1. Song Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm vắng lặng, hai thân thể toàn thân phủ một màu đen rảo bước trên đường, đôi chân có phần gấp rút. Cả hai song hành một đoạn, con đường tầm trời khuya không một bóng dáng người qua lại, chỉ độc duy nhất hai thân ảnh đang nhịp nhàng từng bước, hàng cây xanh chóc chóc lại giao động, tiếng gió rít lên làm người ta phải rùng mình. Nhưng hai người đó vẫn một màu bất biến mà rảo bước, cuối cùng là dừng chân ở bờ tường cao, dưới gốc cây xanh lớn.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau, tất cả thông tin đều trao đổi qua ánh mắt đó. Chẳng biết bàn luận gì, lúc sau người kia liền trèo tót lên ngọn cây, ngồi chễm chệ ở đó.

"Này Trang em đưa tôi ống nhòm."

Diệp Anh khẽ khàn lên tiếng ra hiệu, cô phía dưới đang cao độ quan xác nghe thế liền nhanh tay quăng lên cho chị chiếc ống nhòm, lúc nãy mình mượn mà quên trả lại.

Diệp Anh cầm ống nhòm quan sát phía nhà lớn, căn biệt phủ rộng rãi, phía cửa chính và cửa cổng điều có người canh gác, xung quanh thêm vài toán người tới lui canh gác, họ đã dò la rất lâu ở đây mới phát hiện chỗ hở của đội tuần tra.

Vào giữa đêm sẽ giao ca một lần, đội tuần thứ hai đi rất sơ sài bỏ qua hẳn chỗ hai người đang đứng, vừa hay chỗ này lại đối diện với con đường nhỏ bên hông nhà, có thể dẫn đến chỗ người chủ yêu quý của bọn chúng.

Diệp Anh nhếch môi cười sau khi thấy tóp lính đã giao ca xong và đi khuất tầm nhìn, hất càm ra hiệu cho người phía dưới cùng mình trèo vào. Không quá khó để cả hai vào được bên trong, thân thủ nhanh nhẹn leo trèo thế này chỉ là chuyện nhỏ.

Quan sát xung quanh cẩn thận, Diệp Anh dẫn đầu đi vào, men theo lối mòn bên hông nhà, đứng dưới ban công nhìn lên căn phòng tối đèn, Diệp Anh nhờ sức lực đáng kinh ngạc của mình bám vào bệ cửa sổ lầu dưới trèo lên ban công ở trên, nhanh nhẹn và vô cùng thuần thuật như việc này đã làm rất nhiều lần.

Sau khi đã ổn định trên ban công, Diệp Anh thả dây xuống, hỗ trợ Thùy Trang lên cùng mình cô cũng chẳng thua kém gì chị chỉ chóc lát liền leo lên được, chuyện dễ như ăn mẫu bánh ngọt.
Hai người đứng trước cửa ban công, đưa tay mở thử liền nhẹ nhàng mở được ra, tên này cũng quá ỉ i rồi. Thân làm ông trùm có máu mặt, tiếng tâm mà ngủ thì không khóa cửa, đúng là xem thường tính mạng mình mà.

Căn phòng tối thui lạnh toát, chỉ len lõi chút ánh sáng của đèn ngủ. Đủ để thấy được dáng người say ngủ, tay vẫn đang ôm ấp mỹ nhân.

"Đúng là hạng người mèo mỡ chẳng ra gì."

Diệp Anh bĩu môi nhìn người đang ngủ, họ nắm trong tay sơ yếu lý lịch đầy đủ về người này, vợ con đã có mà giờ trong tay lại là nữ nhân nào đây? Đúng là kinh tởm.

Ông ta là Đức Long, một trong những ông trùm có máu mặt trong việc buôn lậu hàng cấm, người vốn tính trăng hoa, ong bướm, tính tình thì cợt nhã, xem nhẹ mọi việc như cách ông xem nhẹ vị trí của mình chẳng mãi mai quan tâm đến cái mạng nhỏ.

Thùy Trang im lặng, nhắm mắt một chút như tưởng niệm. Diệp Anh biết đây là tác phong làm việc của cô, nên chị im lặng để yên cho cô tập trung. Được vài giây sau, cô mở mắt rút từ bên hông ra con dao sắc ngọn, mũi dao như kéo lên tia sáng trong đêm. Hướng về vị trí chỗ hiểm hách nhất là ngực trái, đồng lúc Diệp Anh cũng nhào đến ôm miệng người nằm cạnh Đức Long, cô gái bị động tác mạnh bạo làm thức giấc, mắt trợn tròn nhìn bóng đen trước mặt mình, chưa kịp định hình cơn đau sau gáy ập đến, phía trước mơ hồ liền ngất đi.

Bên này Thùy Trang nhanh gọn cấm sâu mũi dao nhọn vào ngực ông ta, bị đánh úp bất ngờ ông ta chỉ kịp định hình được gì, đã nhận thấy cơn đau buốt âm ỉ, hướng mắt nhìn người phía trên đang kèm cặp mình. Ông cố cựa quậy, miệng không thể phát ra tiếng động vì đã bị bịt chặt, dòng máu đỏ tươi chảy ướt tấm ra giường vương vãi ra người Thùy Trang, cô từ đầu đến cuối mặt lạnh như tiền.

Sau khi ông Long đã bất động, cô rút dao chầm chậm lao đi vết máu dính trên con dao sắc nhọn, đưa tay vào túi áo lấy ra một bông hoa thược dược đỏ rực.

"Để lại hoa mang nhiều rắc rối lắm đấy."

Sau năm năm làm việc cùng nhau, Diệp Anh đủ thuộc nằm lòng các bước làm việc của Thùy Trang, nhưng chỉ có cái để hoa lại này là chị luôn phàn nàn.

Chị nghĩ rằng đây là một cách nhận diện xác thủ, cứ hiện trường nào cũng để lại một bông hoa như vậy, y như rằng cảnh sát sẽ biết chính là họ. Đến nỗi mà trong giới sát thủ, đến bọn cảnh sát đều gọi Thùy Trang là sát thủ hoa thược dược. Nhưng biết sao giờ Thùy Trang thích thế đấy.

Bỏ qua mỹ nhân bên cạnh ông Long, vì họ có nguy tắc làm việc của mình, không giết người vô tội. Lần này tổ chức cử hai người họ đến chỉ để xử ông Long, vì dạo gần đây việc làm ăn của ông ảnh hưởng tới tổ chức lại còn dám dõng dạc lên tiếng thách thức.

Diệp Anh lấy điện thoại, chụp một tấm hình hiện trường lúc này ông Long đã tắt thở, gửi về cho ông trùm tổ chức của họ. Nhận được tin nhắn xác nhận, cả hai liền trèo khỏi ban công rút lui.
Thùy Trang đáp đất xong xui, hướng mắt về phía Diệp Anh đang nhanh leo xuống. Chợt giật mình quay lại, khi bên tai nghe tiếng bước chân dồn dập của toán lính tuần. Thùy Trang ngó nghiên thúc giục Diệp Anh nhanh lên, nhưng chị đang chật vật với sợ dây bị mắt kẹt ở chân.

Cô nhăn mài khi toán lính tuần bắt đầu gần hơn, tiếng bước chân dồn dập. Diệp Anh quơ mạnh chân muốn gỡ chỗ dây quấn vào chân, nghiên đầu cố nhìn lấy phía dưới, ai nào biết cúi cúi một hồi óng nhòm lại vô tình rơi xuống.

Tiếng động mạnh làm mấy tên lính canh chạy đến, thấy Thùy Trang liền nhào đến. Thùy Trang nhanh nhẹn né đòn, con dao đưa lên cả cơ thể về thế thủ. Cô cố gắn đánh nhau nhưng không để thiệt hại về tính mạng.

Một tên lính chạy đến, cầm cây gậy hướng về cô, Thùy Trang kịp thời né được nhưng tên khác lại hướng về cô vung gậy, cô bắt lấy cổ tay hắn vặn ngược khiến hắn đau đớn, đạp một phát làm hắn ngã sóng xoài xuống đất.

Cùng lúc Diệp Anh cũng leo xuống nhanh nhặt ống nhòm trước, cùng Thùy Trang hạ mấy tên lính, việc này đối với họ là dễ.

Nhưng vòng vây ngày một đông, cứ thế này mà trụ cũng không phải cách hay.

"Chạy thôi Trang, đừng đánh nữa."

Chị nói khi cả hai đang cố gắn phòng thủ, nhanh chóng hạ mấy tên để trống đường hướng về lối cũ mà đi. Bọn này đuổi họ sát nút, Diệp Anh yểm trợ để cô trèo lên, cũng thuận thế đánh vài tên lính không màn chết sống mà lao đến. Có mấy tên đi đường vòng ra cửa chính, cố gắn chạy đến chỗ bên hông nhà này để đón đầu bắt hai người. Diệp Anh thân thủ nhanh nhẹn cũng cùng Thùy Trang trèo ra khỏi hàng rào, nương theo cây xanh lớn tiếp đất. Vừa xuống đã có hai chiếc moto chạy đến, một tên xuống xe giao lại xe cho Diệp Anh còn mình leo lên xe đứa kia.

Diệp Anh lên xe, đưa nón cho Thùy Trang cô cũng nhanh chóng phóng lên, vèo một phát hai chiếc moto đã mất hút. Bọn lính chạy hụt hơi đến chỗ, chỉ còn thấy làn khói trắng. Nó tức giận chửi rủa vài ba câu.

Thế là xong nhiệm vụ, bọn họ kéo nhau về căn cứ. Diệp Anh mỏi mệt ngã lưng xuống ghế sofa, căn phòng tối thui dán đầy ảnh các nạn nhân của họ, chị cười cười đóng con dấu đỏ tươi hình hoa thược dược xuống tấm hình của Đức Long xác nhận đã xong nhiệm vụ. Còn Thùy Trang như thường lệ, xong nhiệm vụ sẽ tắm rất lâu.

Thùy Trang cùng Diệp Anh là sát thủ được đào tạo bài bản của tổ chức sát thủ có tiếng trong và ngoài nước ở thế giới ngầm. Không ít ông trùm đã chết dưới tay tổ chức, bởi khi nhắc đến tên tổ chức luôn khiến các ông trùm phải rén ngang.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Muốn up thử coi có ai đọc không thôi 🤗 thấy ổn là triển tiếp liền🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro