113 ->117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113: Lại một khúc trầm luân

Anh nói, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng vĩnh viễn đừng rời bỏ anh.

Lời vừa đến khóe miệng, Lộc Hàm  bị ý nghĩ này làm cho cứng họng, cậu biết một khi nói ra, Ngô Thế Huân  sẽ phản ứng khiến cậu không cách nào tiếp nhận.

Mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn…

Một cơn gió nhẹ đi qua, thổi tung tóc cô.

“Muốn nói gì? Hử?” Ngô Thế Huân  vuốt lại tóc cậu, giọng nói cưng chiều.

Đột nhiên, Lộc Hàm  không biết phải nói tiếp thế nào, cậu khẽ nghiêng mặt sang một bên không dám tiếp tục nhìn anh, cậu chỉ sợ mình không nhịn được nhào vào ngực anh mà khóc nức nở, cậu hít mũi một cái rồi thản nhiên nói: “Không có gì, anh đưa em về đi”

“Ừ” Ngô Thế Huân  có một linh cảm mãnh liệt là chuyện xấu, nhưng Lộc Hàm  không muốn nói, anh sẽ không hỏi, anh không muốn buộc cậu làm bất kỳ điều gì cậu không muốn, trừ chuyện… rời bỏ anh.

Đưa Lộc Hàm  về nhà, Ngô Thế Huân  lưu luyến không muốn rời, anh biết Lộc Hàm  không muốn giữ mình lại, thôi được, anh sẽ cho cậu chút không gian riêng.

Đến khi Lộc Hàm  đóng cửa lại, Ngô Thế Huân  mới từ từ rời đi, xuống dưới tầng, anh lấy điện thoại gọi Lôi Ảnh.

Bên kia………….

Xán Liệt theo lệnh đưa Bạch Hiền về nhà, dọc đường đi hai người đều ngượng ngùng

“Anh….”

“Em…”

Như không hẹn mà gặp lại cùng nhau mở miệng, rồi lúng túng cùng cười, Xán Liệt bảo “Em nói trước đi”

“Ừm… Không sao, em quên mất rồi.” Bạch Hiền cúi đầu, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn lên đùi. Từ sau tối hôm qua, cậu không tự tin đối mặt với Xán Liệt nữa, luôn đỏ mặt khiến cậu khó chịu.

“Ừ… anh định hoi, em có đói bụng không?” Xán Liệt tay cầm lái đầy mồ hôi, anh cũng không biết làm sao, lúc này chỉ thấy lúng túng.

Nghe thấy câu này, Bạch Hiền nở nụ cười, ngước mắt nhìn Lôi Ảnh: “Chúng ta vừa ăn rồi mà.” Cũng không đổi được đề tài sao? Ngốc thế.

Thôi rồi, anh căng thẳng đến nỗi ăn nói không mạch lạc được, đúng là họ còn vừa ăn cơm với nhau, sao lại còn hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.

Đang lúc Xán Liệt không biết phải làm sao thì điện thoại đổ chuông, như chết đuối vớ được cọc, vội vàng nghe điện thoại: “Alo, thiếu gia” Không biết Ngô Thế Huân  bên kia nói gì, lông mày Xán Liệt nhíu lại sau đó tả lời: “Vâng, được, tôi hiểu rồi”

Cúp điện thoại, anh liếc nhìn Mạc Nhan, sau đó nhìn về phía trước: “Đến nhà rồi, em vào đi”. Xe này đi không thể chậm hơn, vốn chỉ mất nửa tiếng, Xán Liệt đi mất một giờ.

Bạch Hiền gật đầu xuống xe, xoay người khom lưng nói với Lôi Ảnh: “Đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại”. Nói xong chưa kịp quay đầu đã chạy vào trong nhà.

Xán Liệt nhìn theo bóng lưng đang chạy trối chết mỉm cười, một câu nói quan tâm hiến lòng anh lâng lâng, nổ máy đi về phía nhà Lộc Hàm .

Lúc Xán Liệt đến nơi, Ngô Thế Huân  đang đứng ở bên đường nhỏ hút thuốc, Xán Liệt cho xe dừng ngay bên cạnh, Ngô Thế Huân  mở cửa xe ngồi lên.

“Xán Liệt, điều tra giúp tôi một người”. Ngô Thế Huân  vươn người về đằng trước, nói nhỏ bên tai Lôi Ảnh, nghe xong Xán Liệt gật đầu nổ máy xe rời đi.

3 ngày sau

Xán Liệt cầm hóa đơn điện thoại đi vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân , đưa ra trước mặt anh: “Chủ tịch, đây là thứ anh muốn”. Lúc nói chuyện, thần sắc cũng không được tốt, anh biết thế nào cũng sắp có giông bão.

“Là cậu ấy?...”Ngô Thế Huân  lẩm bẩm như tự nói với mình, lông mày chụm lại nhìn số điện thoại 3 ngày trước.

“Chủ tịch… Còn có việc này, tôi không biết có nên nói hay không?” Xán Liệt vẻ mặt hơi nghi ngại, do dự không biết có nên nói không.

“Nói đi” Ngô Thế Huân  lạnh lúng nói một câu khiến Xán Liệt không thể im lặng, anh đi tới bên cạnh ghé vào anh Ngô Thế Huân  thì thầm. Những lời này khiến Ngô Thế Huân  chần chừ nhìn anh, anh gật đầu lại.

“Đừng nói cho ai biết, mình tôi biết là được rồi” Nói xong, anh vò hóa đơn điên thoại ném vào thùng rác, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

“Chủ tịch, cục quy hoạch gửi thông báo tới, thứ 7 tuần sau tổ chức đấu thầu, anh nhất định phải tham gia” Thư ký vừa định vào phòng Ngô Thế Huân  thì thấy anh mở cửa đi ra, cậu vội vàng cầm tập văn kiện và bút cho Ngô Thế Huân  khẩn cấp nhờ anh ký tên.

Ngô Thế Huân  không có biểu cảm gì, nhận lấy bút, rồng bay phượng múa ký tên sau đó đưa lại cho thư ký: “Tôi biết rồi, thông báo cho các phòng chuẩn bị sẵn sàng, lần đấu thầu này không được thất bại”

“Vâng” Thư ký nhận lấy văn kiện, sau đó trở lại vị trí bắt đầu truyền lệnh chủ tịch.

“Thiếu gia, có vẻ lần này Hứa Thị cũng tham gia đấu thầu, anh cảm thấy…” Vào thang máy, Xán Liệt băn khoăn hỏi.

“Không phải lo lắng, chỉ cần tôi muốn có, không ai có thể tranh giành”. Một lời như đinh đóng cột, anh chính là như vậy, trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, có thể đi được đến ngày hôm nay, đứng ở vị trí này, có thể nói, anh căn bản không có đối thủ, có một số việc anh không muốn làm, nhưng một khi anh đã để mắt tới, đối thủ sẽ chết thảm.

Điều này, Hứa Cần Dương cũng biết rõ.

Hứa Cần Dương ngồi trong phòng làm việc, nhìn công văn mời đấu thầu, giao phó cho các phòng chuẩn bị còn anh hơi bất an ngồi trên ghế hút thuốc.

5 năm một lần cục hoạch định quốc gia kêu gọi đầu tư, đây không phải vì tiền mà tham gia, chủ yếu là mua danh, lần trước, bị Ngô Thế Huân  chiếm đoạt, lần này không thể thua tiếp, sau 5 năm phát triển, Hứa Cần Dương hiện tại hoàn toàn đủ năng lực chống lại Ngô Thế Huân  nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngại, dập tắt điếu thuốc, anh nhấc điện thoại lên.

“Tôi muốn gặp cậu, chỗ cũ” Cúp điện thoại, Hứa Cần Dương lười biếng tựa vào ghế salon, khóe miệng tạo thành một nụ cười bí hiểm.

Trong căn phòng mờ tối, Thiên Mộng Tuyết nghe điện thoại xong lập tức chạy tới, cậu vừa vào cửa liền nhìn thấy Hứa Cần Dương vẫn như mọi ngày ngồi trên ghế salon đang cười nhìn mình.

“Tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi, tôi không có thời gian ở cùng với anh”. Thiên Mộng Tuyết vứt túi lên giường, khoanh tay trước ngực đứng cách ghế salon không xa nói với Hứa Cần Dương.

“Chậc chậc, chưa gì đã muốn phủi sạch quan hệ với tôi rồi sao? Thiên Mộng Tuyết, cậu là ả đàn bà không có lý trí.” Hứa Cần Dương đứng lên, đôi tay nhét vào túi quần, đùa cợt với Thiên Mộng Tuyết.

“Có nói hay không? Tôi có lý trí hay không khỏi cần anh nhắc nhở, quan hệ của cúng ta là đôi bên cùng có lợi thôi, thế nào? Chẳng lẽ anh không bỏ được tôi? Hơn nữa… anh nghĩ tôi thế nào?” Thiên Mộng Tuyến đưa ngón tay ngọc ngà cởi 2 cúc áo ngực của Hứa Cần Dương để lộ ra bộ ngực kiện tráng hoàn mỹ, đưa tình khiêu khích anh.

“Những lời này tôi nên hỏi cậu mới đúng chứ? cậu đang ở đây… câu kéo tôi à?” Hứa Cần Dương tóm tay Thiên Mộng Tuyết, tay kia đột nhiên ôm ngang eo, kéo cậu lại sát mình, cười xấu xa với cô.

Thiên Mộng Tuyết biết mình không phải là đối thủ của Hứa Cần Dương, vì vậy giễu cợt cười, khẽ đẩy anh ra hỏi: “Nói đi, tôi biết anh hôm nay tìm tôi không phải vì chuyện ‘này’.

“Cô nói không sai, vẫn còn có đầu óc.” Hứa Cần Dương cười cợt nhả, lùi về sau ngồi trên ghế salon, cầm ly rượu đỏ sóng sánh uống một hớp rồi nhìn Thiên Mộng Tuyết nói: “Giúp tôi một việc”

“Giúp anh một việc?” Thiên Mộng Tuyết nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, Hứa Cần Dương và Ngô Thế Huân  là hai kẻ đối đầu, chuyện này ai cũng biết, ban đầu Hứa Cần Dương tìm được cậu, chỉ cho cậu thấy Ngô Thế Huân  và Lộc Hàm  ở cùng nhau, bị choáng váng đầu óc nên mới làm ra chuyện như vậy, lúc này, Hứa Cần Dương lại đương nhiên nhờ cậu giúp anh làm việc, đầu óc anh ta bị hỏng rồi sao? cậu vẫn còn là người của Ngô Thế Huân .

“Dĩ nhiên, có cần thiết phải kinh ngạc đến thế không?” Hứa Cần Dương nhún nhún vai, mặt không hề để ý, nhàn nhã nói.

“Chuyện gì?” Thiên Mộng Tuyết hỏi, vẻ mặt khinh thường ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.

“Copy lại đề án đấu thầu của Ngô Thế Huân  cho tôi”. Anh làm việc cũng không thích lề mề, cũng không thích đánh một trận hòa, anh có đầy đủ khả năng khiến Thiên Mộng Tuyết đồng ý làm thay anh chuyện này.

Thiên Mộng Tuyết nghe xong quả nhiên giật mình nhảy dựng: “Anh điên rồi! Đừng có mơ! Tôi không giúp được anh chuyện này” Thiên Mộng Tuyết nhìn vẻ tự tin của hắn trong lòng sợ hãi, người đàn ông này quá kinh khủng, cậu đã làm những gì lại đi chọc vào Hứa Cần Dương.

“Hô? Là tôi mơ sao? Vậy tốt thôi, cậu không làm, tôi cũng không miễn cưỡng.”

Hứa Cần Dương có thể thoải mái bỏ qua cậu như vậy khiên cậu bất an, nghi hoặc nhìn Hứa Cần Dương, cậu nói: “Chỉ đơn giản thế thôi sao?”

“Ha ha, cậu thật thông minh, làm sao bây giờ? Tôi hình như không bỏ được cậu rồi.” Hứa Cần Dương kéo tay Thiên Mộng Tuyết, lôi cậu ngồi lên đùi mình, sờ điều khiển trên ghế salon, ấn về phía TV: “Xem cái này chút nhé” Anh quay đầu Thiên Mộng Tuyết đang nhìn ra chỗ khác về phía TV.

Trong màn hình TV, một cảnh tượng không chịu nổi, còn có tiếng rên rỉ của cậu, cậu đau nhói, sớm đã nghĩ Hứa Cần Dương không phải dạng vừa, nhưng không nghĩ được hắn lại ghi lại toàn bộ những cảnh giường chiếu của bọn họ.

“Tắt đi” cậu không muốn nhìn nữa, cả thân người run rẩy vì sợ, cuối cùng cậu đã tự phá hủy bản thân, phá hủy thân thể cũng phá luôn cả danh dự của mình.

Lúc này, cậu có lựa chọn thế nào thì Hứa Cần Dương cũng sẽ khiến cậu tan xương nát thịt.

“Thật ra thì… rất đẹp mắt, cậu không thấy thế sao? cậu biểu diễn khá lắm, Ngô Thế Huân  mà nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.” Lời uy hiếp của hắn trần trụi, cậu không còn sự lựa chọn nào khác, bằng không cuốn băng này sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Ngô Thế Huân .

Cô làm được không? Đôi tay run rẩy bóp chặt, khớp xương trắng bệch, móng tay bặp vào thịt đau nhói. Sắc mặt Thiên Mộng Tuyết trở nên trắng bệch, môi run run đáp ứng: “Tôi đồng ý! Nhưng… anh phải đưa toàn bộ đống băng đĩa này cho tôi.”

Cô không tự cướp đoạt, vì cậu biết, nếu Hứa Cần Dương cho cậu xem cái này, nghĩa là hắn đã sao ra một bản, cậu bắt mình tỉnh táo để đàm phán với hắn.

Hứa Cần Dương có được điều mình muốn vỗ vỗ vào má Thiên Mộng Tuyết: “Thế này mới ngoan. Thật ra thì… Ngô Thế Huân  vẫn luôn không thèm sờ đến cậu phải không? Bởi vì… cậu rất chặt?” Những lời khó nghe vang bên tai Thiên Mộng Tuyết, cậu trừng mắt trước tên khốn kiếp, cậu hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức.

“Tôi quả nhiên đoán không sai, chậc chậc, tốt lắm, cho cậu 5 ngày, đủ chứ?” Hứa Cần Dương cười cợt, khẽ đẩy Thiên Mộng Tuyết, hắn xoa xoa mông cậu rồi bắt đầu trượt xuống.

Sỉ nhục! Hưng phấn! Hai loại cảm giác mâu thuẫn ập vào đầu Thiên Mộng Tuyết, Hứa Cần Dương đang khiêu khích cậu, cậu có cảm giác đôi tay không an phận của hắn cách một lớp tất mỏng đang kích động phần nhạy cảm của mình.

“Chậc chậc, quả nhiên là 騒, nhìn xem,nước nhiều thế này.” Hắn rút tay ra, nhẫn tâm đẩy ngã Thiên Mộng Tuyết trên ghế salon, tiếp tục nhào tới.

Không có tiếng phản đối, thân thể cứng nhắc của cậu lần nữa tiếp nhận thân thể cường tráng của Hứa Cần Dương, lần này cũng không khác gì lần trước, hắn không hề thương tiếc chiếm đoạt, nhưng khác ở chỗ cậu không có cảm giác tổn thương mà lại thấy thỏa mãn mãnh liệt. 

Cổ họng Hứa Cần Dương giật giật, động tác vẫn không ngừng, hắn ngẩng đầu, con mắt khát máu nhìn Thiên Mộng Tuyết: “Nói đi, người cậu yêu là tôi! Không phải Ngô Thế Huân ”.

Thiên Mộng Tuyết biết, Hứa Cần Dương lại xem cậu như Lộc Hàm , tại sao! Tại sao tất cả đàn ông đều vây quanh Lộc Hàm , tại sao cậu đều phải đóng vai kẻ thay thế.

Cô lắc đầu, cắn chặt môi không cho phép mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng cậu càng như vậy, Hứa Cần Dương càng hành hạ cậu, hắn dừng động tác, nhẹ nhàng hời hợt cọ xát ở một nơi nào đó.

Thiên Mộng Tuyết là một người sinh lý bình thường, cảm giác đột nhiên bị rút ra khiến cậu khó xử, cậu giãy giụa cơ thể, Lộc  gắng để tiếp tục cái cảm giác hừng hực ấy, nhưng Hứa Cần Dương Lộc  tình không để cậu được như ý, hắn vẫn hung hăng nhìn cậu bằng ánh mắt say mê: “Nói mau! Nếu không, tôi hành hạ cậu đến chết”. Vừa nói hắn vừa cầm một ly rượu đỏ trên khay tưới lên người cô.

Bị lạnh đột ngột, Thiên Mộng Tuyết kêu a lên một tiếng, cảm giác lạnh vừa có thể hóa giải vừa khiến cậu đau khổ.

“Đừng”. Thiên Mộng Tuyết cảm thấy đầu lưỡi mềm mại liếm trên cơ thể khiến cậu co quắp, hắn Lộc  ý, hắn muốn dùng cách này hành hạ cậu, để cậu phải thừa nhận mình chính là kẻ buông thả.

“Đừng? Vậy cầu xin tôi…!Mau!” Hứa Cần Dương nói xong tiếp tục liếm trên người cậu, từng chỗ, từng chỗ thưởng thức hương vị rượu đỏ.

“Đừng! Đừng! Anh thả tôi ra đi! Hứa Cần Dương! Đừng đối xử với tôi như vậy.” Thiên Mộng Tuyết không cách nào nói lời trái với lương tâm, bởi vì Hứa Cần Dương xem cậu như Lộc Hàm , điều này khiến cậu càng nhục nhã, cậu không cần, không muốn làm vật thay thế đi cầu xin Hứa Cần Dương.

Liếc nhìn người đàn bà vẫn còn mạnh miệng, Hứa Cần Dương tiến đến bông hồng sung mãn phía trên, nụ hoa chớm nở kia đã sớm chờ đợi hắn tới hái. Hắn hé miệng, đớp xuống mãnh liệt không hề báo trước khiến cơ thể Thiên Mộng Tuyết khẽ run lên.

“Tôi yêu anh! Tôi yêu anh! Anh đừng hành hạ tôi”. Thiên Mộng Tuyết đã rơi vào tay giặc, cậu bỏ qua cả sự kiêu ngạo cuối cùng, Lộc  nén sự chua xót, rơi nước mắt lên tiếng.

Hứa Cần Dương buông cậu ra, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Thiên Mộng Tuyết, lòng hắn không có lấy một chút thương hại, hắn không lau nước mắt cho cậu, vẫn nhìn cậu chằm chằm, hung hăng chiếm đoạt.

“Nói đi! cậu sẽ rời bỏ hắn! Sẽ đến bên tôi”. Hắn lại dùng sức một lần nữa, con mắt như sói trừng mắt nhìn cậu, lúc này hắn không thấy Thiên Mộng Tuyết, mà là Lộc Hàm .

“Á! Đừng đừng” Thân thể đau đớn như tê liệt khiến Thiên Mộng Tuyết toát mồ hôi hột, cậu không chịu nổi, Hứa Cần Dương đã nổi điên rồi, hắn thật đáng sợ, cậu lắc lư cái đầu, mái tóc như thác nước xòa trên mặt đất, cậu mở miệng cầu xin: “Tôi sẽ rời bỏ anh ta! Tôi sẽ! Sẽ đến với anh.” Thiên Mộng Tuyết muốn làm Hứa Cần Dương tỉnh lại, đành phải làm theo ý hắn, trái với lòng mình, một tia mất mát xoẹt qua tim, nhục nhã, nước mắt cậu đã ướt nhẹp ghế salon.

“Ặc…” Thấy Thiên Mộng Tuyết lại lần nữa cầu xin, Hứa Cần Dương rốt cuộc phóng ra, hắn ôm chặt cậu, như đang ôm Lộc Hàm  của hắn, ngửi mùi hương dịu dàng trên mái tóc, hắn thì thầm bên tai cô: “Anh biết ngay, em nhất định sẽ đến với anh, anh đợi em, đợi em trở lại bên anh.”

Đoạn tỏ tình này, khiến Thiên Mộng Tuyết đang nằm trong lòng hắn ngẩn người, tại sao, Lộc Hàm  luôn dễ dàng làm động lòng đàn ông, ngay cả một kẻ độc ác như Hứa Cần Dương cũng có thể nói ra những lời động tình như vậy.

Hứa Cần Dương có thể không thiếu thủ đoạn có được Lộc Hàm , nhưng hắn không dùng, hắn một mực bảo vệ cậu, một mực mong chờ Lộc Hàm  yêu hắn, cam tâm tình nguyện ở bên hắn.

Những điều này càng làm Thiên Mộng Tuyết hận cậu hơn.

Tỉnh khỏi cơn mơ, Hứa Cần Dương đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thiên Mộng Tuyết rồi xoay người ôm quần áo vào phòng tắm, trước khi đi còn ném lại một câu lạnh lùng: “Nhớ là 5 ngày”. Nói xong cũng không thèm quay đầu lại bước đi.

Thiên Mộng Tuyết lê thân thể đau nhức chậm chạp mặc quần áo, nhưng nước mắt không sao cầm nổi, thi nhau rơi.

Lộc Hàm ! cậu muốn vui vẻ, được, tôi sẽ lập tức cho cậu nếm thử hương vị như tôi ngày hôm nay! Sẽ khiến cậu cả đời nay không thể quên.

Mặc quần áo tử tế, cậu xách túi, kìm nén thân thể khó chịu, như chưa hề xảy ra chuyện gì, đi ra khỏi căn phòng mà cả đời cậu cũng không thể nào quên.

Đứng dưới vòi hoa sem Hứa Cần Dương ngẩng đầu cho nước sối vào khuôn mặt tuấn tú của mình, vẻ độc ác thâm thúy trên mặt được thay bằng nét u sầu. Mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến Lộc Hàm , hắn đều không biết phải làm sao.

Thật ra, hắn không ít hơn một lần tự hỏi mình thích Lộc Hàm  ở điểm nào, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện không còn là thích mà đã là yêu sâu đậm, một cái nhăn mày, một nụ cười, mọi cử động của cậu đều khiến tim hắn rung lên, cậu buồn cũng khiến hắn khổ sở. Yêu một người sao lại khổ như vậy, nếu có thể, hắn muốn mình sẽ không bao giờ biết đến cậu gái này.

Cầm khăn bông lau khô nước trên mặt, hắn chống tay nhìn mình trong gương, ngay cả bản thân mình hắn cũng không còn nhận ra nữa.

Choang! Tiếng kính vỡ, đấm tan khuôn mặt cười độc ác trong gương thành trăm nghìn mảnh.

Chương 114: Chủ động dâng hiến

Thiên Mộng Tuyết về đến nhà vẫn không thấy bóng dáng Ngô Thế Huân , hơi chột dạ, cậu quên cả mở đèn, đi thẳng lên tầng, rón rén vào thư phòng của Ngô Thế Huân .

Lật tới lật lui cả ngày cũng không thấy cái gì gọi là đề án đấu thầu mà Hứa Cần Dương muốn.

Vội vàng sắp xếp lại giá sách vừa lật tung sau đó cậu nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Dĩ nhiên cậu không tìm thấy bởi vì 1 tuần sau mới tiến hành đấu giá mà hôm nay cũng vừa mới được thông báo, Ngô Thế Huân  cũng đang bù đầu ở công ty chuẩn bị mới chưa về nhà.

Hôm nay anh mời cơm mấy quan chức chính phủ, một bữa cơm tẻ ngắt cùng mấy lão hồ ly, dù sao cũng đã thăm dò được giá thầu thấp nhất lần này, Ngô Thế Huân  hàn huyên qua loa rồi sai Xán Liệt tìm mấy Thiếu gia phục vụ các lão già trong những phòng được sắp xếp sẵn của Ngọc Sáng.

Ngô Thế Huân  ra khỏi nhà hàng, đưa mắt nhìn mấy lão hồ ly rời đi, thở dài ngao ngán.

“Đưa tôi về nhà.” Anh ngồi lên xe nói với tài xế. Xán Liệt còn phụ trách mấy lão hồ ly kia ở khách sạn Ngọc Sáng. Anh cảm thấy nhức đầu nên về nhà trước.

Dọc đường đi, gió táp vào mặt khiến đầu óc hơi say cũng tỉnh táo lại nhiều, lần ra giá này có tính quyết định, cũng là để tranh giành với Hứa Cần Dương, hắn lần này vụng trộm động thủ không phải là anh không biết, chẳng qua là không đáng để anh quan tâm, lão hồ ly Hứa Thiên lúc này còn đang dưỡng lão ở nước ngoài, giao công ty cho kẻ lòng lang dạ sói Hứa Cần Dương, đối với Ngô Thế Huân , so với hắn, lão già kia có vẻ dễ đối phó hơn.

“Thiếu gia, anh có vẻ không vui.” Xán Liệt chưa bao giờ nhúng vào chuyện của Ngô Thế Huân  như hôm nay, nhưng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bộ dạng gần đây của Ngô Thế Huân  khiến anh lo lắng.

Có lẽ, anh cần một người để trút bầu tâm sự, Xán Liệt tình nguyện làm kẻ lắng nghe.

“Phải… còn anh, gần đây có vẻ rất vui.” Ngô Thế Huân  gật đầu rồi xoay sang nói chuyện của Lôi Ảnh. Xán Liệt hôm nay luôn miệng cười khúc khích, bộ mặt thể hiện rõ là đang yêu, Ngô Thế Huân  phát hiện dạo này quan hệ giữa hai người có vẻ xa cách, không được như trước nữa. Ngày trước, Xán Liệt mặc dù vẫn xem anh như thiếu gia, nhưng họ rất thân thiêt, cùng ăn cơm, cùng chơi bóng. Có lẽ vì sự xuất hiện của Lộc Hàm , quan hệ của họ dần thay đổi, nhưng bây giờ, Xán Liệt hình như thích Mạc Nhan, điều này khiến cho tảng đã đè nặng trong lòng Ngô Thế Huân  như được gỡ bỏ.

“Không có gì…hihi” Bị Ngô Thế Huân  đột ngột hỏi, Xán Liệt hơi thẹn thùng lắc đầu cười khan hai tiếng, trông lại rõ ràng như thế sao? Chẳng qua là… một niềm vui bất ngờ nho nhỏ thôi. Mọi việc xảy ra tối qua giống như nằm mơ, Xán Liệt cũng không dám nghĩ, anh và Bạch Hiền lại có thể tóe lửa như vậy, cậu gái say nhè kia cứ liều mạng quấn lấy anh không chịu rời khiến anh tự nhiên phát sinh phản ứng. Bạch Hiền cũng không biết say hay tỉnh, tự nhiên lại hôn anh, nụ hôn này vừa bắt đầu, Xán Liệt cũng biết khó mà kết thúc, vì vậy… chuyện không nên xảy ra đã xảy ra.

“ha ha, anh cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện lớn cả đời được rồi”. Trước kia, Xán Liệt thích Lộc Hàm , điều này Ngô Thế Huân  cũng biết, khi đó anh vẫn chưa yêu cậu, nhưng ánh mắt Xán Liệt nhìn cậu khiến anh không thoải mái, thậm chí có khoảng thời gian giữa anh và Xán Liệt ngoài chuyện công việc không còn gì để nói với nhau nữa.

Bây giờ, anh thích người khác, Ngô Thế Huân  cũng vui vẻ thay anh.

“Không vội, chưa báo thù xong, tôi sẽ chưa làm việc đó”. Cái chết của cha mẹ mãi mãi là niềm đau đối với Lôi Ảnh, anh thề sẽ có một ngày đưa thủ phạm ra ánh sáng, tự tay lấy mạng hắn.

“Hai đối tượng này không liên quan, tôi chỉ đề nghị thế thôi, anh tự tính toán.” Ngô Thế Huân  cười, đến bây giờ, Xán Liệt vẫn đặt việc trả thù ở vị trí ưu tiên số 1, điều này anh không thể phủ nhận, có lẽ anh vẫn chưa yêu đủ sâu, trước đây anh vốn cũng có thù phải trả, nhưng sau khi Lộc Hàm  xuất hiện, anh dần dần phát hiện ra mình bị ảnh hưởng bởi sự lương thiện của cậu, trở nên bao dung, thậm chí nhẫn nhịn, nhưng kẻ nào dám mơ tưởng đến Lộc Hàm  chỉ chuốc lấy cái chết.

Xán Liệt không nói gì thêm, đăm chiêu nhìn về phía trước, không liên quan ư? Thật sự có thể thế sao?

Tất cả những gì xảy ra năm đó, đến giờ anh vẫn không thể nào quên, anh cũng từng có lúc hận cha mình, hận ông sao lại dính vào xã hội đen, làm liên lụy tới cả gia đình, tại sao không thể sống một cuộc sống bình thường, để anh không trở thành trẻ mồ côi, không có tự tin yêu ai.

Cũng chính vì điều này mà anh không dám đảm bảo lúc nào có thể an toàn, lúc nào sẽ không bị ra tay ám sát, anh không muốn dùng đôi tay dính máu ôm người mình thích, thật ra, anh thích Mạc Nhan, điều này anh mới phát hiện từ đêm qua, nhưng cũng chưa phải là yêu, anh không muốn vì một phút ngẫu hứng mà làm hại Mạc Nhan, làm hại chính mình.

Anh không muốn mình giống Ngô Thế Huân , vì tình yêu mà cả ngày bị hành hạ, không tập trung được tinh thần, đây là điều cấm kỵ nhất của anh, anh không thể bị thứ gọi là tình yêu này làm cho mê muội, bởi vì anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Ngô Thế Huân  về đến nhà, Xán Liệt cũng lập tức lái xe đi, khi anh mở cửa, phát hiện đèn chưa bật, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường về đến nhà, đèn luôn được bật sáng, Thiên Mộng Tuyết cũng không bao giờ đi ngủ sớm như vậy.

Chẳng lẽ cậu không có ở nhà?

Đóng cửa lại, anh đi lên tầng, cửa phòng ngủ khép hờ, lọt ra ánh sáng vàng ấm, Ngô Thế Huân  biết cậu ở nhà, vì vậy nhẹ nhàng bước đến cửa, nhìn qua khe cửa vào bên trong.

Cô ấy đang làm gì? Anh thấy cậu đang ngồi trước gương điên cuồng xoa bóp cổ với cánh tay. Anh tưởng cậu lại đang tự làm khổ mình, vội vã đẩy cửa sải bước đi vào: “Em làm cái gì thế?” Anh tóm tay cậu, nhìn làn da trắng nõn lộ ra khỏi chiếc khăn tắm đang quấn trên người có nhiều vết thâm, chân mày nhăn lại, sau đó buông cậu ra xoay người hít một hơi: “Đừng tự ngược đãi mình như thế.”

Thiên Mộng Tuyết không nghĩ là Ngô Thế Huân  lại đột nhiên xông vào như vậy, cậu khiếp sợ tưởng anh quan tâm đến mình, không đợi cậu mở miệng, anh lạnh lùng buông cậu ra, không muốn nhìn cậu lâu hơn xoay người bỏ đi.

Thiên Mộng Tuyết tự cười nhạo mình, ngồi trước gương nhắm chặt hai mắt: “Anh quan tâm đến em sao? Trong lòng anh vẫn còn có em sao?” Âm thanh càng nói càng nhỏ, càng nói càng nghẹn ngào.

“Mộng Tuyết… Anh…”. Vừa nói đến vấn đề này, Ngô Thế Huân  rất muốn nói thật lòng mình, xoay người thấy bộ dạng Thiên Mộng Tuyết như vậy lại không nói được gì.

Thiên Mộng Tuyết cởi khăn tắm, trần truồng đứng trước mặt Ngô Thế Huân , cậu không tin anh lại không có chút phản ứng nào với mình.

Thiên Mộng Tuyết có một vóc dáng hoàn hảo, một người đàn ông nghị lực kiên cường đứng trong trường hợp này cũng khó mà kiềm chế phản ứng. Nhưng Ngô Thế Huân  làm được, nhìn thân thể anh đã từng si mê, lúc này không một chút cảm giác, anh bình tĩnh xoay người lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào.”

“Thế Huân… Anh biết không? Em từ lần đầu gặp mặt đã thích anh rồi, khi đó anh không chịu nói chuyện với em, nhưng em biết trong lòng anh cũng không ghét, sau đó em rốt cuộc cũng được làm bạn gái anh như ước nguyện, ba mẹ em mất đi, chỉ còn anh với em, anh là người quan trọng nhất đối với em, vì anh, em có thể hy sinh tất cả, nhưng tại sao mọi chuyện lại thay đổi? Anh đã từng thề thốt với em, tất cả đều là giả sao?” Thiên Mộng Tuyết chậm rãi đi về phía Ngô Thế Huân , ôm chặt anh từ phía sau.

“Em biết rõ, anh đối với Lộc Hàm  em chỉ là một phút xao lòng, em đã nói sẽ đợi anh, sao đến giờ anh vẫn chưa chịu quay về.” cậu càng ôm chặt anh, cậu nghĩ Ngô Thế Huân  lúc này như kẻ đói khát sẽ kéo cậu lại ăn tươi nuốt sống. Nhưng cậu đã lầm, Ngô Thế Huân  không một chút đáp lại, chỉ đứng yên không hề nhúc nhích.

Sự nhẫn nại của Ngô Thế Huân  cũng có giới hạn, lần này Thiên Mộng Tuyết lại nhắc lại những gì cậu đã phải bỏ ra, sự thương hại cuối cùng dành cho cậu đã hoàn toàn biến mất, anh tức giận kéo tay Thiên Mộng Tuyết, đẩy cậu lên giường, còn mình cũng theo quán tính ngã xuống.

Thiên Mộng Tuyết cho rằng Ngô Thế Huân  đã bị kích động, cậu nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của anh.

Ngô Thế Huân  lấy chăn đắp kín lên người cậu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng cửa sập lại, mọi sự kiêu ngạo, ngụy trang bị Thiên Mộng Tuyết vứt hết, cậu trùm chăn lên đầu nức nở khóc.

11 năm yêu nhau, cuối cùng thành tro tàn, cậu đã thua, thua bởi Ngô Thế Huân , nhưng cậu không thừa nhận mình đã thua Lộc Hàm .

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?” Thiên Mộng Tuyết gào lên trong căn phòng vắng lặng, những năm qua, cậu một lòng ở bên cạnh Ngô Thế Huân , nhưng anh cũng không muốn đụng tới mình, mỗi lần say rượu, anh lại coi cậu như Lộc Hàm , cậu cũng đành tự an ủi mình, nói… về sau anh sẽ từ từ quên, nhưng những lúc mấu chốt, anh lại tỉnh ra, ánh mắt tình tứ trong nháy mắt biến thành lạnh băng.

Ngô Thế Huân  đi vào thư phòng, anh cảm nhận được chỗ này đã bị ai lục lọi, là ai? Trừ Thiên Mộng Tuyết, anh không nghĩ được ai khác, tại sao cậu đột nhiên lại chạy vào thư phòng của mình, hơn nữa lại lục lọi không ít. Nhìn những dấu vết còn lưu lại, anh nheo mắt lại.

Anh đến trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên, chỗ này cũng bị động vào, nhìn kiểu lục lọi này cũng thấy cậu đang tìm kiếm cái gì, sau đó định sắp xếp lại như cũ, xem ra cậu đang che dấu anh điều gì.

Nghĩ đến đây, anh mơ hồ đoán ra điều gì, những biểu hiện khác thường gần đây của Thiên Mộng Tuyết lần lượt hiện về trong đầu anh, còn cả cú điện thoại kia, cậu đã gọi điện cho Lộc Hàm , kể từ sau cuộc điện thoại đó, Lộc Hàm  Lộc  tình trốn tránh anh, tất cả đều do Thiên Mộng Tuyết làm, anh hiểu nhưng không muốn làm rõ, anh muốn lưu lại một chút ân tình cuối cùng.

Nhưng, Thiên Mộng Tuyết rốt cuộc đến thư phòng anh tìm kiếm cái gì? Chỗ này có cái gì mà cậu đang muốn?

Chương 115: Đoán Ra Được (1)

Thời gian thấm thoát đã 2 ngày trôi qua, Thiên Mộng Tuyết mỗi ngày lòng đều như lửa đốt, muốn tìm được bản đề án cũng không phải chuyện dễ dàng, thời gian cậu gặp Ngô Thế Huân  mỗi ngày đều có hạn, thậm chí cả thời gian nói chuyện cũng không có, mà giấy tờ quan trọng Ngô Thế Huân  hình như cũng không mang về nhà, còn cậu không thể vô duyên vô vớ chạy đến công ty anh, thế khác gì tự chui đầu vào rọ?

5 ngày đã sắp hết 1 nửa, cậu có thể tưởng tượng được 5 ngày sau cái đĩa kia xuất hiện trước mặt Ngô Thế Huân  thì cậu sẽ chết thảm đến thế nào.

Đang lúc cực kỳ gấp gáp, không biết nên làm thế nào, Ngô Thế Huân  đột nhiên xuất hiện, hơn nữa… anh còn làm việc ở nhà, chuyên trước giờ chưa từng thấy. cậu phát hiện, hôm nay, Xán Liệt không ngừng ra vào thư phòng của Ngô Thế Huân , hơn nữa tay cầm một túi giấy màu vàng, trông dáng vẻ rất cẩn thận, cậu len lén đến cửa, áp sát tai nghe ngóng.

“Thiếu gia, hồ sơ đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh, các phòng đều đã nộp lại.” Thiên Mộng Tuyết nghe được câu nói của Lôi Ảnh, mặc dù rất nhỏ, nhưng vì cả căn phòng đều yên tĩnh, cho nên cậu vẫn nghe được, câu nói này khiến cậu vừa mừng vừa sợ.

Sau đó, là giọng Ngô Thế Huân  …

“Được, tôi biết rồi, chỉ còn 5 ngày nữa tiến hành đấu thầu, khoảng thời gian này thông báo cho các phòng ban không được buông lỏng cảnh giác, tiếp tục tăng cường công việc.” Xem ra, đây chính là đề án đấu thầu, vậy nhất định sẽ có mức giá.

Thiên Mộng Tuyết như được tiếp một tia hi vọng, khẽ mỉm cười. Nhưng, cậu làm thể nào mới xem được? Ngộ nhỡ, ngày mai Ngô Thế Huân  lại mang đến công ty thì việc của cậu sẽ hỏng bét.

“Còn nữa… hai ngày tới tôi sẽ làm việc ở nhà”

Anh sẽ làm việc ở nhà? Thiên Mộng Tuyết lúc này thật sự thấy hi vọng lớn, trong đầu thoáng qua một luồng ánh sáng, rón rén ra khỏi cửa thư phòng Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân  và Xán Liệt đang bàn chuyện trong thư phòng, nghe tiếng gõ cửa, không đời anh trả lời cửa đã mở ra.

Thiên Mộng Tuyết bưng hai Lộc c café nóng, không Cần Ngô Thế Huân  cho phép đã đi vào, thực ra là cậu Lộc  ý, vừa vào đến nơi, cậu thấy Ngô Thế Huân  đang đóng ngăn kéo bên trái, liếc mắt một cái cậu niềm nở bưng café tới: “Em nghĩ… Các anh đang vội, nên pha hai Lộc c café”. Đặt café lên bàn, Thiên Mộng Tuyết quay ra cười ngọt ngào với Ngô Thế Huân , mắt không nhịn được liếc qua ngăn kéo.

Ngô Thế Huân  không trách cậu, khẽ gật đầu: “Em vất vả rồi, đi ra ngoài đi, anh với Lôi ảnh còn có chuyện quan trọng cần bàn”. Anh không nhíu lại nhưng phản cảm với cái nhìn của Thiên Mộng Tuyết.

“Thiên Thiếu gia” Xán Liệt lễ phép gật đầu một cái, trên mặt hiện rõ một tia lúng túng.

Thiên Mộng Tuyết cười cười với anh, sau đó nhìn Ngô Thế Huân  nói “Vâng”. Nói xong, cậu xoay người, ra khỏi thư phòng, trong thoáng chốc đóng cửa, cậu lại liếc nhìn về phía ngăn kéo.

Trở lại phòng ngủ, Thiên Mộng Tuyết một tay kéo cằm, tay kia đỡ khuỷu tay ấy, bất an đi đi lại lại.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc làm sao thì mới tách được bọn họ ra, làm sao mà sờ được vào cái đề án kia?

Đột nhiên, cậu nghĩ tới Lộc Hàm , lợi dụng cậu ta để kéo Ngô Thế Huân  ra ngoài có lẽ là một cách không tệ. Nhưng mà, lấy lý do gì đây? Ngộ nhỡ bị Ngô Thế Huân  phát hiện, như vậy… cậu sẽ bị bại lộ.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Thiên Mộng Tuyết nhìn về phía cửa, là bọn họ. Trễ thế này, họ đi làm gì? Thiên Mộng Tuyết vội vàng chạy ra mở cửa, đúng lúc Ngô Thế Huân  và Xán Liệt đi qua.

Cô biết mình đang rất vội vàng, vì vậy tự trấn an mình, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đã muộn thế này, anh đi đâu?” cậu đang hỏi Ngô Thế Huân , đồng thời nhìn trong tay hai người đều không cầm gì cả, cậu biết bộ văn kiện kia vẫn còn ở chỗ cũ.

“Bọn anh ra ngoài có chút việc, chắc muộn mới về, em cứ nghỉ ngơi đi, không phải chờ anh.” Ngô Thế Huân  thản nhiên nói, mắt không thấy một tia ý tứ nào.

“Vâng…” Đây chính là một cơ hội tốt, Thiên Mộng Tuyết không hỏi gì nữa, rất muộn mới về? Như vậy, cậu có thời gian để lấy bộ đề án kia.

Lúc hai người xuống cầu thang, Thiên Mộng Tuyết trở lại phòng ngủ, nằm trên ban công, theo dõi xe của Ngô Thế Huân  đi xa dần, cho đến khi không nhìn thấy mới cuống quýt chạy ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng Ngô Thế Huân .

Cửa… quả nhiên lại quên khóa, Thiên Mộng Tuyết kinh ngạc, chẳng lẽ ông trời lại thương tình cậu, cho cậu cơ hội tốt như thế này.

Giờ phút này, cậu mang tâm lý phản bội ném sau lưng, chỉ còn lại những lời uy hiếp của Hứa Cần Dương, cậu không để hắn có cơ hội này, Ngô Thế Huân  có nhiều tiền rồi, quyền thế cũng có rồi, lần này có thất bại cũng không tổn thất gì nhiều, cậu tự an ủi trong lòng, như thể chỉ có cách đó mới đen cảm giác tội lỗi chôn vùi đi.

Run rẩy đến trước bàn đọc sách của Ngô Thế Huân , mặc dù biết bọn họ đã đi rồi, nhưng vì có tật giật mình cậu vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, cậu lo lắng đến nỗi mồ hôi tay ướt nhẹp, sắp thở không ra hơi.

Cô hít một hơi thật sau, nhìn chiếc ngăn kéo, chậm rãi đưa tay phải run run ra, lúc chạm vào ngăn kéo lạnh như băng, cậu sợ tới mức rụt tay lại, cậu không nên làm thế! Không được! Đó là người đàn ông cậu yêu nhất, sao lại có thể phản bội lại Ngô Thế Huân . Ở thời khắc mấu chốt, cậu dường như nhớ đến những thứ này, trong lòng căng thẳng, do dự.

Nhưng mà… so với việc được ở bên cạnh Ngô Thế Huân , những thứ này có đáng gì đâu? Phải nhớ rằng, một khi cậu không đưa cho Hứa Cần Dương thứ hắn muốn, thì kết quả của cậu sẽ bi thảm thế nào cậu biết, ngay cả ánh mắt khinh thường cùng những lời nói kinh tởm của Ngô Thế Huân  cậu cũng tưởng tượng được ra.

Vì vậy… cậu lại lần nữa vươn tay, càng thêm run rẩy, lần nữa chạm vào tay cầm, từ từ kéo ra, như không muốn nghe thấy âm thanh nào cả. Cho đến khi… nhìn thấy túi hồ sơ màu vàng.

Không còn sự do dự hòa hoãn, lúc này động tác của cậu rất nhanh, run rẩy lấy đống hồ sơ, mở ra, chụp lại, sau đó đút lại tử tế, thả vào ngăn kéo.

Vội vàng nắm chặt điện thoại, cậu tắt điện thư phòng, đóng cánh cửa tội ác này lại.

Tất cả những hành động này, không lọt khỏi ánh mắt của một người, không ai khác là … Ngô Thế Huân .

“Thật sự là cô”. Ngô Thế Huân  tự lẩm bẩm, giọng bất lực, lông mày nhíu chặt, hai tay đan nhau đặt trên khóe miệng, mắt thoáng hiện một tia hung dữ.

Quả nhiên anh đã đoán không sai…

Đêm qua, sau khi pht hiện thì phòng bị xo trộn, anh nghĩ nửa ngày cũng khng hiểu Thin Mộng Tuyết muốn tm cái g.

Nhưng buổi sng đến công ty, thy cục giấy bị anh vò nt ném trong sọt rác, một ý nghĩ đng sợ hiện lên trong đầu.

“Chủ tịch! Sao anh biết đ lad Thin tiểu th?” Lai Ảnh sau khi chứng kiến, kinh ngạc nhn Ngô Thế Huân . Anh không th lý giải vì sao Hoc Thương Chu tự nhiên gọi anh v Hoắc trạch, sau đ lại đem giấy tờ quan trọng nh vậy đi trong nh, chẳng lẽ lad… anh đã sm biết? Tất cả chẳng qua l có ý lm vậy?

“Anh có nh ham anh ni cho tới việc đ không?” Ngy mà Li Ảnh đưaa ha đơn điện thoại cho anh, Lai Ảnh còn ghé tai ni một câu khiến anh nghi ngờ, cũng khng phải vơ tờ ha đơn.

Sáng nay, nhn thấy tập hồ sơ, anh đột nhin nghĩ đến câu ni của Lai Ảnh: “Ti thấy Thin Tiểu Th ngồi lên xe Hứa Cần Dơng.” Lúc nghe cấu ni náy, anh cũng khng thấy c gì nặng n.

Nhưng Hứa Cần Dơng vá Thin Mộng Tuyết vẫn chẳng quen nhau, cấy ln xe của hắn lm gì? Anh cũng khng đi ý chỉ suy đon một chút.

Những ngày vừa qua, lin tiếp chuyện nọ chuyện kia kéo đến, khiến anh không có cách nào lý giải, thì ra, Thiên Mộng Tuyết đã nối giáo cho Hứa Cần Dương.

Vì vậy, anh đã hành động, lắp camera tiên tiến nhất ở một vị trí khó phát hiện trong thư phòng của mình, lại nhìn rất rõ mọi sự việc xung quanh bàn đọc sách.

Anh không thể ngờ, Thiên Mộng Tuyết lại làm ra chuyện như vậy, anh thật không muốn nhìn thấy mặt ác độc đó của Thiên Mộng Tuyết, anh phát hiện ra cậu ngày càng khiến anh không thể chịu nổi.

“Chẳng lẽ… Thiên Thiếu gia lại… cùng với Hứa Cần Dương?” Xán Liệt như bừng tỉnh, lúc này anh đã hiểu vì sao chủ tịch lại đột nhiên muốn đem tài liệu quan trọng như vậy về nhà, chẳng qua là muốn đánh rắn động rừng.

Xán Liệt nhìn lên màn hình đã không còn bóng người nào, thở dài sâu xa, như vậy một cậu gái si tình cuối cùng vẫn cứ không có đường quay trở lại.

“Được rồi, đừng nói chuyện này với ai, tôi sẽ tự xử lỳ.” Ngô Thế Huân  tắt màn hình trong xe, tựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại như vô cùng mệt mỏi: “Đưa tôi đến Ngọc Sáng”

“Vâng” Xán Liệt nhận lệnh, nổ máy xe, đi về hướng Ngọc Sáng.

…………………………………………………………….

“Lộc  tổng, hôm nay chúng tôi nhất định phải làm thịt cậu, buổi trình diễn lần trước thành công như vậy, cậu lại ngang nhiên bỏ chạy, thật không quân tử.” Tiểu Kim cùng một nhóm đồng nghiệp đi theo Lộc Hàm  ra khỏi quán nhậu, thấy cậu chuẩn bị chạy mất liền quây lại.

“Đúng vậy đúng vậy, đêm nay không say không về, Lộc  tổng cũng đừng chạy nữa.” Trưởng phòng thiết kế Lý Nhiên cũng hùa theo, cùng với Tiểu Kim kẻ tung người hứng không chê vào đâu được.

Lộc Hàm  bất đắc dĩ lắc đầu, đã chui vào hang sói, cậu cũng biết mình không chạy không thoát, cơm no rượu say rồi mà mấy tên quỷ này vẫn không tha cho cô.

Nhưng thế cũng tốt, cậu về nhà cũng không biết làm gì, rồi lại vô công rỗi nghề nhớ đến những chuyện không vui, thà ở đây điên điên khùng khùng với bọn họ, tìm lại cảm giác thanh xuân, thực ra cậu mới 24 tuổi, nhưng lại không hề giống những người cùng trang lứa, Tiểu Kim cũng bằng tuổi nhưng nói thế nào cậu cũng có vẻ già dặn hơn.

“Được được được! Đồng ý với mọi người, chỉ lần này thôi nhé, không có lần sau đâu đấy, cho nên hãy nắm cơ hội mà chém tôi đi”. Lộc Hàm  nặng nề gật đầu.

“Đương nhiên rồi! Phải chém đẹp.”

‘Đúng đúng đúng” Những người khác thấy Lộc Hàm  đáp ứng, cũng vui vẻ ồn ào theo Tiểu Kim.

Vì vậy, Lộc Hàm  như bị nhét vào taxi, vừa rồi cậu có uống một chút rượu, sau khi lên xe Tiểu Kim và Lý Nhiên để cậu nhắm mắt một chút, đến nơi sẽ gọi dậy.

Lộc Hàm  cũng không biết mấy người này định đi đâu, nhưng cậu cũng đoán được chắc là muốn đến KTV hát Karaoke, cậu cũng không hỏi, họ đã chuẩn bị sẵn rồi thì mình cứ yên tâm làm theo thôi.

Xe taxi nhanh chóng dừng lại, Lộc Hàm  bị Tiểu Kim đánh thức, lúc xuống xe thấy hai chữ Ngọc Sáng cậu ngẩn người, đây không phải là địa bàn của Ngô Thế Huân  sao? Mọi thứ đều nhắc đến Ngô Thế Huân  khiến cậu lại xao lòng, cậu vẫn nhớ lần đầu tiên đến đây là để đưa áo cho Kim Chung Nhân , khi đó cậu vẫn ngu ngơ không biết chỗ này chính là Ngô Thế Huân  mở.

Sau này cậu mới biết thì ra khách sạn Ngọc Sáng và CLB đêm Ngọc Sáng là một chủ.

“Đi chỗ khác chơi được không?” Lộc Hàm  kéo tay Tiểu Kim.

“Ây za, Lộc  tổng? Đau lòng rồi? cậu xem mấy tay đàn ông đã vào rồi, bây giờ chúng ta không vào có phải là mất hứng quá không?” Tiểu Kim hồn nhiên không hiểu ý Lộc Hàm , tưởng cậu xót tiền Lộc  ý trêu chọc.

“Lộc  tổng! Nhanh lên một chút”. Lúc này mấy tên đàn ông đã vào đến cửa đang gọi họ.

Lộc Hàm  ngẫm nghĩ, thôi, là anh ta mở nhưng chắc không đến nỗi ở đây 24/24 chứ, hôm nay coi như cậu đến làm khách, dù sao những người ở đây cũng không biết cậu, thôi kệ.

“Đi thôi” Lộc Hàm  lôi Tiểu Kim, Lý Nhiên vào trong Ngọc Sáng.

“Phòng riêng, 7 người” Lộc Hàm  ở quầy rượu nói với nhân viên lễ tân.

Lễ tân kiểm tra trên máy tính, tươi cười nói với Lộc Hàm : “Ngại quá, hôm nay phòng nhỏ cũng hết mất rồi.”

“À? Vậy phòng trung bình đi.” Lộc Hàm  không nghĩ là Ngọc Sáng lại kinh doanh tốt như vậy, cậu suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị với lễ tân.

“Xin lỗi cậu, phòng trung bình cũng hết rồi, hiện tại chỉ còn phòng VIP hạng Kim Cương, xin hỏi cậu có thẻ VIP không?” phòng VIP là phòng sang trọng nhất của Ngọc Sáng, thẻ kim Cương phải có tối thiểu 5 vạn tiền mặt, bởi vì phí bao phòng đắt dọa người.

“Không có… không có” Lộc Hàm  lắc đầu.

Mọi người đứng đó cũng hơi thất vọng, Lộc Hàm  cảm thấy hơi ngại.

Khi Lộc Hàm  xuất hiện ở lễ tân để hỏi phòng, Lý Kinh Lý vô tình đi ngang qua đã nhìn thấy, liếc mắt một cái là nhận ra cậu, anh cũng dự tiệc cưới của Chủ tịch, khi đó vì tò mò không hiểu một phụ nữ như thế nào có thể làm vợ Chủ tịch nên đặc biệt ấn tượng với Lộc Hàm . Lúc vừa thấy cậu xuất hiện ở đây anh hơi kinh ngạc.

Nói vài câu với thuộc hạ bên cạnh, anh vội vàng đi tới đằng trước.

Thuộc hạ sau khi nhận lệnh, đi về hướng Lộc Hàm , giao một tấm thẻ cho Lễ tân, nói với cô: “Mở phòng kim Cương cho Thiếu gia này.”

Lộc Hàm  liếc mắt thấy một người mặc vest đen, cảnh giác xem xét kỹ lưỡng người đàn ông này.

“Ngại quá, cậu khỏe chứ, tôi là quản lý ở đây, tối nay cậu là vị khách số 168 may mắn, cho nên, chúng tôi phục vụ miễn phí ọi người.” Thấy Lộc Hàm  nghi ngờ, người đàn ông kia liền mang thẻ nhân viên của mình cho cậu xem, nhân tiện sáng tác lời nói dối, khiến cho nhân viên lễ tân há hốc mồm.

“Thật không? Vậy thì tốt quá” Tiểu Kim và nhóm đồng nghiệp đều tưởng thật, phòng VIP đấy, họ chẳng biết phải để dành lương bao lâu mới được bước vào đây một lần, lần này không ngờ lại may mắn đến thế, được miễn phí.

Cả đám tính toán, tối nay sẽ hoành tráng một bữa.

Lộc Hàm  tự nhiên không tin lắm, cậu vội vàng quay đầu nhìn một lượt xung quanh, cậu nghĩ là Ngô Thế Huân  nhìn thấy cậu nên mới sai người làm thế nhưng nhìn một vòng cũng không thấy anh.

“Thiếu gia? Thiếu gia?” Thấy cậu nửa ngày không lên tiếng, người đàn ông kia vội vã gọi.

“À, ngượng quá, chúng tôi không chơi nữa.” Lộc Hàm  cầm lại chứng minh thư, lôi bọn Tiểu Kim đi.

“Đừng thế mà…” Mấy người kia không chịu đi, gặp chuyện may như vậy, sao lại đi chứ, bọn họ thi nhau lôi kéo Lộc Hàm , cầm thẻ phòng lễ tân đưa cho, bắt cóc Lộc Hàm  vào thang máy.

Lộc Hàm  có nỗi khổ mà không dám nói ra, đây là nơi chồng cũ làm chủ, là anh ta giúp cậu mở phòng VIP, không phải nực cười quá à? Lộc Hàm  không dám để ai biết.

Cố  nén phiền não, Lộc Hàm  không nói gì, nghe mọi người liến thoắng không ngừng, vui vẻ không biết trời đâu đất đâu, cậu cũng thấy buồn cười.

Thay máy lên tầng 36, phục vụ viên dẫn họ đến phòng bao, cậu không biết phòng bên cạnh chính là phòng của Ngô Thế Huân , mà người có thể đến được tầng này chắc phải có thân phận vượt xa tưởng tượng của cô.

Ngô Thế Huân  mang một bụng tâm sự đến Ngọc Sáng, điện thoại để chế độ silent nên anh không biết Lý Kinh Lý gọi, khi anh và Xán Liệt chuẩn bị vào thang máy thì nghe tiếng Lý Kinh lý hổn hển gọi với theo.

“Chủ tịch! Chủ tịch! Đợi đã…” Lý Kinh Lý gọi điện thoại nhiều lần cho Ngô Thế Huân  nhưng không được, chuyện của Lộc Hàm  và chủ tịch anh cũng biết tương đối, vì Thiên Mộng Tuyết luôn ở bên chủ tịch, mấy năm gần đây không thấy Lộc Hàm  xuất hiện, trong khoảng thời gian đó, Chủ tịch rất chán chường. Anh biết Ngô Thế Huân  lụy tình, có lần, Ngô Thế Huân  uống rượu say anh còn nghe thấy anh ta không ngừng lải nhải một câu: “Tại sao lại đi, tại sao rời bỏ anh.” Xem ra, trong lòng Ngô Thế Huân , Lộc Hàm  vô cùng quan trọng.

Cho nên lúc nhìn thấy Lộc Hàm  anh rất kinh ngạc, anh cũng không biết Ngô Thế Huân  đã nhìn thấy cậu chưa.

“Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp thế”. Xán Liệt biết hiện tại tâm trạng Ngô Thế Huân  không được tốt, vị vậy, anh sải bước lên phía trước, nhìn Lý Kinh Lý mặt nghiêm túc chạy tới, đường đường là một quản lý mà bộ dạng thế này là sao?

“À không… tôi… tôi nhìn thấy… phu nhân chủ tịch”. Lý Kinh Lý thở không ra hơi. Anh không biết nên nói thế nào, bởi vì Chủ tịch đã ly hôn thật anh chưa anh cũng không rõ, đành gọi là phu nhân chủ tịch.

Ngô Thế Huân  vốn không nhìn Lý Kinh Lý, nghe thấy nời này đột nhiên quay lại nhìn anh.

 Chương 116: Lại bị “làm thịt”

“Anh nói ai?” Ngô Thế Huân  đương nhiên biết Lý Kinh Lý đang nói đến ai, nhưng anh nghi mình nghe nhầm, anh ta lại có thể nhìn thấy Lộc Hàm ? Chẳng phải anh ta luôn ngồi ở bên trong Ngọc Sáng sao? Nhìn thấy cậu ấy khi nào?

“Lộc  … Lộc  Thiếu gia!” Anh nhất thời không biết Ngô Thế Huân  là có ý gì, ánh mắt như muốn xơi tái anh, tưởng mình nói sai, vội vàng đổi lại cách xưng hô.

“Ở đâu?” Ngô Thế Huân  vội hỏi.

“Bây giờ đang ở trong Cảnh Thiên, cùng mấy người khác… cậu ấy muốn thuê một phòng, nhưng đã kín phòng, cho nên… Tôi viện cớ nói dối, tối nay cậu ấy là khách hàng may mắn, để quản lý Lưu mở phòng cho cậu ấy.” Lý Kinh Lý thuật lại toàn bộ sự việc, anh cũng không biết mình làm thế có đúng không, không biết quan hệ giữa hai người bây giờ là thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt Ngô Thế Huân  lúc này, anh hơi sợ, chẳng lẽ lại xen vào chuyện của người khác rồi?

Ngô Thế Huân  mắm môi nhìn Lý Kinh Lý hồi lâu, Xán Liệt cũng đứng đó nhìn anh.

Ngô Thế Huân  đột nhiên vươn tay đập lên bả vai Lý Kinh Lý, nở một nụ cười: “Tốt lắm, tháng này tiền lương tăng gấp đôi.” Việc này Lý Kinh Lý xử lý không tệ, anh rất hài lòng, cứ nghĩ đến khuôn mặt nuối tiếc vì không thuê được phòng của Lộc Hàm  là anh thấy khó chịu, cậu nhóc này sao lại không gọi điện cho mình.

Lý Kinh Lý tưởng mình nghe nhầm, há hốc miệng nhìn Ngô Thế Huân  đi vào thang máy rồi mới lẩm bẩm: “Mình không nghe nhầm chứ?”

Xán Liệt cười cười, đi đến bên cạnh Lý Kinh lý: “Anh nghe không nhầm đâu.” Sau đó đi vào thang máy.

Được Xán Liệt khẳng định lại, Lý Kinh Lý mới hồi phục tinh thần, xem ra anh thực sự đã làm đúng, vui vẻ vào thang máy khác, tối nay anh sẽ chiêu đãi những vị khách kia thật xứng đáng.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khói thuốc mù mịt khiến Lộc Hàm  hít thở không thông, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cậu chạy vào phòng vệ sinh nôn khan, lúc ăn cậu có uống một chút rượu, lúc này lại ngửi mùi thuốc lá nhiều quá, cộng với tiếng nhạc ồn ào khiến dạ dày cậu không thoải mái, cho dù là vậy cậu cũng không hề nói ra.

Vã nước vào mặt, cậu ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, cậu phát hiện dạo này mình có vẻ béo ra. Không suy nghĩ nhiều, cậu rút khăn giấy lau khô mặt rồi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhìn mấy đồng nghiệp đang hào hứng, như bị điện giật gào khóc thảm thiết, cậu thật không chịu nổi nơi này, muốn đi ra ngoài hít thở một chút.

Lúc cậu mở cửa phòng, không ai phát hiện ra.

Ngoài hành lang yên tĩnh hơn rất nhiều so với bên trong, chỗ này cách âm quả thật rất tốt. Lộc Hàm  cảm thấy mình không còn hơi sức, chỉ muốn đi ngủ, vừa đi vài bước lúc đến căn phòng ngay sát Cảnh Thiên, đột nhiên bị một người kéo vào trong.

“Á! Ai đó! Cút đi! Thối tha…” Chưa kịp nói nốt hai chữ Lưu manh, cậu liền nhìn thấy người kéo mình, chẳng phải ai khác, chính là Ngô Thế Huân  đang tươi cười nhìn mình.

Lộc Hàm  hơi đỏ mặt, vội vàng đẩy Ngô Thế Huân , tức giận chất vấn: “Anh có ý gì? Dọa người cũng tốt đấy” cậu cứ nghĩ mình gặp phải kẻ xấu, bây giờ tim vẫn đập loạn xạ, còn Ngô Thế Huân  mặt như thực hiện xong âm mưu, nhìn cậu cười cợt.

Cô cảm thấy người đàn ông này đúng là ma quỷ.

“Có ý đấy… Anh thấy em chơi rất hăng hái, quên cả thời gian?” Ngô Thế Huân  nhét tay vào túi, cười với Lộc Hàm  đang đỏ mặt.

“Anh thành kẻ ba hoa từ khi nào? Đúng rồi! Phòng kia là anh sắp xếp đúng không? Em phát hiện…”

“Không phải! Là cấp dưới phát hiện ra em nên tự sắp xếp. Thế nào. Đãi ngộ dành cho phu nhân chủ tịch có tốt không?”Ngô Thế Huân  kéo Lộc Hàm  vào ngực, ngắt lời cô…, từ sau lưng ôm ấp, đầu tựa vào cổ, lưu luyến hít hà hương thơm của cô.

Trong căn phòng u ám, yên tĩnh đáng sợ, hai người lại thân mật như vậy làm Lộc Hàm  nghĩ đến những hình ảnh kia, cậu đỏ mặt, như học sinh cấp hai đẩy Ngô Thế Huân  ra, nhưng anh biết thể nào cậu cũng làm thế, đã sớm chuẩn bị, hai tay ôm chặt bụng cô.

“Anh buông tay ra! Em muốn về phòng, hôm nay cảm ơn anh, bây giờ còn phu nhân chủ tịch gì nữa, họ nhận nhầm người rồi.” Lộc Hàm  gỡ cánh tay Ngô Thế Huân , cậu ý xa lánh anh. Cuối cùng vẫn nói một câu khiến anh nhăn trán.

Ngô Thế Huân  biết Lộc Hàm  đang ra ám hiệu cho mình, có ý nhắc nhở người phụ nữ hiện tại của anh là Thiên Mộng Tuyết, nghĩ đến đây anh tức trong bụng, dám giấu anh đi gặp Thiên Mộng Tuyết còn chưa tính sổ, rõ ràng đã hứa không rời bỏ anh, nhưng bây giờ còn quá, so với rời bỏ còn hành hạ anh hơn, đứng trước mặt anh như người xa lạ, Lộc  ý xa lánh, làm anh không thể chấp nhận được.

Một tay ôm lấy Lộc Hàm , vòng qua khu hát Karaoke, đẩy ra một cánh cửa.

Lộc Hàm  lúc này mới phát hiện ra, trong phòng này còn có một gian nữa, sau khi vào đó cậu còn ngạc nhiên hơn nữa, ở đây trừ giường ra không còn gì khác.

Thôi xong, cậu lại chọc vào Ngô Thế Huân  rồi.

Quả nhiên cậu đoán không sai, Ngô Thế Huân  ném cậu lên giường rồi đè lên.

Lộc Hàm  né tránh, quay sang một bên, nhưng lại bị Ngô Thế Huân  ôm từ sang lưng, cậu không thể chạy trốn. Đúng là gặp ma.

“Muốn chạy à? Anh sẽ cho em thấy, chọc giận anh phải gánh hậu quả thế nào!” Ngô Thế Huân  cười nham hiểm, bàn tay bắt đầu không an phận trên người cậu, cù cho Lộc Hàm  cười một hồi.

“Nhột quá, đừng chọc vào đó, thật là… ha ha ha… Buông em ra!” Ngô Thế Huân  không ngừng cù vào nách cậu, khiến Lộc Hàm  cười chảy nước mắt.

“Cầu xin anh đi… Anh sẽ buông ra”. Ngô Thế Huân  nhìn Lộc Hàm  bất lực giãy giụa, giọng trầm ấm hơi khàn khàn, bất kể Lộc Hàm  có làm gì, luôn khơi lại nỗi đau anh muốn chôn vùi.

“Xin anh… em xin anh, ha ha… Đừng cù nữa” cậu cười sắp chết rồi, Ngô Thế Huân  học đâu ra cái trò này, làm thế nào với anh ta đây.

Ngô Thế Huân  quả nhiên dừng lại, anh đặt Lộc Hàm  nằm ngay ngắn lại, tràn trề sinh lực chống người bên trên, nhìn cậu không chớp mắt: “Biết anh muốn phạt em cái gì chưa?” 

Lộc Hàm  xoa xoa nước mắt, tư thế này cậu cũng đã quen thuộc, nhưng lúc này vẫn thấy ngại ngùng, bất lực lắc đầu, nhìn Ngô Thế Huân  rất vô tội: “Không biết, anh đứng dậy được không?”

Chương 117: Ai “Làm Thịt” Ai

“Bởi vì… em không ngoan”. Anh thuần thục cởi áo sơ mi của mình, lộ ra bộ ngực chắc nịch, dưới ánh sáng mờ mờ phập phồng càng thêm mê hoặc.

“Đừng như vậy…” Lộc Hàm  nhìn người đàn ông trước mặt đã cởi áo, vóc dáng hoàn hảo không tì vết hiện ra trước mắt, cậu cảm thấy mình cũng bắt đầu nóng lên.

“Như nào? Như thế này à?” Ngô Thế Huân  ánh mắt mê muội từ từ cúi người ôm lấy cậu, bàn tay không an phật vuốt ve bộ phận mẫn cảm nhất của cô.

Vốn chỉ định dạy dỗ cậu một chút để cậu nhớ lâu, đừng có đem anh hiến tặng cho Thiên Mộng Tuyết, không cần phải lương thiện như thế, làm tổn thương mình, tổn thương người khác.

Nhưng giờ khắc này, Ngô Thế Huân  phát hiện, có lẽ anh quá khao khát Lộc Hàm  rồi, thậm chí không thể khống chế nổi, nhìn cơ thể cậu dần dần biến đổi, anh mỉm cười.

“Đừng… Đừng đụng vào! Ngô Thế Huân … Anh, đồng nghiệp của em còn ở sát vách!” Bàn tay nhỏ bé của cậu như nhũn ra bất lực tóm lấy cái tay không an phận của anh trên bộ phận mẫn cảm của mình, lắc lắc đầu, thân thể dịch chuyển, Lộc  gắng thoát khỏi cái tay làm cậu bất an kia.

Ngô Thế Huân  cũng không vì những lời này của cậu mà ngừng lại, chỉ thì thầm bên tai cậu bằng một giọng hết sức cưng chiều: “Không phải lo lắng, khả năng cách âm ở đây ngoài tưởng tượng của em.” Những lời ám muội nói ra từ miệng Ngô Thế Huân  khiến cậu đỏ mặt, tên quỷ này, sao luôn tự mình quyết định như vậy, đáng hận là cậu thậm chí lại chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo, đôi tay nhỏ bé bị Ngô Thế Huân  Lộc  ý hạ xuống càng trở nên bất lực như thể một chút hơi sức cũng không còn, từ từ duỗi thẳng.

“Thân thể của em thành thật hơn em nhiều” Ngô Thế Huân  nói xong, bắt đầu giúp cậu cởi quần áo.

Cô quên cả giãy giụa, quên cả phản kháng, như bị điểm huyệt không cách nào nhúc nhích, đành trơ mắt nhìn anh cởi quần áo của mình. Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, cổ họng cũng khô lại, một cảm giác lạnh băng chạy khắp người cậu, cậu biết mình đã hoàn toàn trần truồng trước mặt Ngô Thế Huân , lúc này mới bất lực mở miệng: “Em rốt cuộc đã làm gì? Sao anh làm thế này.” cậu rất muốn mắng anh là cái đồ ăn cướp còn la làng, rõ ràng là sói đội lốt cừu còn làm bộ trừng phạt cậu đã làm sai.

Những lời Lộc Hàm  nói ra khiến bàn tay không an phận của Ngô Thế Huân  thoáng chốc dừng lại, sau đó bóp một cái vào đôi gò bồng đảo cao vút mềm mại của cô.

Nhìn lông mày Lộc Hàm  khẽ nhíu, cắn đôi môi hồng hồng, quả là biểu hiện có tính sát thương nhất đối với anh, anh cũng không khống chế nổi nữa, không trả lời câu hỏi của cậu, cúi người ngậm lấy môi cậu, tha hồ gặm cắn, mang theo cả mùi vị trừng phạt, sức lực cũng không ngừng tăng lên.

Lộc Hàm  không biết rốt cuộc Ngô Thế Huân  thế nào, tối nay lại cực kỳ hung mãnh, không giống anh bình thường.

Tình quá sâu đậm, đối mặt với người mình yêu nhất, Lộc Hàm  cũng khống chế không nổi nữa, không giãy giụa không bất an, cậu vươn tay ôm cổ Ngô Thế Huân , bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Cho cậu được ích kỷ một lần đi, chỉ cần một lần này cũng được.

Hai người không so đo gì nữa, nếu có trừng phạt sẽ cùng nhau gánh, Lộc Hàm  đáp lại tấm lòng ấm áp của Ngô Thế Huân , anh ôm cậu càng chặt, chuyện đã đến nước này, không gì có thể ngăn cản được.

Luống cuống cởi nốt vật trở ngại cuối cùng trên người.

Lộc Hàm  cũng không biết mình rốt cuộc thế nào, dù sao lúc này cậu cũng muốn Ngô Thế Huân , mặc kệ lý trí của anh, vừa hôn triền miên, Lộc Hàm  vừa đưa tay đặt lên mông anh, lục lọi đến mở khóa thắt lưng, bắt đầu cởi ra một cách không thuần thục.

Dưới sự giúp đỡ của Ngô Thế Huân , rốt cuộc hai người hoàn toàn không một mảnh vải che thân, cậu cũng như đã chuẩn bị tâm lý, chất lỏng như mật tuyên bố khát vọng của mình.

Ngô Thế Huân  vắt hai chân cậu lên eo mình, ôm chặt lấy cậu thì thầm: “Anh muốn em…”

Lộc Hàm  căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng thư giãn, cậu xấu hổ gật đầu ngầm đồng ý, ôm chặt lấy cổ Ngô Thế Huân , không tự chủ đẩy cao hai chân trên hông Ngô Thế Huân .

Cảm giác căng đau khiến Ngô Thế Huân  không thể chờ đợi, nhận được tín hiệu đồng ý, anh lần nữa hôn lên môi cậu, bộ phận nào đó đâm sâu hung ác, xuyên thấu hai linh hồn.

Cảm giác sung sướng quá mức quen thuộc khiến hai người cùng phát ra âm thanh rên rỉ, cảm giác cực hạn thoải mái dễ chịu khiến họ dính chặt vào nhau, từng tế bào trong cơ thể đều ngân nga, nhắc nhở bọn họ làm nhiều hơn thế.

Trong căn phòng, ngoài tiếng thở, những tiếng rên rỉ, còn thêm tiếng giường kẽo kẹt liên hồi như cuồng phong vũ bão, trong khi đó ở một gian phòng khác như đang nổ tung.

“Không phải chứ? Điện thoại di động tắt, không có chuyện gì chứ?” Tiểu Kim vò đầu, nhìn điện thoại không có ai trả lời, vừa rồi họ thực sự là chơi hơi quá mức, ngay cả Lộc Hàm  ra ngoài lúc nào cũng không biết, vừa rồi định nâng chén ăn mừng vi cậu th phát hiện c đã mất tích, nhng túi xách của c vẫn còn đây?

Nghĩ l cậu ra ngoi hadng mt, nhưng đã 1 tiếng đồng hồ cũng cha quay lại, bọn họ bắt đầu lo lng.

“Hay lad… chúng ta ra ngoi tìm xem?” Một nam đồng nghiệp ni với Tiu Kim.

“Chúng ta đi tìm, ngộ nhỡ Lộc tổng  quay lại không thy ai thì sao?” Tiu Kim liếc mắt nhn hắn, quệt mồm.

“Hay l… thế náy đi, my ông con trai ra ngoi tìm cây, ti với Tiu Kim ở lại đấy chờ điện thoại lin lạc.” Lý Nhiên nghĩ ra cch náy.

“Đợc! Đi thôi!” Chơi cũng nhiu rồi, giờ đi ra ngoài hng mất một chút cũng tt, huồng hồ bọn họ cũng lo lắng nhỡ Lộc tổng  xảy ra chuyện gì ngoi ý muốn. Họ cầm o khoắc đi ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa phòng bn cạnh cũng không pht hiện ra, trong đó, Lộc tổng  của bọn họ đang trình diễn một mn nóng bỏng.

Hai ngời mồ hôi nh tìm, cui cùng Ngô Thế Huân  rn nhẹ kết thúc, anh thở hổn hển, vẫn m chặt cad nh chân mun rời ra, đầu tựa lên cổ c.

“Ngô Thế Huân … Anh… đứng ln đi”. Cảm thấy con vật khổng lồ kia đang mm oặt lại có du hiệu trong lên, Lộc Hàm sợ tới mức vội vàng đẩy người trong ngực ra.

“Đừng động đậy nếu không muốn anh không thể cầm cự nổi thì đừng động đậy”. cậu nhóc này đến điều này cũng không hiểu, càng động chạm thân thể, anh càng không thể kiềm chế nổi, anh cần từ từ bình tĩnh lại.

Lộc Hàm  sợ tới mức không dám cử động nữa, chỉ hơi bất mãn nhìn trần nhà: “Ngô Thế Huân , kiếp trước em nợ gì anh à?” cậu hỏi, cậu vẫn luôn cảm thấy như vậy, trước kia cậu không như thế, mấy năm gặp phải Ngô Thế Huân  sao lại chật vật như vậy, cậu đã khóc vì ai? Trừ cha mẹ mình, cũng chỉ có Ngô Thế Huân .

“Ừ? Chắc là vậy” Anh rời khỏi người Lộc Hàm , đến bên cạnh ôm cậu vào lòng.

“Anh không biết xấu hổ à?” Lộc Hàm  ôm cổ, rất nghiêm túc nhìn anh.

Ngô Thế Huân  vừa đi về phía phòng tắm vừa cười, anh đẩy cửa phòng tắm, bế Lộc Hàm  vào bồn xả nước, anh ngồi trên bồn nhìn đôi mắt to tròn long lanh có hình ảnh mình bên trong cười cười: “Cảm ơn em khích lệ, anh không biết xấu hổ”. Chỉ cần Lộc Hàm  vui vẻ, anh có thể làm bất cứ cái gì, cho nên trước mặt cậu, anh như tên vô lại, tán thưởng lời nói của cô.

Lộc Hàm  nhăn trán, ngẩng đầu lên thở dài, như nghe được mệnh lệnh, lần nữa nhào vào ngực anh, hết sức dịu dàng: “Ngô Thế Huân … Em không muốn rời bỏ anh.” Đây là những lời chôn sâu trong đáy lòng cậu, cuối cùng cậu vẫn không thể khống chế được mà nói ra.

Ngô Thế Huân  lùi lại phía sau một bước, cùng cậu ngã vào bồn tắm, nước tràn ra sàn, anh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng lau đi những dấu vết sau cuộc vật lộn yêu đương, khẽ mỉm cười âu yếm nhìn cô: “Ai cho em rời bỏ anh? Anh không cho em đi, biết vì sao không?” Anh sờ sờ mũi cậu, nói giọng cưng chiều.

“Có được không? Em có thể ích kỷ làm như vậy được không?” cậu rưng rưng tựa vào ngực anh, nước thì ấm mà sao lòng cậu lại lạnh như vậy.

“Bất kể Thiên Mộng Tuyết nói gì với em, em phải tin anh, anh sẽ không rời khỏi em” Ngô Thế Huân  ôm Lộc Hàm  để cậu cảm nhận được hơi ấm của mình, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu không ngừng cọ xát.

Lộc Hàm  nghe thấy vậy giật mình, cuống quýt ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng biết rồi à?”

Cô rất ngạc nhiên tại sao anh lại đề cập đến Thiên Mộng Tuyết, như thể anh đã biết chuyện hai cậu gặp nhau.

“Bé ngốc ạ! Em có chuyện gì giấu được anh? Sau này không được làm thế nữa, em làm như vậy không thấy tàn nhẫn với anh à?” Anh cười nhạt, có thể nghĩ được phản ứng của cậu như vậy, cánh tay dài ôm chặt, đặt lên má cậu một nụ hôn.

Lộc Hàm  khẽ vuốt cằm, cậu biết, trong tình yêu, luôn có sự ích kỷ, nhưng nghe được câu chuyện quá khứ của Thiên Mộng Tuyết khiến cậu nhất thời choáng váng, nhường Ngô Thế Huân  cho cậu, hành động này cũng rất tàn nhẫn với cậu, lúc này nhìn ánh mắt thương tổn của Ngô Thế Huân , hóa ra với anh còn tàn nhẫn hơn.

Sau này… sẽ không, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần Ngô Thế Huân  không rời bỏ cậu, cậu sẽ luôn ở bên anh.

Hai khuôn mặt lại tiến sát vào nhau, một nụ hôn triền miên lại tái diễn, có một số việc, một khi bắt đầu không có cách nào dừng lại được, giống như lúc này, hai người đều không thể đẩy đối phương ra, tiếp tục ở trong phòng tắm diễn cảnh khiến người ta đỏ mặt…

Dường như lê bước chân, Lộc Hàm  mới cùng Ngô Thế Huân  tiến ra khỏi phòng, đến cửa, cậu dừng bước lại nói với anh: “Đồng nghiệp của em chắc là phát điên rồi, em… đi trước nhé” Lộc Hàm  vẫn còn chút xấu hổ nói lời tạm biệt.

Ngô Thế Huân  vuốt mái tóc anh vừa giúp sấy khô, gật đầu: “Lát nữa xong, gọi điện cho anh, anh đưa em về nhà”.

“Vâng”. Nói xong, cậu xoay người đi về phòng bên cạnh, không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận đôi mắt nóng bỏng kia đang nhìn mình, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Vừa đến cửa thì từ bên trong mở ra, Lộc Hàm  thấy Tiểu Kim cùng Lý Nhiên vô cùng gấp gáp đang nói gì đó, lúc nhìn thấy cậu, mặt hai người mừng rỡ hẳn.

“Lộc  tổng! cậu đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cậu muốn chết, bọn Tiểu Lữ cũng ra ngoài tìm rồi, chúng tôi cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì, điện thoại di động cũng tắt máy”. Tiểu Kim thấy Lộc Hàm  bình yên vô sự đứng trước mặt, kích động kéo cậu nói liến thoắng.

Lộc Hàm  không nghĩ là mình ra ngoài lại khiến đồng nghiệp lo lắng đến thế, cậu trách cứ nhìn Ngô Thế Huân  vẫn đang đứng ở cửa phòng bên cạnh nhìn mình.

Ngô Thế Huân  nhún vai một cái, đẩy cửa phòng đi vào.

Tiểu Kim nhìn theo hướng mắt Lộc Hàm , thấy hành lang trống không, cũng không thèm để ý nữa, nói tiếp với Lý Nhiên: “Mau gọi điện cho bọn Tiểu Lữ đi, bảo Lộc  tổng về rồi.”

Lý Nhiên gật đầu, đi vào trong phòng gọi điện.

Lộc Hàm  quay mặt về phía Tiểu Kim cười cười: “Vửa rồi uống nhiều quá, hơi đau đầu, đi ra ngoài dạo một lúc, không cần phải hoảng sợ như thế chứ tiểu quỷ”. cậu giả bộ nhức đầu, ôm trán thở dài.

“Một lúc? Từ khi nào 1 lúc thành 3 tiếng đồng hồ!! cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Tiểu Kim giật mình kêu lên, bộ dạng ầm ĩ này khiến Lộc Hàm  không nhịn được ôm miệng cười, tranh thủ lôi cậu vào phòng.

Trời ơi! 3 giờ đồng hồ, cậu ngang nhiên trong lúc vô tình ở cùng với Ngô Thế Huân  khiên họ đợi cả buổi tối, với giọng nói high-decibel của Tiểu Kim, cậu không dám đảm bảo Ngô Thế Huân  không nghe được, vì cậu cảm thấy cửa phòng Ngô Thế Huân  cũng chưa khóa.

“Muốn chết à? Ầm ĩ quá, 3 tiếng thì 3 tiếng chứ sao” Lộc Hàm  ở chỗ riêng tư, như bạn bè với Tiểu Kim, Lý Nhiên, cho nên khi cậu buông tay liền gào lên với Tiểu Kim.

“Á… Lộc  tổng, giọng cậu còn to hơn cả Tiểu Kim đấy” Lý Nhiên ngạc nhiên, cậu để điện thoại xuống, bất bình thay Tiểu Kim.

Lộc Hàm  ý thức được mình vừa rồi hơi mất bình tĩnh, hắng giọng một cái: “Tôi tỉnh rượu rồi, vừa rồi tôi có một bài chưa hát, nào, chúng ta hát tiếp đi, bọn Tiểu Lữ về chưa?” cậu nhất quyết chuyển đề tài, cậu phải bảo vệ bản thân không để họ tiếp tục nghi vấn, tìm ra bằng được chỗ nào cậu vừa mới đi.

Thừa dịp Tiểu Kim không đặt câu hỏi, Lộc Hàm  vội vàng bỏ qua hai người đến bấm số bài hát.

Tiểu Kim và Lý Nhiên nhìn nhau, không hiểu nổi tình huống là thế nào, họ ngồi trên ghế salon bắt đầu thưởng thức giọng hát của Lộc Hàm .

Không lâu sau, bọn Tiểu Lữ 4 người đàn ông quay lại, họ tiếp tục ngồi trên ghế salon uống rượu buôn chuyện còn Lộc Hàm  tự nhiên đứng hát, trong khi đó phục vụ không ngừng bưng lên hoa quả, còn cả những loại rượu tây rất quý. Mấy tên đàn ông toàn diệt coca, đi đâu tìm được một cơ hội tốt như thế này.

Vì vậy, sau một đêm, 4 người đàn ông say mèm cùng Lộc Hàm , Tiểu Kim, Lý Nhiên 7 người ra khỏi Ngọc Sáng. Bắt xe cho 4 tên đàn ông, Tiểu Kim và Lý Nhiên phụ trách đưa họ về, Lộc Hàm  lại kiếm cớ đầu vẫn hơi đau, từ chối lên xe, mà thật ra, cũng không chen được lên xe nữa.

Nhìn chiếc xe rời đi, Lộc Hàm  hít thở sâu một cái, đột nhien, một lồng ngực vững vàng bao lấy cô. Lộc Hàm  không cần suy nghĩ cũng biết là ai, cậu dán vào ngực anh, hạnh phúc mỉm cười: “Làm gì vậy, em muốn về nhà”. Trên đường, rất nhiều người nhìn họ, Lộc Hàm  thấy không được tự nhiên, Ngô Thế Huân  quả là bắt mắt quá đi, cậu lắc lư người nói với người đàn ông đứng đằng sau.

“Anh đưa em về”

Nụ cười của Lộc Hàm  cứng đờ, đây… không phải là Ngô Thế Huân ! cậu lập tức quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp nụ cười đẹp lạnh lùng của Hứa Cần Dương, mặt cậu xanh mét, biết mình nhận nhầm người, cậu vội vã đẩy Hứa Cần Dương ra, lúng túng: “Sao lại là anh…”

“Sao thế? Anh tưởng em biết là anh” Hứa Cần Dương vẫn duy trì nụ cười, nhưng Lộc Hàm  không phát hiện ra, lúc cậu hỏi câu đó, mắt Hứa Cần Dương lóe lên một tia độc ác.

“Ha ha… sao anh lại ở đây.” Lộc Hàm  nhớ Hứa Cần Dương cũng có một CLB giải trí, tại sao vào thời gian này lại xuất hiện ở Ngọc Sáng mà không phải Thắng Thiên? cậu nghi ngờ hỏi.

“Cùng mấy người bạn đi qua đây, gặp em và bạn đứng cùng nhau nên không quấy rầy, bây giờ phải về à, anh đưa em về.” Anh bịa chuyện thế, thực ra lúc trước thoáng nhìn thấy cậu, ma xui quỷ khiến thế nào đứng chờ 6 tiếng đồng hồ, anh không biết mình đợi gì ở đây, có lẽ đợi một câu trả lời, anh nghĩ Lộc Hàm  vẫn tiếp tục với Ngô Thế Huân , mặc dù có cảm giác vô cùng ghen tị, nhưng lúc nhìn thấy Lộc Hàm , mọi tức giận đều biến mất.

“Thôi, em tự về được rồi”. cậu còn chưa gọi điện cho Ngô Thế Huân , anh nói sau khi chơi xong gọi điện cho anh, lúc này lại đứng ở cửa Ngọc Sáng, nhỡ bị Ngô Thế Huân  nhìn thấy, cậu lại sợ xảy ra chuyện như trước. (Chuyện đánh nhau ý các bạn – bienxuanhuong)

Vì vậy, cậu vội vã từ chối Hứa Cần Dương, liên tiếp khoát tay với anh.

“Sao em cứ trốn tránh anh như vậy, chẳng phải chúng ta đang qua lại với nhau sao? Hay là… em quên rồi?” Hứa Cần Dương nhét tay trong túi quần, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên với Lộc Hàm .

Lúc này cậu mới nhớ đến hôm đó trên bờ biển đã đồng ý với lời nói của anh, cậu lắc đầu: “Em chưa”. Đang định nói thêm, cậu liền nhìn thấy Ngô Thế Huân  đứng sau lưng Hứa Cần Dương.

Ngô Thế Huân  nhận được thông báo từ quản lý, nói Lộc Hàm  và các bạn đã ra khỏi phòng, vì vậy anh không yên lòng đi xuống tầng, không nghĩ vừa ra đến cửa lại thấy Hứa Cần Dương ở đây, hơn nữa Lộc Hàm  đang nhìn anh ta, không để ý đến sự xuất hiện của anh. Ngô Thế Huân  sợ Hứa Cần Dương giở trò gì, nên tiến thêm vài bước.

Đúng lúc nghe được đoạn đối thoại kia, Hứa Cần Dương đang qua lại với Lộc Hàm ? cậu còn ngang nhiên thừa nhận, như vậy… cậu vừa mới làm gì? Vừa rồi trong phòng, mọi hình ảnh vẫn còn khắc sâu trong đầu anh.

“Thế… Thế Huân”. Lộc Hàm  ấp úng gọi tên anh, cậu nhất thời sơ suất, chỉ nghĩ xem phải giải thích với Hứa Cần Dương thế nào, không để ý Ngô Thế Huân  xuất hiện, những lời vừa rồi, anh có nghe thấy hay không? Anh ấy nghe được có hiểu lầm hay không?

“Ô, chủ tịch Ngô, thật tình cờ, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi.” Hứa Cần Dương nhìn thấy Ngô Thế Huân  chau mày, cười nham nhở, sau đó đến bên cạnh Lộc Hàm  đang cứng đờ, tự nhiên ôm vả vải cậu nhìn Ngô Thế Huân  như không có chuyện gì xảy ra.

Trong đầu Lộc Hàm  nghĩ ra vô số lời giải thích, nhưng không sao nói ra được, cậu lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ngô Thế Huân  lắc đầu một cái, cậu muốn nói, chuyện với Hứa Cần Dương không phải như vậy, cậu rất muốn nói mà không nói ra được.

“Hứa Cần Dương, buông cậu ấy ra”. Ngô Thế Huân  trừng mắt nhìn Lộc Hàm , tầm mắt từ từ chuyển qua cánh tay Hứa Cần Dương đang khoác trên vai cậu, ánh mắt thoáng thô bạo, trầm giọng gầm nhẹ.

Hứa Cần Dương không vì lời nói của Ngô Thế Huân  rút tay về, ngược lại còn ôm Lộc Hàm  chặt hơn, như người yêu vô cùng thân mật, thì thầm vào tai Lộc Hàm .

Ngô Thế Huân  lần đầu tiên thấy mắt Lộc Hàm  có vẻ thống thiết, đoán không ra được.

Sau khi nghe xong, Lộc Hàm  vội vàng sải bước lên trước, ngăn Ngô Thế Huân : “Anh về trước đi! Em có chuyện muốn nói với anh ấy”. Lộc Hàm  nháy mắt với Ngô Thế Huân , miệng mấp máy vài câu không thành tiếng.

Ngô Thế Huân  vốn đè nén tức giận định không thỏa hiệp, nhưng thấy vẻ cầu xin của Lộc Hàm  lại không nỡ nhẫn tâm, vì vậy mềm giọng: “Em có nghĩ nên giải thích với anh không?” Giọng nói này đủ làm Lộc Hàm  sợ hãi, như lời chất vất của vua chúa khiến cậu hốt hoảng.

Nhưng Hứa Cần Dương nói câu đó khiến cậu không thể phớt lờ, cậu lắc đầu với Ngô Thế Huân , nói nhỏ đủ cho anh nghe được: “Hãy tin em.” Nói xong cậu xoay người đi về phía Hứa Cần Dương, mở cửa xe anh ta, Hứa Cần Dương nở một nụ cười khinh khỉnh với Ngô Thế Huân  rồi cũng ngồi vào xe.

Xe nổ máy, Lộc Hàm  nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng kia dần dần nhỏ lại thở dài, quay mặt lại nhìn Hứa Cần Dương ngồi bên cạnh: “ Anh có gì nói đi.” Vừa rồi Hứa Cần Dương thì thầm bên tai, nói có việc quan trọng phải nói với cậu, nếu cậu không nghe nhất định sẽ hối hận.

Lộc Hàm  bị nắm đúng huyệt, mọi chuyện liên quan đến Ngô Thế Huân  cậu đều muốn biết, cho nên, khi nghe Hứa Cần Dương nói câu đó, cậu không chút do dự lên xe của hắn, nhưng nghĩ đến bộ dạng giận dữ vừa rồi của Ngô Thế Huân , trong lòng cậu lại bất an.

“Đừng nóng vội, rồi em sẽ biết.” Hứa Cần Dương xem ra vì câu nói liên quan đến Ngô Thế Huân  mà Lộc Hàm  trở nên vội vàng như vậy, hắn cảm thấy ghen tức, cậu càng như vậy, hắn càng muốn nhấn chìm Ngô Thế Huân . Chỉ cần không có Ngô Thế Huân , hắn sẽ có được Lộc Hàm .

Lộc Hàm  thấy hắn thần thần bí bí cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói chuyện với hắn nữa, cậu không thích cái cảm giác phát hiện ra Hứa Cần Dương bên cạnh trở nên đáng sợ, ánh mắt luôn phóng ra những tia nhìn ác độc, khiến cậu sợ hãi. Hứa Cần Dương lại cho là cậu không biết.

Lòng tham không có đáy, ham muốn cá nhân luôn đầy bộ não con người, khiến người ta vì đố kỵ, vì bị phản bội mà tự hủy diệt bản thân mình, cho dù biết rõ đây là con đường không lối về, nhưng vẫn không thể nào quay đầu lại được.

Hứa Cần Dương chính là như vậy, mà Thiên Mộng Tuyết cũng thế…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro