CHAP 38. MỜ ÁM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Mã cười nhạt, nói chuyện sao? Nói chuyện mà cô đã bị họ đánh như thế này rồi nếu là thật sự đánh cô thì chắc cô nhập viện là vừa.

Ma Kết cười nhạt liếc nhìn cô gái bị đánh, trong chớp mắt đáy mắt hiện lên tia u ám.

-Cút hết.-Ma Kết thanh âm lạnh lẽo đến tột cùng, liếc mắt về Jenny

Đương nhiên Jenny cùng hai đứa con gái kia sợ xanh mét mặt mày, chỉ dùng ánh căm hận nhìn cô sau đó bỏ đi.

Nhân Mã có thể nhìn ra, chắc chắn Jenny vẫn sẽ tìm cô.

-Em có sao không?

Ma Kết cúi người xuống, hỏi cô

Em!?? Không phải nhóc sao? Anh đổi cách xưng hộ với cô? Từ em, cô thấy ngại hơn từ nhóc nữa.

-Không sao cả.-Nhân Mã lắc đầu nhỏ ngước nhìn anh

-Như thế này còn bảo không sao?-Ma Kết cau có nói

-Thật sự không sao cả.-Nhân Mã nói, anh khó chịu gì chứ, cô là người bị thương chứ có phải là anh đâu.

-Em đứng lên đi.-Ma Kết kéo cô đứng dậy

Sau đó anh cặn kẽ xem vết thương cho cô, ở tay bị trầy một mảng ngay khuỷu, quần áo thì xộc xệch bị dơ bẩn hết.

-Sao lại nói không sao cả?-Ma Kết nhìn cô nhíu mày

Tại sao luôn nói không sao trong khi mình đang bị thương, tại sao cô luôn nghĩ cho người khác chứ?

-Qủa thật không sao mà.-Nhân Mã cắn cắn môi, hôm nay anh bị làm sao vậy chứ?

Ma Kết không thoải mái nhìn cô, sau một lúc mới thôi không nhìn cô, nắm tay cô kéo đi.

-Anh Ma Kết... anh dẫn em đi đâu vậy?-Nhân Mã bị anh kéo đi bất ngờ, vội hỏi

-Em định ăn mặc như vậy đến hết buổi học sao?-Ma Kết vẫn kéo tay cô, nói

-Nhưng... nhưng hôm nay em không có tiết thể dục nên không có đồ mặc, em, em mặc bộ này không sao mà.

Cô hôm nay không có tiết thể dục làm gì có đồ dự phòng mà thay chứ? Làm sao có đồ để thay được?

Ma Kết kéo cô đi một mạch, dừng trước cửa phòng thay đồ dành cho nam sinh khối 12, Nhân Mã khó hiểu trong lòng.

Ma Kết vẫn không nói gì, mở cửa dẫn cô vào trong.

Bên trong không phải không có ai, mà là có đến chừng hai mươi người, toàn là con trai, còn có người cởi trần, có người đang mặc quần thấy anh dẫn cô vào phải gấp rút mặc.

Nhân Mã xấu hổ đỏ cả mặt, sao anh lại dẫn cô vào đây chứ? Đây đâu phải là nơi dành cho cô?

Nhân Mã che mặt mình lại, cúi thấp đầu mình, đúng là nên đào cái hố chui xuống mà.

-Ra ngoài hết.-Ma Kết không điếm xỉa đến họ, lạnh lùng nói

Đám con trai xốn xáo ăn mặc chỉnh tề sau đó đi ra ngoài hết, chỉ còn lại cô và anh.

-Anh Ma Kết, anh dẫn em vào đây làm gì?-Nhân Mã mặt đỏ gay cả lên, không còn mặt mũi để nhìn ai

-Em ngại gì chứ, anh không cho, chẳng ai dám nói em cả.-Ma Kết buồn cười nói

-Gì chứ? Em dù sao cũng là con gái mà.-Nhân Mã chu mỏ

Nhân Mã càng buồn cười hơn, sau đó đi đến tủ đồ mở ra, cầm bộ đồ thể dục, sau đó kêu cô:

-Chụp lấy.

Nhân Mã vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bộ đồ thể dục quăng đến trước mặt mình, cũng may cô chụp kịp nếu không, bộ đồ đã ụp lên mặt cô rồi.

Nhân Mã cầm bộ đồ thể dục trong tay, nhìn anh khó hiểu.

-Em thay đồ vào đi.-Ma Kết nói

-Là, là của anh sao?-Nhân Mã hỏi

-Ừ.

Nhân Mã cầm bộ đồ, lấy thử chiếc áo ướm thử, hình như lớn hơn cô rất nhiều đó, làm sao cô mặc vừa chứ?

-Cái này, cái này...-Nhân Mã chỉ bộ đồ

-Không thay, anh thay cho em đó.-Ma Kết nói vừa tiến lại phía cô

-Không, không cần, em tự thay.

Nhân Mã hốt hoảng cầm bộ đồ chạy trong thay, sao mà lần trước là Thiên Yết, lần này lại là Ma Kết? Bộ cô là ma-nơ-canh hay sao mà giúp cô thay đồ chứ?

Một lúc sau Nhân Mã ngượng nghịu đi ra, Ma Kết nhìn cô, khẽ cười thầm, cô trong bộ đồ thể dục của anh luộm thuộm đi ra, áo rộng phùng phình, quần dài chấm đất dư một khúc, áo thể dục của anh vốn tay dài, nay cô mặc vào chả thấy tay cô đâu.

-Không được cười em.-Nhân Mã phồng mang trợn má

-Anh không có cười.-Ma Kết cố nén nhịn cười nói

Trông cô trong bộ đồ này, rất dễ thương, anh rất thích!!!

Bộ đồ này rộng quá đi, thân hình anh to lớn như vậy bắt cô mặc đồ của anh, nhìn mắc cười muốn chết!!!

Lucy thẹn thùng đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn anh ý bảo anh không được cười.

Ma Kết quả thật rất muốn cười lớn nhưng lại nhịn, càng làm Nhân Mã vừa xấu hổ vừa tức giận.

-Ma Kết, không cho anh cười, không được cười.

-Anh đâu có cười.-Ma Kết làm mặt vô tội

-Anh mà cười em không nói chuyện với anh nữa.-Nhân Mã làm mặt giận

-Được được, anh không cười nữa.-Ma Kết hòa hoãn nói

Nhân Mã nhìn anh, cô biết anh quan tâm cô rất nhiều, cô đều có thể cảm nhận được nhưng cô luôn thắc mắc là do bản thân cô may mắn, luôn gặp xui xẻo nên được anh quan tâm hay là anh thích cô!???

Chắc chắn là do cô may mắn!!!

Vốn định cùng Ma Kết đi xuống phòng nhạc lại vừa vặn tới giờ giải lao, cô đành ở trong này đợi, mặc bộ này đi ra ngoài, bảo đảm mặt cô không còn để gì để mất.

Đang đợi giờ giải lao kết thúc nào ngờ cửa lại mở ra, Nhân Mã hốt hoảng không thôi, bước vào là một toán người, người đi đầu là Thiên Yết.

Nhân Mã nuốt nước bọt núp sau lưng Ma Kết, không phải trùng hợp như vậy chứ?

Tất cả nam sinh bước vào đều ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của cô, có người nói cô và anh có điều mờ ám, có người thì nói cô bám theo anh.

-Wow, Ma Kết cùng nữ sinh trong phòng thay đồ, không biết có gì không đây?

-Mặc đồ thể dục của Ma Kết luôn kìa.

Nhân Mã thực sự rất muốn độn thổ để giấu cái mặt đỏ như trái cả chua đỏ của mình, chỉ có cách núp sau lưng anh, không dám nhìn ai

...

Ánh mắt Thiên Yết vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo, bình thản đi ngang qua cả hai, dừng trước một tủ đồ lấy quần áo thể dục của mình ra.

Nhân Mã vẫn lấy tấm lưng cao lớn của Ma Kết che mặt mình, sao cô luôn gặp những tình trạng khổ sở như thế này chứ? Chuyện này mà để mọi người trong trường biết, chắc chắn cô sẽ trở thành mục tiêu ám sát của tất cả nữ sinh trong trường cho xem.

-Hai người rốt cục đang làm gì trong này?-Kim Ngưu chau mày hỏi

-Không làm gì cả.-Ma Kết nhún vai đáp

-Tại sao Nhân Mã lại mặc đồ thể dục của cậu?-Thiên Bình cũng không khỏi thắc mắc

-Đồ em ấy dơ, mình cho mượn.-Ma Kết vẫn thản nhiên đáp, y như không có chuyện gì

Hai người không nói gì thêm chỉ dán mắt vào Nhân Mã đang đứng núp sau lưng Ma Kết, trong ánh mắt hiện lên tia khó chịu.

Nhân Mã tay nắm chặt áo Ma Kết, cô cần ra khỏi đây ngay, ngay lặp tức, cho dù thế nào đi nữa, ở đây thêm, cô sẽ không sao chịu nổi nữa.

Ma Kết nghiêng đầu ra sau nhìn cô, khóe môi hiện lên một đường đẹp tuyệt mĩ, không nói gì vòng tay ra sau ôm cô, để đầu cô dựa vào lòng ngực mình.

Nhân Mã bất ngờ trước hành động của anh, nhưng vẫn dán mặt vào bờ ngực rắn chắc của anh, mặt cô đã đỏ như quả gắt, thiếu điều cái mặt cũng muốn mất.

Ma Kết ngang nhiên dẫn cô đi qua mọi lời bàn tán của đám nam sinh, chỉ là đang đi đến cửa liền bị giọng nói lạnh băng làm dừng chân lại:

-Tiết thể dục không phải là tiết tự học, không phải cho cậu muốn học là học, không học là không học.

Giọng nói này, lạnh như băng ở Nam Cực, cảm xúc cũng không có đan xen vào, và tất nhiên là phát ra từ miệng của Thiên Yết.

Thiên Yết cầm bộ đồ thể dục trên tay, quay người nhìn ra phía cửa.

-Làm sao bây giờ, tôi lại rất kém thể dục, vào học cũng vô ích thôi, không bằng không học thì tốt hơn.-Ma Kết vẫn đứng yên không quay lại nhìn Thiên Yết, tay vẫn giữ chặt Nhân Mã

-Đừng nghĩ là hội phó, tôi không dám làm gì cậu.-Thiên Yết khẽ nhếch môi

-Hội trưởng đương nhiên có thể làm gì tôi, chỉ là có phạm lỗi hay không lại là chuyện của tôi, sợ đến lúc đó không có gì để cậu xử lý tôi. À, chuyện ngày hôm nay, mong là mọi người sẽ giữ bí mật.

Ma Kết nói xong liền dẫn Nhân Mã đi theo, khóe môi là nụ cười nửa miệng.

Thiên Yết vẫn không nói gì, chỉ đứng nhìn hai người đi dần khuất sau cánh cửa, khuôn mặt vẫn như cũ.

...

Ma Kết vẫn ôm chặt Nhân Mã, còn Nhân Mã không dám ló mặt mình ra, cho đến khi bước chân Ma Kết dừng lại, đứng chừng ba phút Nhân Mã mới tò mò hí một mắt ra xem, sau đó đứng thẳng người dậy.

Trước mắt cô là một chiếc xe môtô phân khối lớn màu đỏ, kiểu mới nhất, thiết kế mẫu mã hiện đại modern, xe bóng loáng cô có thể nhìn rõ mặt mình.

-Không phải xuống phòng nhạc sao? Sao lại... ???-Nhân Mã nhìn anh

-Anh đổi ý rồi.-Ma Kết buông tay đang ôm cô ra, đút hai tay vào túi quần

-Nhưng... nhưng còn tiết học...

-Ai dám làm gì em, anh chịu hết.-Ma Kết cao giọng

Ma Kết liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc xe, lần trước cô đi cùng anh, vận tốc chạy của anh cũng khá chậm cô có phần yên tâm, chỉ là, cô không dám ngồi lần hai.

-Nhân Mã.

Ma Kết gọi tên cô, Nhân Mã ngước lên liền thấy anh quăng chiếc nón bảo hiểm cho mình, cũng may cô bắt kịp nếu không cô đã sớm "ăn" nguyên cái nón rồi.

Lúc nãy là bộ đồ thể dục bây giờ là chiếc nón bảo hiểm, định ám sát cô sao?

-Lên xe đi.

Ma Kết cũng đã đội nón ngồi lên xe, chỉ chờ cô ngồi phía sau thôi.

-Cái đó...

Nhân Mã lưỡng lự không thôi, sau cùng cũng đội nón lên ngồi phía sau anh.

Ma Kết lên tay ga, sau đó chạy đi, Nhân Mã còn chưa kịp định thần anh đã chạy đi, làm cô phải ôm eo anh để không ngã.

Vận tốc lần này, nhanh hơn lần trước nhiều!!!

Chạy ra đến cửa trường cửa liền tự động mở ra, Ma Kết như lái máy bay phóng ra ngoài.

Tim Nhân Mã bị anh làm đập thình thịch, cái mạng nhỏ cũng bị dọa chết khiếp!!!

-Ma Kết... giảm.... giảm ga lại đi...-Nhân Mã ngồi phía sau bị tiếng gió lấn áp, phải hét lớn lên

Ma Kết nghe tiếng cô rất nhỏ nhưng cũng thấy năm phần là sợ sệt, không những không giảm ga, còn tăng tốc.

Nhân Mã ôm chặt thắt lưng anh, lần trước cũng không chạy nhanh như bây giờ, anh chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Cái mạng nhỏ của cô không chịu nổi đâu!

Ma Kết chạy vào cao tốc, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp hai lần, Nhân Mã sợ muốn đứng tim, lần trước đi công viên giải trí thôi cô đã muốn xỉu, bây giờ lại ngồi trên chiếc môtô phân khối lớn, lại chạy trên đường cao tốc, cô chịu không nổi mà!

-Chạy chậm lại đi...Ma Kết... chậm lại...

Gió cứ tạt thẳng vào mặt cô đau buốt, tiếng gió hòa cùng tiếng xe vang lên ù ù, áp chế cả giọng nói của cô.

Nhân Mã la muốn rát cổ họng nhưng vẫn vô ích, đành chịu trần, mặt áp sát lưng anh, mắt chỉ mở hi hí, hai tay vòng ra trước ôm chặt anh để khỏi bị ngã.

Ma Kết khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ, lại rất khó nắm bắt tâm tư của anh.

...

"Nếu như nói ông trời cho hai chúng ta gặp nhau, nói chúng ta có duyên phận, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, cho đến khi em không cần bàn tay này của anh, anh sẽ buông ra, trả em về tự do."

...

Ma Kết cho xe dừng ở một bãi biển, tiếng gió mát lạnh lùa vào mái tóc màu cam của anh, từng cơn gió mang theo vị mần mặn của biển, một cảm giác thoải mái, lại làm cho con người ta cảm thấy như được tự do.

Nhân Mã đứng trên bờ cát, từng cơn sóng tạt nước biển vào, tràn lên bàn chân nhỏ bé của cô, hai chân cô đi trần, cảm nhận như biển đang nói chuyện, đang chạm vào mình.

Nhân Mã hít thở bầu không khí trong lành, khẽ nhắm mắt tận thưởng sự tươi mát của biển, cẩn thận lắng nghe tiếng gió biển, tiếng sóng biển, như hòa mình vào dòng biển xanh mướt kia.

Ma Kết hai tay đút vào túi quần, đứng phía sau nhìn cô, vô tri vô giác mỉm cười.

Cô, rất có nhiều điểm giống cô ấy, đôi khi, anh lại nhầm lẫn cô ấy đang đứng trước mặt mình.

Ma Kết chậm rãi đi đến gần cô, mái tóc dài của cô bay lòa xòa chạm vào cánh mũi anh, tỏa mùi hương thơm ngát, lại mềm mại đến nhường nào.

Ánh mắt anh, đột nhiên trìu mến đến nhu tình, nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhẹ cất giọng:

-Thích không?

Nhân Mã hơi giật mình, mở mắt ra quay người nhìn anh, cười nhẹ nói:

-Thích, em rất thích.

-Em có biết không? Cho dù trải qua bao nhiêu năm, cho dù con người ta có thay đổi đến cỡ nào, biển vẫn như vậy, vẫn hiền hòa, vẫn đứng đây đợi chúng ta, biển không bao giờ thay đổi.-Ma Kết trầm ấm nói

Nhân Mã nghiêng đầu nhìn anh, lời nói chứa bao nhiêu cảm xúc, chứa bao nhiêu tình cảm, lại nhẹ nhàng ấm áp như thế.

-Giống như, anh chờ chị Ân Di!??-Nhân Mã phải thu hết can đảm mới dám nói câu này

Ma Kết hơi khựng người khi cô hỏi mình như thế, sau đó liền lấy lại nét bình thản ban đầu, quay qua nhìn cô, trầm giọng nói:

-Anh căn bản không thể chờ cô ấy quay lại.

Lời nói của anh mang theo sự bất lực, sự mất mác, sự đau thương.

Nhân Mã biết anh đang rất đau khổ, cả anh lẫn Thiên Yết, cả hai cũng không ai muốn thế sự như ngày hôm nay, chỉ là cô không hiểu, vì sao chị ấy lại chết?

-Em biết không? Anh thích biển, nhưng chính biển cướp lấy người con gái anh yêu.-Ma Kết bất lực nói

Nhân Mã ngạc nhiên khi anh nói ra câu đó, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, trong lòng, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cái chết của chị ấy.

-Không lẽ... !??-lời nói Nhân Mã lấp lửng không dám nói tiếp

-Ân Di chết, do đi ca nô ra biển, ca nô lại bị hỏng nên chìm, đến khi bọn anh biết thì đã không tìm thấy Ân Di. Ai cũng nói rằng cô ấy đã chết, nhưng chính anh và Thiên Yết vẫn không tin, bọn anh tìm cô ấy suốt một năm, lấy về lại là sự thất vọng, Ân Di, đã thực sự chết rồi.

Ma Kết nói, nỗi buồn man mát ẩn trong đôi mắt đẹp tuyệt kia, lại ưu thương đến chừng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro