Chap 17. CUỘC THI HÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________________________________________________________________
Chạy xe đến trường Nhân Mã hát vang khúc nhạc, tâm trạng có vẻ khá khẩm hơn.

Vừa dắt chiếc xe vào bãi Nhân Mã lơ tơ mơ đi lên phòng hội trưởng, cố trấn an mọi chuyện sẽ bình bình an an Nhân Mã lấy can đảm mở cửa, vừa bước vào mọi ánh mắt đều dồn vào cô, ghen ghét có, đố kị có, xem thường khinh miệt có, cũng đúng chuyện cô gây ra cũng đủ chấn động ngôi trường Zodiac này mà. Quen rồi, đã quen lắm rồi kệ cứ cho họ ngắm dù gì cô cũng xinh mà

-Là trợ lí của hội trưởng sao mà cô cứ đi trễ về sớm thế? Làm kiểu gì thế nhắm không được thì đừng làm.-một chị lớp mười hai (tên Soward) lên tiếng mỉa mai nhìn Nhân Mã vẻ khinh miệt

-Em đâu có, chỉ là tối qua em lo làm một số đồ cho anh Thiên Yết nên mới ngủ trễ sáng nay dậy trễ tí, chị có cần khó vậy không?-Nhân Mã cười khỉnh đáp lại

-Cô... cô làm sai mà còn trả treo à, đến trễ mà bảo là ngủ trễ hay là làm biếng nói ra còn chấp nhận chứ đừng đem hội trưởng ra làm tấm chắn.-Mặt Soward tối sầm lại vì tức

-Em nào dám chứ, anh hội trưởng cao cao tại thượng em nào dám lấy ra đùa, quả thật tối qua em làm giúp anh ấy mà.-Nhân Mã đáp lại giọng vô cùng hiền lương thục đức

-Cô...

-Thôi đi đây không phải chỗ cho hai người cãi nhau.-Thiên Yết chau mày lên tiếng

-Còn cô đi trễ thì chấp nhận còn cãi lại, mau lại đây cho tôi.-Thiên Yết lãnh đạm đánh ánh mắt sắc bén lạnh đến rùng mình cho cô

-Biết rồi, tôi muốn đâu chứ.-Nhân Mã thầm nói rồi đi lại phía ghế gần anh ngồi xuống

-Họp thôi.-Thiên Yết mặc cô lật đống hồ sơ ra nhìn qua loa rồi bắt đầu họp

-Oa... oa buồn ngủ chết được.Nhân Mã ngáp ngắn ngáp dài than vãn

-Ngủ thì về nhà hãy ngủ ở đây là trường không phải chỗ cho cô nằm vạ.-Thiên Yết mắt nhìn tập hồ sơ nói

-Biết, không cần anh nhắc, khó chịu quá đi.-Nhân Mã giọng buồn ngủ nói

-Mà Thiên Yết anh nhắm năm nay liệu Louisa có giành được chức quán quân nữa không?-chị Saki lên tiếng vẻ tò mò

-Hỏi thừa chị ấy năm nào mà chẳng thắng.-Kin phản ánh vấn đề

-Oh ai nhắc đến tôi thế.

Một giọng nói vang lên, cánh cửa bật tung ra, bước vào là một người con gái trẻ trung, vẻ đẹp hào nhoáng, kiêu sa quí phái đôi mắt long lanh cùng hàng lông mi cong dài cao vút, làn da trắng nõn nà trong bộ đồng phục đen.

Vừa nhìn thấy người con gái đó Nhân Mã không khỏi nghĩ ngợi: người thì đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ trong veo, còn tính tình chắc tốt và thân thiện hòa đồng lắm.

-Louisa tụi em chỉ đang nói thế nào chị cũng giành giải quán quân.-Soward cười tươi như hoa nói

-Cảm ơn cậu, dù gì năm nay cũng có người mới tham gia mà.- Louisa khiêm nhường nói

-Chị đừng nói vậy chứ, ai có thể thắng nổi chị chứ, chị vừa xinh lại hát hay nữa,ai mà thắng nổi.-Misa xua xua tay

-Cậu quá khen.-Louisa cười thẹn thùng

-Cậu tới đây làm gì?-Thiên Yết khoanh tay trước ngực lạnh lùng hỏi

-Mình mới về nước nên ghé qua thăm mọi người không được hả?-Louisa trên môi nở nụ cười

-Thăm xong chưa, nếu xong thì đi đi.-Thiên Yết chẳng có một chút cảm xúc nói

-Này cậu quá đáng lắm đấy, tớ dù gì cũng là thành viên trong hội mà.-mặt Louisa hơi tối lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ rạng ngời lúc nãy nói

-Được muốn thì cứ ngồi.-Thiên Yết nhún vai đáp

-Nhưng ai đấy?-Louisa chỉ tay về phía Nhân Mã vẻ tò mò hỏi

-Là trợ lí của tôi.-Thiên Yết vẻn vẹn đáp lại

-Trợ lí? Cậu chọn rồi hả?-Louisa miệng hơi cười cười nhưng biểu lộ vẻ thất vọng

-Ừ không được hả?-Thiên Yết nhìn Louisa hỏi

-Không, tớ chỉ thắc mắc từ lúc... lúc em ấy đi thì có ai là trợ lí cậu đâu... bây giờ cậu lại...

-Chẳng lẽ tìm một người làm trợ lí cho mình cũng là sai sao? Tôi có cần chịu gì không?-Thiên Yết lạnh lùng nhìn Louisa cười nửa miệng

-Không... đương nhiên là không... Tớ không có ý gì hết.

-Vậy thì vào họp đi, trễ rồi.

Louisa tuân theo răm rắp, khi đi ngang qua cô Louisa có vẻ không mấy vui dù trên môi của cô luôn nở nụ cười, Nhân Mã cảm thấy bất an, cả người run lên nhè nhẹ, chẳng nhẽ sắp có chuyện chẳng lành.

Buổi họp kết thúc, hầu hết tất cả thành viên trong hội đều rời khỏi phòng hội trưởng, Nhân Mã cũng không ngoại lệ. Vừa đi ra ngoài cửa thì thấy Louisa đi theo phía sau Thiên Yết, trên khuôn mặt là nụ cười tươi.

-Em mới về nước không lẽ anh không định mời em một bữa sao?-Louisa khoác tay Thiên Yết

-Muốn thì tự mình tổ chức, tôi không rãnh.-Thiên Yết lạnh nhạt buông một câu đồng thời hất tay Louisa ra

-Anh... Anh không thể dành một ít thời gian sao?-Louisa mím môi, nhìn Thiên Yết

-Không, dù chỉ nửa giây.-Thiên Yết bỏ lại câu lạnh lùng đó rồi bước đi

Khi đi ngang cô, anh hơi dừng lại nhìn nhưng đi tiếp, Nhân Mã cũng nhìn anh lại, anh nhìn cô? Nhìn gì không biết nữa.

-Nhân Mã, em đến đây bao lâu rồi?-Louisa đi đến bên cạnh cô hỏi

-Dạ chưa được lâu lắm.-Nhân Mã cười nhẹ đáp lại

-Chưa được lâu? Vậy mà tin đồn giữa em và Kim Ngưu cùng Thiên Bình phát tán nhanh nhỉ?-Louisa dù trên môi là nụ cười nhưng trong lòng không khỏi ghen ghét

-Dạ, cái đó thì...-Nhân Mã bối rối nhìn Louisa

-Chị không có ý gì đâu, chỉ là muốn xin lỗi em về chuyện của Liz thôi.

-Dạ!??-cô khó hiểu nhìn Louisa

-Liz là... em họ của chị.-Louisa chậm rãi nói ra từng chữ

Nhân Mã nghe xong bất ngờ, Liz là em họ của Louisa? Không phải vậy chứ? Nhân Mã đúng là khóc không ra nước mắt, chỉ còn cách mong là Louisa là người hiểu chuyện không chấp nhất cô.

-Chị chỉ nói vậy thôi. Em về lớp đi.-Louisa mỉm cười nhìn cô

-Chào chị.

Nhân Mã cúi chào Louisa sau đó đi về lớp.

Louisa nhìn bóng lưng của Nhân Mã đi xa dần, khóe môi nhếch lên một đường, chức vụ trợ lý đó cô đã rất muốn đảm nhiệm nhưng vì ba năm trước có một con kì đà cản mũi, thế mà ba năm sau vẫn có con kì đà cản mũi xuất hiện.

-Về rồi sao?-một giọng nói hời hợt vang lên phía sau lưng cô

Louisa quay lưng lại thì thấy người con trai dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô.

-Cậu vẫn như xưa nhỉ? Không thay đổi chút nào.-Louisa khóe môi hơi nâng lên nói

-Lời khen đó cô cứ để lại mà dùng, nó thích hợp với cô hơn.-anh buông hai tay xuống, đút vào túi, thong thả đi về phía Louisa

-Mới vừa gặp mặt có cần lạnh nhạt vậy không?-Louisa không mấy vui nói

-Chưa lạnh nhạt bằng việc lúc nãy cô nói với em ấy? Chị họ Liz à.-anh cười khỉnh nhìn Louisa

-Vậy thì sao? Đừng nói ngay cả cậu cũng để ý con bé đó nha.

-Không phải để ý mà là quan tâm.

-Tôi lại thấy để ý đó.

-Cô muốn nói sao cũng được, ráng mà bám Thiên Yết dai vào, hắn ta chỉ hợp với hạng người như cô thôi.-anh cười lại như không

-Hạng người như tôi là sao? Cậu đừng có quá đáng.-quả nhiên sắc mặt Louisa một mảng đỏ một mảng đen

-Cái đó cậu hẳn phải rõ hơn tôi, sao lại hỏi tôi chứ?-anh khẽ nhếch môi, bỏ đi không thèm đếm xía tới cô

-Cậu...

Cô tức đến mức mặt đỏ lên, dám nói với cô kiểu đó sao? Anh nghĩ mình là ai? Louisa cô chưa bao giờ thua một ai và nhất định cô sẽ thắng.

Giờ ra về, Nhân Mã chạy lên hội trường, lúc nãy Ma Kết kêu cô khi nào ra về thì lên quãng trường gặp anh, cô thật không biết anh định bày trò gì nữa đây?

Mở cửa phòng hội ra, Nhân Mã thấy Ma Kết ở trên khá đài ngồi ở chiếc đàn piano, dưới lớp kính mỏng có thể thấy ánh mắt đượm nổi buồn của anh. Dù quen anh chưa lâu nhưng cô chưa thấy ánh mắt đó của anh bao giờ cả.

Nhân Mã từng bước từng bước đi lên khán đài, đứng nhìn Ma Kết.

Ma Kết ngẩng đầu nhìn cô, trên môi nhanh chóng là nụ cười, nói:

-Em đến rồi sao?

-Ừm.

Nhân Mã đáp, nhìn anh. Có chút nhíu mày khi phát hiện trên mặt anh cũng có vết thương sau một cuộc ẩu đả để lại, chân mày ngày càng nhíu chặt lại. Thiên Yết cũng có, Ma Kết cũng có! Hai người này rốt cục có liên quan tới nhau không?

-Em không sao chứ? Chúng ta tập hát ở đây nha.-Ma Kết thấy cô ngẩn người ra hỏi

-Ở đây sao?-Nhân Mã sực tỉnh hỏi, chắc cô đa nghi quá thôi

-Đúng vậy, dù gì đến buổi thi em cũng đứng ở đây hát mà, tập ở đây cho quen.

-Nhưng mà đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, em sợ.-Nhân Mã e dè nói

-Đừng sợ, em hãy tưởng tượng trước mắt em là hàng ngàn người nhìn em hát.-Ma Kết dịu dàng nói

-Được sao?

-Em làm được, bây giờ chúng ta bắt đầu thử nha.

Nhân Mã không cách nào vượt qua khó khăn trong lòng, cứ nghĩ đến hàng ngàn người nhìn cô hát, còn hàng ngàn người châm chọc kêu cô xuống đi, cô lại không cách nào hát tiếp được.

-Không, em không làm được. Bọn họ sẽ không nghe em hát đâu. Chúng ta sẽ không thắng được đâu.-Nhân Mã vô lực lắc đầu

-Em hãy xem, anh là khán giả của em. Chỉ mình anh thôi Nhân Mã.-Ma Kết nhu tình nhìn cô nói

Chỉ mình anh, làm khán giả cho cô sao? Nhân Mã nhìn anh, đôi mắt to tròn mở to, sáng lấp lánh như thủy tinh trong suốt, thanh thuần đến dường nào.

-Ừm.

Nhân Mã gật nhẹ đầu, anh đã quyết tâm giúp cô như vậy, cô không thể làm anh thất vọng, càng không thể vì mình mà thua được.

-Bắt đầu nhé.

Ma Kết nói cũng bắt đầu đàn lại, Nhân Mã nén cảm xúc hỗn loạn của mình, khẽ khàng cất giọng hát.

Cứ thế Ma Kết giúp từng bước từng bước can đảm hơn, cuối cùng thì cô cũng hát được, còn mạnh dạn hơn, cả hai kết thúc trong một nụ cười thỏa mãn, nụ cười ấy sáng lạng giữa không gian tĩnh mịch của nó.
Dạo này cứ vừa ra về là Nhân Mã tức tốc chạy lên hội trường thành ra cô cứ đi sớm về trễ, ít khi ở nhà mà nếu về thì cũng trễ. Dạo này có lẽ cô chú tâm vào cuộc thi hát quá nên quên mất trọng tâm mình đến đây.

Không khí ở trường sôi nổi và náo nhiệt hẳn lên vì hôm nay là cuộc thi hát. Đứng phía sau cánh gà Nhân Mã lén nhìn ra, hàng ngàn con người đang ngồi phía dưới vẻ hào hứng, cảm thấy hồi hộp và không tự tin với chính bản thân mình, Nhân Mã muốn rút lui nhưng đã kề bên rồi làm sao mà rút nữa. Dù đã cùng Ma Kết tập nhiều lần nhưng Nhân Mã vẫn không sao quen được, cứ hát khúc đầu là chập chừng mãi.

-Sắp bắt đầu sao đây?-Nhân Mã lo lắng nói, đi qua đi lại

-Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi, có anh mà.-Ma Kết trấn an cô

-Ừ.-Nhân Mã gật đầu một cách ngần ngại

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Nhân Mã reo lên, là số điện thoại của Cự Giải.

-Alo.

[...Chị hai...]-giọng nói trẻ con trong sáng đầu dây bên kia vang lên khi nghe cô nhấc máy

-Nhân Tử, là em sao?-Nhân Mã ngạc nhiên nói

[...Dạ, em nhớ chị hai lắm, khi nào chị về vậy?...]

-Nhân Tử ngoan nha, chị hai thương Nhân Tử lắm, khi nào được chị sẽ về chơi với em.

[...Chị hai hứa đấy...]

-Ừ chị hai hứa.

[...Chị không được gạt Nhân Tử đó, pye pye chị em sẽ đợi chị về...]

-Ừ, yêu Nhân Tử nhất *chụt*. - Nhân Mã đáp còn kèm theo cái hôn qua điện thoại rồi cúp máy

Nhân Mã cảm thấy trong lòng có thêm động lực, cuộc thi này cô phải thắng.

-Ai vậy?-Ma Kết đứng bên cạnh cô hỏi

-Là em trai của em.-Nhân Mã đáp

-Chắc nhóc nhớ em của nhóc lắm.

-Vâng.

Cô đáp, cô phải thắng cuộc thi này, ra điều kiện quay về thăm Nhân Tử.

-Ừ, thôi em đi thay đồ cái đã.

Nhân Mã mỉm cười rồi bước đi trên tay cầm bộ trang phục đi vào phòng thay đồ.

Ma Kết nhìn cô khẽ cười, đồng thời tháo chiếc kính ra, khuôn mặt đẹp trai đến mức hút hồn bao cô gái, anh rất chờ mong một lát nữa.

-Cảm ơn mọi người đã tới ủng hộ cuộc thi hát này.-thầy Bill dẫn chương trình đứng trên khán đài cầm micrô nói

-Hôm nay thành phần ban giám khảo của chúng ta là thầy hiệu trưởng, em Thiên Yết và ca sĩ Sandy mời vỗ tay hoan nghênh chung.-thầy nói thì phía dưới ba người đứng dậy vẫy tay với mọi người, ai ai cũng vẫy tay hò hét lại

-Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi đầu tiên là em Mary lớp 11A1 và em Mike lớp 12A1.

Thầy nói rồi đi vào cánh gà nhường lại cho cặp nam nữ dự thi. Phần thi của ai cũng rất nổi trội có thể thấy sự quyết tâm trong họ, ai ai cũng gương mặt hào hứng ,ai cũng hát rất hay làm cô cảm thấy mình không sánh bằng họ.

-Đừng nói nhóc sợ rồi nha!??-Ma Kết từ phía sau vỗ vai cô một cái trê chọc

-Ai nói em sợ hả? Có anh đó.-Nhân Mã hếch mặt lên

-Vậy thì tốt, anh lại sợ nhóc lên khán đài lại run cầm cập không hát thôi.-Ma Kết nhún vai nói

Nhân Mã đánh nhẹ vào người anh một cái, cô biết anh nói vậy là để làm cô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà chính cô lại sợ giống như những lời anh nói.

- Sắp đến lượt chúng ta rồi đó - Ma Kết nói.

-Ừm, em vào vị trí trước.

-Ừm, anh cũng vào vị trì đây, một lát phải cố lên đó.

Ma Kết trước khi đi không quên làm động tác cố lên.

Nhân Mã nhìn anh, lại đi cười ngu ngốc, anh vẫn là anh, một Ma Kết bí hiểm nhưng lại dịu dàng ấm áp, cũng bất cần tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro