CHAP 76. TRỞ VỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, như mọi ngày Nhân Mã cầm tập vở đi qua phòng Thiên Yết, cô vào đến phòng thấy Thiên Yết đang đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, mày anh nhíu lại rất chặt, khuôn mặt có vẻ rất phiền muộn khó xử, nhưng cũng có chút gì đó vui mừng.

Thiên Yết thấy cô vào, thì nói với người trong kia một câu rồi tắt máy.

-Anh liên lạc với em sau, ngủ ngon.

Nhân Mã ngồi xuống ghế đặt tập lên bàn, nở nụ cười với anh, hỏi:

-Là ai vậy? Trông anh có vẻ vui lắm?

-À chỉ là người bạn cũ, hôm qua anh cho em bài tập đã làm hết chưa?-Thiên Yết hơi né tránh, ngồi đối diện cô

-Vẫn chưa hết, có bài em không hiểu? Ví dụ bài này.

Nhân Mã đưa tập cho anh xem.

-Cái này phải làm như thế này... sau đó...

Thiên Yết viết lên tập giải cho cô, ánh mắt chăm chú quan sát cô, trong lòng khẽ thở dài. Anh nên làm sao đây? Anh và cô chỉ vừa hạnh phúc một thời gian ngắn ngủi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?

-Nhân Mã...

-Chuyện gì vậy?-Nhân Mã ngẩng đầu nhìn anh cười

Thiên Yết vươn tay ra chạm vào môi cô, nhìn nụ cười của cô, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương nó.

-Hứa với anh, sau này có xảy ra bất kì chuyện gì, cũng phải giữ lấy nụ cười như thế này.-Thiên Yết nhu tình nói

-Hôm nay anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?

Không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, ngày thường anh đâu nói những lời như thế này bao giờ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

-Không có gì cả, em đừng lo lắng, chỉ là anh muốn em mãi cười như thế này thôi.-Thiên Yết đánh trống lảng đi

-Chỉ cần anh muốn thì em sẽ mãi tươi cười.-Nhân Mã cầm tay anh đang chạm môi mình

Thiên Yết nhìn cô, tâm tư khó đoán, dòng suy nghĩ trong anh phức tạp, anh nên làm sao cho đúng đây?

...

Thiên Yết dừng xe trước căn biệt thự, từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ như chạm tới tận sâu trong tim anh, cảm xúc như bị dòng nước cuốn trôi chẳng còn sót lại gì.

Thiên Yết đi đến trước cửa, nhấn chuông, một lúc sau có người mở cửa.

-Quản gia.-Thiên Yết gọi một tiếng

-Thiếu gia, cậu đến rồi, tối qua Ân Di điện thoại cho cậu xong thì rất vui, bảo là sáng nay chờ cậu đến ăn sáng cùng mới ăn.-bà quản gia vui mừng khi thấy anh

-Bà để cháu, cháu sẽ đút cô ấy ăn.-Thiên Yết nói, sau đó bước lên lầu

Thiên Yết dừng trước một căn phòng, nhìn cánh cửa trắng tinh kia, bàn tay do dự một lúc cuối cùng cũng mở cửa ra.

Thiên Yết đi vào trong, ánh mắt khẽ chấn động nhìn cô gái ngồi trên giường, vẫn khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, vì sao tim anh lại không cảm thấy ấm áp hạnh phúc như lúc đầu? Mà ngược lại còn nhức nhối thêm?

-Thiên Yết... anh đến rồi.-Ân Di vui mừng gọi tên anh, không khó nhận ra sự kích động của cô

Lúc này đây, Thiên Yết chẳng có lời gì để nói, bởi vì trong lòng anh đang rất rối bời.

Tối qua, anh nhận được cú điện thoại từ một số lạ, lúc đầu anh không định nghe máy nhưng người kia cũng rất kiên trì, điện đến năm sau cuộc, cuối cùng anh cũng bắt máy.

Khi mà giọng nói của người đầu dây bên kia gọi tên anh, anh đứng người đúng hai ba phút mới có thể bình tĩnh lại. Còn cho rằng mình nhằm, hóa ra là sự thật...

-Quản gia nói em đã ngũ rất lâu, trong thời gian đó anh cứ tưởng em đã chết nên cũng thay đổi. Em nghe bà kể về anh, em rất đau lòng.-Ân Di ôm lấy anh khi anh ngồi xuống cạnh cô

-Ân Di...

Thiên Yết sờ tay lên mặt Ân Di, mong rằng đây chỉ là ảo ảnh, chỉ là một giấc mộng có thể mau tỉnh dậy nhưng mà chạm vào gương mặt ấm áp kia, hơi thở đều đặn nóng hổi kia, thì anh không thể lừa gạt bản thân rằng, đây chỉ là giấc mơ.

-Có phải rất nhớ em không? Anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh nữa đâu, mãi mãi bên anh.-Ân Di ôm eo anh rất chặt, ngước đầu cười rạng rỡ nhìn anh

-Ừ.

Thiên Yết thở dài rất khẽ, trong lòng đầy phiền muộn.

-Quản gia nói em chưa ăn sáng, để anh đút em.-Thiên Yết hơi đẩy Ân Di ra, cầm chén cháo lên

-Em muốn ăn cùng anh cơ.-Ân Di nũng nịu nói

-Anh đã ăn rồi, ngoan đi có được không?-Thiên Yết yêu chiều nói

Sáng sớm khi rời khỏi nhà Thiên Yết đã ăn sáng cùng Nhân Mã, là đích thân cô xuống bếp mặc dù rất khó nuốt nhưng mà anh ăn lại thấy rất ngon, có lẽ là do cô làm, có lẽ là vì cô ăn cùng anh, có lẽ là nụ cười của cô mỗi sáng.

-Nhưng anh từng nói rất muốn mỗi ngày cùng em ăn sáng sao? Ba năm nay chắc anh chỉ ăn một mình thôi, bây giờ ăn cùng em được không?

-Ân Di, em còn rất yếu, nên ăn cho mau khỏe. Đừng bướng nữa.

-Được rồi, em nghe anh.

Ân Di cũng thỏa thuận để anh đút mình ăn. Một muỗng rồi một muỗng, đối với Ân Di đều là hạnh phúc.

-Thiên Yết, em muốn về nhà Thiên Tử.

-Ân Di, em hãy khoan về.-Thiên Yết đương nhiên không đồng ý

Mặc dù anh biết chuyện Ân Di chết đi sống lại không thể giấu mãi nhưng mà anh thà giấu được một ngày thì hay được một ngày, ít nhất như thế Nhân Mã không đau khổ.

-Vì sao thế? Em muốn mau về nhà Thiên Tử có thể cùng anh như lúc trước.-Ân Di nhăn trán

-Em mới tỉnh lại, vẫn là nên nghĩ ngơi tịnh dưỡng, di chuyển sẽ không tốt, đợi em khỏe hẳn đi.-Thiên Yết vội lấy lí do

-Được.

Ân Di nghe theo lời anh, anh nói cũng có lí, là anh lo lắng cho cô cả thôi.

Bây giờ, anh nên làm sao đây?

...

"Louisa, tôi nhất định vạch trần bộ mặt của cô."

Dòng tin nhắn ngắn ngủi cũng đủ là Louisa mặt tái mét không chút huyết sắc. Là ai gửi tin nhắn này? Song Tử? Không thể, rõ ràng là cô ta đã chính tay đẩy Song Tử xuống vực thẳm trên núi, làm sao cô ta còn sống sót?

Louisa nhấn gọi cho số điện thoại đã gửi tin nhắn đó, đáng tiếc không có tín hiệu.

Louisa mím môi, nắm chặt điện thoại trong tay. Không thể để chuyện cô ta là chủ mưu của mọi chuyện cho người khác biết, đặc biệt là Thiên Yết. Nếu không cô ta sẽ mất tất cả.

-Mình không thể xảy ra chuyện, Thiên Yết không thể biết, Thiên Yết phải là của mình.

--- Cake World ---

Nhân Mã ngồi nhìn bà Khuê đối diện mình, khẽ cắn môi dưới, nếu không phải Thiên Yết bắt cô đến đây rồi anh và Sư Tử bỏ đi để hai người có hể nói chuyện một mình thì cô không đến đây đâu.

Nhưng mà nhìn bà Khuê, Nhân Mã lại cảm thấy lỗi vì chuyện Nhân Tử.

-Nhìn sắc mặt con đã tốt hơn nhiều.-bà Khuê ánh mắt dạt dào tình mẹ nói

-Bà có vẻ tiều tụy hơn nhiều.-Nhân Mã đáp lại một câu

-Nhân Mã, qua chuyện của Nhân Tử, mẹ đã suy nghĩ kĩ rồi, mẹ không muốn phải ân hận nữa, Nhân Tử mẹ vẫn chưa cho nó tình cảm mẹ con, đến khi nó rời xa mẹ có ân hận cũng đã muộn, cho nên mẹ không muốn phải ân hận đối với con.

-...

Nhân Mã im lặng chờ bà Sư Tử nói tiếp.

-Mẹ không cần con làm gì cả, chỉ cần con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ, có thể để mẹ yêu thương chăm sóc con.-bà Khuê nói, giọng nghẹn ngào

-Nói cho tôi biết... ba tôi là ai?-Nhân Mã phải rất lâu sau mới lên tiếng hỏi bà câu này

Bà Khuê không trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn cô, mãi một lúc lâu mới run rẩy mở miệng.

-Ba con... là Lâm Thế Nhật

-Lâm Thế Nhật?-cô khó khăn nói ra ba từ, từ từ khắc sâu vào đầu

-Mẹ...

Nhân Mã chậm rãi gọi bà một tiếng mẹ, trong lời nói chất chứa bao nhiêu nhớ mong, buồn tủi.

-Nhân Mã con... con gọi ta là mẹ rồi sao?...

Bà Khuê vui mừng đến không dám tin, lại không kìm được nước mắt, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi dài.

Nhân Mã lại gọi một tiếng mẹ, đã chín năm qua, cô luôn muốn gọi tiếng này nhưng mà lại không thể, bởi vì có rào cản ngăn cô lại, không cho cô nói. Đến khi gặp lại bà, màn ngăn ấy vẫn còn, rồi khi Nhân Tử mất đi, bức tường ấy đã bắt đầu sụp đổ, là cô hại chết Nhân Tử nên đối với bà Khuê luôn ray rứt, lúc Nhân Tử còn sống cũng muốn mau gặp lại bà, cùng cô gọi bà một tiếng mẹ.

-Tốt quá, tốt quá rồi, gọi mẹ là tốt rồi.-bà Khuê quýnh quáng lau nước mắt của mình, sau đó âu yếm ôm lấy cô

-Mẹ...

Nhân Mã gọi to một tiếng mẹ nữa, ôm lấy bà Khuê mà khóc. Y như một đứa trẻ nhỏ bị mẹ la rầy mà khóc, rồi lại được mẹ dỗ dành trong lòng.

Thiên Yết cùng Sư Tử nhìn thấy hai người có thể nhìn nhận lại nhau trong lòng mừng thay cùng nhẹ nhõm.

Thiên Yết cong môi cười, lại nhanh chóng hạ xuống, cô đã chấp nhận mẹ mình, có được hạnh phúc, nhưng mà sắp tới đây anh làm sao tiếp tục cho cô hạnh phúc.

Trách nhiệm của anh đối với Ân Di quá lớn, anh nợ Nhân Mã nhưng anh càng nợ Ân Di rất nhiều.

Anh đã yêu Nhân Mã, quên hẳn Ân Di nhưng mà bây giờ Ân Di lại còn sống, muốn quay về, suy cho cùng anh vẫn phải chịu trách nhiệm với Ân Di , nếu không vì anh, thì Ân Di đã không gặp tai nạn.

Nhưng mà làm sao anh có thể buông tay Nhân Mã được? Con người ta khi yêu luôn luôn ích kỉ như thế, không muốn mất cái này cũng không muốn mất cái kia.

-Thiên Yết, làm gì suy nghĩ đăm chiêu vậy?-Sư Tử vỗ bả vai anh

-Không có gì. Cậu đã tìm thấy Song Tử chưa?-Thiên Yết lảng qua chuyện khác

-Vẫn đang tìm. Nhưng...

-Nhưng tớ phải nghe cậu tin là Song Tử không có làm đúng không? Cậu tìm ra cô ta đi rồi muốn tớ tin thì tớ tin.-Thiên Yết cắt ngang không cho Sư Tử nói tiếp

-Chỉ tìm thấy chiếc xe trên núi, làm sao biết Song Tử đi đâu?

-Thế nào cũng tìm được? Không phải cậu yêu cô ta sao? Dùng thần giao cách cảm đi.

-Thiên Yết...

-Nói cho vui thôi, cậu làm gì có thần giao cách cảm bằng tớ và Nhân Mã.

-Giờ này cậu còn có tâm trạng đùa.

-Không đùa thì buồn, đùa cũng buồn. Con người thật khó hiểu.

Sư Tử nhìn Thiên Yết, hôm nay Thiên Yết có vẻ rất khác lạ, hình như Thiên Yết đang có chuyện xảy ra mà không thể giải quyết, rốt cục đó là gì?

- - -

-Kim Ngưu, anh nói xem, chúng ta và Thiên Yết Nhân Mã ai hạnh phúc hơn.-Cự Giải chống cằm nhìn Kim Ngưu hỏi

-Đương nhiên là chúng ta.

-Nhân Mã nói cậu ấy cùng Thiên Yết ngày nào cũng nắm tay nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, Thiên Yết thường chở cậu ấy đi chơi. Anh nói xem, hai người họ phải hạnh phúc hơn chứ?

-Nhưng chúng ta có việc hơn mấy chuyện kia của hai người họ.-Kim Ngưu cười xấu xa

-Là gì?

-Là này này...

Nói xong, Kim Ngưu đè Cự Giải xuống giường, không chín chắn.

-Aiss... anh đừng có hở chút lại giở có được không? Đến lúc cưới nhau em sẽ không để mình lỗ đâu.

-Cự Giải... trước sau vẫn cưới...

-Đó là sau này, bây giờ...

Cự Giải nói, rồi phất tay. Kim Ngưu cũng rất nghe lời, bất mãn ngồi dậy.

Kim Ngưu lại ngồi nép vào thành giường, trùm chăn lại.

Cự Giải khó hiểu, hỏi anh: "Anh làm sao vậy?"

-Anh đang vằn vặt lương tâm.

-Cái gì?

-Anh cũng đang xám hối. Bản thân anh đã gây ra tội gì lại gặp em.

-Anh...Kim Ngưu...-Cự Giải nghiến răng, sau đó giơ cao chiếc gối quăng thẳng vào anh

Không cần nói yêu, không cần thể hiện, chỉ cần hiểu nhau, biết đối phương cần điều gì là quá đủ.

Nhân Mã ngồi chăm chút chậu hoa oải hương bên cửa sổ, tâm trạng không vui vẻ, mấy ngày nay Thiên Yết thường xuyên không ở nhà, cả buổi tối giành thời gian để dạy cô học cũng không có, đến chín mười giờ tối anh mới quay trở về.

Cô đợi anh thì anh bảo không cần đợi anh nữa, mỗi lần anh về cô đứng trên lầu nhìn anh, anh lên cầu thang cô chạy vào phòng len lén nhìn anh vào phòng, rồi lại ngu ngốc đứng bên ngoài chờ anh tắt đèn mới an tâm về phòng.

Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh lại không chịu nói cho cô nghe.

-Mày nói xem, Thiên Yết anh ấy rốt cục đã có chuyện gì?-Nhân Mã chống cằm nhìn chậu hoa

Hôm nay là chủ nhật mà anh cũng không ở nhà, sáng sớm đã ra khỏi nhà, cô còn không kịp cùng anh ăn sáng.

Không lẽ như người ta nói, con trai rất mau chán, chẳng lẽ anh đã chán cô rồi?

Một hồi chuông điện thoại vang lên, Nhân Mã chán nản cầm điện thoại lên nghe:

-Alo.

[...Có rãnh không?...]-Ma Kết đầu dây bên kia hỏi

-Anh nói xem?

[...Đang ở bên cạnh Thiên Yết sao? Anh không phiền em nữa...]

-Ma Kết, em rất rãnh. Anh có thể đưa em đi chơi không?

[...Được, anh đến đón em...]

-Vâng.

Nhân Mã cúp máy, buồn bã đặt chậu hoa cạnh ô cửa sổ để hứng ánh sáng mặt trời, sau đó đi thay đồ chuẩn bị.

_Ting ting...

Nhân Mã nghe tiếng còi xe liền mở cổng chạy ra, nhìn chiếc Volkswagen mui trần, khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ.

-Anh chạy tốc độ ánh sáng hay sao mà chỉ trong vòng năm phút đã đến rồi.-Nhân Mã mở cửa lên xe ngồi, trêu

-Nếu không anh bị cho leo cây sao?-Ma Kết trên môi duy trì nụ cười

-Được rồi, chúng ta đi đâu đây?

-Trung tâm thương mại đi.

-Được, hôm nay em nghe anh hết.

Nhân Mã cười rực rỡ dưới ánh nắng, che giấu tâm trạng thực sự của mình.

Ma Kết cho xe chạy đi, ánh mắt nhìn sang kính chiếu hậu nhìn cô, làm sao anh không biết cô đang buồn. Khi nghe giọng cô qua điện thoại anh đã biết, lúc gặp cô thì anh cũng biết cô đang có tâm sự.

Trung tâm thương mại là một nơi phồn hoa, lúc nào cũng tấp nập người, dù sáng trưa hay tối. Sau khi từ bãi đổ xe đi vào trung tâm, Nhân Mã nhìn từng tầng lầu, người ta khi buồn sẽ đi shopping mua sắm, còn cô thì đứng nhìn cho thỏa mãn.

Nhân Mã cùng Ma Kết đi lên từng tầng lầu, xem từng món đồ, dừng lại tầng quần áo. Nhân Mã đi tới gian áo nam, xem từng chiếc áo thun, sơ mi được treo.

-Định mua cho Thiên Yết sao?

Hỏi cô câu này, Ma Kết cũng rất ghen. Nhìn lại bản thân mình, chỉ có thể cười mỉa.

-Không ngại khi em ướm thử người anh chứ?

Bởi vì dáng vóc của Thiên Yết cũng gần giống Ma Kết nên nhờ anh mặc thử cũng có thể lựa được áo phù hợp với Thiên Yết.

-Không sao.

Nhân Mã chọn rất nhiều áo, nhưng đều bị Ma Kết không đồng ý. Cái thì anh bảo không hợp, cái thì quá lỗi thời, cái thì màu sắc quá sặc sỡ, còn có cái Thiên Yết mặc sẽ không thích hợp.

-Cái này đi.

Ma Kết lấy ra một chiếc áo sơ mi đen là loại mới ra của năm nay, kiểu dáng đều rất đẹp mắt, Thiên Yết mặc vào chắc chắn rất hợp.

-Vậy mua cái này đi.

Nhân Mã nhìn đã thấy thích, lặp tức chọn.

-Vậy để tôi gói lại giúp cô.

Cô bán hàng vui vẻ cầm chiếc áo cô chọn, sau đó để vào gói đồ.

Nhân Mã sau khi tính tiền cầm gối đồ cùng Ma Kết rời khỏi tầng quần áo, vừa đúng lúc phía sau có hai người đi đến.

-Thiên Yết, vào này đi.-Ân Di kéo tay Thiên Yết vào trong

Ân Di đi đến khu quần áo nam, vẫn là chọn áo phù hợp với  Thiên Yết.

-Anh thấy cái này hợp không?

Ân Di cầm chiếc áo sơ mi trắng lên hỏi anh.

-Em thấy đẹp thì là đẹp.

Thiên Yết cười rất gượng, tâm tư đã đi chỗ khác.

-Cái này thì sao?-Ân Di lại lấy ra chiếc áo khác

-Rất đẹp.

-Thiên Yết, anh làm sao thế?-Ân Di không vui

-Em thấy thích thì mua đi, anh thì sao cũng được.

Ân Di xụ mặt, mặc dù thời gian gần nay lúc nào anh cũng dành cho cô nhưng mà tâm trí anh luôn không ở chỗ cô. Anh không còn như trước, anh cũng quan tâm cô nhưng cách quan tâm của anh là đối với người em gái.

Không lẽ anh không còn yêu cô?

-Mua cái này đi.

Ân Di đưa cho cô bán hàng một chiếc áo sơ mi đen kiểu thịnh hành năm nay.

-Cô thật khéo chọn, lúc nãy có một cặp nam nữ vừa mua chiếc áo này, bạn trai cô chắc chắn mặc rất hợp.

-Cô thật khéo nói.-Ân Di tâm trạng lại trở nên vui vẻ

-Để tôi gói lại.

Ân Di cầm túi đồ khoác tay Thiên Yết đi khỏi tầng quần áo, Ân Di luôn muốn quay về nhà Chính nhưng mà Thiên Yết luôn từ chối, biện lí do này nọ. Cô thật không hiểu, rốt cục ở nhà Chính có gì mà anh không cho cô trở về.

Thiên Yết phiền muộn đi theo Ân Di, mấy ngày nay anh đã rất lạnh nhạt với Nhân Mã rồi, định hôm nay chủ nhật sẽ chở cô đi chơi để bù đắp những ngày qua không ngờ Ân Di lại đòi anh dẫn đi mua đồ.

Anh đã rất phiền chuyện tìm tung tích của Song Tử, bây giờ lại là chuyện của Ân Di. Anh chỉ muốn quay về nhà Chính, ôm lấy Nhân Mã trong lòng, ở bên Nhân Mã bao giờ anh cũng thấy bình yên.

Khu thức ăn, Nhân Mã chọn bột làm bánh, trứng gà, kem tươi lạnh, dâu, kiwi, cherry... nói chung toàn những thứ để làm bánh.

-Nhân Mã, anh khuyên em nên trả lại hết đi.-Ma Kết cầm bịch bột làm bánh quẳng lại trên giá

-Anh đừng xem thường em chứ? Sức mạnh của tình yêu mãnh liệt lắm.-Nhân Mã hếch mặt lấy lại bịch bột bỏ vào giỏ

-Bây giờ anh lại cảm thấy tội nghiệp Thiên Yết.

-Xì, bất quá em chia anh phân nửa, để anh cũng tội nghiệp như Thiên Yết.-Nhân Mã bĩu môi

Ma Kết khóe môi giần giựt, miệng nói thế mà lòng lại khác. Anh thật sự rất ghen tị, ghen tị với Thiên Yết...

Quầy hàng bên cạnh, Ân Di đang chọn trái cây cùng Thiên Yết.

-Em đã mua đồ làm cơm rang trứng rồi, anh muốn ăn trái cây nào sau bữa cơm?-Ân Di vừa lựa trái cây vừa hỏi anh

-Có thể anh không ăn cơm cùng em được, anh phải về nhà Chính.

-Em về nhà Chính làm cho anh được mà.

-Không được, em vẫn chưa khỏe.

-Lần nào mà nhà chẳng nói vậy? Có phải anh giấu con gái ở nhà không?-Ân Di chỉ mặt anh, ánh mắt híp lại

-Anh... em đừng nghĩ bậy bạ.-Thiên Yết bối rối

-Xem anh kìa, em nói giỡn thôi mà. Em không tin anh có cô nào khác ngoài em.-Ân Di bật cười, tiếp tục lựa trái cây

-Ừ.

Thiên Yết hai tay nắm chặt, rất muốn nói rõ với Ân Di , nhưng mà không thể mở lời. Anh yêu Nhân Mã, đối với Ân Di chỉ là trách nhiệm, nhưng mà anh không thể làm Ân Di thêm tổn thương, anh lại càng không muốn Nhân Mã đau khổ thêm.

Anh nên làm sao cho thỏa đáng đây????????

-Ma Kết, anh xem, liệu Thiên Yết có thích ăn táo không?

Một giọng nữ vang lên khá lớn, Thiên Yết giật mình khi nhận ra giọng nói này.

-Thiên Yết, hình như có người vừa nhắc tên anh và anh Ma Kết? Chẳng lẽ anh Ma Kết cũng ở đây? Thế thì tốt quá, em đang muốn gặp anh ấy, chắc anh ấy bất ngờ lắm.

Ân Di nghe được, muốn đi về phía phát ra giọng nói.

-Em nghe nhầm rồi, anh đột nhiên muốn mua cravat, em đi xuống tầng quần áo với anh đi.-Thiên Yết vội kéo cô đi

-Hả? Nhưng em chưa lựa xong.

-Lát chúng ta lên lựa sau. Đây thôi.-Thiên Yết gấp như trời sập tới nơi, liền kéo Ân Di đi, bỏ cả xe đựng đồ ở đó

Nhân Mã cùng Ma Kết đến khu trái cây, thấy xe hàng ở đó, hiếu kì nhìn xe đồ.

-A, có người chọn áo giống chúng ta kìa.

-Là trùng hợp, kệ người ta đi, em lo chọn đồ của em kìa.-Ma Kết không chú tâm, giúp cô lựa trái cây

Khoảng mười phút sau, Thiên Yết mới dẫn Ân Di quay lại tầng thức ăn, lấy xe đồ tính tiền để cô bán hàng gói lại.

Lại gấp gáp thúc giục Ân Di trở về biệt thự.

Nhưng mà có lẽ ông trời đã sắp xếp, đã muốn cho gặp cho dù trốn thế nào cũng không kịp.

Thiên Yết nắm tay Ân Di đi ra thang máy, khẩn trương đi qua đại sảnh, ai mà ngờ lại chạm mặt Nhân Mã. Đáng lẽ Nhân Mã đã ra tới bãi đậu xe, lại sực nhớ bỏ quên đồ ở quầy thức ăn liền quay ngược trở lại. Không ngờ nhìn thấy cảnh này.

Nhân Mã cầm gói đồ trên tay, nhìn hai người đối diện mình rồi nhìn bàn tay Thiên Yết đang nắm tay Ân Di, ngây ngẩn một lúc.

Đến cả Ma Kết cũng khó tin, cho rằng là nhầm lẫn.

Đấy... đấy chẳng phải, là Ân Di sao?

Ân Di... vẫn còn sống !??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro