CHAP 66. THIÊN YẾT TÔI DÙ THẾ NÀO CŨNG KHÔNG BUÔNG TAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ giải lao, Nhân Mã cùng Song Tử định đi xuống canteen kiếm gì ăn lót dạ, tâm trạng vui vẻ háo hức khi nghĩ đến Thiên Yết sẽ dẫn cô đi gặp Nhân Tử, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ nụ cười tươi.

-Cố lên!!! Cố lên!!!

Từng tiếng cổ vũ hòa cùng tiếng chai nước gõ bành bạch lên nền đất vang lên rộn ràng giữa sân vận động, bước chân Nhân Mã hơi dừng lại, ngó nhìn đám đông đang bu lại chỗ sân bóng rổ.

-Có việc gì vui quá vậy?-Nhân Mã tự hỏi chính mình, là ai đang thi đấu thế? Sao lại kịch liệt cổ vũ vậy?

-Lại chơi bóng rổ kìa, mình đi xem đi.-Song Tử khuôn mặt hí hửng lôi kéo Nhân Mã

-Được.

Coi một chút chắc không chết người đâu a, vả lại chỉ đến xem một lát rồi đi ngay.

Nghĩ đoạn, Nhân Mã cùng Song Tử đi lại chỗ đám đông, hai thân hình nhỏ bé cố gắng chen vào.

Oa, oa... đẹp quá đi!!!

Nhân Mã khi đã thấy rõ trận đấu bên trong, là ai thi đấu thì liền bị thu hút bởi vẻ đẹp của bốn người con trai.

Trận bóng rổ này, chỉ có bốn người chơi, Thiên Yết cùng Kim Ngưu chung một đội, còn Ma Kết và Thiên Bình cùng một đội. Cả bốn người con trai, mỗi người một vẻ, lại đẹp đến mê người, khi chơi bóng rổ lại càng tăng sức hút, oai vệ mà nhảy lên thẩy bóng vào rổ.

Một lạnh lùng, một bất cần, một ấm áp, một đào hoa... cả bốn vẻ đẹp như đang cố chứng minh mình là nhất. Đẹp như một bức tranh!!!

-Thiên Yết, Kim Ngưu...

-Ma Kết, Thiên Bình....

Từng tiếng gọi tên bốn anh vang dội khắp sân vện động, hầu như tất cả học viên đều ùa về chỗ sân bóng rỗ để xem, bỏ cả giờ ăn.

Nhân Mã ngây người nhìn bốn người con trai, không biết dùng từ gì miêu tả, cũng không biết cảm xúc gì để diễn đạt.

-Cậu nghĩ, ai thắng nào?-một nữ sinh tóc ngắn hơi khều nữ sinh bên cạnh hỏi

-Đương nhiên là anh Thiên Yết và anh Kim Ngưu rồi.-nữ sinh tóc dài đáp

-Cậu quên cả bốn người đều ngang tài sao? Đặc biệt là anh Thiên Yết và anh Ma Kết, có bao giờ phân biệt thắng thua, theo tớ lại hòa cho xem.-nữ sinh tóc ngắn khách quan nói

-Vậy thì chúng ta xem tiếp, để xem lại hòa hay là có người thắng đây.-nữ sinh tóc dài tiếp tục xem trận đấu

Nhân Mã loáng thoáng cũng nghe, nếu đã luôn hòa nhau thì thi đấu làm gì chứ? Chẳng phải biết trước kết quả rồi sao?

Song Tử ánh mắt rõ chấn động khi thấy Kim Ngưu, tên đó không phải tên ở bar tối hôm qua sao? Sao lại ở đây? Không lẽ... anh ta biết cô nên mới cố ý mời cô uống rượu? Hay là anh ta không hề biết cô?

Chuyện đó khoan hãy tính, trước mặt xem trò hay cái đã.

-Nhân Mã, cậu cổ vũ Ma Kết sao?-Song Tử lời nói mang theo ý cười, rõ cố ý hỏi

Ma Kết đứng bên trong sân, nhìn ra thấy Nhân Mã, môi mỏng cong thành một đường dài, anh giơ cao tay vẫy vẫy về phía cô.

Ngay lặp tức, mọi sự chú ý đều dồn về cô, Nhân Mã chỉ biết lúc ấy, cô muốn đến mắng anh đến chừng nào, làm thế sẽ hại chết cô đó.

Thiên Yết thấy thế, ánh mắt cũng dời về phía cô, đôi môi hơi cong lên, chỉ là không thể nhận thấy được, rất nhanh hạ xuống, như gió thổi qua.

-Nhân Mã, sao cậu không cổ vũ đi chứ? Nếu cậu la lên tên Ma Kết, chắc chắn anh ấy sẽ thắng cho xem.-Song Tử dùng cù chỏ thúc nhẹ cô một cái

-Hở!? Tớ nghĩ không cần đầu.-Nhân Mã liền lắc đầu kịch liệt

-Cần chứ, cậu phải cổ vũ bạn trai mình chứ? Cậu cổ vũ chắc chắn Ma Kết sẽ thắng cho xem.-Song Tử nháy mắt một cái

-Uầy, tớ cổ vũ họ cũng hòa thôi.-Nhân Mã xua tay không đồng ý

-Chưa thử làm sao biết? Bạn trai mà nghe được tiếng cổ vũ của bạn gái chắc chắn sẽ thắng.

-Tớ... thôi được.

Đuối lí, Nhân Mã đành đồng ý nghe lời Song Tử, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kì lạ, giây phút ấy giá mà cô có thể gọi to tên người con trai ấy, bảo anh hãy cố lên, anh sẽ thắng, nhưng mà đáng tiếc, lại không thể.

-Ma Kết, cố lên... anh chắc chắn sẽ thắng mà.

Nhân Mã hai tay đặt trên miệng mình tạo hình chiếc loa sau đó dùng hết âm lượng la lớn, nụ cười in hằn trên môi.

Chỉ là cô vừa la lên, ai nấy đều hướng mắt về phía cô, Nhân Mã cảm thấy mình như người ngoài hành tinh mới đáp xuống, làm chuyện quái lạ khác người.

Rõ ràng cô kêu đúng tên Ma Kết mà, không có sai tên như lần trước nha, vậy thì nhìn cô làm gì chứ?

Nhân Mã hơi mất tự nhiên, chớp chớp mắt nhìn bọn họ, cô đã bảo đừng bảo cô cổ vũ mà, thấy chưa, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ rồi đấy?

Ma kết lại thấy cô rất đáng yêu, nở nụ cười hạnh phúc, Ma Kết cũng lớn tiếng đáp cô:

-Nhân Mã, vì em anh nhất định sẽ thắng.

Nhân Mã gật đầu một cái rất nhanh, như tốc độ ánh sáng.

Tất cả cổ động viên xôn xao lên, bây giờ thì tin đồn họ quen nhau là đúng, không phải là gạt người.

Ma Kết được cô cổ vũ như có thêm tinh thần, như một siêu sao bóng rổ, anh lướt qua cả ba người kia, nhảy cao sau đó úp bóng lên rổ.

Cứ thế liên tục mười mấy trái liền.

Thiên Bình cùng Kim Ngưu đứng lại nhìn nhau, trận đấu này, có lẽ đã định sẵn ai thắng, chỉ là không ngờ mức ảnh hưởng của cô lại lớn như thế, rõ ràng đã biết cô rất đặc biệt, không ngờ lại tác động mạnh mẽ như thế.

Thiên Yết ngược lại Ma Kết, tinh thần cũng không còn sót lại trong người, rõ ràng cô là bạn gái hắn, cổ vũ hắn là chuyện bình thường, thế mà khi nghe cô nói ra, lòng anh đau thắt, không còn muốn chơi tiếp nữa.

Nhiều lần bị Ma Kết vượt mặt, Thiên Yết vẫn không giành bóng hay có bóng trong tay chỉ chuyền cho Kim Ngưu không tự mình đánh trả.

_Huýt huýt huýt...

Ba tiếng còi vang lên, cũng là lúc trận đấu kết thúc, tỉ số là 105-128 nghiêng về đội của Ma Kết, lần đầu tiên, tỉ số lại chênh lệch nhiều đến thế, những hai mươi ba trái.

-Ma Kết....Ma Kết....Ma Kết...

Từng đợt sóng kêu tên của Ma Kết vang dội khắp sân vận động, anh như một siêu sao tỏa sáng cả bầu trời, không ai sánh bằng.

-Có mệt không?

Nhân Mã đã đứng ở chỗ anh để đồ của mình, tay cầm chiếc khăn cho anh lau mau hôi còn cả một chai nước suối chưa khui nắp.

-Có em lo cho anh, mệt thế nào cũng hết.-Ma Kết cười rõ vui, rõ hạnh phúc cầm lấy chai nước mở nắp ra ngửa đầu uống ừng ực

-Chỉ khéo nói.-Nhân Mã hơi nhón chân, cầm chiếc khăn trên tay lau mồ hôi trên mặt anh

-Là anh nói thật, em không tin sao?-Ma Kết trong chốc lát đã uống cạn chai nước, quăng đại một chỗ, để cô lau mồ hôi cho mình, hỏi

-Tin, chỉ là... không lẽ lần nào anh mệt em cũng lo cho anh?-Nhân Mã hơi dừng một lát rồi nói tiếp, giọng càng nhỏ đi

-Anh bắt em phải lo cho anh cả đời, cả kiếp sau kiếp sau nữa.-Ma Kết cười cợt, đầy thương yêu nói

-Tham lam, tự anh lau lấy đi.-Nhân Mã đánh anh một cái, sau đó quăng chiếc khăn để anh tự lau

-Anh nói là thật.

-Em có nói không tin là thật sao?

-Nói rồi nhé, sau này phải lo cho anh, cả đời cả kiếp.

Nhân Mã xì một tiếng, nhưng mặt đỏ ửng, không thèm đếm xỉa đến anh, xoay mặt đi lại vô tình chạm vào đôi mắt đen ấy, rõ ràng có gì đó tức giận, có chua xót, có ân hận, nhưng mà đều không rõ ràng thể hiện.

Thiên Yết giật mình khi thấy cô nhìn mình, nhưng không né tránh nhìn thẳng mắt cô, trong đó anh thấy có hạnh phúc, có niềm vui, không có nỗi buồn.

Nhân Mã né tránh, quay mặt đi, lại vui vẻ nhìn Ma Kết

Giá mà khi bên anh cô cũng hạnh phúc vui vẻ như thế, giá mà anh không làm cô buồn, giá mà nụ cười ấy luôn dành cho anh.

-Thiên Yết, đừng nhìn nữa.-Kim Ngưu đi đến vỗ bả vai Thiên Yết một cái

-Rõ ràng cô ấy đang hạnh phúc, vậy mà mình lại không muốn nhìn thấy muốn phá vỡ nó, là do mình ích kỉ sao?-Thiên Yết rõ cười khổ

-Tình yêu luôn luôn là mù quáng, là ích kỉ. Đừng càng lún càng sâu, buông tay đi.-Kim Ngưu khuyên

-Buông tay? Tớ chưa từng nghĩ đến hai từ này.

-Đừng cố chấp nữa, cậu phải vui vì sau những điều cậu làm em ấy vẫn có thể hạnh phúc, có lẽ Ma Kết mới là người cô ấy cần, buông tay đi.

-Xin lỗi Kim Ngưu, dù thế nào tớ cũng không buông tay.-Thiên Yết giọng đầy chắc nịch, sau đó bỏ đi

Kim Ngưu khẽ thở dài, nhìn qua Nhân Mã cùng Ma Kết đang vui vẻ đằng kia, lại nhìn bóng lưng cô độc của Thiên Yết, lại thở dài lần nữa.

Vẫn là quyết định của Kim Ngưu đúng, buông tay Nhân Mã, yêu Cự Giải là điều sáng suốt, nhắc Cự Giải, anh lại muốn về gặp cô ngay.

-Có phải đang có gì vui lắm không?-Thiên Bình đi lại, hỏi

-Không có, sực nhớ lại chuyện hài thôi.-Kim Ngưu không nói sự thật

-Tưởng cậu tìm được ai rồi chứ?

-Cậu lo cậu cùng Song Ngư đi, nhưng mà cả hai về khi nào không báo trước một tiếng để bọn này ra xem cả hai đã đến mức nào rồi?

-Về tối qua thôi, nhưng mà nói cậu biết, bọn tớ tới mức nào cậu cũng không cần chen vào.

-Được được, nói giỡn thôi.

-Nghe nói, Ma Kết là bạn trai Nhân Mã!??-Thiên Bình hơi ngập ngừng, có chút đa nghi hỏi

-Là thật.

-Từ khi nào?

-Đi thay đồ, tớ kể cậu nghe.

Nói rồi, cả hai rời đi, Kim Ngưu kể lại từ chuyện hiểu lầm ở Paris đến hiện tại cho Thiên Bình nghe.

Như đã nói, giờ ra về Nhân Mã liền dẹp tập vào cặp, bảo Song Tử về trước đi sau đó chạy thẳng lên phòng hội trưởng tìm Thiên Yết.

Mở cửa phòng hội trưởng ra Nhân Mã không nhìn thấy Thiên Yết, thoáng nghĩ anh đang ở trong phòng nghỉ nên đi về phía cánh cửa duy nhất trong phòng hội trưởng.

Nhìn khắp phòng nghỉ, cũng không có ai, Nhân Mã không khỏi nhíu mày, anh kêu cô lên đây sao lại không thấy đâu?

Đột nhiên có một vòng tay òm cô từ phía sau, chặt chẽ ôm gần như không dám nới lỏng vòng tay ra. Nhân Mã kỉnh hoảng vì bị ôm đột ngột, phản ứng đầu tiên chính là muốn biết đó là ai.

Thiên Yết ôm chặt cô từ phía sau, mặt vùi sâu vào hõm cổ cô, tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô, trên tóc cô.

-Anh rất mệt, đứng yên một lát thôi.-Thiên Yết giọng khàn khàn

Nhân Mã ngây dại, không quay đầu lại nhìn anh, chỉ đứng yên cho anh ôm mình, bản thân cũng tham lam tận hưởng vòng tay ấm áp của anh, cảm nhận hơi thở đầy mệt mỏi của anh, cả mùi thơm nam tính đầy đặc trưng của anh.

Hiện tại anh rất cần cô, chỉ muốn ôm cô thế này, không cần suy nghĩ chuyện tiếp theo ra sao cả.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Thiên Yết vẫn ôm chặt Nhân Mã, anh mệt mỏi nhắm mắt lại vùi đầu trong hõm cổ cô. Ngay lúc này thời gian có thể ngưng lại mãi thì hay biết mấy, cô và anh không cần phải nghĩ ngợi gì, không biết đau khổ gì, không phải dối trá, thật lòng với bản thân mình.

Thời gian ơi, làm ơn dừng lại đi, để cô có thể trong vòng tay ấm áp của anh như thế này mãi, cô không cần nghĩ đến những nỗi buồn kia nữa, chỉ cần biết anh ở bên canh cô.

Anh không bao giờ suy nghĩ cảm giác của người xung quanh nhưng từ khi cô xuất hiện anh biết quan tâm đến người khác.

-Em biết không...

Thiên Yết giọng khàn khàn mở lời.

Nhân Mã im lặng chờ anh nói tiếp.

-Anh từng đọc qua một câu chuyện, chuyện kể rằng tại một nơi trên thiên đình có một nơi dành cho tất cả mọi cảm xúc của con người, buồn, vui, ganh ghét, con tim, lí trí... Một hôm, bọn chúng rủ nhau chơi trốn tìm, lí trí là người thua nên phải tìm những người còn lại, trong lúc tìm, lí trí vô tình làm nhánh hoa hồng có gai nhọn đâm vào mắt của con tim, con tim bị mù không nhìn thấy nữa.

-...-Nhân Mã vẫn im lặng, chờ anh nói tiếp

Thiên Yết hơi ngước đầu, càng siết chặt cô hơn, nói tiếp:

-Ngọc Hoàng hay tin rất tức giận, ngài đày tất cả xuống trần gian và mỗi người là một cảm xúc của con người, lí trí vì hối lỗi nên xin Ngọc Hoàng cho mình dẫn lối cho con tim, bởi vì con tim không nhìn thấy. Ngọc Hoàng chấp thuận nhưng ngài đưa ra một quyết định, lí trí có thể sai khiến mọi cảm xúc buồn, vui, ganh ghét nhưng một khi con tim đã lên tiếng, lí trí phải im lặng làm theo lời con tim.

Nhân Mã không hiểu vì sao lại cảm thấy dao động, cơ thể vô thức run lên nhè nhẹ. Rốt cục có ẩn ý gì?

-Lúc trước là lí trí chi phối anh, nhưng mà hiện tại con tim anh đã lên tiếng, lí trí không thể sai khiến cảm xúc được nữa. Lí trí và con tim không thể đi đôi, có lí trí mất con tim, bây giờ con tim anh rung động không ngừng yêu em, dù lí trí bảo rằng em không thể yêu nhưng con tim vẫn thắng, nó đã định sẵn, nó là quy luật tự nhiên.

Lời Thiên Yết trầm thấp, mang theo nỗi bất lực, nói ra lời từ tận đáy lòng.

Nhân Mã thoáng ngây người, con tim rộn ràng đập loạn không theo tiết tấu, nếu lúc trước anh chịu nói những lời thế này thì hay biết mấy, nhưng giờ đây cô đã đồng ý yêu Ma Kết, cô không thể làm Ma Kết đau lòng nữa.

Gạt đi tình cảm thật từ tận đáy lòng, Nhân Mã gạt tay anh ra, không thể tiếp tục sai phạm nữa, đã dứt khoác thì phải làm đến cùng.

Nhân Mã quay mặt nhìn anh, ánh mắt trong trẻo dáy lên chút lạnh lùng, nhỏ giọng nói:

-Không phải anh nói dẫn tôi đi gặp Nhân Tử sao?

-Nhân Mã, anh không phải đang gạt em, anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, những lời lúc trước em không tin cũng được nhưng lần này em phải tin.-Thiên Yết ánh mắt không hề cuồng ngạo như thường ngày, chỉ còn sự chân thật chứa đựng bên trong

-Tôi biết. Anh có thể đưa tôi đi gặp Nhân Tử  được chưa?-Nhân Mã lòng nhốn nháo, nhưng không biểu lộ ra ngoài, lạnh nhạt hỏi

-Nhaa Mã... dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ không từ bỏ...

-Nếu anh không đưa tôi đi thì tôi tự đi.

Nhân Mã cắt ngang lời anh song có ý định muốn bỏ đi, nhưng vừa đi ngang qua anh thì đã bị anh níu tay giữ lại.

-Anh đưa em đi.-giọng anh có chút chua xót, anh biết rõ cô không muốn nghe anh nói nữa, anh cũng không muốn ép cô.

Nhân Mã không nói gì, chờ anh lấy áo khoác, sau đó cả hai rời khỏi.

Dãy hành lang yên tĩnh, hai con người con tim không cùng nhịp đập nhưng suy nghĩ cảm xúc đều giống nhau.

Phía cuối dãy hành lang, ánh mắt người con gái nham hiểm nhìn cả hai. Đôi mắt xinh đẹp chứa toàn ganh tị cùng ác độc che lấp, trong đầu chỉ có ý niệm: "Loại bỏ cô ta, cô mới có được anh."

Song Tử, tốt nhất cô mau hoàn thành điều tôi muốn cô làm, nếu không, cô cũng lãnh hậu quả như cô ta.

...

Chiếc xe BMW đen mui trần vừa đậu trước biệt thự của gray thì ngay lập tức Nhân Mã liền xuống xe, cô rất nhớ Nhân Tử, Nhân Tử như là mạng sống của cô, nếu không còn Nhân Tử thì cô không còn ai là người thân cả.

Khi cánh cổng mờ, Nhaa Mã chạy vào trong thì thấy Nhân Tử đang ngồi trên ghế sô pha cùng Cự Giải xem hoạt hình, tiếng cười khúc khích trẻ con của Nhân Tử vang vọng khắp phòng khách.

-Nhân Tử....Nhân Tử...-Nhân Mã kích động gọi tên Nhân Tử, bản thân vì quá vui mừng không kìm được nước mắt

Nhân Tử nghe giọng của Nhân Mã, giật mình quay qua nhìn cô, ánh mắt trẻ con chứa đựng đầy vui sướng hạnh phúc.

-Chị hai...

Nhân Tử quăng chiếc gối đang ôm, nhảy xuống ghế sô pha chạy đến ôm chầm lấy Nhân Mã.

-Chị Hai, em rất nhớ chị hai...

-Nhân Tử ngoan, chị hai cũng rất nhớ em...-Nhân Mã giọng nghẹn ngào, hôn lấy Nhân Tử

Nếu người lạ nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng đây là cảnh mẹ gặp lại con không ai nghĩ rằng cô là chị hai của Nhân Tử, nhìn thấy cũng xúc động.

-Nhân Mã, cuối cùng cậu cũng về, mấy hôm nay tớ cùng Nhân Tử đợi cậu mãi.-Cự Giải đứng lên, mỉm cười khi thấy cô

-Cự Giải, phiền cậu quá rồi.

-Phiền gì chứ, là mình và Nhân Tử lên tìm cậu mà không báo trước.

-Anh Thiên Yết, anh Thiên Yết, em cũng nhớ anh.

Khi thấy Thiên Yết bước vào, Nhân Tử cũng buông vội cô ra, chạy tới ôm lấy Thiên Yết.

Cái quái gì thế? Cô vì vui mừng mà rơi lệ, vậy mà khi thấy Thiên Yết lại quên mất cô, còn thiên lí không? Rõ ràng Nhân Mã là em cô mà!!!

Thiên Yết ngồi xổm xuống xoa lấy đầu Nhân Tử, cử chỉ dịu dàng.

-Anh cũng nhớ em rất nhiều, có muốn anh dẫn đi chơi không nào?

-Dạ được.

-Không được.

Nghe Thiên Yết nói xong, Nhân Mã liền la lên phản đối.

-Chị hai, sao lại không được?-Nhân Tử xụ mặt buồn so

-Như thế thì phiền anh Thiên Yết lắm, Nhân Tử ngoan đừng quấy nữa.-Nhân Mã vội lấy lí do

-Dạ.-Nhân Tử miễn cưỡng đáp

-Không phiền, hiện tại anh rất rãnh.-Thiên Yết lại nhún vai, thản nhiên nói

-Không cần muốn làm Nhân Tử vui mà anh ép mình, không cần.-Nhân Mã nhăn mặt nói

-Chị hai, anh Thiên Yết nói rãnh thì mình đi chơi đi, được không chị hai?-Nhân Tử lại bày mặt cún con ra, năn nỉ

-Nhân Tử...-cô bất đắc dĩ nói

-Không lẽ em nỡ làm Nhân Tử buồn?

-Được rồi.

Nhân Mã đành thuận ý.

-Hura... chị hai muôn năm, anh Thiên Yết số một...-Nhân Tử hưng phấn la lên

Nhân Mã thở dài, bắt gặp nụ cười mãn nguyện của anh, cô khẽ trừng mắt, rõ ràng anh cố ý, muốn dẫn Nhân Tử đi, mà cô thì không muốn, đi cùng anh, làm sao cô chịu nổi!???

Bộ có thù hay sao? Cứ bám theo cô hoài vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro