CHAP 6: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới ngày đầu đi học mà đã như vậy rồi, đúng là chẳng sai chơi với người giàu chẳng khác là chơi với hổ vậy. Ôi tội cho cái bụng của cô, định đi ăn mà đã bị "quấy rầy", thôi đi chơi với hướng dương thôi. Nhân Mã đi nhanh xuống vườn hoa hướng dương, ngồi tựa vào gốc cây gần những bông hoa hướng dương, nhìn những bông hoa làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.

-Hướng dương mày nói tao sẽ làm sao đây? Cái nhỏ Angel đó sẽ không bỏ qua cho tao,mày nghĩ tao phải làm sao?-Nhân Mã vẫn nhìn những bông hoa hướng dương nói

-Ôi nghĩ tới lúc đó sao mà ghét quá đi.-Nhân Mã vò đầu bứt tóc nói

-Làm gì mà vò đầu bứt tóc quá vậy, ai ăn hiếp nhóc sao?-một giọng nói quen quen vang lên

 Nhân Mã nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, dáng người cao lớn của người con trai ấy, chiếc mắt kính không thể che giấu sự điển trai vốn có của anh.

-Là anh sao?-Nhân Mã khẽ nghiêng đầu nhìn người đó nói

-Anh không được đến đây sao?-Ma kết ngồi xuống cạnh cô nói

-Được nếu anh ngồi đây thì tôi sẽ đi.-Nhân Mã lạnh nhạt đáp

-Có cần tuyệt tình vậy không? Chẳng lẽ em không muốn lấy lại cặp của mình sao?-Ma kết đắc ý hỏi

-Cặp? Ý anh là cái cặp màu nâu quai chéo kia của tôi sao?-Nhân Mã khẽ rít lên

Anh gật đầu nhìn cô nói:

-Hình như trong đó có điện thoại và sợi dây chuyền của nhóc.

"Uả còn bản hợp đồng đâu ta chẳng lẽ anh ta không thấy, vậy thì tốt" Nhân Mã mừng thầm trong bụng

-À quên còn tờ giấy ghi là hợp đồng nữa.-anh khẽ reo lên làm cho cô từ trên trời cao lọt xuống đất cái phịch ê cả người

-Anh... anh thấy rồi sao?-Nhân Mã căng thẳng hỏi

-Ừm, hợp đồng kí với tập đoàn Thiên Tử

-Anh... anh đừng nói cho ai biết nha-Nhân Mã năn nỉ anh

-Cũng được nhưng nhóc phải làm bạn với anh nha.-Ma kết ra điều kiện

-Bộ anh không có bạn hay sao mà bắt tôi làm bạn chứ?-Nhân Mã nhăn mặt hỏi

-Đúng vậy, ở trong trường này anh không có bạn.-Ma kếtnhún vai

-Không lẽ anh giống tôi, gia đình nghèo khó nên mấy đứa nhà giàu ăn hiếp anh?-Nhân Mã ngờ vực hỏi

-Đúng vậy.-Ma kết thích thú gật đầu

-Tôi sẽ làm bạn anh, ai ăn hiếp anh cứ nói tôi, tôi sẽ bảo vệ anh, còn nữa, anh phải trả cặp cho tôi.-Nhân Mã tự tin nói

-Nhóc nói phải giữ lời đó.

-Tôi giống kẻ lừa gạt lắm sao?-cô chỉ vào mặt mình, ánh mắt cực chân thành

-Không có, mà anh có đem sữa nè.-Ma kết nói rồi lấy ra hộp sữa đưa trước mặt cô.

-Có độc không?-Nhân Mã lăm le hỏi

-Có là độc tình, uống vào nhóc sẽ yêu anh đấy.-Ma kết bật cười

-Yêu anh tôi thà không uống.

Cô liếc anh một cái rồi lấy hộp sữa từ tay anh, uống ngon lành, cô chẳng ngại khi có mặt Ma kết . Cái gì chứ thức ăn, đồ uống là cô không thể chối từ

-Ngon thật,cảm ơn nha.-Nhân Mã lấy tay lau miệng mình nhìn anh mỉm cười nói

-Nhóc dễ thương thật, bây giờ anh có việc rồi, tạm biệt nhóc.-anh khẽ vuốt mái tóc của cô rồi đứng dậy bỏ đi để cho cô ngây ra vì bất ngờ trước hành động của anh

Ôi sao mà ngượng quá, tỉnh lại đi Nhân Mã, tỉnh táo tỉnh táo lên nào, cô vỗ vỗ mặt mình lấy lại tinh thần rồi đi về lớp chuẩn bị tiết học sau. Cô bước vào lớp thì khuôn mặt ai đang vui vẻ thì trở nên khó chịu, họ không ưa cô chỉ vì cô nghèo, cô chẳng quan tâm vẫn ung dung bước về chỗ ngồi của mình.

Giờ ra về đến cô phóng nhanh xuống bãi dắt chiếc xe đạp ra chạy nhanh về nhà phục vụ cho heo đực.

-Quản gia con về rồi có cần con giúp gì không?-Nhân Mã lễ phép nói với bà quản gia.

-Xuống bếp phụ giúp chị Hồng Ngân đi,xong rồi đem thức ăn lên cho nhị thiếu gia.-quản gia nói

-Dạ cháu biết rồi ạ

Cho cô nấu ăn là một hậu quả nghiêm trọng, cho cô phụ bếp là một sai lầm to lớn.

-Trời ơi, Nhân Mã em làm gì vậy? Chị kêu em đưa hủ muối sao lại lấy hủ đường.-chị Hồng Ngân khó chịu nói

-Em xin lỗi chị, em nhầm.-cô bối rối xin lỗi lia lịa

-Thôi đi, làm ơn em ra ngoài giùm, một lát xong chị kêu em vào.-chị Hồng Ngân bực bội nói

-Dạ em biết rồi, chút em vào.-Nhân Mã mặt buồn đi nói rồi bỏ đi ra ngoài

Đi lang thang trong khu vườn ngắm nhìn những bông hoa được chăm sóc chu đáo bởi bàn tay của ai đó. Chắc người này rất yêu hoa nên mới chăm sóc kĩ như vậy.

Chúng thật rực rỡ, khoe sắc đẹp của mình dưới ánh nắng mặt trời, vẻ đẹp kiêu sa, quí phái của hoa hồng,tình yêu trong trắng của loài hoa cẩm chướng trắng, sự diễm lệ của những bông hoa tulip, hoa tường vi mang vẻ đẹp thầm lặng, mỏng manh, không thơm nhưng rất thu hút, vẻ kiên cường, mạnh mẽ của hướng dương và cái vẻ rực rỡ, tràn đầy sắc màu trang trọng của Lay ơn mà đi với Vi-ô-lét tím biếc khiêm nhường thật là hợp.

Khẽ chạm tay vào những bông hoa đó, hòa mình với hương thơm của chúng mang lại làm cho cô cảm thấy thoải mái, nỗi buồn vơi đi phần nào, nở nụ cười ngây thơ vì cảm giác đó, vẻ đẹp mộc mạc bình yên của Nhân Mã hòa cùng những vẻ đẹp của những bông hoa trông cô giống nàng tiên giữa cánh rừng hoa .Lo ngắm những bông hoa cô không hay có một người ở ngoài ban công nhìn cô từ nãy giờ, cô thật giống người con gái đó đều yêu hoa.

Nhưng mà cô ta mãi mãi không giống người con gái đó, với anh cô là duy nhất và là mãi mãi.

-Thiên Yết tôi vào được không?-Nhân Mã đứng ngoài cửa phòng anh nói lớp

-Vào đi.

_Cạch

Nhân Mã mở cánh cửa ra, nhẹ nhàng đặt phần ăn xuống, cô nhìn anh chăm chăm không nói gì, Nhân Mã ghét anh, ghét cái tính khí ngang như cua, kiêu ngạo của anh và ghét cả vẻ đẹp của anh nữa.

-Nhìn đủ chưa?- Thiên Yết lên tiếng khó chịu khi cô cứ chăm chăm nhìn anh

Lúc này Nhân Mã mới giật mình gục đầu xuống vì xấu hổ, không ngờ cô lại có thể nhìn anh như vậy, cứ nhìn chăm chăm anh như vậy chắc anh sẽ hiểu lầm là "háo sắc" không nữa?

-Tôi... tôi..-Nhân Mã ấp a ấp úng nói

-Tôi tôi cái gì? Nhìn tôi như vậy là có ý gì? Đừng nói là thích tôi rồi nha- Thiên Yết cười nửa miệng

-Tôi mà thích anh sao heo đực?-Nhân Mã tức giận nói,đúng là không thể ưa mà

-Cô nói ai heo đực hả? Quy tắc, quy tắc...- Thiên Yết lắc đầu liên tục nói hai từ quy tắc

"Chết... do một lúc giận dữ mà làm sai, trời ơi mình sống không yên mà huhu T.T" Nhân Mã thầm trách bản thân, nhìn anh nài nỉ nói

-Tôi đâu có cố ý, chỉ là quên thôi, anh tha cho tôi nha, làm ơn.

-Đã vi phạm thì phải chịu, không được xin gì hết.-Thiên Yết sắc mặt vẫn lạnh lùng nói

-Khó ưa, có gì đâu, kêu bằng heo đực mà cũng bị phạt.-Nhân Mã lẩm bẩm trong miệng

-Cô nói gì?-anh trừng mắt nhìn cô

-Không có, tôi nào dám chứ.-Nhân Mã cười xuề xòa cho qua

-Dọn dẹp hết tất cả các phòng kể cà phòng của người làm.-anh lạnh tanh nói chẳng chút tình nghĩa

-Cái gì? Anh... anh bị điên à?-cô hét lên

-Tôi rất bình thường,nếu nghe xong thì đi làm đi

-Nhưng bây giờ tối rồi mà, với lại anh có biết ở đây có rất nhiều phòng không làm sao tôi có thể làm chứ?-Nhân Mã bất mãn nói

-Làm không?-Thiên Yết nhẹ nhàng nói đầy quyền lực

-Làm, làm, tất nhiên làm rồi.

Nói rồi Nhân Mã nhanh chân bước ra khỏi phòng không quên đóng cửa rầm, cô đang rất giận nên trút lên cánh cửa ấy mà (tội cánh cửa, vô tội mà cũng bị lây *-*)

-Cái tên đó nhất định sẽ sống chẳng yên, ra đường bị xe tông, ở nhà bị la mắng, vô trường làm gì cũng chả được tốt nhất là sống dở chết dở luôn.-Nhân Mã vừa làm mà vừa rủa Thiên Yết

Trời ơi... sao ông ác với con quá vậy, con nào có tội chứ, tất cả là tại con heo đực hết, tôi mong anh sống cô độc suốt đời không yên thân, thù này không trả tôi sẽ chằng là Lâm Nhân Mã... hehehe.. hãy đợi đấy.

Cô nở nụ cười bí hiểm khi nghĩ ra trò gì đó.

Vội làm nhanh, cô đi ra ngoài rồi quay lên phòng anh trên tay còn cầm túi gì đó.

Từ từ mở cánh cửa ra, vì đã khuya nên anh đã ngủ, khuôn mặt anh trông như thiên thần ngay cả lúc ngủ, nhưng ai mượn anh đụng đến Nhân Mã làm chi, chỉ tại anh xấu số.

Thò tay vào túi đồ lấy ra cây gì đó, quẹt tùm lum quần áo đi học của anh...Nhân Mã nở nụ cười đắc ý nhìn anh nói thầm "Anh chết chắc rồi", rồi cô bỏ ra ngoài nhưng không hay anh không hề ngủ chỉ là chợp mắt vì mệt mỏi do làm việc, anh khẽ nở nụ cười lạnh, những việc cô làm anh đều đã biết
"Lâm Nhân Mã người chết là cô đó" anh thầm nghĩ rồi cẩn thận lau đi những thứ bị cô lấy cây gì đó quẹt lên trừ một thứ.

Sáng hôm sau cô thức dậy khá sớm do tâm trạng cô vui, lần này cô đã trả được thù, nghĩ tới lúc đó cô không khỏi nhịn cười, anh sẽ mất mặt trước mọi người trong trường cho xem, hahaha anh chết chắc rồi heo đực.

Như qui tắc của anh Nhân Mã sau khi làm hức ăn sáng chạy nhanh lên phòng kêu anh thức dậy. Mở cánh cửa ra chẳng thấy anh đâu, chẳng lẽ anh ngứa quá nên chịu không nổi đi rồi, cuối cùng ông trời cũng có mắt.

Đang đứng cười tủm tỉm cô không hay Thiên Yết đang ở phía sau nhìn cô nãy giờ, anh lạnh lùng lên tiếng:

-Cô bị chạm à, sao lại cười?

Nhân Mã giật bắn người xoay qua nhìn anh cười vui vẻ nói nhân tiện dò xét:

-Không có gì chỉ là vui quá thôi, mà anh có cảm thấy bị gì không?

-Có.

-Là gì vậy?-Nhân Mã đắc ý hỏi tới

-Buồn ngủ thôi.-anh lạnh đáp

-Buồn ngủ? Sao lạ vậy chứ?.-Nhân Mã chẳng hiểu nổi cứ có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu

-Là cô bày trò đúng không?

-Gì chứ? Tôi... tôi có đâu.-cô chột dạ

-Nếu cô khai báo sự thật thì tôi tha còn nếu không thì cô sẽ chết đó.

-Tôi... tôi không có làm.

-Vậy sao? Tối qua không biết con mèo nào đi vào phòng tôi quẹt cái cây gì đó vậy?Là cô đúng không gà mái?.-Thiên Yết lạnh nhạt qui tội cô nhanh chóng

-Sao anh biết, anh không ngủ sao?-Nhân Mã la lên nhưng nhanh chóng bịt miệng lại vì đã quá lời, đúng là không đánh tự khai mà

-Vậy là đúng rồi, khai mau cô đã làm gì?

-Tôi... tôi chỉ lấy mắt mèo bôi lên đồ anh thôi.-Nhân Mã thú nhận trong nước mắt chảy ngược

-Cũng may tôi biết nếu không tôi đã ngứa chết rồi, cô chết chắc.-anh nở nụ cười nham hiểm nhìn cô

-Thắt cravat cho tôi.-Thiên Yết chỉ tay vào cravat trên giường ra lệnh

-Tại sao? Anh không biết thắt à?

-Tôi thích mau lên.-Thiên Yết thúc cô

-Được rồi.

Nhân Mã không nghĩ ngợi mình sẽ bị anh chơi, nên cầm lấy cravat trên giường, cô không nhìn thấy nụ cười chiến thắng của anh. Khi cô vừa định thắt cho anh thì anh lại lạnh lùng lên tiếng:

-Dừng lại, lấy cravat khác thắt đi.

-Tại sao?-Nhân Mã khó hiểu nói

-Cô không nhớ mình quẹt mắt mèo lên đâu à.-anh nhướn mày đầy tà niệm nói

Cô ngẫm nghĩ một lúc, mặt biến sắc từ hồng hào sang trắng bệch nhìn anh chẳng nói nên lời

-Chẳng lẽ cái này.... là cái cravat... trong bộ đồng phục mà tôi... tôi quẹt lên sao?-cô nói rồi nhanh tay buông thõng cravat trên tay mình ra

-Bingo, coi như cô thông minh.-anh nở nụ cười chiến thắng

-Anh.. anh... cố tình.-Nhân Mã tức đến mức mặy cũng đỏ gay lên

-Tôi không cố tình à nha, cái này là cô tự bôi lên chứ tôi có làm gì đâu.-Thiên Yết thản nhiên như chẳng có chuyện gì

-Anh... anh thật quá đáng.-cô la lớn rồi bỏ đi ra ngoài, cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy toàn cánh tay mình, ôi đúng là gậy ông đập lưng ông mà, cứ như vậy làm sao mà đi học chứ, trời ơi.

-Em đi học trước.-cô nhìn Thiên Bình  nói mà không ngừng gãi gãi cánh tay mình

-Em sao vậy?-Thiên Bình tò mò hỏi

-Thiên Yết đó, anh đi hỏi anh ta đi-cô tức giận nói rồi đi nhanh ra chiếc xe đạp phóng đi

-Em lại làm gì vậy?-Thiên Bình nhìn Thiên Yết nói

-Em không làm gi cả, là cô ta tự chuốc lấy.-anh thản nhiên nói rồi cũng bỏ đi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro