CHAP 78. CHÍNH THỨC GIÀNH LẠI ANH ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết của Louisa làm Orlando phẫn nộ vô cùng, ông ta bắt chủ tịch Hoàng Thiên cùng chủ tịch Trịnh phải giải thích cho rõ ràng, phải bắt Thiên Yết cùng Ma Kết chịu trừng trị thích đáng.

Nhân Mã cầm tớ báo trên tay, toàn bộ đều nói về cái chết của con gái của Orlando, chủ tịch tập đoàn Orlando - Louisa Orlando.

Nếu cả hai người ông của hai anh để cháu trai được cưng chiều nhất của mình bị cảnh sát bắt thì làm sao được, đương nhiên cũng phải nói lí lẽ, chỉ là Orlando không nói lí.

Qua ba ngày, mọi chuyện cũng giải quyết ổn thõa, nhân chứng vật chứng đều có đủ chứng minh là Louisa gây sự trước, nhiều lần hại Nhân Mã còn làm hại Ân Di "chết" ba năm, Orlando không phục, đưa ra tòa, mà chủ tòa chỉ tin chứng cứ, vả lại thế lực hai tập đoàn nhà Hoàng Thiên và nhà Trịnh hùng mạnh như thế, cho dù là hai anh sai cũng phải làm cho đúng.

Chủ tòa đưa ra phán xét cuối cùng, Louisa tích trữ súng trong người đồng thời nhiều lần muốn giết người, đụng chết Nhân Tử, vì không cam tâm nên tìm Nhân Mã trả thù, vì muốn bảo vệ nạn nhân, nên Ma Kết mới nổ súng cho nên cái chết của cô ta có thể xem là không cố ý.

Thiên Yết cùng Ma Kết không có tội, được trả tự do.

Qua chuyện lần này, Nhân Mã càng trân trọng bản thân mình cùng trân trọng những người xung quanh, mọi chuyện đến rất bắt ngờ, khó mà trở tay kịp, cũng như cái chết của Nhân Tử dạy cho cô không nên cứ nghĩ bản thân có rồi sẽ không mất, chỉ là chưa mất thôi.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi người vì muốn đãi tiệc ăn mừng nên tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở hoa viên nhà Chính. Buổi tối trời đầy sao, không khí thoáng đãng, những chiếc bàn tròn được trải khăn trắng tinh, bàn buffet, bàn toàn những loại rượu hảo hạn cùng ánh nến sáng lung linh.

Mùi hương cây cỏ cùng hoa tỏa ngát cả khu vườn.

Nhân Mã mặc bộ váy trắng đơn giản, tóc thắt bím buộc nơ, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, một vẻ đẹp giản dị mà đáng chú ý đến.

Nhân Mã nhìn Cự Giải và Kim Ngưu vui vẻ nướng đồ nướng, lại thấy Thiên Bình và Song Ngư vui vẻ cầm ly rượu vừa nói chuyện cười đùa lại vừa ân ân ái ái hạnh phúc quấn quýt bên nhau.

Lại thấy Song Tử khoác tay Sư Tử từ ngoài đi vào, cả hai khuôn mặt đều sáng lạng hạnh phúc.

Sau mọi chuyện, Sư Tử cũng nói rõ tình cảm với Song Tử, lúc đầu Song Tử không đồng ý bởi vì khi Louisa đầy Song Tử xuống vực thì mặt Song Tử cũng bị thương tích để lại sẹo rất đáng sợ, nhưng Sư Tử không quan tâm, một lòng quan tâm Song Tử còn chi ra một số tiền giúp công ty ba Song Tử còn đưa cô sang Mỹ cấy ghép da, làm mất vết sẹo.

Song Tử đương nhiên cảm động, đồng ý làm bạn gái Sư Tử ngay, bây giờ hai bọn họ rất hạnh phúc.

Nhân Mã lại cảm thấy buồn trong lòng, bây giờ Ân Di quay về rồi, có phải Thiên Yết cũng rời xa cô không?

Nhân Mã thở dài một cái, thuận tay cầm ly rượu táo trên bàn uống một ngụm.

Nhân Mã mày suy nghĩ gì chứ? Ân Di vừa tốt bụng, lại hiền lành, cũng là người yêu cũ, nếu là Thiên Yết cũng phải chọn Ân Di.

-Ly rượu táo có gì bên trong sao mà em nhìn dữ vậy?

Bên tai truyền đến giọng nói, Nhân Mã giật mình, nghiêng đầu nhìn Thiên Yết.

-Không có, đang suy nghĩ chuyện trọng đại.-Nhân Mã lại thở dài

-Có phải là anh không?-Thiên Yết đứng thẳng người lại

-Không phải.

-Chuyện trọng đại mà không phải là anh thì là gì? Nói, hay là em đang nghĩ đến thằng nào khác anh?-Thiên Yết vẻ mặt rất buồn cười, hình như đang ghen

-Phì... ngoài anh ra thì còn thằng nào nữa? Chỉ giỏi suy viễn.-Nhân Mã bị anh chọc phì cười

-Anh biết Nhân Mã của anh rất ngoan mà. Tối nay anh dạy em học nhé, coi như quà.

-Không phải anh chứ?-Nhân Mã dở khóc dở cười

-Top 50 em tưởng dễ sao? Vả lại... ngày nào cũng dạy em thì anh sẽ có nhiều cơ hội được ngủ chung giường với em.

-Anh...

Nhân Mã không ngờ anh lại có thể lưu manh như thế, bị anh nói không thể cãi được, chỉ dùng cù chỏ thục nhẹ anh coi như trừng phạt.

Ân Di từ trong nhà Chính đi ra khuôn viên, Ân Di mặc bộ váy liền trẻ trung, phần áo màu trắng, phần váy mày xanh đen, ngăn cách phần áo và váy là một chiếc thắt lưng nhỏ màu đen, cổ áo kiểu tròn, tay áo dài vừa đến khuỷu tay, váy trơn dài đến đầu gối. Điểm thêm là trang sức đơn giản, khuôn mặt trang điểm nhẹ thu hút, mái tóc nhẹ được thả tự do.

Khí chất tao nhã, sang trọng đều được toát lên, vẻ đẹp dịu dàng hài hòa với thiên nhiên, vẻ đẹp của Ân Di vừa đoan trang vừa sang trọng không kiêu sa diễm lệ.

Ân Di hướng tới Thiên Yết, đôi môi phủ lớp son bóng màu hồng cong lên một đường tuyệt mỹ.

-Thiên Yết... nhảy một bản cùng em chứ?-Ân Di đề nghị

-Rất hân hạnh.-Thiên Yết gập người một tay chắp sau lưng, tay còn lại chìa ra trước mặt Ân Di

Thiên Yết cùng Ân Di nắm tay nhau đi ra giữa, sau đó hòa vào dòng nhạc.

Nhân Mã tủi thân nhìn cả hai, cái gì cô cũng không biết, vậy thì làm sao giữ Thiên Yết đây? Vả lại Ân Di là người yêu cũ của anh, bây giờ quay lại, anh có bỏ cô không? Càng nghĩ lại càng thêm buồn bã.

-Nhân Mã, mọi người đều nhảy, em nhảy cùng anh chứ?-Ma Kết lịch thiệp đưa tay ra mời cô

-Em không biết nhảy.-Nhân Mã liền từ chối

Lần trước chỉ nhảy cùng Thiên Yết thôi, cô đã giẫm lên chân anh rất nhiều cái rồi.

-Không sao, anh từ từ dạy em.-Ma Kết khóe môi hiện ý cười, sau đó kéo tay cô hòa vào dòng nhạc du dương

Nhân Mã căn bản không biết nhảy, đến một chút cũng không biết, cho nên việc giẫm lên chân Ma Kết là chuyện tất nhiên.

Nhưng mà dù có biết nhảy, Nhân Mã vẫn không tập trung được, ánh mắt không tự chủ hướng về Thiên Yết và Ân Du , hình như cả hai đang nói gì đó.

-Lo bạn trai em bị giành lấy sao?-Ma Kết ghé sát tai cô hỏi

-Em... phải, nếu anh là em, anh cũng thế thôi.-Nhân Mã không phủ nhận

-Nếu Thiên Yết bỏ em, thì chứng tỏ cậu ta là con người phụ bạc.

-Anh ấy không phải, chẳng qua anh ấy đang khó xử, không biết chọn bên nào thôi.

-Xem em kìa...Nhân Mã, đôi khi anh rất lo cho em.

Ma Kết khẽ thở dài, anh cứ sợ cô bị Thiên Yết làm đau lòng, nhưng mà chính anh cũng hiểu rõ tâm trạng của Thiên Yết, đột ngột Ân Di quay về, trách nhiệm lẫn tình yêu đều mâu thuẫn.

Thiên Yết ánh mắt rõ không vui nhìn Ma Kết cùng Nhân Mã, hai người họ làm gì mà thì thầm to nhỏ, làm anh vô cùng khó chịu.

-Nhân Mã, rất tốt phải không?-Ân Di vừa cùng anh nhảy từng nhịp một vừa hỏi

-Ừm, cô ấy rất tốt.-Thiên Yết mãi mê nhìn Nhân Mã, quên mất Ân Di là người hỏi mình

Trả lời xong anh mới giật mình nhìn Ân Di.

-Em cứ tưởng sẽ chẳng ai bước vào tim anh được, ngoài em.-Ân Di cười thê lương

-Ân Di, anh cũng từng cho rằng là thế. Em chửi anh phụ bạc anh cũng không trách một câu.

-Anh còn yêu em không?

Đối với câu hỏi này của Ân Di, Thiên Yết không có câu trả lời. Nói còn là vì trách nhiệm, còn nói không sẽ làm Ân Di đau lòng. Mà trách nhiệm thì quá lớn...

-Thật là khâm phục Nhân Mã! -Ân Di cười ảm đạm

Trên đời này, có những thứ mất rồi là mất rồi, dù cho có cố gắng mấy cũng không thể nào tìm lại được. Dù bạn không muốn cũng phải buông tay.

Đến điệu xoay người, khi tất cả đều xoay vòng, Ma Kết dùng một chút thủ thuật, tay vốn đang ôm eo Nhân Mã buông ra nhanh thoăn thoắt vòng qua eo Ân Di kéo Ân Di về phía mình, Thiên Yết cũng thuận tay ôm eo Nhân Mã.

Thế là trao đổi thành công!!!

Thiên Yết cùng Ma Kết cũng có lúc có cùng ý định...

Nhân Mã bày ra bộ mặt ngốc nghếch nhìn Thiên Yết, rõ ràng lúc nãy người trước mặt cô là Ma Kết, sao vừa xoay người ngước lên đã là Thiên Yết.

-Nhìn anh làm gì? Không muốn nhảy với anh sao?-Thiên Yết thấy cô ngây ngốc nhìn mình, khóe môi cong lên

-Không, không... chỉ là, lúc nãy rõ ràng...

-Em có biết? Trước mặt bạn trai mình mà nhảy với người con trai khác khi chưa có sự cho phép thì hậu quả rất khó lường không?-Thiên Yết cúi đầu thì thầm vào tai cô

-Chẳng phải anh cũng nhảy với người con gái khác khi chưa có sự đồng ý của em sao?-Nhân Mã bĩu môi

-Lần đầu tiên thấy em ghen...-Thiên Yết lại rất thích thú

-Anh nghĩ không ghen sao? Dù sao... dù sao chị ấy cũng là... người anh từng yêu.-Nhân Mã càng nói thì càng nhỏ

-Ngốc quá.-Thiên Yết đột nhiên cười

Nói trắng ra, nãy giờ cô mặt bí xị là vì lí do này.

Đúng là cô ngốc!!! Sợ anh quay lại với Ân Di mà rời bỏ cô.

-Đừng cười em chứ?-Nhân Mã mặt đỏ như trái cà chua chín, chu mỏ nói

-Nói em ngốc đúng là không sai. Em nghĩ anh sẽ bỏ em sao? Nhân Mã, có thể anh nói ra em không tin nhưng mà với Ân Di anh chỉ còn trách nhiệm, trong tim anh giờ đây ngoài em ra chẳng còn ai.-Thiên Yết lời nói phát ra từ tận đáy lòng

-Từ bao giờ anh đã nói mấy lời ngọt thế này rồi.-Nhân Mã cúi đầu, hai má ửng đỏ, tủm tỉm cười

-Nhân Mã, anh đã nói sẽ không làm em đau lòng, sẽ không bỏ rơi em.

-Em tin anh mà.-Nhân Mã lí nhí đáp, miệng không thể khép lại

Ma Kết nhảy cùng Ân Di , cẩn thận quan sát cô.

Ân Di xụ mặt, không được, nói sao Ân Di cũng không thể mất đi Thiên Yết, anh từng yêu cô, chắc chắn sẽ lại yêu cô, anh chỉ là nhất thời, phải nhất thời.

-Cả em và Nhân Mã đều yêu Thiên Yết, nhưng cậu ấy bây giờ...

-Ý anh là gì?-Ân Di không cho anh nói tiếp, cắt ngang lời anh

-Trách nhiệm. Em biết Thiên Yết ở bên em là trách nhiệm vậy hà cớ gì em lại...

-Em không hiểu anh nói gì, Thiên Yết yêu em. Không lẽ, anh vẫn còn yêu em?

-Cho dù anh yêu hay không yêu em thì sao? Em chưa hề yêu anh.

-Ma Kết, anh thay đổi rồi. Anh không như trước nữa, anh không còn nghĩ đến cảm nhận của em.-Ân Di ngẩng đầu nhìn anh

-Ân Di, đều là do em ngoan cố, em biết rõ Thiên Yết chỉ vì trách nhiệm...

-Em không muốn nhảy nữa.

Nói xong, Ân Di buông tay xuống, bỏ vào trong.

Ma Kết đứng nhìn bóng lưng xinh đẹp của Ân Di, trong lòng đầy phiền muộn.

Cuối cùng điệu nhảy cũng kết thúc, Nhân Mã đứng nói chuyện một lát mới phát hiện Ân Di đã không thấy nữa, nói sao thì nói là cô đến sau, lại giành Thiên Yết, mặc dù Thiên Yết kêu cô đừng quan tâm tới chuyện đó, nhưng mà trong lòng ray rứt không thôi.

Nhân Mã đi tìm Ân Di, đi vào trong nhà, từng bước đi lên cầu thang, dừng lại căn phòng ở tầng ba. Nhân Mã có chút lưỡng lự, muốn vào nói chuyện với Ân Di nhưng lại không có can đảm.

Nhưng mà đôi chân không nghe lời, cứ tiến lại căn phòng đó.

Lịch sự gõ cửa ba tiếng, bên trong phát ra giọng nói ngọt ngào: "Mời vào."

Nhân Mã mở cửa ra, tiến vào trong, thấy Ân Di đứng nhìn tấm hình của mình chụp với Thiên Yết

-Nhân Mã, có việc gì sao?-Ân Di quay người một chút nhìn cô hỏi

-Mọi người không thấy chị nên... em lên xem chị có bị gì không?

-Chị không sao, chỉ là hơi mệt muốn lên nằm thôi.-Ân Di cười trừ

-Vâng.-Nhân Mã đáp, lại không ra ngoài

Ân Di thấy cô đứng không đi, biết còn có việc, lên tiếng trước:

-Còn việc gì sao? Là chuyện của Thiên Yết?

-Em... em không biết là chị còn sống... em...

-Chị biết rồi. Em ra ngoài đi.-Ân Di không nghe cô nói tiếp

-Em... vậy chị nghỉ đi, em sẽ nói với mọi người không cần lo lắng cho chị.-Nhân Mã nói đồng thời xoay người

Nhưng cô đi được ba bước thì phía sau đã vang lên giọng nói của Ân Di, đầy chắc nịch: "Nhân Mã, có thể bây giờ Thiên Yết yêu em, nhưng chị muốn nói với em, chị chính thức giành lại anh ấy."

---

Vì câu nói tối qua của Ân Di làm cả đêm Nhân Mã không ngủ được, cứ mở to mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn nghe câu nói đó.

Như thế có được xem là tuyên chiến không? Ân Di sẽ giành lại Thiên Yết từ tay cô, nói sao thì trong lòng Nhân Mã cũng rất lo sợ.

Nhân Mã bước dọc trên hành lang, thất thần bước từng bước nặng trịch, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói đó.

Đột nhiên bước chân cô dừng lại, nhìn ra cửa kính thấy trước cổng có rất nhiều học viên bu lại. Nhân Mã nhìn chiếc Ferrari dừng trước cổng, nhìn hai người bước từ trong xe ra, trong lòng càng thêm co thắt.

Thiên Yết cùng Ân Di từ trong xe đi ra, khuôn mặt Ân Di lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười.

Sáng nay đáng lẽ cô đã cùng Thiên Yết đến trường, chỉ vì... chỉ vì Ân Di.

Không lẽ lời Ân Di nói tối qua là thật? Aiss... mày thật ngốc mà, có ai lại nói những lời đó mà là đùa giỡn chứ?

-Haiz... mình nên làm sao đây?

Nhân Mã vẫn nhìn cả hai bên dưới, Ân Di khoác tay Thiên Yết bước đi trong lời nói xôn xao của những học viên.

-Ân Di vừa quay về đã quên cậu, đúng là kẻ bạc tình.

Từ xa, Cự Giải cùng Song Tử đi lại phía cô, lời nói mỉa mai.

-Nhân Mã đừng trách mình, nói thật Thiên Yết và Ân Di dù sao hai người họ cũng từng... người ta nói tình cũ không rủ cũng tới...

Song Tử có chút ngập ngừng, dù sao nói ba lời này cũng chỉ là Nhân Mã buồn thêm nhưng mà không nói thì không được.

-Song Tử nói phải, nếu cậu không biết cách nắm giữ Thiên Yết, sớm muộn Ân Di cũng giành lại cho xem.-Cự Giải tiếp lời

Là người bạn của cô, cả hai đều không muốn nhìn cô phải đau khổ, nhưng mà cái câu "Tình cũ không rủ cũng tới" bao giờ cũng đúng. Ân Di từng là người yêu cũ của Thiên Yết, cho nên nói Ân Di quay lại muốn nối tiếp tình xưa cũng là hợp lí, vả lại Thiên Yết từng yêu Ân Di sâu đậm... bọn họ chỉ sợ Nhân Mã lại bị bỏ rơi.

Đối với lời của Cự Giải và Song Tử, Nhân Mã hoàn toàn không có gì để nói, lời của Cự Giải và Song Tử không phải là không có lí, với lại tối qua Ân Di tuyên chiến với cô, nói không lo bị giành mất Thiên Yết thì là gạt người, gạt bản thân.

-Về lớp thôi, không thôi bị cô la đó.-Nhân Mã buồn bả trong lòng, nói

-Nhân Mã, tiết đầu là tiết tự học. Bây giờ cậu chạy khắp trường chẳng ai la cậu.

-Vậy sao? Tớ đi xuống thư viện, cậu đi không?-Nhân Mã cười trừ

-Không lên phòng hội trưởng sao?-Song Tử bâng quơ hỏi

-Bây giờ chắc anh ấy đã vào tiết, mình không muốn làm phiền. Hai cậu có đi cùng không?-Nhân Mã đối với lời châm chọc của Song Tử không để ý tới

-Vậy sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Haiz... đừng nói tớ...

-Cự Giải... cậu ấy đi rồi.

Cự Giải đang nói thì Nhân Mã đã quay người đi, không muốn nghe tiếp nữa, cô biết cả hai đều muốn tốt cho cô, nhưng mà lời nói thật bao giờ cũng khó nghe.

-Cũng may cả Kim Ngưu cùng Sư Tử không có người yêu cũ.-Cự Giải nhìn Song Tử, cười tươi

-Cự Giải, cái này cậu sai rồi. Phải là Kim Ngưu có rất nhiều người yêu cũ, chỉ sợ cậu...

-Song Tử... giờ phút này còn nói xỉa tớ được sao?

-Đó là thật mà.

-Cậu... không thèm nói với cậu, tớ đi tìm Kim Ngưu.-Cự Giải không đếm xỉa tới Song Tử, quay người bỏ đi

Song Tử nhìn Nhân Mã cô độc bước đi, khẽ thở dài sau đó quay người bước đi.

.

Nhân Mã đứng dựa vào giá sách cao ngất trong thư viện, cầm quyển sách trên tay chăm chú xem.

Lật qua lật lại xem, nhưng mà không chú tâm được, cứ nghĩ đến Ân Di học cùng lớp với Thiên Yết, trong lòng lại khó chịu.

-Đã không muốn xem thì đừng xem.

Một giọng nói vang lên, nhưng mà toàn chứa ưu phiền.

Nhân Mã ngẩng đầu nhìn, sau đó không kìm được mà cong môi cười.

-Sao anh biết em ở đây?-Nhân Mã nghiêng đầu nhìn Thiên Yết

-Anh gặp Cự Giải và Song Tử trên hành lang, hai người họ bảo anh nên đi tìm em.-Thiên Yết đứng cạnh cô, dựa người vào giá sách

-Hai cậu ấy đúng là...

-Hoàng tử ếch? Lúc nhỏ anh từng thích nó, về sau lại không còn thích, cũng không xem nữa.-Thiên Yết xem quyển sách cô đang cầm, nói

-Vì sao?

-Vì cuộc sống thực tế hơn nhiều.

Đúng vậy, cuộc sống không như trong những cuốn tiểu thuyết, nam chính nữ chính dù vượt qua muôn ngàn khó khăn, dù cách xa rất nhiều năm cuối cùng vẫn thành đôi, mà cuộc sống thì rất thực tế, đã mất thì rất khó tìm kiếm lại.

-Sao anh không về lớp học?-Nhân Mã hỏi sang chuyện khác

-Tiết này là tiết thể dục. Lâu nay tập thể dục lâu rồi, muốn thay đổi một tí.-Thiên Yết cong môi cười

Nhân Mã muốn hỏi anh, vì sao không ở cùng Ân Di lại muốn tìm cô, nhưng mà không thể mở lời, một từ cũng không.

Cả hai im lặng, không nói lời gì với nhau.

Trong lòng mỗi người mang một dòng suy nghĩ khác nhau, nhưng chắc chắn cả hai đang suy nghĩ đến đối phương.

-Anh xin lỗi.

Thiên Yết trầm giọng lên tiếng, lời nói chất chứa bao nhiêu là cảm xúc.

Nhân Mã ngây người nhìn Thiên Yết, vì sao lại xin lỗi cô?

-Có thể sau này em sẽ thường xuyên như thế này.

Thì ra là vậy. Thường xuyên như thế này? Cũng đúng, Ân Di quay về, Thiên Yết cũng nói trách nhiệm quá lớn, đến cả Ma Kết cũng phải có trách nhiệm huống chi là Thiên Yết, trách nhiệm lẫn tình yêu cả hai đều khó chọn được.

-Em là một cô gái, em cũng cần có người bên em lúc em yếu đuối, sẽ ôm lấy em và nói: "Có anh ở đây rồi.", em cũng muốn có người mỗi ngày nắm tay em đi qua những con đường dài, có người cho em làm nũng, có người cùng em ăn bữa cơm. Hình như những thứ trên đều rất khó.

Nhân Mã cười chát đắng.

-Chỉ một thời gian, anh sẽ nói rõ với Ân Di, tin anh có được không?-Thiên Yết quay qua ghì chặt cô vào lòng

-Em luôn tin anh, nhưng mà em sợ... em không thể đợi được.-Nhân Mã nói xong sau đó đẩy người anh ra

-Anh chỉ vì trách nhiệm...

-Em biết, nhưng mà trách nhiệm quá lớn, hơn cả tình yêu của chúng ta. Em tin anh thật lòng yêu em, em cũng sẽ đợi anh nói rõ với chị Ân Di.

Yêu một người không phải nhất thiết phải mỗi ngày bên cạnh nhau, chỉ cần lúc cô cần anh nhất anh sẽ bên cạnh cô, trong tim anh luôn có cô.

-Cô bé ngốc. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.

-Em phải về lớp rồi, anh cũng về lớp đi, à còn nữa, tập thể dục sẽ tốt cho sức khỏe của anh đừng lười biếng nữa.-Nhân Mã chu đáo căn dặn anh

Thiên Yết nhìn Nhân Mã bỏ đi, hai tay siết chặt rất muốn níu cô lại nhưng mà không thể. Giữa trách nhiệm và tình yêu, cả hai thứ đều mâu thuẫn, cho dù có làm thế nào chắc chắn cũng có người đau khổ, nhưng mà anh yêu Nhân Mã, hình bóng cô đã khắc sâu vào tim anh, khắc sâu vào tận xương cốt.

Nhân Mã quay lưng về phía anh, ai mà biết những lời nói đó khi phát ra đều như những kim nhọn đâm vào tận tâm can cô, đôi mắt xinh đẹp giăng một màn sương dày đặt. Tim, như có vật nhọn đâm vào!!!

Nhân Mã vừa ra tới cửa thư viện thì bắt gặp Ân Di đứng đó, không khỏi sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Ân Di, đã đứng bao lâu rồi?

-Chị Ân Di... em...

-Thiên Yết, thầy kêu em lên tìm anh.

Ân Di không đoái hoài tới Nhân Mã đã nói to bước qua người cô.

Nhân Mã cụp mi mắt, lẳng lặng bỏ đi.

Cứ như, cô mới là người sai, đáng lí không nên xuất hiện.

- - -

Giờ giải lao, Nhân Mã cùng Cự Giải và Song Tử xuống căn tin, sau khi chọn thức ăn xong liền lựa một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

Cự Giải nhìn Nhân Mã ăn, vẫn như bình thường không ít tí nào, nhìn qua chẳng thấy cô là người hồi sáng vừa buồn xong.

-Này, cậu không buồn sao?-Song Tử nhìn cô hỏi

-Vì sao lại buồn?-Nhân Mã vừa ăn vừa nói

-Thường thì người thất tình sẽ không muốn ăn...

-Này, tớ không có thất tình, Thiên Yết chưa bỏ tớ nha.-Nhân Mã chặn lời Cự Giải lại

-Ờ, ờ đúng...Cự Giải, ăn đi.

Song Tử gật đầu lia lịa, sau đó khuề Cự Giải.

Thường thì những người có tình trạng như Nhân Mã không nên chạm tới nỗi buồn. Thật sự hai người bọn họ rất lo cho cô, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra càng làm bọn họ không yên lòng

-Đúng là cuộc đời... mới hôm qua còn đi học chung, ăn chung, tối ngày lẽo đẽo theo Thiên Yết, bây giờ lại ngồi đây một mình.

Từ xa vang lên tiếng cười đầy hả hê.

Nhân Mã ngẩng đầu nhìn Jenny, sau đó tiếp tục ăn.

-Để xem còn vênh váo được hay không? Ân Di đã quay về, sớm muộn cũng bị Thiên Yết bỏ bê.-Jenny lại tiếp tục khiêu khích

-Mới sáng sớm sao lại có tiếng chó sủa nhỉ?-Cự Giải liếc Jenny, cười cợt nói

-Mày... mày đừng ỷ có anh Kim Ngưu là bạn trai mày thì mày lên mặt. Sớm muộn cũng như bạn mày thôi.-Jenny khinh bỉ nói

-Mày...

Cự Giải tức đến đỏ mặt, định đứng lên thì đã bị Nhân Mã ngăn lại.

-Ăn đi, cứ kệ cô ta.

-Ây, có người sợ rồi kìa. Cái gì Ân Di cũng tốt, Thiên Yết đã bỏ rơi mày rồi.-Jenny thấy cô không cãi lại thừa thế nói tiếp

-...

-Đúng là tội nghiệp, cứ tưởng một bước thành phượng hoàng không ngờ Ân Di lại trở về, nói sao thì tao cũng rất tội cho mày, thôi vầy đi, tao có món quà cho mày, mày ăn từ từ.

Jenny khinh khỉnh nói, sau đó cầm lon coca trên tay đổ vào phần cơm của Nhân Mã.

-Jenny, mày đừng có quá đáng.-Song Tử nhịn không được nữa

-Ôi, làm sao đây, tao định rót vào ly nước cho mày lại rót nhầm vào phần cơm, xin lỗi nha.-Jenny bày ra bộ mặt không cố ý, sau đó cười hả hê

Đám học viên xung quanh cũng cười khúc khích, tâm trạng vẻ hài lòng.

-Đã xong chưa?-Nhân Mã ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn Jenny

-À, còn cái này, tao tốt bụng nhắc mày, Ân Di quay về rồi mày chẳng còn là gì cả, đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo Thiên Yết. Nếu không tự mày rước nhục nhã.-Jenny làm như có lòng tốt nhắc nhở cô

-Cảm ơn, tôi cũng có quà cho cô.

Nhân Mã khách sáo đáp, sau đó đứng lên cầm phần cơm của mình bị Jenny đổ coca vào không buồn hất vào người cô ta.

-Aaa, con khốn... mày làm gì thế?

Không đề phòng cô ta bị cô hất trúng cả người dơ bẩn, hét lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

-Hay lắm, Nhân Mã.

Cả Cự Giải và Song Tử đều khoái chí ủng hộ khi Nhân Mã làm như thế.

-Ân Di có thể hơn tôi nhiều thứ nhưng tôi dám đứng trước mặt cô nói rằng, tôi yêu Thiên Yết không thua gì Ân Di.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro