CHAP 36. CỔ TÍCH HEO ĐỰC PHỤ TÌNH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Nhân Mã sau khi thay đồng phục xong liền xuống bếp phụ giúp chị Dung bày thức ăn lên, tối hôm qua cô nằm suy nghĩ, rốt cục cũng hiểu vì sao thua anh?

Không phải cô không nhiều trò như anh, mà là cô làm gì cũng không chịu suy nghĩ cả nên mới hết lần này đến lần khác bị anh nắm tẩy.

-Thiếu gia, chào buổi sáng.-chị Dung thấy Thiên Bình cùng Thiên Yết từ trên đi xuống, nói

Thiên Bình thì mỉm cười thay cho lời chào, còn Thiên Yết là khuôn mặt lạnh te để thay thế.

Bây giờ cô hiểu, anh em không cùng cha hoặc mẹ, khác nhau điểm nào rồi. Một người quá dịu dàng, dễ gần, còn một người như tảng băng ở Nam Cực, ngàn năm không tan mà.

-Hai anh ăn sáng ngon miệng.-Nhân Mã bưng hai phần ăn lên bàn

-Em ăn cùng đi.-Thiên Bình đề xuất

Nhân Mã lại im lặng, như đang ngẫm nghĩ gì đó, đến một lúc mới lên tiếng.

-Em đến trường ăn được rồi.

-Sao lại để đến trường? Mau ngồi xuống ăn cùng đi.-Thiên Bình quả quyết nói

Nhân Mã lại im lặng một hồi mới trả lời:

-Em thấy để em vào trường ăn thì hợp hơn.

-Được rồi, anh không ép em.

Thiên Yết nhíu mày nhìn cô, nãy giờ anh quan sát cô, hình như có gì đó không ổn, từ khi nào con gà mái này lại trả lời chậm chạp như vậy?

-Lâm Nhân Mã, hôm nay, tôi cho phép cô ngồi ăn cùng. Ngồi xuống.-Thiên Yết nói nhưng lại giống ra lệnh hơn.

Nhân Mã im lặng một hồi, mới đáp:

-Không cần, tôi đến trường ăn sau.

-Thế nào?-Thiên Yết cau mày lại nhìn cô

Cô lại im một lúc, mới nói:

-À, tôi đổi ý rồi, tôi ăn.

Sau đó cô ngồi xuống đối diện Thiên Yết. Chị Dung cũng đem phần ăn lên cho cô.

Nhân Mã thoải mái ăn, nhưng nếu là ngày thường cô đã nói liên tục rồi, tại sao hôm nay chỉ cắm đầu ăn một từ cũng không nói, dù cô mê thức ăn đến chừng nào, thì cái miệng của cô làm sao không nói trong vòng năm phút được chứ? Điều đó, làm anh rất thắc mắc.

-Nhân Mã, em bị đau họng hay sao mà không nói chuyện gì hết vậy?-Thiên Bình hơi lo lắng hỏi

-Không có.-Nhân Mã đáp xong vẫn ăn tiếp.

-Vậy sao em không nói gì hết, có phải em bị làm sao rồi không?-Thiên Bình hỏi tiếp

-Không phải, tối qua, em vừa xem một truyện cổ tích nên học hỏi.-Nhân Mã nói, đồng thời ngước đầu nhìn Thiên Yết.

Anh cũng nhìn cô.

-Là truyện cổ tích gì?

-Một con gà mái nông cạn thiếu suy nghĩ mắc lừa con heo đực, gà mái đùa giỡn tỏ tình với heo đực, nào ngờ con heo đực này không nói lý lẽ lại đi nói với mấy con vật khác gà mái thích nó, bị nó từ chối còn bám theo. Cho nên sau này em không muốn giống như con gà mái, em phải suy nghĩ thận trọng trước khi nói.-Nhân Mã nói xong liền liếc anh một cái

Thiên Yết không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, lắng nghe.

-Truyện cổ tích đó tên gì?-Thiên Bình hỏi

-Heo đực phụ tình.-Nhân Mã cố ý nói lớn

-Anh phải xem mới được.-Thiên Bình vẫn tưởng chuyện cô kể có thật, nói

-Vậy thì tôi cũng phải lên xem mới được.-Thiên Yết nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng

Nhân Mã im một lúc, sau khi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ xong mới đáp:

-E là xem lại không hay bằng trực tiếp xem hay mình là nhân vật.

-Vậy thì tôi phải thực hành rồi.

-Cứ thoải mái.

Thiên Yết nheo mắt nhìn cô, sau đó đặt bộ đồ ăn xuống, tao nhã cầm khăn lau miệng mình, không lâu sau đứng lên.

Cô cứ tưởng anh đi ngay, ai mà ngờ anh lại dừng lại sau lưng cô, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô, vừa đủ cả hai nghe.

-Thực hành làm sao thiếu con gà mái như cô được, tôi không ngại cùng cô làm "người nổi tiếng" lần nữa đâu.

Thiên Yết nói xong câu đó rồi nhếch môi bỏ đi ra ngoài.

Nhân Mã tay vẫn đang bỏ thức ăn vào miệng lại vì câu nói của anh dừng lại, sau ba phút thông não, cô điên cuồng trút giận vào dĩa thức ăn trước mặt mình.

Anh vừa nói cái gì chứ? Lần nữa sao? Nhân Mã cô sẽ không để anh có cơ hội đó nữa đâu.

Thiên Bình là người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu gì, càng không biết Thiên Yết nói gì với cô, chỉ biết nhìn cô đang trút giận vào dĩa thức ăn, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.

-Anh đưa em đến trường.-Thiên Bình ấm giọng nói

-Không cần đâu anh Thiên Bình, em phải lên lớp, hôm nay có tiết kiểm tra Văn, để khi khác đi ạ.-Nhân Mã nhìn anh nói xong rồi xách cặp ra ngoài

-Lại khi khác, đến bao giờ mới được đây.-Thiên Bình như cười giễu bản thân mình, khẽ lắc đầu, là anh đơn phương tình nguyện, làm sao trách cô?

Nhân Mã chạy xe đến trường, vừa dắt xe vào bãi xong, Nhân Mã thong thả đi lên lớp, chỉ là đi đến đâu cô cũng nghe những tiếng xầm xì, cô nhìn họ, họ lại im làm lơ như đang nói chuyện phiếm với nhau nhưng cô biết, cô là nội dung của cuộc thảo luận đó.

Nhân Mã phải cố gắng xem như không nghe gì hết, tốt nhất giả ngu như không phải nói cô mới có thể dẹp lời ra tiếng vào đi vô lớp.

Ngồi vào bàn của mình, Nhân Mã chăm chỉ lấy bài ra xem, tối qua đi sinh nhật của anh cô quên béng hôm nay mình có tiết kiểm tra Văn.

Về đến nhà Thiên Tử lo suy nghĩ, lo tập trung vào chuyện học hỏi truyện cổ tích "Heo đực phụ tình" làm cô hoàn toàn quên sạch, kết quả hôm nay vào đến lớp cô phải học bài.

-Không hiểu sao lại có người mặt dày như cô ta.-một giọng nữ sinh điêu ngoa vang lên giữa lớp học

Nhân Mã xem như không nghe thấy vẫn tiếp tục xem bài.

-Trên đời này thứ người gì cũng có, chẳng hiểu sao mọi thứ xấu xa cô ta có đủ.-người khác khinh khỉnh nói tiếp

Nhân Mã hơi ngước đầu nhìn họ, thì ra là Jenny cùng một nữ sinh khác cùng lớp. Chắc Jenny ghét cô từ chuyện tối hôm qua chứ gì.

Nhân Mã hơi cười nhạt, sau đó cuối đầu xem bài tiếp, đây chính là cuộc sống của những kẻ giàu có khinh thường người khác.

-Chắc tối qua tưởng mình được làm partner của anh Thiên Yết nên lên mặt, dù có ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp đến đâu, thì bản chất nghèo hèn vẫn còn ở trong người thôi.-Jenny miệt thị, cười khỉnh

-Những kẻ người khổ luôn như vậy, bám díu những công tử nhà giàu, mong kiếm lợi lộc chứ có tốt gì.-nữ sinh đi cùng Jenny khinh thường

Nhân Mã hai tay cầm quyển tập siết chặt lại, nhưng không nói gì, tiếp tục xem bài, những chuyện này, cô quá quen thuộc rồi.

Họ nói là chuyện của họ, còn nghe hay không, quan tâm hay không lại là chuyện của cô.

Nhân Mã quả thật không hiểu, cô thì làm gì họ? Cô đã giành giựt thứ gì của họ chứ. Bản thân cô cũng muốn bình bình an mà sống qua ngày thôi, khó lắm sao?

-Đúng là thứ mồi chài.

Nhân Mã cùng nữ sinh kia bị thái độ phớt lờ của cô chọc tức, lại không thể làm gì, trong đầu nảy ra một ý định, hoàn toàn xấu xa.

Tiết Văn đến, Nhân Mã cất tập vở vào cặp, lúc nãy xem chưa kĩ gì hết, bị tiếng ồn của Jenny cùng bạn cô ta quấy rầy, cô là thiên tài cũng không học được.

Cô dạy Văn bước vào lớp, việc đầu tiên chính là nhắc nhở học sinh không được sử dụng tài liệu, sau đó mới phát bài.

Nhân Mã nhìn tờ đề kiểm tra trong tay, ít nhất cô biết làm ba câu trên tám, mấy câu kia làm đại cũng được.

Nhân Mã bắt đầu làm, lại không hay, mình sắp bị vu oan.

Làm hết hai câu, Nhân Mã như vào đường cùng, vò đầu bứt tóc mà không ra, đến khi cây viết bị cô làm cho nghẹt mực cô mới thò tay xuống học bàn tìm cây viết khác.

Bàn tay lại chạm vào một thứ gì đó, y như một tờ giấy.

Sao lại có tờ giấy trong hộc bàn của cô?

Vẫn chưa kịp định thần, giọng nói của Jenny đã vang lên trước:

-Thưa cô, bạn Nhân Mã xem tài liệu.

-Nhân Mã sao em dám?-cô giáo lớn tiếng la

-Em... em không có... không phải đâu....-Nhân Mã lắp ba lắp bắp lời nói không hoàn chỉnh

-Còn nói không, trên tay em đang cầm gì hả?-cô càng lớn giọng hơn

-Em... em quả thật không có... không phải của em...-Nhân Mã buông tờ giấy xuống giải thích

-Còn chối, chứng cứ còn sờ sờ trước mặt, em khỏi biện minh.-cô đứng trước mặt Lucy, tức giận nói

-Em không có, quả thật em không biết tờ giấy này ở đâu ra.

Nhân Mã lắc đầu kịch liệt, bản thân cô còn không biết nó từ đâu nằm trong hộc bàn mình nữa, là cô vô ý bỏ vào hay có người cố ý bỏ vào? Nếu có người cố ý vậy là ai được chứ? Không lẽ Jenny!??

Nhân Mã nhìn Jenny đang ngồi cười khúc khích, khinh khỉnh trên môi, ánh mắt lộ ra tia hung ác cùng thỏa mãn, hài lòng.

Nhân Mã cũng hiểu được chuyện, hóa ra, ép cô vào thế cùng, làm cô bị vu oan, làm cô bị la mắng là niềm vui của họ.

-Thưa cô, em không có. Cô tin em đi.-Nhân Mã ánh mắt tĩnh lặng nói

-Làm sao tôi tin em được? Mau theo tôi lên phòng giáo vụ.-cô không chịu tin Nhân Mã, gằn giọng nói

-Cô...-Nhân Mã không phục

-Thế nào? Không biết phép tắc sao? Hay là ỷ lại là trợ lý của hội trưởng nên không nghe tôi.

-Không phải...

Nhân Mã hiểu rõ, cô đang nói mỉa Nhân Mã, căn bản không ai tin cô, ngay cả giáo viên trong trường cũng không tin cô. Rốt cuộc thì đến khi nào chuyện này mới kết thúc đây?

Nhân Mã không nói nữa, im lặng đi ra khỏi lớp, đi theo cô giáo lên phòng giáo vụ.

Đáng lẽ định đi lên phòng giáo vụ một mạch, nào ngờ đi được nửa đường đã chạm vào người con trai. Nhân Mã có chút bối rối cùng hốt hoảng khi thấy anh đứng trước mặt mình.

-Chuyện gì vậy?-Thiên Yết không nóng không lạnh hỏi

-Em Nhân Mã xem tài liệu khi kiểm tra, nên cô đưa em ấy lên phòng giáo vụ.-cô giáo nói

Thiên Yết im lặng nhìn cô, rất khó để nhận ra anh đang suy nghĩ gì, đến một lúc anh mới mở miệng:

-Cứ để em giải quyết.

Cô giáo có chút lưỡng lự, bà biết hội trưởng là một người xử lý công việc quyết đoán, cơ trí hơn người nhưng dù sao bà lại không thể giao Nhân Mã cho anh xử lý. Lí do chính là cô dù sao cũng trợ lý của anh, thứ hai tin đồn của hai người từ sau tiệc sinh nhật cũng không ít.

-Không tin em sao?-Thiên Yết vẫn duy trì thái độ như cũ

-Được rồi, cô giao cho em giải quyết.-cô cuối cùng vẫn đồng ý

Thiên Yết hơi nâng môi mỏng lên một chút, đợi cô đi xa dần, khóe môi mới hạ xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lùng cố hữu, nhìn người con gái trước mặt mình.

Nhân Mã mếu máo cúi thấp đầu, sao lúc nào cô xấu hổ, khó coi nhất thì anh cũng xuất hiện, có mặt hết vậy? Bộ trong mắt anh cô chưa đủ mất mặt hay sao? Số cô, sao mà xui dữ vậy nè???

-Hình như ngoài ăn rồi gây chuyện ra, cô chẳng làm được gì nữa?-Thiên Yết nhàn nhạt mở miệng

-Không... không phải...-Nhân Mã vẫn không dám ngước

-Lên phòng hội trưởng.-Thiên Yết nói xong bốn từ đó xoay người bước đi

Nhân Mã khóc ròng trong bụng, cô thà lên phòng giáo vụ còn hơn lên phòng hội trưởng. Cô không biết bản thân mình kiếp trước làm gì nên tội, sao mà bây giờ lại gặp toàn những kẻ chẳng biết điều, lại bệnh hoạn không vậy?

Thiên Yết rẽ vào phòng hội trưởng, Nhân Mã cũng rẽ theo, chỉ nghe tiếng "cạch" đóng cửa lại thôi, Nhân Mã cũng cảm thấy sóng lưng lạnh hết cả lên.

Thiên Hết ngồi vào ghế hội trưởng, con ngươi đen láy vẫn dán lên người cô, mà Nhân Mã, lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu tiết này không phải là tiết tự học thì anh đã không biết, cô lại to gan đi xem tài liệu trong lúc kiểm tra.

Trường Zodiac dù sao cũng là trường đứng đầu nước, lại có học sinh hành động như cô, nếu anh không xử lý ổn thõa, chắc chắn sẽ có người nói này nói nọ.

-Thế nào? Có gì giải thích không?-Thiên Yết nhàn nhã dựa người vào ghế, chân vắt chéo, nhìn cô hỏi

-Tôi giải thích, anh có tin không?-Nhân Mã ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh mở to nhìn anh

-Thử nói xem.

-Tôi không có làm, tôi cũng không biết vì sao tờ giấy đó nằm trong hộc bàn của tôi nữa? Nhân Mã tôi quả thật không biết làm bài nhưng mà tôi thà ăn điểm không chứ không dùng cách đó, anh tin tôi đi.

Nhân Mã nói xong chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, lại không thấy bất cứ lời nói dối hay đùa giỡn, mà là nghiêm túc, thành thật nói.

Thiên Yết vẫn im lặng nhìn cô, không biểu hiện biểu cảm nào, cũng khó biết anh đang suy nghĩ gì.

Nhân Mã có chút gấp gáp muốn biết câu trả lời của anh, không lẽ anh cũng không tin cô? Cô quả thật không có làm mà, anh tin cô đi.

-Anh tin tôi đi, quả thật tôi không có làm mà.-Nhân Mã cắn cắn môi nói

-Tôi tin cô.-Thiên Yết chậm rãi nói

Nhân Mã mở to mắt nhìn anh, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ tươi sáng, đôi môi hằn lên nụ cười tươi.

Cô cứ nghĩ anh sẽ không tin cô, sẽ như bọn họ, không chịu tin cô gì cả, không chịu nghe cô giải thích.

-Cảm ơn, cảm ơn.-Nhân Mã rối rít nói

Anh chỉ nói ba từ anh tin cô thôi, cũng vui đến vậy sao? Khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường.

-Nhưng mà vẫn phải phạt.

-Tôi biết, tôi sẽ chịu phạt.-Nhân Mã vẫn cười nói

Cô không cần gì hết, chỉ cần bây giờ có một người chịu tin cô không có làm thôi cũng đủ rồi cho dù người đó là ai cũng không quan trọng.

-Ngồi xuống đi.-Thiên Yết chỉ vào ghế ám chỉ cô ngồi xuống

Thiên Yết làm gì trên chiếc PC một lúc, sau đó kêu cô đến máy in, Nhân Mã nghe theo anh, lấy tờ giấy vừa in ra, quay trở lại ghế ngồi.

Tờ giấy này chẳng phải là đề kiểm tra Văn lúc nãy hay sao?

Hớ, hớ... đừng nói bắt cô làm lại nha !!???

-Làm dưới 50 điểm, đừng trách tôi.

Thiên Yết nói xong lại chuyên tâm vào chiếc PC.

Không, phải, chứ... Cô chỉ biết có hai câu thôi, cô còn sợ 40 điểm cô còn không đạt được huống chi 50 điểm.

-Có thể, xuống chút không?-Nhân Mã lí nhí nói.

Cô chẳng qua chỉ là một học viên hết sức bình thường thôi mà, ai quy định học viên phải làm bài kiểm tra trên 50 điểm chứ?

-Thử xem.-Thiên Yết dừng lại nhìn cô

-À, nhất định không dưới 50 điểm.-Nhân Mã gật đầu nói

Nói xong, Nhân Mã gục đầu xuống làm bài, cô xong rồi, xong thật rồi, chỉ biết có hai câu, cô làm sao làm được 50 điểm chứ?

Nhân Mã làm được mười phút bắt đầu cắn cắn bút câu nào biết cô làm hết rồi, nhưng cô cộng lại vẫn không đủ năm mươi điểm.

Ôi, tại sao đề ở đây ra khó quá vậy? Lúc trước ở trường cũ cô làm bài ít nhất trên 70, từ khi đến đây chỉ toàn đội sổ, làm chỉ được 45 là cùng.

Aiss... đúng là khắc tinh!!!

Nhân Mã vò đầu bứt tóc mình, lại liên tục gõ gõ đầu mình, sao lại không ra tí chữ nào hết vậy?

Thiên Yết im lặng ngẩng đầu nhìn cô, mọi hành động của cô đều lọt vào mắt anh, khoé môi cong lên một đường.

Nhưng mà Nhân Mã cô cũng có muốn vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tối qua đi cùng anh đến dự tiệc sinh nhật thì cô đã không như bây giờ.

Ý, cái này cô có thể lấy làm cớ mà!!!

Nhưng mà cô có nên nói không? Cô phải suy nghĩ trước khi nói để không sẽ như tối hôm qua, vô cớ bị xem là thứ con gái bị từ chối còn bám theo con trai.

Suy nghĩ, suy nghĩ!!!

-Này, hội trưởng...-Nhân Mã rốt cục cũng mở miệng

Thiên Yết ngước nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

-Có thể khoan hồng cho tôi không?-Nhân Mã nói xong, chắp hai tay trước mặt, chớp mắt nhìn anh

-Lí do!???-Thiên Yết dừng lại nhìn cô

-Tối qua tôi đi dự tiệc cùng anh nên mới không học bài, suy cho cùng anh ít nhất nhẹ tay cho tôi.-Nhân Mã nói xong đôi mắt trong veo nhìn anh

-Không.-Thiên Yết lạnh lùng nói

-Đúng là đồ không có nhân tính.-Nhân Mã lẩm bẩm trong miệng

-Tôi không có nhân tính thì cô sớm ở phòng giáo vụ chịu phạt rồi chứ không phải chỉ ngồi ở đây làm lại bài đâu.-Thiên Yết dựa người vào ghế khoanh hai tay trước ngực

-Gì chứ? Anh rõ ràng cũng đâu có tốt gì.-Nhân Mã phồng mang trợn má

-Vậy thì bây giờ lên phòng giáo vụ cho tôi.-Thiên Yết lạnh te nói

-À, tôi nói cho vui.-Nhân Mã xua xua tay

Cô cúi đầu thấp xuống, cô quả thật cần suy nghĩ trước khi nói rồi!!!

Không xong rồi, không xong rồi... cô thế nào cũng bị anh mắng chết.

Nhân Mã ngẩn ngơ mơ mộng đến cảnh tượng mình đang nghĩ tới, Thiên Yết cầm tờ giấy kiểm tra cô làm xong, chấm điểm vài cái sao đó sắc mặt lạnh không thể lạnh hơn được. Tiếp đó mắng vào mặt cô: "IQ của cô rốt cục là bao nhiêu hả? Một bài đơn giản như vậy cũng không làm được." Sau đó anh sẽ bắt cô chạy vòng vòng trường hoặc làm vệ sinh toàn trường chẳng hạn.

Nhân Mã lắc lại đầu nhỏ, không được, tuyệt đối không được như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro