chap 78 ->82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78: Buổi đấu giá (3)

“Thế nào? Vừa có thể trả lại ân tình cho tôi, vừa chà xát nhuệ khí của bọn họ, Cố tiểu thư không từ chối chứ?” Thấy Lộc Hàm rất lâu im lặng, Hứa Cần Dương có thể thấy là cậu đã dao động, mới thừa thắng xông lên, tiếp tục cổ động.

“Được!” Lộc Hàm cảm thấy đã đến lúc kết thúc, cậu không muốn tiếp tục từ từ thất vọng, có lẽ mượn Hứa Cần Dương khiến cho Ngô Thế Huân  ghét mình, quan hệ của hai người cũng có thể hoàn toàn kết thúc. Sau một hồi do dự cậu đồng ý.

“Tốt lắm, Cố tiểu thư không cần chuẩn bị gì, 10p nữa chờ tôi ở cửa”. Hứa Cần Dương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cúp điện thoại, anh lập tức đứng dậy rời phòng làm việc. Suốt đường đi, anh cười, nụ cười không phải thâm hiểm xảo trá mà là nụ cười của một người đàn ông dịu dàng.

Lộc Hàm nhìn thấy xe của Hứa Cần Dương dưới cổng liền đi theo anh tới một trung tâm thiết kế, nhà thiết kế để cậu chọn lễ phục, phối giầy và trang sức phù hợp, thợ cũng bắt đầu trang điểm cho cô.

Lúc Lộc Hàm ra khỏi phòng hóa trang, thấy ánh mắt ca ngợi của Hứa Cần Dương, cậu gượng cười với anh.

“Không tệ, thật khiến cho khung cảnh trước mắt sáng lên”, Hứa Cần Dương tự nhiên ngắm nhìn Lộc Hàm , chiếc váy ôm màu trắng chân trâu càng khiến thân hình săn chắc của cậu thêm hấp dẫn, phần tóc mái dày được vấn lên đỉnh đầu lộ ra vầng trán hoàn mỹ, đuôi tóc cũng làm xoăn nhẹ thả sau gáy, khuôn mặt trái xoan có má lúm đồng tiền đang cười tủm tỉm. Đôi lông mày lá liễu trên khuôn mặt trắng hồng, hai con mắt long lanh đen láy, dưới chiếc mũi dọc dừa là đôi môi đỏ mọng như trái anh đào khiến Hứa Cần Dương thất thần.

“Đi thôi” Lộc Hàm bị ánh mắt săm soi của anh ta làm mất tự nhiên, lúng túng đứng tại chỗ nói.

“Được!” Lần này ý định muốn chiếm được Lộc Hàm bằng bất cứ giá nào của Hứa Cần Dương càng thêm chắc chắn.

……………..

Tại buổi đấu giá

Sản phẩm đấu giá hôm nay hoàn toàn là những mẫu thiết kế ngọc trai của các danh gia, phóng viên các đài báo đã ổn định vị trí, nửa trên hoàn toàn là chỗ ngồi của khách quý, nửa phía dưới là chỗ của các ký giả.

Ngô  Thị và Hứa Thị vốn là hai tập đoàn lớn nhất, cũng là khách mời trọng tâm của buổi đấu giá hôm nay.

“Đợi đã…! Tôi không muốn ngồi cùng chỗ với anh ta” Từ trên đi xuống, Lộc Hàm liếc thấy bóng lưng Ngô Thế Huân  ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh anh còn một người phụ nữ, chỉ cần nhìn mái tóc dài phủ sau lưng cậu cũng có thể khẳng định đây không phải là Tiểu Tam mà cậu bắt gặp hôm trước, thấy cậu ta thì thầm thân mật bên tai Ngô Thế Huân , Lộc Hàm cắn cắn môi dừng bước nói với Hứa Cần Dương.

“Được!” Không hiểu sao Hứa Cần Dương lại không muốn tự tuyệt ý muốn của Lộc Hàm , đứng ở hàng ghế thứ 6, anh nói vào tai người ngồi gần đó nhất.

Thấy người kia gật đầu mỉm cười cung kính đứng dậy mang theo bạn gái tiến lên hàng ghế thứ nhất đang còn trống.

“Ngồi ở đây được không?” Hứa Cần Dương hai tay đút túi mỉm cười với Lộc Hàm .

Lộc Hàm gật đầu ngồi xuống, tầm mắt không thể nào rời khỏi hai bóng người trên hàng ghế thứ nhất.

“Chào mừng quý khách đã bớt chút thời gian tới tham dự buổi đấu giá từ thiền tối nay, buổi lễ xin được bắt đầu” , MC vừa tuyên bố xong trên sân khấu, hai cậu gái trẻ liền đưa ra sản phẩm đấu giá đầu tiên.

Đó là một bộ trang sức gồm một đôi khuyên tai và một chiếc dây truyền ngọc trai. Nhìn qua cũng biết là đồ xa xỉ. Sản phẩm đấu giá được trưng bày trên sân khấu, người chủ trì cuộc đấu giá cầm búa đứng bên cạnh cúi chào khán giả “Bộ trang sức này có xuất xứ từ bảo tàng Vista, giá khởi điểm là 100 vạn, mỗi bước giá là 5 vạn, xin mời bắt đầu”

Bên dưới, mọi người bắt đầu giơ bảng giá, Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân  không có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên nhìn.

“Thích không?” Lộc Hàm thấy Hứa Cần Dương hỏi bên tai.

Cậu không có thói quen thân mật với anh ta như thế, dịch ra một chút cậu lắc đầu, tại sao lại muốn hỏi cậu có thích hay không, cậu chẳng qua cũng chỉ đóng giả làm bạn gái anh ta, tự nhiên thấy Hứa Cần Dương hỏi vậy, cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Chương 79: Buổi đấu giá (4)

Khi buổi đấu giá gần kết thúc, Lộc Hàm mới phát hiện, cho tới giờ Ngô Thế Huân  vẫn chưa hề giơ bảng, mà người ngồi bên cạnh cậu cũng thế, ruốt cuộc bọn họ làm sao, chẳng lẽ nhất định phải đến buổi đấu giá này à?

Nhưng khi sản phẩm đấu giá cuối cùng được mang ra, mọi người đều sáng mắt, Lộc Hàm không hiểu gì về trang sức, cho nên cũng không ý thức được cái gì, nghe mọi người xung quanh bàn tán cậu mới biết đây là một món đồ quý.

“Thưa quý vị, sản phẩm đấu giá cuối cùng trong buổi tối hôm nay là một bộ trang sức của Vương Phi thời La mã cổ đại, là ngọc của một lại trai dưới biển sâu, đây là một loại trai rất hiếm, mỗi năm chỉ có thể tìm được khoảng 5 viên, hiện nay loài này đã tuyệt chủng, chiếc dây chuyền duy nhất trên thế giới này được tạo thành từ 68 viên ngọc quý vừa nói, có tên là Tuyết Ngưng, xin mời bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là 2000 vạn, bước giá 100 vạn.

Lần này Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân  giơ bảng giá.

“Vâng, vị tiên sinh này 2100 vạn”

“Vị này 2200 vạn”

Trên sân khấu, người chủ trì đang đọc các mức giá, bên dưới, Lộc Hàm nhìn bóng lưng Ngô Thế Huân  ngẩn người. Lúc này cậu cảm thấy trên tay mình có thêm thứ gì. Là bảng đấu giá, vài giây nghi ngờ, Lộc Hàm ngước mắt nhìn Hứa Cần Dương bên cạnh.

Hứa Cần Dương nhếch miệng cười “Phía dưới là tên em”, căn bản không để ý, mức giá đã lên tới 3000 vạn, mà ở đây, anh ta thản nhiên để mình giơ bảng. Ba chục triệu đấy, châu báu có quý đến đâu đi nữa thì cũng mua về làm cái gì? Ai dám đeo ra cửa.

“Giơ đi” Hứa Cần Dương vừa nói vừa cầm tay cậu giơ lên.

“Vâng, tiểu thư này trả 3500 vạn” 35 triệu đã là mức ra giá cao nhất kể từ lúc bắt đầu, không ai muốn bỏ ra khoản tiền nhiều hơn để mua nó, cho nên tất cả đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Hứa Cần Dương. Không nghi ngờ gì cậu thấy người phụ nữ kia nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tiếp theo cử động của cậu khiến Lộc Hàm hết hồn.

Cậu ta đang kéo Ngô Thế Huân , anh ta mới đầu không phản ứng gì lúc này cũng quay đầu lại.

Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, cậu thấy trên mặt Ngô Thế Huân  hiện lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng lạnh lùng quay đầu. 

Lúc người chủ trì chuẩn bị gõ búa, Ngô Thế Huân  giơ bảng giá đồng thời trả “4000 vạn”

Toàn hội trường xôn xao, 4000 vạn a, không ai nghĩ được thứ trang sức này có thể lên đến 4000 vạn, người chủ trì trên sân khấu cũng toát cả mồ hôi.

Ngay lập tức, tay cậu lại giơ lên “5000 vạn”, là Hứa Cần Dương, lại một lần nữa ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, chỉ có Ngô Thế Huân  không quay đầu lại, anh giơ một tay “5800 vạn”

Lại một cảnh xôn xao. 

Lần này, Lộc Hàm ghì tay Hứa Cần Dương xuống, cắn môi lắc đầu với anh một cái, cũng kỳ quái, Hứa Cần Dương cũng không trách cứ cậu hay là không thèm để ý tới cậu tiếp tục giơ bảng giá, anh ta chỉ âm ấm cười một tiếng rồi im lặng nhìn lên phía trước.

“5800 vạn lần cuối cùng!” Cộp cộp! Búa đấu giá được gõ xuống. Ngô Thế Huân  đã mua được món đồ này. cậu nhìn thấy cậu gái kia đang vui vẻ cười, rồi quay đầu nhìn Lộc Hàm đang nghĩ miên man với một ánh mắt đắc ý.

Cậu không muốn tiếp tục ở lại, vội vã đứng dậy, vở hài kịch này thế là đủ rồi, Hứa Cần Dương bảo cậu đến kích thích Ngô Thế Huân , nhưng rõ ràng kết quả là Ngô Thế Huân  xem cậu như không tồn tại, chỉ nhìn cậu một cái mà thôi. Đã như vậy, cậu còn gì mà không thoải mái nữa.

Hứa Cần Dương đi theo cậu ra khỏi hội trường, đến ven đường lớn, Lộc Hàm đột nhiên xoay người “Giám đốc Hứa, cảm ơn anh, tôi về trước đây”. Cảm ơn anh ta, phải, cảm ơn anh đã cho tôi thấy mình nhỏ bé cỡ nào, cảm ơn anh đã khiến cậu hiểu mình đã tự tưởng tượng mơ hão biết bao.

Mới đi được mấy bước, cậu lại thấy cánh tay mình bị kéo mạnh, cậu tưởng Hứa Cần Dương, nhưng khi quay đầu lại là khuôn mặt tức giận của Ngô Thế Huân , ánh mắt ấy như muốn ăn thịt cậu cho hả giận.

 Chương 80: Lạc đường

Lộc Hàm kinh ngạc khi thấy người kéo mình không phải Hứa Cần Dương mà là Ngô Thế Huân , nhìn anh có vẻ tức giận, vô cùng tức giận. Tròng mắt đen thâm thúy nhuốm một màu đỏ. cậu không hiểu, rõ ràng anh ta đã làm chuyện có lỗi với mình, sao lại làm như thể cậu mới là dâm phụ bị bắt quả tang.

“Đi về với anh” cánh tay bị Ngô Thế Huân  đau buốt, cứ tưởng anh ta sẽ nói với cậu một tràng những lời khó nghe, sau đó mang theo người phụ nữ đằng sau nghênh ngang bỏ đi, thế mà anh ta một câu cũng không hỏi, mạnh mẽ lôi cậu đi.

“Đợi đã…! Không thấy cậu ấy không muốn sao?” Hứa Cần Dương hét lên với Ngô Thế Huân , đang định tới giằng lại cậu thì bị Xán Liệt  ngăn lại “Tránh ra!” Hứa Cần Dương cay cú nhìn Xán Liệt  đang bóp cổ mình.

Ngô Thế Huân  thấy hơi mất mặt, anh buông tay Lộc Hàm bước dài đến giật tay Hứa Cần Dương “Ta cho mi biết! Hiện tại không tới lượt mi nói bất kỳ chuyện gì về cậu ấy”

Hai người đàn ông giằng co, còn có Xán Liệt , Thiên Mộng Tuyết, và cô… nhìn qua mới châm chọc buồn cười cỡ nào, may là các phóng viên còn đang bận phỏng vấn trong hội trường, nếu không cảnh tượng này sẽ lên trang nhất các báo ngày mai.

“Đủ rồi” cậu không nhìn nổi nữa, không muốn châm ngòi mâu thuẫn ở nơi này, dù sao cũng là chuyện riêng giữa cậu và Ngô Thế Huân , cậu thấy Thiên Mộng Tuyết kia đang nhìn mình với ánh mắt kình địch, Lộc Hàm không chút hoang mang lãnh đạm liếc nhìn cô, sau đó đến giữa 3 người đàn ông kéo bọn họ ra, cậu nhìn Ngô Thế Huân  một cái rồi xoay người nói với Hứa Cần Dương “Giám đốc Hứa, cảm ơn anh, đây là chuyện riêng giữa tôi với anh ấy, tôi sẽ tự giải quyết”

Cậu có thể giải quyết sao? cậu định giải quyết như thế nào? Trong lòng cậu cũng không biết, trong cuộc hôn nhân này, cậu chỉ đứng ở một vị trí thấp hèn nhất, bản hợp đồng kia khiến cậu mất mát không chỉ quyền lợi, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn chấm dứt… Thật lòng.

“Đi thôi” không biết phải làm sao, cậu kéo tay Ngô Thế Huân , có lẽ… cậu chỉ muốn kéo anh cho cậu gái kia nhìn. Cảm thấy tay Ngô Thế Huân  lúc đầu cứng nhắc hạ xuống, sau đó lại siết chặt không có phản kháng.

Anh ta nên phản kháng mới đúng chứ? cậu gái kia sắp khóc rồi, mà anh cũng đang đau lòng nhìn cậu ta?

Nhưng Ngô Thế Huân  không hất tay cậu để đến bên cậu gái kia như cậu tưởng tượng, ngược lại nói với Xán Liệt  “Đưa cậu ấy về nhà, hiểu chưa?” Một ánh mắt, Lộc Hàm nhìn thấy, ánh mắt này không phải là đơn giản đưa cậu ấy về nhà, có lẽ chỉ có Xán Liệt  hiểu được ý của anh.

“Dạ!” Xán Liệt  giận dữ liếc mắt nhìn Hứa Cần Dương, sau đó đến trước mặt Thiên Mộng Tuyết không biết nói câu gì, Lộc Hàm thấy cậu ấy che miệng nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh.

“Giám đốc hứa, chào anh” Cảm thấy có lỗi, Lộc Hàm xấu hổ cười cười với Hứa Cần Dương rồi mặc cho Ngô Thế Huân  kéo mình đi, quay đầu lại, cậu thấy trong mắt Hứa Cần Dương toát ra vẻ mất mát.

Suy nghĩ của anh, cậu biết, chỉ có điều cậu không đáp ứng được, cũng không muốn đáp ứng, trong lòng cậu đã tràn ngập tình yêu cùng oán giận, hai thứ này hành hạ cậu đến sắp không thể chịu nổi, người đàn ông đang nắm chặt tay cậu là một người ưu tú, chói sáng như vậy, chỉ có điều vĩnh viễn không thuộc về mình, còn mình thì đã mang hết tâm trí bán anh ta…

Chương 81: Đừng ép tôi hận anh

Về đến nhà, Ngô Thế Huân  như là vừa lôi vừa kéo cậu vào phòng ngủ, hung hăng vứt xuống giường, Lộc Hàm đứng dậy muốn lý luận với anh, nhưng cậu lại nhìn thấy một cảnh khiến cậu vừa sợ vừa xấu hổ.

Ngô Thế Huân  nhanh chóng cởi áo khoác, cởi cúc áo sơ mi, một cúc, hai cúc, ba cúc…

“Anh làm gì thế?” Tín hiệu nguy hiểm, cậu biết anh đang nghĩ gì. cậu muốn trạch trốn, lồm ngồm bò ra khỏi giường.

Chưa kịp sờ đến tay nắm cửa, liền bị Ngô Thế Huân  kéo trở lại, ép chặt, cậu liều mạng đánh anh “Anh là tên khốn kiếp! Anh buông tôi ra, đừng đụng vào tôi”

“Vậy ai có thể đụng vào em? Hứa Cần Dương à? Em có hiểu hắn không? Có biết hắn là…?”

“Đủ rồi! Tôi không muốn hiểu ai hết! Nhất là anh! Càng hiểu rõ tôi càng thấy ghê towmr~!” Lộc Hàm đột nhiên không giãy dụa nữa, cậu hung hăng quăng cho Ngô Thế Huân  một cái bạt tai, cậu dễ dàng thấy anh ta căn bản không bằng một tên cặn bã, lúc này có tư cách gì nói xấu một người đàn ông khác trước mặt cô.

Ngô Thế Huân  không thể tin nổi một bên mặt của mình vừa bị cậu cho một cái tát, ánh mắt càng thêm tàn bạo, anh tức giận ghì chặt hay tay cậu trên gối, không để ý cậu giãy giụa, điên cuồng gặm cắn trên môi, vành tai và cổ nàng….

“Đủ rồi! Đủ rồi! Ngô Thế Huân , đừng ép tôi phải hận anh” Cả hai tay, hai chân đều không thể động đậy, cậu liều mạng trốn tránh lại càng tiện lợi cho anh, cậu như một con thú mất lý trí ném ra một câu như vậy, quả nhiên Ngô Thế Huân  dừng lại.

Cậu nhìn thấy đáy mắt anh như bị thương, cậu cắn môi không nói nữa, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả tiếng thở rất khẽ cũng nghe thấy được, nhưng trong lòng cậu khoảng cách lại thật xa…

“Em… không muốn anh động vào em?”

Cậu không ghét, một chút cũng không ghét, nhưng cậu ghét bị anh cưỡng chế cử động trong tình huống này, hai người có quá nhiều trở ngại, cậu bắt đầu kháng cự. “Phải! Tôi thấy anh thật… bẩn”

Nói xong, cậu hối hận, hai mắt Ngô Thế Huân  bắt đầu ảm đạm, nhè nhẹ ưu thương hiện trong đáy mắt. Anh ta đang quan tâm đến mình sao? Sao cậu lại cảm thấy như vậy, nhưng phải giải thích thế nào về người phụ nữ kia, anh bỏ mấy chục triệu mua Tuyết Ngưng không phải để mua sự vui vẻ của cậu ta sao?

“Được… tôi hiểu”

Hiểu cái gì? Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân  đã đứng dậy, cậu rất muốn giải thích không phải như vậy, nhưng Ngô Thế Huân  sẽ tin hay sao? Giải thích rồi thì có ích gì?

Rầm! Cửa phòng bị đẩy ra, nước mắt Lộc Hàm cũng rơi xuống, anh bỏ đi, cũng xé nát lòng cô, anh ấy không thuộc về mình, ngay từ đầu cậu cũng biết, nhưng tại sao tim lại đau như vậy, như ngàn vạn kiến đang thi nhau đốt vào.

Ngày ngày trôi qua, Lộc Hàm không gặp lại Ngô Thế Huân , cậu xem tin tức trên TV thấy cô, Ngô Thế Huân  còn cậu gái đó gọi là Thiên Mộng Tuyết.

Thiên Mộng Tuyết… Tuyết Ngưng, ha ha, khó trách vì sao anh ta lại ném số tiền lớn như vậy để mua bộ trang sức kia, thì ra là có ý tứ.

Đẩy cửa phòng sách của Ngô Thế Huân , gian phòng này cậu chưa từng tới, lần này ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại vào thư phòng của anh, vuốt ve cái bàn hàng đêm anh đọc sách, cái ghế còn lưu lại hơi thở như anh vẫn đang ngồi đây nghiêm túc làm việc. Nghĩ đến thất thần, Lộc Hàm kéo ghế ngồi xuống.

Trên bàn sách bày biện đơn giản, gian phòng này anh không cho cậu vào, rốt cuộc là có bí mật gì. Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Lộc Hàm lôi một bên ngăn kéo, một quyển sổ lập tức đập vào mắt cô.

Chương 82: Tất cả đều đã hết

Trong một quán café có cái tên “Hữu gian café quán”, Lộc Hàm đang ngồi trong góc, bưng ly café thổi nhẹ, tầm mắt rơi bên ngoài cửa sổ.

Bên lề đường, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông cao ráo lọt vào tầm mắt cô. Thấy anh, cậu đặt tách café xuống, cho đến tận khi anh bước vào quán, tầm mắt cậu mới thu hồi, ngồi thẳng lên.

“Em đến lâu à?” Ngô Thế Huân  nhanh chóng tìm được chỗ Lộc Hàm ngồi. Anh ngồi xuống, gọi một ly Blue mountain, rồi hỏi Lộc Hàm một câu.

“Không, tôi cũng vừa tới” Lộc Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, rõ ràng ngồi rất gần, sao vẫn thấy khoảng cách giữa hai người thật xa, ngay cả lời nói cũng cảm thấy lạnh nhạt.

Ngô Thế Huân  khẽ mấp máy môi “Được, hôm nay anh hẹn em ra đây là có mục đích”

Không biết vì sao, Lộc Hàm lại có một linh cảm xấu, đột nhiên Ngô Thế Huân  đến cũng làm cho lòng cậu dao động.

Giương mắt nhìn anh, một tờ giấy anh đã xem qua được đẩy về phía cô, nhìn thấy tựa đề ngay trang đầu tiên, cậu cứng người, đơn ly hôn.

“Đưa cho em ký cái này”, âm thanh tàn khốc ấy rơi vào lỗ tai Chiêu Ninh, ký, cậu có thể lựa chọn không hay sao? Đáp án dĩ nhiên là không, cứng đờ hồi lâu, Lộc Hàm âm thầm hít một hơi, nhận giấy phút anh đưa, không chút suy nghĩ ký tên, sau đó thanh thoát chìa ra trước mặt Ngô Thế Huân  “cầm đi!” . Xách túi, đứng dậy chỉ mất vài giây, nhưng Lộc Hàm như dùng hết hơi sức, vì cậu nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình, tay chân cũng bắt đầu không nghe lời, cậu biết ngày này rồi sẽ đến, chỉ không biết rằng khi nó đến cậu sẽ cảm thấy đau lòng, mất mát như thế.

Ngô Thế Huân  tựa như không lường được phản ứng này, bình thường Lộc Hàm không nghe lời như thế, bảo cậu ký liền ký, cứ tưởng cậu sẽ không đồng ý, hoặc chỉ cần hỏi anh lý do, anh cũng sẽ không trở nên bất lực như thế này.

Nhìn tờ giấy hai người đã ký tên, Ngô Thế Huân  thở dài não nề.

Trở lại Ngô  trạch, Lộc Hàm vội vàng thu quần áo, lúc đến cậu mang cái gì, lúc đi cũng không mang thêm một thứ nào khác.

Kéo theo chiếc vao ly nhỏ, Lộc Hàm nhìn lại phòng khách thật rộng của Ngô  gia, nơi này cậu đã ở mấy tháng, nơi cậu sẽ cả đời không thể quên, cay đắng có, ngọt bùi cũng có. Cảm thấy sống mũi cay cay, Lộc Hàm chặn lại rồi xoay người ra khỏi Ngô  trạch.

Ngồi trên taxi, Lộc Hàm lấy điện thoại gọi cho Bạch Hiền, cũng đúng lúc này, xe Ngô Thế Huân  và taxi chạm nhau ở chỗ ngoặt…

“Alo, NhanNhan, khi nào cậu về? Lần trước mình nói với cậu sẽ đến trường học, mình chuẩn bị đi đây” Lộc Hàm dừng lại mấy giây “Không sao, tất cả đã hết rồi, khi nào cậu về nói chuyện sau”

Bạch Hiền đi công tác ở nơi khác, Chiêu Ninh có chìa khóa nhà cô, nhà mới vẫn chưa sửa xong, cho nên cậu đến nhà Bạch Hiền ở tạm mấy ngày.

Ngô Thế Huân  đến chậm một bước, bước vào phòng ngủ trống rỗng, anh phát hiện tất cả đồ đạc của Lộc Hàm đã biết mất, chỉ còn lại chiếc nhẫn cưới lạc lõng trên tủ đầu giường.

Sao phải khổ sở? Chẳng qua là vợ trên hợp đồng mà thôi, bây giờ ai về nhà đấy chẳng phải tốt rồi sao? Cầm chiếc nhẫn thuộc về Lộc Hàm , Ngô Thế Huân  ngồi ở đầu giường suy nghĩ miên man…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro