CHAP 49.RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc chiều đến giờ Au lo tung tăng đi ăn nên quên ra chap....nên giờ mới có chap được

----------------------------------------------------------------------

Nhân Mã đi dọc con đường trước trường Zodiac, không hiểu sao trong lòng cô lúc này lại cảm thấy rất kì lạ, vừa khó chịu vừa bất an, như thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy!?

Một chiếc xe sang trọng dừng lại ngay chỗ cô đang đứng, Nhân Mã dừng chân lại, nhìn chiếc xe. Một người đàn ông ngoài năm mươi mặc bộ vest đen bước ra, mái tóc có vài sợi bạc, được chải gọn gàng, vẻ mặt hiện lên nét mặt của những người đã "sống lâu năm" trên thương trường.

-Cô là Lâm Nhân Mã?-Trương lão gia nhìn cô, ánh mắt thầm đánh giá

-Dạ phải, ngài là...-Nhân Mã hơi nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép nói

-Ta là ba của Song Ngư có chuyện muốn nói với cô, có thể cùng ta đi đến quán coffee nói chuyện hay không?

-Dạ!??

Nhân Mã không hiểu vì sao ba của chị Song Ngư lại muốn nói chuyện với cô? Cô có làm gì đâu chứ? Nói chuyện gì?

-Dạ được.-Nhân Mã dù không hiểu ông có chuyện gì muốn nói gì với mình nhưng vẫn đồng ý

Trương lão gia chỉ hơi gật đầu, sau đó bước vào xe, Nhân Mã ngập ngừng một lát mới vào trong xe ngồi.

...

Trong quán Cake World, Nhân Mã cùng Trương lão gia chọn một bàn thích hợp để ngồi, sau khi phục vụ đã bưng nước lên, Trương lão gia mở lời:

-Ta gặp cô, là muốn cô đừng làm Song Ngư đau lòng nữa.

-Bác, bác nói vậy là sao? Cháu, cháu làm gì chị ấy chứ?-Nhân Mã ngạc nhiên suýt làm đổ ly coffee trong tay, nhìn ông

-Cô không biết vì cô Thiên Bình đã hủy hôn hay sao?-Trương lão gia không hấp tấp nói hết câu, tuy nhiên lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén

-Sao, sao lại thế? Cháu... cháu...

Nhân Mã bàng hoàng nhìn ông, Thiên Bình vì cô hủy hôn với chị Song Ngư? Là sao chứ? Rốt cuộc là sao vậy? Sao Thiên Bình lại làm vậy? Giữa anh và cô, có quan hệ gì hơn mức bạn bè đâu chứ?

-Từ nhỏ Song Ngư mất mẹ từ sớm, tôi là người duy nhất nó có thể dựa dẫm vào, cho đến khi Thiên Bình xuất hiện với tư cách là vị hôn phu của nó, nó vui vẻ hẳn, nó rất đau lòng khi Thiên Bình đòi hủy hôn, tôi vừa làm ba vừa làm mẹ làm sao có thể ngồi im nhìn con gái mình đau khổ được. Cô cũng là con gái, tôi hi vọng cô đừng làm Song Ngư đau khổ nữa.

Trương lão gia nói thoáng chốc nhìn sắc mặt cô.

-Bác, bác hình như hiểu lầm rồi, cháu với anh Thiên Bình thật sự không có quan hệ gì cả, chúng cháu chỉ là bạn thôi.-Nhân Mã giải thích, trong lòng rối tung cả lên

Thiên Bình sao lại hủy hôn, còn là vì cô? Đang xảy ra chuyện gì? Cô nên làm thế nào đây?

-Tôi không hiểu lầm, tôi đã cho người điều tra rất rõ, nếu cô không tin, cô hãy hỏi Thiên Bình, nó vì cô mà hủy hôn với Song Ngư.

Nhân Mã trong lòng hỗn loạn, không biết nói gì, càng không biết nên làm gì lúc này, cô chẳng qua xem anh là bạn, là người anh trai, nay có người nói với cô, anh vì cô hủy hôn, cô làm sao có thể tin cùng chấp nhận đột ngột như thế được!??

-Cháu, cháu không biết anh ấy lại vì cháu mà hủy hôn? Cháu không nghĩ mình lại làm tổn thương chị Song Ngư, cháu... cháu thật sự không cố ý.

Nhân Mã vô lực đáp lời ông, ngẩng đôi mắt trong veo như làm suối mát, không gợn tí sóng, yên ả tĩnh lặng

Tuy cô chỉ gặp Song Ngư một lần nhưng cô cũng rất mến chị ấy, nhất là nụ cười của chị ấy, ngọt ngào vui tươi biết bao, chị cũng rất vui tính, lại thân thiện với cô, cô từ lâu đã xem chị ấy là chị gái của mình, cô không nghĩ mình lại làm chị ấy tổn thương.

-Cô Nhân Mã, tôi hẹn gặp cô chỉ muốn nói những lời đó, còn quyền quyết định là của cô, nếu cô không yêu Thiên Bình thì hãy nói cho Thiên Bình biết để nó tiếp tục hôn ước với Song Ngư.-Trương lão gia nói xong câu đó, đứng lên nhìn cô đang ngồi bần thần rồi mới rời đi

Nhân Mã ngồi im tại chỗ, mọi chuyện quá đột ngột, cô không biết xử sự ra sao cả? Vả lại với Thiên Bình, cô thật sự không có thứ tình cảm gọi là yêu, cô chỉ xem anh là người bạn, chỉ là người bạn mà thôi.

Từng hạt từng hạt mưa trên bầu trời rơi xuống, Nhân Mã mới thức tỉnh nhìn ra bầu trời sập tối bên ngoài, mệt mỏi đứng lên, bước ra ngoài.

Nhân Mã đứng dưới mái hiên trú mưa, vẫn suy nghĩ về những lời Trương lão gia nói, Thiên Bình thật sự yêu cô hay sao? Vì cô mà hủy hôn? Nếu thế, cô nên làm gì? Từ chối hay không nên từ chối? Từ chối anh sẽ tổn thương nhưng nếu vì không muốn làm anh tổn thương mà đồng ý tình yêu của anh, thì cô lẫn chị Song Ngư đều sẽ đau khổ.

Nhân Mã sực tỉnh khi cảm nhận được có người cầm ô che cho mình, Nhân Mã ngước lên nhìn chàng trai đó, ánh mắt vội né tránh, có chút rối loạn.

Sao lại cho cô gặp anh ngay lúc này chứ? Cô, còn chưa biết xử lý ra sao mà?

-Lên xe, anh đưa em về.-Thiên Bình đứng nhìn cô, trầm ấm nói

-Không cần, em, em có thể đợi mưa tạnh.-Nhân Mã cắn môi, không dám nhìn anh

-Em đợi đến mưa tạnh? Anh sợ mưa sẽ lâu lắm mới thôi, lên xe đi anh đưa em về.

-Em, em đợi mưa tạnh được, anh, anh về trước đi.-Nhân Mã nhích ngừoi ra khỏi chiếc ô của anh

-Nhân Mã, em bị làm sao vậy?-Thiên Bình nhận ra sự khác thừong của cô, lo lắng hỏi

-Em, em không sao cả, anh, anh về trước đi, em, em tự về được mà.-Nhân Mã lắc đầu phe phẩy

-Nói cho anh nghe đi, xảy ra việc gì?-Thiên Bình dùng một tay kéo cô vào chiếc ô, bắt cô nhìn mình

-Em, em đã bảo không có gì mà, anh, anh đừng như thế, anh về trước đi.-Nhân Mã né tránh

-Nói cho anh nghe, xảy ra chuyện gì?

Thiên Bình dường như cảm thấy cô đang giấu mình chuyện gì đó, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn.

-Anh muốn em nói gì chứ?-Nhân Mã bị dồn ép, mệt mỏi hét lên, ngước nhìn anh

Thiên Bình sững người, dường như hiểu ra vấn đề.

-Nhân Mã, có phải...

-Phải, là ba của chị Song Ngư đến tìm em, bác ấy đã nói cho em biết hết rồi. Anh đừng bắt em phải nói ra những lời tàn nhẫn có được không?-Nhân Mã vung tay, vô lực nhìn anh

-Anh chỉ muốn hỏi em, em có yêu anh không? Chỉ cần em nói em yêu anh, anh lặp tức hủy hôn với Song Ngư, vì em anh không cần làm thiếu gia lớn của gia tộc Hoàng Thiên.-Thiên Bình buông ô xuống, hai tay vịn bờ vai gầy đang run rẩy của cô

-Anh đừng ép em.-Nhân Mã muốn thoát khỏi hai cánh tay rắn chắc của anh, nhưng lại bất lực

-Em nói đi, chỉ cần nói yêu hay không yêu thôi?

Thiên Bình vịn vai cô lắc mạnh, sự bình tĩnh, ấm áp ngày thường của anh giờ phút này đây đều biến mất.

-Em không yêu anh, không yêu, hoàn toàn không yêu. Anh đừng hỏi em nữa.

Nhân Mã có bao nhiêu mệt mỏi, bất lực đều dồn vào câu nói đó, cô gần như hét lên, hai cánh tay Thiên Bình buông xuống, Nhân Mã gần như phát khóc, nhìn anh. Sao anh lại ép cô trở thành người con gái tàn nhẫn với người đã luôn đối xử tốt với cô chứ

Thiên Bình dù đoán trước cô sẽ nói không yêu anh, nhưng mà khi cô nói ra hai từ đó, như có hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào trái tim anh, làm anh đau đến mức quên cả bản thân lúc nãy còn định cùng cô vui vẻ nói chuyện, cùng nhau ăn kem.

-Anh xin lỗi, là anh không nên ép em yêu anh.

Thiên Bình dù đau lòng nhưng vẫn nhìn cô nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp, thật dịu dàng, xoa dịu nỗi đau của người đối diện.

-Anh Thiên Bình, em không muốn làm anh đau lòng, em, em thật sự không xứng với tình yêu của anh, vẫn là anh với chị Song Ngư thì hơn.

Nhân Mã nhìn anh đau lòng nói, thà anh cứ mắng chửi cô, cứ đánh cô, cô lại thấy nhẹ nhõm, nhưng anh lại cười, nụ cười vừa ấm áp vừa bi thương.

Nhân Mã không muốn bản thân tiếp tục làm anh đau lòng, quay ngừơi bỏ chạy.

Thiên Bình tốt với cô, cô biết, quan tâm cô, cô cũng biết, vì thế cô luôn nói sẽ không làm anh tổn thương, sẽ luôn nói chuyện với anh làm anh vui, nhưng mà, chính cô làm anh đau lòng.

Thiên Bình đứng nhìn Nhân Mã chạy mất dần trong làn mưa, nụ cười lại thê lương biết bao vẻ đẹp ấm áp như mùa xuân mất đi.

-Nếu đó là điều em muốn, anh chấp nhận.

Thiên Bình cười, như tự giễu bản thân, quay người bỏ đi, bóng lưng cô tịch hiu quạnh đến nhường nào.

--- Quán bar ---

Thiên Bình ngồi ở quầy rượu, uống từng ly rượu brandy của bartender đưa cho, trên ly đã có rất nhiều ly rượu bị anh uống cạn nằm lăn lốc trên bàn.

-Anh Thiên Bình, lâu lắm rồi anh mới ghé bar, có việc gì buồn sao?-Bartender đưa một ly brandy khác cho anh, hỏi

-Tôi hỏi cậu, nếu cậu bị người con gái cậu yêu từ chối thì cậu sẽ thế nào?-Thiên Bình giọng lè nhè của một kẻ say rượu, nhìn bartender

-Chỉ có thể tìm rượu để bớt buồn thôi, chị Song Ngư từ chối anh sao?-bartender lau lau ly thủy tinh nói

-Không phải Song Ngư, nhưng tôi rất yêu cô ấy.-Thiên Bình cười chua xót, sau đó ngửa đầu uống cạn ly brandy

-Hai anh chị lại cãi nhau chứ gì? Đó giờ anh không bao giờ tới đây, chỉ có khi anh đến tìm anh Thiên Yết mà thôi.

Thiên Bình cầm lấy ly rượu trong tay, khẽ nắm chặt.

Song Ngư là một cô gái rất tốt, vì lí do đó anh luôn không muốn làm Song Ngư buồn nên luôn làm theo ý cô, nhưng mà không ngờ lại làm cho cô yêu mình, đối với Song Ngư, anh chỉ có trách nhiệm mà thôi.

-Đem loại rượu mạnh nhất ra cho tôi.

Thiên Bình không còn tỉnh táo như thường ngày, nhè giọng nói.

-Anh Thiên Bình, anh say rồi, để em kêu người đến đón anh.-bartender ngăn cản khi anh định uống thêm

-Đừng nhiều lời, hôm nay tôi nhất định phải uống cho thật say để quên hết, để không đau nữa.-Thiên Bình bác bỏ, nhìn bartender lặp lại

Bartender bất đắc dĩ đưa chai rượu mạnh nhất trong tủ cho Thiên Bình, lại lén lúc anh không để ý lấy điện thoại của anh điện cho Song Ngư.

Bartender chỉ vừa nói Thiên Bình đang say rượu trong bar Song Ngư lặp tức nói: "Tôi đến ngay." sau đó liền cúp máy, chưa đến năm phút, Song Ngư đã gấp gáp đi vào.

Có thể thấy Song Ngư rất gấp đầu tóc vẫn chưa kịp chải cho gọn gàng.

-Chị Song Ngư.

Bartender thấy Song Ngư đi vào vội kêu.

Song Ngư liền đi đến chỗ bartender nhìn Thiên Bình đang say mềm gục đầu ngủ trên quầy rượu. Liếc sang đống ly rượu đã bị uống cạn cùng chai rượu đã hết sạch cũng biết anh đã uống rất nhiều.

-Thiên Bình anh say rồi, em đưa anh về.-Song Ngư đi đến dìu anh đứng dậy

-Là em hả? Anh chưa say...-Thiên Bình cười, nụ cười của kẻ say rượu nhìn Song Ngư

-Anh chưa say, nhưng mà tối rồi, em đưa anh về.-Song Ngư nhỏ nhẹ nói, dìu Thiên Bình đi

-Được, nghe em, anh về... sau này mọi chuyện nghe em, em nói chúng ta kết hôn, anh sẽ đi đăng kí kết hôn.

-Thiên Bình, em không muốn kết hôn nữa, chuyện đó để khi anh tỉnh táo chúng ta nói, bây giờ em đưa anh về.

-Anh không về nhà Thiên Tử... anh không muốn...

-Được được...

Song Ngư khẽ lắc đầu, cô biết đó chỉ là do anh say mới nói thế. Cô suy nghĩ cũng thông suốt rồi, đợi khi buồi tiệc của ba trường kết hợp, cô sẽ qua Svalbard - Nauy.

Song Ngư cực nhọc lắm mới dìu Thiên Yết ra tới taxi. Song Ngư không thể đưa Thiên Tử về nhà mình, anh lại không muốn về nhà Thiên Tử, chỉ còn cách đưa anh đến khách sạn mà thôi.

Ánh nắng của buổi sớm mai len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt ngủ say của chàng trai, anh khẽ nheo mắt, đưa tay lên che ánh nắng lại, một lúc sau mới thích nghi được.

Thiên Bình ôm đầu đau như búa bổ của mình, ngồi nửa người dựa vào giường, tối qua anh uống nhiều quá, bây giờ nhức đầu lại không nhớ gì.

Thiên Bình khẽ lắc đầu, nhìn xung quanh phòng, đây không phải phòng của anh. Không đúng, hình như, có người nằm bên cạnh anh.

Thiên Bình bất an nhìn sang bên cạnh mình, ánh mắt bàng hoàng khi thấy Song Ngư nằm bên cạnh mình.

Thiên Bình nhìn Song Ngư, nhìn lại mình, sau đó liền nhận ra, tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Anh làm gì thế này?

Song Ngư nhẹ mở mắt ra, lại thấy Thiên Bình đang nhìn mình, ánh mắt hỗn loạn, Song Ngư hơi ngồi dậy, mở miệng trước:

-Anh yên tâm, em sẽ không nói cho ba em biết, càng không bắt anh chịu trách nhiệm.

-Anh, anh xin lỗi, tối qua... tối qua...-Thiên Bình giờ đây đầu óc rối bời nhìn Song Ngư

-Không phải hoàn toàn do anh, là em tự nguyện.

...

Song Ngư dìu Thiên Bình lên phòng 1612, mở đèn lên sau đó đặt anh nằm xuống giường, Song Ngư giúp anh cởi nút áo, tháo giày, dùng khăn lông đã được ngấm nước ấm lau mặt cho anh.

Song Ngư chỉ định đứng lên dẹp khăn thì bị cánh tay của Thiên Bình kéo lại nằm xuống giường, ngay sau đó bị anh đè lên.

-Thiên Bình, anh làm sao vậy? Thả em ra đi.-Song Ngư hoảng sợ nhìn Thiên Bình, giờ đây anh không còn là Thiên Bình ấm áp của ngày nào, men rượu đã làm anh mất đi lí trí

-Anh rất yêu em, rất yêu em...

Thiên Bình nhìn Song Ngư, ánh mắt đầy nhu tình, sau đó khóa chặt cánh môi Song Ngư.

Lúc đầu Song Ngư có phản kháng nhưng lúc sau lại quên phản kháng đáp lại anh.

-Anh yêu em... yêu em rất nhiều...Nhân Mã...

Song Ngư lặng lẽ rơi nước mắt khi Thiên Bình nói hai từ cuối, anh hôn cô, nhưng lại gọi tên người con gái khác, nghĩ cô là cô ấy.

***

Song Ngư tự mình nhớ lại sau đó nhìn Thiên Bình, lại cười ngọt ngào, nói:

-Em không bắt anh chịu trách nhiệm, cũng không muốn anh cưới em, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi.

-Song Ngư, anh... tối qua, anh xin lỗi...-giờ phút này đây ngoài hai từ xin lỗi anh chẳng biết nói gì hơn

-Đừng xin lỗi em, nếu như anh không muốn em buồn thì hãy như lúc trước, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.

-Song Ngư, nếu em muốn đánh anh, chửi anh em cứ việc, anh không trách em.

-Em sao lại nỡ đánh anh, chửi anh? Em không muốn nhắc đến chuyện này nữa đâu, anh cứ quên đi.

Song Ngư cười, sau đó đứng lên bước vào nhà tắm.

Nước mắt theo khóe mắt không ngừng chảy ra, cô vô lực tựa vào cửa. Cô không muốn bản thân khóc trước mặt anh, cô biết anh rất có trách nhiệm, với chuyện này anh sẽ rất có lỗi muốn cưới cô để chịu trách nhiệm nhưng mà cô không muốn chỉ là trách nhiệm, cô yêu anh, là muốn trái tim anh, nếu anh không thể cho cô trái tim, thôi thì cô buông tay vậy.

***

Nhân Mã đi lang thang trên dãy hành lang, hôm nay cô thức dậy từ rất sớm, có lẽ vì chuyện tối qua nên cô không thể ngủ được, tối qua Thiên Bình cũng không về nhà, cô thật lo lắng cho anh, không biết anh có bị làm sao không?

Bệnh sốt của cô, cũng thuyên giảm, nhưng mà cô không thể thôi mệt mỏi với những chuyện vừa xảy ra.

Nhân Mã dừng chân trước phòng hội trưởng, cô không hiểu vì sao mình lại đi đến đây? Giống như có bàn tay vô hình đẩy cô về phía này.

Nhân Mã nắm thử tay cầm, khẽ vặn một cái, cánh cửa mở ra.

Anh đến rồi sao? Lúc cô ra khỏi nhà, anh cũng chỉ vừa thay đồ xuống thôi mà!?? Sao anh đến sớm thế, anh có ăn sáng hay không?

Nhân Mã bước vào trong, không có người, đóng cửa lại hướng đến phòng nghĩ.

Cô thử mở nhẹ cửa ra, bước vào trong, ánh mắt nhỏ khẽ động khi nhìn thấy anh.

Anh ngồi ở chiếc ghế hướng ra cửa sổ nhìn bao quát cảnh vườn hướng dương, tay anh chống lên thành ghế tì lên cằm mình. Vì anh quay mặt đi, cô không nhìn được vẻ mặt lúc đó của anh.

Thiên Yết hơi giật mình, thôi không nhìn ra vườn hướng dương nữa, quay đầu nhìn người vừa bước vào.

-Chào, buổi sáng.-Nhân Mã mở miệng

-Ừ.

Thiên Yết ừ một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài khu vườn.

-Anh, đến sớm thế?-Nhân Mã bước thật nhẹ đi đến cạnh anh

-Thế còn cô?-Thiên Yết không quay mặt lại, hỏi

-Tôi, ngủ không được nên đến sớm.

-Tôi cũng vậy.

Nhân Mã đứng nhìn anh, không kìm được mỉm cười, tuy anh chỉ trả lời ngắn gọn, giống như tùy ý nói nhưng cô cảm thấy rất vui, ít nhất anh có trả lời không như trước chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng kia.

-Ngồi đi.

Mãi năm phút sau, Thiên Yết mới lên tiếng, bỏ tay xuống quay người nhìn cô.

Nhân Mã nét mặt mừng rỡ không khó nhận ra, cười híp cả mắt ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.

-Đã ăn sáng chưa?-Thiên Yết dựa người vào ghế khoanh hai tay trước ngực mình hỏi cô

-Vẫn chưa. Anh đã ăn chưa?-Nhân Mã tâm trạng cực vui vẻ đáp lời

-Chưa.

Thiên Yết chỉ hơi nhếch môi, phải thừa nhận, hôm nay anh ăn trúng gì mà lại nhiều lời đến thế, lại cư xử không như mọi ngày. Dường như có ai đó khống chế anh làm thế, anh không còn là anh nữa.

-Tôi biết mình nấu ăn tệ nhưng mà tôi sẽ học, và sau này sẽ cố không vi phạm quy tắc của anh, càng không kêu anh bằng heo đực.-Nhân Mã đột nhiên rất nghe lời, ngoan ngoãn nói

-Làm được hãy nói.

-Sẽ được, tôi sẽ làm được, tôi sẽ làm cơm rang trứng cho anh.-Nhân Mã gật đầu máy móc, nói

-Sao lại là cơm rang trứng?

Thiên Yết nhíu mày thật chặt nhìn cô tra vấn.

-Vì, vì nó dễ làm.-Nhân Mã căng thẳng đáp lời, nếu để anh biết là Kim Ngưu nói cho cô biết, chắc cô bị phanh thây

-Thật sao?

-Thật.-Nhân Mã hồi hộp đáp

-Vậy thì cho cô một cơ hội, tối nay tôi muốn ăn cơm rang trứng.

Nhân Mã ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn anh, lại không ngờ anh nói ra câu đó, tim cô đập thình thịch, thái độ của anh, không còn xa cách như trước nữa, nhưng mà vẫn còn mơ hồ chư rõ ràng, đối với anh, cô lại càng muốn gặp, muốn quan tâm, muốn được như ngày hôm nay.

Cô chưa bao giờ có cảm giác vừa hạnh phúc lại như muốn mỗi ngày gặp ai đó như anh, ngay cả Ma Kết, cô cũng chưa có cảm giác đó.

-Tôi nhất định sẽ làm món cơm rang trứng thật ngon.-Nhân Mã cười rất tươi, giống như những đóa hướng dương rực rỡ ở bên ngoài

Thiên Yết cong môi mỏng, lại vô thức cười, đơn thuần là cười.

Đến khi anh phát hiện bản thân vẫn cứ nhìn chăm chăm cô gái trước mặt, nhìn đến bản thân say mê, nhìn đến bản thân mình cười khi nhìn cô vui vẻ, mới hoảng hốt sực tỉnh, từ bao giờ, cô lại tác động đến anh nhiều đến thế?

Suốt buổi sáng hôm đó, Nhân Mã vẫn không thôi cười, luyên thuyên nói chuyện với anh, mặc dù đôi lúc anh chỉ ừ một tiếng hoặc đơn giản nói một câu: "Tôi biết." hoặc "Được rồi." nhưng mà cô lại cảm thấy vui sướng trong lòng.

Cho đến khi cô rời khỏi phòng hội trưởng chạm mặt thương, khuôn mặt vui tươi rạng rỡ nụ cười của cô thoáng chốc biến mất. Cô đứng người nhìn anh. Ngay giây phút ấy, cô tưởng chừng mình vừa trải qua hàng thế kỉ.

-Chào anh.-Nhân Mã miễn cưỡng cười, nhìn Thiên Bình

-Chào em.-Thiên Bình cười cũng rất gượng ép

-Xin lỗi, chuyện tối qua, là em quá đáng.-Nhân Mã nhận lỗi, áy náy nhìn anh

-Anh không trách em, em không yêu anh, là anh không nên ép em.-ngược lại Thiên Bình cười nhẹ nhìn cô, không khó thấy anh đang rất ép bản thân cười

-Anh rất tốt, đừng vì em mà phí thời gian, chị Song Ngư thật sự tốt hơn em nhiều.-Nhân Mã dùng cả chân thành để nói, mong anh đừng vì cô mà đau khổ nữa

-Anh biết, anh cũng thông suốt rồi, sau khi tốt nghiệp mười hai, anh sẽ thưa chuyện với trưởng bối cho cả hai kết hôn.

-Em chắc chắn sẽ dự lễ cưới của anh chị.-Nhân Mã rất vui khi anh đã thông suốt, mỉm cười đáp

-Anh sẽ rất hoan nghênh em.

Bên ngoài từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm mái tóc cả hai phất phơ bay trong gió, cả hai nhìn nhau cười, nụ cười không còn gượng ép, đau thương, mà là một nụ cười thật sự.

Cuối cùng thì anh cũng có thể nhận ra ai thích hợp với mình, Nhân Mã thật lòng chúc phúc Thiên Bình cùng Song Ngư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro