CHAP 73. CHỈ CẦN ANH Ở BÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp nhập học nên Au không thể ra chap thường xuyên được nên mong mấy nàng thông cảm cho ta

=====================================

Nhân Mã bước vào nhà Thiên Tử bắt gặp Thiên Yết đang đứng ngay cửa, ánh mắt anh dịu dàng nhu tình như nước, ngay cả vẻ lạnh lùng cố hữu cũng phai mờ.

Nhân Mã nhìn anh, đôi môi anh đào vô thức cong lên một đường đẹp đẽ, cũng không biết vì sao mà mình lại cười?

Thiên Yết bước về phía Nhân Mã, dừng trước mặt cô ở khoảng cách nhất định, bàn tay to của anh vươn ra xoa lấy đầu cô.

-Mọi chuyện ổn rồi, em không cần lo gì cả.-Thiên Yết cong môi, nói

-Thiên Yết...

Nhân Mã gọi tên anh, sau đó sà vào lòng anh. Giây phút này cô đã chờ đợi rất lâu rồi, lâu lắm rồi, chỉ cần ôm lấy anh, gọi tên anh mãi, nghe được nhịp tim đang đập kia của anh, cả hơi ấm của anh, tất cả cô đều muốn có...

-Anh biết không? Em luôn nhắc bản thân mình không được mơ tưởng đến anh, em không thể yêu anh nhưng mà em lại càng yêu anh sâu đậm, nếu thật sự chúng ta đến với nhau, có phải là sai lầm?-Nhân Mã ôm chặt anh, hai tay vấu vào áo anh

-Nếu là sai lầm, anh nguyện để tiếp tục sai chỉ cần không mất em.-Thiên Yết cũng ôm lấy cô, ghé sát tai cô nói khẽ

Cơ thể Nhân Mã bị một trận sóng của hạnh phúc đánh đỗ, cô không tự chủ mà mỉm cười rơi nước mắt. Phải, chỉ cần câu nói này của anh thôi, cho dù là sai lầm cô cũng nguyện tiếp tục yêu, chỉ cần bên nhau, trọn kiếp không xa.

-Nếu đã sai thì cứ cho sai, không cần biết kết quả, không cần biết có bị cấm đoán hay không, chỉ cần chúng ta không mất nhau.-Nhân Mã ghì chặt anh, nước mắt hạnh phúc như vỡ òa

-Phải, chỉ cần không mất nhau thì thế nào cũng không buông.

Thiên Yết cảm nhận được cơ thể cô run lên, không phải vì sợ hãi mà vì hạnh phúc, vì những đau khổ trước kia của cô được báo đáp.

Yêu là khi bạn đang ôm ai đó chặt hết mức có thể nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ gần, cũng giống như cô và anh lúc này...

-Vì sao lại yêu em?-Nhân Mã ôm anh ngẩng đầu nhìn anh

-Em không phải là tiểu thư giàu có, nhưng mà anh thì khác, mọi thứ anh đều có. Cho nên, dù em không phải là một cô gái hoàn hảo, nhưng anh nguyện để em yêu một người hoàn hảo như anh.-Thiên Yết cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều

Nhân Mã cứng họng, hoàn toàn không biết nói gì.

-Vậy còn, lúc tan học vì sao khi Ma Kết kéo em đi, anh không ngăn lại?-cô nói, trong ngữ khí có chút bất mãn

-Bởi vì nếu anh ngăn lại, em làm sao nói rõ với Ma Kết?

-Lỡ như em không nói luôn sao?

-Nhân Mã, em nghĩ anh không hiểu em sao? Em làm sao không nói được.

-Nhưng lỡ như em không nói thì làm sao?

-Gió lên rồi, mau vào thôi không lại bệnh.

Thiên Yết không trả lời, kéo cô vào lòng đi vào trong.

-Sau này em đã là bạn gái anh, không được quá gần với người con trai khác, kể cả Nhân Tử.-Thiên Yết dẫn cô vào nhà cảnh cáo nói

-Hơ, anh tỏ tình với em bao giờ? Anh có nói câu nào đại khái như làm bạn gái anh đi đâu chứ?-Nhân Mã chu mỏ phản bác

-Vậy chứ những lời nãy giờ không tính là tỏ tình sao?-Thiên Yết cau mày nhìn cô

-Không tính, không tính, phải có hoa, anh còn phải chân thành nói anh yêu em hỏi em có làm bạn gái anh không?-Nhân Mã nói miệng cười tủm tỉm nghĩ đến cảnh anh tỏ tình mình sẽ ra sao?

-Em thử làm cho anh xem xem.-Thiên Yết khóe môi giần giật

-Được. Thiên Yết, em rất yêu anh, làm bạn trai em đi.

-Được anh đồng ý.

-Yaa... anh gian lận, không tính

-Anh đồng ý làm bạn trai em rồi nhé, em đã là bạn gái của anh.

-Không tính, không tính, anh an gian.

-Làm sao đây, anh lại xem lời em nói là thật.

-Thiên Yết....

Chị Dung nhìn Nhân Mã cùng Thiên Yết chạy lên cầu thang, khóe môi nở nụ cười, lâu lắm rồi nhà Thiên Tử mới vui vẻ tiếng cười đùa có sự tham gia của Thiên Yết, từ khi Nhân Mã đến đây nhà Thiên Tử lúc nào cũng như mùa xuân, tính tình Thiêm Yết cũng thay đổi mà hôm nay cúi cùng cũng thấy thiếu gia của bọn họ chịu cười.

-Thiếu gia, chúc mừng cậu...

. . .

Người ta nói chuyện tốt không ra khỏi nhà thì chuyện xấu đã đồn ngàn dặm quả là không sai. Cái tin đồn Nhân Mã cô vong ơn bạc tình bỏ Ma Kết làm bạn gái Thiên Yết lan truyền nhanh như tốc độ ánh sáng.

Bây giờ nguyên trường Thiên Yết đi đâu cũng chỉ nghe cái tin đồn đó, đa số đều chĩa vào Nhân Mã cô. Mà toàn lời lẽ không tốt.

Nhân Mã cầm chồng sách trên tay khẽ thở phào, nếu mà tìm được kẻ lan truyền tin này cô nhất định hỏi cho rành rẽ, nói cô cám dỗ Ma Kết rồi quay sang dụ dỗ Thiên Yết, bộ muốn dụ dỗ hai người này dễ lắm sao?

Cô biết nếu tin cô quen Thiên Yết mà để mọi người biết sẽ thế này mà, cô và anh không cùng đẳng cấp, cái tin cô quen anh vì tiền tài danh lợi muốn kiếm chác cũng là lẽ thường.
Miệng đời nên họ luôn nói không thành có, miễn cô thật lòng yêu anh là được rồi.

Nhân Mã đang đi thì chạm mặt Kim Ngưu, cô ngước đầu tươi cười với anh, lịch sự nói:

-Chào buổi sáng

-Chào buổi sáng Nhân Mã. Thiên Yết đâu sao lại đi một mình?-Kim Ngưu cười vui vẻ đáp

-Anh ấy ở trong phòng hội trưởng em định tìm anh ấy. Anh và Cự Giải vẫn tốt chứ?-Nhân Mã nói

-Vẫn tốt, anh định cho Cự Giải lên đây học cùng em, còn Nhân Tử ở nhà Thiên Tử cùng em.-Kim Ngưu đề xuất

-Cái đó...-Nhân Mã hơi đắn đo

-Sao thế? Không thích sao?

-Không phải, chỉ là Nhân Tử ở nhà Thiên Tử em sợ phiền thôi.

-Thiên Yết không nhỏ mọn như em nghĩ đâu. Cậu ấy sẽ đồng ý cho xem.-Kim Ngưu xua tay

-Nhưng mà... em thấy như...-Nhân Mã không biết nên làm theo lời Kim Ngưu không?

-Nếu em sợ làm phiền Thiên Yết vậy thì thế này, anh nuôi cơm Nhân Tử ba ngày, Thiên Yết nuôi cơm ba ngày, chủ nhật thằng bé ở cùng em.

-Hả?-Nhân Mã phì cười, làm như phân chia tài sản chẳng bằng

-Nhân Mã, em đồng ý đi, anh không muốn xa Cự Giải, đi mà.-Kim Ngưu giở trò

-Được được, em tạm thời đồng ý, là tạm thời nhé, sau này có đổi ý anh không được phản đối.-Nhân Mã chịu thua

-Ok em, anh sẽ làm đơn nhập học cho Cự Giải.

Nhân Mã lắc đầu, nhìn Kim Ngưu yêu Cự Giải đến thế, cô thầm mừng cho Cự Giải, lại mỉm cười, cô và Thiên Yết có phải cũng thế không?

-Em lên phòng hội trưởng tìm Thiên Yết, tạm biệt anh.

Nhân Mã nói, sau đó hơi cúi đầu rồi ôm chồng sách bước đi.

Căn biệt thự ngoại ô, Song Tử ngồi trên chiếc sô pha bên trong, hai tay nắm chặt váy mình nhìn dáo dác xung quanh. Lúc nãy khi đến trường, Song Tử còn chưa bước vào cổng thì đã bị kéo đi, mà đích thị là Sư Tử kéo cô đi.

Cô hỏi anh dẫn mình đi đâu? Anh không đáp, chỉ bảo im lặng đừng làm loạn. Cô đòi nhảy xuống xe, anh lại bảo nếu muốn ba mẹ cô nhặt xác cô thì cứ việc.

Đôi khi không nên nhìn con người bằng vẻ bề ngoài. Sư Tử là tiêu biểu nhất.

Lúc đầu Song Tử còn nghĩ Sư Tử luôn hòa nhã vui vẻ với mọi người, ai mà ngờ anh lại có lúc cộc cằn khó gần.

-Uống đi.

Sư Tử bưng hai ly coffee nóng hổi đặt lên bàn một ly cho cô còn một ly cho mình, anh ngồi xuống ghế đối diện cô.

-Cảm ơn.

Song Tử thầm nói một tiếng, sau đó cầm ly coffee lên uống một ngụm, quên mất là coffee nóng nên liền sặc.

-Sao không cẩn thận?-Sư Tử nhíu mày, trách cứ

-Tôi tưởng...

Song Tử còn định nói bắt gặp ánh mắt cau có của anh, lặp tức im bật, là cô quá căng thẳng cùng lo sợ thôi.

-Thiên Yết chỉ cho tôi ba ngày để cho cô nói ra sự thật...

-Tôi không có gì để nói.-Song Tử chưa nghe Sư Tử nói hết đã cắt ngang lời anh

-Ba cô là người Anh, mẹ là người Nhật, sinh ra cô là con lai, tính cách quả thật cũng có nét ngang bướng của người Anh.-Sư Tử không tỏ ra không vui, đặt ly coffee trên tay xuống bàn ngã người vào ghế

-Thế thì sao? Anh đem tôi đến đây tôi có thể kiện anh.-Song Tử trừng to đôi mắt xanh biếc của mình nhìn anh

-Kiện? Được, tôi cho cô kiện nhưng cảnh sát có tin hay không lại là một chuyện?-Sư Tử không tức giận mà còn cười

-Anh... tôi nói rồi căn bản không ai sai khiến tôi cả, là tôi tự làm.-Song Tử buồn bực nói

-Công ty ba cô đang trong tình trạng khủng hoảng, nếu theo tôi ước chừng năm ngày nữa là tuyên bố phá sản, cô nói xem công ty thì mất, con gái vào tù, ba mẹ cô chịu nổi không?

-Không thể nào, rõ ràng...

Song Tử đang nói thì dừng lại, tâm trí rối bời, rõ ràng lúc bắt Nhân Mã thì Louisa nói sẽ viện trợ tiền cho công ty ba cô sao? Sao lại thế? Không, chắc chắn là Sư Tử gạt cô?

-Anh nói dối, anh tưởng nói vậy là tôi tin sao?-Song Tử vô lực lắc đầu

Thật ra trong lòng cô đang rất lo sợ...

-Tin hay không thì tùy cô, tôi nhìn cô thế nào cũng không phải kẻ có tâm địa xấu xa, Song Tử cô không nghĩ đến bản thân cũng nghĩ đến ba mẹ cô.-Sư Tử kiên nhẫn nói

-Anh đừng gạt tôi nữa, tôi sẽ không tin đâu, còn nữa anh mau thả tôi ra mau, tôi muốn về nhà mình.-Song Tử cố giữ bình tĩnh, đứng lên

-Tôi bắt cô đến đây làm sao cho cô đi dễ dàng? Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, sáng mai tôi đến tìm cô, thức ăn trong tủ lạnh đói thì lấy ăn, còn nữa đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, bởi vì cho dù cô có tìm cách thoát thì tôi cũng tìm được cô.

Sư Tử nói đồng thời cảnh cáo việc Song Tử nghĩ đến chuyện trốn đi.

-Anh... anh không có quyền giam giữ tôi.-Song Tử lớn tiếng hét

-Có hay không cũng chưa đến phiên cô lên tiếng, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn hay hành động ngu ngốc nào, nếu không ba mẹ cô cũng sẽ như cô khi ấy

Nói xong, Sư Tử quay người bỏ đi, Song Tử hoàn toàn sụp đổ ngồi bệt lên sàn nhà, đau lòng mà khóc, từng giọt rơi lên sàn, không ngừng nghĩ, tiếng khóc nức nở chua xót của cô như nhát dao chạm vào lòng người con trai.

Đừng ép anh làm thế, là do em không chịu nói ra thôi...

...

Nhân Mã mở cửa phòng nghỉ trong phòng hội trưởng ra, thấy Thiên Yết ngồi trên chiếc ghế cạnh ô cửa sổ ngước nhìn cánh đồng hoa hướng dương trước mặt.

Nhân Mã đặt sách lên bàn, kéo chiếc ghế ngồi kế bên anh, khuôn mặt tròn trịa đặt lên vai anh

-Nhìn anh có vẻ suy tư, đang nghĩ đến việc nan giải sao?-Nhân Mã lên tiếng

-Không phải, chỉ là nhìn cánh đồng hướng dương cùng phòng nhạc làm anh nhớ vài chuyện.-Thiên Yết trìu mến dựa đầu mình vào đầu cô

-Là gì thế?

-Muốn biết sao?-Thiên Yết cúi xuống nhìn cô

Nhân Mã ừ một tiếng nhìn anh, chờ anh nói.

Anh kể, lúc trước khi cô cùng Ma Kết dưới phòng nhạc thì anh ở đây đều thấy hết mọi việc, anh nói có lần anh nhìn thấy cô thắt cravat cho Ma Kết, ánh mắt anh trầm xuống, cứ thế mà nhìn, nhìn đến khi cô thắt xong, lại nhìn nụ cười của cô dành cho Ma Kết. Từ sâu trong đáy lòng thoáng lung lay, anh có thể hiểu là vì cảnh tượng ấy như lúc Ân Di cũng thắt cravat cho Ma Kết.

Lần thứ hai làm anh lung lay, là lúc cô bị phanh phui chuyện đến đây làm theo hợp đồng, cô ngồi giữa cánh đồng hướng dương, núp sau từng cành hoa mà khóc nức nở, tim anh như bị cào xé, mà không kìm được đi xuống dùng khăn lau nước mắt cho cô, cho cô ôm mình mà khóc, mặc dù lúc ấy cô đang phạm lỗi.

Đến lần thứ ba, thì chính anh biết thân không phải vì nhìn thấy hình bóng Ân Di trên người cô, hai lần trước nếu là như thế thì chắc chắn lần này tuyệt đối không. Đó là lúc cô trở thành bạn gái Ma Kết, anh thấy cả hai nói gì đó có vẻ Ma Kết không vui, cô liền cười hòa hoãn từ phía sau ôm Ma Kết, nụ cười ấy ngọt ngào đến nhường nào, mà lại không dành cho anh.

-Thì ra ngay từ đầu anh đã biết rõ em làm gì với Ma Kết bên dưới? Em có thể xem anh đang theo dõi em không?-Nhân Mã ngồi thẳng người, cười tươi để lộ hàm răng trắng đều của mình

Không khó nhận ra niềm vui sướng cùng hạnh phúc trên gương mặt cô, trong ánh mắt cả nụ cười của cô.

-Nói là theo dõi thì quá rồi, còn nói vô tình thì không phải, bởi vì có một ngày có một cô gái đến quấy nhiễu cuộc sống của anh, mỗi ngày đều chạy xuống phòng nhạc, anh nhìn cô ấy bên trong phòng nhạc, từ từ thành thói quen, cứ đúng giờ lại ra cửa sổ xem cô ấy lại chưa? Ngày nào cô ấy lại thì anh vui vẻ, còn không tâm tình anh kém hẳn. Cứ như thế mà khắc sâu vào lòng

Thiên Yết ánh mắt nhu tình dừng một lát, nhìn cô lại nói.

-Thế mà cô gái ấy không biết điều, xuống phòng nhạc chỉ tìm Ma Kết, không có Ma Kết thì không xuống.

Nhân Mã thoáng ngây dại, cả người như tê liệt, không kìm nén mà cười hạnh phúc nhìn Thiên Yết, cảm xúc trong người cô, không thể dùng bất kì hình ảnh cùng lời nói nào miêu ta cho được. Nó quá mãnh liệt...

-Từ hôm nay, cô gái ấy không xuống phòng nhạc nữa, chỉ lên phòng hội trưởng thôi.-Nhân Mã ôm lấy anh, càng ngày càng chặt.

-Nói được phải làm được.

-Được, sẽ được, chắc chắn được.-Nhân Mã như robot gật đầu máy móc

-Ngốc

Thiên Yết cũng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, trong lòng hạnh phúc vô bờ bến, niềm hạnh phúc thứ hai của anh, anh chắc chắn không làm vụt mất.

- - -

-Cử động rồi... bác sĩ cử động rồi...

-Mau gọi chủ tịch, bảo cô ấy đã có phản ứng.

-Vâng.

Cô gái, mau tỉnh lại, có người đang đợi cô...

- - -

Ra về, Nhân Mã vừa cất tập vở vào cặp định đi về thì đã bị chặn lại. Cô ngước mặt lên nhìn, Jenny mặt lộ ra vẻ tức giận cùng ganh ghét nhìn cô.

-Có việc gì?-Nhân Mã không lấy làm lạ mấy chuyện này, cô biết sớm muộn gì học viên nữ cũng đến gây sự với cô?

Lí do rất đơn giản, vì Thiên Yết.

-Nhân Mã, mày nghĩ mày là ai mà quen anh Ma Kết rồi bỏ anh ấy để quen Thiên Yết? Mày biết hai anh ấy không thích nhau mà?-Jenny cao giọng, quát

-Đó là chuyện của tôi.

Cô không rãnh rỗi như bọn họ mà giải thích mọi chuyện.

-Mày nghĩ mày sẽ là một Ân Di thứ hai sao? Ân Di nói sao cũng tốt hơn mày, tài giỏi, hòa đồng, còn mày là thứ bần hèn, chỉ giỏi gây sự chú ý?

_Bốp.

Jenny vừa dứt câu, Nhân Mã liền tặng cô ta một bạt tay, năm dấu tay in hằn trên má Jenny.

Mấy nữ sinh phía sau sửng sốt, bắt đầu e dè nhìn cô.

-Mày dám...

_Bốp.

Jenny vừa mở miệng thì Nhân Mã lại tát cô ta một cái.

Jenny ấm ức ôm má mình, ánh mắt trừng to như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

-Jenny, chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô nói đúng, mọi thứ chị ấy đều hoàn hảo, tôi không sánh bằng nhưng mà tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng tình yêu tôi dành cho Thiên Yết không thua kém chị Ân Di.-Nhân Mã nói to, chậm rãi nói từng chữ để đám nữ sinh có thể nghe rõ không sót một chữ

-Những lời lẽ thế này ai mà không nói ra được, mày nghĩ tụi tao là con nít lên ba sao? Không phải lúc trước mày cũng nói yêu Ma Kết sâu đậm còn gì? Bây giờ thì sao? Ôm ôm ấp ấp bên cạnh Thiên Yết?-một nữ sinh liền khỉnh bỉ nói

Nhân Mã như bị điểm huyệt, vô thức siết chặt tay, ánh mắt nhìn trân trân nữ sinh đó.

-Một đứa con gái như mày làm sao xứng có được tình yêu cả hai anh ấy? Tham vọng của mày quá cao, Ma Kết không đáp ứng đủ cho mày thì mày nhảy sang Thiên Yết.-một nữ sinh khác nữa lại nhìn cô, ánh mắt miệt thị

-Tất cả các người biết gì mà nói.-Nhân Mã hai tay nắm chặt gấu váy, hàm răng trắng cắn môi dưới không buông

-Tụi tao nói những gì tụi này thấy? Ai mà nhìn vào chẳng cho là vậy? Mày là một đứa nghèo hèn, nếu mày quen Thiên Yết bảo đảm làm trò cười, làm cho mọi người thêm khinh rẻ mày, chẳng qua mọi người cho rằng mày quen Thiên Yết vì muốn anh ấy giúp mày hoàn thành cái hợp đồng kia thôi.-Jenny quát lại, mỗi câu chữ đều chui vào tai cô, lặp đi lặp lại như nhắc nhở cô

-Không ngờ nữ sinh trường Zodiac lại rãnh rỗi đến thế? Ngay cả không phải chuyện của mình cũng rất quan tâm.

Đằng sau vang lên một giọng nói, có lạnh lùng, có tức giận, thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo tột độ.

Tất cả đều quay đầu về phía cửa, ngay sau đó đám nữ sinh bắt đầu run sợ, mỗi người mỗi vẻ trong rất buồn cười.

Nhân Mã nhìn Thiên Yết đút hai tay trong túi bước về phía mình, vô tri vô giác cười.

-Hình như sắp có đợt kiểm tra thực lực học tập của học viên trong năm tháng đầu, cũng còn một tháng đúng không?-Thiên Yết khẽ nhếch môi mỏng, tay vòng qua ôm eo Nhân Mã kéo cô vào lòng

-Phải, phải, bọn em đang học đấy thôi.-Jenny gật đầu răm rắp

-Ở đây có bao nhiêu người nhỉ? Bảy... bảy cô, nếu tất cả các môn cộng lại mà không đạt thành tích xuất sắc thì đều qua khu B hết.-Thiên Yết chỉ từng người một, rành rọt nói

Điểm xuất sắc? Vậy thì một môn phải trên 80...

-Có vấn đề gì không?-Thiên Yết hơi cong môi
-Không, không.

Cả đám lắc đầu như máy móc, sau đó căm hờn nhìn Nhân Mã mới bỏ đi.

Nhân Mã lắc đầu, sau đó nhìn Thiên Yết, khẽ quở trách:

-Anh đó, lại làm bọn họ ghét em thêm.

-Rõ ràng họ kiếm chuyện với em.-Thiên Yết chau mày

-Anh cũng không cần làm khó họ, ai mà không biết đề ra rất khó.

Nhớ lúc cô lên phòng hội trưởng làm kiểm tra, cái đề đã muốn làm cô khóc ngay tại chỗ.

-Em cho là không công bằng?-Thiên Yết nhướng mắt nhìn cô

-Cũng có chút ít

Nhân Mã nhìn anh chớp mắt, dù sao bọn họ cũng chỉ nói sự thật, mặc dù sự thật này không tốt với cô, nhưng mà cô vẫn nên dùng lòng độ lượng để họ hiểu cô không có cố ý tiếp cận anh.

-Được, em cũng như họ, nhưng mà là nằm trong top 50 toàn trường, nhớ toàn trường không phải trong khối.-Thiên Yết nhoẻn miệng cười sau đó buông tay ôm cô ra quay người đi

-Cái gì? Thiên Yết, đừng mà... em nói giỡn thôi... đừng mà...-Nhân Mã vội như giặc đuổi tới nơi, chạy theo anh

-Anh đã làm theo ý em, công bằng rồi còn gì. Không nói nhiều.-Thiên Yết thong thả đút hai tay vào túi quần

-Đừng mà, lúc nãy anh rất công bằng, em đùa thôi, đừng mà.

Nhân Mã khóc không ra nước mắt, nắm tay anh lay lay.

Biết thế cô không ý kiến, không làm người tốt đâu, top 50 toàn trường, bộ dễ lắm sao?

-Em mà không làm được xem anh phạt em thế nào?

-Thiên Yết...

-Đừng giở trò với anh, dù em năn nỉ anh cũng không rút lời nói.

-Thiên Yết...

-...

-Thiên Yết...

-...

-Được rồi, còn tới một tháng mới thi, chi bằng anh kèm em học!??

-Được.

-Thật sự chỉ kèm em học không rút lời sao?

-Không.

-Yaaa... biết thế em im lặng cho rồi

Dãy hành lang vắng lặng chỉ còn vang vẳng tiếng nói của cô gái, cùng tiếng bước chân đều đều của cả hai.

--- Bar ---

Ma Kết say mềm nằm trên chiếc ghế sô pha dài trong phòng dành cho khách V.I.P, những chai rượu, lon bia nằm lăm lốc trên bàn, cả trên sàn nhà.

Mấy nhân viên nhiều lần ngăn cản anh đều bị anh đánh đến không dám lại gần, mấy ngày nay Ma Kết thường xuyên đến bar uống rượu đến say bí tỉ trời đất không biết mà còn đánh người vô cớ, bọn họ lại không dám đặc tội anh chỉ nhìn rồi thu dọn tàn cuộc.

Cánh cửa đột ngột mở ra, Ma Kết mở hờ mắt nhìn ra cửa, dáng vẻ của một cô gái bước vào, cô gái mặc bộ váy đen, mái tóc được xõa ra, từng lọn tóc đung đưa.

Khuôn mặt cô gái dần hiện rõ, từng đường xét xinh đẹp kiều diễm lộ ra trước mặt Ma Kết.

-Nhìn dáng vẻ của cậu xem? Chỉ vì một đứa con gái?-Louisa khinh bỉ nói

-Louisa, tôi ra thế này không phải do cô sao? Song Tử... haha, chẳng qua là cô lợi dụng cô ta cả tôi cũng bị cô lợi dụng...-Ma Kết đỡ người dậy dựa vào ghế, say xỉn nhìn Louisa

-Câu này phải là tôi nói, là cậu lợi dụng tôi, Ma Kết cậu đúng là cao tay.-Louisa ngồi xuống ghế, bắt chéo chân ngồi

-Là ai lợi dụng ai cũng được, thứ tôi muốn cuối cùng vẫn vụt mất.-Ma Kết cười cay đắng

-Chẳng lẽ cậu không muốn giành lại Nhân Mã?-Louisa mím môi hỏi

-Giành? Tôi làm sao giành lại? Nhân Mã yêu Thiên Yết, mà Thiên Yết cũng yêu cô ấy, giành gì chứ?

-Chúng ta hợp tác.

-Louisa, thứ của cô thì là của cô, Ma Kết tôi không muốn giành nữa, nhưng mà chỉ cần một ngày Thiên Yết làm tuột mất Nhân Mã, Ma Kết tôi sẵn lòng nắm tay cô ấy lần nữa.

Người ta nói kẻ say luôn nói sự thật, thì đây chính là toàn bộ những gì anh đang nghĩ lúc này.

-Ma Kết... từ bao giờ ý chí của cậu mất rồi? Cậu với Thiên Yết đối đầu bao năm chẳng lẽ cậu dễ dàng nhận thua?

-Louisa, tôi và Thiên Yết đấu nhau cũng như chạy đua, tôi không thua Thiên Yết, mà là tôi đang đứng lại để đợi, đợi đến khi Thiên Yết chạy đến một ngày không thể nắm tay Nhân Mã chạy tiếp nữa nữa thì tôi sẽ chạy lên nắm tay cô ấy.

-Đồ ngu, Ma Kết chỉ cần tôi và anh hợp tác thì không cần đợi gì cả, chúng ta đều có thứ mình muốn.-Louisa tức giận, bặm môi

-Đừng nghĩ cô kích động tôi, tôi sẽ đồng ý, Nhân Mã vốn biết tôi cùng Song Tử làm cô ấy và Thiên Yết hiểu lầm nhưng vẫn không nói ra chỉ nói mình vẫn yêu Thiên Yết bảo tôi làm bạn với cô ấy là được rồi. Cô ấy vẫn nghĩ đến cảm nhận của tôi, thì hà cớ sao tôi lại một lần tái phạm?

-Cậu...

-Louisa, cô yêu Thiên Yết từ lúc nhỏ, nhưng mà Thiên Yết chỉ xem cô là người bạn, thì lấy lí do cô không buông, để rồi làm Thiên Yết xa cách.

-Cậu nói tôi buông tay đi, vậy thì cậu thì sao?

-Tôi không phải buông tay mà là tạm thời buông tay cô ấy, Louisa có lẽ cô là một tiểu thư nên không muốn thua ai chuyện gì nhưng mà chuyện này cô không muốn cũng không làm gì khác được.

Ma Kết nói xong thì đứng lên, nghiêng ngả đi ra ngoài, trong lòng đau xót cùng chua chát.

Louisa nhìn Ma Kết khuất sau cánh cửa, ánh mắt sắc sảo lộ ra tia thâm hiểm. Bât kể giá nào Louisa cô cũng không để cô gái nào bên cạnh Thiên Yết.

Nhất định. . .

. . .

Sáng hôm sau, như đã nói Sư Tử chạy xe tới căn biệt thự ngoại ô, mở cửa bước vào nhìn đống đồ đạc nằm ngổn ngang trên sàn nhà cũng biết hôm qua Song Tử quậy phá đến nhường nào.

Sư Tử khẽ thở dài, đi sâu vào trong nhà, khóe môi giần giựt nhìn cô gái nằm co ro trên sô pha.

-Đúng là, có phòng lại không vào ngủ...-Sư Tử có chút trách cứ

Sư Tử đi đến, ngồi xổm xuống nhìn Song Tử ngủ say, ngũ quan tinh tế, làn da trắng phau, môi đỏ, mắt khép hờ, trên khóe mi còn đọng lại vài giọt nước mắt, mái tóc xanh ngắn hơi rối càng làm vẻ đẹp của Song Tử càng đâm chất châu Âu.

-Vì sao lại ngoan cố như thế? Người Anh đều như vậy sao?-Sư Tử khẽ thở dài, bàn tay thon dài vươn ra vuốt tóc Song Tử

Sư Tử nhớ lúc đi leo núi Song Tử đã để lại cho anh ấn tượng như thế nào, lúc lên xe buýt vì hết chỗ nên Sư Tử ngồi cạnh anh, lúc ấy cô gái này không màn thế sự đã đeo tai phone nghe nhạc sau đó lăn ra ngủ.

Cô gái này ngủ dựa vào vai anh còn chảy cả ke, mà đến lúc thức dậy anh bảo là cô chảy ke lên vai áo anh. Anh còn tưởng cô xin lỗi ai mà ngờ cô lại phán một câu xanh rờn.

"Áo anh làm sao là tôi làm? Là anh tự làm rồi đổ cho tôi, đừng nghĩ tôi sẽ tin."

Lúc đó anh cười cũng không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro