seungyeon nhìn người bạn mới của mình, không thể không cảm thấy một chút nghi ngờ với cách nắm bắt thông tin của cô ấy. Có điều gì đó về vẻ ngoài ngây thơ của cô ấy, tính cách ngọt ngào của cô ấy, giống như có một con người khác ẩn bên trong cô ấy mà không ai có mong đợi nó là cô ấy. Một mặt tối hơn.

Một kẻ lén lút theo dõi nên biết.

Nicole quay đầu lại với Seungyeon trước khi nhấp nháy nụ cười kẹo bông gòn của mình.

“Muốn nhảy không? Chúng ta trông thật thảm khi ngồi ở bàn thế này.” Cô đề nghị.

“Ed?” Seungyeon shock.

“Thôi nào, tớ sẽ giả vờ là bạn gái của cậu.” Cô nói trước khi kéo tay cô ấy đi theo ra giữa quán bar.

** 

Jessica đến và đẩy cánh cửa mở ra. Cô thở hổn hển vì chạy và trông thảm hại với mái tóc vàng bị rối tung của cô và đôi mắt sưng lên. Cô dừng lại ở cánh cửa để lấy lại hơi thở nhưng đôi mắt cô vẫn đảo lien tục tìm kiếm trong quán bar. Sau một vài giây thì cuối cùng cô cũng đã thở  bình thường lại, cô chạy đến bàn của họ chỉ để tìm một cái ghế trống. Cô thở dài và lấy một ly nước trên bàn trước khi uống để làm dịu cơn khát của mình. Cô đặt cái ly trở lại trên bàn và lau miệng mìnhvới tay áo của mình. Cô tiếp tục nhìn xung quanh quầy bar và khi đó cô nhìn thấy họ.

Tiffany và Minho, ôm nhau và mắt họ đang nhắm lại.

**

Julia Jung đã có rất nhiều niềm vui vào bữa tối,chuẩn bị bữa tối với Sunny và Taeyeon. Bà chưa bao giờ gặp một cặp đôi đồng tính đẹp và lịch sự như vậy, một vài giây trước họ làm bà cảm thấy tốt hơn hết Krystal nên ngồi ở xích đu, chỉ một vài giay rất nhỏ thôi.

“Sunny, những người khác chưa về nhà phải không? Chúng ta không thể bắt đầu bữa tối mà không có họ.” Julia hỏi.

Sunny nhìn lên khi sắp xếp những cái dĩa lên bàn.

“Con không nghĩ vậy. Con nghĩ là cô đã nói Krystal gọi họ về ăn tối.” Cô nói.

“Well, ta đã làm vậy nhưng bây giờ ta không biết bọn trẻ đang ở đâu. Con có thể thử gọi lại cho chúng nó lần nữa không?” Julia hỏi một cách lịch sự.

“Chắc chắn rồi.” Sunny trả lời với một nụ cười trên môi.

Cô lấy điện thoại mình ra từ cái tạp dề và gọi cho một số.

**

Yoona chưa bao giờ nghĩ rằng Khun là một vũ công tuyệt vời. Cô đã rất ấn tượng với kỹ năng của anh trong điệu nhảy slow và nhanh chóng ghi nhớ một vài lưu ý trong đầu để nhảy điệu slow với Yuri khi cô trở về nhà sớm. Anh chàng người Thái kéo cô gần hơn và cơ thể họ chạm vào nhau. Yoona đỏ mặt, anh ta đã hoàn toàn tán tỉnh cô.

Đột nhiên cô cảm thấy rung ở trên đùi mình. Cô nhìn Khun nghi ngờ.

“Chuyện gì?” Anh hỏi.

Sau khi rung là một bài nhạ nền Star Wars vang lên. Đó là điện thoại của cô.

 Tạ ơn chúa.

“Xin lỗi.” Cô nói, lấy điện thoại trong túi mình ra.

Cô buông  một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi cô gần như buộc tội Khun cho rằng anh là một kẻ hư hỏng nếu không có nhạc chuông. Sau đó, cô nhận ra rằng cô không bao giờ cài đặt nhạc chuông của mình với bài Star Wars. Cô mỉm cười, nó ắt hẳn là do bạn gái táo bạo của cô, bài Star Wars quái dị. Sau đó, cô nhận ra cô nhớ cô ấy nhiều như thế nào.

“Xin chào, Yoona nghe đây ah.” Cô bắt điện thoại thậm chí là không biết là số của ai.

“Yah Yoona, mấy nhóc ở đâu vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.

“Oh Sunny unnie, chúng em đang ở quán bar bây giờ, tại sao?” Cô hỏi.

“Mẹ vợ hợp pháp của Fany ra lệnh là mọi người phải quay về nhà vào bữa tối. Càng sớm càng tốt.” Sunny thông báo.

“Nhưng Sica unnie hiện giờ đang mất tích. Chị ấy với Fany vừa cải nhau và bây giờ unnie đang nhảy điệu slow với bạn trai cũ của chị ấy.” Yoona nói bằng một giọng như buôn chuyện.

“Chị nhớ tất cả các drama!” Cô rên rỉ.

Cô có thể nghe thấy Sunny thở hổn hển ở vài dòng cuối.

Yoona không thể không cười khúc khích.

Cô tiếp tục,” Em biết chị yêu em mà, XOXO, gossip girl..

“Yah! Chơi đùa đủ rồi thì về đi. Tụi chị đói lắm rồi này và Mama Jung nói chắc chắn là sẽ chờ mấy đứa về đấy. Về nhà nhanh lên trước khi thức ăn nguội hết. Chị đã dành cả buổi tối để nấu ăn cho họ đấy!” Sunny đột nhiên nói.

“Okay, okay. Em thật sự đang trên đường về đây.” Cô nói trêu chọc.

“Gặp lại em ở nhà nha, choding.” Sunny nói trước khi gát máy.

**

Hara quăng mình xuống cái ghế sofa, mệt mỏi vì cuộc tìm kiếm Sooyoung  gần cả buổi tối của mình thất bại. Cô thở dài và lấy điện thoại mình ra lần nữa, cố gắng để gặp được bạn gái mình lần thứ 20 trong ngày. Khi cô bấm số, cô nhìn thấy người mà cô đã tìm kiếm cả ngày.

“Youngie!!” Cô hét lên với cô gái cao.

Sooyoung ngạc nhiên với giọng nói quen thuộc khi cô đang đi bộ với Hyunjoong dọc trên hành lang.

 “Ah.. Hara.” Cô nói khi từ từ nở một nụ cười lo lắng trên mặt.

Hara vòng tay xung quanh bạn gái mính và ôm chặt lấy cô ấy. Cô nhắm mắt lạ và buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Cậu đã ở đâu vậy? Tớ đã tìm kiếm cậu khắp mọi nơi.” Cô thì thầm.

Hyunjoong hằng gọng và ra hiệu với Sooyoung nói rằng anh sẽ đi để họ ở lại với nhau. Sooyoung gật đầu.

Cô không biết phải nói gì. Cô rõ ràng không thể nói với cô ấy sự thật nhưng cô cũng không thể nói dối.

“Tớ chỉ đi lòng vòng..” Cô trả lời.

Hara nới lỏng vòng tay xung quanh Sooyoung và rời khỏi cái ôm. Cô giữ lấy tay cô ấy và nhìn vào mắt cô ấy.

“Tại sao cậu không bắt điện thoại?” Cô hỏi.

“Tớ.. để điện thoại trong phòng.” Cô trả lời trung thực.

“Oh..” Hara nói với miệng mở to hình chỡ ‘O’.

Sooyoung mỉm cười và đánh xù tóc mình. 

“Tại sao? Nhớ tớ không?” Cô hỏi khi cô nhéo nhẹ má cô ấy.

Hara gật đầu mạnh mẽ.

“Tớ thậm chí đã rất lo mà còn nghĩ là cậu đã bỏ tớ vì ai đó rồi chứ.” Cô nói.

Sooyoung nuốt xuống.

“Và vì một lý do kỳ lạ nào đó tớ không thể mở cửa trước mặc dù nó không bị khóa..” Cô nói thêm; cô đối mặt với một khuôn mặt tái nhợt. Sooyoung có thể kể rằng  cô đang nghĩ về một thứ gì đó bí ẩn đằng sau giống như một con quái vật biển hay một con ma biển.

“Cậu nghĩ quá nhiều rồi đó.” Cô nói, kéo cô gái và hôn lên trán cô ấy.

Hara cười khúc khích và trao cho bạn gái mình một nụ hôn nhanh trên má. Cả hai người họ cùng cười.

“Bây giờ đi ăn tối thôi. Tớ đói rồi.” Sooyoung nói, đan những ngón tay của họ lại với nhau.

**

Mọi người tụ tập xung quanh cái bàn ăn lớn, tất cả mọi người trừ Jessica. Tiffany nhìn vào cái chỗ trống bên cạnh mình, cảm thấy trái tim tan vỡ và buồn nhưng cô vẫn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Jessica đâu?” Julia hỏi khi nhìn những người khác bỏ qua cái thực tế là Jessica không có ở đó. Mọi người nhìn nhau, chờ đợi một ai đó trả lời về bất cứ điều gì về sự vắng mặt của cô ấy nhưng sau vài phút trôi qua không có gì được nói nhưng im lặng và những tiếng thì thầm một cách ngẫu nhiên.

“Tiffany, Jessica đâu?” Julia hỏi lần nữa nhưng nhìn thẳng vào người có lẽ biết.

Tiffany điều chỉnh lại ghế ngồi và hằng giọng. Cô có lẽ đã biết rằng cô  sẽ được hỏi về vấn đề Jessica ở đâu nhưng cô vẫn cố gắng tìm ra một câu trả lời tốt nhất trong đầu mình.

“Well, cậu ấy nói là cậu ấy có một số việc gì đó cần làm vì vậy cậu ấy không đi cùng bọn con ở quán bar.” Vì vậy cô bịa ra một lời nói dối trắng trợn.  Thành thật mà nói, cô không muốn Julia hoặc bất cứ ai khác lo lắng về mối quan hệ của họ. tin tức về đám cưới sắp tới của họ đã được lan truyền giữa người thân và bạn thân.

“Oh thật hả?” Julia hỏi, nghi ngờ.

“Mrs. Jung đừng lo lắng, con nghĩ chị ấy sẽ về nhà sớm thôi.” Yoona nói thêm vào đoạn cuối của cuộc nói chuyện về Jessica. Cô liếc nhìn Seohyun đang ngồi giữa cô và Hara đã không nói gì sau khi gặp nhau cả buổi tối. Cô ấy sẽ là một đề tài thú vị để nói về.

“Seohyun, em đã ở đâu cả tối nay vậy? Chị đã không nhìn thấy em suốt buổi.” Cô nói, phớt lờ Julia và lời thì thầm nhỏ Joanna trong buổi tiệc.

Seohyun  nhìn Yoona và thở dài nặng nề khi cô biết tại sao mình lại trở thành đề tài để nói về trong buổi tối ở trong căn nhà nghỉ mát của ai đó.

“Em mê đọc một quyển tiểu thuyết quá thôi.” Cô trả lời.

Hyunjoong đang ngồi trên chiếc ghế của mình và liếc nhìn cô ấy một vài giây. Họ đã không nói chuyện từ khi họ đến. Thực tế là anh chỉ phát hiện ra rằng cô ấy cũng ở đây khi bữa tối bắt đầu được khoảng 5 phút trước.

 “Chắc hẳn nó là một cuốn tiểu thuyết thú vị. Nó nói về gì vậy?” Yoona hỏi.

“Oh nó rất thú vị; nó nói về hai anh em cùng thích một người phụ nữ.” Seohyun nói thêm.

“Ooh, cạnh tranh của hai anh em? Em yêu cái drama đó.” Krystal nói, mỉm cười.

“Người anh có cảm tình với một cô gái, người mà anh ta biết đó là bạn gái của em anh ta, mặc dù anh ta đang hẹn hò với một người khác vào lúc đó.” Seohyun tiếp tục.

“Oh, anh ta lừa dối cô ấy ha? Anh ta là một chàng trai tệ đó.”Jiyoung nói với một vẻ mặt không chấp nhận.

Hyunjoong nuốt xuống, anh bắt đầu tự hỏi cuốn tiểu thuyết đó thật sự tồn tại sao.

“Well, người phụ nữ thật sự là một người bạn của bạn gái anh ta và trái tim cô vẫn chưa biết phải làm gì với cô ấy. Em nói, cả hai người họ đều có lỗi. Cả hai đều ích kỉ và là những kẻ nói dối. Em đúng không, Sooyoung unnie?” Seohyun nói thêm.

Sooyoung gần như đánh rơi cái muỗng của mình khi cô là người đầu tiên bị tấn công, “Well.. Chị..

“Người bạn gái biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô ấy chỉ muốn đợi đến đúng lúc để đánh một quả bom vào anh ta, em nghĩ nó sớm thôi.” Seohyun cắt ngang với một cái liếc.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Sooyoung. Theo cái cách Seohyun kể tóm tắt câu chuyện và những cái liếc dữ dội của cô ấy, cô có thể nói rằng cô ấy biết về chuyện của cô và Hyunjoong. Cô cảm thấy không còn ngon miệng nữa.

“Người em trai có biết về chuyện đó không?” Nicole hỏi, khi cô có cảm nhận về chuyện gì đó trong câu chuyện này.

“Chưa. Em vẫn chưa đọc đến đoạn đó. Em tự hỏi làm thế nào  làm thế nào để chuyện này lộ ra mặc dù, thấy rằng người anh tra đáng tin cậy của anh ấy vẫn gặp gỡ bạn gái của anh ấy sau lưng anh ấy. Chị nghĩ rằng anh ấy sẽ nghĩ như thế nào, Hara unnie?” Seohyun hỏi nhìn thẳng mặt Hara.

Hara nhún vai.

“Anh ấy sẽ tức giận và nổi điên lên, chắc chắn luôn. Anh ấy có thể sẽ không còn tin tưởng và tôn trọng người mà anh ấy cho là anh trai nữa. và cuối cùng người phụ nữ sẽ mất cả hai người họ. Đó là cái cách nó sẽ diễn ra, chị nghĩ vậy.” Cô trả lời trước khi cho một muỗng cơm vào miệng mình.

Hyunjoong đã rất căng thẳng anh đánh rơi cái ly của mình và đổ hết thức uống của lên bàn.

 “Hyun, chuyện gì với con vậy?” Joanna hỏi con trai mình khi anh lau những vết nước trên tay áo mình.

Hyunjoong lắc đầu.

Nicole nhìn cả bốn người họ và mỉm cười.

Vậy đây là những gì nó diễn ra..

Nó không phải do cô lên kế hoạch nhưng, nó là những gì cô quan tâm đến. Cô có thể làm một cái gì đó để can thiệp vào drama này. Sau tất cả, có ai đó trong phòng và cô thật sự đã chú ý. Cô đang gặp may.

Đột nhiên có âm thanh đẩy cửa mạnh. Mọi người đều giật mình và nhìn nhau.

“Ai vậy? Sica ah?” Sunny  tò mò hỏi.  

Và ngay khi họ nhìn thấy Jessica đi ngang qua phòng ăn trông có vẻ bù xù và giận dữ. Cô và Tiffany trao đổi một ánh mắt căng thẳng trong một thời gian ngắn trước khi cô tiếp tục đi lên cầu thang.

“Sooyeon, đến cùng ăn cơm với chúng ta đi.” Julia gọi. Nhưng cô ấy đã bỏ qua. Jessica đã đi đến lầu hai ngay khi vào lúc đó khi bà kết thúc câu nói của mình. Một sự im lặng đến khó xử trước khi tiếp sau đó là một tiếng động lớn. Cô ấy đã đóng sầm cửa lại.

Mọi người nhìn nhau trước khi tất cả ánh mắt đổ dồn vào Tiffany, hy vọng một lời giải thích. Tiffany nhìn xuống, run lên khi cô nắm chặt lấy cái muỗng của mình. Cái muỗng rơi xoảng xuống cái tô của cô, phát ra một âm thanh không thoải mái trên bàn ăn. Đột nhiên cô đặt cái muỗng của mình trên bàn lên một tiếng to và lau nước mắt mình với chiếc khăn ăn. Sau đó cô đứng dậy và mà không nhìn, cô cúi đầu.

“Xin lỗi.”  Cô nói với những người lớn và bạn mình trước khi cô chạy ra khỏi cánh cửa ra khỏi nhà. Yoona nhìn vào chiếc khăn ăn cô ấy để lại trên bàn.

Nó ướt. cô ấy đang khóc.

TBC

Chapter 21~ The View from the Balcony

Im Yoona đi lên lầu ngay khi cô hoàn thành xong bữa tối của mình. Cô muốn rời khỏi sớm hơn nhưng đó là bất lịch sự khi mà Julia và Joanna Jung đang ở bàn. Cô đã chứng kiến đủ cảnh chị họ mình khóc gần như cả buổi tối khi mà cô ấy cải nhay với Jessica.

Cô dừng lại khi cô đến phòng Jessica cùng với Tiffany và gõ cửa vài cái.

“Sica unnie, làm ơn mở cửa. Em cần nói chuyện với chị.” Cô nói với một giọng điệu nghiêm trọng.

Sau một vài giây, không có tiếng trả lời.

“Sica unnie!” Cô hét lên khi cô gõ cửa lần nữa. Nhưng không có gì hết ngoài sự im lặng. Yoona lầm bầm trong thất vọng và quyết định  chính mình sẽ mở cửa. Cô không quan tâm gì hết. Cô xoay cái nắm cửa và cánh cửa bật mở. Nó không khóa.

Yoona thở dài và đi vào trong phòng. Nó tối đen. Cô hầu như không thấy gì hết. Cô thậm chí không thể biết nếu mà Jessica có ở trong phòng vì vậy cô bật đèn lên. Sau đó cô nhìn thấy một người nằm một cục trên giường, phía dưới tấm chăn màu xanh với một vài sợi tóc vàng thò ra. Yoona chế giễu. Rõ ràng là Jessica đang nằm đó.

“Sica unnie, chuyện gì giữa chị và Fany vậy?” Cô hỏi như một cảnh sát thẩm vấn nghi phạm. Nhưng không  như cảnh sát, cô không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ phía nghi phạm của mình.

“Chị ấy đã khóc khi chị giận dữ ra khỏi quán bar. Chị có nói gì với chị ấy không? Một vấn đề gì đó có thể làm chị ấy tổn thương?” Cô tiếp tục mặc dù sau đó là một sự im lặng một cách bướng bỉnh.

Một tràn câu hỏi của cô chỉ làm Jessica di chuyển một vài xentimet. Blanket chỉ di chuyển một chút. Và sau đó không có gì khác.

Yoona thở dài lần nữa, cố gắng điều khiển bản thân mình khi đá vào chiếc giường.

“Chị ấy đang ở ngoài bay giờ, chỉ một mình! Chị không nghĩ chị nên đi và tìm chị ấy sao?!” Cô hỏi, gần như hét lên khi cô chỉ tay ra phía cửa sổ.

Nhưng cái cục bướng bỉnh kia vẫn không nhúc nhích.

“Tốt thôi. Chị có thể giả vờ ngủ. Em sẽ đi tìm chị ấy. Nghiêm túc đấy unnie, em chưa bao giờ gặp ai trẻ con như chị. Trưởng thành tí đi.” Yoona  nhấn mạnh trước khi rời khỏi phòng giận dữ.

Im lặng bao trùm  lấy căn phòng khi Yoona bỏ đi. Tiếp sau đó là tiếng khóc buồn ở dưới cái chăn. Mặc dù Jessica vùi mặt vào gối để ngăn tiếng khóc của mình, nó vẫn thoát ra. Chiếc gối đã quá ướt từ khi nó dùng để thấm hết tất cả những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt cô. Cô nhắm mắt lại và những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên má cô không có gì khó khăn bằng khi cô cố gắng để ngăn chúng. Nó không thể được giúp khi mà cơ thể cô đang  phản ứng với cảm xúc của mình.

 Và cô đã đau khổ.

**

Nicole Jung đứng bên ban công tầng hai sau khi hoàn thành món tráng miệng của mình. Cô mỉm cười hạnh phúc khi cô hít gió biển ban đêm và thở ra với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Đây là một ngày tuyệt vời của cô. Tất cả mọi thứ diễn ra theo cách cô lên kế hoạch cho nó, nếu không tốt hơn. Cô chỉ đưa ra một vấn đề bình thường về trinh tiết của Tiffany và nó diễn ra theo đúng ý cô. Cô nghiêng người về phía trước ban công và nắm thật chặt vào khung gỗ. Cô mỉm cười với biển.  Phong cảnh thậm chí còn đẹp hơn vào ban đêm từ nơi cô đang đứng.

Đột nhiên điện thoại cô rung lên. Cô lấy điện thoại mình từ trong túi áo khoát trước và nhìn vào màng hình.

Cuộc gọi đến.. Jaejoong

Cô cười đểu và lắc đầu nhẹ. Sau đó, cô nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không có ai ở đó có thể nghe trộm cuộc trò chuyện của họ. Sau khi cô ấy chắc chắn xung quanh đã được bảo đảm, cô bật điện thoại lên.

“Em làm gì mà lâu vậy?!” Giọng một người đàn ông giận dữ hỏi.

"Geez .. Anh không thể nói to hơn nữa hả?" Nicole hỏi mỉa mai. 

“Xin lỗi, nhưng em đã không gọi cả ngày hôm nay. Chuyện gì ở đó vậy?” Jaejoong hỏi nôn nóng qua điện thoại.

Nicole mỉm cười tự hào trước khi trả lời, “Well để em nói nào, em đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh làm trong vòng cả tháng khi mà em chỉ làm chưa đầy 10 phút.

 Jaejoong cười thành tiếng nhỏ, “Em đùa hả?”

“Em nghiêm túc đấy. Bây giờ anh phải làm tất cả những gì là chơi với phần còn lại của anh khi cô ấy quay lại làm việc vào thứ hai. Theo những gì em nhìn thấy ngày hôm nay, cô ấy trong khá tan vỡ đấy.Cho cô ấy một bờ vai để khóc và cô ấy sẽ là của anh. Thấy chưa, em đang làm luôn phần việc còn lại của anh cho anh rồi đó.” Nicole nói, gần như là thì thầm.

 Có một sự im lặng ở đầu dây bên kia.

“Cứng họng rồi hả?” Nicole trêu chọc.

“Mẹ đã đúng. Em là ác quỷ đội lốp thiên thần.” Anh cuối cùng cũng nói.

  

“Em chấp nhận lời khen đó.” Nicole cười khúc khích và quay lại hướng mặt ra bãi biển lần nữa. Đó là khi cô nhìn thấy một nhân vật đang ngồi ở bến cảng nhỏ, một nhân vật quen thuộc là một người phụ nữ trẻ, đang ôm lấy mình và căn cứ theo những chuyển động của cô ấy từ xa cô ấy có thể đang khóc. Đó chắc là Tiffany. Một ý kiến nảy ra trong đầu cô gần như là ngay lập tức.

“Nicole? Em vẫn còn ở đó chứ?” Jaejoong hỏi sau một khoảng thời gian im lặng kéo dài.

“Em xin lỗi, nhưng em đang có một cặp đôi tan vỡ và tan vỡ hơn nữa. Nói chuyện với anh sau nhé.” Cô nói trước khi gát máy.

Sau đó cô ngước lên tìm một số trong điện thoại của mình và gọi nó ngay lập tức. Cô chơi đùa với những ngón tay mình khi đợi đện thoại bên kia được bắt máy.

“Hello?” Một giọng nam nói.

“Hello Minho oppa, Nicole đây. Em cần hỏi anh nếu anh có biết Tiffany ở đâu không?” Cô hỏi với một giọng hoảng sợ.

“Tiffany? Không. Anh đã không gặp cô ấy sau khi bọn anh trở về nhà nghỉ. Chuyện gì xảy ra vậy?” Minho hỏi, quan tâm.

“Well, chị ấy đã khóc sau khi Jessica về đến và  chạy thẳng ra khỏi nhà mà không lấy áo khoát cho mình. Em lo cho chị ấy quá. Bên ngoài đang rất lạnh.” Cô nói giống như cô thật sự nó là như vậy.

“Jessica, huh? Anh đã biết như vậy mà.” Minho nói cay đắng. Nicole không thể không mỉm cười khi nghe giọng nói của anh.

“Oppa, nếu anh ở đâu đó lòng vòng quanh bến cảng nhỏ, anh có thể tìm chị ấy ở đó không? Em nghĩ em nhìn thấy chị ấy đang đi về hướng bãi biển.” Cô nói thêm.

“Bến cảng? Okay.” Minho nói trước khi cúp máy ngay lập tức.

Nicole không thể không cười khúc khích. Bây giờ những gì cô phải làm là ngồi xuống và xem họ ngã xuống mà không cần phải bẩn tay.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vả đi về phía cầu thang. Taeyeon, Sunny và Yoona tât cả đang lấy áo khoát và mũ len, rõ ràng là đi ra ngoài.

“Mọi người đi đâu vậy?” Cô hỏi với vẻ mặt quan tâm.

Taeyeon dừng lại và trả lời cô ấy, “Bọn chị đang tìm Tiffany. Đã trễ rồi và cậu ấy vẫn còn ở ngoài đó.”

“Oh.. đợi đã! Em nghĩ em nhìn thấy chị ấy!” Nicole hét lên làm Sunny và Yoona cũng phải dừng lại.

“Cậu thấy? Ở đâu?” Yonna hỏi, tò mò.

“Hmm.. Nếu tớ không lầm, tớ đã nhìn thấy chị ấy chạy vào thị trấn.” Nicole trả lời sau khi suy nghĩ một chút.

“Okay, cảm ơn! Nhanh lên nào!” Sunny nói trước khi kéo Taeyeon đi xuống cầu thang.

Nicole nhìn họ và dẹp bỏ nụ cười của mình, cô không thể không nghĩ đến cách dễ dàng là để lừa họ. Nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt cô sau khi cô nghe thấy tiếng đóng sầm cửa. Họ đang đi tìm kiếm Tiffany ở một nơi nào đó mà họ sẽ không bao giờ tìm thấy.

“Làm thế nào chị biết là Tiffany đến thị trấn?” Một giọng nói hỏi từ phía sau. Nicole giật mình, cô đã nghĩ cô chỉ có một mình. Nhưng cô không.

Krystal Jung nhìn cô chầm chầm nghi ngờ.

“Xin lỗi?” Nicole hỏi và vẫn diễn kịch một cách ngây thơ.

Krystal nhìn cô từ đầu đến chân.

“Chị là ai? Tôi nghĩ tôi chưa gặp cậu trước đây.” Cô hỏi ngạo mạn.

Nicole nuốt xuống, có điều gì đó về cô gái trẻ này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu. Nó có thể là cách cô ấy nhìn cô như cô ấy quét hết bên trong cô. Cô gần như cảm thấy phơi bày, gần như  vậy.

Cô hắng giọng, "Chị là Nicole, chị chỉ mới bắt đầu làm việc trong công ty gia đình em. Chị đến với chị gái em và bạn bè của chị ấy. "

Cô đã kết thúc bằng một nụ cười thân thiện và đưa một tay ra cho một cái bắt tay nhanh. Nhưng cô chỉ nhận được một cái nhìn lạnh lùng từ Krystal và một từ cụt lủn, "Oh." Nicole lúng túng rút tay cô sang một bên cô ấy và nguyền rủa cô gái này trong tâm trí cô.

“Nhưng vẫn còn, làm thế nào chị biết gối ôm Fany chạy vào thị trấn?” Krystal tiếp tục hỏi.

Nicole không thể không khâm phục sự kiên trì bí ẩn của cô ấy và trả lời: "Chị nhìn thấy một người nào đó giống chị ấy đi bộ theo hướng vào thị trấn, từ ban công." Nicole trả lời, chỉ ra ban công như cô ấy cố gắng hành động càng tự nhiên càng tốt.

“Thật là lạ.” Krystal nói.

“Hmm?”

"Tôi đã ở đây kể từ khi tôi còn nhỏ và tôi biết có thể nhìn thấy những gì khi tôi đứng ở ban công đó." Cô nói thêm. Nicole nuốt xuống. 

"Đó là có thể là bãi biển hay ngọn hải đăng, hoặc bến cảng. Tôi hầu như không thấy dấu vết gì của thị trấn từ đó. "Cô tiếp tục.

Nicole không thể đưa ra một phản ứng nhanh chóng nào, thay vào đó cô đứng đó, đóng băng. Một hành động  sai, cô có thể được phơi bày trước cô gái tuổi teen này. Tốt hơn hết là im lặng. Đó là khi cô nhận ra cô đã xem thường Krystal Jung như thế nào.

Krystal mỉm cười đểu khi cô chứng kiến nụ cười nữ hoàng đóng băng với không chút màu sắc trên khuôn mặt cô ấy. Có cái gì đó đáng nghi về cô ta, Krystal chỉ có thể nói vậy.

“Tôi sẽ tìm chị ấy ở bến cảng, chỉ có trường hợp này thôi.” Cô tình cờ nói.

“Em cũng đi tim Tiffany nữa hả?” Nicole hỏi khi cô cuối cùng cũng có thể cử động trở lại. 

"Tôi đã không một vài giây trước đây, nhưng bây giờ tôi sẽ. Chị ấy giống như người yêu thích của tôi để trêu chọc nhất trên thế giới và một trùng hợp ngẫu nhiên là chị ấy là người bạn tâm giao của chị gái tôi. Cả gia đình tôi quan tâm đến chị ấy. Đặc biệt là tôi, sẽ không để ai làm tổn thương chị ấy hay Jessica "Cô nói, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ có mái tóc ngắn đang cố gắng nở một nụ cười giả tạo thân thiện.

Chỉ nói vậy cho chị biết thôi.” Krystal tiếp tục nghe gần như  là đang đe dọa.

“Thật ah? Tiffany thật may mắn.” Nicole nói, nhiều hơn những gì có thể nghĩ ra vào lúc này. Cô từ từ phục hồi từ cuộc tấn công của nữ hoàng băng giá nhỏ.

"Jing bốc mùi! Cậu đến đây với tôi!"Krystal  hét lên khi Jiyoung đi đến tầng hai. Cô ấy nhìn có vẻ mệt mỏi sau khi giúp Sunny và Taeyeon với các món ăn ở nhà bếp.

“Cậu nói tớ đi đâu?!” Jiyoung  kháng cự khi cô đang bị kéo đi bởi Krystal xuống cầu thang.

Nicole nhìn theo họ đến khi họ biến mất sau cánh cửa và cô cắn môi mình.

Cô bây giở chính thức đã khinh thường Krystal Jung.

**

Tiffany dựa lưng vào cột đèn và thở hắt ra một tiếng to. Cô lau những khóe mắt với cánh tay áo để làm khô nó. Nhưng ngay khi cô ấy đặt tay lên đùi mình lại một lần nữa, những giọt nước mắt chảy dài xuống mặt. Cô bắt đầu khóc nức nở một lần nữa, từ từ và sau đó lớn tiếng hơn, bỏ qua cái lạnh lẽo đang tạt vào cô. Cô chỉ mặc một áo dài tay áo mỏng màu trắng trước khi chạy ra khỏi  sự căng thẳng vì sự xuất hiện của Jessica trong bữa tối. Cô chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, cô đã quên mất việc lấy chiếc áo len cho mình.

Nhìn lại thời điểm đó, cô đã thực sự nhớ Jessica và hy vọng sẽ nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô ấy khi cô ấy trở về nhưng sau đó cô được chào đón bởi cái nhìn giận dữ của cô ấy, mà không phải là một cái nhìn thoáng qua xin lỗi trong mắt cô ấy. Đó là chỉ trong vài giây nhưng nó thấm sâu vào tâm hồn của nhau.

Trong tâm trí cô, cô cố gắng để hiểu Jessica vì cô yêu cô ấy và cô thực sự muốn khắc phục mối quan hệ của họ càng sớm càng tốt. Cô cố gắng đặt mình vào vị trí của cô ấy và cô có thể hiểu lý do tại sao Jessica nổi điên lên, đó là vì cô ấy đã ca ngợi về Minho quá nhiều. Đó là lỗi của cô, cô thừa nhận nó. Có thể cô ấy không nên nói về người cũ của mình, đặc biệt là khi anh ta ở đó với họ. Có thể cô không nên quá thành thật khi cô đang chơi sự thật hoặc thử thách. Có lẽ cô ấy chỉ nên nói dối về chuyện đó bất kể Minho ở đó hay không. Nó không giống như cô không biết Jessica có thể nhạy cảm như thế nào khi nghe được chủ đề đó. Cô ước gì cô có thể quay ngược thời gian và làm tất cả mọi thứ khác đi.

Cô lau nước mắt mình lần nữa, nhưng chúng không ngừng chảy ra từ mắt cô. Khi cô thừa nhận là đó là lỗi của cô ấy, tâm trí cô đã thay đổi khi ác quỷ thì thầm với cô.

“Ngừng dùng cái chết của mẹ cậu như là một cái cớ để cậu tìm một nơi trú ẩn trong b*stard.” 

Giọng nói của Jessica cứ vang mãi trong đầu cô. Sau đó, nó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như một kỷ lục bị phá vỡ. Tiffany đưa cả hai tay ôm đầu đầu, cố gắng để quên chúng đi. Cô đã cố gắng để quên đi những lời gây tổn thương của Jessica trước khi nó bám lấy chính cô. Cô ấy không muốn ghét Jessica. Cô thực sự không. Cô giả vờ rằng Jessica không bao giờ nói những lời nói và có tất cả các lỗi. Cô ấy sẵn sàng là người xin lỗi trong lần này. Nhưng các từ ngữ đang to hơn và to hơn nữa và nhanh chóng làm đầu cô nhói đau khi cô đang cố gắng bỏ qua chúng.

Và ngay khi trái tim cô bị thua trong cuộc chiến.

Cô nghiến răng. Nước mắt không còn lăn dài trên má cô nữa.

Làm thế nào mà Jessica có thể nói như vậy với mình?

 

Cậu ấy biết bi kịch của mình như thế nào mà.

 

Mình đã tin tưởng cậu ấy rất nhiều và mình đã kể cới cậu ấy về thời kì đen tối nhất trong cuộc đời mình.

Nhưng bây giờ cậu ấy lại dùng nó để chóng lại mình sao?

 

Mình không thể.. tin cậu ấy đã làm gì..

 “Tôi tự hỏi nếu làn da của Tiffany Hwang giống gấu bắc cực thì thế nào.” Một giọng nói vang lên.

Tiffany giật mình bởi những lời nhận xét bất ngờ về làn da của mình và quay lại. Lee Minho  đang đi bộ về phía cô, mỉm cười nồng nhiệt trước khi anh chọn  một chỗ ngồi bên cạnh cô gái đang khóc trên bến cảng.

“Oppa, anh đang làm gì ở đây vậy?” Tiffany hỏi, bất ngờ.

Minho cười khúc khích trước khi anh cởi cái áo khoát của mình và  choàng lên vai đang lạnh của cô ấy.

“Hmm.. cố gắng để cứu một cô gái bị đóng băng đến chết.” Anh trả lời.

Tiffany cười khẩy, “Không lạnh mà.”

“Sau đó em không phải là con người.”

Tiffany cười lớn hơn khi nghe nhận xét của anh làm Minho cảm thấy 10 phút chạy đến bến cảng của mình vào nửa đêm là đáng giá mà anh đã bỏ ra.

Minho muốn hỏi cô một danh sách các câu hỏi, nhưng nụ cười buồn của Tiffany đã làm anh không nói được gì. Cô trông rất mỏng manh như thể một bất cẩn khi di chuyển có thể làm vỡ cô vào những giọt nước mắt lần nữa. Anh không muốn cô ấy khóc, vì vậy anh quyết định để cho sự im lặng bao trùm lấy không khí. Anh nhìn chằm chằm vào Tiffany khi cô gái nhìn xuống trong im lặng với một vài giọt nước lấp lánh vẫn còn ở khóe mắt. Sau đó anh nhìn vào bàn tay cô. Chúng tái nhợt  và run rẩy. Nhẹ nhàng anh nắm lấy hai tay cô và đặt chúng lại với nhau như cái bánh  sandwich.

Tiffany nhìn anh tự hỏi. Anh mỉm cười trước khi thổi hơi thở ấm áp của mình vào đôi bàn tay của họ. Cô gái nhìn chằm chằm vào anh, cảm động với những cử chỉ của anh. Nước mắt đã bắt đầu để lấp đầy mắt cô một lần nữa.

“Miyoung ah, trái tim anh tan vỡ khi nhìn thấy em khóc  đó.” Anh nói gần như thì thầm.

Tiffany nhìn xuống mà không nói gì.

“Có phải cô ấy làm em tổn thương không?” Anh hỏi khi anh không thể kiềm chế mình nữa.

“Em có thể kể với anh bất cứ chuyện gì mà. Anh là hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng bóng  của em mà, nhớ không?” Anh tiếp tục nhẹ nhàng.

Tiffany nhìn người đàn ông trước khi nhìn mình. Minho không phải là người xấu, ngoại trừ việc anh lừa dối sau lưng bạn gái mình và nói dối trước mặt cô. Nhưng sau đó, Tiffany không có cái gì tốt hơn. Tình cảm của cô dành cho Jessica dần nảy nở  khi cô vẫn đang hẹn hò với Minho. Đột nhiên, Tiffany cảm thấy tội lỗi vì một điều gì đó cô chưa bao giờ nghĩ đến trước đây. Nó khá không công bằng với anh khi cô bỏ rơi anh vì người phụ nữ khác. Cô đã rất yêu Jessica khi cô gần như hoàn toàn mất đi ký ức của họ với nhau. Tất cả không phải là tệ. Tại một điểm nào đó, họ đã rất hạnh phúc với nhau. Anh là hiệp sĩ  trong bộ áo giáp sáng bóng của cô trong 5 năm.

 Tiffany hằng giọng, “Oppa, em..

“FANY-UNNIE!! CHỊ Ở ĐÓ HẢ!!”  Một giọng nói hét lên.

Minho và Tiffany nhìn lên, có hai cô gái trẻ đang đứng trước họ, thở hổn hển.

“Krystal, Jiyoung.. Hai em đang làm gì ở đây?” Tiffany hỏi, ngạc nhiên.

Krystal nhìn chằm chằm họ và họ đang tay trong tay. Cô phân tích họ trong tâm trí cô. Một vài giây nhỏ cô ghét Tiffany.

Cô kéo tay Tiffany ra một cách gay gắt làm Minho phải buông tay cô ra. Họ shock vì hành động giận dữ đột ngột của cô gái trẻ.

“Krystal, chuyện gì vậy?” Tiffany hỏi.

Krystal chế giễu và nhìn chằm chằm vị hôn thê của chị gái mình.

"Chị sắp kết hôn với echị gái em. Chị có nghĩ rằng điều đó là tốt đẹp khi mà chị có thể ung dung ngồi trên cầu tàu lúc nữa đêm với bạn trai cũ của chị không? Chị nghĩ là điều này sẽ làm vợ chưa cưới của chị cảm thấy như thế nào? Hoặc là mẹ vợ tương lai hợp pháp của chị sẽ nghĩ như thế nào nếu họ nhìn thấy cảnh này? "Cô hỏi liên tục.

Tiffany choáng váng, cô chưa bao giờ phải đối mặt với Krystal như thế này. 

Sau đó cô nhìn thấy một chút giận dữ và ghen tuông đằng sau cái nhìn của cô ấy làm cô rất nhớ về Jessica.

 “Well, chị của em rõ ràng là không quan tâm đến cảm giác của chị như thế nào vào tối nay mà.”

TBC

Chapter 22~ Hot Chocolate, Milk & Blueberry Cake

Tiffany Hwang ngồi một mình trên chiếc ghế trong nhà bếp của ngôi nhà bên bãi biển của nhà họ Jung. Cô vẫn còn mặc áo len mà Krystal buộc cô phải mặc khi cô bị cô ấy kéo về nhà. Mọi thứ hỗn loạn cả lên sau khi Krystal ném áo khoác của Minho trên vai Tiffany xuống đất và đưacho cô cái của cô ấy. Cô chưa bao giờ thấy Krystal  hành động như rằng trước đây. Cô không thể tin rằng cô thật sự đã tranh luận với một cô gái tuổi teen về mối quan hệ với Jessica, hóa ra Krystal Jung thực sự là một bản sao carbon của chị gái mình, la hét và nhảy vào kết luận mà không để cho bên kia giải thích gì, làm Tiffany thậm chí đã rất tức giận . Bây giờ cô ấy có một cuộc chiến với cả hai chị em Jung, có lẽ cô nên làm một kỷ lục về ngày này trong cuốn sách của mình  như một thành tựu.

 “Con vẫn còn thức ah?” Một giọng nói vang lên phía sau cô.

Tiffany nhìn lên và nhìn thấy một người khác có thể thêm vào danh sách “cuộc chiến với nhà họ Jung” của cô, nhưng cũng khó có thể xảy ra.

“Hi mom.” Cô chào bằng một nụ cười. Thật khó mà không cười khi mà bạn ở xung quanh Julia Jung, bà ấy rất ấm áp và là một người mẹ.

Julia bước về phía cô gái và nhẹ nhàng vỗ về vào mái tóc bồng bềnh của cô làm Tiffany cười thậm chí còn rộng hơn trước khi cùng ngồi xuống  một chỗ ngồi ở phía trước của cô. Trong tay của bà là một cái cốc nâu rất lớn, nó rất lớn, đủ để đựng một con mèo con trong đó. 

“Đây, uống cái này đi. Con trông có vẻ kinh khủng quá.” Bà nói, từ từ đẩy cáu cốc đến chỗ Tiffany.

Lúc đầu Tiffany  miễn cưỡng, cân nhắc xem cô không thực sự trong tâm trạng cho một cái cốc lớn không, nhưng cô lấy nó vì phép lịch sự. Cô ấy giữ nó với cả hai tay của mình để nhìn trộm vào trong cái cốc bí ẩn. Tuy nhiên, mùi thơm ngon của nó là tất cả trước khi cô có cơ hội để nhìn thấy nó. Đó là sô cô la nóng.

“Cảm ơn.” Tiffany nói, mỉm cười.

Mama Jung đáp lại nụ cười và cử chỉ tay bà, yêu cầu Tiffany để uống. Tiffany gật đầu và ngớp một ngụm nhỏ của thức uống thơm. Cô cảm thấy tốt hơn mười lần.

“Hmm..nó ngon quá. Cảm ơn mẹ.” Tiffany nói, mỉm cười cho đến khi đôi mắt không còn nhìn thấy được gì.

Julia cười khúc khích trước khi buông ra một tiếng thở dài nhỏ. Và sau đó là một sự im lặng bao trùm lấy họ.

“Vậy hai đứa đang chiến tranh hả?” Bà đột nhiên hỏi. Tiffany tạm dừng nhấm nháp đồ uống của mình và đặt cái cốc xuống vàn xuống một cách nhẹ nhàng.

“chúng con.. không.” Tiffany nói với giọng điệu của một đứa trẻ lên 5 có thề phát hiện ra rằng cô ấy đang nói dối.

Julia thở dài lần nữa, nhưng to hơn lúc nãy khi cô buông gánh nặng trên vai mình xuống.

“Con biết Tiffany, Jessica.. con bé nó thừa hưởng rất nhiều thứ từ ta. Ý ta là những đặc điểm, Gen.” Bà nói, như giới thiệu một khía cạnh gây tò mò.

"Con bé thừa hưởng vẻ bề ngoài của ta, tài năng của ta và rất nhiều nhiều điều tốt nhưng .. con bé cũng được thừa hưởng một số những điều xấu từ ba và ông nội của nó." Bà nói trước khi buông  ra một tiếng cười nhỏ. Tiffany nhìn bà thấy lạ.

“Giống như đặt cái tôi mình lên trên hết, gen ghen tuông, hoặc khó kiểm soát và gen sở hữu và con bé cũng.. gen dễ nổi nóng..” Julia nói trước khi nhìn Tiffany.

“Khi ta có Jessica, chồng ta và ta đã cải nhau nhiều hơn điều này.. mọi thứ.Đó là bởi vì cái tính ghen tuông của ta nhưng.. nó thật sự chẳng có gì hết..” Bà dừng lại và nhìn xuống khi bà tưởng tượng đến một quá khứ đau khổ.

Bà nhìn lên và mỉm cười trước khi tiếp tục, ".. nhưng nó diễn ra trong khoảng 3 tuần thôi. Chúng ta đã không nói một lời nào với nhau thậm chí khi chúng ta sống cùng trong một nhà và chia sẻ cùng chiếc giường. Thật là khủng khiếp, đặc biệt là khi ta mang tthai Jessica được 7 tháng. "

"Ta  trẻ hơn nhiều vào thời gian đó, vì vậy ta có niềm tự hào còn lớn hơn đỉnh Everest và Mike đã .. rất dễ nổi nóng. Bất cứ khi nào ông ấy cố gắng để nói chuyện với ta, ta đều bỏ qua ông ấy và sau đó ông ấy đã điên lên và bắt đầu nói rất nhiều điều gây tổn thương. Ông ta thậm chí còn xúc phạm gia đình ta. "

Tiffany không thể không có liên quan đến câu chuyện của người con gái lớn của Papa Mike. Có lẽ đó là mục đích duy nhất để câu chuyện của bà được kể sau tất cả.

“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Tiffany hỏi, tò mò.

Julia ngả người lên trên ghế và nhìn lên trần nhà như thể có một màn hình đang chiếu lại quá khứ của cô ở đó.

“Ta đã bỏ qua. Ta xin lỗi ông ấy và chúng ta bù đắp cho nhau. Nhưng từ đó trở đi, ta trở thành một con người như ta bây giờ. Một chút ít Jung, một chút nhiều hơn Julia, Con biết ta có ý gì không?” Bà nói.

Tiffany nhún vai và nhấp một ngụm thức uống của cô. Món chocolate nóng đã nguội lạnh khi câu chuyện được kể.

"Thành thực mà nói, ta đã bị sock khi Jessica nói  với ta về việc là một người đồng tính. Ta đã cố gắng để chấp nhận nó, và nó đã rất khó khăn. Nhưng con, Tiffany, làm cho tôi thực hiện quyết định của ta dễ dàng hơn nhiều. Ta chỉ có thể chấp nhận nó, nếu đó là con. "Bà tiếp tục. Tiffany cố gắng để nhấm nháp một ngụm sô cô la nóng của mình nhưng sau đó cô nhận ra rằng cô đã uống hết tất cả.

Julia đưa tay mình tới trước và nắm chặt lấy tay Tiffany và nói, “ Honey, nó ổn thôi khi con là người nói xin lỗi trước. Ta biết không dễ dàng gì để giải quyết một người họ Jung, nhưng.. ta hy vọng con sẽ không bỏ cuộc.”

**

"Em cần phải hỏi anh vài chuyện." Hara nói với anh trai mình.Cô đang chú ý đến anh kể từ khi ăn tối và điều đó làm cho Hyunjoong  lo lắng. Sau tất cả, anh đã làm vài chuyện sau lưng cô mà cô sẽ không thể vui mừng về nếu cô phát hiện ra.

"Oh, thật ư?" Hyunjoong  hỏi khi anh cố gắng che giấu sự lo lắng của mình bằng cách nhấp vào đường link  ngẫu nhiên trên Sony Vaio màu đen của mình. Đột nhiên anh chơi FarmVille trên facebook và thậm chí đạt level 3, cơ thể của anh đang được lái tự động.

Hara gật đầu, với do dự và hứng thú tất cả trộn lẫn với nhau thành một. Cô bắt chéo hai tay mình khi cô tiếp tục để trên bụng mình nằm trên giường anh mình.

"Em cần ý kiến ​​của anh về.. điều này." Cô nói trước khi đứng thẳng lên và di chuyển gần hơn tới người anh đang ngồi ở bàn làm việc và nhìn chăm chú vào màn hình, nơi có những con gà và cây trồng.

“Anh đang bận bây giờ, Hara ah.” Anh nói khi anh nhấp chuột ngẫu nhiên làm như thể  nghe có vẻ anh đang bận.

Hara nhìn vào màng hình và lắc đầu.

“Bận trồng cây bông trên nông trại của anh phải không?” Cô hỏi nghi ngờ. Cả hai phá lên cười.

Hyunjoong thở dài và quay lại với em gái mình, anh không muốn bị buộc tội là người anh trai bỏ rơi cô em gái duy nhất của mình. Anh bắt chéo hai tay của mình và hằng giọng.

“Chính xác là, anh đang trồng đậu nành. Bông vải phải 3 ngày nữa mới thu hoạch và anh không thể chờ lâu hơn để tiết kiệm tiền  để mua một con bò sữa.” Anh nói như thể đó là vấn đề kinh doanh nghiêm túc.

Cô em gái phá lên cười, cô phải thừa nhận rằng nổ lực dở tệ của anh trai mình trong bộ phim hài có thể thỉnh thoảng gây một chút thú vị.

“Em có thể cho anh một con bò sữa nếu anh muốn, là một món quà trong game. Trang trại của em khá rộng đó nha.” Cô trả lời khi cô là một người chơi đã lâu.

Hyunjoong  mỉm cười và vỗ nhẹ nhàng lên đầu em gái mình. "Liệu em có thực sự làm điều đó cho anh không? Hãy cho anh một cái gì đó mà anh thực sự muốn gì?" Anh nói, giọng của anh nghe có vẻ nghiêm túc nhưng cũng không.

Hara mỉm cười và gật đầu, “Dĩ nhiên em sẽ tồi. Anh là anh trai em mà, và em yêu anh.Em có thể cho anh 10 con bò sữa nếu anh muốn.”

Hai anh em phá lên cười khi tưởng tượng đến nông trại ảo của họ  với những con bò đột nhiên xuất hiện. Nó sẽ là CowVille.

“Okay vậy, em muốn hỏi anh cái gì nào?” Anh hỏi khi anh ngã lưng lên chiếc ghế gọn nhẹ, trông có vẻ thoải mái hơn lúc này.

Hara mỉm cười, nhưng cô không nói bất cứ điều gì. Mặc dù cô trông có vẻ như cô muốn nói một vài điều gì đó. Hyunjoong có thể đoán được một điều duy nhất.

“Có phải em gây rắc rối và muốn anh giúp em giải quyết mà không nói với ba và mẹ lần nữa đúng không?” Anh hỏi, lo lắng.

Biểu hiện của em gái anh thay đổi và cô bắt đầu nhăn nhó như một đứa trẻ bị mất kem vì một đứa khác lớn hơn. Hyunjoong cười khúc khích.

“Em không! Em lớn rồi! Em không thường gây chuyện bây giờ nữa!” Cô phản đối.

“Well Anh mừng vì Hara của chúng ta bây giờ cũng lớn rồi. Vậy điều bí ẩn gì mà Hara lớn lên muốn hỏi anh nào?” Anh hỏi, cố gắng làm em gái mình cười lần nữa. 

 Hara toét miệng cười trước khi đánh nhẹ vào đầu anh trai mình bằng một cái gối.

“Well, oppa, em nghĩ về làm ‘chuyện đó’ với Sooyoung tối nay. Anh nghĩ sao?” Cô nói khuôn mặt hồng lên như  da của Patrick Star.

Lời tuyên bố đó đã có ảnh hưởng tới Hyunjoong. Khuôn mặt anh trở nên tái nhợt, hai tay đang run lên và anh tạm thời tắt tiếng. Căn phòng cảm thấy lạnh hơn như nhiệt độ giảm xuống  một vài độ.

“Em đã nghĩ đến chuyện này một thời gian rồi. Ý em là, chúng em đã hẹn hò với nhau cũng được một khoảng thời gian. Không phải là em vội vàng với chuyện đó hay là cái gì.” Hara nói, hy vọng anh trai mình sẽ không đánh giá cô vì mục đích của cô.

Hyunjoong vẫn câm lặng, và có thể là bị tê liệt nữa vì anh không di chuyển một inch nào hết. 

“Và vì đây là lần đầu tiên anh sẽ không phải lo lắng nếu em có bị loại bỏ. Vì vậy yay!” Hara tiếp tục, hy vọng làm anh phản ứng với bất cứ điều gì cô nói.

Hyunjoong đóng băng như một con cá sống trong tủ lạnh chờ chết trong bất kì giây nào. Anh cảm thấy sức ép đau đớn không miêu tả được trên ngực mình như thể có một cái gì đó nặng 10 tấn đè lên vậy.

“Uh.. không. Anh không nghĩ đó là một ý kiến hay.” Anh nói sau một lúc im lặng kéo dài. Hara đã shock; cô đã hy vọng là anh trai mình sẽ ủng hộ nhiều hơn.

“Tại sao?” Cô hỏi, thất vọng.

“Bởi vì.. em ấy có thể không sẵn sàng cho việc đó. Anh chỉ không muốn em tạo áp lực vì chuyện đó lên em ấy. Có thể em nên nói chuyện với em ấy về lần đầu tiên.” Anh lý luận.

“Nhưng-nhưng cậu ấy có thể cũng muốn việc đó nhiều như em muốn! Anh sẽ không bao giờ biết được nếu anh không thử, đúng không?” Hara nói, buồn bã.

 “Yeah, nhưng..

“Thôi đủ rồi. Em không biết tại sao em lại kể chuyện lần đầu tiên này với anh. Đây là lý do tại sao em luôn muốn có một chị gái.” Hara nói trước khi đứng dậy khỏi giường anh.

“Hara, đợi đã.” Hyunjoong nói khi anh nắm lấy tay cô.

"Cảm ơn vì sự quan tâm của anh, nhưng em nghĩ rằng em có thể xử lý chuyện này một mình em." Hara nói trước khi rời khỏi anh trai mình. Hyunjoong  nhìn chằm chằm vào cửa khi em gái của mình đóng cửa lại. Vì một số lý do gì đó anh cảm thấy rằng anh có thể bị mất một cái gì đó mà anh không bao giờ có. Anh phải làm một cái gì đó, ngay bây giờ.

** 

Tiffany đã đứng trước phòng cô gái trong gần 15 phút. Cô đã suy nghĩ khi cô đi trở lại và xem liệu cô có nên vào phòng hay không, căn phòng, nơi Jessica cũng ở trong đó.  Cô nắm cái nắm cửa và sau đó là xoay nó. Tay cô ấy đã bị tê cứng vì lặp đi lặp lại cùng một hành động trong 2 phút một lần. Cô thực sự muốn nói chuyện với Jessica và cho cô ấy biết tất cả mọi thứ cô cảm thấy vào tối nay, cô cũng muốn xin lỗi Jessica vì những lời nói gay gắt của cô trước đó và nó chỉ có thể chỉ được thực hiện thông qua một cuộc trò chuyện thực sự. Họ đang có một kỳ nghỉ và cô đã quyết định kết thúc cuộc chiến tranh của họ tối nay và cần phải đòi cô ấy làm nóng mình lên. Sau khi ổn định tâm lý mình lại và thậm chí nói một lời cầu nguyện, cô thở ra to và xoay nắm cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, nó không bị khóa.

Tiffany từ từ đẩy cánh cửa mở và bước vào phòng. Không lâu sau cô tìm thấy những người cô muốn tìm kiếm, Jessica. Cô ấy đang ngồi ở bên mép giường, nhắn tin với điện thoại của cô ấy và mặc dù cô ấy biết có một người khác đã bước vào phòng, cô ấy làm như mình không quan tâm.

Cô gái tóc đen không biết mong đợi điều gì từ vợ chưa cưới của cô. Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt cô ấy, trống rỗng  giống như một màn hình máy tính mà không có CPU. Tiffany đi đến gần hơn với cô ấy, mỗi bước chân cảm thấy nặng nề hơn như có một quả bóng và dây xích nối với nhau buộc vào mỗi bên chân của mình. Sau những gì nó có vẻ như  những năm ánh sáng dài, cuối cùng cô cũng đếnbên Jessica và đứng trước cô ấy, cô tập hợp sức mạnh và những lời đúng để bắt đầu cuộc trò chuyện của họ.

Jessica vẫn giữ im lặng, vẫn bấm các nút trên điện thoại của mình như cô ấy gõ một bài tiểu luận 5 trang trên đó. Cô bắt chéo hai chân mình và thậm chí không bận tâm xem vợ chưa cưới của mình đang nhìn chằm chằm vào mình thêm gần một năm như ánh sáng khác.

“Jessica, chúng ta cần nói chuyện.” Tiffany nói sau khi hít một hơi để lấy thêm cho mình sức mạnh.

Tiffany đã biết sẽ có cảnh phớt lờ như thế này cô sẽ có thể nói chuyện với cái tường lần nữa, nhưng cô ngạc nhiên, Jessica đã nhìn lên.

“Tớ không có tâm trạng để nói chuyện.” Cô nói lạnh lùng.

Tiffany chế giễu, “Cái gì?”

Jessica đứng dậy và nhìn cô ấy trước khi đ ra phía cửa.

“Xin lỗi?!” Tiffany nói, gần như hét lên.

“Cậu không nghe mà.” Jessica nói trước khi ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang.

Tiffany chế giễu một lần nữa và chạy đến cánh cửa để nhận được cái nhìn thoáng qua của vợ sắp cưới thất thường của mình đang đi bộ xuống cầu thang.

“Tớ sẽ đợi cậu trong phòng. Không có gì lâu đâu.” Cô nói trước khi cô gái tóc vàng biến mất sau bức tường.

Mỉnh sẽ không bỏ cuộc.

**

“Em có thấy Sooyoung không?” Hyunjoong hỏi Sunny trông có vẻ mệt mỏi. Cái nhìn của cô gái nhìn chằm chằm vào anh làm  phải nuốt chửng xuống.

“Điều gì khiến anh nghĩ rằng em biết cậu ấy ở đâu? Em không phải mẹ cậu ấy! Tại sao tất cả mọi người, đột nhiên mất tích ngày hôm nay vậy?! Em đã bỏ ra 3 giờ để tìm kiếm Tiffany ở trung tâm thành phố trước khi thấy cậu ấy đã về nhà! Một người 16 tuổi đã tìm thấy cậu ấy! Bây giờ em mệt mỏi và em chỉ muốn đi ngủ thôi! Đừng hỏi em về một cô gái mất tích khác!"Cô rít lên với hỗn hợp các câu hỏi và báo cáo với rất nhiều sự giận dữ.

Hyunjoong  lùi lại vài bước và đưa tay lên trong thất bại. "Được rồi, được rồi, anh sẽ tự tìm em ấy một mình. Hãy nghĩ đi."

Sunny cho ông một cái nhìn chế giễu đáng yêu trước dậm chân lên cầu thang.

"Cậu ấy càu nhàu  khi cậu ấy mệt mỏi. Em hy vọng anh hiểu "Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Một cô gái không –cao-lắm  đang mỉm cười khi cô ấy đang cầm hai cốc sữa ấm trong tay. Cô ấy trông giống như một con gia tinh.

“Được mà.” Hyunjoong nói, mỉm cười.

 Taeyeon cúi đầu với anh trước khi đi lên lầu.

“Ah, đợi đã.” Cô nói, dừng lại sau ba bước chân lên cầu thang và quay lại.

"Yes?" Hyunjoong  hỏi khi họ nhìn nhau, hướng mắt ngang nhau. Cô ấy hiện đang cùng chiều cao với anh. Anh đã bị sock khi nhìn thấy sự lớn lên trong Taeyeon trong một vài giây và suy nghĩ về uống sữa trước khi nhận ra rằng cô gái đang đứng trên cầu thang. Nó không phải là sữa.

"Nếu anh đang tìm Sooyoung, cậu ấy đang ở  trong môi trường sống tự nhiên của cậu ấy đó."Cô nói, nhưng Hyunjoong  vẫn không thể hiểu ra những gì cô nói.

“Nhà bếp.” Taeyeon tiếp tục trước khi cười khúc khích vì câu nói đùa của chính mình.

Hyunjoong mỉm cười với con gia tinh thú vị và gật đầu, “Cảm ơn.”

“Sao anh không tìm Seohyun thay vì cậu ấy?” Taeyeon hỏi, tò mò.

Anh buông ra một vài tiếng cười lo lắng trước khi trả lời, “Anh chỉ có vài chuyện muốn nói với Sooyoung, tất cả chỉ vậy thôi.”

Taeyeon nhìn anh và gật đầu, “Oh. Well, em cần đưa sữa cho vợ em, hoặc là nó sẽ nguội mất. Good night, oppa.”

“Yeah chắc rồi, good night.” Anh nói, mỉm cười ấm áp.

Không mất nhiều thời gian để anh đến được nhà bếp với những bước dài của mình sau khi Taeyeon rời đi. Anh vào nhà bếp và cô ấy ở đó, Sooyoung nuốt hết  một miếng bánh quả việt quất vào miệng.

“Oh, oppa.. Anh vẫn chưa ngủ hả?” Cô hỏi, nhìn có vẻ tội nghiệp vẫn đang ăn món tráng miệng.

Hyunjoong mỉm cười trước khi ngồi xuống  nhìn cô gái đang cố gắng để lau phần còn lại của mẩu bánh quanh miệng mình với khăn ăn. Cô lo lắng, anh ấy có thể nói. Cô chỉnh lại mái tóc của mình và lau sạch miệng ngay cả khi anh đã ở phía trước của cô. Nỗ lực của cô quá dễ thương đến không chịu được.

“Eh?” 

“Em còn sót một chỗ.” Anh nói trước khi đặt chiếc khăn ăn của cô xuống và chắc chắn làm trông cô tốt.

Hyun Joong đặt tay mình lên phía trước và nhẹ nhàng lau một mảnh nhỏ của mẫu bánh quả việt quốc trên cằm cô ấy.  Ông tự hỏi làm thế nào nó thậm chí ở đó nhưng vì Sooyoung thì nó cũng là dễ hiểu thôi. Sooyoung có thể cảm thấy cơ thể mình nóng lên khi anh chạm vào mặt cô, nếu cô cầm một khối đá trên tay có lẽ nó sẽ tan chảy chỉ trong một giây.

"Cảm ơn." Cô nói sau khi anh đã giúp lau cằm mình. Cô nhìn xuống, bối rối. Và cô  biết điều đó không chỉ là vì cái bánh.

Hyun Joong  đang nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình, khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu. Cô cố gắng để giải quyết hết chiếc bánh của mình nhưng cô đã không còn thấy thèm ăn nữa. Anh làm cô căng thẳng.

“Có vài chuyện anh muốn nói với em.” Anh đột nhiên yêu cầu, giọng anh chậm và nhẹ nhàng như thể chỉ có một mình Sooyoung mới có thể nghe anh nói.

Sooyoung đặt  cái muỗng của mình xuống cái dĩa có chứa một nửa miếng bánh quả việt quốc còn lại của cô trước khi nhìn vào anh và mỉm cười.

"Chắc chắn rồi. Có gì vậy? "Cô ấy hỏi, tò mò. Cô chắc chắn có rất nhiều điều cần được thảo luận sau những gì đã xảy ra trước đó vào buổi tối.

Hyun Joong nuốt xuống, giống  như anh đang cố gắng để loại bỏ một khối khổng lồ nước bọt trong cổ họng mình. Anh trưng ra với cô một nụ cười yếu ớt với một nỗi buồn mờ nhạt và niềm hy vọng trong mắt anh làm cô cảm thấy như đang giữ anh trong vòng tay cô giống như một em bé và im lặng không khóc.

"Sooyoung  ah .." Anh tạm dừng lại. Sau đó, Anh nắm lấy tay cô. Họ đan những ngón tay lại với nhau gần như ngay lập tức giống như những người yêu xa nhau một thời gian dài. Anh cắn môi và nhìn vào mắt cô ấy.

 “Anh yêu em.”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro