CHAP 21. ĐI CÔNG VIÊN NÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_________________________________________________________________
Nhân Mã đúng là hối hận khi kêu anh ở lại, định là hỏi cho có lệ thôi ai mà ngờ thành thật, đã vậy đứa em trai từ trước tới giờ luôn nghe lời người chị hai như cô cũng không ngoan nữa, đúng là sai lầm, sai lầm.

Nhân Mã chỉ còn cách đuổi Thiên Yết cùng Nhân Tử đi khuất mắt. Nhân Mã mãi một lúc sau mới nhìn Cự Giải nói:

-Cự Giải, ông ấy... thế nào rồi?

-Cậu còn lo lắng cho ông ta làm gì? Cậu phải đi đến cái nơi xa lạ đó cũng là ông ta làm ra thôi.-Cự Giải nhất thời bực tức nói

-Tớ không sao cả mà. Là mẹ con mình thiếu nợ ông ấy, nếu không phải vì mẹ mình gây lỗi trước thì ông ấy đã không thành ra như vậy.- Nhân Mã chỉ cười trừ nói

-Tớ thật không hiểu nổi cậu, suốt chín năm qua khi mẹ cậu bỏ đi, ông ta luôn ngược đãi cậu vậy mà cậu còn thay ông ta trả nợ.-Cự Giải trách cứ

-Cậu đừng nói nữa, tớ đi xem ông ấy thế nào rồi.

Nhân Mã khẽ thở dài một cái, sau đó bước đi.

Cự Giải chỉ lắc đầu ngó theo, Nhân Mã đi một lúc lâu dừng trước căn nhà nhỏ xập xệ, mở cửa bước vào, mọi thứ trong nhà thật bừa bộn, đồ quăng tứ tung, dơ bẩn y như nhà hoang vậy.

-Ba ơi.-Nhân Mã cố gắng gọi lớn

Không có câu trả lời, cô tiến vào sâu hơn, trước mắt cô là người đàn ông say khước vì rượu, nằm lăn lốc trên sàn, đây là ba cô chẳng ai khác nữa.

-Ba ơi, con về rồi.

Người đàn ông giật mình, giọng say xỉn nhìn cô vẻ tức giận.

-A mày về rồi à, tao tưởng mày đi luôn rồi chứ?

-Con chỉ về chơi ba ngày thôi rồi con sẽ đi.-Nhân Mã đáp

-Trả nợ xong chưa mà về chơi hả? Hay là mày không muốn trả nợ cho tao.-ông Hưng giọng say mềm đứng lên chao qua lượn lại nói

-Không có, con về thăm Nhân Tử, rồi con sẽ đi mà.-Nhân Mã vội giải thích cho ông hiểu

-Tao biết mà, mày dễ gì mà tình nguyện đi gánh nợ thay tao, mày giống như mẹ mày vậy, đê tiện.

-Ba đừng có lôi mẹ vào chuyện này.-Nhân Mã nhẹ giọng nói

-Mày nghĩ mẹ con mày thanh cao lắm sao?-ông Hưng tức giận hừng hừng nói, trong đáy mắt toàn cay nghiệt, cùng hung ác.

-Con biết mẹ gây lỗi với ba rất nhiều, con cũng chỉ có thể nói xin lỗi với ba mà thôi. Con xin lỗi ba rất nhiều.

Nhân Mã nghẹn ngào nói, cô biết ba cô đáng lẽ sẽ không ra nông nỗi của ngày hôm nay, tất cả đều do mẹ cô gây ra cả.

"Bốp" ông tát cô một cái không thương tiết, mạnh đến mức máu từ khóe miệng rỉ ra,Nhân Mã không nói gì cũng chẳng phản kháng.

-Mày tưởng nói vậy thì mọi chuyện coi như không có gì sao?

Ông ta túm lấy tóc cô giật mạnh, cô không làm gì chỉ im lặng mặc kệ, chuyện này đối với cô cũng dần quen rồi. Từ lúc mẹ cô đi thì cô luôn chịu đựng bao nỗi đau này, thể xác tuy đau nhưng không bằng tâm can của cô đau, đau đến nổi trái tim như bị cào xé, người tám năm kêu là ba phút chốc chẳng phải lại còn phỉ báng không ngừng mình và mẹ mình, còn gì đau bằng nữa chứ.

-Dừng tay.

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, Nhân Mã vô thức nhìn ra cửa, dáng người cao lớn của Thiên Yết đứng ngay cánh cửa, tuy bị ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt kia, nhưng vẫn không che được vẻ cao cao tại thượng của anh.

-Mày là thằng nào?-ông Hưng tức giận quát

-Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ biết người đàn ông trước mặt mình ngay cả cầm thú cũng không bằng.-Thiên Yết chỉ nhếch môi mỏng, lời nói chứa toàn băng lạnh

-Thằng ranh con, mày tưởng mày đang nói chuyện với ai hả?-ông Hưng buông tay đang túm lấy tóc cô ra say mèm nhìn Thiên Yết

-Thằng ranh con?-Thiên Yết lạnh nhạt nói, từng bước chậm rãi đi đến phía ông Hưng

-Thiên Yết, anh đi đi. Đừng lo cho tôi.

Nhân Mã cảm thấy bất an vội nói khéo đuổi anh đi, ánh mắt của anh lạnh đến mức cô nhìn còn phải run sợ, ba cô lại kêu anh bằng ba từ "Thằng ranh con", không lẽ anh định làm gì ba cô?

Thiên Yết không đếm xỉa đến lời Nhân Mã vẫn từng bước đi đến, khóe môi cong lên một đường sâu thẳm, đôi mắt đen như chất chứa toàn băng lạnh, lại đáng sợ đến mức làm cô run lên từng đợt.

-Mày muốn gì hả thằng ranh con? Ông đây không rãnh giỡn với mày, cút về nhà mày đi.-ông Hưng tuy bị khí thế từ anh tản ra cũng hơi lo sợ nhưng vẫn cao giọng nói

-Trên đời này tôi ghét nhất cảm giác bị chính người thân mình sỉ vả, đánh đập, tước hết yêu thương từ tay con cháu của mình.-Thiên Yết cay nghiệt nói, ánh mắt hung ác nhìn ông Hưng

Anh chính là bị ông mình, ba mẹ mình tước đoạt hết tình yêu thương của mình, khiến anh phải gục ngã trên đau khổ, khiến anh trở nên như ngày hôm nay.

Nhân Mã nghe lời anh nói ra, cũng hiểu chuyện chút ít, không lẽ, không lẽ là như anh nói? Trong ánh mắt đen của anh khi nói ra câu này, lại rất độc ác, lại rất lãnh đạm, lại rất căm hận. Thật ra mọi chuyện của anh là như thế nào? Cô đến bao giờ mới biết hết.

_Bốp

Còn đang suy nghĩ Nhân Mã lại bị tiếng đánh đấm thô bạo vang lên, Nhân Mã ngước lên nhìn lại thấy ba mình nằm sóng soài trên nền nhà, còn Thiên Yết lại ung dung xoa xoa cánh tay mình, khóe môi lạnh lẽo nhếch lên một đường. Nói:

-Đừng nói tôi trẻ mà đánh người già. Hạng người như ông không xứng để tôi ra tay, mà cũng đúng, dù gì ông là cầm thú chứ không phải người.

-Thằng ranh này, mày giỏi lắm.-ông Hưng thẹn quá hóa giận, thuận tay cầm chiếc ghế ngã trên nhà đứng lên hung hăng giơ cao về phía anh

Nhưng mà chiếc ghế chưa chạm tới anh đã được anh nhẹ nhàng né, trên môi lại càng là nụ cười sâu thẳm khó lường.

-Tốt nhất ông dừng lại cái trò này lại. Đừng để tôi ra tay với ông.

Thiên Yết lạnh lùng buông một câu, sau đó kéo cô từ trên sàn nhà đứng lên. Một mạch đi ra khỏi căn nhà đó.

Thiên Yết dẫn cô đến trước nhà tình thương, không nói không rằng nhìn cô chăm chăm. Nhân Mã chỉ cúi thấp đầu, mãi một lúc mới nói:

-Cảm, cảm ơn.

-Còn cảm ơn?

Thiên Yết không thèm nhìn cô, lời nói phát ra lạnh lẽo đến âm độ.

-Vậy xin lỗi.-Nhân Mã lí nhí cúi thấp đầu nói

-Ngoài hai từ cảm ơn, xin lỗi cô không biết nói gì nữa sao?-Thiên Yết quay qua nhìn cô

-Anh, anh còn muốn tôi nói gì nữa?-Nhân Mã càng cúi thấp đầu hơn

-Ngu ngốc.

Anh bỏ lại hai từ sau đó đi một mạch vào nhà tình thương.

Cô ngu ngốc sao? Cũng đúng, ngu ngốc để suốt chín năm chịu những trận đòn mắng nhiết từ người "ba" của mình, ngu ngốc để thay "ba" gánh nợ giùm ông. Có lẽ cô sinh ra không đúng thời điểm, đúng gia đình.

Sau bữa tối, Nhân Mã pha hai ly ca cao nóng, đi đến Thiên Yết đang ngồi ở băng đá trước nhà tình thương, Nhân Mã có chút do dự, đến một lúc mới đi đến cạnh anh. Chìa một ly đưa cho anh, nói:

-Anh uống đi.

Thiên Yết nhìn cô, sau đó nhìn ly ca cao, sau một lúc mới lên tiếng:

-Ca cao!??

-Ừm, cũng ngon lắm. Anh uống đi, cẩn thận nóng.-Nhân Mã cười nhẹ nói

Thiên Yết cầm ly ca cao uống một ngụm, vị ngọt ngọt đắng đắng đều tan trong miệng anh tạo cho anh cảm giác thích thú và khác lạ.

-Không tồi.-Thiên Yết nhâm nhi ly ca cao nói

-Anh thích là tốt rồi.-Nhân Mã ngồi cạnh anh, chính mình cũng nhâm nhi tách ca cao

-Nhân Tử thích vẽ tranh lắm thì phải?

-Ừ, Nhân Tử vẽ rất đẹp, nó nói sau này sẽ trở thành một họa sĩ tài giỏi, nó còn nói bức tranh đầu tiên khi nó lớn sẽ vẽ tôi.-Nhân Mã vừa nói lại vừa mỉm cười hạnh phúc

-Cô có đứa em trai rất ngoan.-Thiên Yết hơi nhìn cô nói

-Nhân Tử mặc dù là em cùng mẹ khác cha với tôi nhưng tôi rất thương đứa em trai này.-Nhân Mã nói, lại suy nghĩ về một điều xa xôi

Thiên Yết không trả lời, lặng lẹ uống một ngụm ca cao. Thiên Bình cũng như cô, cũng rất yêu thương đứa em như anh, nhưng mà anh lại cảm thấy rất áp lực, là vì Thiên Yết cứ tốt với anh, anh lại không cách nào chấp nhận được.

Nhân Mã im lặng một lúc mới mở miệng, nghiêng đầu nhìn anh.

-Tại sao trên đời này, có nhiều cha mẹ lại bỏ rơi con ruột của mình?

-Chính tôi cũng đang hỏi điều đó. Có nhiều người mẹ vừa sinh con đã mất đi, thành ra đứa con ấy lại thành trẻ không mẹ, có ba cũng vậy thôi.-Thiên Yết khẽ cười nói

Nhân Mã lại cảm thấy nụ cười ấy không hề cuồng ngạo, không hề lạnh lùng, lại rất thê lương.

-Ít nhất cũng không tổn thương bằng bị mẹ ruột mình nỡ tâm bỏ rơi. Mà thôi, không nói chuyện này nữa.-Nhân Mã xua đi tâm trạng nặng nề trong mình, đồng thời lấy lại bầu không khí ban đầu

-Ừ.

Nhân Mã đang suy nghĩ mông lung lại sực nhớ có chuyện cần hỏi anh.

-À, mai anh có thể đi chơi không? Với tôi và Nhân Tử.

-Đi đâu?

-Tôi định dẫn Nhân Tử đi công viên chơi, anh đi chung chứ? Dù gì anh ở đây nên tôi cũng phải dẫn anh đi chơi chứ.-Nhân Mã nhìn anh mỉm cười nói

-Được thôi.-Thiên Yết khẽ gật đầu đồng ý

-Vậy tôi vào trong nói cho Nhân Tử biết trước. Một lát anh cũng vào ngủ đi.

Nhân Mã nói sau đó đem hai ly ca cao được uống sạch đi vào trong.

Thiên Yết khẽ ngước đầu nhìn bầu trời đen xám xịt kia, một bàn tay vươn tay bầu trời, ánh mắt chứa đầy thâm tình, cùng nhớ nhung. Đến một lúc lâu anh mới hạ tay xuống đi vào nhà.
Sáng sớm Nhân Mã thức dậy liền thay bộ đồ thường ngày hay mặc. Sau đó đi đến phòng ngủ của Nhân Tử mở cửa ra thì không thấy ai.

Đi ra phòng ăn cũng không thấy, rốt cục em ấy đã đi đâu?

Đang ngẫm nghĩ Nhân Tử có thể đi thì giọng nói cười vui vẻ của Nhân Tử từ ngoài sân vọng vào.

Nhân Mã vội chạy ra, thấy Thiên Yết và Nhân Tử đang đi vào nhà, trên tay còn cầm một gói thức ăn.

-Hai người mới đi đâu về đó?-Nhân Mã hỏi

-Anh Thiên Yết dẫn em đi mua thức ăn sáng.-Nhân Tử cười tít cả mắt đáp

-Vậy em mau vào trong ăn sáng đi, rồi chị hai dẫn em đi chơi.-Nhân Mã xoa nhẹ đầu Nhân Tử ân cần nói

-Em sẽ vào ăn sáng ngay.-Nhân Tử vâng lời rồi cùng đám trẻ chạy lăn xăn vào nhà ăn sáng

Nhìn Nhân Tử vui vẻ chạy vào nhà, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc. Khẽ quay qua nhìn Thiên Yết, nói:

-Anh cũng vào ăn sáng đi.

-Tôi chưa đói.

-Tối qua anh ngủ có quen không?-Nhân Mã nghiêng đầu nhìn anh

-Cũng bình thường.-Thiên Yết nhún vai

Nhân Mã thoải mái nhìn anh, cô cứ sợ anh không quen như vậy cô sẽ không gánh vác nổi đâu. Anh mà chỉ bị mất một cọng tóc, đời cô coi như tàn

Tại công viên giải trí, Nhân Mã nắm tay Nhân Tử đi vào trong, Thiên Yết thong thả đi theo sau.

Chỉ có điều, khi ba người vừa bước vào liền thu hút ánh nhìn, toàn bộ con gái, con trai, nam thanh nữ tú đều nhìn Nhân Mã và Thiên Yết bằng ánh mắt hình trái tim. (anh chị thật là nổi tiếng mà, khổ ghê)

Nhân Mã nắm tay Nhân Mã đến quầy bán vé. Nhìn bảng trò chơi, sau đó nhìn Nhân Tử nói:

-Em muốn chơi trò gì?

-Chơi cái kia đi.

Nhân Tử còn chưa trả lời thì Thiên Yết đã lù lù xuất hiện sau cô, chỉ vào bảng trò chơi.
Nhân Mã nhìn theo tay anh, ngay sau đó kịch liệt phản đối.

-Không.

-Trò đó vui mà. Nhân Tử có muốn chơi không?-Thiên Yết không thèm quan tâm cô, nhìn Nhân Tử nói

-Dạ muốn.-Nhân Tử vô tư gật đầu

-Nhân Tử....-Nhân Mã nhìn Nhân Tử, từ trước đến giờ Nhân Tử luôn làm theo ý cô, từ khi cái tên heo đực này đến thì hầu như nó chỉ chọc điên cô, toàn nghe lời anh.

-Không, tôi không vào ngôi nhà ma đâu. Hay là chơi trò tàu lượn siêu tốc đi.-Nhân Mã cực cầu khẩn nhìn anh

-Được thôi, chơi thì chơi.

Thiên Yết cũng nhanh chóng tán thành, Nhân Tử đồng ý theo sau.

Cả ba mua vé sau đó đi đến ngồi ngay đầu tàu, Nhân Tử ngồi giữa còn anh và cô ngồi bìa, Nhân Mã sau khi thắt dây an toàn cho mình và Nhân Tử, sau đó không khỏi căng thẳng. Cô sợ cảm giác mạnh, còn rất sợ ma nữa. Lúc nãy vì tránh chơi trò ngôi nhà ma, cô mới đành đưa ra biện pháp này thôi. Bây giờ lại hối hận.

Lúc đầu tàu đi rất chậm bỗng nó chạy nhanh lên làm cô giật hết cả mình, nó uốn quanh rồi chạy xuống xong thì lộn vòng làm cô phải hét lên vì hết hồn. Thiên Yết thì không như cô, cảm giác bất ngờ làm anh cũng phải thích thú, còn Nhân Tử tuy nhỏ nhưng lại giống Thiên Yết thích chơi cảm giác mạnh.

-ÁÁÁÁaaaaaa.....-cô hét lên khi tàu xoay vòng vòng

-Trò này cũng vui.- Thiên Yết thoải mái nói

-Ừ thì vui mà...ÁÁÁaaaaa....-cô đang nói thì la lên vì tàu đột ngột đâm xuống với tốc độ cực nhanh

-Chị hai ơi vui quá...-Nhân Tử phấn khởi la lên

Có cho lần sau cô cũng không dám chơi. Cô yếu tim, sợ cảm giác mạnh, lại chơi trò này, chắc bị nhồi máu cơ tim chết mất.

Cô sợ đến mức phát khóc nhưng lại bị cô nuốt trọn vào trong bụng lúc đầu vì muốn xem anh phá hình tượng sẽ sợ sệt tới nỗi khóc, ai dè nguyên kế hoạch đồ sộ tiêu tan hết. Người sợ lại là cô.

Sau mấy phút chiếc tàu dừng lại, Nhân Mã nhanh như tên lửa chạy xuống mà cái đầu cứ quay mồng mồng cả lên, đứng choạng vạng không vững nữa, cô phải vịn vào thân cây gần đó.

-Ôi cái đầu của tôi.-Nhân Mã ôm đầu mình

-Chỉ có bấy nhiêu cũng không chịu nổi.-Thiên Yết chậc lưỡi nhìn cô

-Cái đó là đương nhiên, anh là con trai, tôi là con gái, làm sao tôi chịu bằng anh.-Nhân Mã vội biện lý

-Sức yếu thì nói đi, còn mạnh miệng.-Thiên Yết khóe môi cong lên một đường nói (Trong fic này anh bá đạo quá ha, thử xem ở với thánh Hiro anh được như thế không)

-Anh Thiên Yết, chị hai vốn sợ cảm giác mạnh, em còn nhớ lúc trước chỉ chơi trò thảm bay thôi chị ấy còn muốn ngất xỉu huống chi trò tàu lượn siêu tốc này.-Nhân Tử ngây thơ nhìn Thiên Yết nói

Nhân Mã ám chỉ kêu Nhân Tử đừng nói nữa nhưng mà nó vẫn nói ra hết. Ôi, xấu hổ quá đi!!! Lucy che mặt mình lại, thầm chửi Nhân Tử, nhiều chuyện quá.

-Vậy mà còn có người mạnh miệng.-Thiên Yết càng ngày càng đắc ý

-Tôi... tôi...-Nhân Mã nhất thời cứng miệng

-Hay là chơi ngôi nhà ma đi.-Thiên Yết để xuất

-Em tán thành. Nhưng mà...-Nhân Tử đang phấn khích lại mặt ủ mày chau nhìn Thiên Yết rồi nhìn Nhân Mã

-Nhưng mà sao?-Thiên Yết cặn kẽ hỏi

-Chị hai còn rất sợ ma, chị ấy làm sao dám chơi chứ.-Nhân Tử xụ mặt chu mỏ nói

-Gì chứ? Chị hai hết sợ ma rồi. Chơi thì chơi thôi.

Nhân Mã ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói, cô mà không chơi thì sẽ cho tên heo đực như anh có cơ hội chế giễu. Không được, tuyệt đối không được. Nhưng mà, cô rất sợ ma. Lỡ như, lỡ như sợ quá té xỉu rồi sao?

Nhân Mã trong đầu tưởng tượng đến cảnh đi vào nhà ma, đột nhiên một con ma xuất hiện, cô sợ quá hét lên sau đó xỉu tại chỗ, còn Thiên Yết lại đứng cười hả hê.

Nhân Mã lắc đầu, cô không được xỉu. Ma giả mà, sợ gì chứ. Đúng vậy!!!

Mua vé xong, Nhân Mã bước cùng Thiên Yết và Nhân Tử tiến vào ngôi nhà ma. Trong lòng không khỏi lo sợ. Nhân Mã ơi, dũng khí lúc nãy của mày biến đâu hết rồi, sao giờ không còn sót tí nào hết vậy.

-Chị hai, chị sợ lắm sao?-Nhân Tử nhìn cô hỏi

-Chị đâu có, chỉ là, chỉ là trong đây tối quá thôi.-Nhân Mã thật sự đang sợ sắp chết nè, tay chân cũng bủn rủn cả lên

-Chị hai, trán chị chảy nhiều mồ hôi lắm, chị sợ lắm có phải không?-Nhân Tử hỏi han

-Chị không sao. Đi tiếp đi.-cô nén sợ hãi cười trừ với Nhân Tử

-Con gà mái như cô đúng là vô tích sự.

Thiên Yết lằng nhằng sau đó trực tiếp kéo cô ra sau lưng mình.

Nhân Mã hơi bất ngờ nhưng mà không hiểu sao trong lòng cô, lại cảm thấy an toàn như vậy, sợ hãi lúc nãy cũng giảm bớt đi vài phần. Cô ngước nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, lại vô cùng tin tưởng cùng an toàn tuyệt đối.

-Sợ như vậy còn bày đặt chơi.-Thiên Yết vừa đi vừa nói

-Anh nghĩ... không sợ sao?-Nhân Mã bây giờ không cần quan tâm đến sỉ diện, cô sợ sắp chịu không được nè.

-Cô tệ hơn Nhân Tử đấy.

Càng đi vào sâu thì không khí càng tối tăm, u ám lạnh lẽo đến thấu xương,những hình nộm ma quái kinh tòm thò ra làm cô hồn bay phách lạc. Rồi có cả luồng gió nhẹ thổi qua làm cô sởn cả tóc gáy.

-ÁÁÁaaaa.....-cô la toáng cả lên

Vì ở đâu một bộ xương người rơi xuống làm cả ba giật mình nhưng chỉ cô sợ hãi hét lên, còn Thiên Yết và Nhân Tử cố nhịn cười vì biết cười trên sự sợ hãi và đau khổ của người khác rất là ác. Bàn tay cô bóp chặt cánh tay anh như thể xé nát nó cũng đủ thấy cô đang rất sợ. Thiên Yết thì cứ đi trước cùng với Nhân Tử như tấm lá chắn cho cô không khí càng u ám hơn làm cô toát đẫm mồ hôi. Bỗng có một cánh cửa, Nhân Tử liền lên tiếng rối rít

-A, chắc đây là lối ra đó chị hai.

Cô nghe tới đây thì mừng rỡ, kéo tay cả hai người kia chạy thật nha tới, nhưng vừa mới mở của ra thì..........

-ÁÁÁaaaa..... Maaaaaaaaaa....-cô hãi hồn la lớn

Cô ôm chặt lấy anh, những tiếng rên rỉ của ma quỉ làm cô thấy sợ hơn. Anh có thể cảm nhận được tim cô đang rất đập mạnh và nhanh, và áo anh cũng đang ướt vì có gì đó nóng nóng chảy ra (nước mắt của cô ấy).

Thiên Yết có chút nhíu mày nhìn cô gái đang úp mặt sau lưng mình, lại có chút xót xót khó tả, cảm giác này rốt cục là sao?

Cuối cùng cả ba cũng thoát ra được căn nhà ma đó, cô vội ngồi xuống băng đá gần đó, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, đến giờ mà mấy tiếng rên vẫn còn vang vẳng bên tai cô làm cô muốn ngất đi luôn.

-Chị hai, chị không sao chứ, em hư quá khi bắt chị hai vào đó chơi.-Nhân Tử hối lỗi làm mặt cún con trông rất yêu

-Ngốc quá, chị hai không sao cả, em giỏi hơn chị hai nữa đấy không sợ ma luôn.-cô xoa nhẹ đầu Nhân Tử nói

-Lần sau không cho cô đi theo, chỉ tôi và Nhân Tử thôi.-Thiên Yết khoanh hai tay trước ngực nói

-Có lần sau tôi sẽ không dẫn đến khu vui chơi này đâu.-Nhân Mã rút kinh nghiệm nói

-Chị hai, hay là mình đi xem cá heo đi.-Nhân Tử nắm vạt áo cô nói

-Được, mình đi thôi.-Nhân Mã mỉm cười ân cần nói

-Hura...

Sau đó cả ba đi đến khu "Biển khơi" nơi hàng loạt những chú cá trong bề kính, và đặc biệt nhất là màn trình diễn xiếc cá heo.

Cả ba ngồi vào ghế nhìn xuống phía khán đài nơi có những chú cá heo uốn lượn trong nước, chúng nhảy qua vòng, uốn quanh trong nước và đua nhau bơi lội rồi cả trò phun nước lên nữa chứ trông thật là đẹp.

-Hay quá.-Nhân Tử vỗ tay hoan hô

-Cũng hay.-Thiên Yết ngồi bên cạnh khẽ cười

-Anh nói làm như đây là lần đầu xem xiếc cá heo vậy.-Nhân Mã trề môi nhìn anh

-...

-Đừng nói là bị tôi nói trúng rồi nha.-Nhân Mã ngạc nhiên khi anh im lặng

-Lạ lắm sao?-Thiên Yết lại nhìn cô bằng ánh mắt mọi ngày. Lạnh.

-Đương nhiên rồi, đường đường là thiếu gia tập đoàn lớn mà chưa từng thấy cá heo bơi thì đúng là chuyện lạ.-Nhân Mã thao thao bất tuyệt nói

-Có cần cô quan tâm không?

-Ờ, thì không.-Nhân Mã bĩu môi sau đó xem tiếp

-Anh Thiên Ỵết, đi theo em, em đưa anh đi chào cá heo.-Nhân Tử nắm tay anh nói

-Sao?-anh khó hiểu nhìn Nhân Tử

-Thì đi chào cá heo đó, chúng ta đi thôi.-Nhân Tử nói rồi kéo anh đi xuống phía dưới chỗ mấy chú cá heo đang bơi lượn kia.

Sau đó kéo anh đứng lên chen qua những hàng ghế đi xuống phía dưới,Nhân Tử to nhỏ với người điều khiển một lát, ông ta gật đầu mỉm cười.

Cuối cùng, cô cũng thấy màn, \"Heo đực chào cá heo\".

Nhân Mã mơ tưởng tới một con heo đực đi đến biển gặp một con cá heo, sau đó cúi đầu hành lễ còn nói: \"Ột ột, xin chào cá heo!\"

Haha nghĩ đến đây cô lại không nhịn được mà cười lớn, trong nhất thời mọi người nhìn cô y như đang nhìn một người \"điên\". Cô vội giơ tay lên xin lỗi sau đó giả vộ vuốt vuốt tóc mình.

Nhìn hai người, trông anh có vẻ chưa thấy cá heo thật, không ngờ đấy. Bởi vậy ta nói giàu cũng không tốt, mà nghèo thì không nên.

Đến một lúc anh mới cùng Nhân Tử đi lên, Nhân Mã lấy trong túi xách bịch khăn giấy, rút ra một tờ lau mồ hôi cho Nhân Tử.

-Có vui không?

Nhân Mã chu đáo y như một người mẹ lo lắng cho con mình.

-Dạ vui lắm.-Nhân Tử cười tươi nói

Nhân Mã lau xong mồ hôi cho Nhân Tử, thấy trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi, có lòng tốt rút ra một tờ đưa cho anh.

Nhưng mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.

-Không phải anh định kêu tôi lau cho anh giống lau cho Nhân Tử chứ.-Nhân Mã chu mỏ nhét tờ khăn giấy vào tay anh, cô có ý tốt đưa cho anh lau mồ hôi vậy mà còn nhìn cô vẻ kì quái.

Thiên Yết vẫn im lặng cầm tờ khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán mình, không hiểu sao đi chơi với cô và Nhân Tử, lại cho anh một cảm giác ấm áp lạ thường, giống như một thứ tình cảm anh đã mất từ sớm bây giờ được cảm nhận lại.

Sau màn xem xiếc cá heo, cả ba đi đến một quán ăn ở khu vui chơi, ngồi vào bàn lật cái menu ra mà cô không khỏi ngán ngẫm, lúc trước chỉ có hai phần cô và Nhân Tử, bây giờ lại có phần anh, túi tiền sẽ bị hao hụt đây. Không, anh giàu như vậy chẳng lẽ một phần ăn cũng nhỏ nhen tính toán với cô.

-Chị hai, em muốn ăn KFC.-Nhân Tử nhìn cô chớp mắt nói

-Vậy thì Nhân Tử cũng phải ăn chè khúc bạch mới được.- Nhân Mã đóng menu nói

-Em không ăn chè khúc bạch đâu.-Nhân Tử làm nũng

-Không được.

-Hay là anh ăn chè khúc bạch với em có chịu không?-Thiên Yết so với cô có chút \"kinh nghiệm\" trong việc nuông chiều trẻ con

-Dạ được.-Nhân Tử nhanh chóng vui vẻ gật đầu

Qủa nhiên, quả nhiên là phản bội. Đứa em trai luôn nghe cô lại dễ dàng nghe lời tên heo đực này, Nhân Tử, em giỏi lắm!!!

Nhân Mã đã xác định món ăn của hai chị em cô xong, thuận tay cầm menu che lên mặt, sau đó ngả người ghé sát vào anh nói nhỏ:

-Tôi nói anh này...

-Sao đây?-Thiên Yết không chút biểu cảm nhìn cô

-Anh là thiếu gia cao cao tại thượng, tôi và Nhân Tử ăn sao cũng được, nhưng mà không lẽ anh lại đi tính toán một phần ăn với tôi.-Nhân Mã nhìn anh chớp chớp mắt nói

-Cho nên...

-Cho nên phần anh, anh tự tính, còn tôi và Nhân Tử tôi tự tính. Được chứ?-Nhân Mã nghe anh nói hai từ \"Cho nên\" cũng có chút mừng rỡ, chắc anh sẽ không trách cô đâu.

Anh nhìn cô quan sát một lát. Im lặng. Vẫn là im lặng.

Nhân Mã đang định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.

-Không.

Ngay sau đó đẩy cô ngồi thẳng, lấy luôn chiếc menu ra.

Nhân Mã đơ mặt nhìn anh, chỉ có một phần ăn, có bao nhiêu tiền đâu, sao mà keo kiệt quá vậy? Tài chính của cô đúng là bị rút từ từ là bởi cái tên này mà.

-Một KFC, hai chè khúc bạch và một phần ăn gia đình dành cho ba người.-Thiên Yết không nhanh không chậm nói với phục vụ

-Khoan khoan, là ba chè khúc bạch.

Nhân Mã vội nói lại với phục vụ.

-Qúy khách xin đợi một lát sẽ có ngay.-phục vụ nói rồi lui đi

Tên nhỏ nhen. Tính toán với cô, vậy mà ngay cả chè khúc bạch cũng chỉ có hai phần, rõ ràng không cho cô ăn mà. Ích kỉ, nhỏ mọn.

Một lúc sau, phục vụ bưng thức ăn bày lên bàn. Phần ăn ba người là ba món mặn một món canh, không tệ, không tệ.

-Nào, ăn thôi.-Nhân Mã vừa nói vừa gấp thức ăn cho Nhân Tử.

-Cảm ơn chị hai. Chị hai, anh Thiên Yết ăn cơm.-Nhân Tử ngoan ngoãn nói, sau đó vô tư cầm đùi gà lên ăn

Nhân Mã vốn không có cách nào miễn cưỡng lại với thức ăn, cho nên không suy nghĩ cặm cụi ăn, cô đang nghĩ tới dạ dày mình là một túi rỗng không đáy, dạ dày bốn ngăn của con bò, ăn nhiệt tình, vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng đã gắp đến miếng khác.

Thiên Yết so với cô ăn còn nhã nhặn hơn, mỗi động tác đều tao nhã, lịch thiệp.

-Cô ăn để mau đi đầu thai hay sao?-Thiên Yết từ tốn gắp thức ăn nói

-Liên quan anh sao?-Nhân Mã mặc kệ anh tiếp tục ăn

-Ăn giống tôi này.

Thiên Yết nói, sau đó tao nhã gắp thức ăn, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, cứ như vậy đều đều mà tao nhã. ̣

Nhân Mã không quan tâm, tiếp tục ăn cách của mình.

-Thử ăn theo cách của cô một lần nữa đi.

Thiên Yết tuy lời nói có chút lười biếng nhưng lại có đa phần ra lệnh.

Nhân Mã gục đầu, làm theo lời ăn, rất chậm rất chậm gắp thức ăn, bỏ vào miệng. Biết cô thích nhất là ăn, vậy mà còn hành hạ cô bằng cách này.

Người ta nói \"Trời đánh tránh bữa ăn\" sao mà cô cứ gặp tên heo đực này quài vậy? Ngay cả ăn cũng không được ăn thoải mái nữa.

-Ăn như vậy uất ức lắm sao?-THiên Yết không nhìn cô, vẫn gấp thức ăn nói

-Không, không hề. Nào có.-Nhâm Mã lắc đầu, sau đó gấp thức ăn bỏ vào miệng cười hìhì

Thiên Yết khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyên tâm ăn.

Thật ra lúc nãy cô muốn nói, rất uất ức, anh biết rõ cô ăn rất nhiệt tình, ăn không cần nghĩ ngợi, chỉ cần có thức ăn là ăn, vậy mà còn bắt cô ăn từ tốn. Cô thà bị anh hạ nhục ăn không thèm mặt mũi, không thùy mị như con gái cũng được. Cô chấp nhận được bị anh hạ nhục để được ăn thõa thích.

-Chị hai, chị bị làm sao vậy?-Nhân Tử thấy cô ăn chỉ gấp chút ít, lại không ăn như mọi ngày, không khỏi hiếu kì hỏi

-Chị không sao.

Nhân Mã nuốt nước mắt ngược vào trong đáp, cô rất muốn nói chị hai rất muốn ăn nhiều, nhưng mà có người không cho chị hai ăn như vậy.

-Vậy chị hai ăn tiếp đi.

Nhân Tử nói sau đó ăn tiếp KFC của mình.

Cô còn tưởng nó sẽ cho cô ăn một miếng KFC nào ngờ lại phũ phàng đến mức này.

Heo đực, heo đực, heo đực. Ngay cả ăn cũng giành với tôi, cũng không cho tôi ăn thoải mái, đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro