CHAP 65. ĐIỀU TRA - THÀNH ĐÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ra về, Nhân Mã cất tập vở vào cặp, uẩ oải đứng lên vươn vai một cái lấy lại tinh thần, Song Tử cũng đã dọn tập vở vào, đi đến cười với cô nói:

-Nhân Mã hôm nào tụi mình đi leo núi đi.

-Leo núi sao? Song Tử sao cậu nổi hứng thế?-Nhân Mã không đồng ý cũng không cự tuyệt

-Lâu lâu khởi động chân tay cho tốt, đi leo núi tốt cho sức khỏe chúng ta đi đi.-Song Tử cất giọng khẩn cầu năn nỉ cô đi

-Cái đó để tớ xem đã, không biết có đi được không.

-Không cần vội không cần vội, bao giờ trả lời cũng được.-Song Tử xua xua tay

-Được, ngày mai tớ sẽ trả lời, thấy cậu mong muốn đi quá tớ nhất định sẽ cố xin.-Nhân Mã thấy Song Tử hứng thú như thế không nỡ từ chối

-Ừ, chúng ta về thôi.

Song Tử mỉm cười, sau đó khoác tay Nhân Mã, trong lòng lại chợt buồn, Nhân Mã cậu đừng bao giờ đồng ý đi bởi vì chuyến đi này tớ nhất định sẽ làm cậu thất vọng về tớ.

-Nhân Mã....

Nhân Mã đang đi cùng Song Tử thì giọng nói đầy nhu tình của Ma Kết vang lên, cô ngước nhìn anh, nở nụ cười với anh.

Ma Kết nhíu mày khi thấy Song Tử, nhưng đôi mày nhanh chóng giãn ra.

Song Tử nhìn Ma Kết, lại sợ ánh mắt không vui vẻ của anh đang nhìn chăm chăm mình, cô ta biết Nhân Mã rất quan trọng đối với Ma Kết, cô ta mà để anh biết kế hoạch đó chắc chắn sẽ chết.

-Tớ về trước nha Nhân Mã.-Song Tử có ý né tránh lại không biểu lộ ra ngoài hết chỉ cúi gầm mặt xuống sau đó bỏ đi

-Song....

Nhân Mã định kêu đợi cô về chung nhưng Song Tử bỏ lại câu đó thì người cũng đã mất, cô khẽ lắc đầu, nhìn Ma Kết

-Anh đưa em về.-Ma Kết bước lên

-Em tự về được mà, anh đừng lo.-Nhân Mã liền từ chối

-Ý anh là về biệt thự của anh chứ không phải nhà Thiên Tử

-Nhưng...

Nhân Mã hơi dừng lại không nói thêm, quả thật nhà cô nói quay về là nhà Thiên Tử, cô không về không được, hôm đó vẫn chưa kí vào hủy hợp đồng nữa.

-Muốn quay về nhà Thiên Tử cũng được, nhưng mà anh có điều kiện.

-Là điều kiện gì?

-Không được ở gần Thiên Yết quá, tốt nhất là mười mét, còn nữa...

Ma Kết nói xong, lại cười nham nhỡ, tay phải giơ lên chỉ chỉ vào môi mình.

-Hở!?-Nhân Mã nhìn anh không hiểu

Anh chỉ vào môi anh làm gì chứ? Nhân Mã động não một lúc mới hiểu ra, má lại nhanh chóng ửng hồng.

Cái gì cơ chứ? Có cần phải thế không? Bắt cô hôn anh, lỡ bị bắt gặp thì còn mặt mũi gì nữa?

-Được, em sẽ không đứng gần Thiên Yết, em về trước nha.-Nhân Mã liền giả ngu muốn chạy về trước

-Em không ngoan, nếu không ngoan thì anh sẽ thay em ngoan.-Ma Kết buồn cười liền nhanh chóng tóm cô lại

-Ma Kết... coi chừng có người đó.

Nhân Mã bị anh ôm chặt, khuôn mặt anh lại gần mặt cô đến mức môi chỉ còn một centimet là chạm nhau, cô ngượng ngùng chóng tay lên ngực anh muốn đẩy anh ra.

-Mọi người đã về hết rồi, em còn sợ gì chứ?-Ma Kết phì cười trước thái độ ngượng ngùng của cô, lại càng muốn trêu chọc cô hơn

-Nhưng lỡ...

-Không nhưng nhị gì hết, thế nào có chịu nghe lời anh không?-Ma Kết kề sát mặt cô, chóp mũi anh chạm vào chạm mũi cô không hề do dự

Nhân Mã biết chạy trời cũng không khỏi nắng, anh đã vô lại đến thế rồi cô còn mong chạy thoát sao? Hôn thì hôn, dù sao cũng nói hôn vậy thì hôn má cũng tính là hôn rồi.

Nhân Mã tinh ranh cười, sau đó nhón chân lên nghiêng một bên mặt hôn vào má anh.

-Nhóc con em thật xảo trá-Ma Kết bất mãn lên tiếng

-Dù sao cũng hôn rồi, hì hì-Nhân Mã che miệng cười

- - -

Thiên Yết đứng bên ô cửa sổ kính trong phòng mình nhìn bên ngoài cổng nhà Thiên Tử, ánh mắt nheo lại nhìn người con gái vui vẻ xuống chiếc môtô. Ma Kết tháo nón bảo hiểm cho cô, chẳng những thế còn hôn lên trán cô mới cho cô vào nhà.

Nhân Mã vào nhà thì Ma Kết khóe môi giương lên một đường rõ rệt, ngước đầu lên nhìn Thiên Yết

Thiên Yết thấy Ma Kết nhìn mình, ánh mắt đen vẫn lạnh lùng như xưa, thì ra hắn đã biết anh nhìn thấy nên mới cố tình làm thế.

Để lại nụ cười đầy khiêu khích cùng đắc ý kia, Ma Kết lên ga chạy đi, mất dần trong màn đêm.

Thiên Yết đứng trong phòng nghe rõ tiếng bước chân đều đặn của cô, bản thân rất muốn mở cửa ra giải thích cho cô nhưng mà lại không, bởi vì cô căn bản đã hết tin tưởng anh.

Dù anh bảo mình rằng không được mở cửa nhưng mà đôi chân lại không nghe mình mách bảo, cứ tiến lên về phía cửa, bàn tay không do dự mở cửa ra.

Nhân Mã vừa bước vào cửa phòng mình lại nghe thấy tiếng mở cửa, ngó đầu ra nhìn, vô tình chạm phải đôi mắt đen của người con trai ấy.

Không gian như ngưng đọng, mọi thứ đều dừng lại hết kể cả thời gian, hai người vẫn nhìn nhau không hề chớp mi mắt.

Nhân Mã hơi thở bắt đầu rối loạn, cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt bình thản nhìn anh.
Lí trí mách bảo với cô rằng: "Ngừng yêu đi."
Nhưng con tim của cô lại mạnh mẽ phản bác: "Cứ yêu đi."

Giữa lí trí và con tim, vì sao con tim lại kiểm soát mọi hành vi, cảm xúc của cô, ngay cả lí trí cũng không thể sánh bằng.

Nhân Mã cố gắng nặn một nụ cười, gật đầu thay cho lời chào anh.

-Nhân Mã...-Thiên Yết không muốn cô vào phòng, liền gọi tên cô

Nhân Mã dừng chân, quay đầu lại nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

-Không, có gì.-Thiên Yết muốn nói lại thôi

-Tôi...

Nhân Mã lại có chuyện muốn nói, dừng một chút rồi nói tiếp.

-Song Tử rủ tôi đi leo núi trong tuần này, anh cho tôi đi đi.

-Không, em đi với ai cũng được nhưng Song Tử thì không.-Thiên Yết quả quyết

-Tôi biết anh hiểu lầm Song Tử làm tôi hiểu lầm anh nhưng tôi hiểu Song Tử bạn ấy không như anh nghĩ đâu.-Nhân Mã chậm rãi nói

-Không phải hiểu lầm, đó là sự thật, em tin anh đi.-Thiên Yết hết lời để làm cô tin mình, chỉ nhỏ giọng nói gần như năn nỉ cô tin anh một lần này thôi

-Tôi tin anh, anh có thể cho tôi đi không?-Nhân Mã biết trước anh sẽ nói vậy, không muốn bàn cãi thêm

-Không được.

-Anh không cho tôi cũng đi.

-Em quên mình đang làm theo hợp đồng sao?

-Thế anh quên hôm trước Ma Kết giúp tôi hủy hợp đồng sao? Là anh đến cản lại nếu không tôi đã rời xa căn nhà này.-Nhân Mã cười lạnh nhạt

-Em... nếu em muốn đi thì phải để anh đi cùng.-Thiên Yết đành hòa hoãn nhưng ra điều kiện

-Đã có Ma Kết đi cùng tôi, không cần anh bận tâm.

-Ma Kết cũng không đáng tin, một là em ở nhà, hai là em đi phải có anh đi cùng.

-Anh... được thôi, nếu đã muốn đi thì đi.-Nhân Mã không nói lại anh, hậm hực bỏ lại một câu sau đó vào phòng đóng cửa lại

-Nhân Mã, dù thế nào... anh cũng không buông tay.

***

--- Bar ---

Kim Ngưu ngồi ở một chiếc ghế sô pha, nơi có thể quan sát mọi ngõ ngách trong bar. Nếu không phải đã hứa với Thiên Yết chắc chắn giờ này anh đã ở nhà chơi với Nhân Tử.

-Thiếu gia, người cậu tìm đã đến rồi.-một nam phục vụ đi đến thái độ cung kính nói

-Cô ta đâu?-Kim Ngưu khẽ lắc ly Brandy trong tay, hỏi

-Đang ở quầy rượu.

-Ngươi qua đó bảo với cô ta, bổn thiếu gia đây rất muốn uống với cô ta một ly.

-Vâng.-nói xong, nam phục vụ bước đi đến quầy rượu

Song Tử cầm chai Champagne rót vào ly rượu chân cao bằng thủy tinh trong suốt, thì một nam phục vụ đi đến nói với cô rằng thiếu gia bọn họ muốn uống rượu với cô, lúc đầu cô còn tưởng là ai, đến khi đi theo nam phục vụ đến chiếc bàn V.I.P thì mới biết là Kim Ngưu

-Chúng ta quen nhau sao?-Song Tử tự nhiên ngồi xuống cạnh Kim Ngưu

Song Tử mặc chiếc váy đen bó sát dài chưa đến đầu gối, hai chân bắt chéo lại vô tình hiện ra đôi chân trắng mịn.

-Từ từ sẽ quen thôi

-Song Tử.-Song Tử cười kiều diễm, vươn tay ra

-Kim Ngưu.-Kim Ngưu cũng nhã nhặn vươn tay ra bắt tay Song Tử

-Mời em.-Kim Ngưu đợi phục vụ rót xong hai ly rượu Brandy, rút tay về cầm hai ly rượu lên, một ly đưa cho Song Tử.

Song Tử cầm lấy ly rượu, ánh mắt đẹp đẽ đầy mê hoặc nhìn Kim Ngưu. Dù sao cô ta cũng là một thiên kim, ở bên Anh những quán bar thế này, cô ta đã thường vào.

Kim Ngưu cong môi mỏng, vẻ đẹp đầy phong lưu hiện dưới ánh đèn đủ màu chập chờn phát ra ánh sáng, khuôn mặt đầy dụ hoặc.

Song Tử ngửa đầu uống cạn, sau đó úp ly trống không trước mặt Kim Ngưu

Kim Ngưu cũng uống cạn ly, làm giống như cô ta, úp chiếc ly xuống.

-Sao anh lại một mình ở đây? Không có người bầu bạn sao?-Song Tử ngồi sát người Kim Ngưu

-Phải, anh đang chờ người giúp anh giải sầu đây.-Kim Ngưu chụp lấy bàn tay Song Tử, đôi môi nhếch lên

-Thế, em giúp gì được anh?

-Để xem... chắc sẽ rất nhiều.

Song Tử không hề đề phòng Kim Ngưu, vả lại cô ta cùng Kim Ngưu có lần nào gặp nhau, không biết cũng phải.

Nếu không phải muốn điều tra cô ta, anh đã không cần dùng đến chiêu mỹ nam kế này rồi, Thiên Yết chết tiệt đợi đến khi biết vì sao cô ta ở cạnh Nhân Mã thì Kim Ngưu nhất định đánh Thiên Yết một trận.

-Thì ra không thể về ăn tối là ở đây với cô ấy?

Cự Giải ánh mắt hừng hực lửa nhìn Kim Ngưu, lúc nãy nói bận công việc ở trường không về ăn cơm và chơi với Nhân Tử được, làm Nhân Tử thất vọng về phòng ngủ, Cự Giải lại buồn bã ăn cơm một mình, rồi ra ngoài đi dạo, đi khắp nơi trong thành phố lại đi ngang bar, thấy chiếc xe giống xe anh, tò mò vào tìm không ngờ thấy cảnh này.

Rõ ràng anh làm gì thì kệ anh, sao cô lại phải tức giận chứ? Còn lạ hơn là thấy hai người đang gần gũi nhau, Cự Giải lại thấy ghen trong lòng, anh có là gì của cô đâu sao cô phải quan tâm chứ?

Kim Ngưu giật mình, nhìn Cự Giải ánh mắt hừng hực lửa nhìn mình, Kim Ngưu hơi toát mồ hôi lạnh, chọc phải con sư tử Hà Đông, đường nào cũng nhừ tử.

-Cự Giải, em... sao lại vào đây?-Kim Ngưu liền đẩy Song Tử ra đứng dậy

-Nếu không ở đây sao biết được anh nói dối? Nếu anh không muốn về nhà thì nói trước đi, viện lí do làm Nhân Tử buồn, còn tôi như một con ngốc chờ anh về ăn cơm.

Cự Giải hét lớn, vừa nói xong câu đó thì người cũng đã chạy ra ngoài bar mất dạng. Kim Ngưu ngây người một lúc, liền lặp tức đuổi theo Cự Giải, tốc độ còn nhanh hơn ánh sáng.

Song Tử lắc ly Brandy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, con trai đều là những kẻ bạc tình, chỉ nên chơi qua đường tốt nhất đừng dính vào.

Chạy tới đường lớn, Cự Giải băng qua đường, cũng may đèn đỏ nên xe đã dừng lại hết. Chạy tới giữa đường thì tay Cự Giải bị bàn tay khác nắm chặt lại, sau đó xoay người cô về phía anh.

-Buông tôi ra.-Cự Giải giãy giụa muốn rút tay ra

-Không buông.-Kim Ngưu càng nắm chặt, chỉ sợ thả lỏng một chút sẽ mất cô

-Buông ra, buông ra...-Cự Giải càng giãy giụa  kịch liệt

-Anh nhất định không buông ra. Cự Giải, em yêu anh phải không?

Như bị điểm huyệt, Cự Giải đứng yên bất động không giãy giụa nữa, ánh mắt có chút bối rối.

-Là thật, đúng không?-Kim Ngưu hỏi lại một lần, như chắc chắn

-Phải, tôi yêu anh thì đã sao? Bản thân tính tình hung dữ, ngay cả lấy lòng người khác cũng không biết, đã thế chỉ làm trò hề trước mặt anh, trong mắt anh, tôi chắc chắn là một cô gái không đáng một xu, tôi có yêu anh thì anh cũng không dể mắt tới.

Cự Giải giùng giằng hét lên, sau đó nước mắt cũng không kiềm được mà chảy ra khỏi khóe mắt.

Hôm nay cuối cùng cũng biết được, cảm giác khóc vì người con trai mình yêu là thế nào.

Một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống cánh môi anh đào của Cự Giải, Cự Giải ngây ngẩn người chỉ mở to mắt nhìn Kim Ngưu

Anh hôn cô!???????

Kim Ngưu ôm chặt cô trong lòng, càng hôn càng sâu càng mãnh liệt, không hiểu sao khi nghe cô nói ra những lời từ tận đáy lòng, trái tim anh lại rung động lại vui sướng, khi thấy nước mắt cô rơi anh lại đau lòng muốn lau khô nước mắt của cô.

Không lẽ anh động tâm?

Bị nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt của anh cuốn theo, cả người Cự Giải  tê rân rân, đầu có choáng váng, vô tri vô giác vòng tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại nụ hôn của anh.
Đèn bật xanh, từng chiếc xe chạy qua cả hai, vài người đi đường nhìn hai người đang hôn nhau, đôi lúc có dừng lại xem rồi đi.

Không cần mọi người có xem hai người có vấn đề hay không, anh chỉ biết, cô yêu anh và anh cũng thế.

Yêu Cự Giải, là một quyết định không dễ đối với anh, dù trong lòng Nhân Mã vẫn chiếm giữ nhưng từ từ sẽ phai nhòa, Cự Giải tốt, rất tốt, cô ấy cũng như Nhân Mã...

...

Tiếng chim bên ngoài cửa sổ phá vỡ giấc ngủ của cô gái, Nhân Mã quấn mình trong chăn bông, không muốn tỉnh dậy.

Nhân Mã miễn cượng gượng dậy, dụi dụi đôi mắt, mơ màng nhìn xung quanh. Nếu không phải tối qua Ma Kết nói chuyện điện thoại với cô đến khuya, thì sáng hôm nay cô đã không buồn ngủ thế này.

Nhưng mà còn ngủ nữa sẽ trễ thật đó, phải thức dậy thôi.

Nhân Mã uể oải vươn vai một cái, sau đó cầm đồng phục bước vào nhà tắm.

Một lúc sau, Nhân Mã thay đồ xong bước ra ngoài, lặp tức hoảng hồn giật nảy người, thiếu điều suýt chút nữa là té ngửa ra sau.

-Thiên Yết... sao anh lại ở đây?-Nhân Mã không dám tin, Thiên Yết đang trong phòng mình

-Chị Dung nói giờ này em chưa xuống nhà nên anh lên xem thử.-Thiên Yết ngồi trên chiếc giường của cô, nói

-Tôi... tôi ngủ quên thôi, anh đi học trước đi.-Nhân Mã không muốn như lúc trước, lún sâu vào thêm

-Không sao, tôi có thể cho em đi cùng.-Thiên Yết đứng dậy, bàn tay có chút quyến luyến thôi không sờ vào chiếc giường của cô

Lúc nãy vào phòng không thấy cô, nghe trong nhà tắm có tiếng nước chảy, chắc cô đang thay đồ nên ngồi đợi. Chỉ là mùi hương trên chiếc giường của cô thoang thoảng dễ chịu vô cùng.

Anh lại không nhịn được ngồi xuống sờ vào, còn cầm gối lên ngửi lấy, quả thật rất thơm. Cô không xài dầu thơm nên thoáng nghĩ là mùi sữa tắm loại rẻ tiền nhưng mà lại thơm cùng dễ chịu đến thế.

-Không cần phiền anh, tôi có thể tự đến trường được.-Nhân Mã xua tay

-Em nghĩ bằng chiếc xe đạp có thể chạy đến trường trong vòng năm phút sao?

-Tôi có thể nhờ Ma Kết đến đón tôi.

Anh thoáng im lặng, hai tay rõ nắm chặt, một lúc mới lên tiếng:

-Em không nhớ Nhân Tử sao?

-Nhân Tử!? Anh định nói gì?-Nhân Mã ánh mắt ánh lên chút vui mừng, sau đó lại không hiểu anh nhắc đến Nhân Tử có ý gì

-Cự Giải dẫn Nhân Tử lên tìm em ba ngày trước nhưng vì chúng ta đi Paris nên họ ở tạm nhà Kim Ngưu.

-Anh nói thật?

-Ừ, một lát ra về tôi đợi em ở phòng hội trưởng, tôi dẫn em gặp Nhân Tử.

-Không cần, tôi tự đi được, có Ma Kết đưa tôi đi rồi.-Nhân Mã vẫn từ chối

-Em sợ tôi làm gì em sao? Câu trước Ma Kết câu sau cũng Ma Kết.-Thiên Yết cười khổ, hai tay càng nắm chặt

-Tôi đã nói giữa anh và Ma Kết, Ma Kết đáng tin hơn anh.-Nhân Mã nhàn nhạt đáp

-Em yên tâm, tôi không làm gì em cả, chỉ đưa em đến gặp Nhân Tử rồi thôi.

Nhân Mã nhìn anh, có chút do dự, nhưng mà ánh mắt của anh không thể hiện chút gì là nói dối, chắc anh sẽ đưa cô đến gặp Nhân Tử rồi đi ngay.

-Được, một lát ra về tôi lên phòng hội trưởng tìm anh.

Bỏ lại câu đó, Nhân Mã xách cặp quay người bỏ đi.

Thiên Yết nhìn cô bước ra khỏi phòng, tâm trạng phức tạp, cô ghét anh đến mức đó sao, không thể tin anh nữa sao?

...

Nhân Mã vào lớp, bao nhiêu ánh mắt nhìn cô, ghen ghét, đố kỵ cùng ngưỡng mộ đều có, Nhân Mã không quan tâm bước vào chỗ ngồi của mình.

-Nhân Mã , thế nào cậu xin chưa vậy? Có đi được không?-Song Tử quay xuống bàn cô hỏi

-Được, nhưng mà... phải để Thiên Yết đi cùng.-Nhân Mã ngập ngừng nói hết câu

-Cái gì? Không được.-Song Tử hét lớn phản đối

-Song Tử, nhỏ tiếng thôi, mọi người đang nhìn kìa.-Nhân Mã vội ra ám hiệu bảo Song Tử nhỏ tiếng

-Cậu nói đùa sao? Không thể để hội trưởng đi cùng.-Song Tử giảm âm lượng

-Vì sao vậy? Chúng ta cứ xem anh ta vô hình được rồi, nếu không tớ không đi được đâu.-Nhân Mã chu chu cái miệng, lay tay Song Tử

-Tớ chỉ định có hai đứa mình đi thôi.-Song Tử hơi mím môi

Nếu để Thiên Yết đi cùng chẳng phải "kế hoạch đồ sộ" của cô ta bị phá sao?

-Đi mà Song Tử, anh ta đi thì kệ anh ta, anh ta mà không đi tớ phải ở nhà đó.

-Được rồi, chủ nhật tuần này chúng ta đi.

-Ok.-Nhân Mã cười mỉm

Song Tử thoáng cười, trong đầu không ngừng suy nghĩ ra những kế mưu mô hiểm ác, cứ để Thiên Yết đi, sau đó gạt anh ta đi chỗ khác ra tay cũng không muộn.

-Nhân Mã....

Đang ngồi nói chuyện phiếm với Song Tử thì có người gọi tên cô, Nhân Mã nhìn ra cửa sau lớp, thấy Ma Kết đang đứng gọi mình.

-Tớ ra gặp Ma Kết một tí.-Nhân Mã nói với Song Tử sau đó chạy ra ngoài

Vài học viên đi vào lớp hay đi ngang thấy Ma Kết đứng ngoài lớp gọi Nhân Mã, liền chụm đầu to nhỏ.

-Anh tìm em có việc gì không?-Nhân Mã cười nhăn răng nhìn anh

-Lúc nãy anh có lên tìm em mà em chưa vào lớp, hôm nay sao đến lớp trễ thế?-Ma Kết đút hai tay vào túi, dáng dấp to lớn nhìn cô từ phía trên

-À, em ngủ quên thôi.-Nhân Mã gãi gãi đầu lè lưỡi

-Nhóc con, đã bảo tối qua ngủ sớm mà cứ bắt anh kể chuyện hát cho em nghe.-Ma Kết cười đầy yêu chiều, hai tay vươn ra nhéo má cô

-Gì chứ? Rõ ràng là anh điện thoại cho em trước, nên em mới kêu anh kể chuyện hát em nghe.-Nhân Mã chu mỏ

-Còn cãi?-Ma Kết tăng sức ở tay một tí

-Ma Kết, nhẹ tay đi... đau đó...-Nhân Mã nhăn nhăn mặt nhìn anh

-Anh sẽ buông, nhưng mà...

Ma Kết cười nham nhỡ, buông tay ra cúi người xuống thì thầm vào tai cô.

-Nhưng mà tối qua em đã đồng ý hôm nay phải hôn anh.

Sau đó đứng thẳng người, làm mặt quỷ với cô.

-Hơ!? Trời hôm nay rất đẹp thì phải... em sực nhớ có bài tập, em vào lớp làm.-Nhân Mã ngó lơ, ý muốn kiếm cớ ủy thác

-Nhân Mã, em muốn anh hôn em trước mặt mọi người sao?-Ma Kết nói vừa đủ hai người nghe

Hơ!? Đừng liều mạng thế chứ?

-Hì hì, Ma Kết, một lát em sẽ hôn bù, anh về lớp đi.-Nhân Mã đành tìm kế hoãn binh, đuổi khéo anh về lớp

-Anh nói em biết, đừng hòng trốn tránh, nếu không anh sẽ hôn em trước mặt mọi người.-Ma Kết cười đầy nham nhỡ, gật gật đầu đầy thích thú

-Được được, không trốn, nhưng anh về lớp đi em sẽ hôn bù.-Nhân Mã đồng ý trước, sau đó đẩy anh đi

-Nhớ đó.

-Nhớ, nhớ, em nhớ mà.

Nhân Mã đuổi được anh đi khẽ thở phào, vào lớp thì bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía cô, toàn bộ đều là ánh mắt dao găm.

Hơ, chuyến này anh cứ tiếp tục thế này chắc chắn cô bị anh hại chết cho xem.

Nhân Mã cúi đầu đi vào bàn ngồi, cứ sống trong tình trạng này, có nước cô không học yên, sống dở chết dở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro