chap 83 ->87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83: Thành công trở về

Năm năm sau, tại sân bay

“Ninh Ninh! Mình ở đây” Bạch Hiền ở cửa đón khách thấy Lộc Hàm từ bên trong đi ra vui sướng vẫy vẫy cánh tay.

Lộc Hàm cũng vẫy tay với Bạch Hiền, mặc một chiếc sơ mi caro đơn giản, bên dưới là quần jean bó, chân đi một đôi dép lê La Mã. Thay đổi nhiều nha, trưởng thành không ít, Bạch Hiền nhìn thấy Lộc Hàm , sống mũi cay cay.

“Nhóc ngốc nghếch, khóc cái gì?” Lộc Hàm đi tới, bỏ kính xuống, thấy Bạch Hiền nước mắt rơi lã chã, cậu đưa tay lau đi.

“Cậu thay đổi rồi”. Bạch Hiền nức nở, 5 năm, Lộc Hàm đã không còn như xưa, trước đây nếu thấy cậu khóc, Lộc Hàm sẽ mắng té tát đến khi cậu dừng lại, còn hôm nay cậu lại trấn tĩnh lau nước mắt cho mình như vậy, cậu ấy thật đã đổi khác, đẹp hơn.

“Không phải con người luôn thay đổi hay sao! Được rồi, đi thôi.” Lộc Hàm cười cười, vừa kéo tay Bạch Hiền đi vừa hỏi thăm cuộc sống của cậu trong mấy năm qua.

Cứ như vậy, Lộc Hàm cùng Bạch Hiền trở về căn phòng đã mua cho mẹ trước đây, bỏ những tấm vải trắng đang phủ lên đồ đạc, hai người cười nói rồi bắt đầu quét dọn lại. Sau cả một buổi chiều bận rộn, hai ngời mệt mỏi lăn trên ghế salon.

“Thật tốt… Chúng ta lại có thể ở cùng nhau” Bạch Hiền cầm tay Chiêu Ninh giơ lên trời, cười vui vẻ.

Lộc Hàm thản nhiên cười: “Cậu… vẫn chưa kết hôn, mình hơi giật mình đấy.” 5 năm, Bạch Hiền hơn cậu 3 tuổi, tức là đã 28 mà vẫn chưa kết hôn đúng là khiến cậu giật mình.

Bạch Hiền liếc Lộc Hàm : “Cậu thì không à, cậu còn trở về, mình cũng rất giật mình.” Nghĩ tới đây, Bạch Hiền đột nhiên ngồi dậy: “Con nhóc chết tiệt này! Đi 5 năm trời, không một lần liên lạc với người ta, lương tâm của cậu ngươi chó ăn mất rồi à? Trở lại, còn biết gọi điện cơ đấy? Ngươi có biết lúc đi không nói lời nào làm người ta lo lắng lắm không?” Bạch Hiền vừa nói vừa khóc.

Lộc Hàm vội vàng ngồi dậy, con nhóc này lại đa sầu đa cảm, cũng 28 tuổi đầu rồi vẫn như con nít: “Không phải mình đã về rồi hay sao? Ban đầu cảm thấy thật có lỗi với cậu, cậu tìm trường cho mình mà mình lại không đi học, xin lỗi nhé.” cậu vốn định chờ Bạch Hiền tìm một trường nào tốt để học, nhưng khi đó tâm tình không tốt, lại không biết phải nói thế nào với Bạch Hiền, chỉ muốn được yên tĩnh, không nghĩ lại đi tận 5 năm, nếu không phải công ty LM thành lập chi nhánh mà cậu là nhà thiết kế chính kiêm CEO ở đây thì chắc cậu cũng chưa trở về.

Ngẫm một lúc, thời gian quả trôi thật nhanh, thoáng một cái đã 5 năm trời, suy nghĩ lúc đó của cậu quả là ngây thơ.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cậu vốn đã xấu xí rồi”

“Hì”

Bạch Hiền cười, trước đây cậu khóc, Lộc Hàm đều nói cậu như vậy, bây giờ vẫn thế, Bạch Hiền liếc Lộc Hàm rồi nhận lấy khăn giấy từ tay cậu lau nước mắt: “Ninh Ninh, trong lòng cậu vẫn có anh ta sao?” Bạch Hiền đột nhiên nghiêm túc, thận trọng hỏi một câu.

Nụ cười của Lộc Hàm đột nhiên cứng đờ, hồi lâu, cậu buông Bạch Hiền, ánh mắt nhìn phía trước “Ai kia?”

“Đương nhiên là anh ta! Chồng cũ của cậu!” Bạch Hiền biết Lộc Hàm đang giả vờ.

“Không có… Mình đã hết rồi.” Đây là lần đầu tiên cậu gián tiếp thừa nhận với Bạch Hiền trước kia từng yêu Ngô Thế Huân , vậy mà hôm nay, lòng cậu cũng đã khép lại, có phải anh đã kết hôn rồi không? Có khi có con rồi cũng nên.

Chương 84: Cũng đã thay đổi

Chủ tịch!” Trong phòng làm việc, Xán Liệt  phá vỡ không khí im lặng, khuôn mặt điển trai của anh trông có vẻ khó khăn.

Ngô Thế Huân  đứng bên cửa sổ, không cần nhìn cũng có thể đoán được nét mặt của Xán Liệt : “Chuyện gì phải gấp thế?” 5 năm qua, Ngô Thế Huân  dường như càng trở nên trầm lặng.

“Cái đó… tiểu thư Thiên Mộng Tuyết vẫn la hét đòi gặp anh”

5 năm, kể từ khi Lộc Hàm đi, Ngô Thế Huân  dường như biến đổi, hệt như thời điểm Thiên Mộng Tuyết mất tích. Mặc dù mỗi ngày ở bên Thiên Mộng Tuyết, nhưng Xán Liệt  có thể nhận ra nụ cười của anh không nở từ nội tâm, mỗi lần ở cùng Thiên Mộng Tuyết, Ngô Thế Huân  như đang miễn cưỡng làm việc mình không thích, vì cái gì cũng chỉ như trả nợ cho cô.

Thời gian thật nhanh, Thiên Mộng Tuyết bắt dầu chán ghét anh, cậu tức giận nói muốn chia tay. Mà Xán Liệt  không ngờ được, khi Thiên Mộng Tuyết nói ra điều này, biểu lộ của Ngô Thế Huân  như trút được gánh nặng. Anh không giữ lại, mặc cậu rơi nước mắt bỏ đi.

Xán Liệt  cũng không ngờ, chỉ 3 ngày sau, Thiên Mộng Tuyết lại chạm mặt anh ở Ngô  Thị.

“À…” Một chữ nhạt nhẽo, Ngô Thế Huân  đứng sau lưng anh biết bao mệt mỏi.

“Vậy anh…” Xán Liệt  không hiểu, phải làm gì với người vẫn đứng ở cửa ra vào?

“Nói cho cậu ấy biết, tôi sẽ làm theo mong muốn để cậu ấy về trước.” Cái Thiên Mộng Tuyết muốn không phải là một trang giấy sao? Một cuộc hôn nhân xiềng xích mà thôi, bây giờ anh cũng đã mệt mỏi lắm rồi, cũng không thể chịu đựng được sự ầm ĩ của cô, anh cũng cưới một lần rồi, cũng chỉ là thêm một lần nữa thôi.

“Vâng…”. Xán Liệt  như muốn nói thêm gì nữa nhưng lại không thể nói nên lời, im lặng đi ra khỏi phòng.

“Thiên tiểu thư, cậu về trước đi, chủ tịch nói sẽ đáp ứng yêu cầu của cô”. Xán Liệt  thực sự không ưa Thiên Mộng Tuyết, cho dù là khách sáo nói với cậu cũng có thể thấy ánh mắt không hề vui vẻ.

“Thật ư?”

“Thật”

Thiên Mộng Tuyết cười vui vẻ, cậu cắn cắn môi, gật đầu với Xán Liệt : “Tôi biết rồi, nói anh ấy tối nay đến nhà tôi.” Nói xong, cậu xoay người đi.

Xán Liệt  đứng tại chỗ thở dài, đôi tay đút trong túi quần, lông mày nhíu chặt.

………………

“Cố tổng (Tổng giám đốc Cố), đây là lịch trình sắp tới, mời chị xem qua”, thư ký cầm một văn kiện đi vào.

“Cảm ơn”. Lộc Hàm ngẩng đầu nhận lịch trình, lật lật mấy tờ đột nhiên cậu nghĩ: “Phải rồi, Trang phục dạ hội Miss 5h chiều nay sai người mang đến, nhớ nhắc kẻo trễ.” Lộc Hàm nghiễm nhiên đã thành công với vai trò người thiết kế, mới trở về mấy ngày, cậu đã liên tục nhận được các đơn đặt hàng, mà cậu cũng không từ chối.

“Vâng, Cố tổng, tối nay có một bữa tiệc, Lạc phu nhân làm sinh nhật, bà ấy mời chị nhất định tham gia.” Thư ký đột nhiên nhớ ra, sau đó xoay người nói với Lộc Hàm .

Lộc Hàm cười nhẹ: “Tôi biết rồi.” Lạc phu nhân là khách hàng đầu tiên của cậu từ lúc trở về, vì vô cùng thích thiết kế của cô, cho nên hai người từ chuyện váy vóc chuyển sang nói chuyện cuộc sống.

Như bạn thân lâu ngày không gặp, Lộc Hàm cũng thích Lạc phu nhân không hề ngạo mạn như những phu nhân cao quý khác. Giữa hai người không câu nệ tuổi tác, một thứ cảm giác thoải mái. Sinh nhật của bà, cậu cũng muốn tham gia.

Chương 85: Gặp lại cố nhân

Buổi tối, Lộc Hàm thay trang phục, đúng giờ có mặt ở tiệc sinh nhật Lạc phu nhân.

“Cố tiểu thư, cậu đến rồi” Lạc phu nhân thấy Lộc Hàm , vui vẻ tiến đến tiếp đón.

Lộc Hàm uyển chuyển cười một tiếng: “Vâng ạ, chúc mừng sinh nhật Lạc phu nhân”. Lộc Hàm ôm Lạc phu nhân theo phong cách phương tây.

“Cảm ơn.” Lạc phu nhân trả lời, hai người mặt đối mặt.

“Lạc phu nhân”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Lộc Hàm , cậu ngẩn người.

“Thế Huân à, cậu đến rồi” Lạc phu nhân không nhận ra nét kỳ dị của Lộc Hàm , vội vã chào hỏi Ngô Thế Huân .

Là anh ấy, đúng là anh ấy, không nghĩ được sau 5 năm lại gặp nhau trong tình cảnh này, Lộc Hàm cảm thấy cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể trốn tránh nội tâm của mình.

“Lạc phu nhân”

“Đây là… thiểu thư Thiên Mộng Tuyết phải không?” Lạc phu nhân thấy Thiên Mộng Tuyết, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên. “Hoan nghênh cô” Lạc phu nhân bắt tay Thiên Mộng Tuyết một cái.

Bóng lưng này… rất quen thuộc, Ngô Thế Huân  nhìn thấy lưng Lộc Hàm , hai hàng lông mày của anh chau lại, là cậu ấy thật sao?

Lộc Hàm đứng tại chỗ một hồi lâu, thì ra Thiên Mộng Tuyết cũng đến, không được, cậu không thể trước mặt Lạc phu nhân mà chính diện gặp gỡ hai người này. Vì vậy, cậu sải bước chân, không nói một tiếng với Lạc phu nhân đi vào hội trường.

“Thương Châu? Thương Châu?” Thiên Mộng Tuyết kéo tay anh.

“Ừ?” cậu gái kia thật sự rất giống Lộc Hàm , nhưng, trừ thân hình ra, những thứ khác kể cả tư thế lại hoàn toàn không giống. Ngô Thế Huân  hồi phục tinh thần nhìn Thiên Mộng Tuyết.

“Chúng ta vào thôi” Thiên Mộng Tuyết cười nhạt.

“Được”. Hai người chào hỏi Lạc phu nhân xong liền đi vào trong.

Lộc Hàm thật vất vả mới tìm được một chỗ khuất, vừa định ngồi xuống lại nhìn thấy một người cậu cũng không muốn nhìn.

“Thật sự là em ư? Lộc Hàm ?” Hứa Cần Dương, lúc Lộc Hàm đến, anh đã nhìn thấy ngay, chỉ có điều kiểu tóc của cậu thay đổi, càng trở nên quyến rũ, nữ tính. Vì vậy anh đi theo cậu vào đây, khi cậu quay mặt ra, anh mới xác định đúng là cậu rồi.

“Ồ, Giám đốc Hứa, thật trùng hợp”. cậu phát hiện ra, thế giới thật nhỏ, những người kia vòng đi vòng lại lại gặp nhau ở một bữa tiệc sinh nhật nhỏ thế này. cậu thật không ngờ, trong tiệc sinh nhật của Lạc phu nhân, hai nhân vật lớn như vậy lại đều đích thân tham gia.

“Đúng vậy, đã 5 năm rồi? Em thế nào?” Hứa Cần Dương cười, đây là cậu gái anh thương nhớ từ lâu, giờ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

Lúc đầu quả thật anh vì nhất thời xúc động muốn động đến Lộc Hàm , nhưng sau đó là vì Ngô Thế Huân , thật đáng chết là đến khi Lộc Hàm đột nhiên biến mất, anh mới phát hiện mình đã yêu cậu gái này từ lúc nào.

“Vâng, rất tốt, còn anh?” Lộc Hàm nhận một ly rượu người phục vụ mang tới cụng ly với Hứa Cần Dương.

“Vẫn như vậy, như lần đầu tiên thấy cậu uống rượu ở Thắng Thiên” Lúc cậu uống rượu thật đẹp, Hứa Cần Dương đột nhiên nghĩ đến cậu gái giận dữ uống rượu ngày đó, ngốc nghếch bị bỏ thuốc mà không biết gì, hôm nay đã hoàn toàn thành một người phụ nữ. Thời gian đã thay đổi tất cả, dáng vẻ của cậu bây giờ đã không còn một chút dấu vết của ngày xưa.

“Đúng vậy, khi đó tôi thật ngốc, ha ha” cậu tiếp tục uống một hớp, vì cậu nhìn thấy ở chỗ xa xa Thiên Mộng Tuyết đang ngả vào người Ngô Thế Huân .

Chương 86: Không phải oan gia đã không đụng đầu

“Xin chào, chủ tịch Ngô ” Lạc tiên sinh thấy Ngô Thế Huân  đi tới vội vàng nghênh đón.

Ai chẳng biết thực lực của Ngô Thế Huân , ngay cả một lão thương nhân như ông cũng phải kính anh ba phần.

“Lạc tiên sinh”. Ngô Thế Huân  sánh vai Thiên Mộng Tuyết đến trước mặt, ôn tồn nho nhã chào hỏi ông.

Thiên Mộng Tuyết khẽ mỉm cười, lịch sự trang nhã.

Lúc này khách khứa đã đến đông, Lạc phu nhân cũng đi vào, bà đi đến bên cạnh chồng gật đầu với Ngô Thế Huân  và Thiên Mộng Tuyết.

Lúc này Thiên Mộng Tuyết mới chú ý tới lễ phục mà Lạc phu nhân mặc, thanh nhã mà không kém phần hoa lệ, cậu vẫn có sở thích thu thập váy dạ hội, chiếc váy hôm nay bà mặc cũng là kiểu cậu rất thích nhưng không tìm thấy, cậu mở miệng hỏi: “Lạc phu nhân, lễ phục của bà hôm nay rất đẹp, không biết là vị danh gia nào thiết kế.”

Lạc phu nhân nghe thấy lời tán dương của Thiên Mộng Tuyết cười vui vẻ, bà nhìn lại chiếc váy của mình sau đó ngẩng đầu: “Cái này à… là cái duy nhất, là một nhà thiết kế rất tốt may đo cho tôi.” Nói đến Lộc Hàm , Lạc phu nhân không giấu được thiện cảm, bà rất thích bộ lễ phục này, cũng rất kinh ngạc một nhà thiết kế còn trẻ như vậy đã có con mắt rất độc đáo.

Thiên Mộng Tuyết cười cười: “Hôm nào nhất định phải giới thiệu cho tôi với nhé.”

“Không cần phải chờ, hôm nay cậu ấy cũng tới.” Nói xong, Lạc phu nhân bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lộc Hàm , cuối cùng thấy cậu và Hứa Cần Dương đang chuyện trò vui vẻ trong một góc phòng, bà thuận thế chỉ qua: “Kia, chính là cậu ấy”.

Ngô Thế Huân  và Thiên Mộng Tuyết cùng nhìn sang, Thiên Mộng Tuyết ngay lập tức cũng chưa nhận ra Lộc Hàm , nhưng Ngô Thế Huân  chỉ cần một cái liếc mắt đã thấy.

Quả nhiên là cậu ấy! cậu ấy đã trở lại… cậu ấy đã thay đổi… Đứng bên cạnh cậu là Hứa Cần Dương!

“Cậu ấy là Cố tiểu thư mới ở nước ngoài về, là nhà thiết kế chính của LOVER chi nhánh Trung Quốc. Tuổi quá trẻ mà lại giỏi giang, quả là một thiên tài”. Lạc phu nhân vừa nhìn vừa tán dương Lộc Hàm .

Lộc Hàm đang nói chuyện với Hứa Cần Dương lại vô tình thấy mấy người bên kia đang nhìn mình có phần sửng sốt, Ngô Thế Huân  nhìn thấy cô, quả nhiên cậu không thể tránh được.

Hứa Cần Dương cũng như nhìn rõ cái gì, anh quay lại liếc một cái rồi đến bên cạnh ôm lấy bả vai Lộc Hàm : “Chúng ta qua đó đi, dù sao cũng là người quen cũ, chào hỏi một chút. Hả?” Cánh tay trên bả vai cậu vỗ nhè nhẹ.

Lộc Hàm ngớ người nhìn Hứa Cần Dương, đúng vậy, cậu biết anh ta đang giải vây giúp mình, mấp máy môi gật đầu.

Cảnh đó rơi vào mắt Ngô Thế Huân  khiến anh không vừa mắt, cho tới bây giờ anh đều không thể chấp nhận một người đàn ông khác đứng bên cô, Ngô Thế Huân  nghĩ muốn đến lôi Hứa Cần Dương ra, nhưng ngại nơi công cộng, lại là sinh nhật Lạc phu nhân, anh đành nín nhịn.

Lộc Hàm bước từng bước gian nan, khi gần đến chỗ Ngô Thế Huân , cậu cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

“Vị này là…” Thiên Mộng Tuyết lúc này mới thấy rõ ràng, đây không phải là cậu gái năm đó sao? Không nghĩ được cậu ta âm hồn không tan lại trở về. Như bản năng, cậu kéo chặt tay Ngô Thế Huân .

“Tới đây, tôi giới thiệu, đây là Lộc Hàm , Cố tiểu thư. Còn đây là Giám đốc Hứa”. Lạc phu nhân đứng ở giữa không phát hiện ra không khí kỳ dị, bà tươi cười giới thiệu. “Còn đây là chủ tịch Ngô  và tiểu thư Thiên Mộng Tuyết”

“Giữa chúng tôi không cần giới thiệu, tôi với Chủ tịch Ngô  vốn quen biết đã lâu”. Hứa Cần Dương nhướng mày, không hề chớp mắt nhìn Ngô Thế Huân .

“Xin chào… chủ tịch Ngô , Thiên tiểu thư”. Lộc Hàm chào hỏi một cách gượng gạo, tầm mắt vẫn đang ở trên trần nhà.

Chương 87: Quan tâm khiến ta đau lòng

Thiên Mộng Tuyết thấy ánh mắt nóng bỏng của Ngô Thế Huân  đang nhìn chằm chằm Lộc Hàm , vội vàng chuyển hướng: “Ha ha, Cố tiểu thư, xin chào, cậu còn trẻ mà đã thành công như vậy, tôi thật ghen tị.” Thiên Mộng Tuyết vươn tay ra, cười gượng gạo.

Lộc Hàm cười nhat, cũng rộng rãi bắt tay Thiên Mộng Tuyết, sau đó nhanh chóng rút ra, không ngờ nửa đường bị Ngô Thế Huân  kéo lại, cậu đột nhiên chuyển ánh mắt khó hiểu sang Ngô Thế Huân .

Mặt anh ta không chút thay đổi, lúc Lộc Hàm nhìn, khóe miệng anh nở một nụ cười lảng tránh: “Cố tiểu thư, chúng là lại gặp mặt, thật là không khéo, không thành sách”

“Thì ra mọi người đều biết nhau… Ha ha, vậy các bạn cứ trò chuyện, chúng tôi qua bên kia chào hỏi.” Lạc phu nhân có vẻ đã phát hiện không khí bất thường ở đây, hết kinh ngạc, bà cùng Lạc tiên sinh tránh đi.

Phút chốc, nơi này chỉ còn 4 người họ, không khí khẩn trương, lúng túng, Lộc Hàm muốn đi nhưng hai chân lại phản chủ, không nhấc nổi một bước.

“Chúng ta sang bên kia đi”. Thiên Mộng Tuyết ném một cái nhìn khinh bỉ về phía Lộc Hàm , thoắt một cái đã quay lại phía Ngô Thế Huân  với nét mặt dịu dàng.

“Ừ”. Ngô Thế Huân  vẫn nhìn chằm chằm Lộc Hàm đang cúi đầu, trả lời Thiên Mộng Tuyết rồi đi ra.

Sau khi Ngô Thế Huân  đi, Lộc Hàm mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều đã kết thúc, sao kẻ đần độn mi lại còn để ý đến vậy. Lộc Hàm trong lòng tự mắng mỏ bản thân.

“Em thấy không thoải mái à? Có muốn anh đưa em về trước không?” Hứa Cần Dương rất lịch sự buông lỏng tay, anh không muốn mượn cơ hội chiếm đoạt Lộc Hàm , bởi vì lúc này anh đã không còn như trước.

“Vâng, cảm ơn”. cậu cũng muốn đi thật, cho nên gật đầu một cái với Hứa Cần Dương.

Sauk hi chào hỏi Lạc phu nhân, bà còn quan tâm hỏi cậu có chuyện gì không. Lộc Hàm tìm mọi cách giải thích sau đó mới theo Hứa Cần Dương ra ngoài, lúc đi qua Ngô Thế Huân , cậu thấy anh ta cũng không nhìn mình, vì vậy vội vàng bước nhanh chân.

“Cảm ơn anh”. Xe dừng ở bờ biển, là Lộc Hàm nói muốn đến đây, hít thở không khí trong lành, vì vậy Hứa Cần Dương đi cùng với cô.

“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.: Hứa Cần Dương đưa một lon bia cho Lộc Hàm , cậu do dự không nhận khiến anh buột miệng cười: “Sợ anh bỏ thuốc em sao?”

Lộc Hàm đỏ mặt, vội vã lắc đầu, sau đó nhận lấy lon bia, nhấp một ngụm: “Giám đốc Hứa, anh đã từng đặc biệt để ý đến ai chưa?”

Đột nhiên bị cậu hỏi như vậy, động tác uống bia của anh chậm lại, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhấp một hớp: “Trước kia thì không, nhưng giờ có”. Anh nhìn biển rộng, khẽ mỉm cười.

Lộc Hàm không hiểu được ý tứ của Hứa Cần Dương, cậu lại hỏi tiếp: “Anh thấy đau khổ sao?”

“Đau khổ… Khi biết người trong mắt cậu ấy không phải là anh, anh rất đau khổ.” Hứa Cần Dương chậm rãi quay sang nhìn Lộc Hàm , cậu rất đẹp, gió biển lướt qua thổi tung má tóc của cô, vẻ mặt tràn đầy tâm sự kia khiến người ta thương tiếc. 

“Đúng vậy, thì ra cảm giác của chúng ta giống nhau, cạn chén” Lộc Hàm có cảm giác vừa tìm được tri kỷ, lời Hứa Cần Dương nói chính là cảm giác của cậu lúc này, vì vậy cậu vội vã quay đầu lại cười với anh.

“Em thật ngốc”. Sau khi cạn chén, Hứa Cần Dương thản nhiên vuốt tóc cô.

“Anh cũng rất dại”. Lộc Hàm cười, hai kẻ ngu ngốc nhất trên đời đang uống rượi cùng nhau, thật buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro