CHAP 5: NGÔI TRƯỜNG MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tít...Tít...Tít" tiếng chuống chiếc đồng hồ báo thức trong phòng Nhân Mã vang lên, với tay tắt lấy, cô vươn vai lấy tinh thần rồi nhanh chân đi thay đồ chuẩn bị bữa sáng cho  Thiên Yết 

-Chào anh Thiên Bình, tối qua anh ngủ ngon không?-Nhân Mã nhìn Thiên Bình ngoài cửa phòng nói

-Ừm chắc em đến nên anh ngủ ngon quá.- Thiên Bình trêu cô

-Vậy sao?Vậy em gặp được anh nên ngủ cũng ngon lắm.-cô trêu ngược anh

-Em giỏi thật đấy, dám trêu ngược lại anh à.-Thiên Bình véo má cô

-Hì, em nói thật mà.-cô cười nói

-Sáng sớm đã thấy cảnh chướng mắt.-một giọng nói lạnh lùng vang lên

-Có ai kêu anh nhìn đâu mà nói.-Nhân Mã bĩu môi

-Còn dám trả treo, ba qui tắc chắc ít đối với cô nhỉ?-Thiên Yết sắc mặt không mấy tốt nói

-Suốt ngày quy tắc, heo đực đúng là khác người nha.-Nhân Mã không chịu thua nói

-Gà mái chắc không khác người quá, đỡ hơn thứ chuyện nhà còn lo không xong đã lo chuyện thiên hạ.-Thiên Yếtcười khỉnh nói

-Anh...

-Thôi can hai người, làm gì mà mới gặp nhau đã cãi rồi, sau này còn gặp nhau thường xuyên mà.-Thiên Bình chen vào nói

-Anh làm như em thích cãi với con gà mái này quá, nhìn thấy cô ta là em ghét rồi.-Thiên Yết lạnh lùng nói

-Tôi thích anh quá, thấy ghét, khó ưa, heo đực phụ tình.-Nhân Mã chửi anh một lào

-Điều thứ tư sau này không được kêu tôi bằng hai từ "heo đực".-Thiên Yết khoanh hai tay trước ngực mình nói

-Không cãi lại bày đặt đưa thêm quy tắc.-Nhân Mã lầm bầm trong miệng

-Điều thứ năm, không được chửi rủa và trả treo với tôi.- Thiên Yếtđắc thắng nói tiếp

-Anh... được thôi, năm quy tắc, tôi không tin sẽ quy phạm.-Nhân Mã cố nhịn cơn thịnh nộ sắp trào dâng nhìn anh bằng ánh mắt bắn ra lửa

-Ồ, vậy thì chúc may mắn nha, chỉ sợ cô quy phạm không phải một mà là năm cái một lượt, nhớ nha, cô mà vi phạm thì sẽ bị phạt đó.-Thiên Yết thản nhiên nói, sau đó vỗ vai cô, khóe môi hơi cong lên rồi đi xuống nhà bếp

-Heo đực, heo đực, heo đực, áaa tức quá.-Nhân Mã tức muốn nhảy dựng lên, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô đã sớm băm dằm anh ra trăm mảnh rồi

-Em đừng tức nữa, em ấy là vậy, mai xuống ăn sáng đi.-Thiên Bình đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói

-Anh chịu được anh ta cũng hay thật.- Nhân Mã không khỏi thán phục Thiên Bình, Thiên Bình lại có thể chung sống với một tên heo đực như vậy đúng là hay mà

-Từ từ em sẽ quen thôi.

Nhân Mã cười cười đáp, sau đó cũng nhanh chân đi xuống nhà bếp. Cô chỉ vừa bưng hai phần ăn để lên bàn, Thiên Yết đã cau mày đặt nĩa xuống va chạm vào chiếc dĩa bằng thủy tinh, vang lên tiếng chói tay.

-Cái này mà gọi là cho con người ăn sao?-Thiên Yết nhìn phần ăn sáng của mình, trứng nát bấy, bánh mì thì nướng quá khét, còn miếng thịt bò nữa đen thui, nhìn vô không còn hứng để ăn

-Chị Hồng Ngân, hôm nay chị làm sao vậy? Sao lại nấu ăn như thế?-Thiên Yết khó chịu nhìn người phụ trách chuyện nấu nướng-chị Hồng Ngân.

-Hôm nay, bà quản gia kêu tôi đừng nấu ăn, để Nhân Mã nấu.-chị Hồng Ngân cung kính đáp lại

Ngay lập tức Nhân Mã nhận được ánh mắt dao găm của Thiên Yết, khỏi cần anh nói cô cũng đủ biết là mình sắp nghe chửi, quả nhiên...

-Như vậy mà cô còn đem lên cho tôi ăn sao?- Thiên Yết tức giận quát

 Nhân Mã bịt tai mình lại, để anh quát hết cậu mới bỏ ra, nở nụ cười lấy lòng

-Gì chứ? Tôi cố gắng lắm mới làm được phần ăn đó đó.

-Cô đừng nói, ngay cả một món ăn cô cũng không biết nấu?

-Có, có một món.-Nhân Mã lập tức la lên, cô có một món biết nấu, nhưng mà hình như tất cả ai cũng nấu được món đó, ngay cả đứa trẻ trên mười tuổi cũng biết nấu.

-Món gì?

-Là... là mì gói.-Nhân Mã đôi mắt lấp lánh nói (chị bị anh ấy chửi là đúng rồi)

-Nấu ăn là điều cơ bản nhất trong năm quy tắc tôi đưa, hôm qua tới giờ cô đã vi phạm bốn điều, cô nghĩ có nên đuổi không?

Nhân Mã giơ bốn ngón tay lên, miệng không ngừng lẩm bẩm, không có nha, bắt quá có ba điều thôi.

-Có ba điều mà.-Nhân Mã phản bác

-Một không biết nấu ăn, hai trả treo chửi tôi, ba kêu tôi bằng heo đực, bốn tôi luôn đúng và cô luôn sai, vậy mà cô còn vi phạm, nói xem có phải bốn không?- Thiên Yết nhã nhặn kể ra, dáng vẻ nhàn nhã nhìn cô

-Điều bốn không hợp lý, anh nói sai tôi cũng phải cho đúng, như vậy không công bằng.-Nhân Mã phản đối

-Cô không có quyền phản đối, cũng không có quyền đứng đây cãi nhau với tôi.

Nhịn, nhịn, nhất định phải nhịn.  Nhân Mã nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, rõ ràng anh cố ý mà, làm gì ai lại đưa ra mấy cái quy tắc như thế chứ.

-Thiếu gia, cậu nói phải, tôi sẽ nghe, sau này không vi phạm nữa.-Nhân Mã gượng ép mỉm cười

-Thái độ như vậy mới đúng, hôm nay tâm trạng tôi không tồi nên tha cho cô lần này, lần sau đừng hòng tôi cho qua.

-Dạ, cậu nói đúng, tôi sẽ nghe theo.-Nhân Mã vẫn giữ bộ mặt cố ép mình cười, dùng thái độ cung kính đáp nhưng trong lòng cô không ngừng chửi rủa anh

Thiên Yết không khó nhận thấy cô ngoài mặt như vậy bên trong chửi anh như thế nào, chỉ là anh không muốn kiếm thêm chuyện, dù sao tâm trạng anh đang tốt, mắc công vì cô mà làm tâm trạng xấu đi.

-Anh Thiên Bình, ba ngày tới em ở trường không về nhà, còn hồ sơ về buổi lễ mạt tựu trường em đã gửi qua cho anh, anh từ từ xem có vấn đề gì không rồi nói em.-Thiên Yết quay sang nhìn Thiên Bình nói

-Được, anh sẽ xem.-Thiên Bình đáp lại

-Ừ, em đi liền, anh đi luôn không?

-Cũng được.

Nói rồi đồng loạt Thiên Yết và Thiên Bình cùng đứng lên rời bàn ăn,  Thiên Yết thì bỏ đi một mạch còn Thiên Bình trước khi đi còn căn dặn cô:

-Em ở nhà có gì cứ hỏi bà quản gia, không thôi chị Hồng Ngân cùng mọi người, ba ngày tới anh và Thiên Yết phải ở trường lo việc ngày khai giảng tới sẽ không về nhà được.

-Em biết rồi, tạm biệt anh.- Nhân Mã mỉm cười đáp lại

 Nhân Mã phải nói mừng hết cỡ, ba ngày không nhìn thấy mặt Thiên Yết, đỡ phải chửi anh làm mình tốn đức, ba ngày thoải mái.

Ba ngày nay chẳng có gì đặc biệt xảy ra vì Thiên Bình và cả Thiên Yết đều không có ở nhà nên Nhân Mã cứ lủi thủi một mình, hôm nay là ngày Nhân Mã vào học tại trường Zodiac. Mặc trong người bộ đồng phục của ngôi trường danh giá chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc áo khoác tay dài màu đỏ, dải ruy băng thắt kiểu nơ ở cổ ,chiếc váy sọc đỏ kếp hợp cùng, bên ngực trái có huy hiệu chữ A màu vàng kim sáng lấp lánh cùng với bảng tên của cô.

Tâm trạng Nhân Mã hôm nay rất vui vẻ và phấn khởi khi được bước vào ngôi trường này. Mọi người trong trường này ai ai cũng đi học bằng những chiếc xe hơi sang trọng, trông ai cũng sang trọng và quí phái, khuôn mặt ai cũng tươi tắn với nụ cười trên môi, khúc khích nói chuyện nhau nghe làm Nhân Mã thấy phần nào thoải mái bởi ai cũng vui vẻ chắc không đến nỗi nào đối với cô.

Nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy hai vị thiếu gia của cô đâu, chắc họ bận lắm nên mới không rãnh về nhà không biết họ có ốm đi không? Nhân Mã lắc đầu xua đi những suy nghĩ đó, nhanh chóng dắt chiếc xe đạp vào bãi, cô nhanh chân đi lên hội trường, vì Thiên Bình nói cho cô biết nó nằm ở tầng 25 cho nên đa số mọi người đều đi thang máy còn cô có lần nào đi thang máy đâu nên cô cứ đứng nhìn mãi mặc cho mọi người đã đi hết rồi. Hình như thang máy biết cô chứ cô không biết thang máy thì phải >.

-Thôi, đi cầu thang cho khỏe vậy.-Nhân Mã tự trấn an mình rồi đi về phía cầu thang.
Thế là đành vác đôi chân nặng trịch cùng với chiếc cặp quai chéo đi lên, từ đây đi lên hội trường thì đi tới 25 tầng. Đi đến nơi Nhân Mã không khỏi thở phào, lấm tấm vài giọt mồ hôi. Từ từ mở cánh cửa hội trường ra, cô không khỏi choáng váng khi nhìn thấy, gì đâu mà rộng quá vậy, rộng kinh khủng, ít nhất chứa được mười ngàn người, trường gì đâu mà giàu dữ đúng là trường dành cho con em quí tộc mà.

Nhân Mã nhanh chóng lấy lại tinh thần, kiếm một chỗ ngồi xuống, cô phát hiện trường này không phải chỉ có một kiểu đồng phục, phía dãy ghế khu A lớp 12 trong bộ đồng phục đen, lớp 11 là đỏ còn 10 là xanh biển đậm. Khu B chẳng khác gì nhưng phù hiệu khu B là chữ B màu bạc (nam thì cravat nữ thì nơ)

Buổi lễ được diễn ra khá trang trọng và cũng nhàm chán làm Nhân Mã phải ngáp dài, vươn vai uể oải và buổi lễ được kết thúc bằng bài diễn văn sơ lược một số hoạt động của trường trong học kì đầu do heo đực phát biểu (anh ấy là thủ khoa của trường) ba ngày không gặp anh vẫn như vậy, lạnh lùng cao ngạo.

Sau khi buổi lễ kết thúc cô đi cùng cô giáo bước vào lớp, đúng như Thiên Bình nói cô học lớp 11A1, bước vào lớp ai ai cũng ồn ào không chú ý đến cô và cả cô giáo nữa.

-Hình như có học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta – tiếng một học sinh trong lớp.

-Nghe đồn là một tiểu thư rất xinh đẹp- một học sinh khác nói

-Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nha.-cô giáo lên tiếng cũng chẳng ai quan tâm

-Xin chào các bạn mình là Nhân Mã rất vui được quen các bạn!-Nhân Mã lên tiếng bây giờ mọi người mới bớt ồn ào hơn

- Woa, bạn xinh quá, bạn không trang điểm trước khi đến trường sao? – Một nữ sinh trầm trồ.

- Người ta đẹp tự nhiên chứ ai như mấy người, trên mặt có cả kí phấn. – Một nam sinh tiếp lời.

-Bạn là con của ai vậy?-một giọng nói hiếu kì từ phía bên dưới lớp vang lên

-Đúng rồi, bạn là con của tập đoàn lớn nào vậy?Hay là con của diễn viên, ca sĩ?-một giọng nói khác tiếp lời

-Gia đình của mình bình thường lắm, không có giàu có gì đâu.-Nhân Mã bình thản đáp

-Bạn không cần che giấu đâu, ai ai trong lớp này ai mà không cao quí chứ. Mà bạn đẹp vầy chắc cũng phải là con của hoa hậu hoàn vũ chứ chẳng chơi- đứa con gái khác lại tiếp lời

-Mình nói thật mình không có che giấu gì hết.-Nhân Mã vẫn giữ thái độ bình thản nói
Cả lớp bỗng xôn xao hẳn lên vài tiếng nói về cô đầy khinh miệt và xua đuổi, đúng là chẳng ngoài lời nói của Thiên Bình nói cho cô biết về cái lớp A1 này.

-Thôi em về chỗ đi, ở bàn cuối đó.-cô giáo lên tiếng giải vây cho cô chỉ tay về phía bàn trống ở cuối lớp

-Dạ.-Nhân Mã lễ phép nói rồi bước xuống chỗ ngồi của mình

Cô đi đến đâu cũng có tiếng nói đuổi miết và khinh bỉ cô và vài tiếng cười khúc khí đầy vẻ khoái chí

-Đi đi đồ chuột cống.

-Chỗ này không dành cho hạng người như mày đâu.

Nhân Mã chẳng thèm để ý vẫn tiếp tục đi về chỗ ngồi, ngồi xuống lấy tập ra. Đúng là Thiên Bình nói chẳng sai, ai ai cũng có riêng một chiếc máy PC chỉ có cô là cặm cụi ngồi viết muốn gãy cánh tay mới theo kịp.

_Reng...Reng...Reng

Tiếng chuống báo giờ giải lao đến, Nhân Mã sắp xếp đồ đạc vào cặp để đi ăn cho no cái bụng nhưng chưa kịp đi thì cô bị ngay một đám con gái năm sáu người vây lấy chặn không cho cô đi ra, nếu cô không lầm thì họ chung lớp với cô, có thể thấy cô gái mang vẻ đẹp kiêu kì sắc xảo là "cầm đầu" trong nhóm, mấy người trong lớp dường như chẳng có chuyện gì cứ thản nhiên, người thì đi ăn, người thì ngồi xem "kịch".

-Mày mau chóng cút khỏi đây ngay,tụi tao không muốn học chung với loại người như mày đâu.-một đứa con gái trong nhóm nói

-Tại sao tôi lại phải đi chứ?-Nhân Mã khẽ chau mày hỏi

-Vì mày nghèo, mày không đủ tư cách học chung với tụi tao.-đứa con gái khác khinh khỉnh nói

-Nghèo thì không được học sao? Các người có quyền không cho tôi học sao?-Nhân Mã hỏi ngược

-Đúng vậy mày mau đi khỏi cái trường này nếu không mày tự chuốc lấy hậu quả đấy.-đứa khác nhếch mép cười nói

-Tôi chẳng làm gì sai hết nên không tự chuốc lấy hậu quả, làm ơn tránh qua một bên.-cô bình thản đáp rồi đi ra phía cửa

-Ai cho mày đi hả?Chặn nó lại cho tao.-đứa con gái "cầm đầu" nói rồi ngoắc hai đứa khác chặn không cho cô đi

-Mấy người làm gì vậy?Các người không học phép tắc hay sao mà lại chặn đường người khác hả?-Nhân Mã tức giận nói

-Mày biết đang nói chuyện với ai không hả mà dám gan như vậy? Cái thứ con gái chỉ có nhan sắc như mày đừng lấy đó mà phách lối.-cô ta giận run người mặt đỏ phừng phừng

-Tôi đang nói chuyện với cô chứ với ai, chẳng lẽ ma sao? Có nhan sắc thì sao hả, chắc mấy cô sợ tôi sẽ dành chức hoa khôi ở đây chứ gì?-Nhân Mã bình thản đáp

_Bốp

Nhân Mã choáng váng cả người, cô ôm trọn một cái tát lên mặt năm ngón tay hằn đỏ lên bên má, chưa kịp định thầnNhân Mã  đã nghe tiếng cô gái đó vang lên ầm ầm

-Đây là những gì mày nhận được vì dám nói vậy với tao.-cô ta cười khỉnh nói rồi rút trong túi ra một miếng khăn giấy lau lau bàn tay mới tát cô, điều đó cho thấy việc tát cô rất dơ bẩn.

-Vậy cho hỏi vị tiểu thư đây nếu tôi vẫn nói như vậy thì sao?-Nhân Mã hừ nhạt

-Mày thử đi, tao sẽ cho mày chịu dài dài.-cô ta khiêu khích cô

-Đúng vậy, Angel đã nói thì sẽ làm, mày khôn hồn cút đi.-đứa khác nói

-Vậy tôi nói cho tiểu thư Angel biết tôi sẽ chẳng đi đâu và sẽ ăn nói như vậy với cô, vậy cô sẽ làm gì tôi.-Nhân Mã khiêu khích

-Mày... mày liệu hồn đi, hôm nay chỉ đến đây thôi, tao sẽ "thăm" mày dài dài.-Angel chỉ tay vào cô nói rồi cùng cả đám người bỏ đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro