chap 68 -> 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68: Không ra tay

“Tại sao! Đều là tại anh! Tôi hận anh hận anh!” Lúc trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, Lộc Hàm mới ngừng cắn, nhìn cánh tay toe toét máu của anh, cậu quay ngược lại vài bước, vò đầu bứt tóc mình rồi gầm lên với anh.

Ngô Thế Huân  thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhẹ nhàng sờ qua tay áo vết thương đau rỉ máu, cũng không quá mức để ý. Nhìn dáng vẻ bất cần của Lộc Hàm , anh biết cậu còn có thể cắn anh thêm cái nữa, nhưng anh không sợ, từ từ đi đến bên tường, ôm Lộc Hàm vào lòng “Khóc được là tốt rồi, em muốn hận anh thì hận đi, anh không quan tâm em cắn anh bao nhiêu cái, nếu như… có thể làm em thoải mái”, vô cùng dịu dàng, Ngô Thế Huân  nói ra những lời êm ái.

Lộc Hàm hơi ngẩn người, không giãy giụa cũng thôi không mất khống chế mà cắn anh, chỉ òa khóc.

……………………………….

Tin Trang Duy Y qua đời, Lộc Hàm không thể báo cho Bà nội, bởi vì nếu bà biết nhất định sẽ về nước, cơ thể bà vốn không tốt, hơn nữa tuổi cũng đã cao, không chịu được việc đi lại nhiều, huống hồ cậu cũng không muốn bà lo lắng.

Tang lễ không tổ chức long trọng bởi vì người thân của cậu cũng đều mất liên lạc, khi mẹ cậu còn sống, thái độ của người thân thế nào cậu cũng đã hiểu thấu, lúc này cậu cũng không cần những kẻ vô tình đó, chỉ cần cậu với mẹ là được rồi.

Toàn bộ phòng khách lớn của Ngô  trạch phủ khăn lụa trắng , chính giữa là khung ảnh Trang Duy Y tươi cười, bên dưới là bình tro cốt, 4 phía là đồ lễ viếng.

Lộc Hàm mặc áo tang, quỳ gối trước bàn tang, Ngô Thế Huân  thì vừa quỳ vừa không chớp mắt nhìn Lộc Hàm .

Xán Liệt  cùng một đoàn người mặc vest đen, đi giầy và cà vạt đen quỳ sau họ cúi đầu mặc niệm.

Mẹ, lên thiên đường, ba mẹ nhất định phải hạnh phúc cùng nhau nhé. Yên lặng thương tiếc, một giọt nước mắt rơi xuống ngực Lộc Hàm .

Quỳ một ngày, Ngô Thế Huân  không phải không quỳ nổi mà nhìn thấy trạng thái mệt lả của Lộc Hàm , anh thấy đau thương.

Anh đứng dậy, đỡ bả vai Lộc Hàm “Đi nghỉ một chút đi, anh ở đây được rồi” Ngô Thế Huân  hiển nhiên xem mình và Lộc Hàm là người một nhà, anh là chồng cô, đương nhiên anh phải chủ trì.

Nửa ngày, Lộc Hàm không hề nhúc nhích, chỉ máy móc ném tiền giấy vào chậu than. Ngô Thế Huân  không thể để cậu tự hành hạ mình như thế, trên mặt cậu thấy rõ sự mệt mỏi. Rốt cuộc phải làm sao cậu mới biết thương mình.

Rốt cuộc cậu đang tự hành hạ mình hay là hành hạ anh?

Ngô Thế Huân  nhất thời không thể nghĩ thông được, thấy cậu không chịu đứng dậy, anh liếc mắt với Xán Liệt .

Xán Liệt  đầu tiên ngẩn ra, sau đó từ từ đi đến sau lưng, chém tay vào gáy cô.

Ngô Thế Huân  không thể ra tay, vì vậy mới nhờ Xán Liệt , nhưng anh không thể biết Xán Liệt  làm như vậy với một tâm trạng hết sức rối rắm, đau lòng.

Trong nháy mắt, Lộc Hàm ngã vào ngực Ngô Thế Huân , anh bế cậu lên tầng.

Anh đặt cậu lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho cô, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán. Nhìn Lộc Hàm đang ngủ say, anh dùng hai ngón tay gỡ đôi chân mày cậu vẫn đang nhíu lại. Sau đó đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.

Chương 69: Tĩnh lặng đến đáng sợ

Có lẽ quá mệt mỏi, Lộc Hàm ngủ thẳng một đêm không mộng mị.

Ba ngày

Ngày chôn cất Trang Duy Y, mưa phùn lất phất, bầu trời âm u, mây đen phủ kín, như cũng muốn yên lặng đưa tiễn bà.

Trên nghĩa địa, đoàn người mặc đồ đen, che ô đen, Ngô Thế Huân  đứng bên cạnh Lộc Hàm nhìn tấm bia mộ không khỏi thở dài suy nghĩ, anh vẫn chưa bày tỏ thân phận của mình mà mẹ vợ đã ra đi, trong lòng cảm thấy nuối tiếc.

Lộc Hàm nhìn ảnh mẹ trên bia mộ, không ngừng nức nở. Từ giờ trở đi, cậu thực sự đơn côi trên cõi đời rồi.

Mọi thứ đã xong, Ngô Thế Huân  ôm bả vai Lộc Hàm “Đi thôi”

Lưu luyến không rời, cậu bị Ngô Thế Huân  ôm cả người kéo đi…

Trên đường về, cậu nhận được một tin nhắn.

‘Lộc Hàm , anh biết lúc này em rất đau khổ, anh hi vọng người bên cạnh em chính là anh, nhưng… anh không thể. Thế Huân là bạn thân của anh từ thời niên thiếu, tính cách cậu ấy anh hiểu rất rõ, cậu ấy thực sự rất quan tâm đến em. Anh đi đây… hi vọng em được hạnh phúc. Biết em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, anh hi vọng khi quay trở về, em sẽ lại nở nụ cười rạng rỡ như trước đây.’

Là Kim Chung Nhân , lúc cậu đọc tin nhắn, Ngô Thế Huân  cũng thấy được. Lộc Hàm chỉ hơi nhíu mày, cất điện thoại tiếp tục đi về phía trước.

……………………

Thời gian này, Lộc Hàm đột nhiên thay đổi, kệ cho Ngô Thế Huân  làm gì nói gì cậu cũng xem như anh không tồn tại, cứ ngồi lỳ bên cửa sổ nhìn ra ngoài, điều này làm Ngô Thế Huân  lo lắng. Anh muốn cậu thà như ngày trước không ngừng cãi vã với anh. Sự im lặng đáng sợ của cậu lúc này khiến anh hoảng hốt.

Mỗi ngày, Ngô Thế Huân  vẫn đi đến công ty, nhưng trước khi hết giờ đều về nhà với cô, anh cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Khoảng một tuần lễ như vậy, anh bắt đầu phát hoảng.

Xán Liệt  gợi ý cho anh một điều, là cậu bạn thân Bạch Hiền. Ngày ngày Xán Liệt  đều một tấc không rời Lộc Hàm , thiếu gia dặn dò như vậy, cho nên anh thấy mỗi lần cậu nhận điện thoại của Bạch Hiền thì trong mắt sẽ có chút thần sắc, có lúc còn cười. Vì vậy anh nói với Ngô Thế Huân , nhờ Bạch Hiền đến ở với cậu một thời gian.

Ngô Thế Huân  cảm thấy rất đúng, vì vậy bảo Xán Liệt  liên hệ với Bạch Hiền và cậu cũng đáp ứng ngay lập tức.

Bạch Hiền chuyển vào Ngô  trạch.

Thời gian này, Ngô Thế Huân  thỉnh thoảng mới về thăm Lộc Hàm , nhưng ngày nào cũng gọi điện cho Bạch Hiền hỏi tình hình của cậu.

“Anh ấy gọi đấy” Bạch Hiền cúp điện thoại, nhìn Lộc Hàm vừa tưới hoa ngoài sân đang đi vào.

“À” Một tiếng không thể lạnh lùng hơn, như thể không liên quan gì, cậu vòng qua phòng khách đi vào phòng bếp rót chén nước.

Bạch Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, cậu đến đây đã hơn 1 tuần, bác gái qua đời cũng hơn 20 ngày rồi, Lộc Hàm tuy nói đã dần dần khôi phục nhưng mỗi lần nhắc đến Ngô Thế Huân , cậu xem như thể người không quen biết. Bạch Hiền nhận thấy, chẳng qua cậu đang cố che dấu nội tâm, bởi vì hễ nhắc đến anh, mắt cậu sẽ không tự nhiên ngó lơ xung quanh.

“Ninh Ninh…”

“Nhan Nhan, chúng ta đi dạo phố đi, ngay bây giờ cũng được” Lộc Hàm cắt đứt lời Bạch Hiền, mẹ cậu đã mất gần 1 tháng, cậu cũng dần dần chấp nhận sự thật này, không thể cứ thế mà chán chường gục ngã, còn không tới 1 tháng nữa cậu đã phải đi học. Mẹ đã đi rồi, cậu phải sống cho thật tốt không phải sao?

Chương 70: Chọc giận hắn

Phòng Chủ tịch Ngô  Thị

Mấy ngày nay, cổ phiếu của Ngô  Thị không ngừng rớt giá, Ngô Thế Huân  nhìn con số giảm một nửa không khỏi cau mày. Rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, sợ rằng Hứa Cần Dương không thoát khỏi có liên quan. Nếu hắn đã bắt đầu hành động, vậy anh cũng không thể ngồi đợi chết, lúc này, sự cạnh tranh giữa hai người đã thực sự chính thức, hơn nữa còn ở vào giai đoạn gay cấn.

Lúc Ngô Thế Huân  cùng Xán Liệt  ra khỏi cửa Ngô  Thị thì bị một đám người ẩn náu sẵn ở đó bao vây. Chưa kịp phản ứng thì đám người này đã quăng về phía anh một đống câu hỏi.

“Chủ tịch Ngô , xin hỏi ngài có cảm nghĩ gì khi cổ phiếu của Ngô  Thị không ngừng rớt giá? Có phải do ảnh hưởng của việc tung ra sản phẩm mới?”

“…”

Các câu hỏi dồn dập đổ tới, Ngô Thế Huân  lạnh lùng không nói câu gì, bảo vệ anh đi tới xe, Xán Liệt  mở cửa, chưa kịp ngồi lên anh đã bị một câu hỏi làm cho giật mình.

“Nghe nói chủ tịch Ngô  đã kết hôn, nhưng vẫn luôn giữ bí mật, hơn nữa mẹ vợ anh đã qua đời cũng bị phong tỏa tin tức, có phải có nội tình gì trong đó, liệu có liên quan gì đến việc rớt giá cổ phiếu lần này?”

“Đúng vậy, nghe nói người anh kết hôn đã từng là bạn gái của người mẫu Kim Chung Nhân , ngay cả Giám đốc Hứa cũng tham dự, tại sao lại không biết tin tức gì của anh?”

Từng câu hỏi đều chĩa vào Lộc Hàm , Ngô Thế Huân  ngừng bước lên xe, cắn răng, đôi mắt lạnh lùng lảng tránh, anh không xoay người, thản nhiên nói với Xán Liệt  “Giải quyết mấy người này đi” Quyết không cho phép kẻ nào nói láo về Lộc Hàm , Ngô Thế Huân  giận giữ lên xe.

Xán Liệt  đóng cửa xe lại, mấy hộ vệ vẫn đang chặn đám ký giả đổ xô tới, sau khi xe rời khỏi Ngô  Thị, Xán Liệt  quét ánh mắt qua thẻ tên đeo trên ngực những người vừa đặt câu hỏi, ánh mắt hung dữ như thợ săn ghi nhớ những kẻ này.

Các ký giả bị ánh mắt của Xán Liệt  làm cho sợ hãi đâm nghẹn lời, thấy Ngô Thế Huân  đã rời đi, còn Xán Liệt  thì nhìn như muốn giết người, bọn họ cũng không thể tiếp tục truy vấn, tuy nói Ngô  Thị là một tập đoàn kinh doanh, nhưng cũng có lời đồn đại Ngô  Thị còn tiếp quản cả băng xã hội đen, mà Xán Liệt  còn là một trong hai tay sát thủ. Thà cứ tin là có, mọi người đều chỉ vì công việc, không muốn mất mạng, người nọ nối tiếp người kia bỏ đi.

Xán Liệt  ghé vào tai một tên xã hội đen nói vài câu.

Tên này gật đầu một cái, sau đó mang theo mấy người nhanh chóng lên đường.

Tối đó, Ngô Thế Huân  ngồi trong phòng khách bang hội, hai chân vắt chéo, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn ghế salon, xem tin tức trên TV, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Hôm nay, phóng viên các tờ báo lớn bị tấn công, các thiết bị trong tòa soạn cũng bị đập nát, cảnh sát đang điều tra vụ này, các tòa soạn báo đều nói không thấy biết lai lịch kẻ gây ra, mà máy ảnh cùng toàn bộ thiết bị in ấn cũng đã bị hủy hoại…”

Khi tin tức phát đến đây, Ngô Thế Huân  cầm điều khiển tắt TV, gãi gãi lông mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài nét mệt mỏi.

“Chủ tịch! Đã giải quyết xong” Xán Liệt  báo cáo với Ngô Thế Huân , buổi chiều anh tìm mấy tên lạ mặt trong bang đến các tòa soạn, máy móc, thiết bị in ấn cùng toàn bộ bài viết bị tiêu hủy, ngoài ra còn cảnh cáo kẻ nào dám tiết lộ nửa câu đều sống không qua đêm nay.

“Ừ, thấy rồi, làm tốt lắm”, Ngô Thế Huân  nhắm mắt lại, thản nhiên nói. Thấy Xán Liệt  một hồi lâu không lên tiếng cũng không đi ra, anh biết vẫn chưa hết chuyện “Còn có chuyện gì?”

“Cái này… có chuyện này tôi không biết phải nói thế nào” Xán Liệt  khổ sở nhìn Ngô Thế Huân , vừa rồi trong lúc chạy về đây, anh thấy một người trên đường! Không dám chắc có đúng không, cho nên không biết phải nói thế nào.

Chương 71: Khốn khổ nhớ lại (1)

“Nói đi” Anh hiểu rất rõ Xán Liệt , ấp a ấp úng như vậy chắc chắn có chuyện.

“Tôi thấy… tiểu thư Thiên Mộng Tuyết”, giọng Xán Liệt  có chút ngập ngừng, dù sao chuyện này đối với chủ tịch mà nói là một đòn trí mạng, ban đầu anh đã phí bao sức lực đi tìm thi thể Thiên Mộng Tuyết, nhưng như đá ném xuống biển rộng không một chút sủi tăm.

Khoảng thời gian đó, Ngô Thế Huân  chán chường đến mức không thèm nhìn cả Xán Liệt , ngày ngày dùng rượu giải sầu, vất vả lắm mới đi qua được quãng đường ấy, bây giờ nói ra điều này chẳng khác nào rắc muối vào vết thương chưa lành.

Nhưng đúng là anh đã nhìn thấy, lúc lái xe về, anh thấy một người hoàn toàn giống Thiên Mộng Tuyết đi qua vạch sang đường, anh lập tức ngẩn người, phục hồi tinh thần anh lập tức dừng xe bên đường, nhưng khi anh chạy sang đến nơi thì không còn nhìn thấy nữa. Chẳng lẽ là ảo giác ư? Nhưng xuất hiện trước mặt anh vô cùng chân thực. Thiên Mộng Tuyết trước kia cũng thích mặc quần dài màu trắng, tóc dài thẳng tắp rủ xuống bên hông, chính mái tóc này Ngô Thế Huân  thích nhất, Xán Liệt  vẫn nhớ những điều đó. Cho nên anh cảm thấy Thiên Mộng Tuyết vẫn chưa chết.

Choang, ly rượu trong tay Ngô Thế Huân  rơi xuống đất vỡ tan, sau vài giây sửng sốt, Ngô Thế Huân  bật dậy khỏi ghế salon, đôi tay run rẩy nắm vai Xán Liệt , nhìn anh nghi ngờ “Anh nói… Thiên Mộng Tuyết?!” Không thể tin nổi, anh muốn nghe Xán Liệt  nhắc lại một lần.

Xán Liệt  gật đầu, nói lại từ đầu đến cuối chuyện anh đã gặp cậu tối nay.

Ngô Thế Huân  lùi về sau mấy bước, chau mày “Cậu ấy chưa chết… cậu ấy đã trở lại? cậu ấy thật sự chưa chết?”, vừa như vui là vừa như không, Ngô Thế Huân  lẩm bẩm rồi cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Xán Liệt  đuổi sát theo anh, nhưng đến cửa thì bóng xe kia đã cực nhanh biến mất.

…………

Xe lao như tên, từng chuyện xưa cùng Thiên Mộng Tuyết như những thước phim tái hiện lại trong đầu anh.

Lần đầu gặp cô, anh mới 15 tuổi

Ngày đó, cha anh dắt theo một cậu bé vào nhà, vừa trên tầng đi xuống, Ngô Thế Huân  liền bị cậu gái thanh tú, sạch sẽ này hấp dẫn. Mái tóc dài, đầm trắng thướt tha, giống như tiên nữ giáng trần. Từ đó, trong lòng Ngô Thế Huân  đã nảy mầm. Khoảng thời gian ấy, cha cậu đi công tác vùng khác, mẹ lại xảy ra chuyện nên Thiên Mộng Tuyết ở tạm nhà anh để đi học. Một khoảng thời gian ở chung, hai người đang trong giai đoạn dậy thì phát sinh tình cảm. Khi cha cậu trở về đón cậu đi, hai người đều lưu luyến không rời.

Sau đó, cha Thiên Mộng Tuyết tử vong khi đang thi hành nhiệm vụ, mẹ cậu cũng lập tức tái giá. Thiên Mộng Tuyết như biến mất khỏi tầm mắt anh.

Khi anh 18 tuổi, Thiên Mộng Tuyết 19, lần nữa xuất hiện trong lễ tang của bố mẹ anh, cậu an ủi chăm sóc anh. Cũng chính thức đến ở Ngô  trạch.

Chương 72: Khốn khổ nhớ lại (2)

Hai người ngày càng gần gũi, tuổi đều đang xuân, trong một đêm mưa gió, Thiên Mộng Tuyết chạy sang phòng anh vì sợ tiếng sấm, hai người cùng ngủ một giường, thân thể đang dậy thì của Ngô Thế Huân  phát sinh phản ứng, hai người vô tình hữu ý mà ăn trái cấm.

Sau đó, Ngô Thế Huân  tiếp nhận Ngô  Thị và bang hội. Thiên Mộng Tuyết cũng quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh anh với tư cách là bạn gái. Như cá gặp nước, tuổi trẻ sức lớn, Ngô Thế Huân  chỉnh đốn lại đội ngũ trong bang, vì thế cũng đắc tội không ít người. Năm Ngô Thế Huân  21 tuổi, Thiên Mộng Tuyết bị tấn công trên đường, vì đắc tội quá nhiều người nên anh cũng không thể xác định ai đã bắt cóc Thiên Mộng Tuyết.

Sau đó, đối phương bắt Ngô Thế Huân  giao toàn bộ vật liệu, súng ống của Hắc Bang. Anh hùng hồn đáp ứng, tuy nhiên ở địa điểm đối phương hẹn gặp anh đã sớm mai phục chặt chẽ, anh không dễ gì để kẻ làm thương tổn người phụ nữ anh yêu nhất lại còn dám uy hiếp anh. Khi đối phương mang theo Thiên Mộng Tuyết đến điểm hẹn, anh thấy trên mặt cậu bị rạch hai đường dài, bọn chó này dám hủy hoại dung nhan của cô? Trong cơn tức giận, Ngô Thế Huân  mất đi lý trí. Anh tranh thủ cơ hội đoạt lại Thiên Mộng Tuyết đẩy tới bên Xán Liệt , nhưng anh không ngờ, đối phương chẳng xem người trong tay anh ra gì, vì vậy một cuộc chiến đẫm máu nổ ra.

Anh trơ mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết trúng thương ngã trên vũng máu, nhưng không thể mang cô đi vì hai bên đang giao chiến kịch liệt.

Khi trở về anh bị thương, phải tiếp nhận trị liệu, khi tỉnh lại liền liệu mạng bị thương điên cuồng tìm kiếm Thiên Mộng Tuyết, thế nhưng cậu như đá chìm xuống biển không một chút tăm tích.

Hôm nay, anh lại nghe tin về cô, ba năm… Khi anh đã dần thoát khỏi hồi ức quá khứ và đã ngừng trách móc bản thân thì cậu lại trở về. Anh không biết tâm tình của mình lúc này ra sao. Nghe tin cậu còn sống, anh thực sự vui vẻ nhưng lại không sung sướng như anh tưởng tượng.

Xe rất nhanh về đến Ngô  trạch

Ngẩng đầu thấy ánh sáng trong phòng ngủ, Ngô Thế Huân  có phần sửng sốt, sao anh lại lái xe về đây, rõ ràng anh muốn đến chỗ Thiên Mộng Tuyết để tìm kiếm cô. Nhưng ma xui, quỷ khiến thế nào lại muốn đến thăm Lộc Hàm một chút.

“Đáng chết!” Không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, Ngô Thế Huân  phát điên đập mạnh tay xuống tay lái, con ngươi hóa lạnh, anh nổ máy biến mất trong bóng đêm.

Xe dừng ở một khu nhà cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ quen thuộc, đèn sáng, như vậy đúng là cậu đã trở lại. Đây là nơi khi Thiên Mộng Tuyết ở khi còn sống, trước kia anh thường một mình lái xe đến đây rồi ngồi trong xe ngủ hết đêm. Nhưng kể từ khi Lộc Hàm xuất hiện, anh không đến đây nữa, rốt cuộc cậu đã về lúc nào? Năm đó cậu chạy đi đâu suốt ba năm?

Tay chậm rãi đưa về phía khóa cửa, do dự có nên xuất hiện hay không, hết mở ra lại đóng vào, cuối cùng anh xuống xe, tựa vào cửa đốt một điếu thuốc nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn.

Khi điếu thuốc cháy hết, anh di tàn thuốc dưới chân, bây giờ không phải lúc trốn tránh, đã tới thì nên vào, những gì anh nợ sẽ trả lại cho cô, còn Lộc Hàm lúc này anh không muốn nghĩ đến. Anh hạ quyết tâm đi vào khu nhà cũ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro