CHAP 56.CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI MA KẾT TÔI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma Kết ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Yết, tay ôm chặt Nhân Mã trong lòng mình, gần như siết chặt, cứ sợ chỉ cần lơ là cô sẽ chạy đi mất.

-Chuyện này không liên quan đến cậu.-Thiên Yết sắc lạnh lên tiếng

-Không liên quan?-Ma Kết cứ như đang nghe chuyện rất nực cười-Em ấy nói người em ấy yêu bây giờ là tôi, cậu dựa vào đâu nói tôi không liên quan, dựa vào đâu nói em ấy chỉ được yêu cậu!?

-Vậy cậu nghĩ em ấy yêu cậu thật sao? Bây giờ là do em ấy kích động thôi, người em ấy thật sự yêu là tôi.-Thiên Yết tiến lên giơ tay giành lấy Nhân Mã

Ma Kết cũng không khoan nhượng, lập tức giữ chặt tay kia của Nhân Mã lại.

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt dường như làm mọi thứ đóng băng, còn lạnh hơn cơn mưa họ đang đứng trong đó, còn lạnh hơn cả băng ở Nam Cực. Xung quanh nồng nặc toàn mùi sát khí!!!

Nhân Mã mệt mỏi muốn rút cả hai tay về nhưng không đủ sức, vô lực đứng giữa hai anh để những hạt mưa dài cứ rơi rớt lên người.

-Tốt nhất cậu buông ra.-Ma Kết ánh mắt như sói hoang, nguy hiểm khó lường

-Cậu nghĩ mình là ai? Buông tay Nhân Mã ra.-Thiên Yết cũng chẳng thua kém, ánh mắt đen đã bị bao quanh một lớp băng dày đặc, làm người khác phải run sợ khép nhường

-Cậu dựa vào đâu bắt tôi buông tay em ấy ra?-Ma Kết cười mỉa

-Dựa vào người em ấy yêu là tôi.-Thiên Yết từng chữ nói thật to, như khẳng định

-Vậy sao? Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi, buông tay bạn gái tôi ra.-Ma Kết nhếch mép, câu cuối cùng cố ý được anh kéo dài ra

Người Thiên Yết khẽ chấn động mạnh, sau đó liền bình tĩnh lại, khóe môi hơi nâng lên:

-Bạn gái? Cậu đang hiểu nhầm rồi thì phải? Từ bao giờ Nhân Mã là bạn gái cậu?

-Từ thời điểm này, ngay lúc này, tại đây, Nhân Mã là bạn gái của Ma Kết tôi.-Ma Kết từng chữ một phát ra từ miệng, giọng nói chắc chắn cùng đắc thắng

Nhân Mã bất ngờ ngước khuôn mặt lấm lem nước mưa của mình nhìn Ma Kết, liền nhận được ánh mắt đắc ý của anh đang nhìn Thiên Yết, sau đó anh nhìn cô, ánh mắt liền chuyển sang đầy yêu chiều.

Nhân Mã cuối cùng cũng không hiểu, Ma Kết đang cố ý chọc tức Thiên Yết hay thực sự yêu cô?

Thiên Yết tức giận sắc mặt u ám nhìn Ma Kết, vô ý tăng sức ở tay đang nắm chặt tay cô. Nhân Mã đau đớn riết lên, tay bị Thiên Yết nắm vặn vẹo muốn lấy ra.

Sức của anh tăng lên rất nhiều, tay cô sắp bị anh bóp nát rồi!!!

Thiên Yết thấy cô nhăn mặt rít lên liền vội vã nới lỏng tay, lại tạo cơ hội để Ma Kết kéo cô nép sau lưng Ma Kết.

-Cậu...-Thiên Yết tức đến gân xanh cũng nổi đầy, hai tay siết chặt thành nắm đấm

-Bạn gái của tôi, không cho phép cậu tùy tiện cầm tay.-Ma Kết như tuyên bố chủ quyền của mình

-Khi nào nghe được Nhân Mã nói em ấy là bạn gái cậu, tôi mới tin.-Thiên Yết đang rất cố gắng kìm chế bản thân mình nhào đến đấm Ma Kết

-Được thôi.-Ma Kết nhún vai, khóe môi cong lên một đường

Ma Kết cúi đầu ghé sát tai Nhân Mã, thì thầm vài câu, Nhân Mã lúc đầu hơi khựng người nhưng sau đó hơi tiến lên vài bước nhìn Thiên Yết bằng ánh mắt hoàn toàn tĩnh lặng.

-Phải, Ma Kết là bạn trai tôi, anh đừng quấy rầy tôi nữa.-Nhân Mã chậm rãi nói từng chữ, sau đó nhìn Thiên Yết trong màn mưa

Cô chỉ thấy được đôi mắt đen hiện lên sự chấn động cùng mờ mịt kia.

Nhân Mã chưa biết gì đã cảm thấy được có người lướt qua người cô rất nhanh, như những tiếng sấm sét chớp nhoáng trên trời trong tích tắc.

Nhân Mã quay đầu đã thấy Thiên Yết túm cổ áo Ma Kết, Thiên Yết quát:

-Ma Kết, rốt cục mày nói gì với Nhân Mã?

-Tao chỉ nói, Thiên Yết mày mãi mãi không hiểu được tình yêu của cô ấy, bởi vì mày căn bản chỉ đem cô ấy ra đùa, mày chỉ yêu một người thật sự, là Ân Di.-Ma Kết cười cực thỏa mãn, nhìn Thiên Yết

-Chết tiệt.

Thiên Yết hung hăng giơ tay cao đấm thẳng vào mặt Ma Kết. Lặp tức Ma Kết té nhào xuống đất.

-Ma Kết...

Nhân Mã hốt hoảng, lặp tức muốn tiến lên xem Ma Kết ra sao, nhưng chỉ vừa đi qua người Thiên Yết thì tay cô đã bị một bàn tay nắm lại, bàn tay ấy mạnh mẽ siết cổ tay cô, gần như muốn bóp nát.

-Đau quá... bỏ ra...-Nhân Mã vặn tay muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của anh

-Em không được phép lo cho hắn.-Thiên Yết đã hoàn toàn ất sách lí trí, gầm lên

-Dựa vào gì? Ma Kết là bạn trai tôi, không phải anh.-Nhân Mã đối đầu với sự độc tài của anh, quật cường nói

-Người em yêu là anh.-Thiên Yết siết chặt tay cô hơn

-Nhưng bây giờ người tôi yêu là Ma Kết, anh ấy là bạn trai tôi, tôi không cho phép anh tổn thương anh ấy.-Nhân Mã lớn tiếng hét

-Em... tôi nói em không được yêu hắn, không được.

-Tôi cứ yêu, có giỏi anh đánh tôi luôn đi.

-Em...

Thiên Yết kìm chế bản thân, lặp tức nhìn Ma Kết như muốn giết chết người, sau đó anh đẩy cô ra phía sau mình, tiến lên túm cổ áo Ma Kết, không do dự giơ nắm đấm.

Cứ thế, Thiên Yết đấm Ma Kết đã ba cái, mỗi cái đều như trời giáng, thế nhưng Ma Kết không phản kháng.

Nhân Mã thấy Thiên Yết cứ đấm Ma Kết, sức lại rất lớn nếu cứ tiếp tục chắc chắn xảy ra án mạng, Ma Kết bị đánh đến chảy cả máu miệng, mặt cũng sưng đỏ vậy mà còn cong môi cười, không phản kháng lại.

Nhân Mã vội vàng tiến lên, nắm tay Thiên Yết lôi anh ra, sau đó đứng trước mặt Ma Kết  giang hai tay ra.

Thiên Yết nhìn thấy cô đứng ra đỡ cho Ma Kết, tim đau nhói, giơ nắm đấm xuống.

-Không được đánh, nếu muốn đánh thì đánh tôi đi.-Nhân Mã ánh mắt kiên định, hét lên

-Nhân Mã, em biết, mình đang làm gì không?-Thiên Yết lời nói mất đi sự hung hăng lúc nãy, khàn giọng hỏi

-Tôi biết rất rõ mình đang làm gì, nếu anh muốn đánh Ma Kết thì hãy đánh tôi, tôi tình nguyện để anh đánh.

Nhân Mã nói, trong lòng khó chịu cùng đau đớn tột cùng, cô biết cô đang dối lòng mình nhưng mà Ma Kết nói đúng, Thiên Yết không yêu cô, người Thiên Yết yêu là chị ấy, Ân Di.

-Được Nhân Mã, tôi không làm phiền hai người nữa, là tôi có lỗi trước, coi như tôi xin lỗi, chuyện của em, tôi không can thiệp nữa.-Thiên Yết hoàn toàn mất đi ý chí, nở nụ cười thê lương, sau đó không nhìn cô mà quay đầu bỏ đi trong màn mưa

Nhân Mã tưởng chừng giây phút ấy cả thế giới đã quay mặt bỏ cô, mọi thứ đều sụp đổ trong màn mưa đêm đó.

Sau khi chiếc Ferrari rời đi, Nhân Mã suy sụp té xuống đất, từng tiếng khóc vỡ òa, hòa vào tiếng mưa đang tuôn rơi cùng tiếng sấm chói tai.

Cô rất muốn nói, em rất yêu anh, anh là cả thế giới của em, anh quay mặt đi cũng là lúc cả thế giới quay lưng về phía em, em biết anh đang cố hàn gắn, cố làm em tin tưởng anh lại nhưng mà cách của anh, càng làm em đau lòng, phải chăng anh dùng sai cách hay là em căn bản không có cách để anh có thể hàn gắn niềm tin?

Ma Kết nhìn cô suy sụp tinh thần, bản thân cũng không vui vẻ, mặc dù mục đích của anh đã đạt được, nhìn thấy cuối cùng Thiên Yết cũng đau khổ hiểu cảm giác bị người con gái mình yêu bỏ rơi, nói yêu người con trai khác.

Lúc đầu tiếp cận cô vì mục đích này nhưng sau cùng khi thành công lại không vui, lại rất đau lòng xót xa, vì người con gái ấy cũng đang đau đớn, anh yêu cô từ rất lâu, mà không dám thừa nhận với chính mình, vì màn đêm trong tim anh còn vây kín, anh đang lợi dụng cô, phải, đang lợi dụng.

Ma Kết chống người ngồi dậy, tiến lên phía cô, sau đó ngồi xuống ôm cô từ phía sau.

-Nhân Mã, để anh yêu em, được không?-Ma Kết lời nói phát ra từ tận đáy lòng

Anh muốn cho cô hạnh phúc, anh muốn cho cô niềm vui, anh không muốn thấy cô đau khổ thêm lần nào nữa.

Nhân Mã vô lực tựa vào lòng anh, từng tiếng nấc vang lên trong cơn mưa tầm tã.

Tim cô, rất đau!!! Như vỡ vụn ra thành trăm nghìn mảnh, như bị ai đó bóp nát, cô yêu anh, Nhân Mã rất yêu Thiên Yết, anh nói vì cô sẽ vượt qua ranh giới vậy thì vì anh cô tình nguyện bản thân tiếp tục sai, cứ yêu không cần kết quả.

Nhưng mà nếu anh không lần này đến lần khác lừa gạt cô, cô chắc chắn sẽ chấp nhận tình yêu không có kết quả ấy.

Nó hoàn toàn rất khó đối với cô!!!

Trong cơn mưa như trút nước ấy, hình dáng một người con trai ôm người con gái từ phía sau, cô gái khóc trong đau đớn, làm cho màn mưa đã ưu buồn nay còn thêm thê lương.

Tình yêu đó, đến bao giờ mới có được kết quả!??

- - -

Nhân Mã mình ướt sũng bước vào nhà Thiên Tử, lúc nãy cô phải năn nỉ Ma Kết đến hết lời anh mới đồng ý chở cô về nhà Thiên Tử, thật ra cô cũng định nghe theo Ma Kết tạm về biệt thự riêng của anh, nhưng nghĩ lại thì thôi, sớm muộn cũng đối mặt chi bằng càng sớm càng tốt.

-Nhân Mã, sao cả người em ướt hết thế này? Chắc lại dầm mưa chứ gì.-chị Dung hốt hoảng khi thấy cô bước vào với bộ mình ướt nhem

-Em...-Nhân Mã không biết nên nói gì

-Mau lau khô đi, kẻo lại bệnh.

Chị Dung vội vã lấy một chiếc khăn bông đưa cho cô.

Nhân Mã lau tóc mình, lau từng giọt nước trên người mình.

-Thiếu gia...

Khi chị Dung nói ra hai từ này, Nhân Mã dừng động tác ở tay, ngây người đi.

Là Thiên Yết hay là Thiên Bình? Cầu mong là anh Thiên Bình.

-Chị Dung, pha coffee đem lên cho tôi.

Giọng nói ấy... là của Thiên Yết!!!

Nhân Mã giương mắt lên, lặp tức chạm phải ánh mắt đen láy của anh, Nhân Mã lập tức né tránh.

-Nhưng nãy giờ cậu đã uống...

-Đừng quản nhiều.

Thiên Yết chặn ngang lời chị Dung, sau đó chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay người đi lên lầu.

Nhân Mã thở từng hơi nặng nề, anh nói chuyện của cô anh không can thiệp nữa, là ý gì? Không lẽ anh sẽ như lúc đầu? Thế cũng nên, dù sao anh càng quan tâm cô, cô lại càng khó dứt ra khỏi vòng xoáy đó.

-Thiếu gia thật là, lúc nãy đã uống hết một chai rượu Brandy, giờ lại uống coffee, sức khỏe sớm muộn cũng hao tổn cho xem.-chị Dung chậc lưỡi lắc đầu

-Chị Dung, chị nói, là thật sao?-Nhân Mã chững người nhìn chị Dung

-Không lẽ chị lại đi nói đùa? Thật không hiểu vì sao thiếu gia cứ thích làm hại bản thân mình.

Chị Dung lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, sau đó đi vào bếp pha coffee theo lời Thiên Yết.

Nhân Mã nhìn lên lầu, ánh mắt phức tạp, mọi chuyện phải chăng từ lúc bắt đầu đã là sai lầm?

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành hợp đồng, rời xa nơi này, rời xa anh, bắt đầu cuộc sống mới, như lúc trước.

Nhân Mã cầm ly coffee trên tay, do dự nhìn cánh cửa phòng trước mặt, lúc nãy chị Dung muốn đem coffee lên phòng cho anh, nhưng cô lại giành đem lên.

Hay là, để chị Dung tự đem lên cho anh thì hay hơn?

Nghĩ đoạn, Nhân Mã quay người đi, cô nói sẽ dám đối mặt với anh, thế mà phút cuối lại chùn bước. Can đảm của cô vẫn chưa đủ!!!

-Đã đem lên sao không đưa vào?

Đang đi được một vài bước thì phía sau lưng cô đã vang lên giọng nói, có lạnh lùng, có ấm áp, hai loại cảm xúc hỗn loạn vào nhau.

Nhân Mã ngây người, sau một phút mới quay người lại, nhìn anh.

Thiên Yết nhìn cô, ánh mắt đen phức tạp, thật ra anh đã biết cô đứng trước phòng mình nãy giờ, anh chỉ mong cô gõ cửa đi vào, thế nhưng cô lại bỏ đi. Anh mới không kìm được mà mở cửa ra.

-À, coffee nguội rồi, tôi định đi pha ly mới.-Nhân Mã nhìn anh gượng ép cười

-Vậy sao?

Thiên Yết liếc nhìn ly coffee, rõ ràng coffee đang có khói bay ra, chứng tỏ còn nóng.

-Nếu em không muốn đem lên cho anh thì nên tìm lý do khác thuyết phục hơn đi.

Thiên Yết chậm rãi tiến lại phía cô, dừng ở khoảng cách nhất định, sau đó vươn tay ra cầm ly coffee.

Ly coffee rất nóng!!! Chỉ vừa pha xong!!!

-Tôi... tôi...-Nhân Mã lắp bắp không biết nói gì

-Sau này chuyện đem coffee lên cứ kêu chị Dung làm, không cần nhất thiết là em.

Thiên Yết cầm ly coffee quay người bước đi.

-Thật ra, tôi có thể đem lên.-Nhân Mã nói trước khi anh bước vào phòng

-Em có thể? Chẳng lẽ như lúc này, đem lên rồi mà không dám vào, lại nói coffee nguội nên pha ly khác? Nhân Mã, em không dám đối mặt với tôi thì ép bản thân làm gì?-Thiên Yết dừng bước chậm rãi nói nhưng vẫn không quay đầu lại

-Tôi rất muốn không đối mặt với anh, nhưng tôi không thể, bản hợp đồng đó, tôi vẫn chưa làm được.-Nhân Mã vô lực nói

-Em vẫn còn đến 8 tháng để thuyết phục tôi, em cần lo gì?-Thiên Yết nói, đôi mắt đen chấn động mạnh mẽ, chỉ là anh quay lưng về phía cô, làm cô không thấy

Bây giờ anh lại muốn, bản hợp đồng kéo dài mãi mãi!!!

Thiên Yết nói xong bước tiếp, đến khi anh vừa đi đến cửa, giọng nói của cô kéo anh giựt ngược lại.

-Thiên Yết, tôi hỏi anh, khi anh lừa tôi đến gặp mẹ tôi, trong lòng anh có nghĩ đến ba anh hay không?-Nhân Mã thu hết can đảm mới dám hỏi anh câu này

Thiên Yết sững người, sau đó lãnh đạm cùng kiên định nói:

-Không.

-Vậy tôi hỏi anh, nếu hôm nay là tôi gạt anh đến gặp ba anh thôi, không phải là ông anh, thì anh sẽ thế nào? Cho tôi về nhà tình thương hay làm tôi càng thê thảm hơn?-Nhân Mã cảm thấy rất hoang đường hỏi anh

-Sẽ không có chuyện đó.-Thiên Yết rõ ràng né tránh câu hỏi của cô

-Anh dám chắc sẽ không nhưng tôi dám chắc mình sẽ làm như thế nếu có cơ hội.-Nhân Mã lời nói đầy chắc nịch

-Nhân Mã, rốt cục em muốn gì?-Thiên Yết quay sang nhìn cô, lời nói mang theo đầy tức giận

-Tôi muốn nói, anh hãy sang Pháp gặp ba anh.-Nhân Mã kiên cường nói, không né tránh anh, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt đen lãnh đạm của anh

-Không thể.-Thiên Yết lạnh lùng buông hai chữ

-Chị Dung nói, lúc nãy Hoàng Thiên phu nhân điện thoại nói Hoàng Thiên lão gia đang bệnh nằm ở bệnh viện, bà nói muốn anh cùng Thiên Bình sang Pháp thăm ông ấy, anh Thiên Yết lại sang Nauy từ lúc sáng, chỉ còn anh, nếu anh không đi, không phải sẽ là đứa con bất hiếu hay sao?-Nhân Mã nhẹ giọng đi, khuyên nhủ anh

-...

-Dù ông ấy thế nào cũng là ba anh, ông ấy chưa từng làm tổn thương anh, có thể tôi không đủ tư cách nói chuyện này nhưng mà anh biết không, tôi ước ao có ba chừng nào, mẹ bỏ rơi tôi từ năm tám tuổi, "ba" luôn đánh đập tôi còn ba ruột của tôi lại không biết là ai, so với tôi, anh vẫn còn rất may mắn, ít nhất anh có ba có mẹ.

-Em không biết gì thì đừng nói.-Thiên Yết quay người nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng nói

-Tôi biết, tôi biết mẹ anh vì anh mà không nghĩ đến tính mạng của mình chỉ muốn anh sống trên cõi đời này, mẹ anh cũng không mong anh lại hận ba mình, bà càng không muốn anh lại thành ra thế này, hận ba, hận ông, hận người yêu thương anh. Từ trước đến giờ tôi không biết về ba anh, nhưng tôi chưa hề nghĩ ông ấy đã làm gì không tốt với anh, một người ba yêu thương con mình còn không đủ sao lại hại con mình chứ?

-Nhân Mã, em đừng nghĩ cái gì em cũng biết.-Thiên Yết nghiến răng ken két

-Tôi cái gì cũng không biết nhưng tôi biết ba anh rất yêu thương anh, tôi không có ba nên tôi rất ghen tị với ai có ba, anh có nhưng anh lại không biết trân trọng, anh có nghĩ mình đã làm ba anh đau lòng không?

Nhân Mã vẫn kiên định nói, không vì sự nổi giận của anh mà dừng lại.

-Tôi nói em biết, ông ta căn bản không xem có người con này, em có biết, một năm tôi chỉ được gặp mặt ông ta một lần không, có khi hai ba năm chỉ gặp một lần, mà mỗi lần gặp cũng chỉ lướt qua, ông ta chẳng hề ôm lấy tôi, hay hỏi thăm tôi, cứ như hai người lâu ngày gặp nhau, cười cho có lệ.

Thiên Yết lớn giọng quát nhưng trong giọng nói có chút mất mát cùng chua xót.

-Vậy anh đã nghĩ ba anh vì công việc nên bận hay không?-Nhân Mã nhỏ giọng đi, nhìn anh

-Công việc? Tôi hỏi em, vì công việc mà không lo lắng con mình sao? Vì công việc mà ngày sinh nhật con mình chỉ sai người đưa cho tôi một chiếc thẻ tín dụng bảo muốn gì hãy mua đó? Vì công việc mà lúc tôi cần một người để trò chuyện cùng dạy bảo thì ông ta đang cùng mẹ Thiên Bình và anh ấy vui vẻ ngồi ăn cùng nhau sao? Vì công việc mà ông ta bỏ rơi tôi hay sao?

Thiên Yết gần như phát điên, quát lên từng chữ, ánh mắt đen hiện lên sự căm phẫn tột cùng.

-Ông ấy, chắc cũng có nỗi khổ.-Nhân Mã ngây người đi khi nghe anh nói, lại nhìn anh đầy thương cảm

-Đừng nói với tôi ông ta có nỗi khổ, suốt đời này tôi thà mình chỉ là một thằng ăn mày nghèo túng có cha mẹ yêu thương còn hơn là một thiếu gia ai cũng mong muốn nhưng lại không có tình thương nào.-Thiên Yết sắc mặt u ám, hai tay siết chặt thành nắm đấm

-Anh... anh nói anh vậy anh có nghĩ đến tôi? Đáng lẽ tôi có một gia đình hạnh phúc, nhưng đùng một cái lại tan biến, mẹ tôi bỏ rơi tôi, người ba hiện tại phút chốc trở nên một người hoàn toàn xa lạ, mắng nhiết đánh chửi tôi, còn ba ruột thì không biết là ai, từ lúc tám tuổi tôi phải đối mặt với những điều đó, anh nghĩ tôi sung sướng sao?-Nhân Mã cũng như đang phát tiết, hét lên

-Nhân Mã, ít nhất em có tám năm hạnh phúc, còn tôi một ngày cũng không. Vậy mà lúc tôi có được niềm hạnh phúc thì họ lại cướp đi, em nghĩ tôi sung sướng hơn em sao?-Thiên Yết ánh mắt hằn học, nghiến răng nghiến lợi

-Anh...

Nhân Mã bực tức không nói ra lời, cô biết anh độc tài nhưng không ngờ đến mức người khác nói gì cũng không nghe, chỉ nghiêng về chủ kiến của mình. Dù Nhân Mã cô có nói khan cổ anh cũng nghĩ anh đau khổ nhất thôi.

-Tôi nghĩ anh nên tự suy nghĩ lại.

Nhân Mã mệt mỏi nói, cô không muốn nói thêm nữa, dù nói ra sao anh cũng không nghe, thôi thì để tự anh giác ngộ vậy.

-Không có gì để suy nghĩ cả.

Thiên Yết liếc cô một cái đầy lạnh lùng, sau đó xoay người bỏ vào trong phòng, cánh cửa bị anh đóng lại vang lên "rầm" một cái.

Nhân Mã khẽ thở dài, sau đó cũng về phòng mình.

- - -

Svalbard, Nauy

Tại hòn đảo Spitsbergen, một nơi với khí hậu lạnh lẽo, băng đóng dày từng lớp, ngôi nhà gỗ nằm trên tầng tuyết trắng mịn.

Song Ngư ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh ô cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cô mặc chiếc áo khoác bông đỏ dài đến đầu gối bên trông là chiếc váy mềm dài hơn chiếc áo khoác chỉ vài cm, đội thêm mũ len cùng màu và chiếc khăn quàng cổ dày.

Lần trước cùng Thiên Bình đến đây cũng không lạnh bằng bây giờ!!!

Song Ngư đến đây từ hai ngày trước, hôm nay đã là ngày thứ ba, thế mà cô cứ nghĩ mình xa Thiên Bình đã ba thế kỉ, mỗi ngày đều ngắm bình minh, vậy mà cũng không thấy vui vẻ.

Cô nhớ anh!!! Song Ngư cô rất nhớ Thiên Bình anh!!! Nhớ rất nhớ!!!

Cô muốn đặt vé máy bay về Nhật để gặp anh, ôm lấy anh rồi nói: "Em có thể không cần ăn canmilk uống trà sữa, không cần mỗi ngày ngắm bình minh, không cần anh đưa em đi dạo phố lúc em buồn, đưa đón em về, em chỉ cần anh bên cạnh em."

Nhưng mà cô không thể!!! Anh không yêu cô!!!

_Cốc cốc...

Bên ngoài đó người gõ cửa, Song Ngư lười biếng đứng lên, thiết nghĩ là bác giao sữa đến thường sáng, mở cửa ra.

Khi khuôn mặt đầy ấm áp như lò sưởi giữa vùng đất đầy băng tuyết lạnh lẽo này, lòng cô ấm áp đổi thường ngày!!!

Vẫn đôi mắt dden đầy ấm áp đó, khuôn mặt dịu dàng đó, nụ cười làm say mê lòng cô vẫn đó, nhưng mà cô lại không muốn nhìn thấy.

-Thiên Bình....anh...

Song Ngư ngây ngẩn người, sau phút chốc liền nhanh chóng muốn đóng cửa lại. Nhưng cửa chưa đóng thì tay Thiên Bình đã chặn lại.

-Song Ngư, đừng đóng cửa, anh có chuyện muốn nói với em.-Thiên Bình trầm ấm nói

-Nhưng em không có chuyện nói.-Song Ngư lắc đầy nguầy nguậy, cố sức đóng cửa

-Song Ngư, là anh nhớ em nên tìm em, không phải lão gia hay ông anh ép.

Song Ngư chững người khi nghe anh nói, trong lòng vui sướng không thôi, quên mất việc đóng cửa lại.

Thiên Bình nhân cơ hội đẩy cửa vào, dáng người to lớn đứng trước mặt cô.

-Thiên Bình... anh...-Song Ngư ngước đầu nhìn anh, khuôn mặt mang theo nhiều cảm xúc

-Anh muốn nói, bây giờ anh biết anh yêu ai rồi.-Thiên Bình giọng đầy ấm áp, yêu chiều nhìn Song Ngữ

-Thiên Bình, anh không phải... không phải anh yêu Nhân Mã sao?-Song Ngư nói, hiện lên chua xót

-Phải, anh yêu Nhân Mã.

Song Ngư đau lòng không thôi, cô biết anh yêu Nhân Mã nhưng có cần nói rõ để cô biết hay không?

-Nhưng đó là quá khứ, người bây giờ anh yêu... đang đứng trước mặt anh.-Thiên Bình hơi buồn cười, nói tiếp

Song Ngư ngạc nhiên nhìn Thiên Bình, hai má nhanh chóng đỏ hồng, không kìm được nở nụ cười tươi.

-Anh... nói là thật sao?-Song Ngư vui sướng nhìn anh

-Là thật. Lúc trước anh không hiểu rõ mình, đến khi Nhân Mã nói rõ với anh, em lại bỏ đi anh mới biết rõ anh cần ai, anh yêu ai.-Thiên Bình nhìn cô, ánh mắt đầy thâm tình

-Có phải, là vì...

-Không phải vì chuyện đêm đó, cũng không phải ai ép anh, là anh thật sự đã yêu em.-Thiên Bình nói, hoàn toàn đầy chân thật

-Thiên Bình...

Song Ngư tưởng chừng mình vừa trải qua một thế kỉ khi nghe anh nói hết câu, lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như xung quanh đang là mùa xuân ấm áp, chứ không phải lạnh lẽo như lúc nãy.

-Song Ngư...

Thiên Bình nhu tình gọi tên cô, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Song Ngư.

Song Ngư ngây ngô đáp lại, trong lòng dâng lên một cao trào cảm xúc hạnh phúc khôn tả xiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro