CHAP 35. TỎ TÌNH VỚI THIÊN YẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết không nói gì thêm, im lặng nhìn chiếc bánh kem trên bàn, bản thân anh đã mất đi hai thứ quan trọng, anh còn gì để cầu mong có gì nữa chứ?

-Mau lên đi.-Nhân Mã giục

Thiên Yết cũng có lòng tốt toại nguyện cho cô, ánh mắt đen cuối cùng cũng nhẹ khép lại.

Nhân Mã thấy anh cuối cùng cũng cầu nguyện, vui vẻ hẳn. Mỗi con người, ai lại không có sinh nhật, nếu đã ăn sinh nhật, nhất định phải cầu nguyện.

Không lâu sau, Thiên Yết cũng mở mắt ra, thật ra lúc nãy anh cũng không biết cầu nguyện điều gì, chỉ biết bản thân nghĩ đến lần sinh nhật vui vẻ cuối cùng của mình.

Trong đầu chỉ còn câu nói đó, cùng khuôn mặt nhỏ của người con gái đó.

"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."

Giọng nói êm ả, dễ nghe đến biết bao, vậy mà bây giờ anh muốn, cũng không thể nghe được.

Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.

Ngày đó, người con gái đó đã rời xa anh, xa mãi, có phải con người ta khi sống, cho dù thế nào cũng phải trải qua một lần đau khổ nhất trong đời mình, vậy thì anh đã trải qua hai lần, hai lần đều làm lòng anh như bị đâm thủng, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nát.

-Bây giờ thì cắt bánh kem thôi.-Nhân Mã thích nhất là màn này, miệng cười chúm chím, phá ngang dòng hồi tưởng của anh.

Thiên Yết vẫn im lặng im lặng và im lặng, còn Nhân Mã hí hửng tay cầm con dao cắt bánh, cẩn thận cắt từng miếng bánh ra.

-Của anh. Còn cái này của tôi.-Nhân Mã đặt chiếc dĩa đựng chiếc bánh kem được cắt thành hình tam giác

Còn dĩa của cô lại đựng chiếc bánh kem lớn bằng ba cái bánh kem của anh.

-Cô là ma đói đầu thai hay sao, lúc nãy vừa ăn pancake xong vẫn còn ăn nhiều như vậy?-Thiên Yết nhìn dĩa bánh của cô, sau đó nhìn cô

-Rõ ràng lúc nãy anh cho tôi dĩa pancake quá ít chứ đâu phải tôi ăn nhiều, vả lại cái bánh này tôi bao chứ bộ? Không ăn tôi lỗ rồi sao?-Nhân Mã vừa bỏ một miếng bánh kem vào miệng vừa nói

-Sau này đừng kêu cô bằng gà mái nữa, đổi sang heo nái đi.

Thiên Yết rõ ràng đang châm biếm cô mà, được lắm.

-Không được, heo nái với heo đực là một cặp, tôi không muốn đâu. Hay là vầy, tôi sẽ không kêu anh bằng heo đực mà đổi thành gà trống đi.

( Rõ ràng gà trống dễ nghe hơn heo đực nha )

Thiên Yết sắc mặt u ám nhìn cô, Nhân Mã đang ăn rất ngon lại thấy lạnh sống lưng, loại cảm giác này chỉ do anh gây ra thôi.

Nhân Mã nuốt nước bọt, cô lại nói sai nữa sao?

-Hì hì, anh ăn đi.-Nhân Mã nhìn anh cười như con ngố

Thiên Yết vẫn nhìn cô, không hề có ý định dời mắt đi, chỉ nhìn, nhìn và nhìn.

-Ah, hay là anh uống coffee cho thông họng đi.-Nhân Mã nhanh chóng lảng qua chuyện khác, đẩy ly coffee latte qua cho anh

Thiên Yết vẫn ngồi im bất động.

Nếu được cô chỉ muốn hỏi anh một câu "Rốt cục anh có phải là người máy hay không?

Hay là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất? Còn không thôi mấy dây thần kinh cảm xúc của anh bị đứt hết rồi?"

Thiên Yết cuối cùng cũng không chú ý đến cô nữa, đổi sang ly coffee latte, cầm lên uống một ngụm.

Nhân Mã hơi thở hắt ra, đúng là sớm muộn bị anh dọa chết mà, người yếu tim như cô cũng nhanh đi vì anh mà. Nhân Mã khẽ lắc đầu nhỏ, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh của mình.

-Tôi biết cô rất vui khi ăn sinh nhật riêng với tôi. Có phải có ý với tôi rồi đúng không?

Thiên Yết vừa thốt ra câu này, Nhân Mã lặp tức ho một tràng vì sặc.

-Anh đang kể chuyện hài sao?-Nhân Mã với tay lấy khăn giấy ho vài cái hỏi

-Giống sao?-Thiên Yết tiếp tục uống ngụm coffee

-Không, nó không vui chút nào.-Nhân Mã đúng là nên đập vào mặt anh một cái để anh cảnh tỉnh mà.

-Nếu để ý tôi cứ nói, chỉ là sợ cô bị từ chối đi nhảy cầu hay tự tử thôi.

-Tôi có nên xem anh đang kêu tôi tỏ tình với anh không? Sao không nói ngược lại, anh thích tôi?

-Có khả năng sao?

Quả thật không có khả năng này nha, chỉ là cô biết anh đang đùa, hạ thấp bản thân cô xuống, cho nên cô mới nâng mình lên thôi.

-Đúng, tôi thích anh, cho nên, tôi quyết định tỏ tình.-Nhân Mã gật gật đầu nhỏ

-Nói đi, tôi sẽ nghe.-Thiên Yết hơi cong môi

-Hmmm...Thiên Yết, anh có biết, tôi để ý anh lâu lắm rồi không? Anh không biết đâu, ngay từ khi gặp anh, tôi đã biết, anh là nửa còn lại mà tôi cần tìm, vậy anh có đồng ý lời tỏ tình này của tôi không?

Nhân Mã nói xong nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt, dáng vẻ rất ư là đáng yêu.

Thiên Yết nhìn cô, như đang xem xét, sau một lúc mới lên tiếng:

-Không có thành ý, lời nói quá sến súa, không làm tôi động lòng, từ chối.

-Huhu... tôi đi nhảy cầu thang đây. =="

Nhân Mã nhìn anh giả bộ hic hic vài cái.

Thiên Yết không trả lời, nhoài người về phía trước, mặt anh cách mặt cô một gang tay.

Nhân Mã nhìn anh, khoảng cách này quá gần, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt anh như vậy, khuôn mặt ấy, cô cho dù có kề sát vẫn có cảm giác rất cách xa, mãi mãi không chạm vào được.

Khuôn mặt ấy, lại đẹp một cách mị hoặc, nét đẹp của một thiên thần, cũng đồng thời giống ác ma.

Ác ma đội lớp thiên thần!!!

Trái tim cô không hiểu sao vì sao lại đập loạn nhịp!!!

Đến một lúc, Thiên Yết mới thu người lại dựa vào ghế, nhìn cô cong môi mỏng, nói:

-Cô vẫn không thể lọt vào mắt tôi.

-Tôi nhìn sao vẫn rất xinh đẹp mà, anh phải biết là ai cũng ghen tị với nhan sắc của tôi hết, tuy tôi ăn nhiều nhưng số đo ba vòng của tôi vẫn rất chuẩn đấy thôi, còn nữa, tuy tôi chỉ biết bày trò nhưng như vậy cũng hữu dụng mà.

Nhân Mã chu chu mỏ nói một tràng. Quả thật vậy, khuôn mặt đẹp không tì vết, được tự nhiên chạm khắc rất kĩ càng như một tuyệt tác, có thể gọi là khuynh nước khuynh thành. Thân hình rất lí tưởng khiến bao cô gái phải ngưỡng mộ, làm bao chàng trai cũng phải say đắm.

-Bây giờ tôi mới biết cô không những nhiều chuyện mà còn tự tin vô đối.-Thiên Yết vươn tay ra chĩa một ngón tay đến trán cô

-Tôi nói đúng mà.-Nhân Mã phồng mang trợn má

-Bánh kem đang chờ cô thưởng thức kìa.-Thiên Yết thu tay lại chỉ vào dĩa bánh của cô

Nhân Mã cười hì hì sau đó cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.

Hóa ra, ở cùng anh, cũng có lúc thoải mái vui vẻ đến vậy!!!

Thiên Yết khóe môi hơi nâng lên, không phải nụ cười lạnh, cũng không phải cái nhếch mép, chỉ đơn thuần nâng lên một đường tuyệt mĩ, nhưng lại quá nhàn nhạt, khó có thể thấy.

***

"Sinh nhật vui vẻ, anh lớn hơn một tuổi rồi, phải trưởng thành hơn, đừng bắt em chăm sóc anh nữa." giọng nói êm ả trong trẻo của một cô gái vang lên, không khó nhận ra sự vui vẻ hạnh phúc trong lời nói đó

"Từ trước đến giờ anh đã trưởng thành rồi, với lại phải nói anh chăm sóc em chứ?" chàng trai lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt đầy nét dịu dàng

"Cái gì chứ? Rõ ràng anh lật lọng, em chăm sóc anh cơ mà." cô gái bất mãn nói

"Được được, là anh nói sai. Em chăm sóc anh, em chăm sóc anh." chàng trai hòa hoãn, ôm lấy cô gái vào lòng đầy cưng chiều

"Như vậy mới được, sau này mỗi năm, em sẽ cùng anh ăn sinh nhật, cùng anh ăn bánh kem, cùng anh hát bài chúc mừng sinh nhật, còn cùng anh cầu nguyện, cho nên sau này ngoại trừ em ra, cấm anh ăn sinh nhật với cô gái khác."

Cô gái ngước nhìn chàng trai, lời nói mang theo tuyên bố chiếm hữu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh sáng lạng.

"Được, anh hứa." chàng trai tươi cười

Cô gái mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.

...

Vậy mà hôm nay, anh lại làm sai lời hứa. . .

Chiếc xe Lamborghini dừng bên kia đường, ánh mắt của người con trai vẫn dõi theo hai người qua lớp kính của xe, hai tay lại vô thức siết chặt, tại sao, anh lại cảm thấy khó chịu khi cô ở bên hắn? Rõ ràng anh chỉ muốn lợi dụng cô mà? Tại sao khi nhìn hai người bọn họ trong đó, anh lại khó chịu đến thế?

-Cho xe chạy đi.-anh trầm giọng ra lệnh

-Vâng, thiếu gia.-tài xế cung kính đáp sau đó cho xe chạy đi

Ánh mắt anh, vẫn không dời khỏi hai người, cho đến khi, xe chạy xa dần Cake World.

--- Quán bar ---

_Xoảng

Một chai champagne văng xuống nền sàn, chất lỏng màu đỏ bắn ra tung tóe, những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm trên sàn.

-Mày dám cả gan qua địa bàn của anh Ma Kết gây sự?-một tên mặt mày dữ tợn, tóc nhuộm đỏ chót dựng đứng lên, nắm cổ áo một tên con trai

-Taberd, mày không biết tao là người của anh Thiên Yết sao? Mày dám làm gì tao, anh Thiên Yết sẽ không tha cho tụi mày.-tên con trai bị túm cổ áo, lớn giọng nói

Ma Kết đang đứng dựa vào quầy bar, khóe môi hơi nhếch lên, dập tàn điếu thuốc trong tay, dáng người cao lớn đứng thẳng lại, đi đến phía bọn họ, mỗi bước đi, đều mang theo sự lạnh giá, lại nguy hiểm như con sói.

-Thả nó ra.-Ma Kết khóe môi nhếch lên, rất khó nắm bắt tâm tư

Taberd có chút bất mãn nhưng cũng không dám cãi, thả tay đang túm cổ áo Jean.

Ma Kết nhìn Jean cười như không, khẽ thở dài một cái, sau đó "bốp" một cái, Jean bị anh đánh té lăn lộn xuống sàn, máu cũng trào ra.

-Tao chính là không đặt Thiên Yết vào mắt.

Ma Kết đứng nhìn Jean từ phía trên, một chân đạp lên bụng Jean.

-Anh em của tao, mày cũng dám đánh, dám qua địa bàn tao gây sự.-Ma Kết tăng sức ở chân

Jean bị đạp đau khẽ la lên.

Hôm nay tâm trạng anh đã không tốt, vậy thì chẳng sao, Jean là cái bao cát tốt nhất anh đang cần.

Ma Kết lại như con sói dữ, hung hăng đánh đấm Jean, không hề lưu tình, mổi nắm đấm đều như muốn lấy mạng cậu ta.

-Hình như hôm nay anh Ma Kết tâm trạng không tốt, rất ít khi thấy anh ấy đánh người như vậy.-một đàn em nói nhỏ với Taberd

-Từ ba năm trước anh ấy ít khi đánh một người nhiều như vậy, cho dù đánh người cũng chỉ là Thiên Yết. Rốt cục anh ấy đang gặp chuyện gì bực chứ?-Taberd nói

-Mình cũng đừng hỏi anh ấy, nếu không bản thân sẽ rước họa vào thân.-một tên khẽ thở dài

Cả đám chỉ biết đứng nhìn Ma Kết điên cuồng đánh Jean, cho đến khi thấy sắp có án mạng mới ngăn lại.
(Sao không để chết luôn hả ngăn)
...

Người ta nói mỗi con người sẽ gặp được tình yêu đích thực đồng thời khắc tinh của đời mình, vậy thì Nhân Mã cô nói rằng, cô đã gặp khắc tinh đời cô, cô nói chín, bảo đảm anh mười, một người lanh trí, đủ kế như cô, lại luôn bại trong tay anh, có phải là khắc tinh không chứ?

Thiên Yết... khắc tinh... Thiên Yết... khắc tinh...

Có phải kiếp trước cô làm gì nên tội nên kiếp này gặp phải tên máu lạnh, lại điên, lại biến thái, vô liêm sĩ như anh không?

Nhân Mã quả thật không muốn chửi anh nhưng mà không chửi không được, dám trước mặt mọi người nói cô tỏ tình bị anh từ chối, còn la lớn, có phải cô chưa đủ nổi tiếng hay không?

Lucy ngồi trong xe, không ngừng liếc anh, nếu được cô lặp tức giết anh tại chỗ.

Mười phút trước...

Sau khi ăn no xong, Nhân Mã cùng anh rời khỏi Cake World, cả hai băng qua đường, cô lại không muốn về nhà vội, liền kéo anh trước khi anh lên xe, khuôn mặt nhỏ làm mặt cún con, nói:

-Đi đâu nữa đi.

-Không.-Thiên Yết lại lạnh lùng phán một chữ

-Đi đi mà.-Nhân Mã nắm chặt cánh tay anh, lay lay

-Không.-Thiên Yết vẫn duy trì thái độ như cũ

-Đi đi.-Nhân Mã lay lay tay thêm

-Không.

-Đi đi, huhu, tôi khóc đó.-Nhân Mã hức hức vài cái, y như khóc

Thiên Yết dùng ánh mắt đen lạnh như băng nhìn cô, không chút cảm xúc, chỉ lạnh và lạnh. Anh định trừng phạt cô nhưng lại phát hiện xung quanh có vài người đứng lại nhìn cả hai, ngày càng đông.

Một loạt lời bàn tán ùa đến.

Nhân Mã sóng lưng lạnh toát, cô chẳng qua muốn đi chơi thôi, không ngờ nhanh chóng làm người nổi tiếng như thế.

Thiên Yết vẻ mặt đang u ám, đột nhiên lại hơi cong môi, khuôn mặt hoàn toàn là tà ý.

-Lúc nãy chúng ta đã nói rõ rồi mà, tôi không yêu cô đừng đi theo tôi.-Thiên Yết hơi đẩy tay cô ra

Nhân Mã hoàn toàn hoảng hốt, anh nói cái quái gì vậy? Đang diễn hài sao?

-Anh...

-Chúng ta nói rõ rồi, cô cũng đừng tìm tôi nữa, lời tỏ tình của cô, tôi không thể nhận.-Thiên Yết lớn tiếng hơn

-Cái gì? Anh... tôi... rõ ràng... đâu phải...-Nhân Mã chỉ cô rồi chỉ anh, lời nói không hoàn chỉnh, chẳng đâu vào đâu

Đang xảy ra chuyện gì vậy? Ai nói cho cô biết đi? Anh đang nói cái gì thế?

-Thì ra là tỏ tình bị từ chối.

-Con gái bây giờ đúng là hết nói. Con trai từ chối vẫn bám díu theo.

-Đúng là bọn trẻ hết cách nói.

Hàng loạt lời bàn tán của mọi người xung quanh vang lên, đều lọt vào tai cô.

Nói thật, lúc đó cô chỉ có hai suy nghĩ. Một là đào một cái hố để trốn xuống, hai là đạp vào mặt anh vì dám nói những lời không có thật, gán ghép cho cô.

-Tôi... anh... không có, không phải... anh ta...-Nhân Mã không biết nói sao, lời nói cứ chẳng đâu vào đâu

-Được rồi, tôi hiểu tâm trạng khi bị từ chối, tôi sẽ cho cô đi một đoạn, chúng ta nói chuyện rõ hơn.-Thiên Yết hơi gật đầu, khóe môi hơi cong lên, sau đó đẩy cô ngồi vào ghế phụ Thiên Yết thì ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe BMW chạy đi, cũng tương đương đám người kia giải tán.

Nhân Mã ngồi trên xe, bản thân vẫn chưa lấy lại hồn phách, cho đến một lúc mới như điên hét lên:

-Áááaaaaaaaa............

-Im lặng đi.-Thiên Yết không nhìn cô vẫn lái xe

-Anh rõ ràng đang bịa chuyện, làm gì có chuyện tôi tỏ tình bị anh từ chối.-Nhân Mã quay qua trừng anh

-Cake World.-Thiên Yết chỉ nói hai từ

Cái gì chứ? Rõ ràng chuyện trong Cake World là giỡn mà, sao anh lại đem ra?

Không phải chứ, cô lại bị anh chơi rồi.

-Cái đó rõ ràng tôi chỉ đùa, làm gì có thật.-Nhân Mã nghiến răng nghiến lợi

-Nhưng mà làm sao bây giờ, tôi lại xem là thật.-Thiên Yết quay qua nhìn cô, khẽ nâng môi mỏng

-Thiên Yết...-cô quát lớn

-Anh rõ ràng đang chơi xỏ tôi.-Nhân Mã như điên hét, cô lại bị anh cho làm "người nổi tiếng" rồi.

-Cô dám nói không có nói những lời giống như tỏ tình đi?

-Có nhưng...

-Có là được rồi, tôi chỉ cần biết cô từng tỏ tình thôi.-Thiên Yết càng đắc ý hơn

-Anh... anh...-Nhân Mã đúng là bị anh làm cứng họng, lại không ngừng vò đầu bứt tóc mình, cô nên đập đầu chết sớm thì hơn.

Thiên Yết chỉ cong môi một đường rõ rệt, đối với người lắm kế như cô, anh không vô lại cũng không được.

Quả thật cô đã gặp khắc tinh rồi, khắc tinh, khắc tinh, khắc tinh...

Suốt quãng đường về nhà Thiên Tử, bầu không khí trong xe ám khí rất nặng, một phần do hàn khí của anh, một phần do sự tức giận, hối hận chuyện trong Cake World của cô.

Về đến nhà Thiên Tử, Nhân Mã liền bực bội xuống xe, đời cô nên làm xám hối vì lỗi lầm kiếp trước gây ra để không bị tên heo đực này quấy phá nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro