123->127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 123: Sự Thật (2)

“Chẳng phải cậu nên nói tiếp hay sao?” Ngô Thế Huân  đổi tư thế, anh buông Lộc Hàm  ra, lười biếng tựa vào ghế salon nhìn Thiên Mộng Tuyết như tra khảo phạm nhân khiến cậu ta dựng tóc gáy.

Ánh mắt này của anh, cậu bắt gặp nhiều rồi, chỉ có điều không phải nhìn cậu mà là nhìn những kẻ anh hận, trong con ngươi đen thâm thúy tỏa ra thứ ánh sáng trí mạng, khiến Thiên Mộng Tuyết toàn thân óa đã, không giãy giụa cũng không thể nhúc nhích.

Cô khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khổ sở, nướt mắt nặng hạt lã chã rơi xuống, cậu đưa tay xoa xoa bụng mình, trong đó có một sinh mạng, mới được 1 tháng, thảm hạ cụp mi mắt, cậu hỏi: “Anh bắt đầu biết mọi chuyện từ khi nào, sao anh biết đứa bé này không phải con anh? Thứ thuốc kia nói lên điều gì? Chuyện 8 năm trước có quan hệ gì đến tôi? Tôi mới là người bị hại.” cậu đem mọi thắc mắc trong lòng hỏi anh, tới lúc này cậu vẫn ngang ngạnh không chịu khuất phục, mặc kệ Ngô Thế Huân  phơi bày mọi thứ vẫn không cúi đầu thừa nhận.

Thế là vì… cậu vẫn còn Lộc  chấp.

Ngô Thế Huân  vuốt mặt, không chớp mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết ngã ngồi trên ghế ngay trước mặt, người con gái anh đã từng yêu, đã từng cho rằng cậu là người con gái dịu dàng lương thiện nhất thế giới, cuối cùng mới phát hiện ra tất cả chỉ là cái vỏ bọc ngụy trang mà thôi.

Cuộc nói chuyện này với Thiên Mộng Tuyết khiến Lộc Hàm  vô cùng kinh ngạc, cậu quả thật đã hiểu lầm Ngô Thế Huân , mặc dù Thiên Mộng Tuyết vẫn còn Lộc  chấp nhưng cậu biết đó chính là sự thật, đứa con cậu ta mang là của Hứa Cần Dương, điều này có nghĩa là cái đĩa Hứa Cần Dương cho cậu xem cũng là giả? Không phải không có khả năng này, Lộc Hàm  bây giờ mới nghĩ ra, mình thật là hồ đồ, ở cái thế giới này, PS có thể tạo nên tất cả, huống hồ là một đoạn phim.

“Cô muốn biết? Được, vậy tôi nói lại từ đầu.” Ngô Thế Huân  lạnh lùng hỏi, xong liếc nhìn Lộc Hàm  đang nắm chặt tay mình, anh biết cậu lương thiện, đến lúc này vẫn không muốn làm tổn thương Thiên Mộng Tuyết, nhưng Ngô Thế Huân  không làm được, cha mẹ anh bị cậu ta hại chết không nói, nhưng đến nước này cậu ta vẫn ra vẻ son sắt thề thốt chuyện không liên quan đến mình, sao cậu ta có thể như vậy được? Tại sao có thể không màng mọi chuyện vẫn quay về nói yêu mình sâu đậm, cậu ta thật đáng sợ.

Thấy Thiên Mộng Tuyết ngầm đồng ý, Ngô Thế Huân  nắm chặt tay Lộc Hàm , bắt đầu nói: “Thật ra lúc đầu tôi cũng không để ý, lúc cậu xuất hiện tôi cũng không hề nghi ngờ, nhưng ngày hôm đó về nhà, cậu cho tôi uống một bát canh tôi liền hiểu ra, những năm qua chẳng phải tôi không động tới cậu sao? Lần nào cũng là cậu cho tôi uống cái gì đó rồi ngủ mê man, đến khi tỉnh dậy thì cậu nằm bên cạnh, tôi tự nhiên cho rằng mình có quan hệ với cậu, cậu luôn khiến tôi hiểu lầm vì sợ tôi không có trách nhiệm với cô.” Nói đến đây, anh ngừng lại vì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lộc Hàm , cười cười với cậu rồi anh tiếp tục: “Cô biết tôi cũng không vào bếp, sau khi bà nội và vú Vương đi, trong nhà cũng không thuê ai nữa, cô… đã sai sót ở chỗ này, đem thuốc giấu trong bình đặt trên tủ bát, lần cuối cùng xong lại mang ném ra thùng rác, không may bị Xán Liệt phát hiện”

Ngày đó, Xán Liệt đem chiếc bình giao cho Ngô Thế Huân , anh lập tức cảm thấy có vấn đề, mang đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đó là thuốc mê, là một loại thuốc cấm, chỉ những cửa hàng kinh doanh bất chính mới bán, sau đó Xán Liệt lục lọi tìm ra cửa hàng này, vì nơi bán những thứ như thế không nhiều, nên không khó khăn tìm ra nơi Thiên Mộng Tuyết đã mua. Bởi vì cậu quá đẹp nên chủ quá chỉ liếc nhìn ảnh đã nhận ra cậu đến mua thuốc đã lâu rồi.

Ngô Thế Huân  lập tức hiểu ra, tại sao mỗi lần ngủ cùng Thiên Mộng Tuyết anh đều không nhớ nổi là chuyện xảy ra thế nào, một người đàn ông lại không hề có ấn tượng gì với chuyện này thật khiến người ta nghi ngờ.

“Cô biết không? Buồn cười nhất không phải là thứ này, mà là trên người cậu có một bí mật, chuyện này cũng xui xẻo bị tôi phát hiện. Năm đó lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, quả thật tôi bị cậu hấp dẫn, cậu luôn quấn lấy tôi, thật ra trong lòng tôi cũng rất vui vẻ, cho đến khi cha mẹ cậu qua đời, cậu sống nhờ ở nhà tôi, lúc đó cậu hận cha mẹ tôi lắm sao? cậu cảm thấy là họ đã hại cha mẹ cậu ư?” Ngô Thế Huân  thở dài, nói đến cha mẹ anh cảm giác tim mình đau nhói, lúc đó còn yêu hung thủ sát hại cha mẹ mình, bây giờ nghĩ lại như một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi, anh đã điều tra nhiều lần, nhưng chưa bao giờ hoài nghi Thiên Mộng Tuyết! Một cậu gái 19 tuổi không ngờ lại độc ác như thế.

“ha ha… đó là vì bọn họ đáng chết” Thiên Mộng Tuyết đột nhiên cười, sau đó nhìn Ngô Thế Huân .

bằng ánh mắt hung ác, mặt cậu cau có hiện rõ vẻ thủ hận, cậu vốn chẳng phải là một Thiên Mộng Tuyết thiện lương thuần mỹ gì cả.

“Tại sao cậu lại ác độc như vậy! cậu biết họ vô tội! Vẫn còn muốn hại chết họ! Tôi thật sự không hiểu nổi! Ban đầu sao cậu còn ôm tư tưởng cùng chung sống với tôi?” Ngô Thế Huân  nghe Thiên Mộng Tuyết nói vậy, tức giận đứng bật dậy sải bước đến nắm cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình, anh cũng muốn xem, cậu ta vẫn còn nói tiếp được gì.

“Thế Huân… Buông cậu ấy ra đi! Nghe cậu ấy nói xong đã! Anh đừng kích động.” Lộc Hàm  vội vàng đứng lên, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, kéo cánh tay anh ra, cậu liếc mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết, cũng không phải cậu thông cảm cho cậu ta, mà chỉ lo nhỡ may Ngô Thế Huân  không nhịn được mà giết cậu ta, trong bụng cậu ấy còn có một đứa bé, đây là một người hai mạng đấy.

Ngô Thế Huân  quả nhiên nghe cô…, anh từ từ buông tay, chân mày vốn đang nhíu chặt cũng giãn dần hòa hoãn, lần nữa kinh ngạc trở lại ngồi trên ghế salon nghe Thiên Mộng Tuyết nói tiếp.

“Tôi ác độc ư? Anh biết không? Ác độc nhất chính là cha anh! Ông ta biết rõ sáng sớm đi công tác rất nguy hiểm mà lại muốn cha tôi đi. Hơn nữa còn mang theo mẹ tôi. Tôi thành bộ dạng như thế này là do ai! Đáng hận hơn là, ngay khi tôi ở cùng với anh, cha anh sống chết không đồng ý. Lúc anh 17 tuổi chúng ta nắm tay nhau bị cha anh phát hiện, sau đó tìm tôi, muốn cho tôi một khoản tiền để tôi rời xa anh! Nói rằng đời này không thể để tôi chung sống với anh! Tôi hận ông ta! Hận đến chết!” Thiên Mộng Tuyết càng nói càng kích động, tay nắm chặt, nước mắt ngân ngấn, những việc đã qua lại như lần nữa hiện ra trước mặt cô.

Ngô Thế Huân  hiển nhiên sửng sốt! Anh quả thật không biết việc này, mặc dù cha anh đã cảnh cáo không cho anh đến gần Thiên Mộng Tuyết, nhưng chẳng phải sau đó đã ngầm cho phép sao? Bây giờ anh mới biết, thì ra đó không phải ngầm cho phép mà ông đã chuẩn bị kỹ càng để cậu ta rời đi.

Đối với việc này, anh thấy thông cảm với cậu, trong nháy mắt, rồi sau đó rất nhanh bị chôn vùi, bất kể cha anh đã làm gì, nhưng cái chết của cha mẹ cậu xác định là không phải do ông làm, chuyện này ông đã từng nói đến.

“Thiên Mộng Tuyết, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô.” Ngô Thế Huân  nghiến răng nghiến lợi, dừng lại vài giây rồi tiếp tục: “Năm đó, cha cậu không nghe lời cha tôi, sát hạt một thuộc hạ của bang Hứa Thiên, cha tôi muốn để cha cậu đi trốn nên mới bảo ông ta ra ngoài, nhưng… không hiểu vì sao, bang Hứa Thiên biết tin tức, nửa đường sát hại cha mẹ cậu, tất cả là vì đã chọc đến đầu sỏ xã hội đen, cậu không nên đổ lỗi cho cha tôi, mà hãy đổ lỗi cho con trai của hắn – Hứa Cần Dương.” Ngô Thế Huân  luôn cho rằng Hứa Cần Dương từ nhỏ đã ác độc có tiếng.

Sau khi nghe những lời này, Thiên Mộng Tuyết không thể tin nổi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngô Thế Huân , nửa ngày không nói nổi một câu.

Hứa Cần Dương! Cha của đứa con trong bụng cậu, lại là hung thủ sát hại cha mẹ cậu, tất cả những cái này chẳng phải là quá nực cười ư?

“Nếu không tin, cậu chỉ cần hỏi Hứa Cần Dương năm đó đã làm gì!” Ngô Thế Huân  giật giật khóe miệng cười lạnh.

“Cô vì chuyện này mà cấu kết với một kẻ không nên cấu kết để hại chết cha tôi, cậu cảm thấy tôi có thể bỏ qua được không?” Ngô Thế Huân  nói lại, chuyện cậu câu kết với Hứa Cần Dương không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này lúc còn mơ hồ đã như một lưỡi dao xoẹt qua ngực anh, sự đau đớn rối rắm khiến anh không thở nổi.

“ha ha ha ha. Ngô Thế Huân  … anh thật buồn cười, anh nói vài câu như vậy là có thể che giấu đi tội ác của cha anh năm đó? Anh tưởng tôi dễ gạt lắm sao? Anh tưởng tôi ngu lắm à?” Thiên Mộng Tuyết không thề chấp nhận, lúc cậu 18 tuổi, Hứa Thiên tìm gặp nói cho cậu biết, cha mẹ cậu là do cha mẹ Ngô Thế Huân  hại chết, đến bây giờ cậu vẫn không quên cái cảm giác mâu thuẫn khi nghe chuyện đó, sự cậu đơn khiến cậu không còn sức lực để suy nghĩ, cho đến một ngày Hoắc Hành Bác tìm cậu, muốn cậu rời xa con trai ông ta, khi đó cậu khẳng định Hoắc Hành Bác là người tàn nhẫn đến mức nào, rốt cuộc đến một ngày Hoắc Hành Bác và vợ ra ngoài đi chơi, cậu vội vã tìm Hứa Thiên, đó cũng là lần đầu tiên cậu gặp Hứa Cần Dương, chính là anh ta giúp cậu thiết kế việc ngoài ý muốn này khiến cha mẹ anh chết y như cách của cha mẹ cô.

Choang!

Ngô Thế Huân  cầm ly trà trên khay ném mạnh xuống đất, cái chén mỏng vỡ tan tành.

Lộc Hàm  nghe những lời đó không biết phải làm sao, những sai lầm của Thiên Mộng Tuyết quá nhiều, ngay cả cậu cũng bắt đầu cảm thấy khinh bỉ, huống hồ là Ngô Thế Huân , cảm giác bị chính người yêu mình hãm hại mà không hề biết gì thật khó chịu, cho nên cậu nhất định im lặng ngồi trên ghế theo dõi nhất cử nhất động của anh không dám ngăn cản.

“Cô tin thì tin, không tin thì thôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích! cậu từ đầu đến cuối đã đi lệch đường! Chuyện cậu bị bắt cóc 8 năm trước chẳng phải cũng là do đám người kia làm hay sao? Thật khéo diễn trò! Vết sẹo trên mặt cậu cũng là thật, 5 năm trước cậu xuất hiện cũng không phải trùng hợp, mà là có kẻ Lộc  ý sắp xếp cho cậu phải không? Chậc chậc! Đến giờ tôi mới nhìn rõ, gò má căng mịn của cậu mới xấu xí làm sao!” Ngô Thế Huân  từng chút từng chút vạch trần sự thật, chuyện đến mức này khiến anh khó mà không chế, mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng thực tế như vậy, anh không làm sao xóa bỏ được.

Không ngờ Ngô Thế Huân  lại biết tất cả mọi chuyện, Thiên Mộng Tuyết run rẩy ngước nhìn: “Làm sao anh biết?” Chuyện này, đúng là năm đó cậu hồ đồ, Hứa Cần Dương nói muốn cậu giúp một chuyện, sẽ không làm tổn thương đến Ngô Thế Huân , dĩ nhiên anh ta uy hiếp cậu khong thể chối từ, nếu không nghe lệnh mọi việc sẽ bị hắn ta vạch trần.

Không nghĩ đến Hứa Cần Dương lại muốn hại chết Ngô Thế Huân , khi đó cậu luống cuống muốn phản kháng, ra sức ngăn chặn hành động của hắn không ngờ bị con dao sắc bén rạch vào mặt. Hắn cũng không buông tay, trói cậu lại làm con tin tới uy hiếp Ngô Thế Huân .

Ngay lập tức, Ngô Thế Huân  liều giết Hứa bang khiến cậu sợ quá hôn mê bất tỉnh, không ngờ khi mở mắt đã bị Hứa Cần Dương đưa ra nước ngoài điều trị, ở đó mỗi ngày cậu đều tự trách bản thân, cậu rất hối hạn, không biết Ngô Thế Huân  thế nào, khi đó bác sĩ chẩn đoán vết thương của cậu sẽ để lại di chứng, cậu không muốn mang dáng vẻ đó xuất hiện trước mặt Ngô Thế Huân , cho nên đã đợi suốt 3 năm, 1 ngày 5 năm trước Hứa Cần Dương cho người đến đón cậu, nói rằng Ngô Thế Huân  đã kết hôn, bảo cậu hãy đòi lại thứ thuộc về mình.

Cô quay về…

Bây giờ mới nghĩ, nếu biết sự việc sẽ thành thế này, cậu thà ở nước ngoài vĩnh viễn không bao giờ trở về.

“Thế nào? Động vào nỗi đau của cậu rồi à? cậu rốt đạt được tâm nguyện gì? Rõ ràng là tính toán với tôi, khiến tôi luôn tự trách, sau đó trở lại ôm tôi khóc lóc, biến đổi chuyện trở thành tôi nợ cậu, nói thật, những chuyện này đáng ra tôi cũng không thế biết, nhưng chính cậu lại tiếp tục giúp Hứa Cần Dương, cậu phải biết, một khi tôi đã nghi ngờ thì nhất định phải biết rõ mọi việc.” Ngô Thế Huân  nheo mắt đỏ mặt nhìn Thiên Mộng Tuyết.

Anh quả thật đã mất không ít thời gian, từ khi biết Thiên Mộng Tuyết có liên hệ với Hứa Cần Dương, anh bắt đầu điều tra, chỉ có điều không biết phải gắn kết sự việc thế nào cho đúng, cho đến khi cậu cầm tờ giấy xét nghiệm đưa ra trước mặt anh, lúc ấy anh mới thông suốt được mọi việc.

Cô ta thực sự quan hệ như vậy với Hứa Cần Dương, sự nghi ngờ đã được làm sáng tỏ, vốn tưởng cậu dù thế nào cũng sẽ ở cùng một chỗ với hắn, giờ nghĩ lại, để giữ được anh, cậu ta có thể bán cả thân thể, đây không phải là yêu mà là điên cuống, chiếm đoạt.

“Không! Không phải như vậy đâ! Em yêu anh! Em vẫn xem anh là tất cả của em” Mặt Thiên Mộng Tuyết vốn đang rối rắm trong nháy mắt trở nên dịu dàng, cậu nhìn ánh mắt khinh thương của Ngô Thế Huân , bắt đầu sợ, cậu đứng lên khỏi ghế nhưng đứng không vững, ngã xuống đất, chật vật bò mấy bước đến nắm chặt gấu quần Ngô Thế Huân , cậu không muốn mất anh, cho dù là lúc này cậu vẫn không thể từ bỏ anh.

Cùng là phụ nữ, huống hồ Thiên Mộng Tuyết còn đang có bầu, Lộc Hàm  thật sự không đành lòng nhìn như vậy, thấy Ngô Thế Huân  thờ ơ, cậu không nhìn được vội ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Mộng Tuyết chuẩn bị đỡ cậu dậy: “Thiên Thiếu gia, cậu đừng như vậy, đứng lên đi.”

Trong mắt Thiên Mộng Tuyết, Lộc Hàm  làm như thế chẳng qua là diễn trò, cậu tức giận nhìn Lộc Hàm , hung hăng hất tay cậu ra, lạnh nhạt rít lên: “Đồ tiện nhân! Nếu không phải vì cô! Thế Huân sẽ không rời bỏ tôi! Cút đi! Tôi không cần cậu giả nhân giả nghĩa! Cút”

Lộc Hàm  cắn môi lắc đầu, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Thiên Mộng Tuyết cậu cũng không sợ, chẳng qua là thấy đáng buồn cho cậu ta đến lúc này vẫn đổ tội cho người khác, đúng là không còn thuốc chữa.

Ngô Thế Huân  giật chân hất Thiên Mộng Tuyết ra, vội vàng ngồi xuống đỡ Lộc Hàm  dậy, đúng lúc này anh thấy dưới chiếc váy trắng của Thiên Mộng Tuyết nhuộm màu đỏ tươi.

Lộc Hàm  cũng nhìn thấy, cậu biết đấy là dấu hiệu sảy thai, mặc cho người lớn sai lầm thế nào, nhưng trẻ con luôn vô tội, cậu vội vã kéo tay Ngô Thế Huân  cầu xin: “Nhanh! Nhanh gọi 120 đi”

Nhìn người phụ nữ trên đất có chút khổ sở, đang ôm bụng kêu thảm thiết, Ngô Thế Huân  cũng không phải là tảng đá, anh cũng có trái tim, dù sao cũng là người mình từng yêu, mặc dù những gì cậu làm khiến anh hận thấu xương, nhưng nhìn bộ dạng của cậu như vậy cũng không đành lòng, đáp ứng lời nói của Lộc Hàm , anh bấm 120.

Xe cứu thương đến rất nhanh, Thiên Mộng Tuyết được đưa lên băng ca, Lộc Hàm  muốn đi theo đến bệnh viện, Ngô Thế Huân  mâu thuẫn cũng không thể làm gì khác đành đi theo.

Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Lộc Hàm  tựa trên người Ngô Thế Huân , nghĩ đến mùi máu tanh vừa rồi, cậu cảm thấy buồn nôn. “Ọe” Lộc Hàm  ôm miệng chạy ra một góc nôn thốc nôn tháo.

Ngô Thế Huân  chạy theo cậu, đứng đằng sau vỗ nhè nhẹ vào lưng, quan tâm hỏi cô: “Sao thế? Em khôn sao chứ?”

Lộc Hàm  lắc đầu, đợi hết cảm giác buồn nôn, cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với anh: “Em không sao”. cậu rất vui vẻ, rốt cuộc những chuyện này cũng được giải quyết, nhưng để có được kết quả này, không ngờ lại trải qua nhiều bi thảm đến thé, cậu cảm thấy đau lòng. Khi đó Ngô Thế Huân  mới 18 tuổi, đã đau khổ mất đi cha mẹ, lúc này Lộc Hàm  mới hiểu, tại sao lúc đầu nhìn Ngô Thế Huân , anh không cười, nếu đổi lại là cậu cũng không thể nào cười nổi.

Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy đau lòng, yên lặng dựa vào ngực Ngô Thế Huân , chủ động ôm lấy anh.

Ngô Thế Huân  không nghĩ Lộc Hàm  lại đột nhiên ôm lấy mình, hơi sửng sốt, sau đó dang tay ôm thật chặt cậu, anh vẫn sợ cái buổi chiều hôm đó, thấy có thể mất cậu khiến anh sợ hãi, anh chỉ muốn ôm lấ cậu, bất kể tương lai như thế nào, chỉ cần có cậu bên cạnh là được rồi.

“Thế Huân… em sẽ không phản bội anh”. Có lẽ vì chuyện của Thiên Mộng Tuyết, Lộc Hàm  đột nhiên muốn nói một câu như vậy, giọng cậu rất nhỏ, nhưng Ngô Thế Huân  nghe rõ.

Anh cười, một nụ cười từ trong tim, chuyển động cằm trên đỉnh đầu Lộc Hàm , một tay vuốt mái tóc dài, dịu dàng nói với cô: “Anh thích mái tóc quăn của em”. Phải, anh từng thích mái tóc dài đen nhánh của Thiên Mộng Tuyết, nhưng từ khi biết Lộc Hàm , anh thích mái tóc dài hơi xoăn của cậu, không ngờ, khi trở về cậu lại thay đổi kiểu tóc, những lời này vẫn luôn chôn vùi trong lòng, hôm nay anh mới nói ra được.

Lộc Hàm  dính vào lồng ngực anh, vì câu nói này mà cười thỏa mãn, trước tới giờ cậu đều thay đổi bản thân thành dạng mà anh thích, kể cả trong 5 năm bỏ đi, cậu vẫn luôn làm vậy.

Bây giờ anh lại nói không thích mái tóc dài đen, anh thích tóc xoăn, cậu vui vẻ hơn cả trúng thưởng, tối thiểu cậu cũng biết là anh yêu cậu, về sau cậu sẽ tuyệt đối không nghi ngờ, tuyệt đối không để kẻ khác kích bác.

“Đồng ý với em, bất kể như thế nào, cũng đừng làm tổn thương Thiên Mộng Tuyết nữa được không? Chuyện gì đã qua hãy để cho nó qua đi, em không muốn anh phải sống trong thù hận.” Lộc Hàm  nghĩ đến Thiên Mộng Tuyết như vừa rồi trong lòng cảm thấy chua xót, một cậu gái kiêu ngạo phải rơi vào hoàn cảnh này, tuy là gieo gió phải gặt bão, nhưng khiến người ta đau lòng, Lộc Hàm  vẫn tin tưởng một câu nói, người tốt có phước, cậu muốn Ngô Thế Huân  tha thứ, cậu muốn anh biết thật ra có những việc có thể cười cho qua.

Động tác trên tay Ngô Thế Huân  dừng lại, anh nghĩ mình không thể làm được, báo thù cho cha mẹ vẫn luôn là động lực chống đỡ cho anh, lần này Hứa Cần Dương đã phơi bày tất cả trước mặt anh, anh không thể coi như không có chuyện gì mà cười cho qua, với Thiên Mộng Tuyết, anh cũng không thể quên được cậu ta đã suýt chút nữa làm anh mất đi người quan trọng nhất, còn hại chết cha mẹ anh, anh nhất định phải khiến họ trả giá đắt.

“Đồng ý với em được không?” Lộc Hàm  thấy anh không trả lời, khẽ đẩy anh ra, vẻ mặt cầu xin.

Ngô Thế Huân  cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu, thản nhiên nói: “Được… anh sẽ Lộc ”. Anh chỉ có thể trả lời như thế.

Lộc Hàm  cười, anh chịu nhường một bước là tốt rồi, cậu nhất định phải dùng cơ hội này để cải tạo anh, cậu tin một ngày nào đó anh sẽ hiểu cậu chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.

Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu mở ra, Lộc Hàm  đẩy Ngô Thế Huân  vội vàng chạy đến trước mặt bác sĩ, ân cần hỏi: “Bác sĩ! cậu ấy thế nào?”

Ngô Thế Huân  cũng đi theo, từ phía sau ôm Lộc Hàm , anh căn bản không quan tâm Thiên Mộng Tuyết thế nào, anh ở đây chẳng qua là vì Lộc Hàm .

“Ai là chồng bệnh nhân?” Bác sĩ liếc nhìn hai người.

“Chồng cậu ấy có việc không tới được, ông cứ nói với chúng tôi là được.” Lộc Hàm  lúng túng liếc nhìn Ngô Thế Huân .

Bác sĩ định nói rồi lại thôi, sau đó làm cho Lộc Hàm  và Ngô Thế Huân  tại chỗ khiếp sợ…

Chương 124: Một Sợ Hãi Một Vui Mừng

Bác sĩ nhìn lướt qua hai người, sau đó đẩy mắt kính, giọng nói có vẻ nặng nề: “Đứa bé không giữ được, hơn nữa… sau khi kiểm tra chúng tôi phát hiện bệnh nhân bị ung thư tử cung giai đoạn đầu, cần nằm viện điều trị, mọi người đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy.” Bác sĩ rất thông cảm với bệnh tỉnh của Thiên Mộng Tuyết, nói xong thở dài xoay người rời đi.

Lộc Hàm  sững sờ tại chỗ, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, một sinh mệnh còn chưa thành hình đã chết chưa nói, ngay cả Thiên Mộng Tuyết cũng không tránh được vận rủi, ung thư? Chẳng lẽ đây gọi là báo ứng ư? Lúc vừa nghe được tin tức này, lòng cậu sụp đổ, lúc này cậu chỉ cảm thấy thông cảm mà không thể hận cậu ấy nữa.

Ngô Thế Huân  cùng Lộc Hàm  làm thủ tục nhập viện cho Thiên Mộng Tuyết, vừa đi đến cửa phòng bệnh, Lộc Hàm  đột nhiên dừng bước, cậu xoay người đối mặt với Ngô Thế Huân .

Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt vừa cương nghị vừa dịu dàng, môi mím chặt, lông mày cau lại, không hề lo lắng, dù sao cũng là người anh từng yêu, cậu cũng có thể hiểu, cậu vuốt ve lông mày anh, cười nhạt: “Đừng lo lắng, bác sĩ nói là thời kỳ đầu thôi, sẽ không có chuyện gì.”

Ngô Thế Huân  sửng sốt mấy giây sau đó đôi môi đang mím chặt mở ra chậm rãi nói: “Có phải em thấy anh rất vô dụng không? Đáng lẽ anh không nên lo lắng cho cậu ấy, nhưng đã nhiều năm, có lẽ từ lúc nhỏ, cậu ấy luôn dựa dẫm vào anh, đây không biết có phải là cảm giác của người thân không? Anh không ngờ cậu ấy lại làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, lúc biết được anh thật sự không muốn chấp nhận, nhưng không có cách nào, sự thật không thể thay đổi, anh muốn tống cậu ấy vào ngục, muốn dùng rất nhiều cách trả thủ cậu ấy, nhưng… bây giờ cậu ấy lại bị bệnh như thế này.”

Giọng nói lạnh lùng của anh rót vào tai Lộc Hàm , thấm vào lòng cậu, sự giãy giụa khổ sở của anh cậu biết hết, nhìn anh bất lực đấm vào bức tường lạnh băng, Lộc Hàm  cũng thấy đau lòng.

“Đừng nói nữa… vào xem cậu ấy thế nào” Lộc Hàm  không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Thế Huân , chuyện đã đến nước này, không ai có thể thay đổi hiện tại trở về quá khứ.

“Em thì sao?” Ngô Thế Huân  dừng động tác, quay đầu nhìn Lộc Hàm , ánh mắt như sợ cậu lại sắp nói muốn rời bỏ anh.

Lộc Hàm  biết anh đang lo lắng điều gì, cười cười: “Cô ấy chắc không muốn nhìn thấy em, em ở đây chờ anh.”

Câu nói của cậu khiến anh yên tâm, anh miễn cưỡng cười gật đầu, hôn một cái lên má cậu rồi đi về phía phòng bệnh.

Trong hành lang đầy mùi thuốc, Lộc Hàm  lại có cảm giác buồn nôn, cậu ôm miệng nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, đứng trong đó nôn thốc nôn tháo. Thật kỳ quái, cậu cũng không ăn gì, tại sao cứ cảm thấy buồn nôn liên tục, Lộc Hàm  súc miệng, rửa sạch mặt, nhìn mình trong gương, đột nhiên nghĩ đến chuyện Thiên Mộng Tuyết mang thai, chẳng lẽ… cậu cũng có thai?

Lộc Hàm  mang theo suy đoán đi khám phụ khoa, rốt cuộc cũng có kết quả.

“Lộc Hàm , mời vào”. Y tá mở cửa gọi to tên cô.

Nghe thấy tên mình, Lộc Hàm  lo sợ bất an đi vào phòng khám…

Bên này, Ngô Thế Huân  vào phòng bệnh thì Thiên Mộng Tuyết vẫn đang ngủ mê man.

Nhìn người phụ nữ tái nhợt trên giường bệnh, sự tức giận của anh cũng có phần hòa hoãn, anh đến bên cạnh giường ngồi xuống, vươn tay vén mái tóc xộc xệch của cậu, tâm tình rất phức tạp, đối với người phụ nữ đã hại chết cha mẹ mình, hôm nay rơi vào cảnh này, anh cũng có trách nhiệm, có đúng là nên bỏ qua quá khứ không nên truy cứu nữa? Như vậy cha mẹ anh dưới suối vàng có yên lòng không?

Từng chút từng chút hiện lên trong đầu óc, anh thừa nhận, là anh đã thay lòng trước, anh nợ cậu quá nhiều, nhưng anh cũng không chấp nhận nổi thực tế này, ít nhất tới bây giờ anh cũng không thể nào quên.

Lộc Hàm  nói đúng, ân oán cứ truy cứu biết khi nào dừng, nhưng khi chuyện rơi vào đúng đầu mình, anh không cách nào xem như chưa hề có chuyện gì.

Sắc mặc Ngô Thế Huân  nặng nề nhìn Thiên Mộng Tuyết trên giường bệnh, phát hiện trên khóe mắt cậu có nước mắt, cậu trong mơ cũng khóc, Ngô Thế Huân  rút khăn giấy lau cho cậu, định rút tay về thì bị Thiên Mộng Tuyết tóm lấy.

Cô chậm rãi mở mắt, không còn kích động như lúc nãy, cũng không khóc lóc, chỉ im lặng nhìn anh, ánh mắt vô cảm, anh ngơ ngẩn rút tay về, gượng gạo đứng lên nói: “Cô đã tỉnh, vậy tôi đi trước.” Anh nói không nhìn cô.

“Anh rất hận em phải không?” cậu vô cùng bình thản, mắt không một tia gợn sóng, giọng run run, cánh tay bị anh hất ra đang túm chặt góc giường chờ đợi câu trả lời của anh.

“Phải! Tôi hận cô” Anh không muốn giấu giếm, mặc dù tình hình của cậu lúc này hơi phức tạp, nhưng anh không muốn lừa dối, anh hận cậu muốn chết, nếu là trước đây anh sẽ khiến cậu còn khổ sở hơn cả chết.

Thiên Mộng Tuyết cười khổ, sụt sịt mũi một cái nói: “Em hiểu rồi”

Một câu nói đơn giản bao hàm bao nhiêu chua xót, Ngô Thế Huân  cũng không biết rốt cuộc tâm tình của cậu lúc này ra sao, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi xoay người đi ra.

Lúc cửa phòng bệnh đóng lại, Thiên Mộng Tuyết khóc nấc lên, đôi tay bình thản đặt trên bụng, xoa xoa nơi bào thai chưa kịp thành hình đã mất đi, cậu thật hối hận, vô cùng hối hận…

Nếu thời gian có thể quay lại, cậu cũng có thể cười nói với Ngô Thế Huân : “Chúc anh hạnh phúc” Nhưng điều đó là không thể, làm ra tất cả những điều này chính là cậu, sai lầm nối tiếp sai lầm, từ lúc cậu hại chết cha mẹ Ngô Thế Huân  đã không có đường rút lui.

“Cô ấy thế nào?” Lộc Hàm  thấy Ngô Thế Huân  ra ngoài, vội vàng từ ghế dài đứng dậy, kéo cánh tay anh.

Ngô Thế Huân  cười cười với cậu, cậu bé này chính là người lương thiện như thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, điều này cũng khiến anh vừa yêu vừa hận, tay xoa xoa đỉnh đầu cậu dịu dàng nói: “ cậu ấy không sao, em thế nào? Sắc mặt không tốt lắm, có phải là mệt quá không?” Lộc Hàm  sắc mặt hơi vàng, đôi môi cũng khô, Ngô Thế Huân  nhìn thấy mà lo lắng.

Lộc Hàm  miễn cưỡng lắc đầu, trong lòng giữ một bí mật.

Mới vừa rồi, bác sĩ thông báo với cậu một tin động trời, cậu mang thai, đứa bé này làm cậu vừa vui vừa sợ, nhưng lúc này, cậu không biết phải mở miệng nói với Ngô Thế Huân  thế nào, trong kia Thiên Mộng Tuyết sảy thai, nếu cậu lại đứng đây bảo mình có thai, có được không…

“Em sao vậy? Nghĩ gì thế? Mặt đỏ lên rồi.” Ngô Thế Huân  thấy cậu mất hồn, cười đùa cợt.

“Không có… Không có gì, chúng ta đi thôi” cậu kéo Ngô Thế Huân , không muốn tiếp tục đề tài này với anh, chuyện này cậu cần tìm thời cơ để nói, muốn cho anh một nhiềm vui bất ngờ.

Chương 125: Xán Liệt Và Hứa Cần Dương

Xán Liệt không dễ dàng thoát khỏi sự đeo bám của Hoắc Thanh Lăng, lên xe nổ máy rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Nửa đường, anh nhận được một cú điện thoại, nghe xong tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trong đại sảnh khách sạn, Hứa Cần Dương nhàn nhã ngồi trên ghế salon đang nhả khói thuốc mịt mù, không nhanh không chậm, không hề bấn loạn. Khi Xán Liệt đi vào, Hứa Cần Dương dập tàn thuốc, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười gian ác.

Sau khi nhận được điện thoại, Xán Liệt vội vàng chạy tới, vì Hứa Cần Dương nói sẽ cho anh biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh. Thật ra, Xán Liệt không định đến, nhưng cú điện thoại này có sức mê hoặc quá lớn, anh không thể cự tuyệt.

Xán Liệt đi tới vẻ mặt không biểu hiện gì, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy A Đông, chỉ có mình Hứa Cần Dương, xem ra hắn không có vẻ đùa cợt với anh, vì vậy Xán Liệt đứng cách hắn 3m, nhạt nhẽo nói: “Tổng giám đốc Hứa có thể nói rồi”.

Hứa Cần Dương nhếch mép đứng dậy, đến trước mặt Xán Liệt trừng mắt với anh vài giây rồi mở miệng: “Không phải vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. “Anh kéo Xán Liệt đến ghế salon, ấn anh ngồi xuống, sau đó ngồi vào phía đối diện, bàn tròn lớn chỉ có hai người trong căn phòng vắng vẻ, nhiệt độ thoáng chốc như tụt xuống khiến người ta phát lạnh, nhân viên phục vụ đi tới cũng không có can đảm phá vỡ không khí quái dị này, chỉ vội vàng đặt đồ ăn rồi nhanh chóng quay đi.

Hứa Cần Dương giơ ly rượu lên, Xán Liệt không có ý phối hợp với ngồi yên như cũ, hắn cười cười rồi uống một hớp.

“Lôi Ảnh, không cần cứng nhắc như vậy, anh là một nhân tài, đi theo Ngô Thế Huân  thực sự là phí, đến bây giờ vẫn chẳng khác gì một tên chạy việc, chi bằng đến làm cho tôi, bảo đảm, tôi sẽ đối với anh tốt hơn Ngô Thế Huân  nhiều.” Ngày mai chính là ngày diễn ra đấu thầu, Hứa Cần Dương không hề căng thẳng, bởi vì trong tay hắn có mức giá của Ngô Thế Huân , lần này hắn nắm chắc phần thắng trong tay. Hắn tìm Xán Liệt chẳng qua là muốn lôi kéo anh, chặt đứng cánh tay phải của Ngô Thế Huân , đến lúc đó, Ngô Thế Huân  bị hai tầng đả kích, việc ra tay với Hoắc Thị sẽ đơn giản hơn nhiều.

Xán Liệt vẫn im lặng, ngồi đó nhìn Hứa Cần Dương không chớp mắt, anh đối với mấy lời kia không hề hứng thú, đến đây chẳng qua muốn xem hắn rốt cuộc muốn giở trò gì. Muốn theo đi theo hắn ư? Đừng hòng!

Hứa Cần Dương thực ra rất coi trọng Lôi Ảnh, hắn cũng hâm mộ Ngô Thế Huân  có được một cánh tay đắc lực như thế, so với anh, A Đông chỉ là một cây gỗ mục không biết động não… cả đời chỉ có thể làm tay chân.

Hắn chống hai khuỷu tay lên bàn, chắp tay trước ngực, đôi môi mím lại thành một đường thẳng chăm chú quan sát vẻ mặt Lôi Ảnh.

Một hồi lâu, Xán Liệt đổi tư thế, tựa lưng vào ghế ngồi, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Hứa không cần mất thời gian vào tôi, tôi có thể phản bội cả thế giới, trừ… thiếu gia!”. Mỗi chữ như kim găm vào lòng Hứa Cần Dương, khiến hắn há hốc mồm.

Hắn khinh khỉnh lắc đầu rồi buông một câu nhạt nhẽo: “Vậy sao, hi vọng là thế, mong rằng sau khi nghe xong chuyện, anh vẫn có thể nói như vậy.” Hắn không tin, khi Xán Liệt biết sự thật vẫn còn một lòng một dạ với Ngô Thế Huân  được.

“Hư. Tổng giám đốc Hứa… Hôm nay anh không mang theo hộ vệ, anh không sợ… tôi sẽ giết anh sao?” Đến giờ, Xán Liệt vẫn biết, kẻ giết cha mẹ anh chính là Hứa Thiên, cha Hứa Cần Dương, đời cha ăn mặn đời con khát nước, đạo lý này Xán Liệt không quên, Hứa Thiên đã nghỉ hưu, không còn lộ diện, món nợ này anh nhất định khiến Hứa Cần Dương trả giá, chỉ có điều trước giờ chưa có cơ hội, bây giờ ngồi đối mặt với hắn, bên cạnh không một bóng người, quả là cơ hội tuyệt vời.

“Anh sẽ không làm thế…” Hứa Cần Dương vẫn kiên định nụ cười ác độc lắc đầu nói một cách chắc chắn.

“Anh tự tin quá đấy”. Vừa nói Xán Liệt vừa dời tay đến bên hông, nắm khẩu súng lục lạnh toát.

“Tất nhiên, nếu không vì sao tôi có thể một thân một mình tới gặp anh? Lôi Ảnh, chúng ta đều không còn trẻ con, có một số việc cần tỉnh táo suy nghĩ rồi mới quyết định.” Hứa Cần Dương thấy tay Xán Liệt di chuyển hắn hiểu rõ nhưng không hề phản ứng gì, chỉ bóng gió nhắc nhở anh đừng làm loạn.

“Hư. Tổng giám đốc Hứa chắc chắn quá nhỉ? Vậy hôm nay tôi phải khiến anh thất vọng rồi!”. Dường như cùng lúc, khẩu súng giảm thanh đã gắn ngay giữa trán Hứa Cần Dương, mắt lôi ảnh phủ một tầng thâm độc, mặt vẫn vô cảm tiếp tục bổ sung lời nói: “Hôm nay tôi thật cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội tuyệt hảo.”

Hứa Cần Dương cũng không sợ hãi như dự đoán, ngược lại còn ngửa đầu cười lớn, nói với anh: “Anh nghĩ rằng cha mẹ mình chết đơn giản như thế sao? Lôi Ảnh… anh không hề thay đổi gì so với lúc còn bé, tư tưởng vẫn đơn giản như vậy.” 8 năm trước, Hứa Cần Dương và Xán Liệt luôn như hình với bóng, sau biến Lộc  của Lôi gia, hai người cũng thành thù địch, từ khi đó, Hứa Cần Dương cũng không thấy Lôi Ảnh, cho đến một ngày hắn thấy anh xuất hiện bên cạnh Ngô Thế Huân , ngoắt một cái đã thành cánh tay đắc lực của anh ta, khi đó hắn ý thức được nguy cơ, bởi vì ánh mắt Xán Liệt nhìn hắn tràn đầy thù địch.

Cũng như lúc này, Xán Liệt dí súng vào mặt hắn, mặt căm hận.

“Những lời này của anh có ý gì!”. Ngón tay Xán Liệt trên cò súng hơi bóp lại, đầy hoài nghi nhìn Hứa Cần Dương, hắn không hề thay đổi, lúc nhỏ luôn dẫn anh đi chơi cùng, cũng luôn vu oan giá họa cho anh, vì thân phận thấp kém, anh cũng chỉ có thể theo sau chịu tiếng ác cho người khác, ai bảo hắn là thiếu gia.

Xán Liệt căn bản không thể tin tưởng lời nói của Hứa Cần Dương, dừng một chút lại nhắm thẳng súng giữa mi tâm hắn, mặc dù cách một cái bàn, nhưng khả năng bắn súng của anh là thiện xạ số 1, hắn biết.

“Không gì… Tôi chỉ không muốn để anh nhận giặc làm cha, anh tưởng Hoắc Hành Bác vì thực xem anh như con trai mà dạy dỗ nhiều như thế sao? Anh lầm rồi! Cho tới nay, anh chẳng qua là một con cờ trong tay hắn, là một cái bia đỡ đạn cho Ngô Thế Huân  mà thôi.” Hứa Cần Dương cầm ly rượu lên hướng về phía Xán Liệt nhíu mày thờ ơ nói, thấy anh có phần lơi lỏng, khóe môi hắn nhếch lên, tiếp tục: “Hắn dạy anh nhiều như thế chẳng qua là để đền bù cho sai lầm của mình năm đó mà thôi.”

Xán Liệt từ từ hạ súng, ánh mắt trở nên mơ hồ, anh không biết có nên tin những lời vừa nghe hay không, nhưng dường như anh đã không còn đường lui, bất lực nói: “Anh tiếp tục đi…” rồi ngồi xuống ghế.

Chương 126: Mập Mờ…

Trong đêm tối, Xán Liệt kéo lê thân thể mệt mỏi, bước chân hơi say loạng choạng đi về phía nhà Mạc Nhan.

Bạch Hiền vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng chuông cửa, không hiểu muộn thế này còn ai đến? Nhìn qua mắt mèo cậu thấy Xán Liệt có vẻ đang say liền mở cửa phòng. Xán Liệt lảo đảo suýt ngã, Bạch Hiền vội đỡ anh, vất vả chống đỡ cơ thể anh, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cậu nhăn mày quan tâm: “Anh làm sao vậy? Đã uống bao nhiêu rồi?” Vừa nói vừa vắt cánh tay Xán Liệt qua vai, dìu anh vào phòng ngủ đặt lên giường.

Miệng Xán Liệt không ngừng lẩm bẩm một câu, Bạch Hiền cũng không nghe rõ, chỉ có điều nhìn bộ dạng anh như vậy, cậu cảm thấy đau lòng, bình thường, anh luôn luôn tỉnh táo, không hiểu chuyện gì có thể khiến anh trở nên thế này?

Cởi giày tất Xán Liệt xong, Bạch Hiền vào phòng tắm lấy một cái khăn.

Trên giường, hô hấp của anh dần dần đều đặn, Bạch Hiền nhíu mày, duỗi ngón tay anh vuốt ve, cậu chưa bao giờ thấy bộ dạng anh như thế này, cũng chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến thế, chiếc khăn bông lạnh toát ngăn cách tiếp xúc giữa hai người nhưng không ngăn cách được cảm giác lạnh lẽo.

“Tại sao… tại sao…” Có lẽ chiếc khăn lạnh làm anh thức tỉnh, chân mày anh chau lại, khổ sở nhắc đi nhắc lại câu nói ấy.

Anh đột nhiên động đậy, Bạch Hiền vội vàng rụt tay lại, ngưng mắt nhìn anh.

Giữa bọn họ chưa bao giờ bắt đầu, nhưng lại có tiếp xúc da thịt, Xán Liệt chưa bao giờ cho cậu một lời hứa, chưa bao giờ nói một câu ngọt ngào, nhưng khi anh say rượu lại tìm đến cậu đầu tiên, Bạch Hiền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cô không phủ nhận đã yêu người đàn ông này… Cái gương mặt luôn lạnh lùng của anh làm cho tim cậu đập mạnh.

“Lôi Ảnh… anh thấy khó chịu à?” Thấy anh vắt tay lên trán, miệng không ngừng lẩm bẩm, Bạch Hiền quan tâm hỏi.

Trong lúc mơ màng, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh có chút ý thức, chậm rãi mở đôi mắt say lờ đờ, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mắt, là Bạch Hiền ư? Anh định hỏi nhưng không phát ra được âm thanh nào, lòng đau nhói.

“Lôi Ảnh”. Thấy anh mở mắt nhìn mình, mặc dù chỉ he hé, nhưng Bạch Hiền có thể cảm giác được sự nóng bỏng trong ánh mắt đó, cậu mỉm cười với anh, vươn tay đặt lên trán anh, dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi trên đó.

Xán Liệt lúc này mới nhìn rõ, đúng là Mạc Nhan, tại sao anh lại ở dây, trí nhớ của anh chỉ dừng lại trong căn phòng khách sạn cùng Hứa Cần Dương.

Hứa Cần Dương thấy anh không tin lời nói của mình, âm thầm cười, sau đó vỗ tay một cái, cửa phòng vệ sinh mở, một người từ bên trong bước ra, quen thuộc mà xa lạ.

“Tiểu thiếu gia!” Người đàn ông đi tới, đứng sau lưng Hứa Cần Dương, xấu hổ gọi Lôi Ảnh.

Một câu tiểu thiếu gia khiến suy nghĩ của anh dần dần minh mẫn, ông ta là Hoài Thúc.

Cha Xán Liệt là thuộc hạ của Hứa Thiên, cũng là một trong ba bang xã hội đen lớn nhất thời đó, ông có một trợ thủ đắc lực, chính là Hoài Thúc. Khi anh còn bé, người này luôn đặt anh lên đỉnh đầu chạy khắp nơi nhưng sau khi cha anh mất, ông ta cũng mất tích. Xán Liệt vẫn cho rằng ông ta chính là người đã bán đứng cha mình, cho nên khi anh xác định chính là Hoài Thúc lập tức giơ súng chỉ thẳng vào ông ta.

“Đừng kích động… Lôi Ảnh, để cho ông ra nói hết đã.” Hứa Cần Dương lập tức ngăn anh lại, nghe mấy lời đó, sự kích động của anh giảm đi một chút, thả tay súng xuống lạnh giọng nói: “Tốt nhất hãy nói cho tôi nghe một lý do để không giết ông.”

Nghe thấy mệnh lệnh, Hoài Thúc vốn luôn đứng thẳng lưng vì năm tháng đã hơi còng xuống, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn, thở dài kể lại toàn bộ nguyên nhân bố mẹ Xán Liệt bị giết. Nghe xong, anh vẫn thấy nghi ngờ, nhưng ông ta lại lấy ra một vật, nhìn thấy nó, anh không còn gì để nói, hoàn toàn sụp đổ…

“Lôi Ảnh? Anh sao vậy? Anh đang nghĩ gì thế?”

Câu nói của Bạch Hiền đột nhiên khiến anh dừng suy nghĩ, nhìn cậu hổi lâu rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Không có gì.” Nói xong, anh chống người chuẩn bị xuống khỏi giường.

Bạch Hiền thấy vậy vội vàng đỡ anh: “Anh làm gì thế? Anh uống nhiều rồi! Hôm nay ngủ ở đây đi!” Lời vừa nói ra, Xán Liệt ngẩn mặt sau đó nghi hoặc nhìn cậu, Bạch Hiền đỏ bừng mặt, lời nói đó rõ ràng… này… không phải là… khụ khụ.

Bạch Hiền vội vàng buông tay, cầm chiếc khăn trên đầu giường chạy như bay vào nhà tắm, trước khi đi vẫn không cam lòng nói thêm: “Tối nay anh ngủ ở đây, tôi ra phòng khách.”

Xán Liệt nhẹ nhàng cười, đứng dậy, cởi áo vest, lần lượt cởi cả cúc áo sơ mi…

Bạch Hiền đứng soi gương trong phòng tắm đỏ mặt, hễ đứng trước mặt Xán Liệt là cậu không thể nào làm ặt không đỏ, tim không đập loạn, cậu cũng không hiểu nổi mình, trước đây trong phương diện tình cảm, cậu luôn là kẻ chiếm ưu thế, nhưng trước Xán Liệt cậu còn không bằng một cậu bé con, cảm giác ấy khiến cậu vừa hạnh phúc vừa xấu hổ.

Không thể cứ đứng trong phòng tắm chờ chết chứ? Bạch Hiền quay một vòng, suy nghĩ định đàng hoàng bước ra nói một tiếng rồi về phòng khách ngủ. Nở một nụ cười khích lệ chính mình trong gương, miễn cưỡng ra khỏi phòng tắm, nhưng vừa bước đến giường cậu liền hối hận.

Xán Liệt say rượu mặt hơi đỏ, lúc này trên người không một mảnh vải, chăn đắp hờ bên hông, tựa vào đầu giường nhìn mình không chớp mắt, cậu không còn là nữ sinh, cũng đã từng xảy ra quan hệ với anh, cho nên nhìn thấy tình cảnh này cậu nuốt nước bọt, mặt nóng ran, không biết phải nói cái gì.

“Tới đây.” Rất nhanh, cậu lại nghe thấy Xán Liệt gọi một tiếng, giọng nói cực kỳ dịu dàng như thấm vào gan ruột, khiến cậu không thể cưỡng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm theo lời anh.

Vừa tới bên giường, Xán Liệt thuận thế kéo tay, cậu ngã trên người anh, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá gần, cậu cảm thấy… chuyện này không thể được, ít nhất cậu không thể lại để rơi vào tay giặc… Lúc này không thể, bởi vì anh chưa hề xác minh quan hệ giữa hai người.

Vừa định đứng dậy, cậu cảm thấy tay Xán Liệt nắm chặt eo mình, cậu cứ dính chặt trên người anh như thế, bị ép buộc nhìn thẳng vào anh…

Chương 127: Anh Yêu Em

“Y! Anh bỏ tay ra!” Bạch Hiền bất lực giãy giụa, tư thế này quá kỳ roái đi, không khó nghĩ được tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì, cậu đỏ mặt đấm bùm bụp vào ngực anh.

Xán Liệt giận quá hóa cười, ôm chặt Mạc Nhan, vùi đầu cậu vào cổ mình, hết sức dịu dàng nói: “Đừng cử động… Anh chỉ muốn ôm em một lát thôi.” Anh nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc , lưu luyến hít hà.

Bạch Hiền bất động, không thể phủ nhận cậu rất thích cái ôm này, mặc dù giữa hai người cách một lớp vải vóc, nhưng cậu vẫn dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh, ngấm thẳng vào tim cô.

“Mạc Nhan…” Xán Liệt khẽ gọi tên cậu, ánh mắt trìu mến.

“Vâng?” Bạch Hiền đáp lại, chờ anh nói tiếp.

“Không có gì” Anh đổi tư thế, kéo Bạch Hiền vào trong chăn, xoay người ôm chặt lấy cậu, vùi đầu cậu vào lồng ngực mình để cậu cảm thấy tiếng tim anh đang đập thình thịch, lời muốn nói chưa thốt lên được đành dùng một câu chống chế.

“Anh rốt cuộc sao thế? Hôm nay anh rất lạ” Bạch Hiền nhắm hai mắt, tựa sát vào lồng ngực ấm áp, trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá cùng hơi rượu khiến cậu say mê, sắp chìm vào giấc mộng, giọng nói nhẹ nhàng có chút bất lực.

Xán Liệt biết cậu mệt mỏi, không nói gì thêm, tắt đèn rồi nằm xuống, để Bạch Hiền gối trên tay mình, nhờ ánh sáng trăm ngắm khuôn mặt xinh đẹp, lông mi rất dài dính trên đôi mắt đang nhắm, nghe tiếng thở đều đều, anh biết Bạch Hiền đã ngủ thiếp đi.

Chỉ khi cậu đã ngủ, anh mới nói được những lời trong lòng mình.

Vươn tay vuốt ve gò má nhẵn nhụi, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ như có điều trăn trở, đột nhiên một âm thanh rất nhỏ phá vỡ không gian tĩnh lặng, dưới ánh trăng, một giọt nước mắt rơi xuống gối, âm thanh này chỉ có anh nghe thấy nhưng nó vẫn dọa được anh, vội vã lau nước mắt, không dám gây ra động tĩnh nào, sợ đánh thức Mạc Nhan.

Nhưng, trái tim anh không thể yên lặng, cứ nhìn Bạch Hiền như thế đến nửa đêm, anh cũng không làm sao ngủ được, trong lòng đã hạ quyết tâm anh cũng không biết đúng hay sai, nhưng sau ngày mai, liệu anh có thể ôm Bạch Hiền được như thế nữa không, có lẽ đến lúc đó, đến nhìn anh cậu cũng không muốn.

Ngẫm nghĩ nừa đêm, cuối cùng anh quay về phía Bạch Hiền nói rất nhỏ nhưng tràn đầy tình cảm: “Anh yêu em.” Anh hoàn toàn nhìn thấu tim mình, bởi vì khi hạ quyết tâm, anh chỉ quan tâm Bạch Hiền sẽ nghĩ về anh thế nào, anh cũng định bỏ qua, nhưng cho dù có yêu Bạch Hiền đến xương tủy, anh cũng không thể quên được những hận thù năm đó.

Trận này không có máu tanh, nhưng có thể ép đối phương vào đường cùng, anh cảm thấy có chút khó khăn… Dù sao, đó cũng là người anh tôn trọng nhất, là người bạn anh tin tưởng nhất cho tới giờ.

Khi mặt trời lấp ló, ánh sáng vàng ấm áp rọi vào phòng, Xán Liệt lưu luyến rút cánh tay tê cứng, hôn lên má Bạch Hiền rồi đứng dậy mặc quần áo.

Mặc quần áo mất chừng 20p, nhưng anh vẫn cảm thấy sao quá nhanh, như thể mới 2p, anh không muốn đi chút nào, một chút cũng không muốn rời Mạc Nhan.

Cuối cùng vẫn bước ra khỏi nhà cậu, không một lời từ biệt.

…………………………………………

Lộc Hàm  đêm đó về nhà cũng không nói với Ngô Thế Huân  chuyện mình mang thai, bởi vì gần đây anh rất mệt mỏi, hôm nay còn có một cuộc đấu thầu, Lộc Hàm  sợ nếu anh biết chuyện sẽ rối loạn tâm trí, cậu không muốn vậy, không muốn anh phải lo lắng cho cậu, cậu phải trờ thành hậu phương vững chắc của anh.

Thức dậy thật sớm, cậu đứng trong bếp loay hoay một hồi, làm một bữa sáng phong phú, nhìn tác phẩm của mình, cậu hài lòng cười thầm, liếc mắt qua phòng ăn cậu cười tươi hơn: “Anh dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Tối qua sau khi trở về, trong lúc cậu đi rót chén nước, Ngô Thế Huân  đã ngủ thiếp đi, cậu biết anh nhất định là quá mệt, cứ thế mà ngủ được, liền cởi giày tất cho anh, trước đây ngay cả lúc cậu đi ra khỏi giường rất nhẹ nhàng anh cũng phát hiện, như thế này chắc là mệt quá rồi.

Nhìn đồng hồ mới 6h30, anh đã dậy, sợ rằng anh ngủ không ngon nên cậu mới hỏi thế.

Vì phòng ăn thông với phòng bếp, nên anh đứng ở cửa phòng ăn cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cậu, từ lúc cậu dậy anh cũng đã tỉnh, tắm nhanh một cái rồi cứ đứng đó ngắm nhìn cậu, như một đôi vợ chồng bình thường, nhìn cậu bận rộn anh vừa đau lòng lại vừa vui mừng, cậu vốn không được nuông chiều nên đều muốn ăn thứ mình tự làm, cậu còn nói, làm xong ăn mới thấy ngon.

Nghĩ lại, anh hình như chưa từng chung đụng với cậu như vậy, khoảng cách giữa hai người cho đến tận tối hôm qua mới dỡ bỏ được, tảng đá lớn trong lòng anh cũng xem như được gỡ xuống.

Gật đầu, đi tới, từ phía sau ôm lấy cậu vẫn đang nấu nướng, ngửi mùi cháo gà thơm phức, anh tán dương: “Trình độ của vợ anh thật cao, giun đũa trong bụng anh cũng ngóc cả lên rồi.”

Ai nói trên thế giới này có người đàn ông lạnh lùng như băng? Đó là vì họ chưa gặp được ngọn lửa có thể làm họ tan chảy, Ngô Thế Huân  đã sớm bị ngọn lửa Lộc Hàm  làm cho tan chảy hoàn toàn rồi.

Lộc Hàm  gỡ tay anh ra, cười đến phát nghẹn: “Anh tốt nhất đừng nói những lời như thế, nghe rất không phù hợp với anh.” Đúng là cậu nghe không lọt, cậu chỉ có thói quen cãi vã cả ngày với anh, đã lâu rồi không cãi cọ, cậu đột nhiên lại nhớ đến những ngày xa xưa.

“Em có ý gì? Vậy cái gì mới hợp với anh?” Ngô Thế Huân  mỉm cười, Lộc  ý ôm sát thì thầm bên tai cậu, làm cậu cười khúc khích.

“Được rồi được rồi em đầu hàng, đi ra ăn nhanh nào.” Lộc Hàm  vội vàng để cái muôi xuống giơ tay đầu hàng, thật là nhột quá đi, cậu nắm tay anh xoay người, như dỗ trẻ con ra ngoài ăn cơm.

Ngô Thế Huân  hôn trộm một cái lên môi cậu rồi đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa sáng ngon lành.

Lộc Hàm  vặn nhỏ bếp, sau đó ra ngồi đối diện với Ngô Thế Huân .

“Em muốn đi thăm Thiên Thiếu gia.” Lộc Hàm  cười cười, nhắc tới Thiên Mộng Tuyết ánh mắt vẫn toát lên một sự thông cảm. Chuyện đã đến nước này, bên cạnh cậu ấy không còn một người thân, Hứa Cần Dương chắc hẳn cũng không đến chăm sóc cậu ấy, cho nên cậu muốn đến xem cậu ấy ra sao, đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu dậy sớm. cậu nấu cháo cho Thiên Mộng Tuyết, dù sao không có ai đưa cơm vào viện cho cậu ấy, đồ ăn trong đó cũng khó nuốt, cậu cảm thấy lo cho cơ thể Thiên Mộng Tuyết.

Ngô Thế Huân  bưng Lộc c sữa đậu nành, bị lời nói của Lộc Hàm  khiến anh không kịp uống mà dừng, đặt lại Lộc c lên bàn nhìn cô: “Em không nợ gì cậu ấy, có cần thiết phải quan tâm như thế không?”

Lộc Hàm  thấy sắc mặt anh không tốt, định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn đành mở miệng: “Thế Huân, đây không phải vấn đề nợ hay không, chuyện đã qua rồi hãy để nó qua đi, Thiên Mộng Tuyết cũng đã bị báo ứng, em chỉ đáng thương thay cậu ấy, vừa mất đi đứa con…” Nhắc tới đứa con, Lộc Hàm  liền nghĩ đến trong bụng mình cũng đang mang một sinh mệnh, tay bất giác đặt trên bụng, cảm nhận sự vui mừng của một người mẹ.

Ngô Thế Huân  không nhận ra sự khác thường của cậu, anh không muốn cậu như vậy, quá lương thiện cũng không tốt, như bản thân anh lúc trước.

“Không cho em đi” Ngô Thế Huân  lạnh lùng quẳng lại những lời này ra khỏi phòng ăn.

Nhìn Ngô Thế Huân  tức phẫn nộ bỏ đi, Lộc Hàm  cũng không giận, anh bực là vì cậu, cậu biết, anh đã chịu quá nhiều đau khổ, cậu cũng biết, nhưng anh không thể mang theo thù hận cả đời, huống hồ anh sắp làm cha rồi.

Thu dọn bát đĩa xong, Lộc Hàm  múc cháo gà vào bình giữ nhiệt, nghe tiếng bước chân, cậu ra khỏi phòng bếp, Ngô Thế Huân  chuẩn bị đi, cậu tiến đến không nói gì, chỉ sửa sang lại cà vạt khẽ mỉm cười với anh: “Em chờ anh về ăn cơm.” Như một người vợ hiền tiễn chồng.

Ngô Thế Huân  cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nóng, thấy Lộc Hàm  săn sóc như vậy, trong lòng áy náy, cuối cùng giọng cũng mềm nhũn ra, ôm eo cậu nói giọng cưng chiều: “Đi cũng được, nhưng đừng ở đó quá lâu, có gì thì gọi điện cho anh, đừng để anh lo lắng.” Mặc dù biết Thiên Mộng Tuyết lúc này nằm trên giường bệnh không làm được gì, nhưng anh cũng thấy không nỡ, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì khiến anh bất an.

“Em biết rồi! Anh mau đi đi” cậu mỉm cười, nói xong hôn lên má rồi đẩy anh ra ngoài.

Ngô Thế Huân  lưu luyến nhìn cậu rồi mới xoay người đi.

Đứng bên cửa sổ, cậu nhìn xe anh đi xa rồi mới thay quần áo, cầm bình cháo gà ra khỏi cửa.

Ngô Thế Huân  ngồi trên xe, gọi điện cho Xán Liệt mãi không được, thật kỳ quái, Xán Liệt không bao giờ tắt máy, hôm nay có việc quan trọng như vậy anh không thể quên được, rốt cuộc có chuyện gì?

Bên này, Xán Liệt ngồi trong xe, lòng ngổn ngang, ngay cả đèn đỏ cũng không để ý, anh cho số điện thoại của Ngô Thế Huân  vào blacklist, cho nên dù Ngô Thế Huân  có gọi cả ngày thì điện thoại của anh luôn ở trạng thái tắt máy, nghĩ lại những ngày qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện, anh băn khoăn làm như vậy rốt cuộc có đúng không, dù sao Ngô Thế Huân  cũng không hề biết gì về chuyện này, hơn nữa ngay từ đầu Hoắc gia nhận nuôi dưỡng anh cũng là để hỗ trợ cho Ngô Thế Huân .

Anh không thể nào quên được ngày đó, sau khi tan học, về gần đến nhà thì thấy một vũng máu, nhà anh là kiểu biệt thự nhỏ độc lập, vì cha ở trong giới xã hội đen, cho nên xung quanh tương đối vắng vẻ, rất ít người biết nhà anh ở đây, chính vì thế ngay ngay khi nhìn thấy những tay xã hội đen ra vào nhà mình, theo bản năng anh trốn vào bụi vây, không biết vì sao anh cảm thấy bọn họ không phải người tốt, cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra với cha mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro