chap 73 ->77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Thiên Mộng Tuyết xuất hiện

Reng reng

“Ai đấy” Thiên Mộng Tuyết nghe thấy tiếng chuông cửa, không có tiếng trả lời, đang nằm đọc sách trên salon, đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo cũng không thấy ai, nghĩ ai bấm nhầm cậu quay trở lại ghế salon, nhưng chưa bước được một bước lại nghe tiếng chuông kêu.

“Ai vậy?” cậu hỏi rất cảnh giác.

“Là anh”

Hai tiếng ngắn gọn với giọng nói quen thuộc mà cậu luôn nhớ đến, Ngô Thế Huân ! Vội vàng mở cửa phòng, hai người chăm chú nhìn nhau, không nói câu gì.

“Thương Châu…” Thiên Mộng tuyết nghẹn ngào, nước mắt ngân ngấn. cậu vừa trở về ngày hôm nay, định nghỉ ngơi một ngày, mai sẽ đi tìm anh, không ngờ anh ngay lập tức xuất hiện, như vậy, anh còn rất yêu cô? Nếu không vì sao có thể biết cậu đã quay lại.

“Thương Châu!” Người cậu ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước mặt, không thể kìm nén được nỗi nhớ nhung trong lòng, cậu nhào đến ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh thút thít khóc “Em nhớ anh, rất nhớ anh”, cậu không phát hiện ra Ngô Thế Huân  lúc này lại vô cùng lúng túng.

Thiên Mộng Tuyết vừa mở cửa, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ không chút dấu vết, chẳng phải cậu bị rạch sao? Thấy cậu hoàn hảo đứng trước mặt, nội tâm anh lại bị kích động, nhưng sự kích động này lại chỉ dừng lại như gặp một người thân lâu ngày. Lúc Thiên Mộng Tuyết ôm anh, anh cũng không sung sướng như đã tưởng, có khi còn đau lòng nhiều hơn.

Hai người ngồi trên ghế salon, Thiên Mộng Tuyết rót cho Thế Huân chén nước, sau đó ngồi đối diện, nhìn anh “Mấy năm qua… anh ổn không?”

“Ừ… Em thì sao? Năm đó… anh cứ nghĩ” Ngô Thế Huân  nhẹ nhàng trả lời, sau đó thần sắc có chút mất tự nhiên.

Thiên Mộng Tuyết buột miệng cười cắt đứt lời nói của anh “Anh cũng cho rằng em đã chết sao?”

Nàng cười vẫn mê người như thế, chỉ khác năm xưa không còn vẻ tinh khiết, có lẽ những năm qua cậu đã thay đổi, Ngô Thế Huân  nhấp một ngụm trà, sau đó quan sát Thiên Mộng Tuyết có phần xa lạ. Hai người có lẽ vì mấy năm không gặp trở nên có chút xa cách, lúc này anh đột nhiên không biết phải nói gì.

Cậu thấy Ngô Thế Huân  không được tự nhiên, ba năm, thời gian này đủ cho một người thay đổi, nhưng cậu không quan tâm đến những thứ này, chỉ cần trong lòng anh vẫn có cô, thế là được, như tự giễu cợt mình, cậu nói “ Em cũng cho rằng mình sẽ chết, nhưng, ông trời lại thương tình, phát súng kia không trúng vào tim mà chệch một ít, đến khi tỉnh lại thì bốn phía không một bóng người, em đã dùng hết chút sức lực còn lại để bò ra ven đường rồi ngất xỉu, đến khi mở mắt lại lần nữa đã được cứu”. Thấy Ngô Thế Huân  không nói gì chỉ nhìn mình, cậu cụp mắt xuống vừa cười vừa nói “Nghe có vẻ hoang đường phải không? Như trong phim vậy.”

Ngô Thế Huân  nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ mỉm cười “Không, anh rất vui vì em đã khỏe mạnh trở lại, nhưng mặt em…” Không thấy vết sẹo nào?

“Cái này… ba năm nay em không xuất hiện chính là vì thế, em ra nước ngoài dùng tiền cha để lại để phẫu thuật thẩm mỹ. Ban đầu bác sĩ nói vết rạch rất sâu, không thể khôi phục lại như trước, nhưng kỳ tích đã xuất hiện, ngay cả bản thân em cũng sợ hết hồn. Nhưng nếu anh nhìn kỹ sẽ phát hiện màu da ở hai chỗ này hơi khác”. Thiên Mộng Tuyết tới gần Ngô Thế Huân , ngón tay anh run run vuốt ve khuôn mặt đã từng bị thương, như thể không muốn đụng vào khiến cậu nhớ lại mà sợ hãi.

Chương 74: Thiên Mộng Tuyết xuất hiện(2)

Lúc này Ngô Thế Huân  mới nhìn rõ quả nhiên có hai vết dài màu da khác so với nước da trắng hồng của cô. Căn bản từ lúc vào anh cũng chưa nhìn kỹ Thiên Mộng Tuyết nên chưa phát hiện thấy sự khác biệt này.

Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt thâm thúy mê người của Ngô Thế Huân  mà cảm thấy sợ hãi, cầm tay anh đặt lên má “Chỗ này” , cậu cảm thấy tay anh cứng ngắc, vì vậy từ từ kéo xuống đặt bàn tay anh lên ngực “Còn chỗ này nữa, những vết thương khắc vào cơ thể không xóa đi được, nhưng em không hối hận vì đã yêu anh” cậu dịu dàng nhìn ánh mắt sững sờ của Ngô Thế Huân .

Nhịp tim của cậu dồn dập nơi bàn tay, nhìn hai gò má ửng hồng, hô hấp lại có phần gấp gáp, Ngô Thế Huân  vội vàng rút tay về “Thật xin lỗi, vì năm đó anh quá bồng bột cho nên mới gây cho em những tổn thương này, xin lỗi em”, anh gập người, hai khuỷu tay chống lên đùi, đôi bàn tay không ngừng xoa, cúi đầu nhẹ giọng nói. Anh ta từng yêu Thiên Mộng Tuyết, nhưng lúc này hỏi anh cảm giác với cậu là gì, anh thật không biết.

“Anh sao vậy? Thương Châu, em không trách anh”, tưởng rằng Ngô Thế Huân  sẽ hôn mình, cậu đã gửi tới anh tín hiệu thương nhớ, không nghĩ được anh lại rút tay về. Là ảo giác của cậu sao? Sao cậu lại cảm thấy như anh không còn yêu mình?

“Thật xin lỗi, …. Gặp lại em khỏe mạnh thế này là tốt rồi, anh đi trước, mai sẽ tới thăm em”. Anh sao vậy? Không phải anh đang cự tuyệt một thân hình anh từng si mê đấy chứ, nhưng khi anh chạm vào Thiên Mộng Tuyết, trong đầu lại hiện lên một đoạn cùng Lộc Hàm trên giường. Anh bị điên rồi sao? Điên thật rồi! Vì muốn che dấu nội tâm đang giãy giụa của mình, không muốn Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy đầu mối, anh vội vã từ biệt cậu rồi đứng dậy xoay người đi.

“Thương Châu!” Thiên Mộng Tuyết đã nghĩ đúng, Ngô Thế Huân  thực sự có chuyện giấu cô, đột nhiên sợ sẽ mất anh, vội vàng ôm lấy lưng anh “Đừng đi! Em sợ lắm, em sợ nếu bỏ anh ra anh sẽ không quay lại, sẽ mất anh. Ba năm qua em ngày đêm nhớ tới anh, vì chỉ muốn hoàn hảo xuất hiện trước mật anh chứ không muốn như ma quỷ quay về khiến anh thương hại, nhưng em cảm thấy anh đã thay đổi, có phải anh không còn yêu em nữa không?” Không muốn bị thương hại? Những lời của Thiên Mộng Tuyết thật ra đều nhắc nhở Ngô Thế Huân  đền bù cho những gì cậu đã phải hi sinh.

Phải, ban đầu cậu thực sự nghĩ vậy, nhưng bây giờ bất kể phải dùng đến thủ đoạn gì, cậu cũng phải giữ Ngô Thế Huân  cho mình.

Từng câu từng chữ găm vào lòng Ngô Thế Huân , đúng vậy, đối với một người con gái như thế nào, anh sao có thể cự tuyệt, đây là người con gái anh đã từng yêu thương nhất. Đã từng?! Vậy còn bây giờ? Ngô Thế Huân  bị chính ý nghĩ của mình làm cho hết hồn, chẳng lẽ là anh thật sự không còn yêu Thiên Mộng Tuyết nữa? Khẽ ngửa đầu thở dài, hai tay anh đặt lên vòng tay của Thiên Mộng Tuyết trên hông mình “Không, em sẽ không mất anh”, những năm gần đây, tất cả tâm nhiệm trong lòng anh chẳng phải giây phút đoàn tụ này sao? Nhưng bây giờ anh lại không nghĩ như vậy nữa.

 Chương 75: Nửa đêm gọi điện

Lộc Hàm đã lâu không thấy Ngô Thế Huân , mặc dù miệng luôn cứng rắn, mặt không biến sắc nhưng trong lòng cậu lại vô cùng nhớ anh.

Anh có ăn cơm ngon không?

Anh có ngủ tốt không?

Hôm nay tin tức cậu nhìn thấy, anh có thể vì chuyện công ty mà không ngủ được không?

Lộc Hàm trằn trọc, cậu mở đèn ngủ, cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc của Ngô Thế Huân , mím môi do dự.

Rốt cuộc có nên gọi điện hỏi thăm anh không? Những ngày qua, cậu dần dần cảm nhận sự chăm sóc của Ngô Thế Huân , ngày ngày đều gọi điện hỏi Bạch Hiền tình hình của cô, nhưng tại sao hôm nay lại không gọi, anh đang làm gì? Lộc Hàm rất muốn biết, vì tin tức giá cổ phiếu của Ngô  Thị rớt giá, cậu thật lo lắng cho anh.

Do dự mãi, cuối cùng Lộc Hàm quyết định gọi…

…………………..

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào bên trong, trên giường Ngô Thế Huân  đang ôm Thiên Mộng Tuyết, cậu đã ngủ say còn anh không thể nào ngủ được.

Anh cảm giác mình nợ người con gái này rất nhiều, nhưng lúc này không biết phải trả lại thế nào, vừa rồi cậu níu giữ, anh không thể cự tuyệt, nhưng anh lại không thể tiếp tục những ngày ngọt ngào triền miên cùng cậu như trước kia, điều duy nhất anh có thể làm là ôm lấy cậu ngủ.

Đôi mắt nhìn qua cửa sổ, mặc dù ôm Thiên Mộng Tuyết trong lòng nhưng đầu anh lại nghĩ về một người con gái khác…

Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông

Muộn thế này rồi, ai có thể gọi? Sợ đánh thức Thiên Mộng Tuyết, anh với tay lên tủ đầu giường định tắt điện thoại, nhưng theo bản năng lại nhìn vào màn hình. Lộc Hàm !

Cậu ấy gọi điện cho mình, Ngô Thế Huân  hoài nghi liệu mình có nhầm hay không, Lộc Hàm chưa bao giờ chủ động gọi điện cho mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân  bất chấp Thiên Mộng Tuyết còn đang nằm trong ngực mình, nhấn nút trả lời.

“Alo”

“…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lộc Hàm lại không biết phải nói gì, cậu im lặng một lúc.

“Alo? Lộc Hàm ! Nói đi” Lo lắng không biết cậu có xảy ra chuyện gì không, Ngô Thế Huân  rút tay ra, thấy không đánh thức Thiên Mộng Tuyết, anh tiến về phía phòng vệ sinh, giọng thì thào.

“À… Em… Em không quấy rầy anh chứ” Giọng nói của Ngô Thế Huân  rất nhỏ, Lộc Hàm biết bên cạnh anh có người, xem ra cậu lại tự ảo tưởng, anh bây giờ đang ôm người khác, còn mình thì lo lắng cho anh một cách ngớ ngẩn.

“Không có, trễ thế này em còn gọi điện không phải có chuyện gì chứ?” Ngô Thế Huân  nghe giọng Lộc Hàm không có gì khác thường mới giãn chân mày, dịu dàng hỏi thăm.

“Không có, em xem tin tức” rất lo lắng cho anh, những lời này Lộc Hàm lại không nói ra được.

“Em quan tâm đến anh sao?” Ngô Thế Huân  cười nhạt, cậu gái này vẫn còn mạnh mồm. Chỉ có điều, sự quan tâm này khiến anh cảm thấy thoải mái. Cứ tưởng lúc này cậu không thèm để ý đến mình, thế mà chỉ cần nghe tin tức đã chủ động gọi điện.

“…” Lời anh nói khiến Lộc Hàm ngẩn người, đúng vậy, là em quan tâm đến anh, thế nhưng anh có cần sự quan tâm này không? Lộc Hàm tự hỏi lòng, như tự giễu cợt mình khẽ nhếch khóe miệng “Anh cả nghĩ rồi, em cũng chỉ hỏi thăm như bạn bè bình thường thôi”.

Bạn bè bình thường? cậu xem anh chỉ như những người bạn khác, đây là gián tiếp nhắc nhở quan hệ của bọn họ sao?

Ngô Thế Huân  đột nhiên thấy mất mát, cũng thấy tức giận, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. “Được, anh hiểu rồi, anh không có việc gì, em ngủ sớm đi” không đợi Lộc Hàm nói thêm, anh tắt máy, tay bịt miệng ra khỏi phòng vệ sinh.

Chương 76: Buổi đấu giá (1)

Thấy cậu gái trên giường đang say ngủ, Ngô Thế Huân  chỉ hơi nhíu mày rồi nằm xuống nhìn trần nhà rồi dần dần nhắm mắt lại không nghĩ nữa.

Lúc Ngô Thế Huân  nhắm mắt, đồng thời mắt Thiên Mộng Tuyết mở ra, vừa rồi cậu đều nghe thấy, Lộc Hàm … Cái tên xa lạ, cậu chưa hề thấy Ngô Thế Huân  vội vàng lại dịu dàng với người con gái nào như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đã thích người khác sao? cậu không cho! Ngô Thế Huân  chỉ là của một mình cô.

Nghĩ đến đây, cậu cố ý trở mình lật qua lật lại, như một người đang mơ ngủ ôm lấy Ngô Thế Huân , thế này cậu mới yên tâm Ngô Thế Huân  thuộc về mình, sẽ không buông tay nữa.

………………………

Mấy ngày liền, Ngô Thế Huân  bận xử lý chuyện công ty, sự cố rớt giá cổ phiếu lần này là do có kẻ tung tin đồng nhảm, nói Ngô  Thị ngoài mặt có vẻ tiềm lực hùng hậu, thật ra trong nội bộ lại hoàn toàn ngược lại, còn nói công ty đang trốn thuế.

Qua nửa tháng trời, các bên liên quan đều nhảy vào điều tra vấn đề thuế trong nội bộ Ngô  Thị, Ngô Thế Huân  cũng rất phối hợp công bố cặn kẽ mọi khoản thu chi. Những lời đồn ruốt cuộc đã được các bên liên quan họp báo phản bác, mặc dù biết kẻ nào đứng đằng sau nhưng Ngô Thế Huân  chưa lập tức đánh trả. Vì sự đả kích lần này, Ngô  Thị cần một khoảng thời gian nữa để khôi phục hình ảnh, lúc này không thể để xảy ra bất kỳ điều xấu nào nữa.

Buổi tối, anh muốn tổ chức một buổi đấu giá, lúc này đã thay xong quần áo chuẩn bị cùng Xán Liệt  lên đường.

“Thiếu gia, có nên đưa thiếu phu nhân đi cùng không?” Trong khoảng thời gian này, thiếu gia thường xuyên ra vào nhà Thiên Mộng Tuyết tiểu thư, cũng không trở về Ngô  trạch, điều này khiến Xán Liệt  bất bình thay cho Lộc Hàm .

“Không cần, gọi điện cho Thiên tiểu sư, bảo cậu ấy đi cùng tôi” vừa cài cúc áo, anh vừa nói với Xán Liệt .

Xán Liệt  ngẩn ra, chuyện tình của Thiên Mộng Tuyết và thiếu gia vài năm trước mọi người đều biết, sau khi cậu mất tích, giới truyền thông cũng từng phỏng đoán rối rít, lần này chủ tịch đi cùng cậu khác gì trước giới truyền thông lần nữa công bố quan hệ của hai người, mà người mất tích lâu như vậy lại xuất hiện, chính là một tin cực nóng đối với giới truyền thông. Vậy còn Lộc Hàm thì sao? Xán Liệt  nhìn Ngô Thế Huân  không nói.

“Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai” Ngô Thế Huân  đảo mắt nhìn Xán Liệt , anh biết Xán Liệt  đang che chở cho Lộc Hàm , điều này khiến anh không thoải mái, nhìn Xán Liệt  một cái, anh tự mình đến bàn, nhấn số gọi cho Thiên Mộng Tuyết.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thế Huân  liếc nhẹ Xán Liệt  rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

Khi xe anh đỗ dưới nhà Thiên Mộng Tuyết thì cũng đúng lúc cậu đi ra, vẫn là màu trắng, cậu mặc một chiếc váy liền có đuôi, tóc vẫn xõa sau lưng như dáng vẻ Ngô Thế Huân  thích, nhìn cậu cũng biết đã rất tỉ mỉ trang điểm.

“Thương Châu” Thiên Mộng Tuyết lên xe rất vui vẻ, buổi đấu giá từ thiện tối nay sẽ rất đáng nhớ, lần này anh dẫn cậu đi hẳn là tuyên bố mối quan hệ của họ với giới truyền thông, xem ra, Ngô Thế Huân  vẫn yêu mình, về phần cái cậu Lộc Hàm đó, chắc chẳng qua là người Ngô Thế Huân  gửi gắm tình cảm trong những ngày xa cô.

Thiên Mộng Tuyết là một cậu gái thông minh, đối với chuyện riêng của Ngô Thế Huân  cậu không hỏi tới, cậu biết một người đàn ông thành đạt sẽ có sức hấp dẫn lớn, đặc biệt người vừa trẻ tuổi đẹp trai lại vừa nhiều tiền như Ngô Thế Huân  rất ít, cậu muốn giả bộ ngây thơ, có thể mới giữ được Ngô Thế Huân . Bời vì đàn ông thường không thích phụ nữ quá thông minh.

“Ừ, hôm nay rất đẹp” Ngô Thế Huân  mỉm cười hôn lên mu bàn tay Thiên Mộng Tuyết. Nếu Lộc Hàm mà mặc như thế này, sẽ còn xinh đẹp hơn.

Lộc Hàm , trời ạ. Anh tự nhiên lại nghĩ đến cô.

Mất tự nhiên buông tay Thiên Mộng Tuyết, anh hướng ra đằng trước nói "Lái xe"

Chương 77: Buổi đấu giá (2)

Ngô  gia quả thật rất kỳ cục, trừ vú Vương ra thì chẳng còn người giúp việc nào nữa, việc quét dọn nấu cơm là do nhân viên tạp vụ theo giờ đến làm, sau khi vú Vương và bà nội đi thì nhà cũng chỉ còn lại mình Lộc Hàm .

Hôm nay Bạch Hiền ra ngoài, trong lúc rảnh rỗi Lộc Hàm ngồi trên salon liếc qua quyển tạp chí, điện thoại của cậu lúc này cũng đổ chuông.

Thấy số gọi tới là “private number”, cậu nghi ngờ trả lời “Alo, ai vậy?”

“Lộc Hàm , Cố tiểu thư” Bên kia đầu dây là giọng một người đàn ông xa lạ.

“Phải, anh ai?” Lộc Hàm nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi là Hứa Cần Dương, cậu còn nhớ chứ?”

Hứa Cần Dương! Không phải người đàn ông đã cứu cậu đêm đó, bây giờ cậu vẫn chưa hiểu rốt cuộc hôm đó đã xảy ra những chuyện gì, đối với Hứa Cần Dương, cậu chỉ ý thức được đúng một điều là anh ta đã cứu mình. Tuy lần sau nghe được câu chuyện của anh ta và Ngô Thế Huân , nhưng cũng chỉ dừng ở chỗ anh ta có hứng thú với mình. Vậy hôm nay anh ta gọi tới có chuyện gì.

“Hứa tiên sinh, có chuyện gì không?” Lộc Hàm hỏi một câu không quá thân thiện, trực giác mach bảo cậu Hứa Cần Dương chắc chắn có mục đích gì.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nhờ Cố tiểu thư giúp cho một việc thôi” Trong điện thoại cất lên tiếng cười nhạt nhẽo, khiến Lộc Hàm càng thêm nghi ngờ, muốn cậu giúp một tay, giúp cái gì mới được.

“Sợ rằng... không được, tôi chỉ là một người phụ nữ không có địa vị gì, e là không giúp được cho Giám đốc Hứa”

“Chuyện này, Cố tiểu thư có thể giúp được”

Nghe câu nói của Hứa Cần Dương, Lộc Hàm hơi ngạc nhiên, sau vài giây sửng sốt cậu thản nhiên nói “Anh nói đi, nếu có thể coi như tôi trả nợ ân tình cho anh”

Hứa Cần Dương ngồi vắt chân trong phòng làm việc, ngón tay gõ trên bàn, nụ cười rất nham hiểm “Ha ha, tôi biết Cố tiểu thư là người trọng tình, thật ra cậu không cần phải dè chừng như vậy, tôi sẽ không yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn mời cậu tối nay đi cùng tôi đến một buổi đấu giá.”

Buổi đầu giá? Tại sao lại muốn cậu đi! Có phải hắn muốn làm gì với Ngô Thế Huân  hay không? Hắn rõ ràng biết mình là vợ Ngô Thế Huân  “Ngại quá, tối nay tôi đi cùng chồng rồi”, suy nghĩ một hồi, Lộc Hàm vẫn tìm lý do cự tuyệt.

“Ồ? Nhưng sao tôi nghe nói Ngô Thế Huân  mang theo bạn gái vốn là người yêu cũ nhỉ?” Hứa Cần Dương nghe thấy lời nói láo của Lộc Hàm , không nhịn được cười, cậu gái này quá đơn thuần, anh cũng không chắc phải gọi điện cho cậu thế nào? Thật ra Hứa Cần Dương vẫn cho tai mắt bám sát Ngô Thế Huân , chuyện anh tối nay sẽ đến buổi đấu giá cùng Thiên Mộng Tuyết được xác định nên mới gọi điện cho Lộc Hàm .

Thật anh, anh làm như vậy cũng chẳng phải muốn gây bất lợi gì to lớn cho Ngô Thế Huân , mà chỉ muốn nhân cơ hội này đẩy quan hệ của anh ta và Lộc Hàm càng trở nên gượng gạo. Chính anh cũng không biết vì sao đối với một Lộc Hàm không thể bình thường hơn lại gây hứng thú đến thế, anh muốn có cô, hơn nữa còn mong muốn mãnh liệt. Bất kể vì mối thù với Ngô Thế Huân  hay là từ tấm lòng mình, anh chỉ muốn tìm cách chiếm được cô, tối nay chính là cơ hội tuyệt vời.

“…”

Trong điện thoại, Lộc Hàm im lặng, người yêu cũ của Ngô Thế Huân … Mặc dù biết anh ta bên ngoài chắc chắn có phụ nữ, nhưng hôm nay nghe chính miệng Hứa Cần Dương nói, lòng cậu vẫn đau nhói.

“Dù thế thì tôi cũng không đi, tôi sẽ không ngu đến mức xuất hiện trước mặt người yêu cũ của chồng” Lộc Hàm tự cười nhạo mình, nhạt nhẽo trả lời Hứa Cần Dương.

“Không không, giới truyền thông không biết sự tồn tại của cô, hôm nay cũng là cơ hội tốt để cậu bộc lộ bản thân, tôi biết cậu cũng không phải là tự nguyện cưới chủ tịch Ngô , nếu anh ta quang minh chính đại mang theo người phụ nữ khác, sao cậu lại ngồi chờ chết, chẳng lẽ… cậu sợ sao?”

Cậu sợ ư? Lần trước bắt được Tiểu Tam còn hung hăng dạy dỗ cậu ta, hôm nay Ngô Thế Huân  lại dắt theo Tiểu Tam nữa, rốt cuộc cậu nên làm gì, nhất thời cậu cũng cảm thấy mơ hồ.

Đến lúc này cậu cũng không biết, người phụ nữ Ngô Thế Huân  đưa đi cùng tối nay có phải là Tiểu Tam mà cậu đã bắt được hôm trước hay không…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro