Sở hữu chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 3

- Vì hôm nay là sinh nhật tôi!

- …

- Cậu không thể chúc mừng tôi sao? – Nhìn thấy HeeChul im lặng như vậy, anh thấy lồng ngực mình đau nhói

- .. Người nhà của anh đâu? – HeeChul đột nhiên hỏi

- Người nhà? Em trai tôi đang công tác ở Mĩ, có lẽ tối nay nó sẽ gọi điện để chúc tôi vài điều mà hầu như năm nào nó cũng nói – HanGeng khẽ mỉm cười, năm nay thật may vì cậu không phải đón sinh nhật một mình

- Chỉ vậy thôi ư? – HeeChul khẽ nhướn mày.

 HanGeng hiểu cậu đang muốn thắc mắc cái gì, nhưng anh không muốn nhắc đến họ trong ngày sinh nhật mình.Anh lại mỉm cười và bắt đầu múc canh ra bát

- Chỉ có vậy thôi.Nào, hãy thử canh rong biển do chính tay tôi nấu đi. – Anh vui vẻ đẩy cho cậu một bát canh đầy, không quên dúi vào tay cậu chiếc thìa, và ngồi im đợi cậu.

 HeeChul nhận thấy giọng HanGeng bỗng trở nên trầm xuống, cậu biết tốt nhất là không nên hỏi tiếp, có lẽ cậu đoán ra được phần nào câu trả lời.Nhận lấy bát canh, cậu từ từ đưa thìa canh vào miệng.Hôm nay thái độ của anh thật khác…

 Ở cô nhi viện, mỗi tháng, các mẹ sẽ nấu một bữa canh rong biển và tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho những đứa trẻ sinh trong tháng đó.Cũng chẳng nhiều nhặn gì, bữa tiệc chỉ có 1 nồi canh rong biển và một ít bánh kẹo từ các hội từ thiện.Nhưng rất vui, những bát canh rong biển ấy luôn tràn đầy niềm vui và tình yêu thương.Nhưng bát canh mà cậu đang ăn, thực sự không mang mùi vị ấy.Là sự cô đơn.Cậu cảm thấy như thế, dù không nhìn thấy mặt con người đối diện mình nhưng cậu biết anh ta luôn cô độc.

- Sao rồi? Mùi vị không tệ đấy chứ? – HanGeng không thấy HeeChul lên tiếng bèn nhỏ giọng hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi

- Ngon, nhưng không thích. – Cậu trả lời cụt ngủn,cậu vẫn chưa quen với giọng nói dịu dàng ấy của anh

- Không thích, tại sao? – HanGeng vẻ mặt đầy nghi hoặc, chẳng lẽ không hợp khẩu vị?

- Chỉ là..thiếu vài thứ… - HeeChul không hề muốn nhắc đến hai từ cô độc, vì chính bản thân cậu cũng sợ nó.

- Thiếu..thiếu thứ gì sao? – HanGeng hết nhìn HeeChul rồi nhìn xuống nồi canh, anh đã cho đủ nguyên liệu và gia vị rồi mà??

- Thôi bỏ đi, dù sao cũng rất ngon.Sinh nhật anh thì anh ăn đi, định để tôi ăn hết à? – HeeChul nói rồi tiếp tục ăn.Thực sự cậu không thể phủ nhận rằng những món HanGeng nấu rất ngon.

 Nhìn cậu một hồi lâu rồi HanGeng cũng mỉm cười tự múc canh cho mình.Cậu nói đúng, hôm nay là sinh nhật của anh mà.Anh giữ im lặng vừa ăn vừa ngắm nhìn cậu.Anh vẫn luôn làm thế mỗi khi ngồi ăn với cậu. Anh đang có người anh yêu ở bên cạnh, dù rằng cậu chẳng hề muốn sống bên anh, dù rằng cậu chẳng thể nhìn thấy anh, và dù rằng cậu chẳng hề yêu anh, nhưng anh vốn rất ích kỉ.Anh sẽ giữ cậu ở đây suốt đời, không cho cậu rời xa anh.Cậu chắc chắn sẽ hận anh, nhưng anh sẽ vẫn không thay đổi quyết định.Anh nguyện làm một tến ác ma tàn nhẫn chỉ để có thể bảo vệ thiên thần trong vòng tay của mình.

- Tại sao anh cứ nhìn tôi vậy? – HeeChul đột ngột lên tiếng, thanh âm rất lạnh, dường như chẳng hề bộc lộ một chút cảm xúc nào.

- Sao câu biết tôi nhìn cậu? – HanGeng có hơi ngạc nhiên nhưng sắc mặt vẫn không chút biến sắc

- Mắt tôi mù, nhưng giác quan thứ 6 của tôi tốt hơn người khác rất nhiều đấy – HeeChul đáp

- Tôi hiểu. – HanGeng mỉm cười, anh tin vào cái giác quan thứ 6 của cậu, nhờ nó mà cậu có thể dễ dàng nắm bắt cuộc sống hiện tại trong một thời gian ngắn mà không cần sự giúp đỡ của anh.

- …

 Không khí im lặng lại bao trùm lấy hai con người ấy.Phải mãi một lúc lâu sau, một giọng nói lưỡng lự vang lên phá tan bầu không khí ấy:

- Dù sao cũng phải chúc mừng sinh nhật anh!Nhưng tôi sẽ không ước điều gì cho anh đâu.

- Tôi hiểu. – Anh đáp gỏn lỏn.Anh cũng chẳng cần gì khác.

 Cái không khí nặng nề lại tiếp diễn.Dường như giữa hai người chẳng có gì để nói, chỉ lặng lẽ ngồi ăn và theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng..

- Tôi sẽ tặng quà cho anh sau – HeeChul buông ra một câu gọn lỏn

- Quà ư? – HanGeng hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn cậu.Anh chưa từng nghĩ có thể nhận được một món quà từ cậu

- Anh khỏi phải thắc mắc, dù sao tôi cũng nên cám ơn anh đã cứu tôi.

 Anh yên lặng.Hồi lâu mới tiến đến ghé sát tai cậu mà thì thầm:

- Không phải tôi cứu cậu, mà là biến cậu thành của tôi.

  HeeChul giật mình, câu nói đó..anh đã nói với cậu rất nhiều, nhưng lần nào cũng chỉ mang lại cho cậu cảm giác sợ hãi.Thế nhưng ngay giây phút này đây, cậu nhận thấy câu nói đó…thực sự chân thành, không giả dối.Cậu im lặng, cậu cũng không biết mình phải nói gì.Cả hai cứ lặng lẽ bên nhau như thế..

…Đêm đó…thực sự hai người đã nói với nhau rất nhiều..ít nhất là nhiều hơn rất nhiều so với trước đây và sau này…

 HanGeng trở về nhà sau bữa tiệc chúc mừng sinh nhật anh ở công ti.Thực sự anh chẳng thích nó chút nào.Thật sự rất ồn ào, chỉ toàn những lời nịnh bợ sáo rỗng khiến anh phát ngán.

 Mệt mỏi tra chìa khóa cửa, anh bỗng cảm thấy có chút kì lạ.Giật mình, cửa không khóa.Anh đảm bảo mình vẫn còn tỉnh táo để chắc chắn rằng đã khóa cửa cẩn thận trước khi đi.Bất giác anh chợt có cảm giác như có một dòng điện chạy qua

- Kim HeeChul, không thể nào..

 Nhưng khi anh chạy vào trong phòng cậu, căn phòng đã vắng bóng con người ấy mất rồi. Căn phòng vẫn như cũ, giống như cậu chưa từng đến và cũng chưa từng ở đó.Tan biến.HanGeng cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang dâng trào một cách mạnh mẽ không thể kiềm chế được.Anh đạp tung cái bàn cạnh cửa, hất tung mọi thứ trong phòng.Anh dường như không thể khắc chế được cơn điên của mình mà phá tan mọi thứ

- Kim HeeChul!Tại sao chứ??Cậu ghét tôi đến thế ư??

 Anh hét lên, quì xuống sàn.Khuôn mặt anh đỏ lên vì tức giận,những đường gân xanh trên thái dương cũng lộ rõ.

- HeeChul à, cậu không thể thoát khỏi tôi đâu

 Anh bật dậy và lao ra ngoài…

 Trời đã bắt đầu tối, ánh điện rực rỡ đã làm chốn thủ đô phồn hoa này càng trở nên mĩ lệ.Thế nhưng khung cảnh đẹp đẽ đấy một chút cũng không lọt vào mắt của HeeChul.Đơn giản vì cậu không thể nhìn thấy những ánh sáng hào nhoáng ấy.Cậu chỉ có thể cảm thấy sự ồn ào xung quanh.Cậu đã trốn thoát.Phải, cậu đã rất thông minh khi sử dụng cái cách mà cậu vẫn phá khóa cửa để trốn ra ngoài chơi khi cậu còn ở cô nhi viện.Cậu không ngờ cậu có thể thực hiện được biện pháp này ngay cả khi đôi mắt của cậu không nhìn thấy ánh sáng.Cậu đã mỉm cười vào giây phút đó, nhưng rồi khi cậu bước ra ngoài, đột nhiên trong cậu xuất hiện một cảm giác tiếc nuối.Nhưng rồi chẳng thể tìm được một lí do nào để dừng chân nên cậu vẫn bước đi dù chẳng biết rằng phải đi đâu.Và giờ đây thì cậu đang lang thang ngoài đường phố.Đôi mắt này khiến cậu gặp không ít khó khăn.Hồi trước cậu rất ít khi ra ngoài, mỗi lần đi mua đồ đều mua rất nhiều và những lần ấy đều do SungMin – Người bạn thân nhất của cậu giúp đỡ.Chà, nhắc đến là thấy nhớ cậu ấy rồi, thực sự HeeChul thấy nhớ khuôn mặt bí đỏ đáng yêu của cậu ta.Cậu bạn luôn vô tư chọc đùa cho cậu cười ấy là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của của cậu ở trường đại học.Với tính tình kì quái và đôi mắt mù lòa, HeeChul được mệnh danh là Nữ Hoàng Độc Tôn, và tất nhiên là không có bạn.Còn về cái cụm từ nữ hoàng kia, có lẽ do cậu có chút sắc đẹp.Nói thật là cậu cũng chẳng biết bây giờ trông cậu đẹp xấu ra sao, mọi người bảo cậu đẹp, và cậu tin điều đó, vì ngay từ bé cậu đã rất đẹp rồi.Còn SungMin, cậu ta rất đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, và cậu ấy cũng cảm thấy phiền phức, HeeChul dám thề đó là sự thật.Nhưng khác với HeeChul sẽ lạnh lùng đuổi họ đi thì SungMin rất nhẹ nhàng mỉm cười mà khéo từ chối.Quả thực như vậy chỉ khiến cậu ta càng được yêu quí mà thôi.SungMin luôn tạo cho mọi người xung quanh cảm giác ấm áp và an toàn.Nghĩ đến đây HeeChul chợt rùng mình.Giọng nói của HanGeng lại chợt vang lên trong đầu cậu.”Không phải tôi cứu cậu,mà là biến cậu trở thành của tôi”.Đến giờ này HeeChul vẫn còn cảm thấy ớn lạnh, giọng nói ấy lạnh băng và chẳng thể mang một chút xúc cảm nào.HeeChul thật sự vẫn không thể hiểu được anh ta.Có vẻ như rất quan tâm đến cậu, thỉnh thoảng còn cho cậu cảm giác anh ta thật sự là người tốt.Thế nhưng lại giam hãm cậu, luôn thì thầm vào tai cậu những lời nói lạnh băng như thế vào mỗi buổi tối khi anh ta về.Cậu còn nhớ vào cái ngày đầu tiên cậu sống ở ngôi nhà đó.

=======FlashBack=========

 Tiếng cửa mở khô khốc vang lên.

- HeeChul à..

 Giọng nói ấy, cậu thề rằng đó là lần đầu tiên cậu thấy có người gọi cậu tha thiết đến thế.Và cậu chỉ im lặng.

- Cậu sẽ im lặng như thế suốt ư?

 Có lẽ là như vậy.Đã và sẽ như thế.

- Cậu không thích ở đây ư?Hay không thích tôi?

 Ngữ khí của HanGeng bắt đầu trầm xuống, HeeChul có thể cảm nhận được anh ta đang bắt đầu thấy khó chịu, hay buồn, cậu cũng chẳng biết nữa

- Chẳng vì gì cả. – Cuối cùng cậu lên tiếng chỉ để như bảo vệ mình.Cậu vẫn chưa biết gì về người đàn ông này, và cậu không thể dám chắc anh ta sẽ không hành hạ cậu khi anh ta điên lên.

- Cậu có thể im lặng, nếu cậu muốn

- Tại sao anh mua tôi? – HeeChul thực sự thắc mắc về số phận của mình sau này

- Tại sao ư?

 HeeChul nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh ta, rồi rất nhanh sau đó cậu cảm nhận được một hơi thở ấm nóng phả vào mặt mình, mang theo hơi rượu ngà ngà và một giọng nói vang lên ngay bên tai cậu, chỉ như một lời thầm thì nhưng khiến cậu bất giác run rẩy.Và bàn tay đang bóp chặt vai cậu dường như cũng cảm nhận được điều đó:

- Tại vì cậu phải là của tôi.

HeeChul rùng mình, chính bản thân cậu cũng không biết tại sao mình lại run rẩy, là vì câu nói đó hay vì cái cảm giác anh ta quá gần, hoặc là cả hai.Nhưng cậu biết một điều, anh ta còn đáng sợ hơn những kẻ đáng chết đã bắt cóc cậu.

=====end flashback======

 Bịch!!!

 Đầu óc HeeChul choáng váng, hình như cậu vừa va phải vào cái gì đó.

- Này cô em xinh đẹp, đi đứng phải nhìn chứ? Va vào các anh đây là không yên ổn đâu đấy

 Lại là một lũ côn đồ rác rưởi, ăn cơm mà chẳng hề biết suy nghĩ.

- Muốn gì đây?

- Ồ, là con trai? Không ngờ lại có thể gặp một mỹ nam như thế này.Nhưng mà đừng giở giọng đó với bọn anh.Cậu em không nhìn thấy gì ư? Là mù? Haha, thật tội nghiệp, có cần bọn anh chiếu cố không?? – Một tên giở các giọng hoang dâm vô đạo ra và HeeChul cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình.

- Cút đi – HeeChul hất bàn tay bẩn thỉu kia ra khỏi mình,cậu thậm chí còn chẳng để tâm xem mình đang ở trong hoàn cảnh nào mà lạnh lùng nói.Cậu vốn căm ghét bị đụng chạm

- Đừng mạnh miệng như thế.Đi với bọn anh thì bọn anh sẽ bỏ qua cho chuyện cậu em va vào bọn này – Tên khốn khiếp đó vẫn cứ bằng cái giọng kinh tởm ấy mà kéo HeeChul đi

- Buông ra, các người bị thần kinh à? – HeeChul cố gắng giãy giụa trong khi cậu cảm giác được mình đang bị khoảng 3,4 tên kéo đi.

- Đừng hét nữa, vô ích thôi.Không ai cứu ngươi đâu.Haha, nếu em làm cho các anh đây hài lòng thì bọn anh cũng sẽ nhẹ nhàng với em – Một bàn tay kinh tởm vuốt má cậu

- Đồ khốn, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!  - HeeChul cố gắng quay mặt đi vì hai tay cậu đã bị khóa chặt, cậu biết mình đang bị nguy hiểm.Và sẽ chẳng ai ra tay cứu một thằng mù khỏi những tên côn đồ hung hãn cả.

 Cuối cùng thì HeeChul bị kéo đến một nơi mà cậu chẳng nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng cười đùa của lũ khốn kia, và tiếng giày bị kéo lê trên đất của cậu.Sau đó cậu bị đẩy xuống một thứ gì đó giống một tấm nệm đầy bụi khiến cậu không ngừng sặc sụa. Chưa kịp phản ứng gì thì chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người HeeChul đã bị xé toạc.Cảm giác tiếp xúc đột ngột với không khí khiến cậu rùng mình.Cậu định kéo áo trở lại thì có một bàn tay nắm chặt cánh tay cậu và đẩy cậu nằm xuống.HeeChul cố gắng giãy giũa nhưng vô ích, cả thân hình cậu bị kẹp chặt, cậu thực sự thấy hoảng sợ.

- Buông ta ra! – Cậu hét lên.

- Ngoan đi, rồi bọn anh sẽ nhẹ nhàng với em.

 Cái cảm giác da thịt bị liếm láp một cách bẩn thỉu khiến cậu điên cuồng, cậu cố gắng giãy giụa, gào thét.Duy chỉ có cậu không hề kêu cứu.Cậu chưa cầu xin ai cứu mình, nên điều đó cũng hoàn toàn không nằm trong tâm trí cậu.Nhưng giờ đây, cậu thật sự mong có ai đó đến cứu cậu, rồi một hình ảnh mờ nhạt xuất hiện trong tâm trí cậu..để rồi bật ra thành tiếng thét thuyệt vọng..

- HanGeng!

End chapter 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro