Chap 15 CÔ SẼ LÀ TRỢ LÝ CỦA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________________________________________________________

Sáng chủ nhật, Nhân Mã đứng trước cổng trường, hôm nay Nhân Mã diện cho mình chiếc váy mềm màu hạt dẻ cùng với chiếc áo trắng, mái tóc thắt lên để lộ khuôn mặt trái xoan trông cô thật cá tính, nét đẹp dịu dàng mạnh mẽ.

Vì hôm nay Nhân Mã đã hứa đến nhà Ma Kết chơi cho nên phải ăn mặc đẹp một tí chứ.
Ma Kết từ xa đi đến gần cô.

-Nhóc đến lâu chưa?-Ma Kết nhìn cô hỏi

-Em mới đến thôi, hôm nay nhìn anh bảnh lắm.-Nhân Mã đánh nhẹ vào vai anh một cái, cái đấm đó toàn là quan tâm, trêu đùa.

-Chúng ta đi thôi.

Ma Kết nói, dẫn cô đến trước một chiếc môtô phân khối lớn, Nhân Mã hơi nhìn anh, mãi một lúc mới dám mở miệng:

-Anh đừng nói, chúng ta, sẽ đi xe này nha.

-Đúng vậy.

-Hay, hay là đi xe bus đi.-Nhân Mã cười không nổi nói

-Xe bus phải đợi rất lâu, vả lại đi xe môtô nhanh hơn mà, lên đi.
Nhân Mã nhìn anh một lát, đi xe môtô này cô không dám đi, xe này là dành cho những tay đua hạng nặng, cô làm sao dám lên. Lỡ như...

-Nhóc yên tâm đi, anh sẽ chạy cẩn thận.-Ma Kết hiểu tâm tư của cô, lên tiếng nói

-Dạ.

Cô không muốn cũng phải đồng ý, đành lên phía sau xe ngồi (đương nhiên là ngồi một bên rồi, chị mặc váy mà)

Sau một lúc lâu chiếc xe dừng trước một căn biệt thự, mang phong cách phương Tây, kiểu dành cho tình nhân ở, nó mang màu trắng toát, xung quanh trồng nhiều loài hoa đầy màu sắc, có cả hồ bơi nữa, ôi nhìn vào mà cô hoa cả mắt, sướng thật ^0^.

-Wow nhà anh đẹp thật.

Nhân Mã nói đầy ngưỡng mộ, sau một khác quay qua nhìn anh, khó hiểu trong lòng dâng lên. Không phải anh nói anh thiếu nợ tù túng sao? Sao nhà lại đẹp thế này?

-Đây là biệt thự của bạn anh, anh mượn thôi.-Ma Kết nhìn cô hoài nghi nhìn mình, giải thích

-Anh không cần rắc rối thế, nhà anh cũng được mượn nhà bạn anh có phiền phức không?-Nhân Mã nghe câu giải thích của anh cũng bớt hoài nghi nói

-Không có đâu, bạn anh dễ tính lắm.

-Ừ.

-Nào chúng ta vào thôi.

Nói rồi anh dẫn cô vào trong. Căn biệt thự có hai tầng, tầng dưới là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ có cả sân thượng nữa chứ. Phải nói căn biệt thự khá lí tưởng để cho những cặp đôi yêu nhau đến sống.

-Nhóc nấu bữa sáng cho anh được không? Anh chưa ăn gì hết.-Ma Kết nhìn cô mắt long lanh nói

-Nhưng....em nấu tệ lắm đó, Thiên Yết ăn còn chê lên chê xuống huống hồ là anh.

-Tệ cũng được, anh muốn ăn của nhóc nấu à, nấu đi Nhân Mã, anh đói sắp xỉu rồi nè.-anh "làm nũng" cô

-Thôi được rồi nhưng dở đừng có trách em nha.

Nhân Mã nói rồi đi xuống bếp mở tủ lạnh ra lấy thức ăn bắt tay vào nấu ăn. Cô đang tối mặt tối mũi mà anh thì ngồi vào bàn ngắm cô lâu lâu còn cười một mình nữa. Sau một lúc lâu cô bưng ra phần ăn cho anh đặt xuống bàn, trứng thì nát bấy, bánh mì thì khét còn miếng thịt xông khói cũng không tốt là mấy.

-Anh ăn thử đi.-Nhân Mã nhìn phần ăn mình nấu ái ngại nói

Ma Kết ăn thử một miếng nhưng có vẻ đúng như cô nói nó không được ngon là mấy. Nhìn thấy biểu hiện của anh là cô cũng hiểu nên lên tiếng

-Dở lắm đúng không? Em đã nói rồi mà, thôi đừng ăn nữa

-Không, rất ngon.-anh cười nói rồi tiếp tục ăn.

-Thật sao?-cô nghi hoặc nói -Anh không lừa em chứ?

-Không, ngon thật mà, mà em không định cho anh ăn hết à.

-Ừm, anh ăn đi.-Nhân Mã ngồi xuống ghế rót ly nước cho anh và cô.
-Anh đã đăng kí bài hát chúng ta dự thi rồi.-Ma Kết lên tiếng

-Là bài gì vậy?-Nhân Mã quay sang nhìn anh

-Tự anh sáng tác.

-Anh sáng tác sao? Bây giờ em mới biết đó.-Nhân Mã ngạc nhiên ra mặt

-Nhóc tưởng anh không biết sáng tác nhạc hay sao mà ngạc nhiên như vậy?

-Không có, em đâu có ý đó.-Nhân Mã lắc tay

-Đến lúc thi, anh sẽ nói cho nhóc biết một bí mật.-Ma Kết nhìn cô thích thú nói

-Bí mật!?? Là gì vậy, hay là nói luôn đi.-Nhân Mã tò mò hỏi

-Đến lúc đó nhóc sẽ biết nhưng phải hứa không được giận anh.

-Được nhưng mà có thể gợi ý một tí không?-Nhân Mã nhìn anh làm mặt cún con nói

-Miễn bàn đi.-anh đẩy cô ra, nụ cười lộ hẳn trên môi

Nhân Mã chu mỏ nhìn anh, bí mật là gì ta?

Anh mượn tiền cô?

Anh chia tay Angel? (ơ ơ cái này không phải bí mật gì lắm)

Anh sẽ làm ca sĩ?

Anh thích cô???

Hơ hơ hình như cái cuối không có khả năng nha, cô nghĩ đi đâu vậy? Mau quay về đi Nhân Mã ơi.

Nhân Mã quay trở về nhà Thiên Tử thì mặt trời cũng đã lặn, một mảng trời đen phủ lấy khắp con đường, Nhân Mã tháo nón bảo hiểm ra, đưa cho Ma Kết, nói:

-Cảm ơn anh đã đưa em về.

-Ừm, tạm biệt nhóc.-Ma Kết nhìn cô, sau đó lên ga chạy đi mất.

Nhân Mã nhìn anh chạy đi xa dần, mới đi vào nhà, vừa vào đến cửa giật nảy người khi thấy Thiên Yết ngồi trên chiếc sô pha hoàng gia.

-Đi chơi có vui không?-Thiên Yết nhìn cô, khóe môi là nụ cười nửa miệng

-Vui hơn ở với anh.-Nhân Mã liếc xéo anh một cái

-Hôm nay to gan nhỉ? Dám ăn nói với tôi kiểu đó.-Thiên Yết đứng dậy, dáng người cao ráo nhìn cô từ phía trên

-Anh lại định bắt tôi vừa nhảy ếch vừa hát mười vòng nữa chứ gì?-Nhân Mã trề môi nói

-Tôi lại không nghĩ thế.-anh cười lại như không nhìn cô, càng làm cô cảnh giác hơn

-Tôi lại có một ý khá hay.

-Anh lại định bày trò gì?-cô nhíu mày, trong lòng khôn khỏi lo lắng

-Ngày mai cô sẽ biết ngay thôi.

Thiên Yết thong thả đút hai tay vào túi, nhìn cô cười lạnh sau đó đi lên lầu.

Nhân Mã nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng khó yên ổn, anh lại định bày trò gì đây? Đừng nói bắt cô vừa nhảy ếch vừa hát giữa sân trường nha. Đừng mà.

Nhân Mã mặt mày mếu máo đi vào bếp, pha cappuccino đem lên phòng cho anh xong đi về phòng mình thay đồ đánh một giấc đến sáng. Chuyện ngày mai để mai tính.

Sáng sớm Nhân Mã thức dậy qua phòng kêu Thiên Yết nhưng anh đã đi sớm, cũng tốt khỏi làm bữa sáng, cô chạy nhanh đến trường.

Tiếng chuông điện thoại của Nhân Mã reo lên, nhìn vào màn hình là một số hoàn toàn lạ, cô chưa từng thấy lúc nào,vừa nhấc máy lên cô đã bị tra tấn lỗ tai bằng một giọng nói lạnh lùng

[...Gà mái, lên phòng hội trưởng mau...]

-Anh... anh... là ai?-Nhân Mã ngớ ngẫn phán một câu xanh rờn khiến cho người ở đầu dây bên kia máu sôi lên vì tức giận

[...Không nói nhiều, mau lên phòng hội trưởng mau...] (cúp máy)

-Phòng hội trưởng? A là heo đực, hèn chi mình thấy quen.-cô reo lên (phản ứng siêu chậm =.=")

Mở cửa phòng hội trưởng ra, Nhân Mã choáng ngộp, tất cả những người trong hội học sinh đều có mặt ở đây. Nhân Mã hơi nhíu mày, tên này tối qua nói sáng này sẽ cho cô biết mình bị gì, đừng nói trước mặt mấy người này mà nhảy ếch hát nha.

-Anh kêu tôi lên đây làm gì?-Nhân Mã hít một hơi nói

-Có việc, lại đây ngồi đi.-Thiên Yết chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh mình

Nhân Mã từ từ tiến lại ngồi xuống nhìn anh khó hiểu, khẽ nói nhỏ

-Anh lại bày trò gì đây?

-Im lặng đừng nói gì hết chỉ nghe tôi thôi.

-Đây là người tôi nói, các người có ý kiến gì không?-Thiên Yết nói bằng giọng lạnh lùng

-Hội trưởng, anh cần suy nghĩ lại, em thấy cô bé này không được đâu.-một người con gái lên tiếng

-Đúng vậy Misami nói đúng, cô ta dám nói chúng ta vô tích sự, sỉ nhục mọi người trong hội, làm sao có thể?.-người khác cũng tiếp lời

-Hội trưởng anh nên suy nghĩ lại.-lại một người khác tiếp lời

-Tôi không có gì mà phải suy nghĩ lại,Lâm Nhân Mã đủ tiêu chuẩn để đảm nhiệm vị trí ấy.-Thiên Yết khoanh hai tay trước ngực nói

-Tôi cũng tán thành ý kiến đó.-Thiên Bình và Kim Ngưu cùng đồng thanh lên tiếng

Cả đám người nhìn nhau vẻ khó chịu, không mấy là vui, nhìn khắp người cô như coi xét gì đó. Bọn họ không hiểu hôm nay hội trưởng có ăn nhầm gì không mà đưa ra quyết định đó.

-Ok, quyết định vậy đi, nếu không còn chuyện gì thì tan họp.

Thiên Yết nhanh gọn đưa ra quyết định, cả đám người không đồng ý cũng phải đồng ý, cả tốp người bỏ ra ngoài.

-Lúc nãy là chuyện gì vậy?-Nhân Mã nhìn Thiên Yết thắc mắc hỏi

-Không có gì chỉ là tôi chọn cô làm trợ lí giúp tôi thôi.-Thiên Yết khóe môi nhàn nhạt nụ cười

-Cái gì?-Nhân Mã ngây người ra

-Nhân Mã anh thấy ý kiến đó cũng hay mà, ít nhất em cũng ít bị ăn hiếp.-Thiên Bình lên tiếng

-Hay cái gì mà hay, em không bị đám tiểu thư kia ăn hiếp thì cũng bị anh ta hành hạ à.-Nhân Mã chỉ tay vào Thiên Yết nói

-Em đừng lo có gì anh "xử" cậu ấy cho.

Kim Ngưu nháy mắt với Nhân Mã nói, xoay qua liền nhận được cái liếc của Thiên Yết, trong đó cô có thể thấy dòng chữ "Tớ sẽ tính với cậu sau, liệu hồn đi"

-Không phải chứ!!! Em không muốn làm trợ lý của anh ta.-Nhân Mã vuốt trán mình một cái

-Rất tiếc là cô không có cơ hội phản đối. Từ hôm nay cô đã là trợ lý của tôi, phải biết nghe lời.-Thiên Yết đắc ý nói

Nhân Mã khóc không ra nước mắt, nói vậy chẳng khác nào cả năm học cô đều phải nghe theo anh, chắc chết mất.

-Anh được lắm, coi như tôi thua anh lần này đi.-Nhân Mã nghiến răng nhìn anh, sau đó đùng đùng bỏ ra ngoài

Cô đi chưa được bao lâu thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra, một người con trai với chiếc kính gọng đen, hai tay đút vào túi quần, hời hợt nhìn ba người kia, nói:

-Trợ lý mới, cũng không tồi.

-Không bằng việc cậu giải quyết giùm cô ta.-Thiên Yết cười lạnh nói

-Biết thắt cravat từ khi nào vậy?-Kim Ngưu nhìn cravat lại được thắt ngay ngắn của anh

-Có người thắt giùm thôi.-anh nhún vai, hôm nay cô đến trả cravat cho mình nên anh bắt cô thắt cho anh, cũng khá lâu chưa ai thắt cravat cho anh rồi

-Đừng nói nhiều, suốt ba năm không vào phòng hội trưởng một bước, hôm nay đến đây làm gì?-Thiên Yết không vòng vo nói

-Chỉ là đăng kí thi hát thôi.

-Được thôi, tôi sẽ ưu tiên cậu đứng đầu danh sách dự thi.-Thiên Yết cười lại như không cười

-Cảm ơn nha hội trưởng.-anh cười nhoẻn miệng

-Hội phó đã muốn thi tôi phải đưa lên đầu danh sách thôi.-Thiên Yết nhạt nhẽo nói

-Để đáp lại, tối nay gặp hội trưởng ở quán bar Louis, như cũ.-anh nói xong quay lưng đi còn vẫy tay chào cả ba

-Hai người rốt cục đến bao giờ mới chấm dứt đây.-Thiên Bình cùng Kim Ngưu khẽ thở dài một cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro