Chương 1: Diệp Đỉnh Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mong ước của ta, là không để một bằng hữu nào phải chết.” Một âm thanh của nam tử vang lên. Ai, ai đang nói?

‘Keng’ một tiếng, quyền và kiếm va chạm với nhau tạo ra một âm thanh nghe thật chói tai.

“Diệp Đỉnh Chi, Diệp Vân, Vân ca, huynh tỉnh táo lại đi!” Nam nhân nọ tựa như tức giận mà hét lên.

Diệp Đỉnh Chi cố gắng mở mắt, cố gắng nhìn kỹ thật ảnh mang áo choàng xanh trước mặt.

‘Ai, là ai, rốt cuộc là ai đang nói? Tại sao ta lại không thấy rõ được người đó?’

“Diệp Tiểu Phàm, ăn trưa thôi!”

Tiếng hét của nam hài tử khiến hắn bật dậy từ trên bệ đá, ‘thì ra là mơ à’.

“Ồn chết đi được.” Nam tử mặc hồng y ngồi dậy, vươn mình ngáp một cái thật sâu rồi vươn tay xoa đầu đứa trẻ, “Trưa nay ăn gì thế?”

“Nè, đừng có tùy tiện sờ vào đầu người ta. Tỷ tỷ nói rồi, sờ nhiều sẽ không cao lên được.”

“Tỷ tỷ đệ lừa đệ đấy, ta biết nắn xương. Ta sờ phát là biết ngay đệ vốn sẽ không cao được đâu, không liên quan đến việc ta có sờ đầu đệ hay không.”

“Phi! phi! phi” Đứa nhỏ nhăn mặt trả lời một cách giận dỗi, “Huynh mà còn nói như vậy nữa, thì cái màn thầu to hôm nay của huynh sẽ mất đó. Ngày nào huynh cũng chỉ ngủ thế này, cũng không biết kiếm nghề nào đàng hoàng để làm. Huynh mà cứ như thế, thì sau này không có lấy vợ được đâu.”

Diệp Đỉnh Chi có chút buồn cười, “Đệ mới tí tuổi đầu mà sao ăn nói như người mẹ già vậy? Nghề ngỗng đàng hoàng quan trọng thế à?”

“Đương nhiên là quan trọng rồi.” Đứa nhỏ nói to lên, gần như hét vào mặt Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi bật cười, “Được rồi, nghe đệ hết.”

Nói xong hắn đứng dậy, giơ tay lên tích tụ nội lực, “Xem ra ta thật sự phải tìm một công việc đàng hoàng rồi.” Một thanh kiếm không biết từ đâu bay đến, rơi vào vòng tay Diệp Đỉnh Chi. Hắn rút kiếm ra, thanh kiếm sắc bén với vỏ xanh, cán trắng, trên kiếm còn nạm một viên ngọc màu đỏ.

Thằng nhóc ngớ người, nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi mà không thốt nên lời. Diệp Đỉnh Chi tra kiếm vào bỏ, nhìn thanh kiếm một cách hoài niệm, cười nói: “Nhưng e là, nghề này không làm trong thôn được rồi.” Hắn dời mắt, nhìn về vô định, “Cũng đã đến lúc, phải đi rồi.”

Người dân trong thôn rất quý Diệp Đỉnh Chi, vì biết hắn sẽ rời đi, nên họ đã đưa cho hắn một con ngựa. Hắn một tay dắt ngựa, ung dung bước đi dọc bờ sông, “Sao nào? Không phải là đệ bảo ta phải đi kiếm một công việc đàng hoàng để làm à? Giờ ta phải đi rồi, sao trông đệ có vẻ không vui thế?”

Đứa trẻ với vẻ mặt không mấy vui vẻ những vẫn cố chấp “hừ” một tiếng, phản đối lại Diệp Đỉnh Chi: “Ta đâu có không vui, huynh nhìn nhầm rồi thì có. Cũng phải, huynh là người có bản lĩnh, có thể vào trong thành xin một chức võ quan, thế là bữa nào cũng có mỳ để ăn rồi. Đến lúc đó, mấy người lớn trong thôn đều sẽ nhìn trúng huynh. Họ sẽ tự đưa con gái nhà mình tới thân với huynh, huynh có thể chọn một cô nương xinh đẹp nhất để cưới về nhà.”

“Đúng rồi, Diệp Tiểu Phàm, huynh thấy trong thôn này, cô nương nào xinh đẹp nhân?” Thằng bé vừa nói vừa cười một cách ‘không mấy thiện tính’.

“Hừmmm” Diệp Đỉnh Chi ngước nhìn bầu trời, suy nghĩ một chút rồi trả lời thằng nhóc: “Chắc là dì Trần, thướt tha yểu điệu, đầy đặn nở nang.”

Thằng bé nhăn mày, “Ta nói là cô nương, dì Trần đâu phải là cô nương nữa, dì ấy đã có phu quân rồi.”

“Vậy đệ giúp ta chọn một cô đi.”

Thằng bé ấy như tìm được quả ngọt, cười cười trả lời Diệp Đỉnh Chi: “Vậy huynh thấy tỷ tỷ của ta thì sao? Các tiên sinh trong thôn đều bảo tỷ ấy là phôi mỹ nhân đấy.”

Diệp Đỉnh Chi có chút buồn cười, quay đầu cười mỉm rồi hỏi thằng nhóc: “Đệ biết phôi mỹ nhân là gì không?”

Thằng nhóc có hơi ngờ nghệch đáp lại: “Là gì thế?”

“Phôi mỹ nhân nghĩa là bây giờ vẫn chưa phải là mỹ nhân.”

“Hảaaa” Thằng bé có chút thất vọng.

“Huống hồ, ta đã có hôn ước rồi.”

“Cái gì cơ, huynh có hôn ước rồi, chuyện từ khi nào đấy?” Thằng nhóc có vẻ khá giật mình với câu nói của Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi hạ giọng, ánh mắt cũng dịu xuống, nói bằng một âm thanh rất mực ôn nhu: “Lúc ta rất nhỏ, bọn ta đã định hôn sự rồi. Chỉ là bây giờ đã tới tuổi thành thân, nhưng ta vẫn lưu lạc bên ngoài, cũng không biết muội ấy đã có ý trung nhân hay chưa?”

“Vậy sao huynh không đi tìm tỷ ấy?” Thằng bé có chút khó hiểu mà hỏi Diệp Đỉnh Chi.

“Ta sẽ tìm, sau khi ta làm xong chuyện mình phải làm.” Nói xong, hắn bật cười nhìn sang thằng nhóc bên cạnh, “Được rồi, tiễn tới đây thôi.”

……
“Một nơi cách xa ngàn dặm, tên là Thiên Khải.”

“Thiên Khải? Đó không phải là đại đô thành của Bắc Ly chúng ta à? Rất xa rất xa luôn, ta chỉ thấy ở trên sách thôi. Diệp Tiểu Phàm, huynh đến đó làm gì chứ?” Thằng nhóc không tin được vào những gì mình nghe thấy, cứ ngỡ là Diệp Đỉnh Chi chỉ đang đùa giỡn với nhóc.

“Đi Thiên Khải, đương nhiên là để làm việc lớn rồi.” Diệp Đỉnh Chi trả lời với một giọng hết sức bình thường, ‘Có lẽ, sẽ có thể gặp lại một người bạn cũ ở đó.’

“Diệp Tiểu Phàm, huynh ngơ ngác gì vậy?”

Diệp Đỉnh Chi ho một tiếng, chắp tay ra sau lưng, nói với thằng bé: “Thế này đi, sau này đừng gọi ta là Diệp Tiểu Phàm nữa, mà hãy gọi ta là, Diệp, Đỉnh, Chi.”

“Nhớ chăm chỉ tập những chiêu kiếm mà ta chỉ cho đệ, sau này những người trong thôn, sẽ nhờ đệ bảo vệ.” Hắn vỗ vỗ vai thằng bé rồi phi người lên ngựa.

“Nè, Diệp Tiểu Phàm, sau này làm sao ta tìm được huynh?” Thằng bé hét theo hướng Diệp Đỉnh Chi rời đi.

Diệp Đỉnh Chi vừa thúc ngựa chạy thật nhanh, vừa nói vọng lại với đứa trẻ: “Khi đó ta vang danh thiên hạ, còn đệ mới xông pha giang hồ, đệ cứ lấy tên Diệp Tiểu Phàm, ta sẽ tự đến tìm đệ.”

……

Hắn thúc ngựa không ngừng nghỉ nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến được một trấn khá lớn, tên là trấn Thần Kiếm. Hắn đội chiếc nón tre, một thân hồng y tiêu soái, tay trái cầm kiếm, tay phải dắt ngựa dừng lại ở một quán rượu, “Ông chủ, lấy một bình rượu với vài món ngon ở đây đi.” nói xong hắn lựa một chỗ ở tầng trên mà ngồi xuống.

“Không hổ danh là kiếm tửu.” Hắn thầm tán thưởng loại rượu nổi danh giang hồ này một phen rồi uống nốt số rượu còn lại trong bát. Diệp Đỉnh Chi ngước mắt nhìn sang bên đường rồi cầm kiếm vác lên vai rời khỏi quán rượu, “Ông chủ, ông trông ngựa giúp ta nhé!”, một giọng nói già nua vội vã vang lên: “Vâng, vâng, khác quan đi thong thả.”

Sau khi rời khỏi quán rượu, hắn men theo những gì mình biết mà đi đến một ngọn núi lớn, chỗ có một nơi được gọi là sơn trang Danh Kiếm.

Không hổ là sơn trang Danh Kiếm nổi danh thiên hạ, tuy không bằng Mộ Kiếm Tâm, nhưng cũng thật sự rất hoành tráng. Diệp Đỉnh Chi men theo dòng người tấp nập và đi đến chỗ diễn ra đại hội tranh kiếm, đã đến Kiếm Lâm, làm sao có thể bỏ qua đại hội tranh kiếm cơ chứ.

“Xem ra năm nay sơn trang Danh Kiếm làm chủ rồi, không biết Ngụy Trường Phong sẽ cho ra những thanh kiếm như nào nhỉ?”, người bên cạnh xì xầm không ngớt, Diệp Đỉnh Chi thấy thế mới hỏi Ngụy Trường Phong là ai, hắn ta nghe Diệp Đỉnh Chi hỏi mới bất ngờ trả lời:

“Ngụy Trường Phong mà huynh còn không biết à, là người kia kìa, thiếu trang chủ của sơn trang Danh Kiếm - Ngụy Trường Phong.” Hắn ta vừa nói vừa chỉ chỉ người mặc bạch y viền đỏ ở giữa.

Diệp Đỉnh Chi “ồ” một tiếng thì ở giữa vang lên tiếng nói: “Nếu các vị đã đến đây vì lấy kiếm, thì Ngụy mỗ cũng không dài dòng nữa. Tiên nhạc, bắt đầu.” Vừa nói xong, trên bệ đá xuất hiện hai cô nương mang theo tỳ bà, những ngón tay bắt đầu nhảy múa trên dây đàn, phát ra những âm thanh vô cùng tuyệt diệu.

Ngụy Trường Phong tích nội lực, gọi đến vài thanh kiếm, “Cấp một, kiếm Cao Sơn.” Mới là kiếm cấp một thôi, mà đã nhiều người nhảy lên tranh rồi. Sau khi tranh xong kiếm Cao Sơn, hắn lại tiếp tục gọi đến vài thanh kiếm cấp hai, tên Thương Hải. Không hổ danh là thanh kiếm đổi bằng một trăm thanh Cao Sơn, khí tức mạnh hơn cả những thanh trước đó một bậc, thực lực người lên tranh cũng theo đó mà tăng lên.

Sau khi bốn thanh cấp Thương Hải đã được giành lấy, Ngụy Trường Phong cũng tiếp tục nói: “Cao Sơn, Thương Hải đều đã có chủ, thanh kiếm tiếp theo đây, là bảo kiếm cấp Vân Thiên. Ta đặt tên cho nó là Hỏa Thần.” Vừa nói xong, hắn vươn tay tích tụ nội lực, mặt đất bỗng dưng rung chuyển, một luồng nhiệt ấm nóng phát ra từ dưới chân. Không biết từ đâu một tảng đá rực cháy từ lòng đất chui lên, xung quanh nó tỏa ra hơi nóng cùng ánh lửa, kiếm khí mạnh mẽ khiến người khác phải kinh ngạc không thôi. Trong đám đông vây quanh có người nhận ra rồi hét lên “Là thanh noãn kiếm Cửu Cửu Huyền Dương bị gãy của lúc Côn Luân kiếm tiên giao chiến.” Vương Nhất Hành nghe thế cũng chèn thêm:

“Nói chính xác hơn, là nó được sinh ra từ Cửu Cửu Huyền Dương. Vốn là khách tiên cung, cớ sao lại rơi xuống cửu thiên? Lãng phí quá.”

Vừa dứt lời, ba cao thủ đã xông lên ý định lấy kiếm, Vương Nhất Hành cũng dùng thuật ngự kiếm mà xông lên góp vui, không khỏi khiến Diệp Đỉnh Chi cảm thấy thanh kiếm này có phần đáng giá. Cuối cùng, sau vài chiêu kiếm đơn giản, Vương Nhất Hành đẩy lùi hết ba cao thủ kia, mà cầm kiếm trong tay. Không hổ là đại đệ tử của Lữ Tố Chân.

Sau đợt kiếm Vân Thiên mà không thấy thành Vô Song tham gia, mọi người xung quanh lại xì xào bàn tán một phen. Bỗng dưng tiếng của Ngụy Trường Phong vang lên, tựa như lời giải đáp cho câu hỏi của tất cả: “Cấp bốn, kiếm Tiên Cung, bay đến từ bầu trời. Xin tiên nhân ban kiếm.”

Một thanh kiếm bỗng bay đến từ bầu trời, lượn một vòng trước mặt những người đến tranh kiếm, rồi dừng lại ở giữa sân đấu. “Thanh kiếm này do ta tạo ra, ta gọi nó là Bất Nhiễm Trần. Hy vọng có vị tuyệt thế công tử đến mang nó đi. Để thanh kiếm này, giành được kiếm phổ”

Lúc này thành Vô Song cuối cùng cũng đã xuất hiện, “Tống Yến Hồi của thành Vô Song, đến xin kiếm. Ai sẽ đến chỉ bảo ta đây?”

Diệp Đỉnh Chi thấy thế cũng gỡ nón xông lên, Tống Yến Hồi mới thắc mắc hỏi hắn là ai, “Tại hạ Diệp Đỉnh Chi.” Nói xong, hắn dùng cước bộ cực nhanh, cầm kiếm Thanh Quân mà xông đến chỗ Tống Yến Hồi. Sau vài chiêu kiếm, Tống Yến Hồi tích tụ nội lực, chém về phía hắn một nhát, Diệp Đỉnh Chi thấy thế thì nhón chân nhảy lên, xoay một vòng trên không trung rồi đứng lên trên mũi kiếm của đối phương. Nói xong hắn liền chém một nhát lên Tống Yến Hồi nhưng hắn đỡ được. Diệp Đỉnh Chi thì thấm với Tống Yến Hồi: “Kiếm phôi bẩm sinh, không tồi. Nhưng ta mạnh hơn.” vừa dứt lời, hắn đẩy kiếm sượt ngang mặt đối phương, rồi tích tụ nội lực chém một nhát khiến Tống Yến Hồi ngã ra đất. Diệp Đỉnh Chi thắng thành Vô Song.

“Đã nhường rồi.” Diệp Đỉnh Chi cười nói về phía Tống Yến Hồi. Rồi một một hình bóng bạch y cầm theo bầu rượu từ bên ngoài bay đến trước mặt hắn.

“Tại hạ Bách Lý Đông Quân, cũng muốn lấy kiếm.” Nam nhân bạch y mỉm cười chấp tay thành quyền nói với hắn.

_____________
Le Soleil đã trở lại với con fic tâm huyết đầu tiên đây🌚🌚
Wa bao ngày quỵt fic Túy Xuân Dạ để đầu tư cho đứa con tinh thần này.
Lên trả dl cho mn cũng như thông báo tui sẽ off ngày 5-6-7/8 nhen. Từ thứ 5 ngày 8-8 sẽ hoạt đồng lại bình thường. (Nhắc nhẹ sinh nhật tui là ngày 8/8 ó) 🌚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro