CHAP 22.CHỤP ẢNH GIA ĐÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________________________________________________________________
"Tách"

Vốn đang đau khổ ăn ăn cơm, thì một tiếng máy ảnh vang lên, sau đó là ánh sáng lập lòe chiếu vào người mình, Nhân Mã ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông khá già dặn, tầm sáu mươi ngoài, trên tay còn đang cầm một chiếc máy ảnh.

-Ta xin lỗi vì làm phiền gia đình cháu, nhưng mà nhìn gia đình các cháu rất hạnh phúc nên ta mới không kìm được chụp một tấm hình.

-Bác hơi, bác hiểu nhầm rồi. Thật ra bọn cháu...

-Cháu đừng ngại, mặc dù hai cháu trông trẻ người nhưng nhìn vào rất hạnh phúc, ta sẽ không nói gì đâu.-bác cười hiền hậu nhìn cô

Trời ạ, bây giờ là gì nữa đây? Sao lại nói cô và anh là vợ chồng, cònNhân Tử là con của cô và anh chứ? Hiểu lầm quá lớn rồi. Không xong, không xong.

-Chắc bác...

-Hay là bác... chụp hình cho gia đình cháu đi.

Lời nói này, là do chính miệng Thiên Yết thốt ra.

Nhân Mã tròn mắt nhìn anh, gì, gì chứ? Anh vừa nói chụp hình cho gia đình cháu sao? Rốt cục đang diễn ra trò gì hả trời?

Nhân Mã đưa tay lên trán mình, bây giờ là gì đây? Sao lại thành ra hiểu lầm lớn thế này?

-Em muốn chụp hình gia đình.-Nhân Tử phấn khởi vỗ tay, có thể thấy sự mừng rỡ cùng hạnh phúc

-Nào cười lên.-người đó đưa máy ánh lên và nói

Cả ba người cùng hướng mắt về phái ống kính, Nhân Mã cùng em trai mình Nhân Tử nở nụ cười tươi, còn Thiên Yết khẽ cong môi lên một đường đẹp đẽ, không quá nhạt cũng không quá chói.

Chụp xong người đó đưa hai tấm hình lấy liền cho cô, Nhân Mã cầm lấy một tấm, anh một tấm, khẽ mỉm cười khi thấy hình ảnh hạnh phúc đó, Nhân Tử có vẻ rất vui và thích Thiên Yết, có lẽ anh cũng tốt không vẻ bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo kia, chắc anh cũng đau khổ lắm khi cố tạo cho mình vẻ bọc đó.

Anh nhìn tấm hình một lúc lâu, khóe môi vô tri vô giác hơi nhấc lên, sau đó đút vào chiếc ví trong túi, nó được để trong một nơi rất cẩn thận và khi mở ra sẽ thấy ngay tấm hình.

Sau một bữa ăn tràn đầy đau thương dành cho Nhân Mã, Nhân Tử đứng giữa cả hai, hai bàn tay nhỏ nhắn của đứa bé nắm lấy tay anh và cô.

-Đi xe bus về nhé.-Nhân Mã nhìn anh nói

-Không.

Ngay lập tức anh nhìn cô lạnh lùng, lúc đầu khi đi anh không rõ xe bus sẽ thế nào đến khi lên rồi lại hối hận. Xe bus đó rõ ràng rất đáng dẹp bỏ.

-Sợ sao?

Nhân Mã buồn cười nhìn anh, nhớ lúc nãy khi anh lên xe bus lại nhịn không được mà cười.

***Trở lại quá khứ***

Nhân Mã nắm tay Nhân Tử đứng ngay trạm đợi xe bus, Thiên Yết đứng phía sau, sau anh lại có hàng tá con gái nhí nhố chen nhau đứng nhìn anh. Thiên Yết không bận tâm đến họ, chỉ bận tâm đến con gà mái, biết anh đi ra ngoài sẽ gặp tình trạng này còn không cho anh đưa cả hai đi bằng xe riêng của mình.

-Xe bus đến rồi, lên thôi.-Nhân Mã nhìn chiếc xe bus chầm chậm dừng ngay trạm, sau đó cùng Nhân Tử đi lên.

Thiên Yết đi lên theo, thì đương nhiên đám con gái kia cũng theo sau.
Nhân Mã bước lên xe đã không khỏi nhăn mặt, hết chỗ ngồi rồi đành đứng vậy. Thế mà cơ may vẫn còn mỉm cười. Vừa thấy cô bước vào xe là tất cả bọn đàn ông có mặt đều đứng dậy xin nhường ghế cho cô và Nhân Tử

-Em ơi, chỗ này còn trống này, em lại đây ngồi đi - Bọn đàn ông nhao nhao. - Xin nhường ghế cho người đẹp, tụi anh đứng cũng không sao.

Nhìn mặt ông nào ông nấy cũng đểu hết, nhưng mà sao phụ lòng tốt của người ta được, người ta cho phép thì cứ việc.

Nhân Mã cùng Nhân Tử chọn hai chiếc ghế trống ngồi xuống, trên xe đông người hẳn, nội những cô gái đi theo anh cũng chiếm diện tích rồi. Thiên Yết khó khăn chen qua đám đông đứng ở chỗ cô ngồi. Tay phải đưa lên cao vịn vào cho đứng vững.

-Anh ấy đẹp trai quá đi.

-Hình có bạn gái rồi?

-Cái cô ngồi ngay chỗ anh ấy đứng đó, hình như còn có con?

-Sao người đẹp xuất giá sớm thế nhở? - Bọn đàn ông cũng nhìn Nhân Mã tiếc nuối
Không muốn nghe người mọi lời bàn tán đều lọt vào tai anh và cô, Nhân Mã rất muốn giải thích người không tiện, Thiên Yết khẽ quay qua dùng ánh mắt lạnh lẽo dọa bọn họ.

Thiên Yết quả thật bị đám ruồi nhặng này làm phiền chết, nếu không phải đang trên xe bus lại còn có mặt Nhân Tử anh đã đuổi hết đám người này xuống xe chỉ còn ba người thôi.

(Còn 3 người làm gì vậy ta)

Tâm trạng vốn đang bức bối, lại bị xe bus đột nhiên phanh lại làm anh hơi ngã về phía trước, xui một cái là anh lại đứng đối diện cô, trong nháy mắt khoảng cách giữa cô và anh trở nên rất gần, gần đến mức tim cô đập thình thịch một tiếng.

Nhân Mã còn đang ngẩn ngơ nai vàng thì Thiên Yết mặt vẫn lạnh tanh đứng cao người trở lại. Nhân Mã thu hồi lại gương mặt đỏ ửng của mình, nhịp tim cũng đập lại theo tiết tấu bình thường.

-Hay là, hay là anh ngồi xuống đi.-Nhân Mã nhìn anh ngập ngừng nói

-Cô và Nhân Tử ngồi đi.

-Ngồi đi, dù gì anh đi xe bus lần đầu mà. Nhân Tử ngồi trên chân tôi được rồi.-Nhân Mã nhanh chóng bế Nhân Tử lên ngồi trên đùi mình, còn một chiếc ghế bên cạnh ám chỉ anh ngồi vào

Thiên Yết ngồi xuống một cách miễn cưỡng, còn ngồi chưa được lâu anh đã bế Nhân Tử qua mình, đặt nhóc ngồi lên đùi anh.

(Sao không bế mã )

-Không cần phiền anh đâu, Nhân Tử ngồi với tôi được rồi.-Nhân Mã vội nói

-Im lặng cho đến khi đến khu vui chơi.

Thiên Yết không quan tâm đến cô, chân mày anh tuấn nhíu lại,có cho anh cũng không có lần sau đi lên xe bus.

***Thời điểm hiện tại***

Nhân Mã quay về thực tại, nhìn anh. Không đi xe bus, chẳng lẽ đi bộ? Từ đây về nhà tình thương đi xe bus cũng đã mười phút, đi bộ chắc hai mươi phút quá.

-Anh định, định đi xe gì về?-Nhân Mã nhìn anh dò xét

-Hai chân.

Thiên Yết lại nhìn cô, lạnh lùng nói ra hai chữ này.

-Sao? Hai chân? Ba người sáu chân? So với xe đạp thì còn nhanh hơn.-Nhân Mã lẩm bẩn trong miệng

-Nhân Tử, đi, anh dẫn em đi mua kem.

Thiên Yết mặc cô đứng đó lầm bầm, dẫn Nhân Tử đến xe kem.

-Vậy đi.

Sau khi đã tìm ra phương án, Nhân Mã vỗ tay một cái, vừa định nói ý kiến với anh thì quay qua người đã đi mất. Nhìn anh dắt Nhân Tử đi mua kem, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc. Ngay sau đó chạy đến nơi mình cần phải đến.

Thiên Yết mua kem cho Nhân Tử xong quay trở lại chỗ lúc nãy lại không thấy cô. Lại biến đi đâu nữa rồi? Anh nhớ cô đâu phải thần đâu mà cứ biến quài vậy?

-Ê, tôi ở bên này.

Còn đang suy nghĩ xem cô chạy đi đâu, thì giọng la inh ỏi của cô đã vang lên, Thiên Yết quay qua nhìn, cô kiếm đâu ra chiếc xe đạp vậy.

Nhân Mã ngồi trên xe đạp lúc nãy đi đến chỗ thuê xe để thuê, được thuê trong vòng hai tiếng, cô cũng đã trình bày tận tình cho chủ thuê biết, còn phải khan cả cổ, miệng cũng con két mới có thể thuyết phục chủ xe hai tiếng sau đến nhà tình thương lấy xe. Rốt cục phải đưa thêm tiền.

Lần này quả thật ngân khố của cô bị giảm sút trầm trọng mà.

Nhân Tử tay cầm cây kem, lăn xăn chạy tới chỗ cô, còn Thiên Yết không nhanh không chậm đi đến, hai tay đút vào túi.

-Tôi mới thuê xe.-Nhân Mã thấy anh đến gần nói

-Tôi không có hỏi.-Thiên Yết lại lạnh lùng trả lời lại

-Tôi nghĩ anh không biết chạy xe đạp đâu. Lên đi, tôi chở cho.-Nhân Mã hạ cục tức xuống, kiên nhẫn nói tiếp

-Thiên Yết tôi không để con gái chở.-Thiên Yết lãnh đạm nói

-Vậy có giỏi anh chở đi. Bày đặt sỉ diện.-Nhân Mã trề môi

-Xuống đi.-Thiên Yết lại nhìn cô, buông ra hai từ

-Hả!??-cô không hiểu nhìn anh

-Xuống xe.-anh lười biếng nhắc lại, người năm phần là ra lệnh

-Nhưng tôi tốn tiền...

Xuống xe, xuống xe, xuống thì xuống.

Nhân Mã bi thảm xuống xe, cô tốn nhiều tiền lắm đó, bàn ăn lúc nãy đã tốn lắm rồi, giờ là tiền thuê xe còn phải tốn thêm để cho chủ xe kêu người đến nhà tình thương lấy xe về nữa.

Tiền ơi, tiền ơi, bay về đi. Đừng có mà đi không trở lại.

Còn đang đau xót cho túi tiền của mình, Thiên Yết đã lên xe ngồi ở yên trước.

Nhân Mã mở to mắt nhìn, cô, cô đang nằm mơ hay sao? Anh, anh, anh lại...

Không. Cô đang mơ, đang mơ đó. Làm sao anh lại đồng ý chạy xe?

Nhân Mã vỗ má mình người mà anh vẫn ngồi ở yên trước, lần này thật sự kinh hãi. Thiếu gia, thiếu gia anh lại chạy xe đạp? Heo đực biết chạy xe đạp?

Nhân Mã lại một hồi mơ tưởng, cô nghĩ đến cảnh một con heo đực ục ịch đạp xe đạp, còn không cẩn thận tông vào một gốc cây ven đường.

Nhân Mã lắc đầu kịch liệt, đời cô nếu lên xe lúc này để anh chở, chắc chắn sẽ... die đó.

-Không, không cần, tôi sẽ chạy.-Nhân Mã lắc tay liên tục

-Không lên thì cô đi bộ về đó.-Thiên Yết lại mặc cô

-Anh Ma Kết lần trước tôi cũng chở, cho nên...

_Rầm

Nhân Mã còn chưa nói hết câu thì một tiếng động vang lên, Thiên Yết đã đứng trước mặt cô tự lúc nào, còn chiếc xe đạp lại thê thảm ngã trên đất.

Nhân Mã ý thức được mình nói sai, sao cô lại nhắc đến Ma Kết trước mặt anh chứ? Cô quên mất, đúng là lần này chết chắc rồi. Thảm rồi!!!

-Tôi... tôi...

-Cô!!!

Thiên Yết dùng một ngón tay chỉ vào cô, lời nói toàn là lạnh lẽo, lạnh đến mức nhiệt độ xung quanh cô y như âm độ.

-Tôi...

-Nhanh chóng dùng chiếc xe đạp này đưa Nhân Tử về nhà.

Thiên Yết định cho cô một trận nhưng vì có mặt Nhân Tử nên đành thôi, chỉ buông ra câu lạnh lùng đó.

-Còn, còn anh?

Nhân Mã khẽ hỏi, cô nghĩ anh không để cô sống yên đâu.

-Đi nhanh lên, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận.-Thiên Yết trừng mắt nhìn cô

Đương nhiên Nhân Tử hãi hồn liền dựng chiếc xe, chở Nhân Tử chạy với vận tốc tên lửa.

Thiên Yết lạnh lùng nhìn theo chiếc xe đạp chạy xa dần, khóe môi nhàn nhạt nụ cười. Sau đó lấy điện thoại ra, trượt trên màn hình, bấm số điện thoại của thư ký Bảo Bình.

[...Thiếu gia, cậu điện tôi có việc gì ạ?...]-thư ký Bảo Bình nhanh chóng nghe máy, cung kính nói

-Thông báo với nhân viên ở công ty , tôi sẽ đến đó... khảo sát.-Thiên Yết chậm rãi nói ra từng chữ.

[...Sao ạ?...]-thư ký Bảo Bình có phần ngạc nhiên

-Còn nữa, kêu người đến đón tôi ở khu vui chơi.

Thiên Yết nói xong liền cúp máy, hiệu suất làm việc của thư ký Bảo Bình rất cao, chưa đến hai phút đã có một chiếc xe cao cấp sang trọng dừng trước mặt anh. Tài xế xe nhanh chóng đi xuống mở cửa xe cho anh.

Thiên Yết khóe môi nhấc lên nụ cười, bước lên xe.

Nhân Mã trở về nhà tình thương, phải nói chỉ cần một câu nói, một câu nói đầy đe dọa cũng có thể khiến chuyện cô không thể làm biến thành có thể. Giống như lần này, cô chạy xe đạp về nhà tình thương mất ít nhất hai mươi phút, vậy mà anh nói xong chỉ trong mười phút đã đến.

Rất có ảnh hưởng, rất có ảnh hưởng!!!

_Tít.. tít...

Nhân Mã dựng xe trước cửa nhà tình thương, thì điện thoại vang lên có tin nhắn. Nhân Mã lấy ra, sau đó trợn mắt cùng hét lên:

-Cái gì?

Nhân Mã điên cuồng "đánh" chiếc điện thoại. Gì chứ? Đang đùa hay sao mà kêu cô đến đó.

"Mười phút sau đến công ty Diamond, không đến thì khỏi về nhà Thiên Tử nữa."

Nội dung ngắn gọn nhưng đầy súc tích cùng đe dọa. Thiên Yết sao lại kêu cô đến đó chứ? Anh lại bày trò quái quỉ gì nữa đây?

-Nhân Mã, sao không vào nhà đi.-Cự Giải đi ra hỏi

-Giải, nếu tớ có mệnh hệ gì thì nhớ thay tớ chăm sóc cho Nhân Tử giùm tớ nha.-Nhân Mã quay qua mếu máo nói

-Cậu bị điên hay sao mà nói năng lung tung vậy?-Cự giải vỗ trán cô một cái

-Thiên Yết kêu tớ đến Diamond, tớ thấy số tớ sắp hết rồi. Die, là die đó

Nhân Mã nắm tay Cự Giải kịch liệt lay lay.

-Chỉ đến đó thôi thì cậu làm sao die được. Mà đừng chơi tiếng anh với tớ, chết thì nói chết, còn die với chả die.

Cự Giải không quan tâm, lấy tay cô ra, nói.

-Tớ sẽ chết thật đó. Cự Giải, cậu phải chăm sóc Nhân Tử thật tốt đó.

Nhân Mã nói, anh ghét nhất hai từ Ma Kết, cô lúc nãy lại nhắc đến, anh còn tức đến mức xô ngã chiếc xe đạp nữa. Anh sẽ giết chết cô mất thôi!!!

-Cậu còn nói, tớ nhất định lấy chổi đánh cậu.

Cự Giải lại không thèm ngó đến cô, chống nạnh nói.

Công ty Diamond là một trong những chi nhánh của tập đoàn Thiên Tử, tập đoàn Thiên Tử có rất nhiều chi nhánh thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như thương trường chính khoáng, trang sức kim cương đá quý, ngoại thương, địa ốc, ngân hàng, nhà hàng khách sạn, showbiz...

Diamond là chi nhánh về ngành trang sức kim cương đá quý nhỏ nhất trong tất cả các chi nhánh ngoại thương của tập đoàn Thiên Tử trên khắp đất nước và thế giới, nhưng Diamond lại đồ sộ nguy nga. Cao đến một trăm tầng, được bao phủ toàn bộ bằng kính, mọi thứ xa hoa, cho dù bạn vào chi nhánh Diamond cũng đã mãn nguyện.

Nhân viên trong từ thứ bậc cao đến thấp, đều tập trung ở đại sãnh, xếp hành hai hàng ngay cánh cửa chính, ai nấy đều trang phục chỉnh tề. Chờ đợi.

-Tất cả các người nghe đây, một lát nữa, thiếu gia đến, nhất định phải chào cho đều, không được có bất kì sơ suất.

Người vừa cao giọng căn dặn là giám đốc của Diamond.

-Dạ.

Tất cả nhân viên đều đồng thanh đáp.

-Giám đốc, thiếu gia đến rồi.-quản lý chạy vào nói

-Tất cả chuẩn bị đi.

Giám đốc chỉnh lại tây trang, đứng ngay cửa nghênh đón. Lúc nãy ông nhận được điện thoại còn tưởng mình nghe nhầm, Diamond là chi nhánh nhỏ nhất thuộc ngành trang sức kim cương đá quý, vậy mà hôm nay thiếu gia bọn họ lại đến khảo sát.

Không lẽ đúng như người xưa nói, làm việc lớn phải chú tâm đến từng việc nhỏ nhặt trước. Nói sao đi nữa Diamond cũng rất quan trọng.

Thiên Yết chầm chậm bước xuống xe, dáng người cao cao tại thượng đứng nhìn công ty. Khóe môi nhàn nhạt nụ cười, anh dõng dạc đi vào trong.

Toàn bộ nhân viên khi thấy anh đặt chân bước vào liền cúi đầu hành lễ, đồng thanh hô to:

-Kính chào thiếu gia đến với Diamond!!!

Có vài nhân viên nữ nhịn không được ngước đầu len lén nhìn thiếu gia bọn họ, ai ngờ vừa nhìn thấy liền bị hớp hồn mất.

Cả thân hình cao lớn đứng ngay cửa, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt không biểu lộ một cảm xúc càng tăng thêm sức thu hút.

-Đẹp trai quá đi!!!

Vài tiếng to nhỏ bắt đầu vang lên, ngày một càng nhiều nhân viên nữ quá lố nhìn anh đến ngây ngẩn.

-Khụ khụ...

Giám đốc cố ý ho khan hai cái, nhầm cảnh cáo nhân viên nữ của mình.

-Thiếu gia, mời cậu lên phòng dành cho khách V.I.P.-giám đốc cười lấy lòng nói

-Bọn họ...

Thiên Yết lại mặc ông, lạnh lùng giơ ngón tay chỉ một lượt vào đám nhân viên nữ xếp thành một hàng.

-Thiếu gia có gì căn dặn.-giám đốc kính cẩn hỏi

-Làm tự kiểm, trừ nửa năm tiền thưởng tiền tăng ca.-Thiên Yết lãnh đạm phun ra từng chữ, xung quanh anh đều toát ra khí thế Vương giả cao cao tại thượng.

-Sao!???

Không chỉ một mình giám đốc ngạc nhiên mà tất cả mọi nhân viên đều ngạc nhiên, nhất là đám nữ nhân viên kia.

-Không hiểu sao? Cần tôi lặp lại nữa???-Thiên Yết lạnh lùng nhìn giám đốc.

-Tôi hiểu rồi thiếu gia, tôi sẽ làm theo lời ngài.

Giám đốc toát mồ hôi đáp, khi anh nhìn ông, đôi mắt đen toàn lạnh lùng cùng đáng sợ như có một ma lực khiến ông không thể kháng cự.

-Như vậy tốt.

Thiên Yết vỗ vai giám đốc, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó sảy bước đi ngang đám nhân viên, mỗi bước đi đều để lại hàn khí, đều là khí chất cao quý từ anh. Anh chậm rãi đi vào thang máy.

Tất cả nhân viên nữ đều ồ ạt lên tiếng, mỗi người tự tưởng tượng ra cảnh mình trở thành bạn gái anh, quàng tay đi vào. Nhưng lại bị giám đốc làm tan biến khi ông lên tiếng tức giận quở trách:

-Thiếu gia là ai mà các cô có thể nhìn còn xì xầm nữa. Đúng là hết phép tắc.

Sau đó hầm hầm đi vào thang máy.

-Còn không phải ông ta sợ bị thiếu gia cắt chức hay sao?

-Sợ chúng ta liên lụy cả thôi.

Vẫn là đám nhân viên nữ lúc, càng ngày càng to nhỏ, toàn bàn tán về anh, có người đoán anh đã có bạn gái, có người lại nói chưa, quá đáng hơn từ trước đến giờ việc pha chế coffee cho khách là do nhân viên chức vụ thấp nhất làm vậy mà bây giờ, ngay cả những nhân viên nữa cao hơn cũng giành pha.

Nhân Mã sau khi xuống xe bus, đứng trước cửa công ty, lại đứng im không vào, đến mãi một lúc mới hít một hơi can đảm đi vào.

Nhân Mã đi đến tiếp tân, khẽ nhỏ giọng nói:

-Chị ơi.

-Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?-nữ tiếp tân dùng thái độ lịch sự đáp

-À, tôi định...

Nhân Mã lại ngập ngừng không thôi.

-Qúy khách muốn mua dây chuyền, nhẫn, vòng tay, lắc chân, kim cương, đá quý, mọi thứ đều có. Hàng của công ty đều là cao cấp, quý khách muốn mua gì ạ?-nữ tiếp tân nói tiếp

-Tôi, tôi đến tìm Thi... thiếu gia mới đến đây.-Nhân Mã ghé sát nữ tiếp tân nói nhỏ

-Sao? Cô tìm thiếu gia?

Nhanh chóng nữ tiếp tân la lớn lên, hầu như tất cả nhân viên từ lớn đến bé đều nhìn cô. Nhân Mã đột nhiên trở thành đề tài tranh luận
-------------
ta thành thật xin lỗi mấy nàng vì sự ra chap chậm trễ của ta.
Cuối đầu xin lỗi
Mà sẵn đây ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo
Tên truyện sẽ được thay đổi là SỐ PHẬN vì một số lí do kĩ thuật.
----------
Và ta hứa hẹn với các nàng rằng từ chap sau câu truyện sẽ hấp dẫn hơn. Cám ơn vì đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro