Chap 63 ->67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Dạy dỗ Tiểu Tam

Lộc Hàm nhíu mày xem thường, tiếp tục gặm táo.

Dư Na thấy cậu không hề có ý rời đi, vẻ mặt lập tức sầm xuống, giận dữ nhìn cô, tay vẫn nắm chặt cái chăn “Cậu không có liêm sỉ à? Không nghe thấy Thế Huân nói cậu đi đi hay sao?” Như vợ cả gầm lên Lộc Hàm.

“Ha ha ha ha, sao ta nghe như có tiếng chó sủa thể nhỉ?” Lộc Hàm đột nhiên cười to, ánh mắt có nét đùa giỡn nhìn con mụ đàn bà đang thở phì phò trên giường.

“Cậu! cậu dám chửi ai?” Không nghĩ Lộc Hàm đương nhiên khiêu khích mình, còn thầm chửi mình là chó. Dư Na lần đầu tiên trong đời bị làm nhục như thế, cậu gầm thét lên.

“Kẻ nào có phản ứng là chửi kẻ đó”, Lộc Hàm đem quả táo ăn dở ném vào thùng rác, rút một tờ giấy ăn vừa lau tay vừa cười nhìn Dư Na tức đến nỗi mặt mày biến dạng.

Dư Na nhất thời không nói được gì. Không để ý Lộc Hàm vẫn còn ở đấy, nhấc chăn lên, người còn mặc nguyên bộ đồ lót đi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.

“Chậc chậc chậc! Xem ra hiện trường trực tiếp hôm nay không xem được” Lộc Hàm nhìn Dư Na đang mặc quần áo lắc đầu than thở. Hai người đều mặc đồ ra khỏi chăn, xem ra cậu đến sớm, hai người chưa xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy dễ chịu trong lòng.

“Cậu làm gì đấy! Tại sao lại xông tới đây? Cậu quả là thằng điếm táng tận lương tâm! Tôi cảm thấy buồn thay cho Kim Chung Nhân , lại tìm cho mình một kẻ thay đổi thất thường như cậu” Dư Na căn bản không cách nào tiếp nhận lời nói của Lộc Hàm , đột nhiên nghĩ đến Kim Chung Nhân , cô như bắt được chuôi nói với Lộc Hàm .

Lộc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cô gái này không biết gì, vì vậy cậu chậm rãi đứng dậy, vỗ tay một cái, đi tới bên cạnh, quan sát Dư Na một vòng “Tiểu Tam thường rêu rao như vậy à? Nằm trên giường của ta, ôm người đàn ông của ta, lại còn ra vẻ đại nghĩa nói ta thị phi”. Cậu chưa bao giờ nghĩ mấy cảnh Chánh thất (vợ chính thống) cùng Tiểu tam so chiêu trên TV lại xảy ra với mình, mặc dù hôn nhân của cậu với Ngô Thế Huân  chỉ là hợp đồng, nhưng hiện tại mình còn là Ngô  phu nhân, dĩ nhiên cậu muốn mượn cơ hội này phát huy một lần.

“Cái gì?... Cậu! Cái thằng điếm này rốt cuộc đang nói lung tung gì!” Ý thức được lời nói của Lộc Hàm , má Dư Na đỏ bừng, cậu ta vừa nói gì, giường của cậu ta, đàn ông của cậu ta? Ngô Thế Huân  kết hôn khi nào mà cậu lại không biết. Lừa đảo! Nhất định là lừa đảo. Cô chột dạ ấp a ấp úng.

“Này nhé, tiểu thư Tiểu tam, là lỗ tai cô có vấn đề hay lời nói của tôi chưa đủ rõ ràng?” Lộc Hàm ra vẻ giật mình, chậm rãi nâng cằm Dư Na, đưa mặt lại gần, Dư Na theo bản năng nhắm chặt mắt, con mụ này rốt cuộc muốn làm gì. Lộc Hàm cười, sau đó nói từng chữ rõ ràng “Tôi, nói, lại, Ngô Thế Huân , là, người, đàn, ông, của, tôi” Nói xong, cậu nhẹ nhàng buông tay, đứng tại chỗ nghiêng đầu cười với bộ mặt kinh ngạc của Dư Na.

“Cậu! cậu thật là quá đáng” Không biết vì quá ghen tị hay vì bộ dạng mình bây giờ quá ngu ngốc đúng như Lộc Hàm nói là thân phận Tiểu tam, Dư Na nóng giận hất tay Lộc Hàm .

Bốp một tiếng, trong phòng nhất thời tĩnh lại, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngưng…

Chương 64: Chương 64: Em có quan tâm không

Ngô Thế Huân  ở trong phòng tắm thực ra cũng không có tắm, tiếng nước chảy chẳng qua là cố ý vặn ra còn anh đang cố sức nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Lúc anh nghe được một tiếng bốp, vội vàng kéo cửa phòng tắm đi ra. Hai người đứng trong phòng khiến anh ngẩn người.

Thì ra… Vốn tưởng bàn tay kia rơi trên mặt Lộc Hàm , nhưng anh lại thấy gò má Dư Na sưng đỏ, hằn rõ 5 dấu ngón tay. Tay trái Lộc Hàm siết chặt tay phải Dư Na, một sợi tóc cũng không hao tổn đang nhìn chằm chằm đối phương. À thì ra Dư Na muốn ra tay với Lộc Hàm nhưng không thành, ngược lại còn bị Lộc Hàm hung hăng quăng cho một cái tát. Ngô Thế Huân  đột nhiên rất muốn cười, Dư Na đụng phải Lộc Hàm thật là xui xẻo. Len lén cười, sau đó ra vẻ tức giận đến kéo hai cậu gái ra, đứng sau lưng Dư Na mà nói “Lộc Hàm ! cậu thật là quá đáng”. Nhìn cứ như thể anh đang bất bình thay cho Dư Na thật, thực tế chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy anh căn bản không có tâm tình giúp Dư Na, chẳng qua chỉ muốn chọc giận Lộc Hàm mà thôi.

Nhưng lúc này Lộc Hàm làm gì còn tâm trạng suy nghĩ kỹ, khi cậu thấy Ngô Thế Huân  thay mặt Dư Na chỉ trích mình, cậu cảm thấy trái tim bị rỉ máu, hơn nữa Dư Na còn tranh thủ chui vào ngực Ngô Thế Huân  than khóc “Thương Châu… Thương Châu! cậu ta gạt em phải không, cậu ta không phải là vợ anh phải không?” Đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân , bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho ngớ người.

Thực ra trong lòng Ngô Thế Huân  lúc này chẳng có tí hứng thú nào với Dư Na, nhưng ngại Lộc Hàm vẫn đứng đây, nên anh chịu đựng đưa tay lau nước mắt cho cậu “Ngoan… Em về trước đi, lúc khác anh sẽ giải thích”

Những lời này khiến lòng Dư Na ngổn ngang, xem ra thực sự cái cậu Lộc Hàm này và Ngô Thế Huân  có gì với nhau, nhưng cũng biết rõ lúc này không thể được voi đòi tiên, bởi vì Ngô Thế Huân  cũng không giống mấy gã đàn ông vây quanh cưng chiều dụ dỗ cô, nếu vậy cậu cũng chẳng lao tâm khổ tứ muốn đoạt được anh như thế, cho nên, Dư Na đành mím môi gật đầu “Vâng, em nghe anh”. Nói xong, Dư Na quay đầu ném cho Lộc Hàm một ánh mắt ‘cứ chờ xem’ rồi tức giận bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lộc Hàm vẫn đang nhìn ra cửa còn ánh mắt nóng bỏng của Ngô Thế Huân  thì nhìn cậu chằm chằm, không chịu yếu thế cậu cũng quay lại nhìn anh.

“Em muốn biết giữa anh và cô ta…” Ngô Thế Huân  cảm thấy tức giận thế là đủ rồi, nhìn thấy ánh mắt mất mát của Lộc Hàm anh quyết định thỏa hiệp, chỉ cần cậu thừa nhận có quan tâm đến anh, cho dù là lừa gạt cũng được. Ôm một tia hi vọng, Ngô Thế Huân  chậm rãi tiến đến gần, đưa tay định vuốt ve gò má ửng hồng của Lộc Hàm , cậu vì tức giận mà má hồng lên sao? Nhưng, còn chưa chạm đến nơi, bàn tay anh đã bị cậu nhẫn tâm đẩy ra.

“Tôi không quan tâm Ngô Thế Huân , tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ tìm về đúng vị trí của mình, nhưng cũng xin anh bớt phóng túng, bất kể anh bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, hãy tôn trọng hợp đồng giữa chúng ta, đừng tùy tiện đem tình nhân về nhà!” Lộc Hàm vô cùng tức giận, nếu anh bảo vệ Dư Na như vậy, cần gì lúc cậu ta đi lại phải nhìn tôi với ánh mắt như thể rất quan tâm thế, lại còn nói những lời dịu dàng như vậy, điều này làm Lộc Hàm rất khó chịu. Nếu không yêu cô, cần gì hết lần này đến lần khác khiến cậu ảo tưởng, sao không đối xử với cậu thật lạnh lùng để cậu có thể hoàn toàn từ bỏ.

Chương 65: Chương 65: Biến hóa trong lòng

Không khí ngày càng ngột ngạt. Ngô Thế Huân  vẫn đắm đuối nhìn Lộc Hàm , ánh mắt từ si mê đến lạnh lùng, tay lại nắm chặt hai quả đấm.

Ruốt cuộc tình cảm mà anh dành cho cậu là cái gì, có phải là tình yêu hay không? Nhưng Thiên Mộng Tuyết là người phụ nữ anh quan tâm nhất, mặc dù đã rời bỏ thế giới này, nhưng trong lòng anh vẫn khắc sâu hình bóng ấy. Không! Anh chỉ là nhất thời rung động, ngoài Thiên Mộng Tuyết, anh không thể yêu bất kỳ người phụ nữ nào! Ở Lộc Hàm , anh chẳng qua là tìm được một cảm giác khó chinh phục mà thôi.

Một giây trôi qua, Ngô Thế Huân  chỉ đứng tại chỗ nhìn Lộc Hàm với ánh mắt vô cùng phức tạp không hề chớp. Còn Lộc Hàm lại tự phục hồi tâm tình cho mình, quay lưng về phía Ngô Thế Huân  , nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh như một tảng băng lạnh, cho dù quay lưng cũng đủ làm Lộc Hàm buốt giá.

Rùng mình một cái, Lộc Hàm đến bên sofa xách túi “Tôi đi trước”. Không thể đợi thêm phút nào nữa, cậu cố gắng kiềm chế sự hốt hoảng của mình, cúi đầu vòng qua Ngô Thế Huân  đi ra.

“Đi đâu? Tìm Kim Chung Nhân  ư?” Với Kim Chung Nhân , Ngô Thế Huân  chưa bao giờ có ý kiến gì, nhưng sao người bạn thân nhất này lại yêu vợ của anh, mà Lộc Hàm hình như cũng có ý tứ với hắn, điều này khiến Ngô Thế Huân  bắt đầu thấy đố kỵ.

“Ngô Thế Huân ! Không phải ai cũng vô liêm sỉ như anh”. Vốn đã oan ức, lại nghe Ngô Thế Huân  vô cớ chửi bới khiến cậu càng thêm tức giận, hất tay Ngô Thế Huân  đột nhiên kéo tay mình, cậu ném cho anh một ánh mắt khinh thường.

“Vô liêm sỉ?” cậu ấy còn nói mình vô liêm sỉ? Nhìn người phụ nữ ngày càng to gan trước mặt, Ngô Thế Huân  cảm thấy mình đúng là vô phương cứu chữa rồi. cậu là người đầu tiên dám hống hách, lại dám chửi mình vô liêm sỉ, nếu là trước đây, có lẽ anh đã không do dự lấy mạng cô, nhưng lúc này mặc dù rất tức giận, anh cũng không thể làm gì, bởi vì đơn giản cậu là Lộc Hàm Chiêu Ninh? Cười lạnh, Ngô Thế Huân  một tay kéo Lộc Hàm vào ngực mình, ôm chặt lấy cậu ở trong lòng.

“Anh buông ra!” Vô liêm sỉ! Đúng là kẻ vô liêm sỉ! Vừa mới rồi còn cùng với người phụ nữ khác, bây giờ lại trở mặt muốn sàm sỡ cô, Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân  thật bẩn thỉu, cậu không nên để anh ta đụng chạm vào mình. Đẩy Ngô Thế Huân  ra, cậu thở hổn hển rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.

Ngô Thế Huân  căn bản không dùng sức, nếu không Lộc Hàm chẳng có cách nào thoát khỏi bàn tay anh, đến lúc này, dù cho Lộc Hàm có phản bội mình, dù cho cậu nói rất nhiều lời trái ý anh, nhưng chỉ cần một ánh mắt vô tội tức giận đã có thể động tới trái tim anh, vừa rồi ở trong vòng tay mình, anh thấy cậu run rẩy, chẳng lẽ cậu ấy sợ mình sao? Không! Anh không muốn cậu sợ mình, vì vậy, anh đè nén lửa giận trong lòng mà buông cậu ấy ra.

Sau khi chạy ra khỏi Ngô  trạch, Lộc Hàm chạy đến bên đường lớn vẫy tay bắt xe.

Ngồi lên taxi, cậu quay đầu liếc nhìn Ngô  gia, ánh mắt có chút mất mát nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cũng vừa hay, điên thoại của cậu lại đổ chuông.

Nhìn thấy tên Kim Tuấn Miên , Lộc Hàm trả lời “Chào bác sĩ Trương”

Có khi phải đến một phút, Lộc Hàm không nói chuyện mà chỉ nghe tiếng Kim Tuấn Miên  nói trong điện thoại… Sau khi anh nói xong, Lộc Hàm ngây dại, điện thoại từ từ trượt khỏi tay cô, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.

Chương 66: Chương 66: Đồng thời đả kích

Trong phòng cấp cứu, toàn bộ các trưởng khoa và y tá trưởng đều có mặt. Trang Duy Y tái nhợt nằm trên bàn mổ, chụp ống dưỡng khí, hô hấp và nhịp tim rất yếu.

Các bác sĩ không dám chậm trễ, viện trưởng càng nôn nóng, tất cả đều chú tâm cấp cứu.

Một bóng dáng mảnh khảnh như bay lao tới, nhìn đèn phòng mổ đang sáng, Lộc Hàm mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, không còn tí sức trượt trên cánh cửa. cậu vừa nhận được điện thoại thông báo mẹ cậu có hiện tượng suy thận, đã được đưa vào phòng mổ.

“Lộc Hàm ? Là em thật à, sao em lại ở đây?” Kim Chung Nhân  hôm nay đến đón người xuất viện, đang làm thủ tục thì thấy một bóng giống Lộc Hàm chạy như bay , không chút suy nghĩ anh liền chạy theo, nhưng không kịp thang máy của cô. Anh nhìn tầng thang máy dừng lại rồi chạy thang bộ lên, tìm nửa ngày mới thấy Lộc Hàm đang ngồi bệt trước cửa phòng mổ.

Khi Lộc Hàm mặt đầy nước mắt quay lại nhìn, lòng Kim Chung Nhân  như có ngàn vết dao đâm vào, trông cậu rất thương tâm, một cậu gái xinh đẹp lại khóc sướt mướt như vậy làm người ta phải chú ý. Kim Chung Nhân  cau mày ngồi xổm xuống, không nói gì ôm lấy cô, có lẽ lúc này cậu không cần lời an ủi, chỉ đơn giản cần một cái ôm thật chặt, anh nguyện ý làm người đó.

Tựa vào ngực Kim Chung Nhân , Lộc Hàm không kìm nén được khóc òa… vô cùng thương tâm. cậu biết suy thận là như thế nào, nhưng không hiểu vì sao chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi mẹ cậu lại có hiện tượng này, cậu hận mình đã không ở bên cạnh mẹ.

Khóc rất lâu, Lộc Hàm như mệt lả, tiếng khóc bây giờ chỉ còn những cái nấc nức nở.

“Kim Chung Nhân , mẹ em sẽ không sao phải không?” Vì khóc nhiều mà giọng cậu trở nên khàn đặc run rẩy, như một đứa trẻ dựa vào ngực Kim Chung Nhân , hai tay siết chặt cổ áo anh, có lẽ chỉ như vậy cậu mới thấy một chút cảm giác an toàn.

Thì ra là, mẹ cậu xảy ra chuyện.

Mặc dù không biết đó là chuyện gì, nhưng anh biết đó không phải là một loại tiểu phẫu. Anh nhíu mày, ôm Lộc Hàm chặt hơn. “Không sao, nhất định sẽ không sao” khẽ vuốt tóc cậu, Kim Chung Nhân  hết sức dịu dàng an ủi.

Thời gian như ngừng lại, Kim Chung Nhân  cũng không kéo Lộc Hàm dậy mà chỉ quỳ một chân, ngồi chồm hỗm trên đất cùng cô, mặc dù chân đã quỳ đến tê dại, anh cũng không hề nhíu mày một cái.

Hai tiếng trôi qua, đèn phòng mổ tắt.

Lộc Hàm vội vàng bò dậy quệt nước mắt chờ mẹ ra ngoài. Kim Chung Nhân  cũng đứng lên theo, chân đã không còn cảm giác, một tay anh tì trên vách tường cố nén chịu.

Sau một phút, cửa phòng mổ từ từ mở ra, viện trưởng dẫn đầu dáng vẻ nặng nề, sau lưng là một đám đông các bác sĩ vẻ mặt đều ủ rũ.

Còn cần phải nói gì nữa? Lộc Hàm nhìn rõ những biểu hiện ấy. Không, cậu không tin. “Không! Không! Mẹ! Mẹ ơi!” cậu biết kết quả nhưng không muốn tin, mẹ cậu không thể chết! Nhất định không thể chết được.

“Ngô  phu nhân! Xin bình tĩnh! cậu như vậy càng khiến mẹ cậu đau khổ hơn” Viện trưởng ngăn Lộc Hàm đang định xông vào. Kim Chung Nhân  thấy cậu kích động cũng kéo cậu lại.

“Viện trưởng! Ông có ý gì? Mẹ tôi chưa chết phải không?” Lộc Hàm vội vàng kéo hai tay áo viện trưởng lắc liên tục, cậu muốn tìm một tia hi vọng trong lời nói của ông, ánh mắt ầng ậc nước nhìn chằm chằm viện trưởng như cầu xin câu trả lời.

Chương 67: Cắn đi nếu điều đó làm em thoải mái

Nhìn bộ dạng lo lắng của Lộc Hàm , viện trưởng không nói được nên lời, thở dài thật sâu.

“Viện trưởng?” Lộc Hàm ngẩn người, đây rốt cuộc là có ý gì? Sao vẻ mặt của Viện trưởng lại như thế kia? Rõ ràng vừa nãy ông còn nói mẹ cậu còn sống.

“Ngô  phu nhân, cậu vào gặp mẹ một chút đi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng e rằng không qua nổi tối nay!” Suy nghĩ một hồi, viện trưởng vẫn quyết định nên nói thật với cô, dù sao chuyện này cũng không thể giấu giếm, với vai trò một bác sĩ, ông cũng không thể làm thế.

Ùng ùng! Như sét đánh giữa trời quang, Lộc Hàm kiên cường đến mấy cũng không tiếp nhận nổi cú sốc này, lập tức ngất xỉu.

“Ngô  phu nhân”

“Lộc Hàm ”

Cậu không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Không biết thực hay mơ, cậu thấy cha mẹ đứng cùng một chỗ mỉm cười với mình, cậu gọi, nhưng họ không hề lên tiếng, cậu lao về phía họ nhưng họ mỗi lúc một rời xa… ngày càng xa cho đến khi hoàn toàn biến mất.

“Cha! Mẹ!” cậu giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê, mồ hôi đầm dìa, thở hổn hển quan sát bốn phía, sao cậu lại nằm trên giường bệnh, vừa rồi cậu chẳng phải…

“Em tỉnh rồi”

Một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến, Ngô Thế Huân  sắc mặt nặng nề đi vào, trên tay còn đeo băng tang. Không còn khả năng suy nghĩ, Lộc Hàm nhất thời không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Ngô Thế Huân .

Đợi đã…! Anh ta đeo tang! Vậy…

“Ai cho anh đeo cái này! Bỏ xuống cho tôi!” cậu gào thét, lảo đảo bò từ trên giường xuống, đi về phía Ngô Thế Huân  thò tay muốn kéo băng tang của anh ra. Mẹ cậu không thể chết! Làm sao chết được! Bất luận như thế nào, Lộc Hàm cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, cậu còn mua nhà mới cho mẹ, vừa mới sửa sang xong, mẹ cậu chưa được hưởng một ngày hạnh phúc, sao có thể chết được.

“Bình tĩnh một chút! Mẹ đã đi rồi! Em nên chấp nhận thực tế” Ngô Thế Huân  giơ cánh tay đeo tang, tay kia ôm Lộc Hàm giúp cậu bình tĩnh lại.

“A……..Không! Sao có thể thế được!” Lộc Hàm với không tới cánh tay đeo tang của Ngô Thế Huân  giơ lên, cậu đấm thùm thụp vào ngực anh, cậu chết mất, người thân duy nhất còn lại trên đời của cậu cũng đã bỏ cậu mà đi, sau này cậu sống tiếp thế nào đây. cậu vốn định chạy về nhà thay bộ quần áo đến bệnh viện thăm mẹ, chỉ vì Ngô Thế Huân  mang phụ nữ về nhà làm trì hoãn thời gian của cô, nếu không cậu đã có thể nhìn thấy bà lần cuối! Nghĩ đến đây cậu rất hận Ngô Thế Huân , cậu ôm cả cánh tay anh mà hung hăng cắn.

“Ai…” Ngô Thế Huân  cắn răng chịu đau rên lên một tiếng.

Anh đang ở nhà thì nhận được điện thoại của viện trưởng cuống quýt chạy đến bệnh viện, nhìn Lộc Hàm ngất xỉu, Kim Chung Nhân  đang ở bên cạnh cô. Anh đem toàn bộ sự thật nói cho Kim Chung Nhân  biết, Kim Chung Nhân  kinh ngạc lại như mất mát rời đi, không lâu sau thì mẹ cậu ngừng thở, mà Lộc Hàm vẫn chưa tỉnh lại. Ngô Thế Huân  khẩn trương làm các thủ tục tang lễ, một ngày không ngủ lại lo lắng cho Lộc Hàm đã ngất đúng một ngày chưa tỉnh. Lúc ở cửa nghe thấy giọng Lộc Hàm , vội vàng lao vào phòng bệnh. Thấy ánh mắt thất thần cùng khuôn mặt tái nhợt của cô, anh rất đau lòng.

So với anh, lúc này Lộc Hàm còn đau hơn.

Đột nhiên, anh cảm thấy hối hận vì hôm qua đã đối với cậu như thế. Nghe giọng nói nức nở của cô, lông mày anh nhíu lại, cắn đi, nếu điều đó làm em thoải mái hơn, anh cũng cam chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro