CHAP 77. SỰ THẬT PHƠI BÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Di... cô ấy vẫn còn sống???

Nhân Mã nhìn Ân Di cười rạng rỡ khoác tay Thiên Yết, trong lòng dâng lên một hồi chua xót, trái tim vô cùng đau đớn.

Hóa ra những ngày gần đây anh không thể bên cạnh cô, là vì ở bên cạnh Ân Di.

Mày thật ngốc, mỗi ngày đều ngồi chờ đợi anh, mỗi ngày muốn cùng anh ăn bữa cơm, nhưng mà trong lúc mày ở nhà mòn mỏi chờ, trong lúc mày ăn cơm một mình, thì anh đang vui vẻ bên cô ấy.

-Ma Kết, là anh sao? Có phải thấy em anh bất ngờ lắm không?-Ân Di thấy Ma Kết vui vẻ nói

-Phải, rất bất ngờ... không phải...-Ma Kết chưa thể bình tĩnh lại được

Rõ ràng ba năm trước vụ tai nạn ca nô không tìm được Ân Di, cảnh sát cũng nói khả năng sống rất khó, vậy thì vì sao...?

-Ma Kết, anh muốn em chết lắm sao? Bây giờ em quay về rồi, mọi hiểu lầm giữa hai anh cũng hóa giải đi, như lúc trước đều là bạn có được không?

Ân Di khoác tay Thiên Yết rồi tay kia khoác tay Ma Kết, dáng người nhỏ bé của Ân Di đứng giữa hai anh, gương mặt xinh xắn rạng rỡ nụ cười.

Nhân Mã nhìn cả ba, gục đầu nhìn mặt đất, Ân Di vẫn còn sống, Ân Di đã quay về. Nhân Mã cô mất hết rồi, tình yêu tình bạn đều mất. Chị ấy lấy hết rồi, chẳng còn gì dành cho cô.

Nhân Mã, mày thật đáng thương. Mày là đứa đáng thương nhất!!!

Thiên Yết nhìn Nhân Mã, ánh mắt khó xử cùng đau buồn, vì sao lại thành ra thế này? Trách nhiệm quá lớn, làm anh cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều lần muốn ở chỗ Ân Di chạy về nhà Chính, ôm lấy Nhân Mã, chỉ thế thôi, nhưng anh lại không thể.

Ân Di ngước nhìn Thiên Yết, thấy anh nhìn Nhân Mã, ánh mắt không đơn thuần là nhìn mà ánh mắt anh chất chứa biết bao cảm xúc. Ân Di nghiêng đầu nhìn Nhân Mã cũng thầm đánh giá.

Nhìn cô gái này có nét gì đó rất mộc mạc, nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, không thể phủ nhận cô ấy giống như một thiên thần vậy, đến Ân Di cô cũng phải ghen tị.

Nhưng mà sao ánh mắt Thiên Yết nhìn cô gái ấy lại khác lạ như thế, không phải dùng ánh mắt anh nhìn Ân Di bây giờ, mà là ánh mắt của ba năm về trước.

Không lẽ... !???

-Cô ấy, là bạn anh sao?-Ân Di hướng về Nhân Mã hỏi

Thiên Yết hơi im lặng, cuối cùng cũng nói một tiếng: "Phải". Thật ra anh muốn nói, cô ấy là Nhân Mã, người con gái hiện tại anh yêu nhất.

Có thể người khác nhìn vào sẽ nói anh tham lam hoặc phụ bạc. Anh chấp nhận, anh ở bên Ân Di thời điểm này hoàn toàn vì trách nhiệm với cô, còn ở bên Nhân Mã là vì tình yêu thực sự. Có thể ba năm trước anh yêu Ân Di sâu đậm, đến không thể quên được. Nhưng ba năm sau, Nhân Mã đã từng bước thay thế Ân Di , làm tim anh lại biết đau nhói, biết vì một người mà đập mạnh mẽ.

-Xin chào, tôi là Ân Di.-Ân Di buông tay hai anh ra, tiến lên đứng trước mặt Nhân Mã

Nhân Mã ngẩng cao đầu nhìn Ân Di, một nét đẹp hiền hòa, gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn sáng long lanh như nước hồ mùa thu, mái tóc ngắn màu trắng như hoa bưởi càng làm vẻ đẹp dịu dàng được tôn lên, đôi môi anh đào hiện lên nụ cười tươi rối.

Nhân Mã trong lòng buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài, nở nụ cười nói:

-Chào chị, em là Nhân Mã.

-Em là bạn gái Ma Kết sao? Nhìn hai người rất xứng đôi.-Ân Di nói, vô tình đụng trúng chỗ đau của Thiên Yết.

"Thiên Yết, nếu anh còn là con trai, nếu anh còn yêu em, thì ngay lập tức nói với chị ấy em là bạn gái anh."

Nhân Mã nghĩ thầm, trong lòng đầy mong đợi. Cô là bạn gái Thiên Yết... nếu anh yêu cô thì đừng nói ừ.

Nhân Mã chờ đợi anh lên tiếng nói cô là bạn gái anh, kết quả anh chỉ im lặng, miệng nở nụ cười chế giễu, Nhân Mã cầm túi đồ nói: "Em còn có việc, em xin phép đi trước." sau đó rời đi khỏi trung tâm thương mại.

Nhân Mã vừa quay lưng về ba người kia, ánh mắt ưu thương nhìn đằng trước, ngày càng mờ vì màn sương đã giăng kín. Nhân Mã, mày thật sự rất ngu ngốc, rất đáng thương!!!!!!!!!

-Này Ma Kết, bạn gái anh làm sao thế?-Ân Di cảm thấy cô gái này rất kì lạ

-Cô ấy không phải bạn gái anh.-Ma Kết lắc đầu

-Hả!? Vậy chẳng phải em lỡ lời rồi sao? Aiss... sao anh không nói sớm?

-Anh đi xem cô ấy thế nào.-Thiên Yết bỏ lại câu đó thì người cũng đã chạy đi mất

-Không phải bạn gái anh ấy thì anh ấy lo làm gì chứ?-Ân Di bĩu môi, nhìn bóng dáng của Thiên Yết khuất sau đám đông

-Ân Di, vì sao em vẫn còn sống?-Ma Kết không muốn Ân Di đuổi theo hai người kia

-Chuyện kể ra rất dài, em và anh kiếm chỗ nào ngồi nói.-Ân Di lại cười, khoác tay Ma Kết

Ma Kết nhìn Ân Di, trong lòng cũng đầy phiền muộn.

...

Thiên Yết chạy ra tới cửa trung tâm thương mại thấy Nhân Mã đang đón taxi, liền đi đến kéo cô lại.

-Buông ra.-Nhân Mã hất tay anh ra

-Nhân Mã, em bình tĩnh nghe anh giải thích có được không?-Thiên Yết nhất quyết không buông tay cô

-Còn gì giải thích? Anh định nói anh không hề biết chị ấy còn sống? Mấy ngày hôm nay là anh bận công việc? Mà phải rồi, anh rất bận, bận bên chị ấy, bận ăn cơm cùng chị ấy, bận cùng chị ấy đi chơi.-Nhân Mã mím môi, tức giận nhìn anh

-Anh... xin lỗi em... thật ra anh...

-Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.-Nhân Mã dùng tay bịt tai mình lại

Bây giờ đối với cô, những lời nói của anh đều là ngụy biện, đều là nói dối.

Thiên Yết không nói thêm, anh biết bây giờ anh có nói gì cô cũng không nghe, nên trực tiếp kéo cô đi.

-A, anh làm gì thế? Buông ra...Thiên Yết...Thiên Yết...

Mặc cô la hét, mặc những người qua đường nhìn cả hai nhưng Thiên Yết vẫn kéo cô đi sền sệt không buông cô ra.

Nhân Mã nhìn Thiên Yết kéo mình phía trước, trong lòng lại thấy vui vui.

Thiên Yết chở cô đến khách sạn lần trước tổ chức sinh nhật của anh, sau đó đẩy cô vào thàng máy, bấm tầng bảy mươi.

-Đến đây làm gì?-Nhân Mã khó hiểu

-Một lát sẽ cho em biết.

Thiên Yết ra vẻ bí mật, "ting" một cái, thang máy đã đến tầng bảy mươi. Thiên Yết dẫn cô đến chính căn phòng đãi tiệc, Nhân Mã không hiểu chuyện gì nhìn anh. Anh dẫn cô đến đây làm gì chứ?

Thiên Yết cong môi cười, sau đó dùng hai tay đẩy cửa ra. Nhân Mã nhìn căn phòng tối om trước mặt với ánh nến lung linh huyền ảo, kinh ngạc không nói lên lời.

-Cái... cái này...

Nhân Mã ngạc nhiên đến không thốt lên lời, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Cánh cửa vừa mở ra thì hai bên cửa là hai hàng nến sáp đỏ sắp ngay ngắn, đến giữa phòng lại xếp thành trái tim. Xung quang trang hoàng bằng bóng bay, mỗi quả bóng bay đều được buộc một tờ giấy mỗi quả là một màu.

Nhân Mã bước vào giữa hai hàng nến được thắp đèn sáng lung linh, cầm tấm giấy xem, mỗi tờ giấy là một dòng chữ khác nhau, đánh thẳng vào tâm can cô.

"Yêu em, là quyết định không bao giờ sai của anh."

"Anh yêu em, bây giờ và sau này vẫn yêu."

"Nhân Mã, Thiên Yết anh chỉ yêu mình em."

Mỗi câu viết trên tờ giấy đều làm trái tim cô dao động mạnh mẽ.

Con gái rất dễ mềm lòng, Nhân Mã từng nói sẽ chẳng bao giờ cô có thể mềm lòng được, vậy mà ngày hôm nay cô mới biết, cho dù có cứng rắn đến bao nhiêu, chỉ cần đối phương là người mình yêu, cho dù người đó nói một câu xin lỗi, cũng đủ làm bản thân mình quên hết những lừa dối, đau khổ kia.

Thiên Yết đứng nhìn cô, khóe môi hiện lên ý cười, cái này là anh đã căn dặn phục vụ làm từ hôm qua, định đến tối mới dẫn cô đến cho cô bất ngờ, nhưng lại để cô bắt gặp anh cùng Ân Di ở trung tâm thương mại, đành ra bây giờ dẫn cô đi luôn.

Anh không bao giờ có ý nghĩ sẽ lại yêu Ân Di, bởi vì có một cô gái từng bước từng bước đi vào tim anh. Có người hỏi anh vì sao lại nhanh chóng quên Ân Di mà yêu Nhân Mã? Anh thản nhiên đáp: "Bởi vì ngoài Ân Di ra, thì chỉ có Nhân Mã biết cách bắt anh phải thay đổi nguyên tắc của bản thân."

-Nhân Mã, anh biết anh đã làm em rất nhiều lần đau lòng, rất nhiều lần gạt em, nhưng mà hãy tin anh, chuyện của Ân Di anh cũng chỉ biết gần đây thôi, anh không nói với em là vì anh sợ em sẽ giống như lúc nãy.-Thiên Yết đứng trước mặt cô, nắm tay cô chân thành nói

-...

-Cái này là anh dành cho em, hôm nay anh cũng định dành trọn một ngày cho em nhưng mà Ân Di lại muốn anh dẫn cô ấy đi trung tâm thương mại nếu không cô ấy sẽ không uống thuốc...

-Đừng nói nữa.-Nhân Mã giơ một ngón tay chặn miệng anh lại không cho anh nói tiếp
Bấy nhiêu là đủ rồi... quá đủ rồi...

-Em chịu tin anh?

-Tin, em tin anh.

Nhân Mã gật đầu kiên định, sau đó nhón chân lên nghiêng đầu hôn lên môi anh.

Thiên Yết lúc đầu sững người, sau từ thế bị động trở thành chủ động, một tay ôm eo cô, còn tay kia cố trụ sau gáy cô.

Khắp căn phòng tràn ngập toàn mùi vị của hạnh phúc...

.

Ân Di cùng Ma Kết ngồi trong Cake World, Ân Di kể lúc đó ca nô bị chìm, bản thân cô lại bị thuốc mê làm mê man, cứ nghĩ lần này sẽ chết, nhưng ngay khoảnh khác cô gần đi về bên kia thế giới thì có một ai đó kéo cô lại.

Cô nhìn thấy Thiên Yết, anh níu tay cô lại, bảo cô không được đi, phải cố gắng chịu đựng. Vì vậy mà Ân Di cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng có người cứu được cô. Nhưng mà vì lượng nước đã tràn vào phổi nhiều, lại do tác dụng của thuốc mê làm cô phải ngủ đúng ba năm.

-Là ai cho em uống thuốc mê?

-Louisa.-lời nói của Ân Di có chút oán hận, hai tay siết chặt

Qủa nhiên, là Louisa. Nếu thế thì cái chết của Nhân Tử cũng là cô ta làm. Louisa, cô sẽ phải trả giá.

-Thiên Yết cũng thật là, đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại. Cô gái Nhân Mã đó là ai thế?-Ân Di nói sang chuyện khác

-Có thể bọn họ có chuyện để nói, kệ đi. Sớm muộn cậu ấy cũng về bên em thôi.

-Anh nói cũng đúng, bây giờ em đã tỉnh rồi, có thể cùng Thiên Yết làm lại từ đầu.

-Ân Di...

Ma Kết định nói gì đó rồi thôi. Anh chẳng qua là kẻ ngoài cuộc, làm sao can thiệp vào? Nếu Thiên Yết chọn Ân Di hay Nhân Mã, chắc chắn chẳng ai không bị tổn thương.

-Anh không buồn chứ? Năm đó đều tại em mà anh...

-Không sao, em đừng chú ý đến.

-Ma Kết, anh có còn yêu em không?

Ma Kết im lặng hồi lâu, lại không biết nên trả lời ra sao? Nếu nói còn yêu, thì là gạt người, nhưng nói không cũng là gạt bản thân.

Có thể tình cảm là thứ mơ hồ nhất, bản thân người đó thật sự yêu ai không phải chỉ do cảm giác, do mình nói, mà là do chính con tim mình nói với mình, đáng tiếc con tim anh lại quá vô dụng.

Anh từng yêu Ân Di, rồi lại yêu Nhân Mã... mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng.

-Em chỉ hỏi cho vui thôi, anh đừng để ý.

Ân Di cười xuề xòa quơ chiếc muỗng.

-Ân Di, em đã bao giờ yêu anh chưa?-Ma Kết trầm giọng nói

Ân Di sững người, không biết là Ma Kết đang nói đùa hay là thật?

Yêu Ma Kết!?? Ân Di cô, có yêu Ma Kết hay không?

-Trễ rồi, anh đưa em về.-Ma Kết không chờ câu trả lời của Ân Di, đứng lên

Ân Di cũng đứng dậy, trong lòng rối ren. Không phải, Thiên Yết mới là người cô yêu...

.

Cô gái đi trên lề đường của con đường tấp nập người xe cộ, cô gái đội chiếc nón kết trắng đơn giản, đeo chiếc khẩu trang y tế. Lần này thoát chết, cô nhất định để cô ta bị trừng trị thích đáng.

Ánh mắt xanh biếc sáng quắc, hiện hữu toàn thù hận.

.

Sáng sớm Nhân Mã tỉnh dậy sau giấc ngủ rất ngon, tối qua cô mơ một giấc mơ rất đẹp, đẹp đến cô không muốn tỉnh dậy. Nhân Mã nhìn Thiên Yết đang ngủ say.

Lúc anh ngủ say, cứ như một đứa trẻ lớn không lo lắng ưu phiền.

Hôm qua hai người bọn họ cứ như sống trong một thế giới riêng chỉ có cô và anh, không ai chen vào, không ai ngăn cấm.

Nhân Mã quỷ quái cười, cầm lọn tóc quơ quơ ở mũi anh.

Thiên Yết nhăn trán, mở mắt ra, nhìn thấy cô làm mặt quỷ nhìn anh.

Nhân Mã cười đến híp mắt, sau đó nhanh chóng chui ra khỏi chăn đi xuống giường.
Nhưng mà đi chưa đến ba bước đã bị anh kéo lại nằm lên giường.

-Dám phá anh?

Thiên Yết anh sao lại để cô chọc phá mà không làm gì được, lặp tức phản công bằng cách cù lét cô.

-Haha...Thiên Yết... dừng lại đi... haha...-Nhân Mã uốn éo mong thoát khỏi ma trảo của anh

-Xem em còn dám hay không?-Thiên Yết không dừng lại

-Haha... em sai rồi... không dám nữa... dừng lại đi...

Nhân Mã bị anh cù nhột đến cười chảy ra nước mắt.

Trong phòng rộn rã tiếng cười, sau đó thay đồ xuống nhà cùng nhau ăn sáng, lại cùng nhau đến trường.

Nhân Mã vào lớp, khuôn mặt hồng hào tràn ngập sức sống, ngồi vào bạn lại thấy Cự Giải nhìn mình.

-Mặt mình dính gì sao?-Nhân Mã chớp mắt hỏi

-Không, thấy cậu hôm nay có vẻ vui vẻ hơn mọi ngày.-Cự Giải tủm tỉm cười

-Vậy sao?

-Chắc lại cùng Thiên Yết âu yếm, ân ân ái ái suốt ngày bên nhau rồi.

-Cậu và Kim Ngưu cũng thế thôi.

-Làm sao bằng hai người.

Nhân Mã bị nói không thể phản bác, đành ngậm miệng.

.

Giờ ra về, Nhân Mã cùng Cự Giải dẹp tập vở đi về, trên đường đi lại gặp Louisa. Nhân Mã vui vẻ nói: "Chào chị."

-Đang về sao? Thiên Yết đâu?-Louisa hơi nâng khóe miệng

-Anh ấy đang đợi em bên dưới.-Nhân Mã đáp

-Có thể nói chuyện với chị một lát được không?

-Dạ được. Cự Giải, cậu về trước đi, lát mình về sau.

-Nhanh lên nha, Thiên Yết đang đợi cậu đó.

Cự Giải nói nhìn Nhân Mã đi theo Louisa, rồi tiếp tục đi.

_Lộp cộp lộp cộp

Tiếng bước chân của ai đó rất vội vang lên khắp dãy hành lang, Cự Giải nhìn Thiên Yết gấp gáp chạy đến, không khỏi nhíu mày.

Tên này đừng nói mới xa Nhân Mã chút xíu lại nhớ Nhân Mã nha!??

-Nhân Mã đâu rồi?-Thiên Yết khẩn trương vịn vai Cự Giải hỏi

-Vừa... vừa đi với chị Louisa.-Cự Giải chỉ về phía hai người họ vừa đi

-Cái gì? Lặp tức bảo Kim Ngưu theo định vị điện thoại đi theo tôi.

Nói xong thì người cũng đã chạy đi mất.
Cự Giải chau mày, trong lòng bắt đầu lo lắng, cũng không dám chậm trễ liền nghe theo lời Thiên Yết

Thiên Yết chạy tới lối thoát hiểm thì thấy cặp Nhân Mã nằm trên nền đất, linh tính nói anh biết đã có chuyện chẳng lành.

-Nhân Mã, một lần là quá đủ, lần này em không được xảy ra chuyện nữa.

Lúc nãy Sư Tử điện thoại cho anh, bảo đã tìm thấy Song Tử, Song Tử cũng đã thú nhận là có người sai khiến muốn cô ta giết chết Nhân Mã, là Louisa. Anh thật sự không tin, Louisa lại có thể dễ dàng giết người.

Thiên Yết lần theo dấu chân đuổi theo Louisa, lại có điện thoại đến liền nghe:

-Alo.

[...Có chuyện muốn nói với cậu...]-Ma Kết nói

-Nói.

[...Có chuyện gì sao? Hình như cậu đang rất gấp...]

-Là Louisa sai khiến Song Tử, lúc nãy nhân Mã đã đi theo cô ta.

[...Cái gì?...]

-Không có thời gian đâu, có gì cậu nói đi.

[...Ân Di nói với tôi, là Louisa cho cô ấy uống thuốc mê rồi xô cô ấy xuống biển dàn ra màn chìm ca nô...]

-Chết tiệt, chúng ta lại bị cô ta làm quay như chong chóng.

[...Cậu đi tìm Nhân Mã, tôi cùng Ân Di và mọi người sẽ theo định vị điện thoại tìm...]

Thiên Yết ừ một tiếng rồi cúp máy. Louisa, cô đã làm Ân Di chết một lần, bây giờ lại muốn hại Nhân Mã, làm Nhân Tử chết, mạng của cô không trả nổi đâu.

.

Louisa đẩy Nhân Mã vào căn nhà kho ở khu B, ánh mắt sắc sảo đầy hiểm ác

-Chị Louisa...

Nhân Mã hoảng loạn nhìn Louisa.

-Mày có biết, mày rất may mắn không? Nhiều lần thoát chết, thật là khâm phục.-Louisa nói, ánh mắt độc ác

-Em...

Nhân Mã hoàn toàn không biết gì, một lát sau mới hiểu mọi chuyện.

-Là chị là người muốn giết tôi? Là chị sai khiến Song Tử? Là chị hại chết Nhân Tử?-Nhân Mã kinh hoảng

-Bây giờ mới biết, có muộn không?-Louisa nhếch mép

-Chị... tôi đã làm gì chị mà chị phải giết chết tôi? Còn đụng chết Nhân Tử?-Nhân Mã mất bình tĩnh nhào tới nắm hai tay Louisa

_Bốp

Louisa hung hăng tát cô một cái, Nhân Mã choáng váng ôm má mình.

Nhân Mã cắn môi, nhìn Louisa, đều là thất vọng. Cô xem Louisa như người chị, bản thân cũng tin tưởng Louisa, cho rằng Louisa cũng xem cô là đứa em gái, vậy mà người nhiều lần dồn cô vào đường chết đều là chị ta.

-Mày biết tao yêu Thiên Yết mà còn yêu anh ấy? Thiên Yết sao lại yêu mày? Đứa nghèo hèn, tao thì có gì không tốt? Vì sao mày dành Thiên Yết đi hả? Hết Ân Di rồi tới mày.-Louisa bặm môi, cay nghiệt nói

-Nếu chị muốn giết tôi thì cứ nhắm vào tôi, Nhân Tử vô tội, tại sao chị lại đụng chết nó?

Nhân Mã thật sự kinh sợ người con gái trước mặt, chị ta đã điên rồi, vì Thiên Yết mà có thể giết chết người.

-Thằng nhỏ đó chết, đều là tại mày. Nếu mày đứng giữa đường không đi vào lề đường thì người chết đã là mày. Mày có biết từ khi mày xuất hiện tao đã rất ghét mày, tao yêu Thiên Yết chỉ vì mày mà anh ấy không để ý đến tao. Tao phải giết chết mày...

-Chị điên thật rồi. Thiên Yết chỉ xem chị là bạn...

-Không phải... nếu mày và con Ân Di kia không xuất hiện thì tao và anh ấy đã hạnh phúc bên nhau.-Louisa hét lên, hung ác nhìn cô

-Là cô đứng sau mọi chuyện, người hại chết Ân Di và Nhân Mã đều là cô?

Phía sau vang lên giọng nói, lạnh lẽo cùng nguy hiểm, trong lời nói còn có tức giận.

-Thiên Yết...

Louisa bàng hoàng khi Thiên Yết xuất hiện.

Nhân Mã chạy lên muốn chạy về phía Thiên Yết nhưng bị Louisa túm lại.

-Mau thả Nhân Mã ra.-Thiên Yết sắc lạnh tiến lên, lời nói không mang cảm xúc nào

-Không, chính nó đã làm anh không yêu em, nó đáng chết...-Louisa nói đồng thời trong tay có một khẩu súng đưa lên đặt ngay đầu Nhân Mã

-Tôi căn bản chưa hề yêu cô, lúc nhỏ, bây giờ và sau này cũng vậy.-Thiên Yết tuyệt tình nói, thấy Louisa rút súng cũng đứng lại không dám tiến lên

-Không phải... từ nhỏ em đã yêu anh, anh cũng từng vui vẻ nói chuyện đùa giỡn với em, nhưng từ lúc mười tuổi anh đã rất ít nói chuyện với em, rồi khi Ân Di xuất hiện anh lại càng xa cách. Khó khăn lắm Ân Di mới chết, nhưng lại xuất hiện một Nhân Mã

-Louisa, không phải là vì hai cô ấy mà tôi xa cách cô, đều là vì cô, cô thay đổi quá nhiều. Cô lại có thể độc ác mà giết người.

-Đều vì anh cả, nếu hai đứa nó không chết, em sẽ mất anh, anh là của em, em không cho phép ai bên cạnh anh.

Louisa tức giận hét, kề sát súng vào đầu cô hơn như muốn bóp cò.

-Louisa, chị còn ngụy biện.

Lại có giọng nói khác vang lên, đám người bước vào. Song Tử là người lên tiếng lúc nãy, chỉ là lại đeo khẩu trang không tháo ra.

-Cô hại chết tôi, mà còn nói nghe hay như thế. Louisa có phải kinh ngạc khi thấy tôi vẫn có thể đứng đây nói chuyện với cô không?-Ân Di lên tiếng thứ hai, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Louisa

-Mày... mày sao lại còn sống? Hai đứa mày...

Louisa nhất thời hoảng loạn khi thấy Song Tử cùng Ân Di còn sống.

-Đã đến lúc cô chịu trừng trị rồi.-Kim Ngưu nói, thật sự không dám tin Louisa lại là con người như thế

Từ nhỏ nhóm người bọn họ đã cùng nhau lớn lên, nhưng chỉ có Louisa là con gái. Bọn họ không nghĩ lớn lên cô ta lại thay đổi như thế, là thay đổi không còn nhận ra.

-Haha... nếu hôm nay tôi không ra khỏi nơi này thì Nhân Mã đừng hòng sống.-Louisa cười như điên, muốn bóp cò

-Khoan đã. Nếu cô bắn chết Nhân Mã thì Thiên Yết cũng không yêu cô, hay là thế này tôi và cô cùng hợp tác, chỉ cần cô có được Thiên Yết, tôi có được Nhân Mã. Đám người bọn họ chúng ta cùng giải quyết.

Ma Kết thấy Louisa tay đã bóp cò, chỉ cần một chút thì mạng sống của Nhân Mã sẽ nguy hiểm, liền lên tiếng.

-Ma Kết, không phải cậu muốn làm một người nhu nhược sao? Muốn nhường Nhân Mã cho Thiên Yết còn gì?-Louisa cảnh giác

-Tôi suy nghĩ kĩ rồi, tôi nhường Nhân Mã cho Thiên Yết lại thấy rất khó chịu, tôi không muốn nhượng bộ nữa, tôi sẽ giành lấy Nhân Mã, cô là người đáng để tôi hợp tác.-Ma Kết chậm rãi từng bước tiến về phía Louisa

-Làm sao tôi tin anh?

-Dựa vào tôi yêu Nhân Mã, không muốn nhìn em ấy hạnh phúc bên Thiên Yết. Cho dù cô giết chết Nhân Mã cậu ta chưa chắc đã yêu cô, chi bằng cứ cùng tôi hợp tác.-Ma Kết đã đứng gần Louisa, nhìn khẩu súng của cô ta

Nhân Mã nhíu mày nhìn Ma Kết, lại thấy anh nháy mắt với mình, chợt hiểu ra mọi chuyện.

-Ma Kết, thì ra cậu là người như vậy?

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Ma Kết là kẻ phản bội, lại cùng Louisa hợp tác, nhưng đám người bọn họ lại không cho rằng là thế, chắc chắn là Ma Kết muốn gạt Louisa.

Ân Di đứng nhìn Thiên Yết, thấy anh đang lo lắng nhìn Nhân Mã, Ân Di cho dù không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người họ nhưng nghe những gì Louisa nói lúc nãy cùng thái độ của anh cũng đủ làm Ân Di hiểu ra.

Thì ra cô gái Nhân Mã đó không phải bạn gái của Ma Kết, mà là của Thiên Yết. Khó trách hôm qua cô gái đó chạy đi Thiên Yết liền đuổi theo, cũng không quay lại tìm Ân Di.

-Cô đưa súng cho tôi, tôi sẽ giết chết đám người ở đây, rồi hai chúng ta sẽ có thứ chúng ta muốn.-Ma Kết giơ tay muốn lấy khẩu súng

Đột nhiên Louisa giật khẩu súng lại không cho Ma Kết lấy, rồi chĩa về phía anh.

Tất cả đều hồi hộp...

-Đừng hòng gạt tôi.-Louisa hét lên, sau đó nhấn cò "pằng" một tiếng cũng may Ma Kết phản ứng nhanh né kịp

Nếu không anh đã đi quy tiên rồi...

-Tin tôi, không phải cô muốn tôi hợp tác cùng cô sao?-Ma Kết hòa hoãn nói

Louisa lưỡng lự, nửa tin nửa ngờ, dù sao Ma Kết cũng từng hợp tác với cô ta, nên cũng làm cô ta tin tưởng phân nửa.

Ma Kết thấy Louisa đã gần tin tưởng mình nhân cơ hội liền cướp khẩu súng trong tay cô ta.

Đồng thời Thiên Yết tiến lên kéo Nhân Mã thoát khỏi tay cô ta.

-Ma Kết cậu làm gì thế? Trả súng cho tôi.

Không súng, không con tin, trong lòng Louisa hoảng loạn.

-Louisa cô chịu trói đi, cô không thoát được đâu.-Ma Kết nói, giơ khẩu súng lên chĩa thẳng vào Louisa

-Ma Kết cậu gạt tôi.-Louisa tức giận rống lên

-Đừng nói nữa, bắt cô ta đi.

-Bắt tôi? Đừng hòng, có chết thì Nhân Mã cũng phải chết theo tôi.

Louisa bây giờ đã không còn lí trí, độc ác rút trong tay áo ra một con dao, sau đó giơ thẳng chạy về phía Nhân Mã

Nhân Mã mở to mắt nhìn, khi Louisa đã chạy gần tới cô, con dao như chỉ còn chút nữa là đâm thẳng vào tim cô thì "pằng"
một tiếng, cô chỉ kịp nhìn thấy Louisa vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa đau đớn thì đã bị Thiên Yết phía sau dùng tay bịt mắt cô lại không cho cô nhìn.

Lại "pằng" một tiếng, thời gian như ngưng lại, Nhân Mã không cần suy nghĩ cũng đủ biết phát súng đó bắn ai.

Một lúc sau, Thiên Yết mới buông tay xuống, Nhân Mã trừng mắt nhìn Louisa nằm trong vũng máu, ánh mắt cô ta mở to nhìn trân trân cô như đang oán trách cô, trông rất đáng sợ.

-A...

Nhân Mã kinh hoàng, mặt không còn huyết sắc sợ hãi vùi đầu vào ngực Thiên Yết

-Không sao, không sao rồi. Sẽ không ai làm hại em nữa.

Thiên Yết vỗ vỗ bờ vai gầy đang run rẩy của cô.

Ánh mắt Ân Di nhìn hai người đang ôm nhau, trong lòng cười chát đắng. Hóa ra là thế!!!

---
(Bọn trẻ hạnh phúc đến đây được rồi ha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro