CHAP 57. CHUYẾN ĐI PARIS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Nhân Mã thức dậy từ sớm sau khi VSCN xong liền xuống nhà phụ giúp chị Dung bày thức ăn lên bàn.

Vừa vặn Thiên Yết từ trên cầu thang đi xuống, ánh mắt đen khẽ lướt qua cô, nhìn một một cái, sau đó ngồi vào bàn ăn.

-Chị Dung, đem thêm một phần ăn lên.

Thiên Yết tao nhã ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước trắng nói.

-Có bạn cậu đến sao ạ?-Chị Dung hỏi

-Không, cho Nhân Mã.-Thiên Yết vẫn giữ thái độ như lúc đầu

-Hả!? Tôi sao?-Nhân Mã kinh ngạc chỉ mình

-Không, không cần, tôi đến trường ăn cũng không sao? Anh không cần lo.-Nhân Mã xua tay khéo từ chối

-Không phải lo cho em, mà là một lát sợ em lên máy bay không chịu nổi thôi.-Thiên Yết thư thái cắt miếng thịt bỏ vào miệng mình nói

-Anh nói cái gì thế?-Nhân Mã mơ hồ không hiểu rõ

-Chín giờ lên máy bay sang Paris.-Thiên Yết giương ánh mắt nhìn cô chậm rãi nói từng chữ

-Cái gì? Đùa sao?-Nhân Mã thất kinh la lên, muốn té ngửa ra sau

Sao lại bắt cô sang Paris cùng anh chứ? Muốn đi cũng mình anh thôi, cô đi làm gì?

-Không phải muốn anh sang gặp ông ta sao? Bây giờ không muốn nữa sao?-Thiên Yết đối với thái độ vì kinh ngạc sắp ngất xỉu của cô lại xem là chuyện thường

-Tôi muốn, nhưng đâu cần tôi đi.-Nhân Mã nhìn anh chớp mắt lia lịa, ý là cô không đi

-Chưa đến em tự quyết, bây giờ là sáu giờ ba mươi phút sáng, em có hai tiếng rưỡi để chuẩn bị hành lí.-Thiên Yết thoáng nhìn đồng hồ nói

-Anh... anh...

Nhân Mã chỉ anh rồi chỉ cô, không nói được gì, chỉ ấp a ấp úng.

Qủa thật ra nước ngoài là ước mơ của cô nhưng mà đi cùng anh trong tình cảnh này thì cô thà ở nhà còn sướng. Anh có phải là cỗ máy thời tiết không? Hôm qua rõ ràng như cơn giông bão kiên định không đi, hôm nay đã nắng nhẹ muốn đi còn đòi dẫn cô theo.

Rõ ràng anh muốn gì chứ!??

-Anh cũng để tôi báo với cô chủ nhiệm chứ? Còn có bạn tôi nữa?-Nhân Mã liền vội kiếm cơ, để ra khỏi nhà sau đó chuồn đi đến chín giờ, không có cô anh cũng đi được thôi

-Em không cần lo, tôi đã nói với cô giáo em rồi, còn về phần bạn em, em có sao?-Thiên Yết đánh ánh mắt đen láy sâu thẳm hỏi cô

-Sao, sao lại không? Song Tử, Kim Ngưu còn có anh Ma Kết...

Nhân Mã đang nói vội bịt miệng lại, len lén nhìn anh.

Qủa nhiên sắc mặt anh kém đi nha!!! Là âm u đen tối!!!

-Không cần thông báo, đi liền khỏi đợi đến chín giờ.-Thiên Yết âm thanh lạnh lẽo, sau đó dùng khăn lau miệng mình rồi đứng lên

-Hả!?? Nhưng chín giờ... mà sao có... không đi mà...-Nhân Mã câu nói chẳng hoàn chỉnh, chỉ chỉ trỏ trỏ

-Đừng để tôi vác em như lần trước.-Thiên Yết đi ngang cô, nhìn cô một cái sau đó hiên ngang rời đi

Nhân Mã muốn khóc không được mà cười cũng không xong. Có lí lẽ không vậy!? Thiên lý nằm đâu rồi hả trời??? Làm ơn trả lại đi.

Nhân Mã mếu máo gục đầu đi theo sau Thien Yết.

Khi chiếc xe chở Thiên Yết và Nhân Mã dừng lại, cả hai bước xuống xe, một trận gió suýt nữa thổi tung làn váy của cô lên, một khắc sau, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to…

Đây là một mảnh đất trống lớn, lại giống như một sân bay tư nhân, cách tầm mắt của cô không xa là một chiếc máy bay đồ sộ đang đậu, từ thiết kế tổng thể thì không khó để nhận ra, đây là một máy bay tư nhân.

Nó, giống như một con chim ưng oai vệ đang ngạo nghễ nhìn cô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta chói mắt, lặp tức Nhân Mã bị chiếc máy bay hút hồn, không khỏi ngưỡng mộ là la "Oa!!!" một cái.

Thiên Yết nhìn vẻ mặt của cô, vô thức cười, sau đó bước đến máy bay. Nhân Mã cũng nhanh chân đi theo anh.

Đứng trước cửa cabin là hai vệ sĩ cùng hai tiếp viên, sau khi tiếp viên tận mắt thấy anh và cô tắt nguồn điện thoại, bọn họ mới lễ phép mở cửa phòng trong rồi làm động tác mời vào.

Trong chớp mắt cửa phòng bị đóng lại tất cả âm thanh bên ngoài đều tắt ngụm.

Bên trong là một gian phòng rộng lớn, rộng đến mức Nhân Mã tự hỏi "Đây là máy bay hay là phòng ở khách sạn to lớn thế?"

Thiên Yết nhàn nhã ngồi vào chiếc ghế sô pha rộng lớn, dáng người cao lớn dựa vào ghế, chân vắt chéo, ánh mắt đen nhìn cô, ý bảo còn chưa ngồi vào.

Nhân Mã hiểu chuyện liền nhanh chân ngồi vào chiếc ghế đối diện nhưng mông còn chưa đặt vào ghế đã bị anh giựt ngược đứng lên.

-Tới ngồi bên cạnh tôi.

Nhân Mã trợn mắt nhìn Thiên Yết, dường như không tin những gì mình nghe.

-Có thể nói lại không?

-Đang giỡn mặt với em sao? Lại đây ngồi cạnh tôi.-Thiên Yết quét ánh mắt đen qua cho cô

Nhân Mã nhìn anh đầy cảnh giác, sau đó cụp mi xuống, đi lại ngồi cạnh anh.

Nhân Mã cố ý ngồi xa anh ra, gần như ngồi mép cái ghế, chỉ có nữa cái mông là đặt trên ghế.

-Có muốn một lát là em ngồi dưới sàn hay không?-Thiên Yết không mấy thiện cảm, anh ăn thịt cô hay sao mà lại sợ không dám ngồi gần anh chứ?

-À, không.

Nhân Mã nghĩ ngợi sau đó lắc đầu, rồi lại thấy Thiên Yết nhìn cô, ý bảo còn không ngồi sát vào, cô mới ngoan ngoãn nhích mông vào một chút.

Nhân Mã ngồi bên trong máy bay, có thể cảm nhận được máy bay đang từ từ cất cánh bay lên, đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, cảm giác có chút hồi hợp!!!

Nhân Mã len lén nhìn sang anh, nhìn anh dù ở mọi góc cạnh đều đẹp là thế!!!

Thiên Yết dù đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt của cô đang chăm chú nhìn mình, khóe môi hơi nhếch lên.

Nhân Mã dù ngu ngốc cũng biết anh biết cô đang nhìn anh, mà còn là trân trân liền xấu hổ cúi thấp đầu, sao cô lại có thể nhìn anh đến đờ đẫn đã vậy còn bị anh phát hiện nhưng không vạch trần cô.

-Thiếu gia, tiểu thư, hai vị có cần dùng gì không?-một nữ tiếp viên hàng không đi lại chỗ hai người cung kính hỏi

-À, có cappuccino không chị?-Nhân Mã không đợi Thiên Yết lên tiếng, cô đã hỏi trước

-Có tiểu thư.

-Lấy cho em một ly. À có bánh macaron không chị?

-Dạ có.

-Lấy cho em. Có kem không chị?

-Kem thì không có.

-Cho em thêm một phần bánh mì ốp-la đi chị. Ba món đó thôi.

Nhân Mã kêu xong ngước nhìn chị tiếp viên cười tươi.

-Vâng, còn thiếu gia, cậu có cần gì không?-nữ tiếp viên nhìn sang anh

-Ly nước trắng được rồi.

Thiên Yết nói, sau đó nhìn cô khẽ lắc đầu, sau đó sực nhớ chuyện hỏi cô:

-Em có bị say máy bay không?

-Không biết.-Nhân Mã ngẫm nghĩ nói

-Sao lại không biết?-Thiên Yết nhíu mày nhìn cô

-Là lần đầu đi máy bay, làm sao tôi biết mình có say máy bay không?-Nhân Mã nhìn anh ngây thơ đáp

-Em ăn cho lắm rồi một lát say máy bay thì đừng có mà kêu tôi giúp em.-Thiên Yết nhìn cô, đồng thời nhắc nhở

-À... không được.-Nhân Mã cúi đầu rồi lại giật mình ngẩng đầu nhìn anh

-Vì sao không được?

-Ở đây chỉ có tôi và anh, anh không lo cho tôi thì ai lo, vả lại mấy chị tiếp viên làm sao có thể lo cho tôi đến lúc hạ cánh được?-Nhân Mã nói một tràng

-Vậy là tôi phải lo cho em nếu em say máy bay đến khi hạ cánh!??

-Phải.-Nhân Mã gật đầu một cái

-Miễn bàn đi.-Thiên Yết liếc cô một cái, sau đó dùng một ngón tay chĩa đến trán cô đẩy cô ra

-Hớ... anh...

Nhân Mã phồng mang trợn má, rõ ràng là anh ép cô lên đây nha, bắt cô ngồi cạnh anh nha, vậy mà không lo lắng cho cô, còn  nói cô tự lo, anh có còn nhân tính không?

(Chị có là gì của người ta đâu mà kiu người ta lo lắng)

Tiếp tân nhanh chóng đem những thứ cô kêu lên, đặt trên chiếc bàn trước mặt, sau đó lui đi vào trong.

Nhân Mã nhìn đám thức ăn trên bàn, không nghĩ ngợi liền ăn chúng, nếu say máy bay thì tính tiếp, bụng cô nãy giờ đánh trống dữ lắm rồi.

Thiên Yết buồn cười nhìn cô, sau đó nhìn ra ngoài ô cửa sổ, khóe môi hạ xuống, hiện lên nỗi ưu buồn.

***

Trường Zodiac.

Ma Kết bên trong phòng nhạc bực bội đập lên bàn phím đàn piano tạo tiếng vang chói tai. Anh đã điện thoại cho cô đến những mười lăm cuộc vậy mà điện thoại vẫn báo tạm khóa vui lòng gọi lại sau.

Rốt cục cô đã đi đâu vì sao không điện thoại cho cô được, đã vậy cô cũng không vào trường học.

Có khi nào Thiên Yết gây khó dễ cho cô hay không?

-Chết tiệt.

Ma Kết sắp phát điên lên, vì sao cô làm gì đi đâu cũng không báo cho anh biết trước một tiếng chứ? Vì sao cô cứ xem anh là người lạ, chỉ xem anh là bạn? Anh không muốn làm bạn cô, anh muốn là hơn cả tình bạn.

-Nhìn cậu xem vì một con bé lại thành ra thế này?

Đột nhiên giữa không trung vang lên một giọng nói, nhẹ nhàng mà nham hiểm sắc sảo. Ma Kết nhíu mày nhìn người vừa bước vào, ánh mắt có chút lạnh lẽo đi.

-Từ bao giờ cô có thói quen xuống tìm tôi?-Ma Kết ánh mắt hời hợt nhìn Louisa

-Tôi đến nói cho cậu một việc, để không cậu lại đợi chờ lo lắng cho con bé đó một cách vô ích?-Louisa cười kiều diễm, lại hiện ra gian tà

-Ý cô là gì?

-Cậu có biết là sáng hôm nay Nhân Mã đã cùng Thiên Yết sang Paris không?

-Không thể nào, Thiên Yết làm sao sang Paris được?-Ma Kết không tin nhưng mà lại cảm thấy như đó là sự thật

-Tôi cũng không tin, nhưng mà lúc nãy trong lúc Kim Ngưu nói chuyện điện thoại với Thiên Yết, tôi đã nghe được, Kim Ngưu còn xin cho Thiên Yết và Nhân Mã nghĩ nữa là.

Louisa nói trong lòng có phần không cam tâm, cô dù sao cũng yêu từ nhỏ đến bây giờ, luôn nghĩ cho anh, luôn muốn anh chú ý đến cô dù chỉ một tí nhưng mà anh hoàn toàn không để ý đến cô, anh xem cô như người xa lạ.

Ma Kết mặt biến sắc, hai tay siết chặt lại.

-Có phải cậu lại muốn nhìn một lần nữa người cậu yêu lại đi yêu Thiên Yết bên Thiên Yết hạnh phúc không? Nếu không, tôi sẽ giúp cậu.

-Ma Kết tôi muốn làm gì, cần cô giúp sao?-Ma Kết đánh ánh mắt lạnh như băng qua cho Louisa

-Nhưng mà tôi có một người còn giúp cậu được rất nhiều, chỉ cần lời cô ấy nói Nhân Mã sẽ tin ngay.-Louisa cười lộ ra vẻ nham hiểm

-Là ai?

-Song Tử

-Hồ Song Tử

Ma Kết sực nhớ, anh từng xem thông tin của một học viên, cô ta từ nước Anh về Nhật học, tên là Song Tử, mà cô ta lại học cùng lớp với Nhân Mã, nghe nói cô với cô ta rất thân, chỉ mới quen đã rất thân thiết.

Hóa ra, là do Louisa sắp đặt vào!!! Nhân Mã em đúng là dễ dàng tin tưởng người khác!!!

Đúng là cô ngốc!!!

Trên chuyến bay, sắc mặt Nhân Mã xanh mét, đầu choáng váng cả người mệt mỏi, Thiên Yết đúng là đồ xui xẻo, đồ miệng quạ, anh chỉ vừa nói cô say máy bay thì cô vừa ăn xong đám đồ ăn kia đã bắt đầu say máy bay ngay.

Nhức đầu quá!!! Khó chịu quá!!!

-Đã bảo ăn ít lại mà em cứ ăn cho lắm vào, nhìn xem nãy giờ em đã ói đến ba lần rồi.

Thiên Yết ngồi bên cạnh cau có, lần đầu cô ói lại ói vào ngay người anh, lần thứ hai cũng mai anh đoán được nên liền "đá" cô vào nhà vệ sinh, đến lần ba lại không dự phòng liền bị cô ói lên mình chập hai.

-Anh đừng có càu nhàu nữa, tôi chóng mặt lắm rồi.-Nhân Mã mệt rã người, dựa người vào ghế nhắm nghiền mắt

-Để xem em còn dám ăn nữa không?

Anh càu nhàu là chuyện của anh, cô nằm ngủ lại là chuyện của cô, đối với việc anh ngồi trách cứ cô thì cô đã xem lời anh như không có, mệt mỏi nằm ngủ.

Chẳng mấy chốc Nhân Mã đã thiếp đi, đầu nghiêng một bên.

Thiên Yết nhìn cô, khẽ lắc đầu, sau đó không nghị ngợi nhiều dùng tay đỡ đầu cô để đầu cô dựa vào bờ vai mình.

Nhân Mã thay đổi tư thế một tí, lại thấy rất dễ chịu, liền thoải mái dựa vào vai anh ngủ.

Thiên Yết khóe môi hiện lên ý cười, khuôn mặt sáng lạng nhìn cô gái đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành.

Mấy tiếng sau, máy bay riêng cuối cùng cũng đến Paris, Nhân Mã tỉnh lại trong tiếng gọi dịu dàng của cô tiếp viên, dụi mắt, nói:

-Uhm? Đến rồi sao?

-Vâng ạ! Thiếu gia đã xuống máy bay rồi.

-Ah...

Nhân Mã vội đứng dậy, gấp gáp chào cô tiếp viên, xuống máy bay. Thiên Yết  đã ngồi vào trong xe, không có một chút ý muốn đợi cô. Trong lòng cô mắng một câu, vội lên xe.

-Sao anh không gọi tôi thức dậy?

-Là vì em ngủ say tôi không nỡ phá.-Thiên Yết nói như thể anh có lòng tốt

Nhân Mã bĩu môi không thèm để ý đến anh, tự mình thưởng thức phong cảnh xung quanh. Wow….. Paris….. thành phố trong mơ của cô, không ngờ cô có thể thực hiện mong ước của mình. Gió ở Paris, cây ở Paris, không khí ở Paris, tất cả tất cả đều rất mới mẻ, ngập tràn tốt đẹp...

Nhân Mã vội lấy điện thoại ra chụp không ngừng.

-Tháp... tháp Eiffel kìa...Thiên Yết, tháp Eiffel kìa... Aaaa thích quá đi...

Nhân Mã đang chụp lại thấy bên ngoài cửa kính là chiếc tháp Eiffel, liền vội dùng tay lay lay người anh, như thể đang gặp thần tiên không bằng. Cô rất thích tháp Eiffel, là cực thích!!!

-Tôi biết.-Thiên Yết nhíu mày nhìn cô vì quá ồn ào, ngước nhìn một cái cho cô hài lòng

-Tháp Eiffel, đẹp quá đi!!! Paris, I love you.-Nhân Mã vô cùng phấn kích vừa chụp hình lại vừa la hét

-Lúc đầu em la hét không muốn cùng tôi đến Paris, chỉ vừa đặt chân xuống Paris liền la hét phấn khích.-Thiên Yết tuy hiện lên ý cười lại cố ý chọc cô

-Bây giờ tôi đổi ý rồi, đến Paris cùng anh rất thích!!!-Nhân Mã quay sang cười hì hì, sau đó tiếp tục chụp cảnh bên ngoài.

Chiếc xe chạy vào thành phố, con sông Seine xa xa trước mặt, chạy một lúc xe dừng khách sạn Plaza Athénée. Khách sạn Plaza Athénée là một khách sạn nổi tiếng và đặc biệt sang trọng ở Paris. Nằm trên đại lộ Montaigne, một trung tâm thời trang cao cấp của Paris, Plaza Athénée được xem như một trong những khách sạn xa xỉ nhất Paris.

Một nam nhân viên cung kính mở cửa xe cho cô và anh. Thiên Yết bước xuống xe, Nhân Mã cũng nhanh chóng xuống theo anh.

-Oa, oa......

Nhân Mã choáng ngộp trước vẻ xa hoa của Plaza Athénée tao nhã yên tĩnh, thanh lịch tuyệt mỹ, còn có thảm đỏ trải dài từ ngoài vào trong.

-Hoan nghênh hai vị đến với Plaza Athénée.

Một người ăn mặc trang trọng bộ vest cắt tỉa ngay ngắn áo vest đuôi tôm, đầu đội một bộ tóc giả màu trắng giống mấy vị bá tước thời xưa.

-Ngài là Chevalier!?-Thiên Yết lịch thiệp hỏi

-Ngài chủ tịch đã dặn chúng tôi chuẩn bị phòng cho cậu nhưng mà, cậu có bạn theo sao?-ngài Chevalier hỏi khi thấy cô bên cạnh anh

Ánh mắt có chút hiếu kì vì trên người cô gái vẫn còn mặc bộ đồ học sinh, nhưng dáng vẻ rất tươi trẻ, mộc mạc không trang điểm như những cô gái Nhật hay đến đây, vẻ non nớt của cô gái không vì thế làm cô trở thành yếu đuối, mà còn tôn lên vẻ đẹp kiên cường của cô.

-Phải, chuẩn bị thêm một phòng cho cô ấy.-Thiên Yết gật nhẹ đầu

-Nhưng mà hiện tại có một đoàn tham quan đến ở tại khách sạn, phòng đơn đã tạm hết, chỉ còn phòng đôi, hay là...-ngài Chevailer dừng một chút, dò hỏi anh

-Tôi sẽ ở phòng đơn của anh, một mình anh ở phòng đôi đi.-Nhân Mã vội cướp lời

-Lấy phòng đôi đi.-Thiên Yết liếc cô một cái, sau đó gỏn lọn nói với Chevailer

-Hớ, anh nói... anh nói...

Nhân Mã trợn mắt nhìn trân trân Thiên Yết, đến khi anh đã đi vào thang máy chờ cô cô mới sực tỉnh, liền chạy theo anh.

Nhân Mã vào thang máy, cửa thang máy làm bằng kính trong suốt khi thang máy đi lên cao có thể nhìn toàn cản đại sảnh khách sạn.

Nhân Mã nhớ lại chuyện lúc nãy, liền nhìn anh đa nghi, nói:

-Phải ngủ phòng đôi sao?

-Gạt cô sao?-Thiên Yết nhìn cô

Nhân Mã lắc đầu, nhìn anh không chớp mắt.

-Vậy thì được rồi, đừng hỏi.

-Ớ, anh là nam tôi là nữa, người xưa nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, làm sao chúng ta có thể ở chung phòng?

-Tôi không sợ em vồ tôi thì em sợ làm gì?-Thiên Yết nói, như thể cô là đại sắc nữ

-Anh... cái đồ đổi trắng thay đen. Ai mà thèm vồ anh, tôi còn sợ anh thèm là khác. Nói chung khi vào phòng, chúng ta cách xa nhau mười mét.-Nhân Mã cảnh giác đồng thời nhắc nhở anh

Thiên Yết không đếm xỉa đến lời nói của cô, hai tay đút vào túi quần. Một lúc thang máy mới dừng lại ở tầng cao nhất của khách sạn, cánh cửa thang máy mở ra, Thiên Yết lại đột nhiên nói:

-Nếu lát nữa vào phòng mà em cứ nói lảm nhảm, tôi sẽ không khách sáo mà cho em ra ngoài ngủ.

Nói xong, anh cất bước đi.

Nhân Mã nhìn bóng lưng cao lớn của anh, hai tay giơ lên đấm đấm về phía lưng anh, hận không đánh anh được.

Nhân Mã nén giận, lật đật đi theo sau anh.

Thiên Yết cầm thẻ phòng 2930 quẹt một cái, cửa liền mở ra, Nhân Mã không cho anh vào trước liền chen qua chạy vào trong.

-Wow... !!!!!

Nhân Mã nhìn căn phòng trước mặt lại mắt phấn khích mắt sáng rực lần nữa. Vì đây là phòng đôi nên rất rộng, chiếc giường dành cho hai người trải gra trắng tinh, chiếc cửa sổ to sát sàn bằng kính trong suốt được tắm rèm tím nhạt che đi. Chiếc ghế sô pha hoàng gia đỏ cùng chiếc bàn chữ nhật dài mặt bàn bằng kính trắng nằm gần cửa sổ. Chiếc đèn chùm hoa lệ nằm trên giữa trần nhà, ti vi, máy lạnh, tủ đựng quần áo mọi thứ đều là hàng cao cấp lại được bày trí rất tinh tế cùng phong cách lãng mạn dành cho hai người.

Nhân Mã như đứa trẻ liền nhảy lên giường nhún nhảy, nệm rất êm, lại rất thoái mái nha.

Sau màn "thử nệm" Nhân Mã liền nhảy xuống chạy đến cửa sổ to kia, kéo chiếc rèm tím nhạt qua một bên, cảnh đẹp kì vĩ cùng đẹp hoa lệ của Paris.

Đối diện chiếc cửa sổ là chiếc tháp Eiffel, còn nhìn thấy chiếc cầu bắc ngang con sông Seine, cùng các tòa nhà cao lớn tráng lê kia.

-Tuyệt quá đi!!! Tuyệt quá đi!!!

Nhân Mã kích động hét lên, mặt ép sát cửa kính, chân thì nhảy lên thích thú, y như đứa trẻ nhìn thấy con gấu bông to trong cửa kính trưng bày.

Thiên Yết nhìn cô, lại phì cười, có cần phấn khích đến thế không? Nhận được phản ứng này của cô đúng là không uổng công anh sắp đặt mọi thứ.

Thật ra lúc đầu anh đã dặn ngài Chevalier chừa cho anh một phòng đôi, đặc biệt là phải từ trong phòng nhìn thấy chiếc tháp Eiffel kia, đến khi đến đây anh còn dặn ngài Chevalier nói đã hết phòng đơn cho cô và anh cùng phòng.

_Reng... reng...

Tiếng chuông điện thoại của khách sạn treo trên tường reo lên, Nhân Mã đã nhanh nhảu nhảy lên giường cầm điện thoại nghe, bên trong một giọng nữ nói tiếng pháp vang lên:

[...Bonjour, je suis le réceptionniste de l'hôtel...] (Xin chào, tôi là nhân viên tiếp tân của khách sạn)

Hớ!?? Cô ta nói gì thế? Cô đâu có giỏi tiếng Pháp?

-He... hello...-Nhân Mã như người bất đồng ngôn ngữ, ấp a ấp úng nói

[...Se il vous plaît consulter le Thien Yet lui il?...] (Xin hỏi có cậu Thiên Yết ở đó không?...)

Nhân Mã như người câm, không biết người nữ kia nói gì, đành nói bừa.

-Yes.

[...Elle ne pouvait pas bouger la machine pour lui?...] (Cô có thể chuyển máy cho cậu ấy không?)

-No.-lại nói bừa

[...Pourquoi faire? Il est occupé étoiles?...] (Vì sao ạ? Cậu ấy đang bận sao?)

-Ok, ok, I understand.-Nhân Mã gật gật đầu

Thiên Yết nhìn cô, từ bao giờ mà cô hiểu tiếng Pháp thế? Thà anh tin gà mái biết gáy còn hơn tin cô hiểu tiếng Pháp.

Thiên Yết không đứng nhìn nữa, liền sảy bước đi đến cạnh giường, giựt lấy điện thoại nghe.

-Bonjour, Je suis Thien Yet. (Xin chào, tôi là Thien Yet)

[...]

-Porter à me laisser aller. (Đem lên cho tôi đi)

[...]

-Eh bien, il ya un moment elle lui a demandé ce qui se passe. (À, lúc nãy cô hỏi cô ấy gì thế?)

[...]

Lúc đầu sắc mặt Thiên Yết không sao, nghe nữ người Pháp kia nói một lúc thì sắc mặt anh đen lại, u ám mà nhìn cô.

Nhân Mã liền giả ngu, nhìn sang chỗ khác, không suy nghĩ liền phóng xuống giường.

-Lâm Nhân Mã, em không biết gì thì im đi, nói bừa là sao?-Thiên Yết đặt điện thoại xuống rống

-Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Nhân Mã đã chạy xuống giường, đặt hai tay lên tai mình xin lỗi, thật ra cô cũng không biết lúc nãy cô gái đó nói gì, mình trả lời gì.

-Em... đúng là thích gây chuyện.

-Xin lỗi... huhu...

Cô không dám tái phạm nữa đâu, lần đầu ra nước ngoài nên cô mới thế thôi mà, cô biết lỗi rồi, chỉ mong cô gái ấy không có gì quan trọng, chứ không cô sớm muộn bị anh xử chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro