CHAP 50.NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng cơn gió nhè nhẹ thôi qua làn tóc vàng mượt mà thoang thoảng mùi hương của trà xanh cam thảo và hoa nhài, Nhân Mã bước chân vào phòng thay đồ nữ, đi đến tủ đồ của mình lấy bộ đồ thể dục của mình ra.

Tiết sau của cô là tiết thể dục, đúng ngay môn sở trường của cô!!! Ở trường cũ, điểm của cô đều trên tám lăm, thể dục đều xuất sắc, không biết ở trường Zodiac môn thể dục của cô thế nào chứ cô thấy trước điểm của cô sụt chỉ còn dưới năm mươi.

-Nhân Mã, cậu vẫn chưa thay hay sao?-Song Tử vừa vặn thay xong đồ bước ra nhìn Nhân Mã

-Ừ, bây giờ tớ đi thay đồ ngay, mọi người đều tập họp cả rồi, cậu cũng đi trước đi.-Nhân Mã cười nhẹ nói

-Không sao, tớ chờ cậu ở ngoài cửa, cậu thay nhanh đi.-Song Tử cất đồ vào tủ, nói

-Được, cậu canh cửa đừng cho ai vào nha, tớ thay đồ sẽ ra ngay.

-Ừm, tớ sẽ canh giùm cậu, nhanh nha.-Song Tử cười ngọt ngào sau đó ra ngoài

Nhân Mã mỉm cười, sau đó cầm bộ đồ thể dục thay, để rút ngắn thời gian vả lại có Song Tử canh cửa cô thay luôn tại chỗ, chắc không ai vào đi.

Song Tử đứng ngoài cửa nhìn vào cánh cửa đóng lại, sau đó hơi nhếch môi quay người bỏ đi, từ xa có hai người con trai tiến lại, vẻ mặt hung đồ không chân chính. Song Tử nhìn họ, sau đó ám chỉ vào căn phòng thay đồ, tiếp tục sảy bước đi.

Hai người con trai cười nham hiểu, khuôn mặt của kẻ tiểu nhân hiện rõ, bước nhanh về phía phòng thay đồ.

Nhân Mã thay đồ bên trong nghe tiếng bước chân của nhiều người vang lên, khẽ nhíu mày trong lòng bắt an không thôi.

-Song Tử, cậu có ở ngoài không?-Nhân Mã lo lắng trong lòng gọi thử Song Tử

Hoàn toàn im lặng, không có tiếng trả lời. Thế là thế nào? Song Tử đâu rồi, sao lại không trả lời?

-Song Tử....

Nhân Mã càng lo lắng hơn, gấp gáp mặc xong quần áo, vừa mặc vào xong định ra ngoài kiếm Song Tử thì cánh cửa đã bị ai đó đá mở ra.

Nhân Mã nhìn hai kẻ con trai trước mặt, khuôn mặt ai nấy đều cười khinh khỉnh, lại hung tợn cùng nham hiểm. Nhân Mã bắt đầu lo sợ, hoảng loạn nhìn hai người, cố gắng bình tĩnh nói:

-Hai người là ai? Đây là phòng thay đồ nữ, ai cho hai người vào?

-Cô em bọn anh là ai em không cần biết.-một tên con trai mái tóc nhuộm đỏ rực, được chảy dựng đứng lên, cười đểu nói

-Tôi không biết các người nói, nếu các người không đi tôi la lên đó.-Nhân Mã cố gắng trấn an bản thân nhưng trong lòng không ngừng run sợ

-Cứ việc la thoải mái, ở đây cuối hành lang lại khuất người, cho dù em la khô họng cũng không ai nghe.-tên thứ hai mái tóc cạo hai bên chỉ chừa tóc phía trước, nhuộm vàng nâu cười đắc ý

-Các người, các người đi ra ngay, đi ra.-Nhân Mã hét lên, sợ hãi nhìn hai người

-Để anh giúp em thoải mái, đến đây.

Cả hai nói xong tiến lại gần cô, Nhân Mã sợ sệt lùi về sau, họ càng tiến gần hơn càng ngày càng gần, đến khi Nhân Mã bị dồn vào tủ đồ, không còn đường lui, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, sợ hãi trong lòng càng nhiều hơn, cô sợ hãi cơ thể không ngừng run lên.

-Các người, các người tránh ra.

Nhân Mã hét xong liều mạng muốn chạy thoát lại bị một tên tóm lại, đẩy cô té ngã vào tủ quần áo.

Nhân Mã đau đớn nhăn mặt, chưa kịp định thần đã bị tên tóc đỏ đè xuống.

-Thả ra, thả tôi ra...

Nhân Mã liều mạng giãy giụa không ngừng ra sức ở tay chân đánh đá nhưng đều vô tác dụng. Điều cô không hiểu chính là Song Tử đã đi đâu, không phải Song Tử nói canh cửa giúp cô sao? Vì sao lại biến mất?

-Cứu tôi, cứu tôi với....

Nhân Mã hoảng loạn, không suy nghĩ cắn vào tay hắn, mạnh đến mức trên tay in hằn dấu răng của cô, còn rỉ máu.

-Con khốn này...

-Một đứa con gái mày cũng không xử lý được.

-Con khốn này phản kháng dữ dằn, mày thử xem, nó cắn tao đây này.-tên tóc đó trừng mắt nói

Nhân Mã ra sức lắc đầu, vô lực rơi nước mắt, cô không được xảy ra chuyện, càng không được bỏ cuộc phản kháng, cô liều mạng giơ chân đá vào bộ phận trí mạng của tên tóc đỏ.

Hắn bị đá bất ngờ lại ngay chỗ yếu, đau đớn ôm chỗ bị đá, lăn qua một bên.

Thừa dịp, Nhân Mã loạng choạng đứng lên, yếu ớt xô hắn ra chạy ra ngoài.

-Con ranh này, mày dám đá ông.

Tên đó gầm rú, còn tên kia lại hung tợn trừng mắt, Nhân Mã chỉ nghe được tên tóc đỏ hét lên: "Còn đứng đó, mau đuổi theo, nó mà thoát chúng ta coi như xong."

Nhân Mã liều mạng chạy. Nhân Mã gần như muốn xỉu nhưng vẫn ra sức chạy, cho đến khi có một ánh sáng cuối cầu thang, Nhân Mã như ở giữa biển vớt được chiếc phao lớn, ra sức chạy nhanh hơn.

Khi cô chạy qua ánh sáng đó, tiếng ồn ào vang lên, mọi thứ yên tĩnh đều bị những tiếng nói phá vỡ, Nhân Mã mơ màng nhìn xung quanh, cũng không ngừng chạy.

-Cứu tôi... cứu tôi...-Nhân Mã yếu ớt nói với đám người xung quanh

Mọi người trong sân vận động đều quay đầu nhìn cô, nhìn quần áo cô xộc xệch, đầu tóc rối bời. Ánh mắt yếu ớt cầu xin.

Hai tên con trai chạy tới sân vận động thì dừng lại, đứng nhìn cô chạy về phía đám đông, vốn định quay lưng chạy ngược lại thì vai của mỗi người bị một cánh tay đặt lên.

Lực tuy nhẹ nhưng mang theo sự lạnh lẽo tột cùng, lại nguy hiểm không thôi.

Hai người họ vô thức quay đầu lại, sau đó liền trợn mắt nhìn, không nói ra chữ nào. Sợ hãi hiện rõ trên mặt.

Nhân Mã hết lực chạy, đầu óc choáng váng ngã về phía sau, nhưng lại rơi vào lòng ngực rắn chắc lại vô cùng ấm áp và an toàn của ai đó.

Mùi hương dịu nhẹ dễ chịu thoang thoảng bao quanh cô, sau đó cô có cảm giác có một chiếc áo khoác lên người cô. Nhân Mã mơ mơ màng màng nhìn người đó, lại bị ánh mặt trời chiếu vào khúc xạ nên không nhìn rõ mặt, cô mệt mỏi mà ngất đi trong vòng tay ấm áp của anh.

-Không xong rồi.

-Anh Thiên Yết chắc chắn sẽ truy cứu cho xem.

-Đúng là làm bậy, ngay cả trong trường cũng dám làm.

Tiếng xì xào vang lên không ngớt, hai tên kia sắc mặt trắng bệch sợ hãi nhìn Thiên Yết đang bế Nhân Mã

-Raken, Kotaba, 12A6!??-Thiên Yết sắc lạnh mở lời, thanh âm không mang theo cảm xúc nào khác ngoài lạnh lẽo

Đôi mắt đen như hiện lên ý cười, ý cười lạnh như băng, mảng băng lạnh trong đó không tan đi mà còn tăng thêm.

-Thiê... Thiên Yết... chuyện này...

Cả hai đột nhiên ấp a ấp úng như gà mất tóc, lo sợ liếc nhìn nhau.

-Từ bây giờ, tôi còn thấy các người trong trường thì Vantis hay Robert tôi đều sẽ dẹp bớt chướng mắt.

Thiên Yết như ma vương tối cao, lạnh lẽo nói ra từng chữ, cười nhạt nhẽo nhìn Raken cùng Kotaba, cũng coi như lời cảnh cáo.

-Là, là nó dụ dỗ bọn tôi trước.-tên tóc đỏ-Raken hết đường lui, liền xoay qua lật lọng

-Dụ dỗ?-Thiên Yết như thể đang nghe chuyện cười, nụ cười như Diêm Vương

-Đúng vậy.-Kotaba gật đầu hùa theo

-Cô ta dụ dỗ các người thế nào? Tự động kêu các người đến, sau đó bỏ chạy? Hay là phản kháng cầu xin?-Thiên Yết gằn từng chữ, đến câu cuối lời nói càng thêm lạnh lẽo cùng tức giận

-Bọn tôi...

Cả hai bị nói trúng tim đen, không còn lời để trả lời lại, lắp bắp cùng sợ hãi nhìn nhau, Thiên Yết ai lại không biết xử lý rất nhanh gọn, lại vô tình tàn nhẫn, bọn họ đã bị bắt, chỉ có kết cục chính là ngày mai lập tức báo sẽ đăng, công ty của kẻ làm sai phá sản, tán gia bại sản, có người trong một đêm công ty bị sụp đổ liền lên máu đột quỵ chết, kết quả gia đình phút chốc đổ vỡ.

-Nhẹ quá không chịu, muốn nặng mới cam tâm?-Thiên Yết cười cho rằng rất nhàm chán, sau đó ánh mắt đen sát quắc nhìn hai người họ

-Không phải...

-Không cần cậu xử lý, tôi đã làm rồi, hai người nhanh chóng về xem cha mình có sao hay không, nếu lỡ đưa vào bệnh viện không kịp thì sẽ muộn đó.

Ma Kết hai tay bỏ vào túi quần, lạnh lẽo như quỷ Satan, tiến lên.

Lời Ma Kết vừa dứt, lặp tức điện thoại của cả hai vang lên. Cả hai như bị thẩy xuống vực, hoảng sợ nhìn màn hình điện thoại, đều là số nhà họ.

Cả hai nghe, nhưng người bên trong đều nói giống một câu: "Con mau về nhà đi, công ty ba con, bị phá sản rồi."

Ma Kết không thèm đếm xỉa đến cả hai, nhìn Nhân Mã đang ngất xỉu trong lòng Thiên Yết, đau lòng vươn tay ra vuốt tóc cô nhưng lại bị né tránh.

Ma Kết lập tức hung hăng nhìn Thiên Yết.

-Trợ lí của tôi, vẫn là tự tôi lo cho, cậu xử lý nhanh coi như công lần này cho cậu, mong là sau này cậu cũng tích cực như thế.

Thiên Yết cười lạnh sau đó ngang nhiên bế Nhân Mã bỏ đi.

Ma Kết hai tay siết chặt, gân xanh cũng nổi đầy, như con mãnh thú bị chọc giận quay người tay nắm thành đấm đánh vào hai tên kia.

Lực rất mạnh, lại là Ma Kết ra tay, cả hai ngã sóng soài trên nền đất, máu cũng từ miệng phun ra.

-Nói, ai sai các người làm?-Ma Kết đạp chân lên bụng một tên, lại cố ý nhấn mạnh xuống

-Là... là...

-Thiên Yết, bỏ qua đi, dù sao Nhân Mã cũng không sao, bọn họ cũng trả giá rồi.

Không đợi Kotaba nói thêm, Louisa đã tiến lên ngắt lời.

-Nếu người hôm nay không phải Nhân Mã mà là cô thì cô có bỏ qua thế không?-Ma Kết mặc kệ Louisa , tiếp tục nhấn mạnh chân xuống

Kotaba bị đạp lên bụng đau, khẽ rên lên, vừa định nói gì đó lại nhận được ánh mắt của Louisa, lặp tức im bật, lắc đầu, nói:

-Không có... là vô tình thấy cô ta thay đồ nên...

-Mày chán sống rồi.

Ma Kết ngay cả quỷ Satan cũng không bằng anh, nhấc chân lên, tặng ánh mắt như dao bén cho cả hai, sau đó bỏ đi.

Chưa đầy năm phút, tin tức hai công ty Vantis và Robert bị phá sản liền tung lên, hai vị chủ tịch vì sốc nên đột quỵ chết ngay tại chỗ, phu nhân đau khổ khóc lóc, người thì điên loạn người thì lấy của bỏ chạy, nhà cửa bị niêm phong, tài khoản đóng băng, tất cả đều đến trong bất ngờ, chỉ trong một giây đều bị phá tan.

Đó là kết cục của kẻ chạm phải Ma Kết, huống chi nói đến Thiên Yết.

Vẫn là giữ mình, không nên đụng đến cả hai, càng không nên đụng vào người của bọn họ, chỉ có bọn họ mới dám đối đầu nhau, ngoài ra, không còn ai khác liều mạng cả.

Thiên Yết dựa người vào ghế cạnh giường lớn, ánh mắt đen chăm chú quan sát cô đang nằm ngủ trên giường, con ngươi đen láy không di chuyển cũng không hề có ý định sẽ thôi nhìn.

Lúc đó khi anh nhìn thấy cô bị Raken và Kotaba rượt bắt, tim anh như thể ngừng đập, anh lo lắng đuổi theo, chưa bao giờ anh lại sợ như thế, cứ như chậm chân một giây sẽ hối hận suốt đời.

Thiên Yết mệt mỏi nhắm mắt, gác tay lên thành ghế tì lên cằm mình, bản thân anh thật sự rất khó hiểu, nhiều lúc anh như phát điên lên, nhiều lúc anh chỉ mong mình chưa từng biết có sự hiện diện của cô. Bởi vì từ bao giờ nụ cười thuần khiết của cô, ánh mắt tròn xoe trong veo của cô, cả khuôn mặt bừng sáng vui vẻ của cô, từ lúc nào hình bóng của cô lại khắc sâu vào trái tim anh nhiều đến thế.

-Cứu tôi... cứu tôi...

Nhân Mã vang lên thanh âm yếu ớt, mồ hôi chảy đầy khóe mắt ươn ướt chảy ra từng giọt nước mắt dài. Khuôn mặt nhỏ hiện lên sự hoảng loạn cùng sợ hãi.

Trong giấc ngủ Nhân Mã mơ thấy mình bị Raken cùng Kotaba rượt theo mình, cô bị bọn họ túm.

-Đừng... thả tôi ra... đừng mà...

Nhân Mã không yên giác, nước mắt chảy càng nhiều, vô lực vang lên âm thanh nhỏ.

Từng câu chữ yếu đuối bất lực của cô vang lên như một cú đấm đánh thẳng vào người anh, nhức nhối cùng khó chịu. Hơn bao giờ hết ngay lúc này anh lại muốn bảo vệ cô đến thế.

Thiên Yết ngồi dậy chuyển sang ngồi một bên giường, bàn tay lạnh băng vươn ra cầm lấy bản tay nhỏ bé đang run lên của cô.

Nhân Mã có cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo cầm tay mình, bàn tay ấy tuy lạnh lẽo nhưng mà trong lòng cô lại thấy rất ấm áp, rất an toàn, cho đến khi cô có cảm giác bàn tay ấy buông vội tay cô, Nhân Mã có cảm giác sợ hãi vây quanh, cảm giác an toàn lúc nãy hoàn toàn biến mất.

-Thiếu gia, tôi đã mua những thứ cậu cần, bây giờ có cần tôi đem lên không?-chị Dung mở cửa vào đứng cung kính nhìn anh

-Không cần, ra ngoài đi.

Thiên Yết phất phất tay, nhàn nhã đứng lên đi đến cửa sổ đứng, nhìn ra bầu trên trong xanh bên ngoài.

-Vậy... vậy còn...-chị Dung ngập ngừng nói, liếc sang Nhân Mã đang nằm trên giường

-Thế nào?-Thiên Yết nhíu mày vẻ không hài lòng

-Không có gì ạ, tôi xin phép ra ngoài.-chị Dung cúi người, nhìn Nhân Mã một cái, sau đó đi ra ngoài

Thiên Yết ngước nhìn bầu trời xanh, lại nhớ đến chuyện năm đó.

***

Đó là vào một ngày bầu trời cũng xanh tươi như thế, từng đám mây trôi trên bầu trời, chiếc Ferrari dừng trước cửa "tòa thành" của chủ tịch Hoàng Thiên. Thiên Yết cùng Ân Di xuống xe, bước vào bên trong. Hai cánh hộ vệ cung kính chào cả hai, Ân Di nép một bên anh, bàn tay run run nắm lấy tay anh, sự hồi hộp cùng căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.

-Có anh rồi, không cần lo lắng gì hết.-Thiên Yết vỗ vỗ tay Ân Di như thể đang trấn an

-Ừm, em nhìn ổn chứ?-Ân Di ngước nhìn anh

-Em ổn lắm rồi, nãy giờ ngồi trên xe em đã hỏi anh hàng vạn lần.-Thiên Yết bật cười, thích thú với vẻ mặt sắp ra mắt ba mẹ chồng tương lai

-Em, lo lắng thôi.-bị anh chọc quê, Ân Di xụ mặt đỏ như quả ớt chín của mình xuống

-Được rồi, vào trong gặp ông thôi.

Nói rồi Thiên Yết dắt Ân Di qua dãy hành lang yên tĩnh, qua từng gian phòng, dừng trước cửa của gian phòng cuối dãy hành lang. Anh dùng thái độ lễ phép lên tiếng:

-Ông, cháu đến rồi.

-Vào đi.-bên trong gian phòng vang lên giọng nói già dặn

Thiên Yết cười nhu tình nhìn Ân Di thay cho lời trấn an, sau đó nắm tay cô mở cửa bước vào.

Bên trong phòng sáng trưng, cánh cửa sổ được mở rộng để ánh mặt trời chiếu vào soi sáng cả gian phòng, chủ tịch Hoàng Thiên ngồi trên chiếc niệm ở chiếc bàn vuông, tay nhâm nhi tách trà hoa anh đào thơm ngát.

Khí chất của ông, thật đáng kinh nể!!!

-Ông...-Thiên Yết hành lễ nói

-Cháu chào ông, chào hai bác.-Ân Di lịch thiệp mỉm cười nói

-Hai đứa ngồi đi.-Hoàng Thiên lão gia gật đầu bảo hai người ngồi xuống

Thiên Yết vẫn nắm tay Ân Di, ngồi xuống hai chiếc niệm đối diện chủ tịch Hoàng Thiên.

-Cô là Hà Ân Di?-chủ tịch Hoàng Thiên đặt tách trà trên tay xuống nhàn nhã hỏi

-Dạ phải.-Ân Di lễ phép đáp

-Nghe nói, cô có thể giúp Thiên Yết trở nên vui vẻ?-chủ tịch Hoàng Thiên tiếp tục

-Vâng, cũng không hẳn hoàn toàn là cháu, cũng vì anh ấy chịu mở rộng tấm lòng thôi.-Ân Di gật đầu lại lắc đầu nói

-Cháu ta nói sau này sẽ lấy cô làm vợ của nó.
-Phải, cháu sẽ lấy cô ấy.-không đợi Ân Di trả lời Thiên Yết đã lên tiếng trước, lời nói hoàn toàn chắc nịch

-Ta không đồng ý.-chủ tịch Hoàng Thiên ánh mắt lộ ra tia sắc bén

-Ông... cháu nhất định sẽ lấy cô ấy.-Thiên Yết không hề lùi bước, còn bền bỉ giữ ý định của mình

-Cậu nghĩ cậu có thể không nghe theo sao?-chủ tịch Hoàng Thiên không hề tức giận, lại bình tĩnh nói

-Cháu sẽ, nhất định sẽ có thể không nghe theo, vì Ân Di, cho dù ông có ngăn cản thế nào cháu cũng sẽ lấy cô ấy.-Thiên Yết không hề bị lay động, kiên định nói ra từng chữ

Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt tay Ân Di, không hề buông ra, cho dù rời khỏi căn phòng đó anh cũng nắm chặt nó, kéo cô bước qua đám hộ vệ.

Về sau, anh mới biết, ông mình không hề đơn giản như mình nghĩ, làm người cháu như anh, đau đến tận tâm can, đau đến gục ngã không đứng dậy nổi, ông vẫn chưa cam tâm.

Từ sau bữa đó, thái độ của Ân Di rất khác so với anh, mỗi sáng chắc chắn cô sẽ thức sớm chuẩn bị một dĩa cơm rang trứng cho anh cùng một ly cappuccino béo ngậy, nhưng mà cô lại không làm như mọi ngày, đi đến trường một mạch.

Thiên Yết nhiều lần hỏi cô, cô vẫn nói: "Không có gì." anh lại mù quáng tin rằng lời cô nói là thật.

Vào một buổi tối, trên trời chỉ có anh trăng mờ nằm dưới áng mây, không một vì sao.

Nửa đêm, Thiên Yết vốn định xuống bếp uống một ngụm nước nhưng khi bước ra cửa xuống lầu lại thấy Ân Di hối hả mặc một bộ váy trắng đơn thuần chạy ra khỏi nhà.

Thiên Yết định kêu cô lại nhưng khi đuổi theo cô đã chạy lên chiếc taxi ngồi.

Trong lòng anh nổi lên một điều bất an không thôi, cho nên anh lặp tức khoác vội chiếc áo sau đó lấy chìa khóa xe đuổi theo cô.

Thiên Yết dừng trước quán bar, khẽ nhíu mày, vì sao đã khuya thế này Ân Di còn đến bar???

Thiên Yết càng ngày càng bất an, đi vội vào trong, bước chân gấp gáp đuổi theo cô, cho đến khi thấy cô bước vào căn phòng V.I.P dành riêng cho anh cùng Ma Kết, thì anh cảm thấy dường như mọi thứ quay cuồng.

Bàn tay anh run lên, bước thật chậm đến căn phòng đó. Bên trong vang lên từng thanh âm của hai con người mà anh tin tưởng cùng thương yêu nhất, tất cả chỉ là lừa dối.

-Ma Kết, sao đến sớm thế? Em sợ Thiên Yết phát hiện!?-giọng Ân Di mềm mại mang chút lo sợ

-Anh nhớ em.-giọng Ma Kết nhu tình

-Sao chúng ta phải lén lút thế này? Dù sao ông của Thiên Yết cũng không chấp nhận em làm cháu dâu, vậy thì thôi em sẽ làm cháu dâu của chủ tịch Sprit.

-Vậy thì em mau chia tay Thiên Yết đi, đến lúc đó anh sẽ lấy em làm cháu dâu của ông anh.

-Thiên Yết yêu em sâu đậm đến thế, từ từ em sẽ làm anh ta buông tay em, dạo này em chán anh ta lắm rồi.

-Được, anh sẽ đợi.

Thiên Yết thở từng đợt khó khăn, ngực phập phồng, khuôn mặt một mảng đen mảng trắng, hai tay run rẩy nắm chặt hiện lên từng gân xanh. Tình yêu là gì chứ? Tình bạn là gì chứ? Không phải người con gái nói yêu anh hết mực, người con trai nói sẽ mãi là bạn thân của anh cũng phải cũng phản bội anh sao?

Thiên Yết sắc mặt u ám, lãnh băng đá xông cửa, thấy Ân Di đang dựa vào lòng ngực của Ma Kết, khi thấy anh bước vào lại giật mình, Ân Di liền ngồi thẳng ngồi, ánh mắt né tránh Thiên Yết, cả Ma Kết cũng thế.

-Hai người có phải muốn tôi chứng kiến cảnh đau lòng này mới chịu phải không?-Thiên Yết gằn từng chữ, thanh âm lại đau đớn tộ cùng

-Thiên Yết... em xin lỗi...-Ân Di liền đứng lên đi đến nắm vạt áo Thiên Yết

-Xin lỗi? Hai từ đơn giản quá nhỉ? Người tôi yêu, người tôi xem là bạn lại cùng nhau phản bội tôi, nếu ngay từ đầu hai người yêu nhau đi, cô làm bạn gái cậu ta đi, vì sao lại chọn tôi? Tôi chưa đủ đau khổ hay sao?-Thiên Yết như phát tiết, đá văng chiếc bàn trước mặt

-Xin lỗi, Thiên Yết ...-Ma Kết đứng lên, áy ngại nói

-Từ ngày hôm nay, hai người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, mãi mãi, tôi cũng không muốn gặp, càng không muốn nghe lời xin lỗi của hai người.-Thiên Yết chỉ tay vào Ân Di rồi Ma Kết, cười giễu bản thân, nụ cười lại thê lương đến thế

Thiên Yết chỉ để lại nụ cười lạnh sau đó quay người sảy bước đi, khoảnh khắc ấy giá mà anh chịu quay đầu lại thì chắc chắn sẽ thấy dòng lệ ướt đẫm đau đớn của Ân Di đang sụp đổ ngồi trên sàn, Ma Kết lại bất lực vỗ về cô.

Cũng từ hôm đó, anh rất ghét nghe ai nói hai từ "Xin lỗi."

Ngày hôm đó trở về sau, Thiên Yết không nhìn thấy Ân Di trước mặt mình, đôi lúc cả hai đi ngang nhau, vô tình chạm mặt nhau cũng xem như người xa lạ, đôi lúc anh ấy cô cùng Ma Kết dưới phòng nhạc, vườn hướng dương, nỗi đau ấy lại như cơn sóng nổi dậy.

Cái gì mà vĩnh cửu trường tồn? Cái gì mà đi đến cuối cuộc đời không buông? Toàn là giả dối, tất cả chỉ là ngụy tạo.

Nực cười, anh lại đi tin đó là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro