Sở hữu chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 2

---------HeeChul’s POV----------

 Tôi ở căn nhà này đã hơn một tuần rồi.Nhưng tôi vẫn chưa thể quen được với nó.Nó quá rộng,sờ qua mọi nội thất thôi cũng biết giá của chúng cao thế nào.Tôi cũng không có hứng khám phá nó.Hàng ngày tôi ở trong phòng,ra bếp và nhà tắm.Chỉ có vậy.Phải, vì đôi mắt của tôi không nhìn thấy gì cả.Hay nói một cách phũ phàng là tôi bị mù.Thật tội nghiệp phải không? Nhưng tôi đã không còn tội nghiệp mình từ lâu rồi.Cái cảm giác cứ tự thu mình lại mà khóc than số phận bản thân tôi đã chán ghét lắm rồi.Và thế là tôi tập làm quen với bóng tối.Cũng đã được 5 năm rồi.Có người đã hỏi tôi sao không thay giác mạc,nhưng với hoàn cảnh của một kẻ mồ côi cha mẹ từ khi lên 6 như tôi lấy đâu tiền cho thứ ấy chứ.Tôi lớn lên nhờ tình yêu của mọi người trong cô nhi viện,và họ cũng chẳng có tiến.Tôi có thể vào được một trường đại học tốt với đôi mắt bị mù thế này đã là quá sức của họ rồi.Phải,đến lúc đó cứ coi như tôi vẫn là một người hạnh phúc.Nhưng giờ thì sao? Tôi đã tốt nghiệp và chuẩn bị tìm kiếm một công việc, thì không biết bằng cách nào mình lại bị bắt cóc.Tống tiền ư?Tống tiền ai? Viện mồ côi ư? Nếu có thì có lẽ đó sẽ là việc nực cười nhất trong lịch sử loài người mất.Có lẽ bọn chúng sẽ bán tôi.Tôi nghĩ thế,và sự thật là giờ tôi đang ở trong ngôi nhà này, cùng với người đã bỏ tiền ra mua tôi.Không như tôi nghĩ, anh ta đưa tôi về, hướng dẫn cho tôi về mọi thứ trong ngôi nhà.Anh ta tin là tôi có thể nắm bắt được hết.Và may mắn thay đó là sự thật.Nhưng rồi anh ta chỉ về nhà vào bữa cơm và ngủ đêm ở nhà.Thời gian còn lại anh ta bay mất dạng,khóa cửa.Đó, chính xác là tôi bị giam lỏng.Thật chẳng hiểu anh ta muốn gì nữa.

---------End POV-------------

“ Cạch! cạch!”

 Tiếng mở cửa.Có vẻ như HanGeng đã trở về.HeeChul vẫn ngồi yên trong phòng không phản ứng.Cậu biết anh sẽ vào phòng cậu.

- HeeChul, cậu ổn chứ?Xin lỗi, tôi về muộn.

- …

- Cậu đói rồi à? Tôi sẽ đi nấu.

-…

 Tiếng cánh cửa khép lại.Dường như HanGeng cũng đã quen độc thoại như thế.HeeChul hầu như chẳng bao giờ nói câu nào.Sau lần đầu tiên anh đưa cậu về nhà,cậu gần như trở thành người câm.Có nói thì cũng chỉ khi rất cần thiết,và cũng chỉ vài ba từ là cùng.Hôm nay cũng vậy.

 Bữa tối đã hoàn tất.Thực đơn hôm nay là cơm chiên Bắc Kinh – món duy nhất anh làm mà cậu ăn hết đĩa.Dù cậu chẳng mở miệng khen anh nhưng anh biết cậu thấy ngon.Bất giác mỉm cười, anh nhanh chóng dọn bàn ăn và một lần nữa tiến về phòng HeeChul

- HeeChul, ra ăn tối nào – HanGeng gõ nhẹ lên cánh cửa

 Im lặng.

1s

2s

5s

10s

30s

1’

 Cánh cửa phòng vẫn bất động.

- HeeChul à!

 HanGeng khẽ mở cánh cửa.Một dáng người nhỏ bé đang cuộn tròn trong cái chăn ấm áp.Anh mỉm cười và bước đến gần cậu.Trông cậu ngủ ngoan như một cậu bé vậy.Không như bình thường,không nói không lườm nhưng đầy sát khí.Lúc nào cũng chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.Giờ thì dễ thương thế đấy.Nhìn cánh mũi phập phồng kia mà anh muốn hôn cậu quá.Đúng,anh muốn hôn cậu ngay từ giây phút đầu tiên khi anh nhìn thấy cậu.Không phải là khi cậu bị bắt mà là ở cô nhi viện.10 năm trước.

=======Flash back==========

 Một ngày không mưa…không nắng…

 mà cũng chẳng có gì đặc biệt…

 Anh tham gia hoạt động của trường đến làm từ thiện ở một cô nhi viện ngoại ô thành phố.Thực sự anh không thấy hứng thú lắm với mấy hoạt động từ thiện này.Anh luôn muốn giải quyết mọi việc bằng tiền.Phải,đó là lối suy nghĩ của một cậu ấm con một doanh nhân giàu có.Nhưng rồi suy nghĩ ấy cũng phải thay đổi.Anh đang đi loanh quanh trong sân sau của cô nhi viện,bỏ mặc cô giáo đang cố gắng chỉ cho học sinh cách giúp những đứa trẻ.Anh vừa đi vừa nguyền rủa mấy công việc từ thiện vớ vẩn chán ngắt.Rồi thuận hứng đá bay một hòn đá nhỏ trước mặt.

- Á!

 HanGeng giật mình.Ở phía trước không xa,ngay đoạn lan can có một cậu bé đẹp như thiên thần đang ngồi xoa xoa cái đầu vừa bị một hòn đá đập vào.Mặt nhăn nhó lườm HanGeng.Đơ ra mất mấy giây vì vẻ đẹp thiên thần mà không biết cậu bé kia đã đứng trước mặt HanGeng từ bao giờ.

- Nhìn cái gì? Cậu xem hậu quả cậu gây ra đây này – Tiểu thiên thần vẫn cứ xoa xoa cái đầu, ánh mắt như muốn thiêu sống HanGeng

- Ơ..Xin..Xin lỗi cậu..Tôi..tôi không cố ý..- Nhất thời HanGeng bị vẻ đẹp kia mê hoặc, không biết nói gì ngoài câu xin lỗi mà từ trước đến giờ cậu hầu như chả bao giờ nói ra.

- Đồ ngốc, còn không mau đi lấy đồ băng bó cho tôi. Cậu định để tôi chết vì mất máu hả ? – Tiểu thiên thần đột nhiên gắt lên, vênh mặt ra lệnh cho HanGeng dù vết thương kia chưa làm mất của cậu một giọt máu nào (sợ HeeNim quá (+_+))

- Ừ..ừ há.. – HanGeng tức tốc chạy đi.

 Đến khi cậu quay lại thì đã thấy tiểu thiên thần ngồi bình thản trên ghế đá dưới gốc cây sồi và ôm trên tay một bó hoa hướng dương.Mắt HanGeng lại như nhòa đi một lần nữa.Trước mắt cậu, tiểu thiên thần hiện ra đẹp như một nữ thần vậy, mờ ảo nhưng đẹp lộng lẫy, một vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết.Tiểu thiên thần ấy giờ đây trông rực rỡ hơn cả những bông hoa kiêu hãnh kia.Và trong giây phút ấy, HanGeng đã hạ quyết tâm :”Cậu phải là của tôi”.Và vì mải hạ cái quyết tâm ấy, mà HanGeng đã lĩnh trọn một cái gõ đau điếng của tiểu thiên thần.

- Còn nhìn nữa là tôi moi mắt đấy.

- Ơ..A, để tôi băng bó cho cậu.

- Cậu bị ngốc thật đấy à?Một hòn đá bé tẹo thế sao khiến tôi chảy máu được.Nói thế mà cũng tin.Không chơi với người ngốc như cậu nữa. – Nói rồi tiểu thiên thần định cất bước nhưng đã bị HanGeng chạy đến chặn trước mặt.

- Đợi đã, tôi không ngốc.Tại sao không chơi với tôi? – HanGeng có vẻ bất mãn khi tiểu thiên thần nói cậu ngốc.Từ trước đến nay cậu vẫn được mọi người trong trường tôn vinh là một thần đồng hiếm có.Và chẳng có lí do gì khiến cậu dễ dàng chấp nhận cái mác “ngốc” ấy như thế được.Và quan trọng hơn là, cậu không thể chấp nhận tiểu thiên thần không muốn chơi với cậu.

- Kim HeeChul thấy ai ngốc thì người đó ngốc.Không nên chơi với người ngốc nha.Mà cậu cũng là người trong cái hội từ thiện kia đúng không?Tôi không thích họ, đừng có tỏ ra quan tâm đến chúng tôi.

 Tiểu thiên thần nói một hơi không ngừng rồi bỏ vào trong nhà khóa cửa lại, để lại HanGeng bất thần đang suy nghĩ xem rốt cuộc là mình ngốc ở chỗ nào.Dù sao thì cậu cũng đã biết tên của tiểu thiên thần.Kim HeeChul.Cậu nhất định sẽ nhớ cái tên này…

Ngày hôm đó..

không mưa..không nắng…

nhưng lại là ngày vô cùng đặc biệt..ngày bắt đầu một định mệnh..

============End Flashback=============

HanGeng vẫn đang cặm cụi nấu nướng trong bếp.Anh đang rất vui vẻ, mặc dù con người kia dường như vẫn không thể chấp nhận anh.Nhưng không sao, vì hôm nay là sinh nhật anh, và sẽ là sinh nhật đáng nhớ nhất, anh sẽ có một bữa tiệc sinh nhật ấm áp cùng HeeChul.Chỉ thế thôi cũng đã khiến anh tự mỉm cười.Hôm nay anh tự mình nấu món canh rong biển cho mình, đây cũng là lần đầu tiên.Những lần sinh nhật trước đều là mua bánh kem rồi ngồi cùng Siwon ăn ngon lành, anh không bao giờ quan tâm đến sinh nhật của mình, vì ngay cả đến người sinh ra anh còn chưa bao giờ nói chúc mừng sinh nhật anh hay tổ chức cho anh một bữa tiệc sinh nhật theo đúng nghĩa nào cả.Anh chấp nhận sự thật đó.Vì anh biết, anh là đứa con không hề được mong đợi.Anh sinh ra trong sự nghi ngờ của gia đình rằng liệu anh có mang trong mình dòng máu của bố anh khi mà mẹ của anh biệt tăm gần một năm bên Trung Quốc.Gia đình khiến mẹ mệt mỏi và dường như đó là lỗi của anh,bà chỉ muốn li dị dù anh biết bà vẫn còn tình nghĩa với bố anh.Còn anh, không ai công nhận sự tồn tại của anh trong ngôi nhà ấy ngoại trừ bố anh và em trai anh.Bố của anh, con người ấy bất chấp sự nghi ngờ của gia đình, vẫn luôn nói anh chính là con của ông.Anh biết, chính ông cũng nghi ngờ.Ông đã không dám ôm hôn anh, không dám đưa anh đi chơi vườn thú vào cuối tuần như những ông bố khác.Ông vẫn luôn yêu mẹ của anh.Anh biết, vì vậy ông chấp nhận tất cả, nhưng là theo một cách trầm lặng.Rồi vì không chịu nổi áp lực từ gia đình, một năm sau khi sinh SiWon, mẹ đã bỏ sang Trung Quốc, mang theo SiWon.Bố anh thì hầu như đều ở nước ngoài lo việc của công ti,anh sống trầm lặng và cố gắng học tập rất tốt, trong sự ghẻ lạnh của người thân.Và khi anh lên 8, anh bắt đầu nhận được những bức thư ngắn của SiWon, kể cho anh nghe về cuộc sống bên đó, kể rằng mẹ đã nói cho nó biết nó có một người anh trai, kể cho anh nghe nó muốn gặp anh như thế nào đến nỗi nhịn ăn cả ngày trời chỉ để mẹ đồng ý giúp cậu ta gửi thư cho anh.Đến khi SiWon về nước trong vai một ông chủ giàu có với những thế lực ngầm không thể coi thường, thì anh đã được bố anh giao hẳn cho công ti bên Hàn.Anh quản lí công ty rất tốt, và vẫn sống trầm lặng…

- Tôi có việc muốn nhờ anh.

 Giọng nói của HeeChul khiến anh nhanh chóng dứt ra khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ.

- Cậu muốn nhờ tôi?Có việc gì vậy?

- Sửa hộ tôi cái này. – HeeChul chìa ra một chiếc vòng cổ đã bị đứt

 HanGeng hơi bất ngờ khi thấy HeeChul đưa ra lời đề nghị.Rất hiếm khi cậu nói chuyện với anh, và nhờ anh giúp đỡ điều gì lại càng dường như là điều không thể.Anh ngắm nghía kĩ chiếc vòng.Một chiếc vòng bằng bạc, có vẻ như được giữ gìn cẩn thận,Mặt dây chuyền là một chữ Trung Quốc cũng được làm bằng bạc.Mẹ cậu là người Trung Quốc nên cậu có thể đọc được chữ đó.Hy.

 Thấy không có động tĩnh gì, HeeChul rút tay về

- Không được?Vậy thì thôi.

 Bất chợt Hangeng nắm lấy cánh tay cậu.

- Tôi sẽ sửa giúp. Đưa cho tôi. – Bàn tay kia của anh đưa lên lấy chiếc vòng trong tay HeeChul.Anh tiếp tục ngắm nghía chiếc vòng cho đến khi cảm thấy cánh tay kia đang run run anh mới giật mình thả tay HeeChul ra. – Xin lỗi, tôi làm cậu đau ư?

- Không sao.Nhớ đưa lại tôi khi nó được sửa xong.Cám ơn. – HeeChul xoa xoa đầu cổ tay rồi quay đầu lại tìm đường trở về căn phòng cậu ở

- Khoan đã!

 HeeChul quay đầu lại, im lặng chờ đợi.Vì cậu không nói nhiều, thường thì chỉ cần thiết mới nói mà thôi.

- Cậu ngồi đó đợi đi, tôi nấu sắp xong rồi. – HanGeng hạ giọng

 HeeChul ngoan ngoãn nghe lời, dù sao thì cậu cũng đã cảm thấy đói, mà cái mùi thơm kia cứ cuốn lấy cậu.Cậu chầm chậm ngồi xuống bàn ăn, một tuần ở đây đã khiến cậu quen hơn với việc xác định đồ đạc ở đây.Cậu có thể đi lại dễ dàng hơn mà không bị va đập vào đâu.Còn anh, chỉ trừ lần đầu tiên hướng dẫn cậu thì chẳng bao giờ anh giúp cậu cả.Nhưng cậu thích điều đó, cậu không thích ai giúp đỡ mình.

 HanGeng bê nồi canh rong biển đặt trước mặt HeeChul, rồi nhìn vào mắt Heechul nói dù anh biết cậu chẳng thể nhìn thấy anh:

- Heechul, chỉ hôm nay thôi, cậu có thể đừng im lặng như thế được không?

..Im lặng..vẫn là như vậy..

- HeeChul à… - giọng anh trở nên tha thiết hơn.

- Tại sao? – Sau một khoảng lặng, HeeChul mới lên tiếng

 HanGeng khẽ mỉm cười, anh biết cậu không hẳn ghét anh.

- Vì hôm nay là sinh nhật tôi!

- ….

=====End chapter 2======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro