CHAP 34. TỔ CHỨC SINH NHẬT CHO ANH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhiều bạn hỏi Au là tại sao Au ra chap nhanh như vậy?

Thì Au nói luôn Au đã soạn bản thảo của Fic hết rồi chỉ cần Au tìm ảnh và xuất bản là xong. Với lại Au làm bằng máy PC nên nó nhanh hơn bình thường.
----------------------------------------------------------------------

Nhân Mã phải thu hết can đảm mới đi vào trong phòng tiệc, trong phòng tiệc tối om chỉ còn duy nhất chiếc đèn chùm pha lê hắt màu vàng nhạc chiếu vào giữa sàn nhảy, một ánh đèn tròn chiếu vào giữa sàn, hình như tới tiết mục khiêu vũ nhỉ? Cũng hay, cô cũng muốn xem khiêu vũ.

Nhân Mã đi đến chiếc sô pha lúc nãy, lại thấy Thiên Yết đang đứng nhìn mình, Nhân Mã chớp chớp mắt nhìn anh, nhìn cô làm gì chứ? Không lẽ vì chuyện lúc nãy? Cô tiêu rồi.

Nhân Mã gục đầu đứng bên cạnh anh, không ngừng cầu trời khẩn phật, cô chỉ là nạn nhân thôi mà.

Đang định kiếm một lí do để giải thích cho anh, thì Thiên Yết đã tiến lên đứng đối diện cô, Nhân Mã không biết chuyện gì ngẩng đầu nhìn anh.

Thiên Yết vẫn như cũ, không biểu lộ cảm xúc nào, cũng không nói một câu nào, chỉ vươn một bàn tay to lớn ra trước mặt cô.

Nhân Mã hiểu chút chút chuyện, đừng nói là bắt cô khiêu vũ với anh nha!!!

Đừng mà, hôm nay là lần đầu cô nhìn thấy người khác khiêu vũ đó, làm sao nhảy với anh? Chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ!!!

Nhân Mã cô, thà làm con gà mái nhiều chuyện còn hơn làm con công biết khiêu vũ.

Nhân Mã lắc tay đến lắc đầu, cô không được, không được mà.

Nhưng mà Thiên Yết lại mặc kệ cô, bàn tay đang ở trước mặt cô di chuyển nắm lấy tay phải cô, kéo cô ra giữa sàn nhảy, đứng giữa ánh đèn tròn màu hồng duy nhất ở giữa sàn.

Thiên Yết đặt tay phải của cô lên vai anh, tay trái đặt ngay bờ ngực rắn chắc của anh, còn tay phải của anh đặt lên vai cô, táy trái của anh đặt lên eo cô.

Nhân Mã mếu máo nhìn anh lắc đầu nhỏ, cô không biết khiêu vũ mà, nhất định sẽ làm trò cười đó.

Điệu nhạc êm dịu từ từ vang lên, điệu nhạc nhẹ nhàng, êm tai đến nhường nào, Thiên Yết bắt đầu nhịp đầu tiên, Nhân Mã như gà mất tóc lúng túng nhảy theo nhịp của anh.

Nếu trong phim, chắc chắn đây là màn hạnh phúc mà bao khán giả xem chờ đón ở một cặp nam nữ nào đó, nhưng mà trong tình trạng của cô, lại là bi kịch!!!

Không ngoài dự đoán của cô, chưa nhảy đến nhịp thứ năm, Nhân Mã đã giẫm lên chân anh hai cái.

-Xin lỗi, xin lỗi...-Nhân Mã mếu máo nói

Thiên Yết vẫn im lặng quan sát cô, không mảy may chút tức giận, chỉ nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng.

Nhân Mã cố gắng bắt kịp nhịp của anh, nhưng mà lại thành ra liên tục giẫm lên chân anh, còn là không ngừng.

-Xin lỗi, xin lỗi...-ngoài hai từ xin lỗi, bây giờ cô không biết nói gì hơn

Cô đã nói cô không biết khiêu vũ mà, ngay cả nhìn người khác khiêu vũ cũng trong buổi tiệc hôm nay mới thấy.

-Tập trung vào.-Thiên Yết chau mày nói

-Xin lỗi, tôi quả thật không biết nhảy.-Nhân Mã gục đầu lí nhí nói

Dù là một người lạnh lùng, bình tĩnh như Thiên Yết cũng bị cô làm khó chịu, chưa được nửa điệu nhạc, cô đã giẫm lên chân anh những mười lăm cái, cái chân của anh sớm muộn cũng bị cô giẫm nát.

Nhân Mã nhảy cùng anh đã căng thẳng muốn chết, còn nghe thêm bên ngoài những tiếng cười khúc khích, đắc ý của những ả tiểu thư, cô đúng là sống không nổi mà!!!

Nhân Mã cắn cắn môi, cô không biết nhảy thật mà, quả thật cô không phải cố ý giẫm vào chân anh đâu, nhưng mà cô căn bản khiêu vũ là gì cũng không biết.

Thiên Yết chau mày vẫn tiếp tục khiêu vũ, chỉ là ánh mắt đen nhìn Kim Ngưu đang đứng bên ngoài xem, ám chỉ vài cái, Kim Ngưu liền hiểu chuyện, nháy mắt một cái, sau đó đi đến nhân viên điều chỉnh nhạc.

Điệu nhạc vốn đang rất êm ả, rất nhẹ nhàng vang lên, lại đột nhiên dứt dần, cô chỉ biết mình đang cúi đầu sắp khóc ra nước mắt thì Thiên Yết hơi đẩy người cô ra, nắm một tay cô, sau đó gập người một cái.

Nhân Mã cũng nhanh chóng gập người chào một cái, chạy theo Thiên Yết vào vị trí ghế sô pha lúc nãy.

Cô đã bảo đừng chọn cô mà, bây giờ thì thấy rồi đó, mất mặt, bao nhiêu người cười cô, bộ cô chưa đủ nhục nhã hay sao?

Tiếng cười khúc khích, hả hê cùng những lời xì xầm, Nhân Mã sắp phát điên lên rồi, bộ cô không biết nhảy làm họ vui lắm sao? Có gì mắc cười lắm sao?

Nhân Mã không chịu đựng được nữa, đứng lên nhìn tất cả mọi người trong phòng tiệc, dõng dạc nói lớn:

-Các người chưa từng thấy người khác không biết khiêu vũ hay sao mà cười? Đáng vui lắm sao? Tôi không biết khiêu vũ giẫm lên chân bạn nhảy đó, các người cứ cười đi, sẽ có ngày tôi khiêu vũ tốt hơn các người cho xem.

Nhân Mã bực tức nói xong liền bỏ đi vào toilet, Thiên Yết khóe môi hơi giương lên một đường, lại không phải tức giận, không phải lạnh nhạt, mà là thích thú, thỏa mãn.

-Bày đặt ra vẻ gì chứ?-lại có một giọng nữ mỉa mai cố ý nói lớn

Lời nói tuy không quá lớn nhưng tới tai Thiên Yết, anh nheo mắt, khuôn mặt không có biểu cảm gì, anh đứng lên, từng bước thật chậm đi lại phía cô gái kia.

Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, ưu nhã, nhưng lại làm mọi người tập trung về anh.

Thiên Yết đứng trước cô gái đó, khoé môi nhàn nhạt nụ cười, như ẩn như hiện, khuôn mặt lại lạnh lẽo như tảng băng nghìn năm không tan.

Cô gái đó thấy anh dừng trước mặt mình lại nghĩ bản thân may mắn được anh chú ý đến, nhưng không thể phủ nhận khí thế bức người của anh.

-Anh Thiên Yết.-Cô gái lại không biết sống chết gọi tên anh

-Tên của tôi có thể để cô tùy tiện gọi sao?-Thiên Yết trước sau vẫn lạnh lùng nói (Thế mà Nhân Mã gọi mãi có thấy anh nói tiếng nào đâu, thiên vị quá à nha)

-Không phải em chỉ....-cô gái biết mình nói sai liền sửa lời

-Lúc nãy cô nói gì?-Thiên Yết không dài dòng hỏi

-Hả?-cô gái có chút khó hiểu, cô ta lúc nãy chỉ gọi trực tiếp tên anh, ngoài ra nói về partner của anh, không lẽ...

-Lúc nãy nói gì, lặp lại thử xem.-Thiên Yết vẫn không nóng đi chút nào, ngược lại càng lạnh hơn

-Em... em...

Cô gái đột nhiên lắp ba lắp bắp, cô ta nghĩ partner của anh chỉ đi cùng anh để anh không đi một mình thôi, cô ta làm sao biết anh lại quan tâm như vậy chứ?

-Thế nào? Lúc nãy vừa nói gì sao bây giờ không nói lại?-Thiên Yết khoé môi hơi nhếch lên

-Em...em... chẳng qua...

-Bản thân nên xem lại mình có đủ tư cách nói người khác hay không, còn nữa, tốt nhất đi mà xin lỗi cô ấy.-Thiên Yết nói xong câu đó liền quay người bước đi trở về chiếc ghế sô pha ngồi

Cô gái như chết trân, cô ta dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư danh giá, hôm nay trước mặt mọi người bị anh làm mất mặt như vậy, còn bắt cô ta phải xin lỗi, cô ta còn dám nhìn ai.

Nhân Mã đi vào toilet liền xả nước trút giận, tức chết cô mà, Nhân Mã đi vào trong phòng toilet nhỏ bên trong, chưa đến ba phút, bên ngoài đã có vài tiếng xì xào.

-Đến khiêu vũ là điều cơ bản khi đi dự tiệc cô ta còn không biết, không hiểu sao lại được làm partner cho anh Thiên Yết.-người 1 (N1) vừa vặn nước vừa nói

-Cậu không biết lúc nãy tớ buồn cười đến nhường nào đâu, khiêu vũ lại không ra khiêu vũ.-N2 nói xong tiếp đó liền là tiếng cười khúc khích

-Như vậy lúc nãy còn mạnh miệng, để tôi xem bao giờ cô ta nhảy tốt hơn bọn mình.-N3 giọng khinh khỉnh nói

-Thứ nghèo mạc mà cũng muốn tham dự tiệc sang trọng, đúng là làm trò cười mà.-N4 nói tiếp

Nhân Mã ngồi bên trong hai tay siết chặt, cô thì có gì để họ soi mói chứ, cô có làm gì họ sao, sao ai cũng gây sự với cô hết vậy?

Nhân Mã mím môi, sau đó mở cửa ra, bốn người kia nghe tiếng mở cửa thì giật mình, nhìn thấy cô liền im thin thít, không biết làm gì ngoài nhìn nhau.

Nhân Mã không nói gì cũng không nhìn họ, đi đến la-bô mở nước rửa tay.

Ba cô gái sựng người lại khi Nhân Mã đi ra, lại có chút lo sợ, không dám nói gì cả.

Nhân Mã vẫn bình thản rửa tay như thể không nghe thấy gì cả, rửa tay xong lấy khăn giấy lau tay sau đó vứt vào sọt ra rồi bỏi ra ngoài một mạch không đếm xỉa đến họ.

Ba cô gái kia vẫn đứng yên, bọn họ đâu biết cô lại ở bên trong chứ? Bọn họ không sợ cô, chỉ sợ Thiên Yết.

Nhân Mã quay trở lại phòng tiệc, không mấy vui vẻ ngồi bên cạnh Thiên Yết, cô biết trước đi cùng anh thế nào cũng như vậy mà.

Vẫn đang bực tức thì một dĩa pancake được đặt trước mặt cô, Nhân Mã ngước nhìn phục vụ, thì phục vụ chỉ mỉm cười thân thiện rồi bước đi, Nhân Mã nhớ cô đâu có kêu, vả lại, Thiên Yết không cho cô ăn mà.

-Cái này...-Nhân Mã chỉ tay vào dĩa pancake trên bàn hỏi

-Cho cô, ăn đi.-Thiên Yết không có biểu hiện gì mở miệng

-Thật sao?-nhanh chóng Nhân Mã cười tươi rối, không còn buồn bực nữa

-Không ăn thì trả lại.-Thiên Yết hơi nhoài người ra phía trước, định cầm lấy dĩa pancake

-Ăn, tôi ăn mà.-Nhân Mã nhanh tay cầm lấy dĩa pancake, cười hì hì

Thiên Yết hơi cong môi mỏng cầm ly champagne phục vụ vừa đưa uống một ngụm nhỏ. Anh biết rõ, tâm hồn cô chỉ chứa toàn ăn uống!!!

Nhân Mã quên hết mọi chuyện lúc nãy, vui vẻ ăn pancake, anh cũng không xấu như cô nghĩ, không sao cô được ăn uống thoải mái là được rồi.

Nhân Mã đang ăn rất vui vẻ thì phát hiện có người đứng trước mặt mình, cô ngẩng đầu lên, cô không quen cô ta nha.

-Xin lỗi.-cô gái lúc nãy không phục nói

-Hả!?-Nhân Mã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngờ nghệch nhìn cô ta, sao lại xin lỗi cô chứ?

-Xin lỗi.-cô gái khó chịu lặp lại

-À, không sao, không cần xin lỗi.-Nhân Mã xua xua tay

Cô gái không nói gì, cau có quay gót rời đi, không quên liếc cô một cái, Nhân Mã nhìn cô ta, cô lại làm sao gì nữa sao? Hình như không nha!!!

Nhân Mã bỏ một miếng pancake vào miệng, sau một phút thông não liền xoay qua nhìn Thiên Yết.

-Có phải anh làm không?-Nhân Mã nhìn anh hỏi

-Lo ăn đi.-Thiên Yết không trả lời câu hỏi của cô

-Anh làm đúng không?-Nhân Mã hỏi lại

Thiên Yết không trả lời chỉ dùng ánh mắt đen sâu hun hút trả lời thay, cô có thể thấy ba chữ trong đó "Lo ăn đi."

Nhân Mã cúi thấp đầu lo ăn, tại sao cô gái đó lại xin lỗi cô? Chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất cô ta hối hận vì cùng bọn họ ức hiếp cô, thứ hai là anh làm không ai khác.

Nhưng mà, nếu là trường hợp thứ hai, thì lí do gì anh phải làm như vậy? Đáng lí theo tính của anh, anh sẽ cười lạnh, trơ mắt nhìn cô bị bọn họ nói, không thôi sẽ nói với cô "Không liên quan đến tôi."

Nhân Mã ăn một lúc thì hết dĩa pancake mà vẫn không hiểu ra tại sao anh lại kêu cô gái đó xin lỗi cô, nhưng mà kệ đi, cô quan tâm làm gì, dù sao người chịu thiệt cũng không phải là cô.

-Đi.-Thiên Yết đột ngột đứng lên, chỉ nói một từ

-Hả!? Đi sao? Nhưng chưa hết tiệc mà.-Nhân Mã đứng lên, nhìn anh nói

-Có đi không?

-Đi, đi mà.-Nhân Mã gật đầu liên tục, cô không dám ở thêm đâu, chắc chắn sẽ có thêm chuyện rắc rối.

Natsu không nói gì sảy bước đi, Nhân Mã cũng nhanh chân đuổi theo anh, hầu như mọi người đều nhìn khi cô và anh rời đi.

Nhân Mã lên chiếc BMW đen ngồi vào ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn việc đầu tiên cô làm chính là tháo đôi giày cao gót ra.

Thiên Yết ngồi bên ghế lái nhíu mày nhìn cô, sau một lúc mới mở miệng:

-Cô có phải là con gái hay không?

-Anh nói cái gì? Anh thử mang đi rồi biết đau chân thế nào?-Nhân Mã bĩu môi nói

-Tôi là con trai.-Thiên Yết đa phần là lạnh không hề có chút độ ấm nào

-Anh nói tôi có phải con gái không, vậy anh thử mang giày cao gót vào sẽ biết đau chân thế nào?-Nhân Mã chớp mắt nhìn anh

-Tôi là con trai.-Thiên Yết vẫn duy trì thái độ như cũ lặp lại

-Tôi biết, chỉ là anh thử mang vào sẽ biết đau chân ngay thôi.-Nhân Mã vẫn không hiểu ý anh, chỉ nói theo ý mình

-Tôi là con trai.-quả thật Thiên Yết bị cô chọc mặt mày cũng đen lại, nhiệt độ bên trong xe lạnh gấp bội phần bên ngoài

-Nhưng ý tôi...

-Cô thử nói câu đó xem, tôi lặp tức cho cô xuống xe.-Thiên Yết lạnh lẽo nhìn cô, con ngươi đen láy như bắn ra băng lạnh

-Tôi chỉ ví dụ thôi mà.-Nhân Mã chu mỏ xụ mặt xuống

-Không được ví dụ.-Thiên Yết lạnh mặt nói

-Ờ.

Nhân Mã ờ một tiếng, cô nói sai gì chứ? Rõ ràng cô đang giúp anh hiểu ra, cô mang giày cao gót đau chân thế nào mà, sao lại mắng cô chứ?

Thiên Yết khởi động máy chạy đi, bầu không khí trong xe im lặng, u ám đến đáng sợ, Nhân Mã cảm thấy vô cùng áp lực, vô cùng áp lực!!!

Cho đến khi Nhân Mã nhìn phía trước thấy có một cửa hàng, hơi liếc qua nhìn anh, sau một lúc suy nghĩ mới nhỏ giọng lên tiếng:

-Dừng xe lại được không?

-Lại sao nữa?-Thiên Yết nhíu mày nhìn cô

-Anh dừng lại đi.-Nhân Mã chớp chớp mi mắt nói

Thiên Yết không nói gì dừng xe lại theo ý cô.

Nhân Mã tháo dây an toàn xuống xe, băng qua đường, đi vào cửa hàng bánh kem Cake World.

Thiên Yết ngồi trong xe chốc chốc nhìn sang cửa hàng Cake World bên đường, nãy giờ cô đã vào mười phút rồi, tại sao vẫn chưa ra?

Cho đến khi điện thoại anh reo lên một hồi chuông dễ nghe, Thiên Yết lấy máy ra, mắt hơi nheo lại, trượt tay lên màn hình sau đó đưa sát tai, mắt nhìn sang cửa hàng Cake World.

Thiên Yết đã bắt máy nhưng không lên tiếng, chờ người đầu dây bên kia nói trước.

Rốt cục người đầu dây bên kia cũng mở lời trước:

[...Natsu, anh có thể vào đây một lát không?...]-Nhân Mã đầu dây bên kia hỏi

-Có việc gì?-Thiên Yết không nóng không lạnh lên tiếng

[...Không có gì to tát cả, chỉ là tôi có một thứ cho anh thôi...]-Nhân Mã giọng nói cực nhẹ nhàng

-Lại bày trò gì nữa đây?-Thiên Yết hơi nhíu mày

[...Anh vào sẽ biết thôi, anh mau vào đi...]-Thiên Yết nói xong câu đó thì cúp máy

Thiên Yết cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt đen nhìn Cake World, con gà mái này lại bày trò gì nữa đây?

Thiên Yết ngồi trên xe một lúc cũng mở cửa đi xuống, băng qua đường một cách dễ dàng.

Nhân Mã đứng bên trong Cake World nhìn ra bên ngoài thông qua lớp cửa kính trong suốt, thấy hình dáng cao lớn của Thiên Yết, đôi môi nhỏ hằn lên nụ cười.

Hôm nay, cô sẽ cho anh biết thế nào là một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa của nó.

Thiên Yết vừa mở cửa ra liền có dây kim tuyến bắn ra về phía anh.

Thiên Yết cau mày lại, nhìn cô đang đứng đối diện mình, rồi nhìn nữ nhân viên phục vụ vừa bắn dây kim tuyến vào người mình.

Khuôn mặt vẫn như cũ, ánh mắt dán lên người cô, không hề di chuyển.

-Anh mau ngồi xuống đây đi.-Nhân Mã chớp mắt nhẹ chỉ vào chiếc bàn tròn cạnh cửa kính

Thiên Yết vẫn không nói gì chỉ đi đến ngồi vào chiếc bàn cô chỉ.

Nhân Mã mỉm cười, sau đó lấy chiếc nón sinh nhật hình chóp đều màu hồng ra đội lên, trang trí dòng chữ Happy Birthday.

Thiên Yết loáng thoáng hiểu chuyện.

Hai nhân viên phục vụ nữ đẩy một xe bánh kem ra, hát khúc hát mừng sinh nhật.

Hai nhân viên đặt chiếc bánh kem xuống bàn, sau đó hơi gập người bỏ vào trong.

Thiên Yết nhìn chiếc bánh kem, chiếc bánh hình tròn, không lớn lắm, chiếc bánh được vẽ thành một khuôn mặt, lại rất ngộ nghĩnh.

Nhân Mã vui vẻ cười híp mắt lại, sau đó đứng nhẹ người lên, nhìn anh cười tươi, sau đó hát.

Nhân Mã hát xong liền vỗ tay, nhìn anh vẫn không thôi cười, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ dưới ánh đèn.

Thiên Yết hơi cong môi, nhưng lại không nói gì, nhìn cô hát xong mới mở miệng:

-Cái gì đây?

Thật ra anh định nói "Vì sao làm cho tôi bữa tiệc sinh nhật này?" nhưng khi nói lại là ba chữ kia.

-Tiệc sinh nhật cho anh.-Nhân Mã vui vẻ đáp, ngồi xuống đối diện anh

-Vì sao?

-Bởi vì thích.

Thật ra cách trả lời này cô học hỏi từ anh cả thôi.

-Không sao, tôi cho cô ăn sinh nhật với riêng tôi.-Thiên Yết cong môi mỏng nói

Nhân Mã thật muốn hộc máu với anh, cái gì chứ? Cho phép cô ăn riêng với anh, thế giới này sao lại có một tên vừa biến thái, vừa tự tin như tên heo đực này nhỉ?

-Mau thổi nến, cầu nguyện đi..-Nhân Mã nhanh chóng lấy lại nụ cười, không sao, hôm nay sinh nhật anh, cô không làm anh mất vui vậy.

-Không.-Thiên Yết lạnh lẽo phun ra một từ

-Sao chứ?-Nhân Mã không hiểu, sinh nhật ai cũng thổi nến cầu nguyện điều mình muốn, tại sao anh không cầu nguyện chứ?

-Không nghe rõ sao?

-Không, ý tôi, tại sao anh không cầu nguyện?-Nhân Mã nghiêng đầu hỏi

Thiên Yết hơi im lặng, đến một lúc mới trầm giọng nói:

-Bởi vì, không còn gì để tôi muốn có.

-Wow, hâm mộ anh nha, nếu là tôi, tôi chắc chắn cầu nguyện thứ tôi muốn ngay, có khi cả trăm cái, anh không có thật đáng khâm phục. Mà cũng đúng, anh như vậy, còn cần gì chứ.

Nhân Mã tròn mắt nói, người nhoài về phía trước, hai tay chắp trước mặt, vẻ mặt đầy hâm mộ.

-Dẹp đi.-Thiên Yết cau có vươn một bàn tay ra, một ngón tay chĩa vào trán cô, đẩy cô

-Nói sao chứ anh cũng phải cầu nguyện, sinh nhật ai cũng có một lần một năm thôi, anh không cầu nguyện thì đáng tiếc lắm.

Nhân Mã cười tít mắt, cô nghe người làm ở nhà Thiên Tử nói sinh nhật anh luôn buồn, cho nên cô mới hi sinh túi tiền này làm cho anh một buổi tiệc sinh nhật nhỏ, anh không biết điều, cô lặp tức ụp mặt anh xuống bánh kem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro