93 ->97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93: Không khí ám muội

“Đúng rồi! Em đi đun nước gừng” Lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, Lộc Hàm  đẩy Ngô Thế Huân  ra. Quấn chiếc khăn tắm đáng chết, cậu  cuống quýt chạy vào phòng ngủ. Đến cửa vẫn không quên quay đầu nói với Ngô Thế Huân : “Anh tắm nhanh lên”. Nói xong, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Ngô Thế Huân  cười cười, nhìn mình ướt nhẹp thật dơ dáy, nhưng thiếu chút nữa không khống chế được bản thân.

Bất đắc dĩ lắc đầu, lau mặt một cái đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Lộc Hàm  vội vàng tìm quần áo.

Lộc Hàm  thật đánh giá cao năng lực của mình, càng sợ lại càng loạn, cậu run rẩy tìm được quần áo, còn lo lắng Ngô Thế Huân  lúc này sẽ nhào tới.

Rốt cuộc cậu  cũng mặc xong đồ, vội vội vàng vàng đi chuẩn bị canh gừng, nhưng ngay khi cậu đến bên phòng tắm, cửa mở ra.

Lộc Hàm  nhất thời không biết phản ứng ra sao, sững sờ tại chỗ, một bước cũng không nhúc nhích.

“Ơ, em ngẩn người ở đó làm gì? Xán Liệt  tới, đi mở cửa!” Nhà Lộc Hàm  không có quần áo của anh, lúc cậu tắm, anh gọi điện bảo Xán Liệt  mang đến. Vừa nhận được tin nhắn Xán Liệt  đang ở ngoài cửa, nhưng không ai mở.

Cứ nghĩ Lộc Hàm  ở phòng khách, sao lại không nghe được tiếng chuông? Nhưng vừa mở cửa phòng tắm đã thấy cậu ngơ ngác ngẩn người đứng đó, còn không dám nhìn anh.

Cô càng như vậy, anh càng thấy buồn cười, phải nén cười mới nói được một câu như thế.

Nhưng khi anh thấy Lộc Hàm  đóng sai cúc áo, chân mày nhíu lại “À! Cài lại cúc áo ” Nói xong, rầm một cái đóng cửa phòng tắm lại.

Lộc Hàm  lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Ngô Thế Huân  không cho là cậu đang nhìn trộm chứ? Đó không phải là mất hồn rồi? Hình như Ngô Thế Huân  nói cúc áo cậu cài chưa đúng, mới cúi đầu nhìn, trời ơi! Cúc ngực của cậu không cài? Vừa rồi chẳng phải là…

Đỏ bừng cả mặt, cậu vội vã cài cúc áo chạy ra khỏi phòng ngủ.

Mở cửa, Xán Liệt  đang đứng bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại Xán Liệt  sau 5 năm, cậu rõ ràng thấy Xán Liệt  nhìn cậu kinh ngạc, vì vậy mỉm cười với anh “Đã lâu không gặp”

“Thiếu… đã lâu không gặp”. Xán Liệt  định gọi thiếu phu nhân, nhưng cậu đã ly hôn với Ngô Thế Huân . Anh đến địa chỉ thiếu gia bảo, không nghĩ lại là nhà Lộc Hàm , hơn nữa cậu vừa trở về, thiếu gia đã ở cùng cậu ở một chỗ. Ruốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Vào nhà ngồi đi” Lộc Hàm  mở cửa để một khoảng trống cho Xán Liệt  vào.

“Không, không cần, đây là đồ của thiếu gia”. Xán Liệt  vội vàng phất tay, 5 năm qua Lộc Hàm  thay đổi rất nhiều, lúc mới tới Ngô  gia, cậu thật bé bỏng, luôn gọi mình là anh đẹp trai, lần nào cũng chọc cho anh đỏ bừng mặt cậu mới bỏ qua. Vậy mà hôm nay cậu đứng trước mặt anh có vẻ lạnh nhạt, người cũng chững chạc hơn nhiều.

“Vào đi, may quá anh đem quần áo tới cho anh ấy, tôi thấy bất tiện quá”. Lộc Hàm  kéo Xán Liệt  vào phòng, chỉ vị trí phòng ngủ cho anh.

Xán Liệt  cúi đầu gật một cái: “Vâng”. Anh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không nói được. Vì vậy anh cầm quần áo đi vào phòng Lộc Hàm  chỉ.

“cộc cộc” Xán Liệt  gõ cửa phòng tắm.

“Anh… Xán Liệt ? Sao lại là anh?” Cứ tưởng Lộc Hàm , anh đang định tiếp tục trêu cô, nhưng nhìn thấy Xán Liệt , anh lập tức nghiêm túc.

Chương 94: cậu ấy vĩnh viễn là của tôi

“Cái đó… Lộc thiếu gia  nói, cậu ấy không tiện đưa quần áo cho anh, nên… tôi mới vào”. Xán Liệt  đại khái nhìn thấu mấy phần,vì vậy lúng túng giải thích, lúc này anh cực kỳ hối hận đã nhận lời Lộc Hàm  vào đưa quần áo.

“Lộc thiếu gia ?” Ngô Thế Huân  thấy Xán Liệt  gọi Lộc Hàm  như vậy có phần không vui, nhưng đó là sự thật, anh liếc nhìn Xán Liệt  nói tiếp “Nên gọi như vậy, không sai”

Xán Liệt  lúng túng cười, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ tới phòng khách.

Thấy bóng dáng Lộc Hàm  bận rộn trong bếp anh đã mất hồn, cứ lẳng lặng đứng nhìn.

5 năm, cái gì khiến cậu thay đổi nhiều như vậy, trước kia cậu cũng thích bận rộn trong phòng bếp như thế này, mỗi lần anh về lấy đồ cho thiếu gia đều bắt gặp Lộc Hàm  ở trong phòng bếp len lén làm bộ dạng này nọ.

Khi đó phòng bếp luôn bị cậu làm rối loạn, Xán Liệt  từng nghe bà nội Ngô  nói qua, Lộc Hàm  có làm gì cũng không sao, nhưng quá trình nấu cơm cũng không dám khen.

Lúc này, nhìn dáng vẻ nấu cơm rất thành thục của cậu, Xán Liệt  quả thật không dám so sánh với Lộc Hàm  luôn nóng mình đốt phòng bếp ngày nào.

“Nhìn cái gì đấy?” Không biết từ lúc nào, Ngô Thế Huân  đã xuất hiện sau lưng Xán Liệt , giọng nói trầm thấp vang lên.

“Không” Xán Liệt  vội vàng hoàn hồn, cúi đầu trả lời.

Nhìn vẻ vội vàng che giấu của Xán Liệt , anh không phải không biết trong lòng Xán Liệt  nghĩ gì, anh ta cũng thích Lộc Hàm , ngay từ đầu anh biết, chỉ có điều khi đó anh không để ý, nhưng nhìn vẻ mặt quan tâm của Xán Liệt  lúc này, anh thấy không thoải mái.

Ngô Thế Huân  vừa lau tóc, vừa đến ngồi xuống ghế sofa, nhìn bóng dáng Lộc Hàm  trong phòng bếp nhếch khóe miệng: “Cậu ấy thay đổi vậy sao?”

Những lời này nghe giống đang hỏi Xán Liệt , Xán Liệt  cũng không biết Ngô Thế Huân  đột nhiên sao lại hỏi thế, không biết có nên trả lời hay không.

“Cậu ấy càng trở nên hấp dẫn anh vậy sao?” Ngô Thế Huân  lần nữa lên tiếng, con ngươi lạnh lẽo ngẩng lên nhìn Xán Liệt  đang đứng bên sofa.

Xán Liệt  biết Ngô Thế Huân  đã nhìn thấu lòng mình, anh cũng không muốn trốn tránh, vì anh hiểu rõ nói dối Ngô Thế Huân  hậu quả còn thảm hơn thừa nhận, vì vậy anh gật đầu “Vâng”

Ngô Thế Huân  nghe thấy câu trả lời, ý vị sâu xa thở dài gật đầu, lười biếng dựa trên ghế salon, không để ý Xán Liệt  vẫn đang nhìn bóng dáng bận rộn của Lộc Hàm .

Một lúc sau, đang suy đoán tâm tư Xán Liệt , Ngô Thế Huân  lần nữa mở miệng: “Nhưng mà, Xán Liệt , cậu ấy vĩnh viễn là của tôi”. Một câu nói đầy hàm ý, anh đang tuyên bố quyền lợi của mình, cũng là nhắc nhở quan hệ giữa Xán Liệt  và Lộc Hàm .

Đối với Xán Liệt , Ngô Thế Huân  cũng không dùng quyền lợi của mình lấn át anh, tuy Xán Liệt  bên ngoài là trợ thủ đắc lực, nhưng thực tế Ngô Thế Huân  coi anh như một thành viên Ngô  gia, không vì cái gì, chỉ đơn giản là họ cùng nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng vào sinh ra tử.

“Tôi biết rõ”. Xán Liệt  nói câu này với một vẻ mặt mất mát.

Anh không bao giờ nghĩ sẽ có được Lộc Hàm , anh biết, bất kể kết quả của đoạn tình cảm này giữa Ngô Thế Huân  và Lộc Hàm  thế nào, anh cũng không thể lấy được cô. Anh chỉ muốn im lắng nhìn Lộc Hàm , như thế là đủ rồi.

“Xán Liệt ! Ngồi đi… đứng làm gì?” Lộc Hàm  bưng canh gừng ra, cậu không chú ý giữa Xán Liệt  và Ngô Thế Huân  có chút tế nhị, chỉ đương nhiên mời Xán Liệt  ngồi.

Thấy biểu cảm của Xán Liệt , Lộc Hàm  cho là anh ngại vì Ngô Thế Huân  ở đây, cho nên cậu mấp máy môi không vui đem canh gừng đặt trước mặt Ngô Thế Huân  xong, đến bên Xán Liệt  kéo anh ngồi ở bên kia ghế salon: “Đây là nhà tôi, hôm nay anh là khách của tôi! Ngồi đi”

Lúc nói lời này, cậu còn liếc Ngô Thế Huân  một cái.

Ngô Thế Huân  vẻ mặt vô tội buông cánh tay ra.

“À, tôi phải đi rồi, tôi còn có việc chưa xử lý xong”. Xán Liệt  rất thức thời đứng lên, anh cũng không muốn là mồi lửa châm ngòi cho sự gây gổ của bọn họ, hướng về phía Lộc Hàm  chào hỏi xong như một làn khói biến mất khỏi nhà cô.

“Ai…” Lộc Hàm  đang định gọi lại, Xán Liệt  đã sớm ra khỏi nhà, cậu mím môi lắc đầu.

Lộc Hàm  ngồi xuống, bưng bát canh gừng của mình lên uống…, không chú ý khuôn mặt Ngô Thế Huân  khó coi thế nào.

Đến khi uống xong, cậu mới phát hiện Ngô Thế Huân  căn bản không nhúc nhích, chỉ mệt mỏi nhắm mắt dựa vào thành ghế, không biết đang nghĩ gì.

“Ý! Sao anh không uống?” Lộc Hàm  khẽ gọi, phát hiện Ngô Thế Huân  không chút phản ứng, vì vậy cậu ngồi sang bên cạnh Ngô Thế Huân , giơ tay đặt lên trán anh.

Đầu hơi nóng, chắc là sốt nhẹ rồi, Lộc Hàm  vội vàng đứng lên định đi lấy thuốc cho anh, chưa kịp đứng đã bị Ngô Thế Huân  kéo vào trong ngực.

Đã lâu Lộc Hàm  không nhìn thấy dáng vẻ của anh khi nhắm mắt, lúc này dựa vào khuôn mặt thật gần, sống mũi cao cương nghị, làn môi mỏng khẽ mím lại cũng khiến cậu lưu luyến.

“Anh buông tay ra…, anh sốt rồi, để em đi lấy thuốc cho”. Lúc Ngô Thế Huân  mở mắt nhìn, cậu đỏ mặt vội vàng hồi phục tinh thần, giùng giằng đứng lên.

“Không cần, anh không uống thuốc, ngủ một giấc là được rồi!” Ngô Thế Huân  có chút mệt mỏi nói, tay vẫn không buông Lộc Hàm .

Ngủ? Ách, ý là anh sẽ qua đêm ở đây?

“Đừng nhìn, đêm nay anh sẽ không rời khỏi đây” Ngô Thế Huân  như tên vô lại tựa vào ghế salon làm ra vẻ rất nhức đầu.

“Được rồi, em đỡ anh vào phòng”. Nghĩ rằng Ngô Thế Huân  đã bị cảm, cậu cùng lắm ở phòng khách một đêm cũng không sao.

Vì mẹ cậu sớm qua đời, nên Lộc Hàm  chỉ mua một chiếc giường trong phòng ngủ, phòng khách bỏ trống. Tối nay Ngô Thế Huân  ở lại thì nhất định phải nằm trong phòng ngủ rồi.

Ngô Thế Huân  gật đầu, đưa cánh tay khoác lên vai Lộc Hàm , khuôn mặt ẩn chứa một nụ cười.

“Được rồi, anh ngủ đi”. Đặt Ngô Thế Huân  nằm xuống, Lộc Hàm  đi tới tủ cầm chăn gối cho Ngô Thế Huân .

“Còn em? Ra phòng khách ngủ ư?” Ngô Thế Huân  thiếu chút nữa tức chết, chàng trai  này sao lại cố chấp như vậy, chẳng lẽ cậu không biết mình muốn ôm cậu ấy sao?

“Dĩ nhiên, không thì em ngủ ở đâu?” Vừa nói xong, Lộc Hàm  hối hận muốn chết, thế này không phải là gián tiếp nói cho Ngô Thế Huân  nhận hay sao?

“Tới đây!” Ngô Thế Huân  giọng điệu hoàn toàn không cho phép Lộc Hàm  cự tuyệt, anh tựa vào đầu giường vẫy vẫy tay.

Lộc Hàm  cũng biết, cho nên mới hối hận những lời vừa nói, ôm chăn gối đứng nguyên tại chỗ: “Anh có gì cứ nói, nước ở đầu giường, anh khát tự rót uống…, em mệt rồi, mai còn phải đi làm”. Nói xong, hoảng hốt chạy trốn.

Ngô Thế Huân  nhìn cửa phòng đóng lại, trong mắt đầy tức giận, nhưng lúc này cũng không còn hơi sức, mí mắt cũng nặng, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Nằm trong phòng khách, Lộc Hàm  nhìn trần nhà nghĩ ngợi, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, cậu không sao ngủ được.

Ngô Thế Huân  yêu cậu thật chứ?

Còn Thiên Mộng Tuyết phải làm sao?

Anh nói rồi, anh không bỏ được mình, nhưng lại không thể vứt bỏ Thiên Mộng Tuyết, vậy cậu phải làm sao bây giờ?

Tất cả như những thước phim tua lại trong đầu cô, không có đáp án, hiện tại cậu không thể rời bỏ Ngô Thế Huân , nhưng cậu lại không muốn trở thành một Tiểu Tam đáng chết giữa Ngô Thế Huân  và Thiên Mộng Tuyết.

Còn Hứa Cần Dương, Phải. cậu nhớ là đã đồng ý cho Hứa Cần Dương thử lui tới, đối mặt với người đàn ông đó, cậu phải làm sao?

“Phiền chết phiền chết được” Lộc Hàm  kéo chăn trùm lên đầu, ở trong chăn phiền não giãy dụa.

Chương 95: Thiên Mộng Tuyết uy hiếp

Trời tờ mờ sáng thì Lộc Hàm  có cảm giác mình đang được ôm, kẻ đang ôm mình cậu vô cùng lưu luyến vì vậy cậu thích cái cảm giác được cọ xát trong ngực người đó say sưa ngủ, lẽ nào vì đêm qua ngủ muộn quá mà bây giờ không thể nào mở mắt.

Ngô Thế Huân  ôm Lộc Hàm  đặt lên giường, ngẩn người ngắm bộ dạng say ngủ của cô.

Lúc ở bên cậu, thời gian luôn trôi thật nhanh, thoáng một cái đã hết đêm, anh lưu luyến không muốn rời khỏi cậu, nhưng mở điện thoại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thiên Mộng Tuyết.

Anh biết trách nhiệm của mình vẫn còn đó, với Lộc Hàm  đành phải tổn thương cậu.

“Hãy tin anh, trái tim anh luôn luôn thuộc về em”. Nồng nàn nói với Lộc Hàm  sau đó đặt lên khuôn mặt đang ngủ say một nụ hôn nồng ấm.

Lộc Hàm  khẽ cựa mình, trên mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Không thể rời mắt khỏi Lộc Hàm , phải đến nửa giờ, anh cứ ngồi như vậy không chớp mắt. Cho đến khi nhận được tin nhắn của Thiên Mộng Tuyết: Nếu trong vòng một giờ nữa em không thấy anh, em sẽ vĩnh viễn biến khỏi tầm mắt của anh, vĩnh viễn!

Ngô Thế Huân  biết cái từ vĩnh viễn này có ý gì, từ trước đến nay anh không thích bị người khác uy hiếp, nhưng anh đã nợ Thiên Mộng Tuyết rất nhiều…, anh không thể vứt bỏ lương tâm, nhíu chặt lông mày lộ ra một ánh mắt buồn bã, cất điện thoại, ra khỏi nhà Lộc Hàm .

Cửa phòng vừa đóng lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt Lộc Hàm .

Cuối cùng Ngô Thế Huân  vẫn đi, cậu đã biết trước nhưng sao cảm giác lúc này lại tồi tệ như thế? Chậm rãi mở mắt, cậu sờ lên gương mặt Ngô Thế Huân  vừa hôn, trên đó vẫn còn lưu lại mùi vị của anh.

Cậu xoay người, thút thít khóc.

Lúc trở về Ngô  trạch đã 7 giờ sáng, Ngô Thế Huân  chạy thẳng lên phòng ngủ, chỉ sợ Thiên Mộng Tuyết sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì.

Đẩy cửa phòng, cậu đang cuộn tròn trên salon gần cửa sổ, trên mặt đấy ngổn ngang những tấm ảnh của cậu mà anh đã trân trọng nhiều năm, lúc này đã bị Thiên Mộng Tuyết xé tan tành.

“Em làm cái gì vậy” Anh nổi giận với cô.

Khuôn mặt trắng trẻo của Thiên Mộng Tuyết đã có nét mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, cậu cả đêm không ngủ ư? Ngô Thế Huân  nhìn Thiên Mộng Tuyết như vậy lại cảm thấy thông cảm, hít thở sâu nén tức giận, anh bước qua đống bừa bãi đến bên cạnh cô: “Sao lại không ngủ được.”

Thiên Mộng Tuyết nghe thấy lời Thế Huân thì òa khóc, cậu quay đầu ôm lấy hông anh: “Tại sao cả đêm anh không về? Tại sao? Em không thể chịu đựng được người anh ôm không phải là em! Anh âm thầm yêu người khác em có thể cố chịu, nhưng em không thể sống nếu anh rời bỏ em!” cậu rất muốn nói đã nhìn thấy anh cùng Lộc Hàm  vào căn nhà đó không quay ra, cậu biết một đêm dài sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, lúc về nhà đã không nhịn được gọi anh rất nhiều lần, nhưng anh lại hoàn toàn tắt máy.

Cô cứ ngồi nhìn như thế, nhìn ra xa, hi vọng nhìn thấy xe anh xuất hiện trong bóng tối, nhưng cuối cùng vẫn không thấy gì. Do đó cậu đã gửi một tin nhắn hỏi anh ở đâu, biết rõ nhưng vẫn hỏi vì cậu muốn nghe thấy anh trả lời.

Nhưng tin nhắn đó như đá chìm xuống biển, cậu không thể chịu được cảnh Ngô Thế Huân  ôm Lộc Hàm  ngủ, nhưng lại không thể bắt trí tưởng tượng của mình dừng lại, cứ như vậy ngồi đến sáng.

Cho đến khi cậu nhận được báo cáo tin nhắn đã gửi, Ngô Thế Huân  bật máy rồi. cậu lập tức nghĩ đến một phương pháp mà chính cậu cũng ghét, uy hiếp. Quả nhiên, chỉ nửa tiếng đồng hồ, Thế Huân đã xuất hiện.

Chương 96: Âm mưu của Thiên Mộng Tuyết (1)

Ngô Thế Huân  nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy tâm sự, anh đã hơn một lần tự hỏi mình ruốt cuộc còn tình cảm với Thiên Mộng Tuyết hay không, chẳng lẽ chỉ còn lại trách nhiệm? Mà phần trách nhiệm không mang theo tình yêu này, sắp bóp ngạt anh, làm như vậy ruốt cuộc để chuộc tội hay là đẩy hai người xuống vực sâu vạn trượng.

Anh khẽ thở dài, đôi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, anh thích nhất là mái tóc dài của cô, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi: “Em ngốc quá, anh chỉ bận việc công ty, đừng suy nghĩ bậy bạ.” Anh không biết phải giải thích thế nào với Thiên Mộng Tuyết, hiện tại chỉ có thể làm vậy.

Thiên Mộng Tuyết nghe thấy những lời này liền ngừng khóc. Nhất thời uất ức, lòng găm đầy căm hận, giờ này Ngô Thế Huân  còn lừa dối cô, cô đã tận mắt thấy tất cả, thế mà anh lại lừa cô.

“Vâng, em suy nghĩ lung tung rồi, em đã nấu canh cho anh, ở trong nồi, để em đi lấy.” Thiên Mộng Tuyết đẩy Ngô Thế Huân  ra, chùi mắt, thản nhiên nói kèm theo một nụ cười.

“Được…” Ngô Thế Huân  vẫn đang sốt nhẹ, anh hơi nhức đầu nhưng không nói, tắt đi nụ cười miễn cướng, anh nằm xuống giường.

Thiên Mộng Tuyết vừa ra đến cửa phòng đã thấy Ngô Thế Huân  nằm trên giường, lòng thầm quyết định, ý niệm đáng sợ trong lòng nảy sinh, khiến cậu không kìm hãm được một nụ cười giả tạo.

Ngô Thế Huân  cầm điện thoại di động, nhìn số điện thoại của Lộc Hàm , anh nghĩ cậu gọi điện vì buổi sáng anh đi mà không nói với cậu một tiếng, không biết cậu có suy nghĩ nhiều hay không.

Nhìn màn hình nhấp nháy thật lâu mà không thể trả lời, đúng lúc Thiên Mộng Tuyết bưng bát canh đi vào.

Ngô Thế Huân  vội vã bấm số điện thoại Xán Liệt , tránh cho Thiên Mộng Tuyết suy nghĩ lung tung: “Alo, Xán Liệt , hôm nay tôi không đến công ty, ừ, thế nhé”. Cúp điện thoại, Thiên Mộng Tuyết đi tới đầu giường.

Ngô Thế Huân  cố chịu nhận lấy bát cháo gà, tự nhiên anh cảm thấy buồn nôn, lúc yếu người anh sợ nhất là mùi dầu mỡ, nhưng thấy bộ dạng Thiên Mộng Tuyết như vậy, anh lại không nỡ từ chối, đành nhận lấy không do dự uống một hơi cạn sạch.

“Anh nghỉ ngơi đi, trông anh rất mệt” Cầm chiếc bát không, Thiên Mộng Tuyết cười thầm đứng dậy không nói thêm gì quay người đi ra.

Ngô Thế Huân  cảm thấy cậu có vẻ kỳ quái, nhưng nhất thời không đoán được ở chỗ nào.

Anh cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, chỉ muốn ngủ.

Thiên Mộng Tuyết đứng ngoài cửa, qua khe hở nhìn thấy Ngô Thế Huân  đã nằm xuống mới yên tâm đem chiếc bát về phòng bếp.

Ra tới phòng khách, cậu cầm điện thoại ấn một dãy số: “Alo, tôi đồng ý, cứ làm theo lời anh.” Cúp điện thoại, đôi mày nhíu chặt đã từ từ giãn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười âm u.

Cô đến phòng ngủ ngồi xuống đầu giường, vuốt ve gò má Ngô Thế Huân  đã say ngủ tự lẩm bẩm: “Thế Huân, bất luận em làm gì, anh chỉ cần nhớ rằng, đó là vì em quá yêu anh”. cậu chậm rãi áp mặt xuống ngực Ngô Thế Huân , nghe tiếng tim đập dều đều, khóe mắt rơi xuống một dòng nước.

Do dự chốt lát, Thiên Mộng Tuyết ngồi dậy, chậm rãi đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, từng chiếc, từng chiếc một.

Ngô Thế Huân  lúc này ngủ say hoàn toàn không biết gì, người con gái anh yêu trước kia đã hoàn toàn thay đổi, anh không bao giờ còn nhìn thấy được một Thiên Mộng Tuyết đơn thuần lương thiện nữa, không biết ngày mai điều gì đang chờ đợi anh.

Chương 97: Âm mưu của Thiên Mộng Tuyết (2)

Nhức đầu! Ngay khi tỉnh dậy Ngô Thế Huân  thấy cảm giác này, theo bản năng anh muốn đưa tay xoa trán, nhưng cánh tay hình như có người gối lên, Ngô Thế Huân  liếc nhìn, Thiên Mộng Tuyết đang vùi trong khuỷu tay của anh say ngủ.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Anh chỉ nhớ ngày hôm qua phát sốt nên đầu choáng váng, sau khi uống một bát cháo gà liền đi ngủ, sau đó thế nào một chút ấn tượng cũng không nhớ.

Nhưng nhìn hai người trần trụi như vậy nằm cạnh nhau, Ngô Thế Huân  có linh cảm xấu.

“Anh tỉnh rồi?” Thiên Mộng Tuyết khẽ ngẩng đầu cười một cái, nụ cười thấm vào ruột gan.

Ngô Thế Huân  kéo lên cánh tay, lời nói có phần tự trách: “Ừ, tối hôm qua…”

“Đáng ghét!” Thiên Mộng Tuyết làm bộ xấu hổ quấn chăn đứng lên, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Hóa ra là thật, nhìn biểu hiện của Thiên Mộng Tuyết như vậy anh cũng biết tối qua xảy ra chuyện gì. Trước kia anh cũng từng như vậy, bình thường không cách nào làm tình với Thiên Mộng Tuyết, nhưng khi say, anh sẽ coi cậu như Lộc Hàm . Nhưng ngày hôm qua, anh không hề uống rượu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tại sao một chút cũng không nhớ nổi?

Chẳng lẽ… Anh bị ấm đầu?

Khoan đã…! Anh chợt nhớ đến một chi tiết nhỏ.

Anh mơ hồ thấy, Thiên Mộng Tuyết nằm trên người anh tự cười, cậu ấy cũng đụng chạm.

Ra vâh, anh thực sợ nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Ngô Thế Huân  vỗ vỗ gáy ra vẻ hối tiếc.

“Sao rồi? Còn đau đầu không?” Thiên Mộng Tuyết tắm xong đi ra, thấy Ngô Thế Huân  vỗ đầu, cậu cuống quýt đến bên quan tâm hỏi han.

Ngô Thế Huân  tránh bàn tay Thiên Mộng Tuyết đang kéo mình, xoay người một cái quấn ga gường. “Anh không sao. Lát nữa anh đến công ty, hôm nay về trễ, đừng chờ anh.” Ngô Thế Huân  không thể nói thêm lời nào với Thiên Mộng Tuyết, dù sao trong lòng anh người này đã không còn là Thiên Mộng Tuyết ngày nào nữa.

Có lúc anh đột nhiên cảm thấy sao mình lại ghét Thiên Mộng Tuyết, hoàn toàn ghét, ghét cậu sao trước kia lại đến nhắc nhở anh chịu trách nhiệm.

Nhưng cuối cùng cũng đều là lỗi của anh, cho dù anh có máu lạnh đi nữa, đối mặt với một chàng trai  một lòng một dạ như vậy, anh cũng không thể vô tình vô nghĩa.

Nhưng trong mắt Thiên Mộng Tuyết lúc này đã hoàn toàn khác, cậu biết rõ rõ, mình dù cách nào cũng không trói buộc được trái tim Ngô Thế Huân , cho nên bây giờ cậu chỉ muốn có người thân thể anh.

Bất kể phương pháp gì, kể cả sau này chết phải xuống địa ngục cậu cũng cam lòng. Ngồi bên giường, nhìn thùng rác đầy những bức ảnh bị xé nát, có tấm chụp chung với Ngô Thế Huân , cậu cười, ánh mắt nén lệ, như tự chế giễu mình.

Nhớ lại những khoảng khắc từng ly từng tý vẫn ở trong đầu mình.

Cô hơn Ngô Thế Huân  một tuổi, lần đầu gặp đã bị anh hấp dẫn, từ lúc 16 tuổi cậu đã quyết định sau này sẽ trở thành vợ anh.

Nhưng tất cả đã bị phá hủy vào 8 năm trước, vì sự tùy hứng của Ngô Thế Huân  mà cậu suýt mất mạng. Điều này cho tới giờ cậu cũng không hề trách anh, bởi cậu cho rằng Ngô Thế Huân  vẫn yêu cậu mà không nghĩ được trong 3 năm cậu khổ cực anh lại đem lòng yêu người con gái khác.

Điều này, cậu quyết không cho phép, cậu kông cho phép tình cảm của mình có chỗ nào sứt mẻ.

Đôi tay nắm chặt mảnh chăn đến phát run, từ ngày hôm nay, người con gái đơn thuần ngốc nghếch ấy sẽ không còn tồn tại.

Thiên Mộng Tuyết lau nước mắt, đến bên sofa định xách túi ra ngoài, ngang qua phòng tắm, cậu liếc nhìn, ánh mắt như hận như oán, cười lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro