Chap 16. ĐÁNH NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


__________________________________________________________
Nhân Mã hậm hực đi về lớp, từ lúc chuyện của Liz và Angel thì rất ít người kiếm chuyện với cô, lâu lâu chỉ vài tiếng xì xầm nói về cô, cô thầm mừng vì cuối cùng sóng yên biển lặng rồi nhưng có phải sẽ như cô mong muốn bình yên hay là kết thúc bi kịch này là bắt đầu một bi kịch khác...... còn đáng sợ hơn nữa...........

Đã hơn mười giờ đêm rồi mà vẫn chưa thấy Thiên Yết về, Nhân Mã lo lắng ngủ không yên, cứ đi qua đi lại, qua hỏi Thiên Bình thì Thiên Bình nói Thiên Yết có chuyện mà chuyện gì tới mười giờ lận chứ, Nhân Mã ra phòng khách đợi anh, cứ lóng nga lóng ngóng nhìn ra phía cửa nhà, đợi mệt quá cô nằm trên ghế sofa ngủ lúc nào chẳng hay.

Nhân Mã đang chìm trong giấc mộng đẹp, thì cảm thấy cơ thể mình bị ai đó lay lay, quơ tay loạn xạ thì cảm thấy tay mình chạm phải mặt ai đó. Khẽ nheo mắt nhìn người đó một cách mơ mơ màng màng, xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng mang đầy những vết thương và trầy trên mặt, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đen đang nhìn cô trân trân, đây chẳng phải là....

-ÁÁÁaaaa...má ơi...sao...sao anh lại ở đây-Nhân Mã la toáng lên khi ý thức được

-Người nên hỏi câu đó là tôi mới đúng, tại sao cô lại nằm đây ngủ?-Thiên Yết lạnh lùng nói

-Tôi.... tôi.... đợi anh.-hai từ "đợi anh" Nhân Mã nói rất nhanh mong anh không nghe được

-Sau này đừng đợi nữa, trễ rồi về phòng ngủ đi sáng mai còn đi học nữa.-Thiên Yết nói rồi đứng dậy bỏ đi lên phòng

Nhân Mã thở dài, xoay qua nhìn đồng hồ, trời ơi đã gần một giờ sáng rồi chứ ít gì, sao hôm nay anh về trễ vậy nhỉ lại còn có vết thương của một cuộc ẩu đả nữa chứ, không khỏi tò mò cô đánh liều đi hỏi anh cho rõ.

-Thiên Yết tôi có thể vào không?-Nhân Mã vừa mở cửa vừa nói

-Vào rồi còn hỏi chi nữa.-Thiên Yết càu nhàu

-Tôi dù gì cũng phải "chăm sóc" anh mà.-Nhân Mã cố nén cơn tức nói, có cần móc họng cô không chứ? Đáng ghét

-Tôi không biết cô "chăm sóc" hay là "trả thù" tôi nữa, cảm ơn ý tốt của cô không cần đâu.- Thiên Yết châm chọc đáp

Nhân Mã tức tối trong lòng, cô đã cố gắng cố gắng nhường nhịn mà anh cứ làm tới, ai mà chịu nổi nhưng nhịn, nhịn, nhịn thôi. Cô cố mỉm cười nói

-Đương nhiên là chăm sóc rồi. Mà anh... anh... mới đánh nhau với ai à.-Nhân Mã nhìn anh tò mò hỏi

-Liên quan gì tới cô, về phòng lo ngủ đi.-Thiên Yết cau có nói

-Vậy là đúng rồi, đảm bảo anh mới đánh nhau về.

Nhân Mã vỗ tay chắc ăn rồi đi lại phía tủ nhỏ lấy ra hộp cứu thương lại gần Thiên Yết mở ra lấy chai thuốc và miếng băng cá nhân

-Đưa mặt anh đây.-Nhân Mã nhìn anh "hiền lành" nói

-Làm gì?

-Sức thuốc cho anh nếu không khuôn mặt đẹp trai của anh sẽ có sẹo đấy.-Nhân Mã mỉm cười đáp

-Ý cô là khen tôi đẹp sao?

-Điên, tôi khen anh đẹp hồi nào, xấu hoắc.-cô vội phủ nhận.

Thiên Yết thì phì cười, Nhân Mã nhìn anh khó hiểu nhưng cũng phải công nhận khi anh cười đẹp thật, có lẽ đây là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy ở anh.

Bối rối.

Cô liều mạng kéo mặt anh lại rồi sức thuốc và dán băng keo một cách cẩn thận lên những vết thương làm anh ngạc nhiên vô cùng.

-Xong rồi, anh ngủ ngon sáng còn đi học.-Nhân Mã nói rồi chạy nhanh ra ngoài.

Thiên Yết khẽ nâng môi, sau đó đi vào nhà tắm.

Đi về phòng Nhân Mã cảm thấy tim mình đập loạn xạ khi nhìn thấy hình ảnh anh cười, cảm giác vui vui lẫn ngượng nghịu trong cô, nở một nụ cười khó hiểu cô chẳng hiểu tại sao, có lẽ cô bị bệnh chăng, có lẽ thế, nên đi khám tốt hơn nhiều.

Sáng sớm Nhân Mã đã có mặt ở nhà bếp làm hai ly coffee cho hai vị thiếu gia, tâm trạng của cô đỡ hơn hồi tối nhiều, suốt đêm cô cứ trằn trọc vì nụ cười của anh, anh cười rất đẹp nhưng cô lại thấy anh rất ít cười, vội lắc đầu xua đi suy nghĩ mông lung cô đặt phần ăn sang xuống bàn rồi lên phòng hai vị thiếu gia gọi thức dậy

_Cốc...cốc...cốc

-Anh Thiên Bình em vào nha.-Nhân Mã đứng ngoài phòng Thiên Bình nói lớn

-Ừm em vào đi.-Thiên Bình trong phòng nói vọng ra

Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, thấy anh đang đứng chỉnh trang bộ đồng phục, nhìn kĩ Thiên Bình cũng đâu có kém gì Thiên Yết, khuôn mặt luôn ấm áp, nụ cười hiện trên môi thật dịu dàng

-Wow, nhìn kĩ anh đẹp thật.-Nhân Mã lên tiếng nửa ngưỡng mộ nửa trêu đùa

-Em... dám trêu anh nhỉ, gan ha.-Thiên Bình chợt bối rối, mặt đỏ gắt cả lên

-Em nào dám, em nói thật mà, anh đẹp lắm.-Nhân Mã mỉm cười đáp

-Ừ anh tin mà.-Thiên Bình cười dịu dàng đáp

-Ừ mà anh chưa xong nhỉ?-Nhân Mã hỏi khi thấy chiếc cravat và áo khoác đang nằm trên giường

-Ừ anh chưa xong, đợi anh tí.-Thiên Bình đáp

-Hay để em giúp anh nha.

Nhân Mã mỉm cười đáp, rồi khom người xuống lấy chiếc cravat đưa lên cổ thắt cho Thiên Bình, vì chiều cao có hạn nên Nhân Mã phải nhón chân lên mà thắt, vừa mỏi chân lại thêm tay còn phải ngước lên nữa chứ, làm Nhân Mã phần nào thấy khó khăn

Thiên Bình có vẻ không chú tâm đến tình trạng "thấp bé" của Nhân Mã, vì tình trạng anh bây giờ....... rất rất hạnh phúc. Tim cứ đập thình thịch mãi, phải chi, phải chi ngày nào cũng thế này, làm điểm tâm, chỉnh trang lại đồng phục cho anh thì tốt biết mấy

-Xong rồi.-Nhân Mã kéo ngay ngắn chiếc cravat vừa thắt xong nói

-Cảm ơn em.-Thiên Bình cười "hạnh phúc" nói

-Anh khoác áo vào đi.-Nhân Mã nhắc nhở

-Ừ cảm ơn em.

-Anh mặc áo khoác dài hay ngắn vậy?-Nhân Mã thắc mắc

-Anh tính mặc ngắn.-Thiên Bình nhẹ nhàng đáp

-Hôm nay trời hơi lạnh anh mặc áo khoác dài tay đi.

Nhân Mã nói rồi lấy nhanh chiếc áo khoác ngắn tay trên giường thay bằng chiếc áo khoác dài tay trong tủ quần áo, rồi khoác nhanh cho Thiên Bình. Đồng phục đã chỉnh tề, trông anh trong bộ đồng phục này cũng thật đẹp, tuy màu đen nhưng lại không mất đi vẻ đẹp ấm áp dịu dàng, nhất là đôi mắt đen đó, trông nó thật gần gũi và ấm áp làm cô luôn cảm ấy lòng ấm hẳn

-Xong rồi anh xuống nhà trước đi, em qua phòng Thiên Yết kêu anh ấy

-Ừm

Nhân Mã nói rồi ra khỏi phòng Thiên Bình, thẳng tiến phòng của Thiên Yết, đứng ngoài phòng tay cô nắm chặt khóa cửa nhưng chẳng mở ra, vì sao ư? Vì chuyện tối qua, sợ tim mình sẽ đập loạn lên khi thấy anh cười, sợ... sợ mình sẽ vượt quá xa mức giới hạn.

_Cạch

Đang đứng lơ mơ phân vân mở với không thì cánh cửa tự nhiên bật ra, thoáng giật cả mình, Nhân Mã mới lấy lại bình tĩnh nhìn cánh cửa tự nhiên bật ra, định phán nó cái đá chân, thì bắt gặp Thiên Yết đang đứng nhìn cô lạnh lùng và khó hiểu những hành động của cô

-Cô làm trò gì thế?-Thiên Yết nhìn cô trân trân nói

-Hả... Không... không có gì, tôi chỉ lên kêu anh thôi.-Nhân Mã cười như con ngố đáp

-Lẹ lên đi, hôm nay có cuộc họp chuẩn bị phần thi hát, cô lo hồ sơ chưa?-anh lạnh lùng nói

-Hồ... hồ sơ? Tôi... tôi có biết gì đâu.-cô ấp a ấp úng nhìn anh trân trối nói

-Đúng là tức chết với cô, tôi biết thế nào cũng vậy nên chuẩn bị giùm rồi.-anh nhăn mặt lạnh lùng nói

-Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm.-cô mắt sáng rỡ cả lên

-Không có lần sau đâu đó.

Anh nói rồi thong dong bước đi xuống nhà, để lại cô còn sung sướng, hôm nay tên này tốt thật, cô không lo chuẩn bị hồ sơ vậy mà cũng được bỏ qua. Haha hôm nay quả là ngày may mắn của cô mà.

Nhân Mã sốt sắng chạy nhanh xuống bếp dọn bữa sáng cho anh, bưng ra hai phần ăn cùng hai ly coffee, hôm nay cô thay đổi khẩu vị cho hai người để khỏi ngán

-Mặt em sao thế?Lại đánh nhau à.-Thiên Bình vừa ăn vừa nhìn Thiên Yết hỏi dò xét

-Ừ, anh biết mà.-Thiên Yết đáp lạnh lùng

-Ừ, nếu được thì em dừng lại đi.

Ngay khi Thiên Bình dứt lời Thiên Yết liền buông bộ dao nĩa xuống, lấy khăn lau lau miệng rồi đứng phất dậy bỏ đi, Thiên Bình lắc đầu nhìn theo đứa em trai ngỗ nghịch của mình mà trong lòng thoáng đau giùm.

Đã ba năm, ba năm rồi, vẫn chưa dứt ra được, có lẽ nó đã khắc sâu quá rồi.

Thiên Bình ăn nốt phần ăn rồi cũng bỏ đi trước. Nhân Mã đứng phía trong không khỏi thắc mắc, từ trước tới giờ anh có bao giờ như vậy đối với Thiên Bình đâu chứ, đúng là tên tính khí thất thường, vui thì không sao, giận thì quả có sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro