Sở hữu chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#SUJU6THYEAR

Hôm nay là một ngày đặc biệt phải không nào? Vì post vào một ngày đặc biệt nên Jen rất là hồi hộp nha,Càng post càng lo mọi người không thích.Nhưng mà Jen vẫn sẽ viết ^^.Mong mn sẽ ủng hộ Jen nha.Kamsa!

CHAPTER 5

- Cái tên này có gợi nhớ cho cậu điều gì không? – Rồi hắn một lần nữa ghé sát vào tai HeeChul mà thì thầm.Hai chữ mà hắn thốt ra khiến cậu khựng lại, khuôn mặt biểu cảm khó hiểu. – HANGENG!

- Han…

- Phải, nhận ra rồi phải không? Là HanGeng đó. – Giọng nói của hắn có vẻ mỉa mai

- Anh là ai? Tôi với anh ta đâu có quan hệ gì. – Giọng HeeChul bắt đầu run lên

- Không có quan hệ? – Hắn khẽ nhíu mày – Cậu có thể nói như thế với người đã bỏ tiền ra mua mình ư?

- Anh..anh rốt cuộc là ai? – Bàn tay cậu nắm chặt “Tại sao lại nhắc đến người đó chứ?

- Tôi là ai ư? Cậu không có tư cách để biết đâu – Hắn nhếch mép , đưa mắt nhìn bầu trờiSeoulbên ngoài khung kính – Cũng đã lâu lắm rồi không về, cũng khác nhiều.

- ….

 Chiếc xe đi khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa thì dừng lại.HeeChul bị hắn thô bạo đẩy xuống xe.Hắn cũng chẳng quan tâm đến việc cậu không nhìn thấy gì mà cứ kéo cậu xồng xộc tiến về phía trước khiến cậu vấp mấy lần.Cậu thầm chửi rủa hắn, những cũng chẳng dám nói ra, đành cố gắng bước kịp với tốc độ của hắn, nếu không có lẽ cậu sẽ biến thành bao tải mất.Cậu không biết cậu đã phải đi bao lâu nhưng cậu cảm thấy con đường bằng đá ấy rất dài.Và rất lạnh, hay là do trong tâm cậu đang run? Cậu cũng không biết nữa.Mãi lâu sâu sau cậu mới bắt đầu vào một nơi khác mà cậu đoán là một ngôi nhà, nhưng nó rất lạnh, cái không khí ấy..cứ như trong nhà giam vậy.Là cậu sẽ bị nhốt ở đây sao? Cậu phải làm gì đây?

 - Sau này đành phải nhờ cậu

 Giọng nói của hắn đột nhiên trở lên nhẹ nhàng khiến cậu giật mình.Thái độ của hắn sao đột nhiên lại thay đổi như vậy chứ? Nhưng chính là..nhờ cậu cái gì chứ?

- Đừng im lặng như thế. Không phải lúc nào tôi cũng mở miệng nhờ người khác đâu – Giọng của hắn lại có vẻ hằn học

- Nhưng tôi không hiểu anh muốn nói gì

- Thật không hiểu nổi anh trai tôi, tại sao lại có thể si mê cậu đến mức ấy

- HanGeng ư? – Một cảm giác khó hiểu chạy dọc trong người HeeChul, khiến cậu bất giác thấy đau nhói

- Anh tôi từ khi cậu bỏ trốn… - Hắn đột nhiên mỉm cười – mà công nhận cậu cũng giỏi đấy

- Hừ, muốn nói gì thì nói đi – HeeChul ghét cái cách hắn ta mỉa mai cậu, hay tại cậu đang nóng lòng?

- Đừng có giở cái giọng xấc xược đó với tôi.Nói chung việc của cậu bây giờ là ở bên cạnh anh ấy.

- Ý anh là HanGeng? Tại sao?

- Đừng thắc mắc, chỉ là cậu phải gánh lấy hậu quả mà cậu đã gây ra thôi.

 Cậu đang định bật lên câu hỏi thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập, rồi một giọng nói hốt hoảng vang lên:

- Cậu Choi, cậu Han lại mê sảng rồi, mà còn sốt cao hơn nữa.

- Sao?

 Hắn vội vã chạy đi, nhưng cũng không quên kéo theo cậu.Cánh cửa gần như bị đạp tung ra, hắn lớn tiếng:

- Anh ấy sao rồi?

- Vẫn mê sảng như thế.Thậm chí còn sốt cao.Tôi đã cho gọi bác sĩ rồi.

- Được rồi, chuẩn bị nước nóng và thuốc hạ sốt.Nhớ nấu chút cháo cho anh ấy

- Vâng, vậy tôi đi chuẩn bị.

 HeeChul dường như chưa thể bắt kịp với những gì đang diễn ra.Nhưng rồi nhanh chóng cậu cảm thấy toàn thân như đông cứng khi nghe thấy giọng nói ấy vang lên..tha thiết..đau đớn…

- HeeChul..

- Hangeng?

- Anh ấy không nghe thấy cậu nói đâu.Chỉ là mê sảng mà thôi.

- Mê sảng? Rốt cuộc là anh ta bị làm sao vậy?

- Hôm cậu bỏ trốn, anh ấy đã lang thang khắp nơi tìm cậu.Hình như anh ấy không có dự định dừng lại trước khi tìm thấy cậu.Cho đến khi anh ấy đã ngâm mình dưới mưa 4 tiếng đồng hồ rồi ngất đi..

 Từng lời nói đó cứ chầm chậm đi vào đầu cậu..

..lang thang tìm cậu…

..Tại sao? Tại sao lại vì một người không quen biết như cậu mà làm vậy? À không, ngay từ đầu anh ta đã tạo cho cậu cái cảm giác rất mơ hồ, dường như là có biết mà lại xa lạ….

 Cậu cứ suy nghĩ như thế…như người mất hồn…ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào con người đang nằm ở kia…dù không một hình ảnh nào có thể lọt vào đôi mắt của cậu, nhưng từ đôi mắt ấy, có một giọt nước mắt vừa chảy ra.Cảm giác này là gì?

- Hãy chăm sóc anh ấy giúp tôi.

 Cậu không trả lời hắn.Và cậu cũng biết là hắn hiểu cậu đã đồng ý.Vì thế hắn lặng lẽ phân phó mọi người rồi bảo mọi người lui xuống.Bản thân hắn cũng chỉ nán lại nhìn anh trai hắn một lát rồi cũng đóng cửa lại.

 Trong căn phòng lạnh lẽo giờ chỉ còn lại HeeChul và con người đang nằm kia, hơi thở yếu ớt khó nhọc.HeeChul giơ tay ra,cố gắng tìm thành giường,men theo nó và ngồi xuống bên cạnh HanGeng.Bàn tay cậu chạm nhẹ vào tay anh.Cảm giác động chạm ấy khiến cậu đột nhiên tê người mà rụt tay lại.Cái quái gì vậy chứ? Chỉ mới chạm vào anh ta thôi mà có cảm giác như điện giật vậy là sao?

- HeeChul

- A – “Lẽ nào anh ta tỉnh rồi?” – Anh tỉnh rồi à?

- HeeChul..

Có vẻ như chưa thì phải” – HeeChul nghĩ thầm “Mình phải làm gì đây?

 Cốc!Cốc!Cốc!

- Ai vậy? – HeeChul nhẹ giọng hỏi

- Tôi là người giúp việc.

- Cậu vào đi.

 Tiếng cửa mở rất nhẹ nhàng, có tiếng bước chân.Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy người ấy khưng lại vài giây rồi mới bước tiếp.Sau đó cậu nghe thấy tiếng một thứ gì đó được đặt lên bàn.

- Tôi đem bữa trưa đến cho cậu.

- Cám ơn, làm phiền cậu rồi

- Không có gì.Tôi để trên bàn ngay cạnh cậu nhé.Không có khó khăn gì chứ ạ?

- À, không.Tôi có thể tự lo được.Cám ơn cậu.

- Vậy tôi xin phép ra ngoài.Lát nữa tôi sẽ mang cháo lên.Cậu có thể giúp tôi cho cậu chr ăn được chứ?

- Tôi? Nhưng mà..mắt tôi…

- Xin lỗi, nếu cậu gặp khó khăn thì để tôi vậy.

- Thôi được rồi, tôi sẽ thử.Nếu không được thì tôi sẽ nhờ cậu giúp.

- Vậy thì cậu có thể bấm vào cái nút ở ngay trên bàn, chúng tôi sẽ lên ngay ạ.

- Tôi biết rồi…À, cậu không cần phải lễ phép như thế khi nói với tôi đâu.Tôi không phải là chủ của cậu.Với lại nghe giọng cậu thì tôi đoán cậu cũng xấp xỉ tuổi tôi.Cứ nói chuyện bình thường là được mà.

- … Tôi biết rồi.Giờ tôi phải đi lo việc khác. – Mất một khoảng im lặng cậu thanh niên kia mới lên tiếng

- Uhm.

 Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, người thanh niên dựa người vào tường, suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên thở dài:

- Là người đó sao?...

….

…….

 Bên trong căn phòng, HeeChul vẫn chưa động đũa.Cậu đang không biết phải làm gì với con người đang ở trước mặt mình đây.

- HeeChul à…

 Tiếng gọi ấy làm HeeChul giật mình, không biết từ bao giờ cậu thực sự nhạy cảm với cách anh ta gọi cậu.Cái thanh âm trầm ấm ấy từ khi nào lại đi sâu vào cậu như thế.

- Anh đang mê sảng ư?

 HeeChul tìm lấy bàn tay của HanGeng và nắm chặt lấy

- Tôi đây..

 Bàn tay ấm áp ấy khẽ siết lấy tay cậu.Cậu định rụt tay lại nhưng bàn tay đó lại càng nắm chặt hơn.

- Han..HanGeng? Anh tỉnh rồi ư?

- HeeChul ah…

  HeeChul có cảm giác mặt mình nóng bừng, anh ta đúng là khắc tinh của cậu mà.Cậu không thể hiểu nổi cảm xúc khi nghe anh ta gọi mình như thế.Giọng nói tha thiết khó hiểu ấy, cậu không thể hiểu được.

- Đúng là cậu rồi..

 Cậu nghe thấy tiếng anh ta cười, giọng cười trong sáng như đứa trẻ được phát quà.Cậu chưa bao giờ nghe thấy anh ta cười như thế.Bàn tay kia lại khẽ siết chặt lấy tay cậu.

- Cuối cùng cũng tìm được rồi..

- Anh…

 - Cậu..Tại sao lại bỏ đi.Tôi đang hận đến thế ư?

- Tôi..Tôi không biết nữa

- HeeChul ah…

- ….

- Hãy ở bên tôi, được chứ?

 End chapter 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro