88 ->92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88: Cố quên

Cười cái gì” Hứa Cần Dương nhếch miệng, thấy Lộc Hàm cười không đứng dậy nổi rất tò mò.

Ai ngờ, sau khi cười lại thấy cậu im lặng, sau vài giây, anh thấy thân thể cậu đang cúi gập thi thoảng run lên, cậu đang khóc.

Hai người ngồi trên bờ cát, Lộc Hàm tựa mặt lên đầu gối khẽ khóc, trái tim cậu vô cùng đau.

5 năm, chẳng phải tất cả đã quay về lúc khởi đầu sao? Tại sao lòng cậu lại không trở về được, vĩnh viễn không bao giờ trở về?

Hứa Cần Dương tính kéo cậu vào ngực mình, cởi áo khoác lên người rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không cần giả bộ kiên cường, quên anh ta đi, hắn không xứng với em.” Những lời này, anh nói ra từ nội tâm, âm thầm cạnh tranh với Ngô Thế Huân  lâu như vậy, nhưng anh phát hiện, kể từ khi cậu đi, mình đã thay đổi, Ngô Thế Huân  cũng đã thay đổi, ý định của bọn họ đều giống nhau đặt ở Lộc Hàm . 5 năm qua, mặc dù vẫn tranh đấu, nhưng đều chỉ là những chuyện vặt vãnh, chưa bao giờ chân chính chiến tranh công khai.

Nhưng Hứa Cần Dương có cảm giác bắt đầu từ hôm nay, giữa anh và Ngô Thế Huân  sẽ thực sự là quyết đấu.

“Tôi rất muốn quên, nhưng không thể, 5 năm, tôi tưởng đã quên anh ấy, nhưng tại sao khi anh ấy vừa xuất hiện, lòng tôi đã rối loạn, tại sao lúc anh ấy xuất hiện cùng cậu gái đó, tôi tháy mình như bị giáng một búa.” Lộc Hàm lắc đầu, cậu đem toàn bộ nỗi lòng giãy bày với Hứa Cần Dương, cậu cảm giác nếu mình không nói ra được thì sẽ chết rất thảm.

“Em thật ngốc”. Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là để cậu giãi bày, anh không cách nào an ủi, cũng không biết phải an ủi ra sao, bởi vì những lời Lộc Hàm nói cũng chính là những lời trong lòng anh, sao anh không ngốc cho được? Anh và cậu đều giống nhau, vốn tưởng đã quên cậu gái này, nhưng khi cậu xuất hiện, anh cũng thấy tim mình thổn thức.

Anh nâng khuôn mặt Lộc Hàm , không kìm hãm được hôn lên bờ mi ướt át của cô, sau đó dịu dàng nói: “Nếu chúng ta đều là những người bị vứt bỏ, vậy chúng ta dựa vào nhau được không?” Lộc Hàm trợn tròn mắt không hiểu, anh bổ sung: “Đến với anh, chúng ta từ từ thử tiếp nhận nhau, sau đó quên đi người cần quên”. Anh lần nữa hôn cô, lần này là môi.

Lộc Hàm giật mình không biết phản ứng thế nào.

Hứa Cần Dương cảm thấy đôi môi cậu khép chặt, vì sợ mà run lên, anh chậm rãi ngẩng đầu: “Chúng ta sẽ thử đến với nhau, anh sẽ không cưỡng bách em”

Đúng vậy, có lẽ chỉ có cách này mới có thể quên đi Ngô Thế Huân , sau một hồi gian nan vật vã, cậu nhìn Hứa Cần Dương gật đầu. Sau đó bị Hứa Cần Dương kéo vào trong ngực, cậu òa khóc, khóc thật to, truy điệu cho một tình yêu tan vỡ.

Gió biển thổi, sóng biển từng đợt xô bờ cát hòa với tiếng khóc của cô.

Đến 12 giơ, Lộc Hàm mới để Hứa Cần Dương đưa về nhà, khi mở cửa phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ soi bóng một người ngồi trên sofa làm cậu sợ tới mức hét toáng lên: “A………”

“Em về rồi.” Người ngồi trên ghế sofa đồng thời mở miệng.

Lộc Hàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, đang chuẩn bị bật đèn thì đã bị người kia kéo về phía ghế salon.

“Anh làm gì thế?” cậu ngã trên ghế, phát hiện người đàn ông này cũng đè lên, cậu vừa đẩy vừa hét lên giận dữ.

Chương 89: Cả đời tôi cũng không thể ở cùng anh

Dưới ánh trăng, Lộc Hàm cố nhìn xem trên nét mặt cương nghị của Ngô Thế Huân  lúc này có bao nhiêu thối tha, anh ta dựa vào cái gì mà vào nhà mình, đột nhiên nghĩ đến: “Anh vào bằng cách nào?” Lộc Hàm căm tức nhìn Ngô Thế Huân , đôi tay đang bị anh siết chặt, có cố gắng cũng không thể nhúc nhích.

“Đương nhiên là đi từ cửa vào” Ngô Thế Huân  buồn cười nhìn Lộc Hàm , tại sao cậu dịu dàng như hồ nước với Hứa Cần Dương mà vừa nhìn thấy anh lại như thú dữ tránh cơn lũ lụt, điều này khiến anh không thích chút nào.

Những người phụ nữ của anh, cho dù anh không cần nữa cũng không cho phép Hứa Cần Dương động vào.

“Anh!”. Đột nhiên nhớ ra lúc mua căn phòng này, cậu để một chiếc khóa dự phòng ở Ngô  gia, lúc đi quên mang theo.

Lộc Hàm cắn môi không nói, cậu không biết còn có lời nào có thể nói với Ngô Thế Huân .

Người đàn ông này cậu yêu, nhưng anh ta đã có người phụ nữ khác, cần gì phải đến chỗ cậu tìm niềm vui?

Đau lòng! Giận dữ! Lộc Hàm đột nhiên ngẩng đầu hung hăng cắn một cái vào tay Ngô Thế Huân .

“Á…” Ngô Thế Huân  đau quá chau mày, hai mắt nhắm nghiền nghiến răng thật chặt.

“Còn không buông ra! Anh nhìn lại đi! Đây là nhà tôi!” Lộc Hàm thấy vẻ mặt khổ sở của anh không cắn nổi nữa, nhả ra tiếp tục hét vào mặt anh.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? cậu đã bị dồn đến đường cùng.

Cậu đã tránh né suốt 5 năm.

Tại sao người hắn yêu không phải là cậu mà lại cứ đến tìm cô.

“Lộc Lộc…” Ngô Thế Huân  thấy khóe mắt Lộc Hàm rơi lệ, anh cảm thấy tim đau nhói. Nhưng với Thiên Mộng Tuyết, anh phải có trách nhiệm.

Phải, ngay từ lúc cậu đi, anh đã phát hiện Lộc Hàm trong lòng mình đã hằn sâu dấu vết.

Nhưng lúc cậu xuất hiện, anh lại không có dũng khí ôm cậu vào lòng.

Vậy thì, chính anh cũng không rõ ràng rốt cuộc là thế nào.

Lộc Hàm tin rằng, những gì cậu thấy đều là giả dối.

Bởi vì dưới ánh trăng cậu thấy đôi mắt Ngô Thế Huân  ngấn nước, còn nhỏ xuống mắt cô.

Sao anh lại dịu dàng đến thế, lần đầu tiên gọi cậu là Ninh Ninh, Lộc Hàm thấy sợ, Ngô Thế Huân  vì cậu mà rơi nước mắt sao?

“Ninh Ninh, thật xin lỗi, anh biết lúc này có nói gì thì em cũng không tin, nhưng chỗ này của anh rất đau.” Ngô Thế Huân  đặt tay Chiêu Ninh lên ngực mình: “Anh không thể cho em một lời hứa, bởi vì với Mộng Tuyết, anh không cách nào rũ bỏ trách nhiệm, nhưng anh lại không thể rời xa em.” Anh đau khổ lắc đầu, lo sợ bất an bộc lộ nội tâm: “Đừng rời bỏ anh được không?”

Đây là cái gì? Không thể rời xa cậu? Nhưng phải có trách nhiệm với Mộng Tuyết?

Cậu càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc Ngô Thế Huân  là người thế nào, sao lại có thể tàn nhẫn nói ra được những lời như thế.

“Anh đau ư? Ha ha! Thật buồn cười Ngô Thế Huân  … Tôi chịu không nổi anh” Lộc Hàm im lặng rơi lệ, nghe những lời nói của Ngô Thế Huân  mà tim cậu như bị xé nát, cậu cả nghĩ: Anh có trách nhiệm với cậu ta, vậy còn tôi? Kêu thì tới, đuổi thì đi? Vậy rốt cuộc tôi là cái gì?

Nhưng cậu không hỏi, muốn dứt là dứt, không nên ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, đây cũng chính là điều Hứa Cần Dương nói với cô, lần này cậu thực sự đã hiểu vì sao anh lại nói Ngô Thế Huân  không xứng với cô.

Lộc Hàm giận dữ nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân , như thể nghiến răng nghiến lợi quăng ra một câu: “Cả đời tôi cũng không thể ở cùng với anh!”. Nói xong câu ấy, thế giới của cậu dường như cũng sụp đổ.

Chương 90: Tức giận quát tháo trong cơn mưa

Ngô Thế Huân giật mình, ánh mắt vô cùng phức tạp, những lời Lộc Hàm vừa nói như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim khiến anh đau đớn.

“Anh buông tôi ra đi” Lộc Hàm rất lâu không thể đẩy được Ngô Thế Huân ra, cau mày lạnh lùng.

Anh đứng dậy buông cậu, ngồi trên ghế salon cúi đầu không nói, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Lộc Hàm xoay xoay cổ tay, đứng dậy đi tới cửa bật đèn rồi mở cửa phòng: “Chủ tịch Ngô, ngài có thể đi” Cậu vô cảm nhìn bóng lưng Ngô Thế Huân , lạnh lùng nói.

Ngô Thế Huân  cười lạnh một tiếng, sau đó đứng lên đi về phía Lộc Hàm , còn cậu theo bản năng lùi về sau cửa hai bước, chỉ sợ anh lại làm tiếp chuyện gì. Ngô Thế Huân  nhìn Lộc Hàm  không hề chớp mắt, cũng không nói gì cho đến khi tới cửa, nhìn cậu lần cuối rồi đi ra ngoài.

Sau khi Ngô Thế Huân  đi, Lộc Hàm  lập tức đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa từ từ trượt xuống, cho đến khi chạm xuống mặt sàn lạnh băng mới cuộn mình lại.

Trong lòng thật không muốn, không đành lòng, nhưng lúc này cậu không thể nào tiếp nhận Ngô Thế Huân , bất kể đêm nay là anh thật lòng thổ lộ hay nhất thời nổi hứng, cậu đều không cách nào đón nhận, dù sao bên cạnh anh còn Thiên Mộng Tuyết.

Nhưng anh nói phải có trách nhiệm với Thiên Mộng Tuyết, rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể khiến một kẻ lạnh lùng vô tình như Ngô Thế Huân  lại chấp nhận hứa hẹn với một người phụ nữ như vậy….

Đột nhiên, ngoài trời đổ mưa xối xả, Lộc Hàm  vội vàng đứng lên đóng cửa sổ.

Cũng theo bản năng, cậu nhìn xuống dưới, cậu ở tầng 6, có thể thấy rõ ràng Ngô Thế Huân  đang đội mưa đi ra xe.

Anh ta là kẻ ngu ngốc hay sao? Cứ như thế sẽ bị ốm! Lộc Hàm  cắn môi, tuyến phòng ngự trong lòng giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ.

Mặc cho cậu ngụy trang thế nào, lời nói cả đời này không thể qua lại với Ngô Thế Huân  cậu cũng đã nói, nhưng thấy một Ngô Thế Huân  hồn xiêu phách lạc như vậy, cậu lại không nhịn được.

Xỏ dép, vội vàng cầm dù lao như bay ra khỏi phòng.

Ngô Thế Huân  vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh cự tuyệt của Lộc Hàm , thực tế anh cũng không trách cậu, vì người buông tay đầu tiên chính là anh, cậu hận anh cũng đúng, chỉ có điều tim vô cùng đau.

Nếu như Thiên Mộng Tuyết không trở về, anh và Lộc Hàm  sẽ hạnh phúc chứ? Đáng chết, anh lại đang mong Thiên Mộng Tuyết không trở lại. Ý nghĩ đáng sợ này khiến anh rung mình.

Mưa to xối sạch mặt đường, ướt sũng người anh, khiến anh rốt cuộc đã hiểu rõ tim mình, trong lòng anh đã không còn Thiên Mộng Tuyết, mà chỉ có ngập tràn Lộc Hàm , sự thay đổi này không biết từ lúc nào, có lẽ… kể từ khi Lộc Hàm  xuất hiện trong cuộc sống của anh.

“Anh là kẻ đần à? Không thấy trời mưa sao?” Không biết từ lúc nào, Lộc Hàm  đã che một chiếc ô xanh trên đầu anh, vì mưa quá lớn, Lộc Hàm  gần như hét lên.

Ngô Thế Huân  ướt lướt thướt, anh dừng lại nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Lộc Hàm  không nói gì.

“Nói chuyện với anh anh không nghe thấy à? Sao anh lại đần như vậy! Tôi mặc kệ anh” Lộc Hàm  giận dữ nhìn Ngô Thế Huân , sau đó đấm anh mấy cái rồi nhét chiếc ô vào tay anh định quay đầu bỏ đi.

“Đừng đi! Lộc Hàm, anh biết rõ là anh khờ! Nhưng… Lúc này anh không biết phải làm sao!” Dường như cùng lúc, Ngô Thế Huân  vứt chiếc ô, kéo Lộc Hàm  ôm chặt vào lòng, đã bao lâu rồi sau cái ôm đầu tiên, anh nhớ mùi vị, nhớ cảm giác ấy, anh không muốn buông tay nữa.

 Chương 91: Mất khống chế

Cảm thấy người trong ngực vẫn đang giãy giụa, Ngô Thế Huân  lại mở miệng: “Em biết không? Bây giờ chính anh cũng không nhận ra, anh điên rồi, những năm em đi anh vô cùng hối hận, nếu có thể phát hiện sớm hơn một chút, anh nhất định sẽ không để em ra đi”.

Mưa ngày càng lớn… Cả con đường chỉ có hai người đứng, mặc cho nước mưa xối xả.

Lộc Hàm  nghe thấy những lời của Ngô Thế Huân  dần nới lỏng cơ thể, cậu chậm rãi vươn tay ôm lấy anh, nhỏ giọng lắp bắp: “Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao! Tên khốn kiếp anh!” Không thể kìm hãm nội tâm ức chế, Lộc Hàm  lại lần nữa bị giam hãm bởi sự dịu dàng của Ngô Thế Huân .

Kể cả ngày mai Ngô Thế Huân  sẽ rời bỏ cậu thì giờ khắc này cô cũng không muốn buông tay….

“Phải! Là anh không tốt, anh… yêu em” Ngô Thế Huân  áp vào bên tai Lộc Hàm , lần đầu tiên nói ba chữ kia, ba chữ này anh chưa từng nói với ai, kể cả Thiên Mộng Tuyết.

Xa xa, bên trong một chiếc Limousine.

“Nhìn thấy chưa? Đây chính là người đàn ông của cô, bây giờ đang ôm vợ cũ của mình”. Người đàn ông cầm ly rượu đỏ nhìn chàng trai đối diện đang giận run người nói một câu đùa cợt.

Tầm mắt của Thiên Mộng Tuyết không thể nào rời khỏi Ngô Thế Huân  và Lộc Hàm , cô hận! Hận Lộc Hàm  đột nhiên xuất hiện, hận Ngô Thế Huân  đã phản bội cô. Vì vậy, tay nắm cửa cô tính đi xuống chất vấn hai kẻ đó một phen.

“Chớ dại dột, cô đột nhiên xuất hiện như vậy, sẽ càng làm Ngô Thế Huân  ghét cô hơn”. Rất đúng lúc cùng với giọng nói kia cất lên, tay anh ta cũng ngăn lại động tác muốn xuống xe của cô.

Đúng vậy, Thiên Mộng Tuyết kích động quá đã quên, ngay từ lúc mới trở về, cô đã cảm thấy Ngô Thế Huân  không còn yêu mình, nhưng cô không buông ra, vì vậy vẫn giả bộ không biết. Cho đến khi biết sự tồn tại của Lộc Hàm , cô nhiều lần lặp đi lặp lại những gì cô đã phải trải qua, nhắc nhở Ngô Thế Huân  đừng quên cô đã vì ai mà suýt mất mạng.

Quả nhiên, cô giữ được Ngô Thế Huân  bên mình, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, cho dù chàng trai này đi, trái tim Ngô Thế Huân  cũng không trở lại, mỗi lần gặp, ánh mắt Ngô Thế Huân  nhìn cô chỉ có đau lòng mà không có thương yêu.

5 năm, cô vẫn nỗ lực để tìm về quá khứ, cho dù không thể quay về chỉ cần Ngô Thế Huân  đồng ý cưới mình cũng được, vì vậy cô muốn đính hôn với anh. Ngô Thế Huân  đã đồng ý, nhưng ngay thời khắc này, Lộc Hàm  lại trở về.

Ngay lúc tối, nhìn cách Ngô Thế Huân  để ý mọi biểu hiện của Lộc Hàm , cô cũng biết, Ngô Thế Huân  vẫn còn yêu cậu ta.

Không thể nào nghĩ được, anh ta lại điềm nhiên tìm đến với cô ta.

Đây không phải Ngô Thế Huân  sẽ lập tức vứt bỏ cô sao? Mà nếu cô lúc này xuống xe xuất hiện trong tầm mắt hai người đang ngọt ngào kia, cô tin tằng, Ngô Thế Huân  tuyệt đối sẽ giận dữ, sau đó không chút do dự từ bỏ mình.

“Tôi nên làm gì?” Cô bất lực hỏi một câu như vậy, bất kể người đàn ông này có mục đích gì, cô cũng không cần biết, lúc này cô chỉ muốn giữ được Ngô Thế Huân  bên mình, thế là đủ.

“Thiên tiểu thư, cô thông minh như vậy nên biết phải làm gì. Muốn buộc được một người đàn ông không yêu mình, phải nắm được chuôi của hắn.” Người đàn ông nhẹ nhàng nâng khóe miệng ẩn chứa một nụ cười gian tà.

Nắm được chuôi? Ngô Thế Huân  đã lâu không đụng vào cô? 5 năm qua, cho dù có gần gũi cũng là lúc anh uống say, miệng cũng gọi tên cô gái kia, cô làm sao nắm được chuôi của anh?

Thiên Mộng Tuyết khuôn mặt buồn khổ nhăn nhíu, đây quả là một ý hay, nhưng cũng là vấn đề khó giải quyết.

Chương 92: Núi băng tan chảy? Ngô Thế Huân  cũng biết nói đùa?

“Thế này… anh đi tắm trước đi” Lộc Hàm  cầm khăn bông lau quần áo trên người, cả hai cùng ướt nhẹp đứng ở phòng khách, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Ngô Thế Huân  đang nhìn mình kỹ lưỡng, Lộc Hàm  vô cùng gượng gạo.

Ngô Thế Huân  liếc cũng biết ý Lộc Hàm , anh cười nhạt, tới bên cạnh kéo cậu về phía phòng ngủ.

“A! Ngô Thế Huân , anh làm gì thế?” Thấy Ngô Thế Huân  lôi kéo, cậu hơi luống cuống, không phải anh ấy muốn cùng tắm với mình chứ? Mặt cậu bỗng đỏ lựng như con nít chưa biết mùi đời.

“Em nghĩ anh xong rồi sao?” Kéo vào phòng ngủ, anh dựa Lộc Hàm  vào tường, nhìn bộ dạng không biết làm sao của cậu Ngô Thế Huân  nhất thời thấy buồn cười, giống như hai người lại quay về ngày trước, anh khoá Lộc Hàm  trong vòng tay mình, nhẹ nhàng nói bên tai cậu.

Lộc Hàm  lập tức đỏ mặt tía tai, mắt không ngừng chớp: “Mặc kệ anh á! Tránh ra” Không khí quá mức kỳ quái, ám muội, Lộc Hàm  đem khăn bông trùm lên mặt Ngô Thế Huân  sau đó đẩy anh ra vội vã chạy vào phòng tắm.

Ngô Thế Huân  nở nụ cười lấy khăn bông trên mặt xuống, trên đó còn lưu lại mùi hương của Lộc Hàm , anh cảm thấy lúc này thật là hạnh phúc.

Trong phòng tắm nhanh chóng dội xuống tiếng nước chảy, Ngô Thế Huân  tựa bên cánh cửa nói với Lộc Hàm  đang tắm trong phòng: “Đi tắm không mang theo quần áo, có phải em chờ anh mang cho em không?” Anh thích trêu chọc Lộc Hàm , như lúc ban đầu, muốn nhìn cậu đã không biết làm sao còn giả bộ phấn khích.

“Ái…” Phải rồi, lúc nãy cô quá vội vàng, không mang theo quần áo, bây giờ làm sao đi ra ngoài? Ngô Thế Huân  đáng chết, sao bây giờ mới nhắc cậu, nhìn cậu xấu hổ rất vui hay sao? “Anh… đi ra phòng khách chờ em! Em tắm xong đến lượt anh!” Lộc Hàm  bất lực nói.

“Được rồi, em nhanh lên một chút, anh sắp ốm rồi”. Ngô Thế Huân  xoay người cô ý đóng mạnh cửa.

Lộc Hàm  nghe thấy tiếng đóng cửa thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoải mái, vừa tắm vừa ngâm nga.

Tắm xong, cậu dùng khăn quấn người rồi ra khỏi phòng.

“A….!” Thấy Ngô Thế Huân  đứng bên cửa sổ, cậu thét lên một tiếng, nhất thời luống cuống tay chân không biết phải đi đâu, đành sững sờ tại chỗ.

Ngô Thế Huân  buồn cười lắc đầu, từ từ tiến đến che miệng cô lại: “Ai không biết lại tưởng trong nhà có sói.”

Lộc Hàm  ngừng kêu, tuy quan hệ của hai người trước kia không phải nông cạn, nhưng đã 5 năm rồi. Lúc này đứng trước mặt anh, Lộc Hàm  cảm thấy thật kỳ cục, cậu một tay che ngực, tay kia cầm tay Ngô Thế Huân  bỏ ra, đỏ mặt kêu to: “Đúng là có sói! Chính là anh”

“Phải, hơn nữa… là đầu sắt đấy!” Ngô Thế Huân  đột nhiên kéo Lộc Hàm  vào ngực, cố ý thì thầm bên tai cậu.

Một câu nói của Ngô Thế Huân  khiến Lộc Hàm  á khẩu, lúc nào thì núi băng cũng biết nói đùa, chẳng lẽ núi băng ngàn năm tan chảy? Không phải chứ? Lộc Hàm  không tin được đây là lời nói của Ngô Thế Huân , kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Ngô Thế Huân  cũng cúi đầu nhìn cậu, không khí nhất thời trở nên kỳ quái, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hô hấp của Ngô Thế Huân  cũng trở nên gấp gáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro