118->122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118: Sấm Sét Giữa Trời Quang

Rất nhanh, xe dừng ở trước một khu biệt thự, Hứa Cần Dương xuống xe, mở cửa cho Lộc Hàm . cậu liếc nhìn căn biệt thự, nghĩ thầm sao hắn lại mang mình tới đây, chỗ này là chỗ nào? Đã đâm lao phải theo lao, cậu bước xuống xe, vẫn không nói gì.

Cậu đi theo sau Hứa Cần Dương vào trong nhà.

Trong nhà xa hoa lộng lẫy cũng không mấy bất ngờ, Hứa Cần Dương dẫn cậu vào phòng khách, sai người rót trà. Lộc Hàm  không thể tiếp tục ngồi im: “Hứa Cần Dương, tôi không đến để uống trà, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?” Lộc Hàm  nóng nảy nhìn anh ta cứ lảng tránh, không đi vào vấn đề.

“Tất nhiên… Anh có thứ muốn cho em xem, cứ uống trà trước đã, không phải vội.” Hứa Cần Dương cười cười, nhíu mày với cậu rồi vỗ tay ba tiếng.

“Đừng thừa nước đục thả câu, tôi thật sự có việc gấp, anh muốn cho tôi xem cái gì?” Lộc Hàm  đâu còn tâm trạng ngồi nữa, lúc này cậu nông nóng không biết phải làm thế nào với Ngô Thế Huân , cậu còn phải về giải thích với anh.

Hứa Cần Dương thấy cậu gấp gáp như vậy hơi mất hứng, nhưng hắn cũng không để lộ ra, chỉ nói với Lộc Hàm  giọng nhạo báng: “Em phải gấp gáp trở về với hắn như vậy sao? Em cũng đừng quên còn đang qua lại với anh.”

Anh không thể hiểu, rốt cuộc Ngô Thế Huân  tốt ở chỗ nào, so với hắn, anh cũng chẳng thua kém gì, về diện mạo , anh thậm chí còn có dáng dấp hoàn hảo hơn, nhưng tại sao tất cả phụ nữ đều trao trái tim cho hắn, nhất là Lộc Hàm , anh không thể chịu nổi trước mặt mình cậu lại có thể vội vàng vì hắn như vậy.

Lộc Hàm  bị lời nói của Hứa Cần Dương nhắc nhở, phải, vừa rồi cậu cũng muốn giải thích rõ chuyện này với hắn, nhưng Ngô Thế Huân  đột ngột xuất hiện khiến cậu rối loạn, cho nên cũng quên mất, lúc này chỉ có 2 người cũng là cơ hội tốt, chỉ có điều nói ra có khiến hắn bị tổn thương quá không, Lộc Hàm  hơi băn khăn, hai tay cậu bóp chặt lấy nhau trên đùi, không ngừng vặn vọ, hơi cụp mắt không dám nhìn thẳng vào hắn ta.

Sau khi người giúp việc bưng trà tới rồi tránh đi, cậu mới mở miệng.

“Thật ra thì… Tôi cũng muốn nói chuyện này với anh” cậu nhỏ giọng, cũng không quá lo lắng. Ngay từ đầu cậu đã sai lầm, cho rằng để có thể quên được Ngô Thế Huân , cậu đã lợi dụng Hứa Cần Dương, cậu biết thế là không phải, nhưng chính hắn đã nói rằng cũng lợi dụng mình để quên người trong lòng hắn.

Thỏa thuận yêu đương này còn chưa bắt đầu đã kết thúc, tuy vội vàng nhưng Lộc Hàm  lại thở phào trong lòng.

“Em định nói gì, nói với anh rằng em không thể nào quên Ngô Thế Huân , không thể cùng anh tiếp tục ư?” Hứa Cần Dương như đang cười nhạo chính mình nhìn Lộc Hàm , nhưng cậu không biết, nụ cười đó vô cùng khổ sở.

Hắn biết, Lộc Hàm  căn bản không có cách nào quên được Ngô Thế Huân , nhưng vị trí của cậu trong lòng hắn không hề thay đổi, ngược lại càng ngày hắn càng lên cơn nghiện với cậu, không chạm vào vẫn gây nghiện, đó chính xác là thứ có tên gọi tình yêu.

Yêu càng đậm sâu càng rước nhiều thương tổn, hắn không nhớ được đã nghe thấy câu này ở đâu, ban đầu thấy thật buồn cười, nhưng bây giờ hắn phải thừa nhận nó khắc họa chính xác lòng mình.

“Anh cũng biết rồi, vậy thì tôi cũng không có gì phải giấy giếm, đúng vậy, tôi không thể quên anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, cho nên…” Lộc Hàm  hơi xấu hổ nhìn tay mình, giọng càng nói càng nhỏ.

“Em thực sự cho rằng hắn yêu em sao? Em nghĩ vậy ư?”

Vì những lời này, cậu đột nhiên ngừng lại, giống như một đòn cảnh cáo, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ tự tin, trấn tĩnh của hắn, trong lòng vô cùng căng thẳng, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy, tim cũng đập nhanh hơn, một lúc lâu mới mở được miệng: “Có phải anh biết điều gì không? Tại sao lại nói vậy?” Trực giác mách bảo cậu hôm nay Hứa Cần Dương nhất định muốn cho cậu biết chuyện liên quan đến Ngô Thế Huân , bằng không hắn đã không nói câu ‘không nghe em sẽ thấy hối hận’.

“Tất nhiên, có thể em không tin nhưng anh biết rất rõ”. Hứa Cần Dương cũng không nói thẳng ra, nhún vai, nhấc ly tà trên bàn lên uống một hớp, nhìn Lộc Hàm  cười cười.

Quả nhiên, trong lời nói của hắn có điều gì, xem ra cậu khó mà tiếp thu nổi chuyện này.

“Có phải là tò mò rồi không?” Hứa Cần Dương thấy cậu không nói gì, tiếp tục bổ sung.

Cả gian phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ, cậu nhìn hắn cười nhưng trong lòng đã bắt đầu bất an, các khớp xương ngón tay vì nắm quá chặt mà trở nên trắng bệch, cậu lấy hết dũng khí: “Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc có chuyện gì lại khiến anh bận tâm đến vậy, tôi thừa nhận, ban đầu là tôi không tốt, không nên lợi dụng anh, nhưng Hứa Cần Dương, tôi thật lòng muốn trở thành bạn anh, còn yêu anh, đời này tôi không làm được, thật xin lỗi! Tôi biết là lúc này không nên bỏ anh, nhưng…”

Nghe đến đoạn này, khuôn mặt tươi cười của Hứa Cần Dương như đông lại, sau đó trở nên khó coi.

“Đừng nói nữa” Hứa Cần Dương quát lên tức giận cắt đứt lời cậu, có lẽ nhìn thấy cậu sợ hãi, hắn Lộc  nén tức giận đến bên cạnh kéo Lộc Hàm : “Đi theo tôi”

Lộc Hàm  nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đây là lần đầu tiên hắn quát tháo cậu như vậy, ánh mắt đỏ ngầu, mặc cho hắn lôi đi, cậu ngơ ngác chạy theo.

Lên đến tầng hai, đi một đoạn hành lang mà Lộc Hàm  lại có cảm giác quá lâu, như đi về phía vực sâu, không biết cái gì đang chờ đợi cậu, không thể phủ nhận, lúc này cậu rất căng thẳng, đến mức bước đi cũng trở nên khó khăn.

Hứa Cần Dương kéo cậu đến cuối hành lang, mở cửa một căn phòng bên trái khiến Lộc Hàm  đột nhiên dừng bước, hắn quay lại liếc nhìn cô: “Sao? Sợ ư? Yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.” Hắn là loại người kia, nhưng lúc này hắn không nói dối, kể từ khi phát hiện mình yêu Lộc Hàm , hắn không hề muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ, không muốn cưỡng bách cậu, cậu không giống loại phụ nữ hắn chỉ vui đùa một chút rồi quẳng ột tấm ngân phiếu không bao giờ muốn gặp lại, hắn muốn nhiều hơn, muốn cậu mãi mãi ở bên cạnh mình, chỉ cần yêu một chút thôi mà sao cũng khó như vậy.

Lộc Hàm  lắc lắc đầu, cắn chặt môi, điều hòa nhịp tim của mình rồi mới theo hắn vào phòng.

Hứa Cần Dương bật đèn, trong nháy mắt cả căn phòng bừng sáng, lúc này Lộc Hàm  mới biết hắn đưa cậu vào thư phòng, là cậu cả nghĩ rồi, lúc này lòng mới đỡ thấp thỏm một nửa, nửa kia vẫn ở cái bí mật lơ lửng mà cậu cảm thấy mỗi lúc một gần mình.

Hứa Cần Dương buông tay Lộc Hàm , đến bên bàn đọc sách, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái đĩa, quay lưng về phía cậu, hắn nhìn cái đĩa cười ảm đạm, quay mặt lại đã là khuôn mặt tươi cười trong sáng. “Đây, tất cả những gì em muốn biết đều nằm ở đây, em xác định muốn xem nó chứ?” Hắn quơ quơ cái đĩa trước mặt mình.

Lộc Hàm  nhìn cái đĩa có thể mở ra bí mật, hăng hái gật đầu, cậu đã tới đây, nghĩa là không thể lùi bước. Chiếc đĩa dưới ánh đèn trở nên chói mắt, Lộc Hàm  nheo mắt lại tránh thứ ánh sáng kia.

Hứa Cần Dương gật đầu, nhét đĩa vào laptop, sau đó… hắn xoay người đến bên cạnh Lộc Hàm , vỗ vỗ bả vai cô: “ Tự mình xem đi, tôi ở bên ngoài chờ cô.”

Lộc Hàm  nghe tiếng cửa đóng lại, lê bước chân nặng nề đến trước bàn đọc sách, ngồi xuống nhìn đống file không tên, tay cậu run rẩy cầm chuột double – click.

Chỉ sau một phút, cậu xây xẩm mặt mày, cả người bắt đầu run lên! cậu mỗi lúc một run bần bật, sắc mặt trở nên tái nhợt, cậu không ngờ Hứa Cần Dương lại có thứ này, những hình ảnh ử khiến cậu không thở nổi, nhì lại thời gian của chiếc đĩa, cậu có cảm giác như có người cầm thanh kiếm rỉ rạch từng nhát lên ngực cậu, sự hung bạo này khiến trái tim cậu phun trào đầm đìa máu tươi. Nỗi đau này không thể nào chịu đựng.

Hứa Cần Dương đứng ở cửa, đốt một điều thuốc, nghe những âm thanh trong phòng vọng ra, hắn nhếch miệng cười lạnh, lá bài này chẳng lẽ không đủ để Lộc Hàm  rời xa Ngô Thế Huân ? Hắn ích kỷ, lựa chọn nói chuyện này với cậu vào lúc này, đơn giản là để chuẩn bị cho việc giật gói thầu sắp tới, mặc dù hắn tin rằng Thiên Mộng Tuyết có thể sao chép được đề án, nhưng để phòng trừ, hắn muốn Ngô Thế Huân  chịu một đả kích trí mạng, hắn không tin rằng, thời điểm Ngô Thế Huân  thương tích đầy mình, hắn lại không thể lật đổ Hoắc Thị.

Một kế hoạch tham lam nảy sinh trong đầu Hứa Cần Dương, một mũi tên trúng hai đích đã là kế hay, huống hồ lần này mũi tên lại trúng nhiều đích.

Đầu óc đang mơ màng thì bị tiếng mở cửa kéo về, hắn vứt tàn thuốc xuống đất, tàn nhẫn di chân, xoay mặt lại nhìn vẻ mặt ủ rũ không còn giọt máu của Lộc Hàm .

“Anh biết từ khi nào? Vì sao anh lại có vật này?” Lộc Hàm  bất lực mở miệng hỏi.

Hứa Cần Dương không nghĩ được lúc này Lộc Hàm  vẫn bình tĩnh được như vậy, nhưng hắn cũng đã sớm chuẩn bị, không thể để lại một sơ sót nào.

Đôi tay ôm lấy bả vai Lộc Hàm , cúi thấp đầu nhìn cô: “Nói ra… thật sự cũng là ngoài ý muốn, tôi ngẫu nhiên có được, không dám nghĩ, Ngô Thế Huân  lại có niềm đam mê này…”

Những gì Hứa Cần Dương nói, Lộc Hàm  không còn nghe được nữa, trong đầu cậu lần lượt từng cảnh từng cảnh vừa xem hiện lên, cậu không muốn tin, cũng không dám tin, nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, cậu lại không thể không tin, chẳng lẽ… Ngô Thế Huân  vẫn luôn lừa gạt cô? Anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ tốt như vậy?

Lộc Hàm  cảm thấy thế giới này thật giả dối, người nào cũng giả dối, người thân thích cũng vậy, Ngô Thế Huân  cũng thế, đều là … một lũ dối trá!

“Lộc Hàm ? Lộc Hàm ?” Hứa Cần Dương nhìn Lộc Hàm  mất hồn có chút bận tâm, lúc này hắn mới phát hiện, Lộc Hàm  căn bản không chịu đựng nổi việc này, trong lòng lại có cảm giác hối tiếc.

“Dù thế nào cũng cảm ơn anh, cảm ơn đã cho tôi thấy rõ sự thật, tôi biết mình phải làm thế nào rồi, phiền anh đưa tôi về.” cậu trở nên bất động, lúc này nếu không có Hứa Cần Dương đỡ, chắc cậu đã ngã xuống, đã ngồi bệt trên đất, bất lực ngẩng lên khuôn mặt tái nhớt Lộc  nén bật khóc, cậu vẫn nhịn được, cậu không thể khóc, cậu đã không còn là Lộc Hàm  trước đây, cậu phải kiên cường, đây là lời thề của cậu lúc mẹ qua đời.

“Em không cần như vậy, nếu biết là sẽ thế này, anh sẽ không để em biết chân tướng sự việc.” Hứa Cần Dương ân cần ôm Lộc Hàm  vào ngực, chống đỡ cậu khỏi ngã xuống, Lộc Hàm  như vậy làm hắn thấy sợ, động cơ của hắn chỉ là để cậu bên cạnh mình, tất nhiên cũng bao gồm đánh bại Ngô Thế Huân , nhưng hắn không nghĩ đến dáng vẻ này của cậu, lúc này hắn hơi hối hận, nhưng không có cách nào quay lại rồi.

Có một số việc khi bắt đầu rồi sẽ không thể dừng lại, tội ác một khi đã bị chôn chặt thì kẻ đầu sỏ gây nên không thể nào tự đi vạch trần chân tướng.

“Cảm ơn anh, anh đã làm đúng, nếu không nhờ anh, không biết tôi sẽ còn bị lừa tới khi nào.” Lộc Hàm  nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ tràn ra. cậu thật hối hận đã biết tất cả, nhưng lúc này, cậu lại thấy may mắn vì đã biết sự thật, mâu thuẫn này thật rối rắm! Lòng cậu tan nát, tim như ngừng đập, chỉ còn lại một cái xác không hồn.

“Vẫn còn anh… em còn có anh, rời bỏ hắn đi, anh đã nói rồi, hắn không xứng đáng với em, rời bỏ hắn, đến với anh, anh sẽ đối với em thật tốt, anh bảo đảm rằng cả thế giới có thể phản bội em, nhưng Hứa Cần Dương sẽ không.” Một đoạn tỏ tình nồng nàn khiến cho cơ thể Hứa Cần Dương căng lên, đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ với một cậu gái, nói lên nội tâm bất an của mình, hắn mong mỏi, thề thốt.

Mọi sự tốt đẹp của Lộc Hàm  như rơi xuống vực sâu, cậu không leo lên được nữa, sao còn dám hi vọng vào lời thề của Hứa Cần Dương? cậu không xứng với hắn, cậu cũng không có cách nào đáp lại, mô mở đôi môi trắng bệch: “Tôi không đáng đâu, Hứa Cần Dương, anh bảo tôi ngu cũng được, đần cũng được, nhưng cho tới tận lúc này, khi đã nhìn rõ chân tướng, tôi vẫn còn yêu anh ta, yêu đến tận xương tủy, lòng tôi cũng không còn chứa nổi bất kỳ ai khác.”

Cảm giác thất bại lần tức giận nhất thời khiến Hứa Cần Dương như muốn nổ tung, hắn không nghĩ được người con gái trong ngực mình lại quật cường đến vậy, thà yêu Ngô Thế Huân  như vậy còn hơn chấp nhận hắn, rốt cuộc là vì sao? Hắn bắt lấy hai bàn tay Lộc Hàm , đẩy cậu ra để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, vẻ mặt hắn tổn thương nhìn cô: “Em nhất định không rời bỏ hắn sao? Tại sao! Tại sao? Em biết không? Tôi yêu em! Em không nhớ bên bờ biển hôm đó tôi đã nói tôi bị thương rồi sao? Vết thương của tôi là do em gây ra! Em không chút nào nhận thấy ư? Tại sao hết lần này đến lần khác đem tình cảm của tôi ra giẫm đạp, mặc kệ nó rơi lệ chảy máu?” Hắn kích động chất vấn Lộc Hàm , hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của cậu lúc này.

Hoàn toàn không nghĩ đến, cậu vẫn nhớ rõ nhưng lời Hứa Cần Dương nói bên bờ biển, thì ra là… Người con gái trong lòng hắn lại chính là mình, khó trách hắn ngay lập tức nói muốn thử qua lại với mình để quên đi quá khứ, lúc này suy nghĩ lại thì ra cậu đúng là ngu đần rồi.

“Tôi… tôi rất xin lỗi.” Ngoài xin lỗi ra, cậu không biết phải nói gì nữa, không biết bao nhiêu lần trong lòng nói xin lỗi Hứa Cần Dương, bất kể thế nào, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã không thể tiếp nhận hắn.

“Em vừa xin lỗi ư? Tôi không cần xin lỗi! Tôi chỉ muốn em!” Hắn đã hoàn toàn mất lý trí, một tay đẩy cậu sát vách tường, hôn lên đôi môi tái nhợt của cậu, trắng trợn cướp đoạt vị ngọt lành của cô.

Lúc kịp thời phản ứng, Lộc Hàm  đã không thể né tránh, cậu bây giờ bất lực không thể ngăn cản sự chiếm đoạt của Hứa Cần Dương, đành nhắm mắt, cắn chặt môi cứng ngắc đứng tại chỗ, không phản ứng cũng không phản kháng.

Một sự sỉ nhục to lớn khiến Hứa Cần Dương nổ tung, so với một cái tát, sự cứng đờ của cậu còn khiến hắn khổ sở hơn, điều này có nghĩa là cậu đang chịu đựng ư? Chẳng lẽ mất đi Ngô Thế Huân  cũng có nghĩa là cậu đã chết, mặc cho ai chém giết cũng không quan tâm sao?

“Tại sao? Có phải là tôi có làm cái gì, em cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, có phải không? A…! Em nói đi!” Hứa Cần Dương nổi điên lắc lắc vai Lộc Hàm , tim hắn đã tan nát đến mức không sao cứu chữa, ánh mắt tổn thương cùng tức giận đỏ ngầu, hắn rốt cuộc nên đoạt lấy cậu, nếu là người phụ nữ khác đứng trước mặt hắn, hắn sẽ khiến cho cậu ta sống không ra sống mà chết cũng không ra chết! Nhưng đây lại là Lộc Hàm , hắn không thể làm thế.

“Hứa Cần Dương… Tôi là của anh rồi… Tùy anh thôi.” cậu chậm rãi nhắm hai mắt, nước mắt tuôn rơi, chẳng phải Hứa Cần Dương muốn có mình sao, vậy thì cho hắn, dù sao cậu lúc này cũng chẳng còn là gì.

Một đòn cảnh cáo, Hứa Cần Dương không nghĩ là Lộc Hàm  sẽ nói như vậy, không phải hắn nên vui vẻ sao? Nhưng tại sao ngược lại tim hắn lại đau như cắt.

“Cô…” Nhất thời Hứa Cần Dương không biết phải làm gì, hắn lùi lại mấy bước, tựa vào bức tường lạnh như băng nhìn người con gái đối diện đã từ bỏ tất cả như tro bụi, hắn khóc.

Thì ra… có một số việc không phải nghĩ thế nào sẽ thành thế ấy, ví dụ như… lúc này, cảnh tượng này vượt xa mức tưởng tượng của hắn.

Cảm thấy người trước mặt đã buông tay, Lộc Hàm  mới chậm rãi mở mắt nhìn người đàn ông đối diện đang dựa vào tường, cậu cười khổ, vươn tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: “Thế nào? Đàn ông các người chẳng phải đều muốn có thứ này sao? Tôi lúc này đáp ứng anh, cũng chỉ là thay đổi gương mặt, tôi thấy không thành vấn đề.”

Hứa Cần Dương nhìn bộ dạng này của Lộc Hàm , thậm chí hơi sợ, nếu là trước đây, hắn sẽ không do dự đáp lại, sau đó đẩy cậu lên giường, có thể còn khen ngợi cậu là kẻ thức thời.

Lúc Lộc Hàm  cởi chiếc cúc thứ hai, Hứa Cần Dương sải bước đến cầm tay cậu tức giận: “Đừng cởi nữa! Tôi không có chút hứng thú nào với cô!” Cài cúc áo vào cho cậu, cơn giận của hắn vì sự oan ức của cậu cũng biết mất tương đối, hắn chậm rãi: “Tôi đưa cậu về nhà”

Nói xong, hắn nắm tay Lộc Hàm  đi về phía hành lang.

Trên xe, Lộc Hàm  thiếp đi, có lẽ quá đau khổ, Hứa Cần Dương thấy cậu tuy ngủ say lông mày vẫn cau lại, còn thi thoảng than thở.

Hắn nắm chặt tay lái nhìn thẳng về phía trước tự nhủ: “Tôi phải làm gì với em bây giờ?”

Lộc Hàm  không nghe thấy những lời này, cậu chỉ hơi cựa mình rồi vẫn say sưa ngủ.

Lúc xe dừng dưới nhà Lộc Hàm  thì cậu cũng tỉnh, thấy Hứa Cần Dương đang nhìn mình, cậu nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở nhà hắn cảm thấy xấu hổ, lấy áo khoác từ trên người trả lại cho hắn rồi mở cửa xe xuống.

“Về nghỉ ngơi cho tốt, không nên suy nghĩ nhiều, đừng quên, bờ vai của anh luôn sẵn sàng cho em mượn.” Hứa Cần Dương cũng xuống xe đứng ở cửa nói với cô.

Lộc Hàm  gật đầu, lê bước chân nặng nề đi vào nhà.

Ngô Thế Huân  chạy xe hết tốc độ trên lối đi bộ, mắt không ngừng nhìn xung quanh, anh đã qua Thắng Thiên, đã đến nhà Lộc Hàm , nhưng không tìm được cậu, anh lo lắng Hứa Cần Dương sẽ giở trò gì với Lộc Hàm , như lúc đầu ở Thắng Thiên, nhưng Lộc Hàm  không nghe điện thoại, anh hỏi A Đông, thậm chí động thủ với hắn, nhưng hắn thực sự không biết gì, vì vậy anh và Xán Liệt chia nhau, anh quyết định quay về nhà Lộc Hàm , nếu cậu thực sự chưa trở về, anh sẽ lật tung Thắng Thiên lên! Không tin là Hứa Cần Dương sẽ không xuất hiện.

Anh bây giờ cảm thấy hối hận, sao ở ngay cửa Ngọc Sáng lại để cho Lộc Hàm  đi.

“Chết tiệt! Lộc Hàm ! Em đừng xảy ra chuyện gì! Nếu không…” Nếu không cái gì? Nếu quả thực xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao?

Lúc đến đầu đường, xe anh rẽ trái, cùng lúc, xe Hứa Cần Dương cũng rẽ phải ra khỏi khu nhà.

Hai xe không gặp nhau, Ngô Thế Huân  dừng xe bên dưới thấy tầng nhà Lộc Hàm  sáng đen, trong lòng anh căng thẳng, vừa vui vừa sợ, không thèm đóng cửa sổ xe, anh nhanh chóng nhảy xuống chạy lên lầu.

Ngô Thế Huân  tự dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng không thấy bóng dáng Lộc Hàm , anh đi tới phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, anh đi ra ban công, ngẩn người trước bầu trời đầy sao, đốt một điếu thuốc, đứng lặng lặng hút chờ Lộc Hàm  ra ngoài cho anh một lời giải thích.

Nhưng chờ thật lâu, tiếng nước chảy cũng không ngừng, Lộc Hàm  cũng không ra ngoài, anh đột nhiên có linh cảm xấu, vội vàng vứt điếu thuốc chạy đến cửa phòng tắm dồn dập gõ, không ai đáp lại, anh gọi to: “Lộc Hàm ? Có nghe thấy anh nói gì không? Trả lời anh!” Trong phòng tắm vẫn chỉ có tiếng nước chảy, không ai trả lời.

“Lộc Hàm ! Mở cửa ra” Anh gọi một lần nữa vẫn không có âm thanh nào, không thể chờ đợi thêm nữa, anh vặn thử tay nắm cửa, bên trong khóa trái, anh lùi lại mấy bước, uỳnh, một cước đá văng cửa phòng tắm.

Chương 119: Giấy Xét Nghiệm

Khi đạp được cửa phòng tắm, Ngô Thế Huân  nhìn thấy Lộc Hàm  nhắm tịt mắt nằm trong bồn tắm không hề nhúc nhích, anh kinh hoàng chạy đến lắc lắc cô: “Lộc Hàm ! Lộc Hàm !” nhưng cậu vẫn không hề có phản ứng gì. Anh nhanh chóng ôm cậu ướt dầm dề từ trong nước lên, đặt trên giường, lau khô rồi mặc một bộ quần áo sạch. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, lòng anh cũng thắt lại, làm sao cậu lại trở thành thế này, rốt cuộc Hứa Cần Dương đã làm gì cô?

Sau khi mặc xong quần áo, anh vội vàng bế cậu sải bước ra cửa.

Ngoài cửa phòng cấp cứu, Xán Liệt nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân  lập tức chạy tới, Bạch Hiền cũng đi theo anh.

“Sao rồi? Lộc Hàm  đâu?” Bạch Hiền nhìn thấy Ngô Thế Huân , vội vàng hỏi thăm. cậu nhìn anh với ánh mắt oán hận, người đàn ông này hô mưa có mưa, gọi gió có gió, tại sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương Lộc Hàm , tại sao không thể đối xử tốt với cậu ấy, càng nghĩ càng tức, thấy Ngô Thế Huân  như xác chết không trả lời câu hỏi của cậu, Bạch Hiền nổi điên: “Ngô Thế Huân ! Anh có phải là đàn ông nữa không? Anh biết Lộc Hàm  yêu anh bao nhiêu không? Lúc ly hôn với anh nó đã đau khổ bao nhiêu lâu, vất vả lắm mới quên được anh, tại sao anh còn xuất hiện trước mặt nó, còn đối xử với nó thế nào? Anh xem anh hại nó thành cái gì rồi?” Bạch Hiền tức giận nói một thôi một hồi.

Xán Liệt thấy cậu to tiếng , tiến lên kéo tay: “Mạc Nhan! Đừng làm ồn!” Anh liếc nhìn Ngô Thế Huân , hắn vẫn ngồi trên ghế cúi đầu không nói lời nào, thật ra anh biết, người khó chịu nhất lúc này là Ngô Thế Huân .

“Tôi làm ồn? Được… Lôi Ảnh, anh lại còn giúp hắn? Đang nằm trong kia là bạn thân nhất của tôi! Đàn ông các người đều là đồ đểu” Bạch Hiền hất tay Lôi Ảnh, gầm lên.

Thấy mũi nhọn lại chĩa về mình, Xán Liệt nhất thời cứng họng, bảo sao phụ nữ đều phức tạp, chỉ trong một giây đã thiên biến vạn hóa , lúc này anh đang lãnh đủ, quả nhiên… chọc ai chứ đừng chọc vào phụ nữ.

“Ầm ĩ gì thế? Đây là bệnh viên! Xin giữ yên tĩnh cho” Một y tá từ trong phòng làm việc thò đầu ra không vui vẻ gì nhắc nhở Mạc Nhan.

Cô trừng mắt liếc y tá, không nói thêm gì nữa, tức giận ngồi xuống ghế đối diện Ngô Thế Huân , nhìn trừng trừng cả anh lẫn Xán Liệt đang đứng bên cạnh.

Không bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gỡ khẩu trang: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

“Là tôi” Ngô Thế Huân  đứng bật lên khỏi ghết, sải bước đến trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu nói với anh: “Bệnh nhân bị thiếu máu nghiêm trọng, thời gian này lại làm lụng quá sức, về sau nên chú ý, đừng kích động cậu ấy, chú ý bổ sung thêm dinh dưỡng, bây giờ sẽ chuyển sang phòng bệnh thường, ngày mai có thể xuất viện.” Nói xong, ông lễ phép gật đầu với Ngô Thế Huân  rồi quay lại phòng.

Ngô Thế Huân  lúc này mới thở phào, nhưng… tại sao cậu lại bị thiếu máu nghiêm trọng….

Hai y tá đang từ từ đẩy Lộc Hàm  ra ngoài, Bạch Hiền vội vàng tới trước giường bệnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu đau xót, cậu không mốn khóc nhưng nhìn bộ dạng này không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Con nhóc chết tiệt này! Tại sao lại hành hạ mình đến vậy, khỏe nhanh lại ình, sau đó chúng ta cùng đi! Đến một nơi khác sống, cả đời đừng quay lại đây nữa.”

Nghe thấy những lời này, Ngô Thế Huân  vô cùng căng thẳng, Xán Liệt cũng vậy.

Ngô Thế Huân  đứng bên kia giường bệnh, nắm lấy bàn tay cậu trong tay mình khẽ vuôt ve, nhìn người mình yêu thành ra thế này, anh đột nhiên tự trách. Bạch Hiền nói đúng, nếu anh không xuất hiện trong cuộc đời Lộc Hàm , cậu sẽ không thành ra thế này, đây tất cả là do anh gây ra, anh là người chẳng có năng lực gì hết.

Lộc Hàm  được đẩy vào phòng bệnh, Ngô Thế Huân  vào theo, Bạch Hiền định đi vào liền bị Xán Liệt kéo ra ngoài.

“Anh làm gì thế?” Bạch Hiền vẫn còn tức giận Xán Liệt vừa rồi bao che cho Ngô Thế Huân , cậu hất tay anh ra. Đàn ông đều giống nhau, Xán Liệt lại cùng lớn lên với Ngô Thế Huân , vật cùng loài sống cùng nhau, lúc này cậu thấy Xán Liệt và Ngô Thế Huân  chẳng khác gì nhau, cậu cũng không muốn sau này lại giống bộ dạng Lộc Hàm  bây giờ.

Đừng tưởng Lộc Hàm  mặt ngoài kiên cường, thực tế cậu chỉ ra vẻ, tự ngụy trang ình như thế mà thôi.

So với Lộc Hàm , Bạch Hiền đúng là kiên cường hơn, cậu dám yêu dám hận, làm việc gì cũng quả quyết, cậu vĩnh viễn không thể vì đàn ông mà thương tích đầy mình như Lộc Hàm .

“Em vừa nói những điều đó là có ý gì? Cái gì mà đi? Cái gì mà vĩnh viễn không trở lại?” Xán Liệt sầm mặt, nhìn khuôn mặt giận dỗi của Mạc Nhan.

“Đi là đi, không trở lại là không trở lại, nghe không hiểu à? Không hiểu thì thôi!” Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lôi Ảnh.

“Vậy còn anh?” Đây là lần đầu tiên anh hỏi một người con gái như thế.

Bạch Hiền trợn mắt, nhất thời không biết nói gì với anh, nhìn ánh mắt mong đợi của anh, cậu hơi hoảng hốt, đây là Xán Liệt lạnh lùng ư? Sao chẳng thấy giống.

“Anh… chuyện liên quan gì tới anh! Tôi vào đây!” Bạch Hiền không biết trả lời thế nào, hét lên.

Xán Liệt sao để cho cậu cứ thế mà đi. Ngô Thế Huân  vẫn còn ở trong đó, nên để cho họ một chút không gian riêng, với lại cậu ta vẫn còn chưa ình một câu trả lời, sao có thể dễ dàng cho đi như vậy.

“Đi theo anh”. Xán Liệt lôi Bạch Hiền đi, mặc kệ cậu gào thét giãy giụa, đến một nơi an toàn.

Trong phòng bệnh, từng giọt từng giọt dung dịch truyền hòa vào máu Lộc Hàm , Ngô Thế Huân  cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, anh chờ cậu tỉnh lại, dù chỉ để nhìn anh một cái.

Anh cầm bàn tay xanh xao lạnh toát của Lộc Hàm  áp lên môi mình, ủ ấm trong lòng bàn tay anh.

Trên vách tường, kim đồng hồ lách cách nhích từng giây, anh cảm thấy mình như đang lăn lộn trong chảo dầu, vô cùng đau đớn, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu ngất xỉu, thiếu máu chỉ là một phần, chắc chắc là cậu đã bị kích động.

Lộc Hàm  mơ màng cảm thấy bàn tay mình đang có người nắm chặt, sự ấm áp ấy làm cậu lưu luyến, chậm rãi mở mắt, trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi làm cậu ngồi bật dậy, vì quá đột ngột mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Tỉnh rồi à? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi, nằm xuống đi đã đừng kích động, cẩn thận lệch kim tiêm.” Ngô Thế Huân  đứng khỏi ghế bên cạnh, ôm lấy tay Lộc Hàm  đang vuốt huyệt thái dương.

Sao mình lại ở trong bệnh viện? Mình nhớ đang ở nhà tắm cơ mà… Sao Ngô Thế Huân  lại xuất hiện ở đây, ai đưa mình đến? Còn nữa… sao mình phải truyền nước biển?

“Bỏ ra”. Lộc Hàm  nói 2 chữ lạnh lùng.

Ngô Thế Huân  sửng sốt, sau đó buông tay, hai tay nắm bả vai cậu dịu dàng: “Em sao vậy, tối nay đã xảy ra chuyện gì?” Vốn định đợi cậu nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi mới hỏi, nhưng thấy cậu đột ngột tỏ thái độ với mình như vậy, trong lòng anh bất an.

“Sao nào? Ngô Thế Huân …Người tôi không muốn thấy nhất bây giờ chính là anh! Đừng giả vờ tốt bụng nữa, không cần tiếp tục đùa cợt trước mặt tôi” Lộc Hàm  cười lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận mà ửng hồng. Lúc này, nhìn thấy Ngô Thế Huân , cậu chỉ nghĩ đến dối trá.

“Anh nghe không hiểu! Anh diễn kịch? Lộc Hàm …. Em nói rõ ràng ra đi.” Ngô Thế Huân  bị sự nghi ngờ hành hạ, trong lòng bất mãn, cậu có thể mắng anh nhưng không được vu oan cho anh.

Lộc Hàm  không thèm để ý, tựa đầu xuống gối nhắm mắt lại.

“Có phải Hứa Cần Dương đã làm gì em không? Hắn nói gì? Rốt cuộc vì sao em lại thế?” Ngô Thế Huân  nắm cằm Lộc Hàm , xoay gương mặt bướng bỉnh của cậu đối diện với mặt mình.

Lộc Hàm  đột nhiên mở mắt, một ngọn lửa bùng lên từ con ngươi ảm đạm, lạnh lùng hất tay anh ra: “Anh ta không làm gì tôi, anh đừng tưởng ai cũng giống anh, đồ ngụy quân tử”.

Ngụy quân tử? Thật khiến người ta tổn thương, lần này, Ngô Thế Huân  đã hoàn toàn hiểu, nhất định Hứa Cần Dương đã nhúng mũi vào, nếu không Lộc Hàm  sẽ không đột ngột thay đổi như vậy.

“Hắn rốt cuộc đã nói gì với em!”

“Sao phải kích động như thế? Chột dạ ư? Anh cũng không cần tức giận như thế, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” Lộc Hàm  thấy anh nổi giận, cảm thấy anh đang Lộc  che dấu sự thật, cậu chẳng qua là một thứ đồ chơi trong tay anh, cần gì phải tốn công sức? Lúc này anh chỉ cần ngoảnh mặt bước đi, cần gì phải diễn đến mức này, thật nực cười.

Ngô Thế Huân  càng lúc càng thấy lời của Lộc Hàm  khó hiểu, anh thật không biết mình đã sai cái gì, tối thiểu đối với cậu anh không hổ thẹn với lương tâm.

“Nói mau! Nếu không anh sẽ ngay lập tức san bằng Thắng Thiên.” Anh không nhịn được, Lộc Hàm  lại ngang nhiên che chở cho kẻ không đội trời chung Hứa Cần Dương, cảm giác này khiến anh phát điên.

Lộc Hàm  ngơ ngác, Ngô Thế Huân  trước mặt làm cho cậu sợ, cậu có một thoáng cảm thấy phải chăng chuyện vừa xảy gia ở Hứa gia chỉ là một giấc mộng, nhưng một khi tỉnh mộng, cậu có thể chấp nhận thực tế này không?

“Trừ uy hiếp ra anh có làm được việc gì khác không? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi! Anh đi ngay đi” Lộc Hàm  nhắm mắt lại, cậu cảm thấy lúc này nói thêm câu gì nữa với anh đều là nhảm nhí.

“Được… em nghỉ đi. Chờ em khỏe lại, chúng ta nói tiếp.” Ý thức được vừa rồi mình hơi kích động, dù sao cậu vẫn còn là bệnh nhâ, bác sĩ cũng đã dặn để cậu nghỉ ngơi, anh đành kìm nén tức giận, đắp chăn cho cậu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Đúng lúc gặp Bạch Hiền và Xán Liệt đi vào, Bạch Hiền vẫn trừng mắt liếc anh một cái, Ngô Thế Huân  không để ý, chỉ nói với Lôi Ảnh: “Ra ngoài, tôi có chút việc cần nói.”

“Vâng” Xán Liệt đi theo Ngô Thế Huân  ra khỏi phòng.

…………………………………………….

Thiên Mộng Tuyết lo sợ mang tài liệu đến nhà Hứa Cần Dương, vào đến cửa cậu dừng lại, do dự rốt cuộc mình có nên làm như vậy không, nhưng vừa nghĩ đến chiếc đĩa có thể rơi vào tay Ngô Thế Huân  cậu đã thấ sợ, không suy nghĩ gì thêm cậu ấn chuông.

Trong một căn phòng trên gác, Hứa Cần Dương đã nhìn thấy Thiên Mộng Tuyết đỗ xe bên dưới, hắn cười nham hiểm châm một điếu thuốc, chờ Thiên Mộng Tuyết đến tìm mình, nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn càng cười man rợ hơn.

Thiên Mộng Tuyết đi thẳng vào căn phòng quen thuộc, nhất thời một cảm giác ghê tởm nảy sinh, gian phòng này là nơi cậu và hắn ta gian díu, thứ mùi vị quen thuộc thậm chí vẫn gợi nhớ đến hai chữ tình dục, cậu lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Cảm giác ghê tởm nhanh chóng qua đi, Thiên Mộng Tuyết soi gương, nhanh chóng lau miệng rồi ra trước mặt Hứa Cần Dương.

“Mang đến à?” Hứa Cần Dương cũng không quan tâm cậu thế nào, trực tiếp đi vào vấn đề.

Thiên Mộng Tuyết chua xót trong lòng, gật đầu, ném điện thoại cho Hứa Cần Dương.

Hứa Cần Dương nhìn những hình ảnh kia hài lòng gật đầu, cười hô hố: “Ha ha… nhanh hơn một ngày so với tưởng tượng của tôi, Thiên Mộng Tuyết… cậu quả nhiên là một nhân tài.” Hứa Cần Dương gửi ảnh sang điện thoại của hắn, sau đó trả lại cho cậu, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay về phía cậu hỏi: “Cô mang thai phải không” Trong ánh mắt hắn thoáng một tia sắc lạnh.

Bị lời nói của Hứa Cần Dương nhắc nhở, Thiên Mộng Tuyết mới phát hiện, hai ngày nay dạ dày cậu như đầy hơi, ăn không vào, nôn không ra, rất khó chịu, tính toán một chút cũng một tháng rồi, thế nghĩa là… cậu có thể đã có thai?

Trong lòng mừng rỡ, nhưng mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Hứa Cần Dương: “Việc của tôi đã xong, đưa đồ đây!” Thiên Mộng Tuyết làm sao quyên được chuyện cái đĩa? Đó là mạng sống của cô! Không thể để cho hắn nắm trong tay.

“A phải rồi! Xem tôi chỉ lo quan tâm đến cậu, quên cả việc chính” Hứa Cần Dương gõ gõ ngón tay, cười nham hiểm với Thiên Mộng Tuyết, nói xong hắn đứng dậy, mở ngăn tủ đầu giường lấy đĩa đưa cho cô.

Thiên Mộng Tuyết vẫn hoài nghi liếc nhìn hắn, nhướn mày: “Chỉ có thế này?”

‘Vậy cậu muốn mấy? Tin tôi đi. Chỉ có thế thôi.”

Thấy bộ dạng Hứa Cần Dương không giống đang lừa gạt mình, cậu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn file trong máy tính?”

“Xóa rồi!” Hứa Cần Dương thản nhiên.

Thiên Mộng Tuyết biết, cậu có hỏi nữa cũng vô ích, một khi hắn muốn chỉnh, cậu không thể thoát được.

“Tốt nhất là tiền bạc đã thỏa thuận xong, hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa.” Thiên Mộng Tuyết nhét đĩa vào túi mình, nghi ngờ nói với Hứa Cần Dương rồi quay mặt bước đi.

Hứa Cần Dương cười khẽ, nói một câu cợt nhả khiến Thiên Mộng Tuyết sau này cũng đứng ngồi không yên: “Tôi cũng hi vọng thế, nhưng trong bụng cậu lại níu kéo tôi, không phải cậu sẽ độc ác không để tôi nhìn thấy con chứ?” Hắn vừa nói vừa nhìn theo lưng cô.

Quả nhiên, cậu đã sai lầm, ngay từ đầu không nên tìm đến Hứa Cần Dương, đàn ông vô kể, tại sao lại cùng Hứa Cần Dương làm việc này, đây quả là một quyết định khiến cậu hối hận cả đời.

“Dừng ngay cái tư tưởng ác độc đó lại! Đứa bé này không có nửa xu quan hệ với anh! Nhớ kỹ cho tôi! Nó mang họ Ngô Thế Huân !” Sờ sờ bụng, đối với phụ nữ cái cơ bản nhất chính là tình mẫu tử, cậu muốn con mình mang họ Hoắc chứ không phải là họ Hứa. cậu không cho phép hắn xuất hiện trong quãng đời sau này của mình.

“Được thôi, tôi cũng chỉ nói lung tung như vậy, con của cô… tôi không quan tâm, hi vọng cậu sau này đừng khóc lóc bắt tôi chịu trách nhiệm.” Hứa Cần Dương vỗ tay một cái, đến bên cạnh Thiên Mộng Tuyết, một tay nhét trong túi quần, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.

Thiên Mộng Tuyết hờ hững nhìn hắn, cười lạnh né sang bên cạnh tránh bàn tay kia: “Điều này giám đốc Hứa yên tâm, vì căn bản đứa con này cũng không phải của anh.” Lần trước bị gài bẫy một lần, cậu vẫn chưa thể quên, không thể không giấu, sợ Hứa Cần Dương lại giơ ra chiếc máy theo dõi nào…

“Chậc chậc, cậu trở nên thông minh rất nhanh, được rồi, cậu đi đi, giao dịch của chúng ta đến đây là chấm dứt.” Hứa Cần Dương nở một nụ cười giễu cợt, lộ ra vẻ mặt tàn ác, nói xong hắn quay người nhắm mắt lại, trong lòng gợn lên một chút chua xót. Hắn không biết cảm giác này nói lên điều gì, hiện tại không thể biết.

Thiên Mộng Tuyết không nói gì nữa, cậu ước gì có thể bỏ đi sớm hơn, sau khi Hứa Cần Dương dứt lời, cậu nện bước chân dồn dập ra khỏi căn phòng đối với cậu như địa ngục.

……………………………….

Lộc Hàm  truyền một ngày trong viện, hôm sau cậu có thể về nhà, từ sáng sớm đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, cậu không muốn chờ Ngô Thế Huân  tới đón, không muốn nhìn thấy anh ta một giây nào nữa.

Đang quay lưng về phía cửa phòng, cậu nghe thấy tiếng giày cao gót, ngỡ là Mạc Nhan, lúc cử vừa mở cậu nói: “Nhan Nhan, sao lại tới sớm vậy, mình đã nói sẽ tự về rồi mà?” Tiếng bước chân sau lưng dừng lại, Lộc Hàm  không nghe thấy tiếng trả lời, bỏ quần áo trong tay ra quay người lại.

Nhìn thấy người quen khiến cậu kinh ngạc: “Thiên Thiếu gia? Tại sao lại là cô?” Không thể ngờ Thiên Mộng Tuyết lại xuất hiện ở đây, cậu vẫn mặc một chiếc váy màu trắng như mọi ngày, khuôn mặt cao ngạo lại có phần oan ức đứng trước mặt mình.

“Lộc  Thiếu gia… Tôi… Có thể nói chuyện một chút với cậu không?” Thiên Mộng Tuyết lắp lắp, mắt khép hờ.

Lộc Hàm  đại khái đoán được cậu ta muốn nói gì, cậu gật đầu bảo cậu ta chờ mình bên ngoài. Thiên Mộng Tuyết ra khỏi phòng, sau khi sắp xong đồ, Lộc Hàm  cũng đeo túi lên vai ra khỏi pong.

“Đi thôi.” cậu nói với Thiên Mộng Tuyết đang tựa trên tường, rồi đi trước.

Hai người đến công viên, vẫn ở vị trí cũ, lúc này trong lòng Lộc Hàm  không rõ là cảm thấy gì.

Thiên Mộng Tuyết chờ một hồi lâu mới mở miệng: “Cô xem cái này đi”. Hoàn toàn không biết chuyện Hứa Cần Dương đã làm gì cậu, lúc này cậu lại hạ thấp bản thân đi cầu xin Lộc Hàm , đưa cho cậu một tờ giấy xét nghiệm.

Thật ra, cậu cũng chỉ vô tình biết Lộc Hàm  nằm viện, lúc sáng vào làm xét nghiệm, trong lúc chờ kết quả, cậu nghe được đoạn nói chuyện của hai y tá.

“Haizzz! Sao lại có người tốt số thế chứ, chủ tịch Hoắc của Hoắc Thị đấy… lại có thể đến trông cậu ấy cả đêm.”

“Ừ, đúng, Lộc  Thiếu gia thật tốt số, tôi chỉ cần kiếm được 1 anh bằng nửa chủ tịch Hoắc là ngon rồi.”

“Cô đừng có nằm mơ”

“Stop! Nằm mơ cũng không được à…?”

Hai cậu y tá cứ tự nhiên đi ngang qua, nói một thôi một hồi khiến cậu kinh ngạc, cùng lúc này, bác sĩ gọi tên trả tờ giấy xét nghiệm cho cô.

Nhìn tờ xét nghiệm kết luận có thai, trong lòng cậu không biết cảm giác thế nào, nghĩ Lộc Hàm  cũng ở đây, cậu chạy đến lễ tân hỏi thăm phòng bệnh, sau đó … chính là cảnh vừa rồi.

Lộc Hàm  đôi tay hơn run rẩy, cậu không đọc được những chữ rồng bay phượng múa kia, nhưng ở ô kết luận đập vào mắt cậu mấy chữ: ‘Dương tính, có thai 28 ngày’, Thiên Mộng Tuyết mang thai, buồn cười nhất là cậu ta lại vội vàng cầm tờ giấy này đến gặp mình, cái này chẳng lẽ là mấy trò khoe khoang trong tiểu thuyết đây sao? Lộc Hàm  thật sự không chấp nhận nổi, nắm chặt tờ giấy.

Lần này cậu đã hoàn toàn tin, bọn họ đã có con, ha ha ha… Mình vẫn như kẻ ngu, Lộc Hàm  Lộc  nén nước mắt, trả lại giấy xét nghiệm cho Thiên Mộng Tuyết, cười gượng: “Chúc mừng cô”

Một cơn gió thổi qua, cậu thấy mình như sắp chết, mầm sống kia vẫn còn là giọt máu.

“Cảm ơn… Tôi muốn nói… cậu có thể rời xa Ngô Thế Huân , chúc phúc cho chúng tôi được không.” Thiên Mộng Tuyết nhận lại tờ giấy xét nghiệm, nhìn Lộc Hàm  bằng một ánh mắt cầu xin.

Lộc Hàm  không hiểu Thiên Mộng Tuyết rốt cuộc là có ý gì, người Ngô Thế Huân  luôn yêu chẳng phải là cậu ta hay sao? Tại sao cậu ta lại còn phải đi cầu xin mình, thật nực cười. Hay là cảm thấy cậu lúc này vẫn chưa đủ thảm hại, muốn bồi thêm một ít?

“Cô không cần phải cầu xin tôi, các người cứ ở bên nhau, để tôi đi! Xem như tôi cầu xin cô.” Lộc Hàm  không hề chớp mắt, khuôn mặt vô cảm.

Những lời này khiến Thiên Mộng Tuyết bối rối, chuyện gì đang xảy ra?

“Thiên tiểu thư, những gì cần nói tôi đã nói rồi, các người có cần phải diễn kịch kẻ hát người khen hay trước mặt tôi không, tôi không biết mục đích của các người là gì, nhưng các người thắng rồi, đã đạt được mục đích rồi, cầu xin các người sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, chuyện tình của các người không có nửa xu quan hệ với tôi, tha cho tôi được không?” Nói xong, Lộc Hàm  cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, cậu giữ lại chút tự trọng cuối cùng ình, đàng hoàng quay mặt bước đi.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Thiên Mộng Tuyết không hiểu nổi, một câu cũng nghe không hiểu, tại sao đột nhiên cậu ta lại nói như vậy, rốt cuộc là như thế nào?

Lộc Hàm  cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, vừa vào tới cửa Ngô Thế Huân  gọi điện tới, cậu kiên quyết không nhấc máy, điện thoại lại lần nữa đổ chuông, Lộc Hàm  giận giữ ném điện thoại vào góc tường, vỡ tan.

Tới lúc này cậu mới hiểu rõ, ngay từ đầu cậu chẳng qua cũng chỉ là vật thay thế, mọi biểu hiện của Ngô Thế Huân  với cậu chẳng qua là ngụy trang. Khi thực tế từng ly từng tý chạy qua trước mắt, cậu không thể nào tiếp tục bình tĩnh, cậu sắp điên rồi, cậu muốn đi khỏi đây! Vĩnh viễn không muốn trở lại nữa.

Chương 120: Hoắc Thanh Lăng Xuất Hiện

Sáng sớm Ngô Thế Huân  đã chạy tới bệnh viện, nhưng đẩy cửa phòng bệnh đã thấy không còn ai, con bé đáng chết kia! Nói đi là đi!

Ngô Thế Huân  đấm một phát vào cửa, lọt vào mắt một nữ y tá, cậu hắng giọng sau lưng anh: “Tiên sinh… Đây là của công, xin anh đừng vô cớ phá hỏng”

Ngô Thế Huân  vốn đã tức giận, lại có kẻ chọc tức, anh điên tiết quay người nhìn cậu y tá, chỉ cái nhìn này đã khiến cậu ta giật mình.

“Anh?...” Hoắc Thanh Lăng thấy Ngô Thế Huân , vui vẻ nhảy lên 3 thước, ôm ghì lấy anh.

“Lăng nhi? Em… sao lại ở đây?” Ngô Thế Huân  kinh hãi, mặt đầy vẻ khó tin đẩy cậu nhóc này ra.

Hoắc Thanh Lăng là em con chú, kém anh 7 tuổi, năm nay đã 22, bảy tám năm không gặp, trông cậu bây giờ đã lớn, trông ra dáng một đại cậu nương yêu kiều, nếu không phải cậu mở miệng, anh cũng không dám nhận.

“Haizz… việc này dài dòng lắm, để sau hãy nói, anh đến đây làm gì?” Hoắc Thanh Lăng nghịch ngợm đảo mắt, chuyện này thật không biết phải bắt đầu từ đâu, dù sao cậu về nước, cha mẹ và bà nội Hoắc nội cũng không biết, nên có thể xem như bỏ nhà ra đi, nguyên nhân thì rất phức tạp, cậu sợ Ngô Thế Huân  nhất thời không chấp nhận nổi, ha ha!

“Không có gì, bệnh nhân phòng này đâu rồi?” Ngô Thế Huân  lắc đầu, vạn bất đắc dĩ, lúc này cũng chẳng biết nói thế nào, ngộ nhỡ lại tới tai bà nội, anh sẽ khó mà trả lời, 5 năm nay, lần nào sang Anh bà nội cũng hỏi Lộc Hàm  đâu? Lần nào anh cũng nói dối là cậu bận học, càng ngày càng không dám sang bên đó, anh không biết phải nói dối thế nào cho trọn vẹn.

“Ài… Em hôm nay cũng vừa đến đây làm, không biết gì, em thông báo xong rồi, đi! Chúng ta ra ngoài tán gẫu!” Hoắc Thanh Lăng kéo tay Ngô Thế Huân  ra ngoài.

Hai người đi ăn cơm xong, Hoắc Thanh Lăng còn nói vừa về nước không mang theo nhiều quần áo, sau đó lôi Ngô Thế Huân  với bộ mặt ỉu xìu đi dạo phố, cậu thì rạng rỡ còn anh tâm sự nặng nề chạy theo cậu trả tiền.

Rốt cuộc, con nhóc này đi cũng biết mệt, hai người tìm được một cửa hàng đồ uống ngồi xuống.

“Anh… Anh biết không? Em có nhiều điều không biết suy nghĩ của anh thế nào!” Hoắc Thanh Lăng uống một hớp nước chanh, mở to đôi mắt đen tròn khoa chân múa tay nhìn Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân  quá hiểu cậu em gái này, ngay từ bé đã nghịch như quỷ, Xán Liệt cũng bị nó giày vò không ít, bình thường nếu cậu ăn nói khoa trương như vậy chắc chắn là lại muốn cầu cạnh gì anh. Ngô Thế Huân  làm bộ trịnh trọng vui vẻ gật đầu nhìn cô: “Nói nhanh đi, có phải lại gây họa gì rồi không? Muốn cầu cứu anh?”

Thấy mình bị nhìn thấu gan ruột, cậu làm mặt cười với Ngô Thế Huân , cho ống hút vào mồm rít vài hớp, đột nhiên như nhớ ra điều gì nhìn anh nói: “Anh! Chị dâu đâu? Em nghe bà nội nói chị dâu rất tốt, em ghen tị lắm đấy”. cậu nhóc quệt mồm, lúc nào cũng nói chuyện oang oang thẳng thừng như thế.

Điểm này, Ngô Thế Huân  lại thấy cậu rất giống Lộc Hàm  ngày xưa.

Anh khẳng định, nếu hai cậu nàng này gặp nhau, nhất định sẽ thành một phe, kẻ hay bắt bẻ người khác Hoắc Thanh Lăng chắc chắn sẽ thích Lộc Hàm .

“Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe xong anh sẽ dẫn em đi gặp cậu ấy.” Ngô Thế Huân  lúc này không thể đưa cậu đi gặp Lộc Hàm , phải chờ giải quyết xong mọi chuyện mới được, cho nên đành dùng kế hoãn bình.

“Nhớ nhé… Được rồi, thực sự em cũng mệt quá, nếu không… em đến chỗ anh ở nhé.”

“Không được”

“À, anh trai, anh không phải yêu quý em à?” Hoắc Thanh Lăng thấy Ngô Thế Huân  không thèm nghĩ ngợi đã phản đối tức giận chu miệng làm nũng.

Ngô Thế Huân  vừa rồi theo bản năng cự tuyệt, không phải anh không muốn cho cậu ở nhờ, chỉ có điều cậu đến đó sẽ gặp Thiên Mộng Tuyết, một khi gặp rồi thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, anh vẫn nhớ rõ năm đó anh và Thiên Mộng Tuyết ở với nhau, con nhóc này vừa nhìn thấy cậu đã núp sau lưng anh, mặc dù lúc đó Thiên Mộng Tuyết rất khéo chiều lòng người, nhưng Hoắc Thanh Lăng đơn giản là không thích cô.

Khi đó Hoắc Thanh Lăng mới 12 tuổi, vẫn còn trẻ con, bây giờ mới thấy anh đúng là không nhìn xa bằng cậu nhóc này, bởi vì Thiên Mộng Tuyết bây giờ quả thật là đáng sợ.

“Được rồi, thật ra em cũng biết thừa…, anh chỉ muốn thế giới ngọt ngào chỉ có hai người, há há! Em đùa thôi, em có chỗ ở rồi.” Hoắc Thanh Lăng cười nghịch ngợm, nhướn mày nói với Ngô Thế Huân .

“Em ở đâu? Có quen không? Có muốn anh…”

“Anh! Đừng coi em là trẻ con nữa! Em đã 22 tuổi rồi! Đã thoát khỏi tuổi vị thành niên! Em ở nhà trọ với một cậu y tá nữa, rất ổn, em cũng muốn có cuộc sống riêng của mình, cho nên anh không cần chăm lo quá mức”. Hoắc Thanh Lăng đột nhiên nghiêm túc nói với Ngô Thế Huân , cậu cũng không muốn vừa thoát khỏi tầm mắt của bố mẹ lại bị Ngô Thế Huân  săm soi như trẻ con, cậu chỉ muốn tự do.

Xem ra, đứa trẻ này đã lớn thật rồi, đã thích bay nhảy, Ngô Thế Huân  có vẻ đã hiểu vì sao Hoắc Thanh Lăng lại bỏ Anh quốc mà chạy đến đây. Chú anh ở ngoài rất tao nhã lịch lãm, trong công việc kinh doanh cũng rất có danh tiếng, chỉ riêng đối với Hoắc Thanh Lăng lại quản giáo nghiêm ngặt, chỉ cho cậu học trường nữ sinh, từ cấp 1 đến đại học đều nhốt cậu trong trường, chính vì thế mà mấy lần anh đến Anh thăm bà nội đều không gặp cô.

Hoắc Thanh Lăng vẫn nghe lời cha, nhưng lúc 13 tuổi, Ngô Thế Huân  đã biết, cậu nhóc này ngoài mặt rất ngoan ngoãn, nhưng thực ra vô cùng phản nghịch.

Chuyện này phải kể đến 9 năm trước, năm ấy anh 19 tuổi, đến nhà chú ở Anh, vừa là để học hỏi cách thức quản lý công ty, vừa để thăm cậu em gái này.

Anh vẫn nhớ rõ… Đó là một buổi trưa mặt trời rực rỡ, Hoắc Thanh Lăng đi học về trễ 1 tiếng đồng hồ, bị chú phạt úp mặt vào tường, còn bắt cậu viết bản kiểm điểm, khi đó Hoắc Thanh Lăng chỉ nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn vâng lời cha lên phòng.

Sau đó, đến bữa tối Hoắc Thanh Lăng cũng không xuống ăn cơm, anh muốn đưa cơm vào cho cậu, dù sao anh đã mở miệng, chú cũng không phản đối.

Anh vừa vào phòng đã phát hiện một chuyện…

Con nhóc này đang cắm cúi viết, sức lực khiến người ta kính nể, Ngô Thế Huân  vừa tới nhìn, đã thấy cậu đang viết thư kháng nghị! Con đề nghị! Trả lại chủ quyền cho con.

Chuyện này bị Ngô Thế Huân  lôi ra cười nhạo nhiều năm, bây giờ anh vẫn nhớ rõ khi tờ giấy này bị chú phát hiện, vẻ mặt chú dở khóc dở cười.

“Được, nếu Lăng nhi đã đủ lông đủ cánh, vậy anh cũng không cần quan tâm nhiều nữa, nhưng em phải nhớ kỹ, làm việc gì cũng đừng quá sức”. Ngô Thế Huân  gật đầu, mặt tỉnh bơ nói với Hoắc Thanh Lăng.

“Biết rồi biết rồi! Anh kết hôn xong em thấy thật đáng ghét! Em thích anh trai lạnh lùng trước đây hơn!” cậu bảo trước kia, hay là tại trước khi quen Lộc Hàm , khi đó mặc dù quan tâm đến cậu nhưng chỉ giới hạn ở hành động, cũng không nói với cậu nhiều lời vô nghĩa, thiếu nữ chỉ ưa tình cảm thôi! Dĩ nhiên thích loại đàn ông lạnh lùng đó.

Nhìn lại ông anh họ lúc này, Hoắc Thanh Lăng thấy có phần lạ lẫm, tình yêu này quả thật vĩ đại! cậu cũng muốn có một tình yêu oanh liệt như thế.

Đúng rồi! Hoắc Thanh Lăng đột nhiên nhớ đến một chuyện, sau đó lấy lại tinh thần chậm rãi nhìn Ngô Thế Huân : “Anh Ảnh đâu?” Nói đến Lôi Ảnh, Hoắc Thanh Lăng mặt hơi đỏ lên, Xán Liệt và Ngô Thế Huân  cùng tuổi, khi đó Ngô Thế Huân  đi đâu Xán Liệt đi đó, hai người giống nhau, đều không khéo mồm, nhưng đối với Lôi Ảnh, ngay từ lần đầu gặp mặt Hoắc Thanh Lăng đã có một tình cảm khác, chân tình không ai biết, đến tận bây giờ cũng không thể quên.

“Khụ khụ” Hoắc Thanh Lăng đột nhiên nói đến Lôi Ảnh, Ngô Thế Huân  đang uống café phát sặc, vội vàng nhận khăn giấy cậu đưa che miệng ho một tràng, xong mắt anh lơ đãng nhìn cậu gái vui vẻ, thẹn thùng Hoắc Thanh Lăng khiến anh thấy mù mờ.

Trước đây, anh cứ nghĩ Hoắc Thanh Lăng đối với Xán Liệt cũng giống như đối với anh, xem như anh trai, nhưng từ sau 16 tuổi, câu đầu tiên mỗi khi gặp anh là Xán Liệt đâu? Lúc đó anh đã cảm thấy không bình thường, bởi vì đang giữa tuổi thanh xuân, cứ nhắc đến Lôi Ảnh, Hoắc Thanh Lăng lại tỏ ra mất tự nhiên cùng mong đợi, đôi mắt cũng thấy rõ sự chân tình đắm đuối.

“Làm gì vậy? Anh không sao chứ?” Hoắc Thanh Lăng đứng sang bên cạnh vỗ vỗ lưng anh hỏi rất quan tâm, cậu băn khoăn, chẳng qua mình chỉ hỏi xem Xán Liệt đâu mà lại dọa anh ấy ra thế này sao? Chẳng lẽ… anh ấy nhìn ra cái gì?

Ngô Thế Huân  tất nhiên không dám chắc chắn bây giờ Hoắc Thanh Lăng vẫn nhớ đến Lôi Ảnh, mà trong lòng Xán Liệt đã có người khác rồi, nếu cứ thế này rồi thì Hoắc Thanh Lăng sẽ lại chạy đến khóc lóc ăn vạ với anh, bắt anh ra lệnh cho Xán Liệt phải cưới cậu, mà Xán Liệt quả thật anh nói gì cũng nghe, Ngô Thế Huân  sẽ kẹt ở giữa chẳng biết phải ứng xử ra sao, lúc đấy mới gọi là nhức đầu.

“Không sao không sao” Ngô Thế Huân  vất vả lắm mới dừng ho khan, lắc đầu kéo Hoắc Thanh Lăng ngồi xuống cạnh mình, có một số việc anh thấy lúc này nên báo trước cho cậu thì tốt hơn, dù sao cũng để cho con nhóc này có tâm lý chuẩn bị.

“Anh hỏi thật, có phải em thích Xán Liệt không?”

Nhìn anh hỏi nghiêm túc như vậy, Hoắc Thanh Lăng cười yếu ớt cúi đầu, cậu cũng không dám khẳng định có phải là tình yêu hay không, nhưng chắc chắn là cậu thích Lôi Ảnh, đây cũng là lý do vì sao cậu chạy khỏi Anh quốc về đây, bất chấp khả năng có thể bị anh họ bắt trở về Anh, phần lớn cũng là vì Lôi Ảnh.

Hoắc Thanh Lăng khẽ gật đầu, lần này khiến Ngô Thế Huân  đau đầu hơn, anh nâng trán thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Em thích ai cũng được, trừ Lôi Ảnh! Em và anh ấy vĩnh viễn không thể đến với nhau, hiểu không?” Những lời này không hẳn chỉ vì trong lòng Xán Liệt đã có người khác mà còn vì anh là thuộc hạ của mình, chú nhất định sẽ không đồng ý, phải biết rằng, Xán Liệt lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nghề này cũng không khác gì mấy sát thủ hộ vệ trong phim ảnh… đằng sau cái sự oai phong là đầu rơi máu chảy.

“Tại sao? Anh. Có phải anh Xán Liệt đã thích người khác rồi không?” Hoắc Thanh Lăng đứng bật dậy, tức giận nhìn Ngô Thế Huân , cậu không thích cũng không cho phép anh nói như vậy.

Phải biết là, những năm qua, cậu từ chối không biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi, bởi vì trong lòng đã có người đàn ông kia.

“Đừng hỏi tại sao, nếu không muốn anh đưa em về Anh, thì phải ngoan ngoãn nghe lời.” Ngô Thế Huân  không thể nói rõ, mới chỉ không cho thích Lôi Ảnh, con nhóc này đã nổi trận lôi đình rồi, nếu nói chuyện Xán Liệt cùng Mạc Nhan, còn không biết cậu sẽ làm ra những trò táo bạo nào nữa. Đến lúc đó không riêng gì hai người kia, đến anh cũng gặp nạn.

“Anh nói cho em biết đi. Có phải trong lòng Xán Liệt đã có ai không?” Hoắc Thanh Lăng quyết không buông, tiếp tục truy vấn, hoàn toàn không bị câu bắt về Anh của anh uy hiếp.

“Không có… Em vẫn còn nhỏ, không nên suy nghĩ đến mấy chuyện này.” Anh né tránh ánh mắt của cậu, bưng chén café lên uống.

Ngô Thế Huân  cướp chén café của Ngô Thế Huân , đặt phịch lên bàn, chống nạnh nhìn anh, hoàn toàn không thèm để ý toàn bộ khách khứa trong cửa hàng đều đang đổ dồn anh mắt về phía họ.

“Đừng lộn xộn nữa! Mọi người đang nhìn em đấy, giữ thể diện chút đi, bỏ tay xuống”. Quả thật giống mấy bà cậu đanh đá, còn biết chống nạnh nữa. Ngô Thế Huân  nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bốn phía, mặc dù anh không quan tâm nhưng cũng lo lắng không biết người khác sẽ nói cậu thành cái gì.

“Nhìn cái gì? Không uống thì về tắm một cái rồi ngủ đi!” Hoắc Thanh Lăng quay đầu lại nhìn một vòn, chỉ vào những kẻ như đại biểu đại hội kia mà quát, quả nhiên lập tức có tác dụng, mọi người đều thu hồi tầm mắt, như chưa thấy gì, tiếp tục uống nước nói chuyện. Hoắc Thanh Long hài lòng quay đầu lại, nhíu mày ngạo mạn nói: “Anh thấy chưa? Ai dám nói em? Kẻ nào dám em cho biến thành thái giám!”

Những lời này… nghe quen quen, anh nhớ năm đó Lộc Hàm  tự ý bố trí lại căn phòng, anh ra lệnh cho thuộc hạ đưa cậu ra khỏi phòng, Lộc Hàm  cũng giống Hoắc Thanh Lăng lúc này, không sợ bố con thằng nào, ầm ĩ với anh.

“Được rồi, em tiếp đi”. Ngô Thế Huân  nhún vai nhìn Hoắc Thanh Lăng.

Hoắc Thanh Lăng thấy anh họ không thèm phản ứng với mình nữa, xem ra chiêu này vô dụng, sau đó cậu cúi người, ngồi xuống tựa vào vai Ngô Thế Huân  dai dẳng đeo bán: “Anh… không phải anh hiểu em nhất sao? Sao anh lại làm thế... Anh nói cho em biết đi? Có phải trong lòng Xán Liệt đã có người khác không?”

Ngô Thế Huân  nhắm hai mắt, mặc cho Hoắc Thanh Lăng không ngừng lắc lắc tay mình anh cũng không có phản ứng gì, trong lòng đang nghĩ phải đối phó với cậu thế nào thì điện thoại di động rất đúng lúc đổ chuông.

Chương 121: Là Hiểu Lầm Ư?

Ngô Thế Huân  liếc nhìn Hoắc Thanh Lăng, chớp mắt ý muốn cậu ngoan ngoãn ngồi vào phía đối diện, cậu không cam tâm ngồi xuống, vẫn thờ phì phì nhìn chằm chằm vào anh, anh bất đắc dĩ lắc đầu nhấc điện thoại.

“Ừ… cái gì? Ở đâu?... Được, tôi lập tức đi ngay!” Cúp điện thoại, vẻ mặt Ngô Thế Huân  vô cùng khó coi, cũng không thèm nói gì với Hoắc Thanh Lăng, đứng dậy đi ra cửa.

Hoắc Thanh Lăng mù mờ xách túi chạy theo anh, được nửa đường, phục vụ gọi lại: “Thiếu gia, Thiếu gia, cậu chưa trả tiền.”

Hoắc Thanh Lăng móc tiền từ trong túi nhét vào tay người phục vụ rồi tiếp tục chạy cũng không quan tâm người này kêu la đằng sau rằng cậu chưa lấy tiền thừa.

Ngô Thế Huân  ngồi trên xe vừa định nổ máy thì cửa ghế lái phụ mở ra, chưa kịp nhìn thì cậu đã trèo lên xe, anh lập tức nghiêm túc nói: “Em về trước đi, anh có việc!”

Hoắc Thanh Lăng chẳng có ai quen biết ở đây, hơn nữa anh còn chưa nói chuyện Xán Liệt cho cậu, cậu biết vừa rồi là Xán Liệt gọi, cậu nhất định phải đi theo anh, thế là gặp được Lôi Ảnh. Cho nên lời Ngô Thế Huân  nói không có tác dụng gì, cậu nhíu mày nói với anh: “Hôm nay anh đi đâu em theo đó, đừng hòng bỏ rơi em!” cậu vươn tay ôm chặt cánh tay anh, con mắt nhìn anh tinh quái.

Lúc này, Ngô Thế Huân  không còn hơi sức giằng co với con nhóc này, không đi ngay sẽ không kịp, lập tức đạp chân ga.

Xán Liệt ở sân bay, tìm nửa ngày cũng không thấy Lộc Hàm , buổi trưa anh nhận được điện thoại của Mạc Nhan, nói là Lộc Hàm  vừa nói với cậu toàn những lời kỳ quái, đầu óc ngay thẳng của cậu không hiểu nổi lời nào, vì vậy sau khi nghe cậu tường thuật lại, anh lập tức nghĩ đến cảnh cậu đột nhiên biến mất 5 năm trước, không chút suy nghĩ, anh đến LOVER thì được tin cậu đã chuyển đi, 4 rưỡi chiều nay lên máy bay về Milan, sẽ không bao giờ trở lại.

Xán Liệt vừa nghe, không còn nghĩ gì thê, bây giờ đã 3 giờ rồi, chạy đến sân bay tối thiểu mất nửa tiếng, vì vậy anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Ngô Thế Huân , lúc anh đến nơi vẫn chưa thấy Ngô Thế Huân  đến. Xán Liệt bắt đầu tìm kiếm một bóng người không xác định trong biển người đông nghịt.

Hỏi được phòng chờ chuyến bay tới Milan, Xán Liệt vội vàng chạy đến, nhưng vẫn không thấy Lộc Hàm , đang vô cùng lo lắng thì thấy bóng dáng Ngô Thế Huân , đồn thời… còn có một cậu nhóc trông rất quen nhưng không dám nhận.

Hoắc Thanh Lăng nhìn thấy Xán Liệt vô cùng vui vẻ chạy đến ôm cổ anh: “Lôi Ảnh! Em nhớ anh muốn chết”

Sự thẳng thắn của cậu khiến anh giật mình, hai tay giơ lên nghi ngờ liếc nhìn Ngô Thế Huân , nhưng lúc này Ngô Thế Huân  không còn tâm trí quan tâm đến bọn họ, cần nhanh chóng tìm được Lộc Hàm .

Lộc Hàm , em lại muốn chạy trốn nữa sao? Rốt cuộc em muốn mất tích bao nhiêu lần mới hài lòng đây.

Ngô Thế Huân  lòng như lửa đốt, Xán Liệt cũng lo lắng không kém, anh đẩy Hoắc Thanh Lăng ra, nhìn kỹ cô: “Đây là Thanh Lăng Thiếu gia ư?” Ngô Thế Huân  cậu gật đầu, anh cười cười: “Thiếu gia hiện đang rất gấp, trước tiên em đứng chờ ở đây, đừng chọc anh ấy biết chưa?” Xán Liệt nói rất nhỏ với cậu, sau đó lôi cậu đến chiếc ghế dựa bên cạnh cho ngồi xuống.

Hoắc Thanh Lăng nhìn thấy Xán Liệt tựa như hoàn toàn thay đổi, anh nói gì cậu nghe đấy, mỉm cười e thẹn gật đầu với anh, sau đó quan sát hai người bộ dạng gấp gáp không giải thích nổi. Rốt cuộc đang có chuyện gì, cậu chưa từng thấy anh họ lại căng thẳng như vậy.

Hai người tìm một vòng, thấy không còn nhiều thời gian, nói với nhau vài câu rồi chia nhau tìm kiếm. Hoắc Thanh Lăng lấy tai nghe trong túi say sưa nghe nhạc.

Cô không để ý tới một người có vẻ lịch sự ngồi sau lưng, đang thò tay như muốn cầm lấy túi xách của cô.

Lộc Hàm  vừa ra khỏi toilet, quay lại phòng chờ lơ đãng nhìn thấy cảnh này, vốn là người có tinh thần trượng nghĩa, cậu không thể im lặng, nhưng những năm qua cậu đã trưởng thành lên nhiều, nếu là trước đây cậu sẽ kêu toáng lên ăn trộm, sau đó hung hăng đạp cho hắn mấy phát, nhưng lúc này cậu không muốn làm thế nữa, suy nghĩ một lúc, tiến lên kéo Hoắc Thanh Lăng, tỏ vẻ vui mừng: “A! Tại sao lại là cô? Thật đúng lúc”

Hoắc Thanh Lăng ngơ ngác, trừng mắt nhìn Lộc Hàm , cậu không biết người này, bị bệnh à? Nhưng… trông cậu ta hơi quen, hình như đã gặp ở đâu?

Thấy kẻ trộm lườm cậu một cái rồi buông tay, cậu thở phào nhẹ nhõm buông Hoắc Thanh Lăng ra, khẽ mỉm cười: “Ngại quá, có làm cậu sợ không? Vừa rồi tôi thấy có người muốn trộm đồ của cậu, cho nên…” Lộc Hàm  thấy vẻ kinh ngạc của Hoắc Thanh Lăng vội vàng giải thích.

“Á…” Hoắc Thanh Lăng nhìn chiếc túi của mình bị kéo ra, kiểm tra thấy không mất gì mới hiểu vì sao vị Thiếu gia này lại làm như vậy, mặt nhìn Lộc Hàm  có vẻ hối lỗi: “Thật cảm ơn cậu, tôi tên là Hoắc Thanh Lăng, còn cô?” cậu hào phóng vươn tay muốn làm quen với Lộc Hàm .

Lộc Hàm  nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ, cậu lịch sự bắt tay Hoắc Thanh Lăng cười nói: “Lộc Hàm … Tôi không còn thời gian, đi trước nhé” cậu gật đầu với Hoắc Thanh Lăng, sau đó ra xếp hàng soát vé.

Hoắc Thanh Lăng có cảm giác cái tên này sao quen thuộc, như đã nghe thấy ở đâu, nhưng cũng không muốn đứng dậy, cau mày liếc nhìn bóng lưng Lộc Hàm , nghĩ mãi không ra cậu lại lần nữa nhét ống nghe vào tai chuẩn bị ngồi lại chỗ cũ chờ hai người kia quay lại. cậu đột nhiên nghĩ được điều gì, vội vàng dừng bước, quay đầu lại thấy Lộc Hàm  đang giơ vé ra, tình thế cấp bách, cậu cũng chẳng quan tâm hình tượng, sải bước xông lên tóm lấy Lộc Hàm  thở hổn hển: “Chị không đi được, chị dâu! Chị không thể đi!” cậu ra sức kéo Lộc Hàm  ra ngoài.

Lộc Hàm  nhìn lại cậu nhóc này, cái gì mà chị dâu? Trời ạ, không cần như vậy chứ, cậu chỉ là tốt bụng giúp đỡ cậu ấy một chút, tại sao lại muốn gây phiền phức cho cô. Máy bay đã sắp cất cánh rồi!

“Thiếu gia Thiếu gia, cậu bỏ tay ra, tôi không có thời gian, chắc cậu nhận nhầm người rồi.”

Hoắc Thanh Lăng vừa rồi đã bất chấp như vậy, sứng sốt giữ chặt Lộc Hàm  không buông tay, Lộc Hàm  thấy đằng sau còn mấy người xếp hàng, vì vậy đứng ra bên cạnh để cho họ soát vé trước.

Hoắc Thanh Lăng cũng căng thẳng đến mức toát mồ hôi, Ngô Thế Huân  với Xán Liệt đi đâu rồi? Chẳng phải bọn họ đang tìm chị dâu sao, nếu không thì sao anh lại gấp gáp như thế, đang liều mạng giữ Lộc Hàm , cậu thoáng thấy bóng dáng hai người vẫn đang tìm kiếm xung quanh, lần này cậu nôn nóng, cất giọng thiếu chút nữa ngang loa phát thanh: “Anh trai!!! Chị dâu ở đây!!!”

Tiếng gọi này thu hút Ngô Thế Huân  và Lôi Ảnh, những người khác thì kinh ngạc nhìn cậu, một con nhóc có cái giọng kinh khủng như thế, quả là có tiền đồ.

Ngô Thế Huân  nhìn về hướng có tiếng gọi, thấy Lộc Hàm  đang bị Hoắc Thanh Lăng giữ lại, trong nháy máy anh thấy thực sự may mắn vì đã mang cậu tới, con nhóc này vẫn có chỗ dùng được.

Một câu anh, một câu chị dâu, Lộc Hàm  hoàn toàn bối rối, nhưng khi nhìn thấy Ngô Thế Huân  và Lôi Ảnh, cậu mới hiểu được, cậu nhóc này hình như lúc nãy giới thiệu mình là Hoắc Thanh Lăng, Hoắc … Ngô Thế Huân  lúc nào thì có em gái, sao cậu lại không biết. Thấy việc có vẻ không ổn, Ngô Thế Huân  mỗi lúc một đến gần, Lộc Hàm  nhân lúc Hoắc Thanh Lăng sơ hở, rút vội tay về đi đến cửa soát vé.

“Lộc Hàm ! Em đứng lại đó cho anh!” Ngô Thế Huân  gọi, anh nhảy một bước kéo Lộc Hàm , hung hăng kèm ý trừng phạt cắn lên môi cậu, Hoắc Thanh Lăng đứng cạnh lè lưỡi.

Từ trừng phạt gặm cắn biến thành nụ hôn dịu dàng triền miên, đến khi cậu bé trong ngực dần thôi giãy giụa Ngô Thế Huân  mới lưu luyến đẩy cậu ra, âu yếm nói: “Tại sao phải đi? Chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy anh nữa?” Ngô Thế Huân  không hiểu, tại sao cậu đột nhiên nói đi là đi luôn, có chuyện gì đã xảy ra anh cũng không biết, nhưng có thể đoán được tám chin phần.

“Ngô Thế Huân ! Anh thả tôi ra có được không? Bất kể trước đây tôi đã làm gì sai với anh, nhưng bây giờ tôi đã đầy mình thương tích rồi, sao anh còn chưa chịu tha cho tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với anh?” Lộc Hàm  lắc đầu, mặt đầy tổn thương nhìn Ngô Thế Huân  mở miệng cầu xin, tại sao cậu lại thấy bộ dạng của anh luôn tỏ ra là yêu thương cậu, nếu vậy, chiêc đĩa kia phải giải thích thế nào?

“Không được! Anh sẽ không tha cho em! Anh không biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng em phải tin tưởng anh, cho anh thời gian, anh sẽ xử lý” Ngô Thế Huân  lại cho là cậu phát tâm lương thiện, muốn chúc phúc cho anh và Thiên Mộng Tuyết.

Hoắc Thanh Lăng nghe những lời này thấy rất mù mờ, cậu yên lặng đến bên cạnh Xán Liệt nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu với anh trai làm sao thế?”

Xán Liệt không biết trả lời thế nào, hắng giọng nói với cô: “Thiếu gia, tôi đưa cậu về trước”

Hoắc Thanh Lăng vừa nghe Xán Liệt muốn đưa mình về, tạm thời bỏ Ngô Thế Huân  sang một bên, cậu muốn gặp Xán Liệt lâu lắm rồi, lúc này chính là cơ hội tốt, vì vậy không suy nghĩ gì cậu gật đầu đi theo Xán Liệt ra ngoài.

Ngô Thế Huân  buông cánh tay Lộc Hàm , cầm vé máy bay của cậu xé nát, nắm bả vai cô: “Cùng anh trở về, anh nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm, chờ giải quyết xong, em muốn đi cũng chưa muộn.”

Lời nói của anh thức tỉnh Lộc Hàm , trước đến giờ cậu chỉ nghe Hứa Cần Dương nói, nghe Thiên Mộng Tuyết nói, nhưng lại chỉ có lời của Ngô Thế Huân  là không nghe, thế thì chuyện có phải thật như thế không, hay giống như anh nói chỉ là hiểu lầm? Suy nghĩ một chút, cậu im lặng gật đầu, theo Ngô Thế Huân  đi ra.

Chương 122: Sự Thật (1)

Bị Ngô Thế Huân  cứng rắng lôi về Hoắc trạch, những cảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt Lộc Hàm , lúc đầu cậu kinh ngạc, nghĩ vì sao anh muốn đưa cậu tới đây, nhưng cậu chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cầu thang đi xuống.

Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy cậu cũng ngẩn ra, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười đi xuống, Lộc Hàm  có thể thấy rõ cậu ta không muốn nhìn thấy mình, nhưng không phải là cậu muốn tới mà vì Ngô Thế Huân  không cho cậu chút thời gian nào để tiêu hóa việc này, đang lúc không khí càng lúc càng lúng túng, Ngô Thế Huân  đặt tay lên eo cậu, căng thẳng nói.

“Mộng Tuyết, mọi việc chắc không cần tôi phải nói lại lần nữa chứ?” Ngô Thế Huân  lạnh lùng nhìn cậu ta, lúc này đối với cậu ngoài chán ghét anh không còn bất kỳ cảm giác gì nữa.

Nụ cười của Thiên Mộng Tuyết cứng đờ trên mặt, cậu đưa bàn tay run run vuốt vuốt tóc mình, sau đó mở miệng: “Không cần, nhưng… em muốn cho anh xem một thứ.” Thấy tiếng mở cửa cậu vô cùng vui vẻ, tính đem chuyện mình mang thai nói với Ngô Thế Huân , nhưng không ngờ anh lại xuất hiện cùng Lộc Hàm , hơn nữa còn thân mật trước mặt cậu, không phải cậu không hiểu ý của anh, nhưng cậu đã bỏ ra nhiều như vậy, đã đi trên một con đường không lối về, cậu không tin lại không thể giữ được Ngô Thế Huân .

Lông mày Ngô Thế Huân  nhíu chặt, nghi ngờ nhìn Thiên Mộng Tuyết, thấy trên tay cậu cầm một tờ giấy, còn chưa mở miệng thì người trong tay anh đã lùi hai bước, anh vội vã dùng cánh tay kéo chặt cậu vào trong ngực, như thể nếu không cẩn thận cậu sẽ ngã quỵ ngay lập tức.

“Chính là cái này…” Thiên Mộng Tuyết đưa tờ giấy xét nghiệm đến trước mặt Ngô Thế Huân , khuôn mặt ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, liếc nhìn Lộc Hàm .

Ngô Thế Huân  nghi ngờ nhìn kết quả xét nghiệm, chẳng những không căng thẳng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm quơ quơ tờ giấy trước mặt Thiên Mộng Tuyết: “Chính là vì cái này? cậu đã nói… đứa bé này là của tôi phải không?”

Nhất thời, cả Lộc Hàm  cũng kinh ngạc, tại sao biểu hiện của Ngô Thế Huân  lại không giống cậu tưởng tượng chút nào, cậu cứ nghĩ anh sẽ hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó tự nhủ mình thật có lỗi, không ngờ anh lại nhìn cậu ta với ánh mắt đầy khinh thường như thế.

Thiên Mộng Tuyết hết sức căng thẳng, thiếu chút nữa ngồi bệt trên đất, nhưng cậu vẫn liều mạng kiềm chế sự hoảng hốt của mình, không nhúc nhích trước câu hỏi của Ngô Thế Huân . Sự việc này cậu không hề dự đoán trước, Ngô Thế Huân  lại tuyệt tình không nhận. Biết mình mang thai vẫn ôm Lộc Hàm  giễu cợt lại mình.

“Tôi vốn nể tình quá khứ, muốn cho cậu một con đường sống, nhưng Thiên Mộng Tuyết, cậu đã không biết quý trọng, hết lần này đến lần khác làm tổn thương Lộc Hàm , hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi, cậu cảm thấy tôi rất dễ gạt đúng không? Được lắm, vậy tôi cũng cho cậu xem cái này.” Ngô Thế Huân  nheo mắt nhìn chằm chằm Thiên Mộng Tuyết, anh nghĩ cậu có độc ác thế nào đi nữa thì cũng chỉ như thế, có điều Lộc Hàm  gần đây luôn khác thường khiến anh hoài nghi, lúc cậu nằm trong bệnh viện, anh đã sai Xán Liệt điều tra việc này.

Xán Liệt làm rất nhanh, ngày thứ 2 đã cho anh một kết quả, cái kết quả làm anh kinh hãi, này chính là… Thiên Mộng Tuyết! cậu nhiều lần ra vào Hứa trạch, mỗi lần ở đó khoảng 2 tiếng trở lên, thực ra biết được việc này cũng không phải là do trùng hợp, lần đó khi Xán Liệt nói với anh Thiên Mộng Tuyết đi cùng Hứa Cần Dương, anh liền cho người theo dõi cậu, không ngờ kết quả lại như vậy, anh có chết cũng không nghĩ được cậu dám làm những chuyện như thế, lại còn đem đứa bé kia đổ lên đầu anh.

Ngô Thế Huân  vào phòng bếp lấy một cái hộp nhỏ ở nóc tủ bát, đó là thuốc mê mà Thiên Mộng Tuyết chưa kịp xử lý.

Thấy anh lấy ra cái bọc thuốc lòng cậu vô cùng lo lắng. Trời ơi, thuốc mê này chẳng phải cậu đã vứt đi rồi sao? Nhìn cái hộp, Thiên Mộng Tuyết nhận ngay ra là thứ cậu mua từ một nhà thuốc bất chính về.

Đầu Lộc Hàm  mê muội, nhưng cậu biết sự thật sẽ được tiết lộ hết, cho nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon chăm chú xem màn kịch này.

“Cô vẫn nhớ cái này chứ?” Ngô Thế Huân  mở cái hộp ra, bốc một nắm, bột thuốc từ lòng bàn tay anh rơi rơi ra ngoài. Ngô Thế Huân  thản nhiên nhìn Thiên Mộng Tuyết đã căng thẳng chống hai tay trên bàn nhưng vẫn giả bộ không liên quan, khiến anh buồn cười.

“Em… em không biết anh đang nói chuyện gì!” Thiên Mộng Tuyết đương nhiên không thừa nhận, có lẽ là anh chỉ muốn thử dò xét mình? cậu nhớ rõ ràng đã ném gói thuốc vào thùng rác bên ngoài, tại sao nó còn nằm ở trong tủ này.

“Vẫn giả bộ? Được thôi, tôi lại cho cậu xem một thứ khác”. Anh bình tĩnh vòng qua cậu đến bên cạnh Lộc Hàm , dịu dàng nói với cậu “Lộc Hàm ”. Anh vươn tay về phía cậu khẽ mỉm cười.

Nụ cười đầy ma lực của anh làm cậu hồn siêu phách lạc, như ma xui quỷ khiến vươn tay ra, thậm chí quên mất là còn đang cãi nhau với anh, dưới sự dẫn dắt của anh hai người đi lên tầng, được nửa đường, Ngô Thế Huân  xoay người lại nhìn Thiên Mộng Tuyết vẫn đứng sững sờ tại chỗ lạnh lùng nói: “Không muốn tiếp tục sao? Vẫn còn có sức để nói thì theo tôi trước đã.” Nói xong, anh ôm Lộc Hàm  từng bước hướng đến sự thật.

Thiên Mộng Tuyết nén nước mắt, thở mạnh quay đầu, hung dữ nhìn bóng lưng hai người nở một nụ cười nham hiểm, cậu rất hận! cậu hận Ngô Thế Huân , càng hận Lộc Hàm ! Cũng không biết sẽ ra sao, sự việc đã đến nước này, dù cậu nghĩ Ngô Thế Huân  đã biết tất cả, vẫn theo anh lên tầng, có lẽ, đây chính là giãy chết.

Tới thư phòng, nhìn Ngô Thế Huân  và Lộc Hàm  đang ngồi bên máy tính, Thiên Mộng Tuyết hồi hộp, con ngươi hết phóng đại lại thu nhỏ, nện từng bước chật vật đi vào.

Ngô Thế Huân  mở một file trong laptop quay ra cho Thiên Mộng Tuyết nhìn, anh cũng kéo Lộc Hàm  vẫn im lặng không nói gì đến ghế sofa để xem đĩa.

Căn phòng tối om nhanh chóng sáng đèn, một cái bóng màu trắng xuất hiện, không cần đoán Lộc Hàm  cũng biết đó là Thiên Mộng Tuyết, mặc một bộ quần áo trắng, tóc đen dài, có điều cậu thấy kỳ quái tại sao trong video, Thiên Mộng Tuyết lại vội vàng đến thế, đang lúc chưa hiểu gì, cậu thấy Thiên Mộng Tuyết đến bên bàn đọc sách, lật qua lật lại, rồi một lúc sau lấy một cặp hồ sơ màu vàng từ trong ngăn kéo ra, dùng điện thoại chụp ảnh lại.

Trong lúc Lộc Hàm  còn đang kinh ngạc thì Thiên Mộng Tuyết hét lên: “A! Tại sao! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Ngô Thế Huân ! Rốt cuộc tôi đã có lỗi gì với anh? Chuyện này là tôi làm! Nhưng cũng là do chính anh ép tôi.” Thiên Mộng Tuyết nổi điên ôm đầu, sau đó xông lên ôm chiếc laptop ném xuống đất, ngăn không cho những hình ảnh kia tiếp tục hiện ra trước mắt mình, cậu tức giận quát lên với Ngô Thế Huân  đang ngồi trên ghế salon, nếu không phải vì anh ta, cậu cũng không đi đến bước thế này.

“Vậy sao! Thực ra cậu có thể diễn giống hơn một chút, chuyện này… thật ra cũng như 8 năm về trước, có đúng không?” Ngô Thế Huân  nhíu mày, anh tức giận, tuy vẫn nhẫn nhịn nhưng anh rốt cuộc đã hiểu rõ, năm đó, cái chết của cha mẹ mình là có liên quan đến Thiên Mộng Tuyết! Khi biết được việc này, anh không thể tin nổi, những ngày qua anh không nói vì cho là cần phải tỉnh táo suy nghĩ cho thấu đáo sau đó mới hành động, nhưng chỉ một tờ xét nghiệm đã lòi hết đuôi ra. Ngày trước cũng chính vì chiêu này của cậu mà cha mẹ anh chết oan uổng.

Ầm ầm! Những lời này nổ tung trong đầu cậu, 8 năm trước, nhìn Ngô Thế Huân  nói ra hết sức nhẹ nhàng, cậu nghĩ hẳn anh đã biết từ lâu, 8 năm trước vẫn như một cơn ác mộng đeo bám cậu đến tận bây giờ.

“Ngô Thế Huân ! Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện 8 năm trước là do tôi làm sao?” Thiên Mộng Tuyết vì chột dạ không thể ngồi yên, cậu thậm chí bắt đầu nói lung tung, mà chính cậu cũng không ý thức được những lời này càng khẳng định mọi suy đoán của anh.

“Tôi còn chưa nói… cậu đã thừa nhận! cậu quả thật là một con đàn bà lòng lang dạ sói” Ngô Thế Huân  như nghiến răng nghiến lợi.

Lộc Hàm  cảm thấy chuyện trở nên phức tạp, nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay Ngô Thế Huân , nắm chặt, lúc anh nhìn cậu, cậu như muốn dung ánh mắt cầu xin anh đừng nói, nữa, những lời anh nói quá mức tàn nhẫn, ngay cả cậu nghe cũng không lọt, bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, cậu cảm thấy chuyện đã qua không cần bới móc lại, truy cứu rồi lại làm việc ác, ân oán chẳng biết khi nào mới dừng, những điều này cậu luôn cảm thấy đúng.

Giống như Thiên Mộng Tuyết vì sao phải đi đến bước đường này, cậu biết, hơn nửa nguyên nhân là do Ngô Thế Huân , yêu một người không sai, nhưng cách làm không đúng nên cuối cùng lại tự phá hủy tất cả, Thiên Mộng Tuyết chính là như vậy.

Lộc Hàm  vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cậu gái này, cậu lập tức thấy mình thua thiệt, cậu ấy xinh đẹp trang nhã, từ đầu đến chân đều không thể so sánh nhưng nhìn Thiên Mộng Tuyết trước mặt không khác gì một oán phụ, một mụ đàn bà chanh chua, Lộc Hàm  cảm thấy tiếc thay cho cô.

Ngô Thế Huân  vuốt ve mu bàn tay lạnh như băng của Lộc Hàm , muốn mang lại cho cậu một chút ấm áp, lại vỗ vỗ trên đó như muốn trấn an cậu, xoay mặt nói giọng đùa cợt với Thiên Mộng Tuyết: “Không có lời nào để nói nữa sao? Trong bụng cậu không thể mang đứa con của tôi, cậu nghi ngờ đó phải con của Hứa Cần Dương phải không?” Anh cười, nhạt toẹt và khinh miệt.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện 8 năm trước là thế nào? 8 năm trước chẳng phải là Thiên Mộng Tuyết bị mất tích sao? Còn đứa bé trong bụng, cậu vẫn nhớ rõ ràng cậu ta nói là con của Ngô Thế Huân , từ lúc nào cậu ta lại có con với Hứa Cần Dương, Lộc Hàm  cảm thấy sự thật này thật đáng sợ, không biết đến cuối cùng còn phải trả giá thê thảm đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro