Sở hữu chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4

 

 

- Ngừng tay!!

 Một tiếng hét vang lên khiến mọi thứ như đông cứng trong giây lát.Trong một khoảnh khắc cậu đã ngỡ đó là anh.Nhưng cậu nhận ra rằng đó không phải giọng nói của anh.Nhưng giọng nói này, sao cậu vẫn cảm thấy quen thuộc đến thế.Một giọng nói mà có lẽ cả đời cậu không thể quên, miệng cậu mấp máy trước khi lịm đi:

- SungMin..

….

…….

 HeeChul giật mình tỉnh dậy.”Đây là đâu?” – Đầu cậu đau nhói và cậu đang cố gắng nhớ xem đã có chuyện gì xảy ra.Hôm qua cậu đã trốn ra khỏi nhà người ấy.Anh ta..liệu có đi tìm cậu không? Suy nghĩ này khiến cậu đột nhiên tự đánh vào đầu mình “đó không phải là việc mình cần quan tâm”.Dòng kí ức lại từ từ lướt qua kí ức cậu, và nhanh chóng khiến cậu run lên khi nhớ lại cảm giác ghê tởm đó.

- HeeChul!Cậu làm sao vậy?

 Cậu cảm thấy có một thân hình nhỏ nhắn áp vào người cậu, vòng tay ôm chặt lấy cậu, và giọng nói quen thuộc vang lên:

- HeeChul, cậu ổn chứ??

- SungMin..SungMin..??Là..là cậu ư? – Cả người cậu đang run lên trong vòng tay của người con trai kia, và khi cậu nhận được câu trả lời xác nhận thì nước mắt cậu bắt đầu tuôn trào

- Ừ, là tớ - SungMin đây.Không sao nữa rồi, đã có tớ ở đây với cậu.

 SungMin cứ nhẹ nhàng ôm lấy HeeChul cho đến khi cậu ngừng khóc.Nhưng SungMin vẫn cứ ôm lấy cậu như thế mà chẳng hề có ý định buông ra:

- Hãy nõi cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?Tất cả những gì mình biết là cậu bị bắt cóc và cái bọn cảnh sát vô dụng kia chẳng thể tìm ra cậu.

- Tớ.. – Người cậu run lên – Bọn chúng đã bán tớ

- Bọn khốn khiếp – Cậu cảm nhận được SungMin cũng đang run lên vì giận dữ.Nhưng như đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu đấy SungMin ra:

- Nhưng làm sao cậu lại tìm được tớ ở đây?

- Tớ chỉ tình cờ thấy cậu tối hôm qua.Bọn bắt cóc thật ngu ngốc khi vẫn giữ cậu lại ở thành phố này.Tớ đã nghĩ cậu sẽ bị đem ra nước ngoài và thế rồi tớ điều tra ở tất cả các sân bay, cảng và biên giới nhưng không có kết quả.Không ngờ…thật may mắn phải không nào?

 SungMin lại ôm chầm lấy cậu.Đã lâu rồi cậu không nghe thấy tiếng cười dễ thương của cậu ta.Tiếng cười ấy làm cậu bình tâm lại.Cuối cùng thì cậu có thể trở về cuộc sống trước kia của cậu rồi.

 Nhưng hình như..

…Có chút gì đó đã thay đổi..

2 tuần sau..

- HeeChul!

- Có việc gì thế?

- Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra ư? – SungMin vừa thở vừa nói.Chẳng kịp để HeeChul phản ứng, cậu cầm lấy tay HeeChul vào kéo cậu chạy về phía cuối hành lang – Có lẽ phải trốn thôi.

- SungMin, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Từ từ đã nào.SungMin!!!

HeeChul bị kéo đi bất ngờ, hỏi gì SungMin cũng chả chịu nói, cứ thế xồng xộc kéo cậu đi về đâu cũng k biết nốt, cuối cùng HeeChul cũng giật tay SungMin ra :

- Ít ra cậu cũng phải giải thích cho tớ chuyện gì đang xảy ra chứ?

- Bọn họ đang tìm cậu

- Bọn họ? Là ai?

- Tớ không biết.Có một nhóm người giống dân xã hội đen đang tụ tập trước cổng trường mình. Họ hỏi một vài học sinh rằng có phải cậu học ở đây không? Họ còn hỏi một số thông tin nữa về cậu.Mà trường thì nhát gan, nhìn thấy bọn chúng mà chẳng dám làm gì luôn.Tớ lo là…

- Cậu nghĩ đó là hội bắt cóc? Nhưng tại sao lại phải tìm tớ? Tớ đâu có nhìn thấy mặt bọn chúng? Tớ cũng đâu biết bí mật gì trọng đại của chúng đâu? Với lại…

 Nói đến đây HeeChul bỗng cảm thấy đau nhói trong tim.Có phải cậu đã quên mất điều gì chăng?

….“Tôi vừa mua cậu, cũng có nghĩa cậu là của tôi nghe chưa? Cậu tốt hơn hết nên ngoan ngoãn nghe lời…”

- Tại sao anh mua tôi?

 

- Tại vì cậu phải là của tôi!...

 

….

 

- HeeChul!

Cậu bất giác giật mình.Cậu vừa nghĩ cái gì vậy?

- Cậu ổn chứ, HeeChul? Sao k trả lời tớ? – SungMin khẽ lay vai cậu.

- Tớ không sao. Nhưng bây giờ cậu định làm gì? Đằng nào chúng cũng biết tớ ở đây rồi.Tớ không thể chuyển trường được.

- Vậy chẳng lẽ cậu định đi nộp mạng sao?

- Tớ không biết nữa… - Cậu đột nhiên lưỡng lự

- Được rồi. Dù sao hôm nay cứ trốn cái đã.Tớ đưa cậu qua cổng sau.

- Ừm..

 Và thế là hôm đó cậu bị SungMin cương quyết giữ ở nhà cậu ta, không cho về nhà trọ nữa.Dù chẳng nhìn thấy gì nhưng HeeChul cũng đủ biết rằng cậu ta đang đi đi lại lại trước mặt mình

- Cậu đừng đi đi lại lại như thế nữa.Tiếng bước chân của cậu đang làm tớ đau đầu đây.

- Nhưng tớ phải tìm cách.Hay là cậu chuyển trường đi.

- Chuyển trường ư? Với hoàn cảnh của tớ cậu nghĩ rằng có thể chuyển ư? Đây là trường có học phí rẻ mà chất lượng lại tốt.

- Tớ sẽ giúp cậu. – SungMin nói chắc như đinh đóng cột

- Cậu? Cậu có tiền chắc? Với lại cậu cũng đâu thể lo cho tớ mãi được.

- Haizzz.Hay tớ gọi cảnh sát?

- Cậu có bằng chứng gì chắc?

- A!!!!! Cách nào cũng không ổn là sao???? – SungMin bất lực hét lên, ngồi phịch xuống cạnh HeeChul

- Đừng quá lo lắng, tớ nghĩ bọn chúng dám công khai xuất hiện như thế thì chắc sẽ không dám làm gì tớ đâu.Với lại chúng ta đâu chắc đó là bọn bắt cóc.

- Thế chẳng lẽ cậu vay nặng lãi để người ta đến đòi nợ à? – SungMin chán nản nhìn cậu

- Tất nhiên là không.

- Vậy cậu gây thù chuốc oán với một đại gia quyền lực nào đó chăng?

- … - Cậu chỉ lắc đầu

- Vậy theo cậu tớ nên nghĩ bọn chúng là ai chứ?

- ….

 Đêm đó cứ trôi qua mệt mỏi như thế.HeeChul hầu như chẳng nói gì, cũng chả biết cậu đang nghĩ gì trong đầu nũa.Còn SungMin thì cứ vò đầu bứt tai mà không nghĩ ra cách gì ổn thỏa..Một đêm không ngủ…

 Sáng hôm sau, SungMin cũng nhất định không cho HeeChul đến trường

- Thôi nào, SungMin, cũng đâu thể trốn mãi được?

- Nhưng cậu phải an toàn cho đến khi tớ nghĩ ra cách

- …

 Cậu bỗng ôm chầm lấy SungMin, mỉm cười nói:

- Tớ biết cậu lo lắng cho tớ.Nhưng tớ sẽ không sao đâu.Chẳng phải tớ cũng đã trở về được đó sao

- Nhưng…

- Nào, nếu cậu không cùng tớ đi học thì tớ sẽ không đã cậu pudding nữa đâu đấy.

- Thôi được rồi.Đi nào! – Cuối cùng SungMin cũng đành chịu thua trước Chul và món pudding cậu yêu thích.

  Mặc dù hai người đến trường sớm hơn thường ngày, hầu như trường vẫn chẳng có bóng người.Nhưng rốt cuộc thì vẫn là họ đã chậm chân.

 Trước cổng trường là 4 chiếc Mes sang trọng.Chỉ cần liếc qua cũng biết trong xe nào cũng có khoảng 3 4 người.SungMin khựng lại ngay, kéo tay HeeChul chạy qua phía cổng sau

- Sao thể? – HeeChul vừa chạy vừa hỏi

- Bọn chúng đến rồi.

- Cái gì?

- Chạy qua cổng sau.

 Nhưng SungMin lại một lần nữa khựng lại.Cổng sau cũng có đến 3 chiếc Mes án ngữ.Có vẻ như chúng đã đoán biết được hôm qua HeeChul đã trốn thoát bằng cổng sau.

- Nguy rồi

- Bọn chúng cũng đến đây rồi đúng không? – Heechul bình tĩnh nói

- Ừ, quay về thôi – Rồi SungMin lại kéo tay HeeChul quay lại

- Khoan đã…

BỤP!

 Tiếng một thân hình ngã xuống đất.Bàn tay nắm chặt HeeChul đã rời khỏi.

- SungMin, có chuyện gì vậy? – Linh tính cho cậu biết có chuyện chẳng lành

- Bạn của cậu sẽ không sao nếu cậu đi theo chúng tôi một lát

- Các người là ai? SungMin đâu? Các ngươi làm gì cậu ấy rồi?

- Cậu ta không sao. Chỉ ngủ một lúc thôi. Chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho cậu ấy.Còn bây giờ phiền cậu theo chúng tôi

 HeeChul lập tức bị những cánh tay to khỏe dẫn đi.Và một tên thô lỗ bịt miệng cậu lại.Chẳng thể làm gì được nữa rồi..

Mấy kẻ đó nhấn HeeChul vào một cái xe, và tất cả đoàn xe nhanh chóng rời bánh.HeeChul không bị trói, và khi cậu đang nghĩ cách trốn thoát hoặc cầu cứu thì một tiếng nói đanh thép vang lên:

- Cậu là Kim Hee Chul?

- Ai? Anh là ai? Chính anh ra lệnh bắt tôi? Tại sao?

- Đừng hỏi nhiều như thế. Trả lời câu hỏi của tôi đi.

- Hừ, anh bắt tôi mà không biết tôi là ai ư? – Giọng nói của cậu có chút mỉa mai

 PẶC!

 

Đột nhiên cổ HeeCHul bị bóp mạnh.Hơi thở đột nhiên bị chặn khiến HeeChul nhăn nhó.Rồi một giọng nói lạnh lùng phả vào tai cậu

- Kim Hee Chul, cậu nên nhớ cậu đang nằm trong tay tôi.Tôi sẽ không dịu dàng với cậu như anh trai tôi đâu

Đến lúc cậu tưởng như mình sắp đánh mất hơi thở thì bàn tay ấy bỏ cậu ra.Bị mất thăng bằng, HeeChul ngã về phía sau, thở gấp gáp.

- Sao? Bây giờ thì cậu đã có thể trả lời câu hỏi được rồi chứ?

- Chẳng phải anh vừa gọi tên hay sao? – HeeChul ôm lấy cổ mình, hơi thở bắt đầu điều hòa trở lại

- Ha ha ha ha!!! – Đột nhiên hắn cười lên – Xem ra không phải là cậu chỉ có giá trị ở khuôn mặt.Chả trách anh tôi lại mê cậu

- Anh?

- Cái tên này có gợi nhớ cho cậu điều gì không? – Rồi hắn một lần nữa ghé sát vào tai HeeChul mà thì thầm.Hai chữ mà hắn thốt ra khiến cậu khựng lại, khuôn mặt biểu cảm khó hiểu. – HANGENG!

====End chapter 4===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro