CHAP 37.BỊ HÔN BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười phút sau, Lucy vào đường cùng, IQ của cô cũng có giới hạn làm như cô muốn đội sổ không bằng.

Nhân Mã vò nát đầu, cô chỉ là một cô gái không được thông minh thôi mà, sao lại đưa cái đề khó như vậy cho cô chứ?

-Mình chẳng qua là một học viên nhỏ nhoi thôi mà, mình có phải thiên tài gì đâu chứ? Đề khó như vậy bắt mình làm trên 50 điểm, rõ ràng làm khó mình mà.-Nhân Mã ngồi nói nhảm, lầm bầm trong miệng.

Thiên Yết nheo mắt nhìn cô, bộ cô bất mãn lằm sao? Anh có lòng tốt cho cô làm bài lại cũng không phạt cô, vậy mà cô còn không biết điều gì cả.

-Nộp bài.-Thiên Yết ngữ khí lạnh băng nói

-Tôi chưa làm xong.-Nhân Mã ngước nhìn anh

-Hết giờ.-Thiên Yết lạnh lùng nói

-Nhưng...

Nhân Mã định nói nhưng rồi thôi, cầm tờ giấy đưa cho anh, Thiên Yết đảo mắt một lượt, sau đó nhìn cô.

Nhân Mã nuốt nước bọt, cô biết mình không được 50 điểm nhưng anh đừng có nhìn cô như vậy chứ? Có biết mức sát thương từ ánh mắt của anh lớn lắm không? Cái mạng nhỏ của cô không chịu được đâu!!!

-Ba mươi lăm điểm.-Thiên Yết cầm viết quẹt quẹt vài cái, sau đó đặt lên bàn

Nhân Mã cầm lấy tờ giấy, sau đó liếm đôi môi khô khốc, ba mươi lăm điểm hình như cách xa con điểm năm mươi rất nhiều nha.

-Tại, tại căng thẳng quá nên, nên tôi quên mất bài.-Nhân Mã vội biện lí do

-Căng thẳng???-Thiên Yết hơi nhếch môi

-Qủa thật, quả thật rất căng thẳng.

Thiên Yết không nói gì, đứng người dậy. Nhân Mã cảnh giác nhìn anh.

-Muốn thư giãn?-Thiên Yết nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên

-Cái đó, cái đó...

Nhân Mã đề phòng anh, đáng lẽ cô nên suy nghĩ kĩ khi nói chứ? Ôi, sao từ chuyện hôm qua cô vẫn ngu ngốc thế này?

-Hội, hội trưởng, tôi thấy, tôi thấy không còn căng thẳng gì nữa.-Nhân Mã bất tri bất giác lùi về sau hai bước

-Như thế không được, nếu như mọi người biết tôi làm trợ lý của mình căng thẳng, làm bài kiểm tra không được thì sẽ mất mặt lắm.-Thiên Yết vừa nói vừa tiến lại gần cô

-Anh, anh an tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.-Nhân Mã lùi về sau, lắc tay nói

-Làm sao tôi tin con gà mái như cô được?-Thiên Yết nói, khóe môi hơi nhếch lên, tiến lại gần cô thêm nữa

-Hội, hội trưởng, chuyện thư giãn không cần đâu a, còn nữa, tôi thấy hết căng thẳng gì rồi.

Nhân Mã cười cười để giảm bớt căng thẳng, vẫn lùi về sau, cho đến khi tấm lưng chạm vào bờ tường lạnh ngắt, Nhân Mã mới hết đường để lui nữa.

Nhân Mã, mau nghĩ cách, mau nghĩ cách đi!!!

-Làm sao đây, tôi muốn giúp cô thư giãn.-Thiên Yết nói, khuôn mặt hoàn toàn là ác ý, không hề có chút thiện ý nào.

-Không cần, không cần đâu, tôi, tôi không dám nhận mà.-Nhân Mã không còn đường thoát

-Truyện cổ tích "Heo đực phụ tình", làm bài dưới năm mươi, muốn tôi giúp thư giãn!!??? Cũng được thôi.

Nhân Mã nuốt nước bọt ực một cái, ba cái này, hình như là tội trạng sáng giờ của cô thì phải? Sao cô lại có thể gây tội nhiều vậy chứ?

-Hội trưởng, tôi xin lỗi mà, tôi biết tôi sai rồi.-Nhân Mã không còn cách liền chắp tay năn nỉ

-Xin lỗi, có phải hơi muộn không?

Thiên Yết hoàn toàn áp chế cô, dáng người cao lớn phủ lấy cơ thể nhỏ bé bị chèn ép đứng sát tường.

Xung quanh đều bị hàn khí của anh bao quanh, làm cơ thể cô bắt đầu run lên, Nhân Mã không dám ngước nhìn anh, chiếc đầu nhỏ cúi thấp xuống, mạng nhỏ của cô sớm muộn cũng đi sớm mà.

Thiên Yết cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình, từ cô tỏa ra một mùi hương dìu dịu rất dễ chịu, không quá nồng nàn, không làm gắt mũi nhưng rất dịu nhẹ, vấn vương không thôi. Nếu anh đoán không lầm, mùi hương này từ trà xanh, cam thảo và hoa nhài.

Mùi thơm này, làm anh nhớ đến cô ấy, trên người cô ấy, lúc nào cũng có một mùi hương rất dễ chịu, làm anh rất thoải mái, khác biệt ở chỗ, hương thơm của cô ấy, là dùng tinh dầu từ hoa oải hương Pháp.

Nhân Mã cúi đầu nãy giờ đã năm phút, vẫn chưa thấy anh làm gì mình, cứ tưởng anh sẽ tha cho mình nên can đảm ngước mắt lên, lại vô tình chạm vào đôi mắt đen hun hút khó lường kia.

Đôi mắt anh, hiện lên tia kì hoặc, có một chút dịu dàng, một chút bi thương, một chút nhớ nhung. Cô chưa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, đôi mắt hiện lên sự sâu lắng đến chừng nào. Vì sao, anh lại nhìn cô như thế?

Thiên Yết hơi giật mình khi cô ngẩng đầu nhìn mình, ngay sau đó ánh mắt lúc nãy được anh chu đáo che lại, thay vào đó lại là đôi mắt đen lạnh lùng cố hữu.

-Hội trưởng...

Nhân Mã còn chưa kịp dứt câu, một nụ hôn nóng bỏng kèm theo sự bá đạo rơi lên cánh môi anh đào của cô, Nhân Mã mở to mắt nhìn Thiên Yết, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cơ thể như có một luồn điện xẹt qua.

Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn, ai nói cho cô biết đi?

Tại sao, tại sao anh lại hôn cô chứ?

Hai tay Nhân Mã đặt ở ngực anh dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng.

Thiên Yết vẫn bá đạo nuốt trọn những lời phản kháng chống đối của cô, đôi môi cô, lại ngọt ngào mềm mại như thế. Chiếc lưỡi lạnh giá của anh chui vào khoang miệng cô tùy ý cướp lấy mật ngọt.

Sau một lúc, Nhân Mã không thể phản kháng được nữa, lại im lặng chịu trận, cho đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cho cô.

Sau khi được giải thoát, cô lặp tức hít thở để oxi tràn lại vào lòng ngực mình.

Thiên Yết nhìn cô đang không ngừng hô hấp, sau đó anh thật muốn đánh chết bản thân mình, chỉ là một mùi hương nhàn nhạt giống mùi hương trên người cô ấy, lại làm anh nghĩ đến cô ấy, cánh môi anh đào đỏ mọng lại làm anh không kìm được hôn cô.

Là do anh nghĩ về cô ấy nhiều quá nên mới sinh ảo giác hay là... ???

Nhân Mã sau khi hít thở xong rồi mới nhìn anh, trong đáy mắt hoàn toàn là không hiểu.
Tại sao anh lại hôn cô chứ? Nhưng mà, môi cô là để anh tự ý hôn hay sao? Qúa đáng!!!

-Anh... anh... ai cho anh hôn tôi?-Nhân Mã không kìm được tức tối

-Có vấn đề gì?-Thiên Yết dửng dưng đáp, xem như không có gì cả

-Sao lại không có? Anh dựa vào gì mà hôn tôi?-Nhân Mã bực tức nói

-Cô muốn dựa vào gì, thì là đó.-Thiên Yết không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô

Từ đâu ra cái li do này vậy trời? Thiên lí đâu mất rồi? Rõ ràng anh tự ý hôn cô, vậy mà còn trả lời như vậy, không công bằng, không công bằng.

-Anh... anh...

Nhân Mã thật muốn đánh người bây giờ mà, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô sớm đánh anh rồi.

-Anh... anh... tôi... ááaaa...-Nhân Mã như điên hét lên, máu nóng cũng dồn lên não.

-Không phải cô cũng thích lắm sao? Giả bộ gì chứ?-Thiên Yết cong môi mỏng

Hôm nay Nhân Mã cô không đánh người là không được mà, trời ơi ở đâu ra cái tên vừa điên khùng vừa biến thái lại lật lọng như tên heo đực này vậy!?

-Thiên Yết.-Lucy nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh

Không suy nghĩ gì thêm, cô lặp tức cầm tay Thiên Yết lên cắn.

Thiên Yết nhíu mày nhìn cô đang cắn tay mình, ánh mắt đen vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo.

Cô gái này, lại to gan cắn anh. Đúng là chán sống mà!!!

Thiên Yết vẫn không nói gì, làm gì, chỉ đứng yên nhìn cô đang cắn tay mình, con gái thích cắn người lắm sao? Tại sao cô ấy cũng vậy, cô cũng vậy!?

Nhân Mã cắn tay anh đến khi có một mùi tanh tanh sực vào cánh mũi cô, thứ chất lỏng tan vào khoang miệng mới làm cô kinh hoàng nhả tay anh ra.

Nhân Mã lau miệng mình, nhìn tay anh bị mình cắn đến rỉ máu, cô thật hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải... tôi...-Nhân Mã lo sợ nói

Thiên Yết vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô, lại lạnh giá đến nhường nào. Mảng băng lạnh giá bên trong ánh mắt đen ấy vẫn không tan đi phần nào.

-Tôi... tôi...-Nhân Mã sợ sệt ấp úng

Thà anh cứ tức giận, cứ mắng chửi cô, cô nghe, cô chịu nhưng anh cứ im lặng nhìn cô như thế, làm cô rất lo sợ.

Thiên Yết cuối cùng cũng không nhìn cô nữa, quay người đi lại ngồi vào chiếc ghế hội trưởng.

Vết thương ở tay bị anh xem như không có gì!!!

-Ra ngoài.-Thiên Yết thanh âm sắc lạnh

-Tôi...

Có thể lúc nãy cô rất muốn ra khỏi đây ngay nhưng mà bây giờ cô không muốn đi ra ngoài chút nào.

-Đừng để tôi lặp lại.-Thiên Yết nói, ánh mắt chứa toàn lạnh lẽo.

-Tôi biết rồi.-Nhân Mã nhẹ giọng đi

Nhân Mã nhìn anh một lúc mới bước ra ngoài, cô không biết bản thân mình như thế nào nữa, cảm giác như vừa làm ra lỗi gì đó rất lớn vừa khó chịu vừa ân hận.

Nhân Mã đóng cửa phòng hội trưởng lại, khẽ thở dài.

Thiên Yết ngồi bên trong, ánh mắt đen nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, đáng lí những kẻ hành động thiếu suy nghĩ như cô, anh đã sớm trừng trị thích đáng, vì sao lại chỉ kêu cô ra ngoài???

Càng ngày anh càng không ra gì rồi.

Cô và cô ấy quá khác biệt, ngay cả khuôn mặt cũng khác nhau hoàn toàn, vậy mà anh lại nhiều lần nhìn thấy những kỉ niệm của cô ấy trên người cô.

...

Nhân Mã ăn năn trong lòng đi về lớp, bản thân cô, vừa làm gì vậy? Sao lại cắn anh chứ? Đúng là hối hận quá đi!!!

Nhân Mã vừa đi gõ gõ đầu mình, cô đúng là ngu ngốc mà.

Bước chân của cô sựng lại khi có người đứng trước mặt mình, khẽ ngước đầu lên nhìn, là ba người con gái, người đứng đầu là Jenny.

Đáng lẽ giờ này, cô ta đang trong lớp học chứ?

-Được tha nhanh vậy sao?-Jenny khinh khỉnh nói

-Tránh đường.-Nhân Mã nhạt giọng

Cô bị phạt là do ai chứ? Nếu không phải cô ta cố ý làm thì chắc là cô tự mình làm đó, vậy mà còn nói vậy với cô sao? Đúng là phát điên mà.

-Tao còn có chuyện muốn nói với mày. Lên sân thượng đi.-Jenny hếch mặt nói, sau đó cùng hai đứa con gái còn lại bỏ đi

Nhân Mã không phản kháng đi theo sau họ, cô không đi chắc chắn sẽ không yên với họ, cô không biết bản thân đã làm gì tại sao bây giờ hết người này đến người khác gây sự với cô chứ?

Nhân Mã lên sân thượng với bọn họ, cô cũng muốn xem, bọn họ lại định làm gì cô?

-Có việc gì sao?-Nhân Mã lạnh nhạt

-Việc gì hả? Vậy thì phải hỏi mày rồi.-Jenny cay nghiệt nói

-Tôi không hiểu cô nói gì cả.

-Mày làm gì trong dạ tiệc sinh nhật anh Thiên Yết thì mày phải biết chứ?-Jenny hung hăng nói

-Cô nói gì tôi thật sự không hiểu.-Nhân Mã nghe Jenny nói mà mơ hồ

-Còn giả ngây? Mày làm partner của anh Thiên Yết lại đi hôn anh Ma Kết. Mày đang cố ý làm hai anh ấy càng ngày càng hiềm khích với nhau hay sao?-Jenny đáy mắt hiện lên tia hung ác

Nhân Mã cau mày thật chặt, chuyện cô và Ma Kết hôn nhau, chỉ có bốn người biết, Thiên Yết chắc chắn sẽ không nói, Kim Ngưu cùng Sư Tử gì đó chắc không phải người lắm chuyện, còn Louisa chắc sẽ không nói, dù sao chị ấy cũng không có lý gì nói ra với Jenny.

-Sao cô biết?-Nhân Mã chau mày nói

Điều cô cần biết nhất chính là lí do Jenny biết? Là ai nói? Hay cô ta tự thấy?

-Mày thừa nhận chứ gì? Loại người mồi chài như mày đừng nghĩ được như vậy thì vui, hai anh ấy chỉ thương hại, chỉ lợi dụng mày thôi, mày nghĩ mày thay thế được chị ấy sao?-Jenny khinh miệt nói

Chị ấy mà Jenny nói, cô nghĩ là Ân Di, chị ấy rốt cục là cô gái thế nào, vì sao lại được hai anh yêu sâu đậm đến thế?

-Chuyện đó, không liên quan đến cô.-Nhân Mã nhàn nhạt đáp lại

_Bốp

Lời nói vừa dứt Nhân Mã liền ăn một cú tát đau điếng từ Jenny, cô lúc đầu ngỡ ngàng nhưng sau đó lạnh nhạt cười, luôn luôn là như thế.

-Mày nghĩ mày là ai? Trong ngôi trường này mày chỉ là một đứa bần tiện, dám mơ mộng nghĩ đến anh Thiên Yết, Ma Kết hay sao? Muốn làm lọ lem, mày nằm mơ đi.-Jenny khoanh hai tay trước ngực khinh khỉnh nói

-Còn gì không?

Nhân Mã cảm thấy rất nhạt nhẽo, chỉ vì những chuyện vớ vẫn, những người không quan trọng mà cô bị họ khinh miệt, ganh ghét hay sao?

-Vẫn còn rất nhiều trò chờ mày.

Jenny nói xong liền ám chỉ với hai người con gái kia. Nhân Mã còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hai cô gái xô ngã nhào lên đất.

Lại đánh cô nữa sao? Cuối cùng thì cũng chỉ vậy, mắng nhiết chửi cô sau cùng là đánh cô.
Cô cũng là con người, cô đâu phải bao cát.

-Mày đừng tưởng không ai dám làm gì mày, mày to gan lắm mới dám đắc tội với người không nên đắc tội.

Người không nên đắc tội? Jenny nói là ai chứ? Cô lại đắc tội với ai chứ?

-Ồn ào quá!

Đột nhiên một giọng nói trầm ấm mang theo một chút khó chịu của một người con trai vang lên.

Theo quán tính, Nhân Mã cùng ba người kia nhìn về phía phát ra giọng nói.

Ma Kết hai tay đút quần, tai đeo hai chiếc hearphone, chiếc áo sơ mi trắng nằm bên trong chiếc áo khoác tay dài đen không gài hai khuy đầu, mát tóc loà xoà phất phơ trong gió.

Trong nhất thời sắc mặt Jenny cùng hai đứa con gái tái mét, không một huyết sắc.

Nhân Mã nhìn Ma Kết, không phải "địa bàn" của anh là phòng nhạc hay sao? Sao anh lại ở sân thượng!??

Ma Kết khẽ nhếch môi mỏng, đúng là trường quý tộc, không biết ai lại xui xẻo bị bọn họ ăn hiếp đây?

-Đang đánh nhau sao?-Ma Kết vẫn đút hai tay vào túi quần, khẽ nhấc môi

-Anh Ma Kết... bọn em chỉ, chỉ đang nói chuyện thôi.

Jenny nói, khuôn mặt trắng bệch, dù sao quan hệ giữa Ma Kết với Nhân Mã cũng xem là tốt, cô ta làm sao không sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro